Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 46: Động phòng muộn (1)
Mạc Thiểu Hiển
19/09/2015
"Khụ khụ. . . Khụ khụ. . ." Quý Tinh cố gắng vuốt lồng ngực của mình, Nam Cung Hi nhìn thấy nàng bị nghẹn, hắn lập tức hoảng sợ vội vàng giúp nàng vỗ lưng, "Tinh nhi, thế nào rồi? Có sao không?" Nói xong hắn cầm sữa đậu nành trong tay đưa cho nàng, Quý Tinh vội vã nhận lấy uống vào miệng.
"Hô. . . Nam Cung Hi!" Nàng kêu to, "Ta ở đây, có chuyện gì vậy Tinh nhi ?" Quý Tinh thiếu chút nữa là trợn trắng cả mắt lên, "Chàng mang theo hắn như vậy định làm cái gì?" Lúc này Lâm Nhược Tịch ở một bên cũng đã lau miệng, nàng thật sự rất tò mò, chẳng qua việc này so với dự đoán của nàng . . . Thái quá.
Đường Tĩnh Thiên nhìn hành động của nam nhân mới vừa rồi bắt hắn, đầu đầy hắc tuyền, đây không phải là làm cho nam nhân bọn hắn "mất mặt" sao? Lại có thể sợ phu nhân của mình? Nếu là hắn, hắn nhất định không làm vậy !
"Việc đó. . . Ta nghe nói hắn đùa giỡn nàng, cho nên. . ." Hắn liếc nàng một cái không dám nhìn thẳng vào nàng, còn Lâm Nhược Tịch lại phì một tiếng rồi bật cười, "Ha ha. . . Ha ha. . ." Tin tức này quả nhiên truyền rất nhanh, chỉ là không ngờ lại được trông thấy bộ dạng của Đường Tĩnh Thiên bị mắc trong lưới cá,cái này. . . Không được, chỉ cần nàng nghĩ đến đều phải bật cười.
"Lâm Nhược Tịch! Nàng khắc chế bản thân một chút cho ta, thân là vị hôn thê của ta, còn không mau giúp ta giải thích một chút?" Đường Tĩnh Thiên thấy dáng điệu vui vẻ của nàng hắn lại càng thêm căm tức, "Hắn là vị hôn phu của cô à?" Nam Cung Hi nhìn Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ có hiểu lầm gì chăng?
"Phi! Ai là vị hôn thê của ngươi! Nam Cung thiếu gia, ta không phải vị hôn thê của hắn, mà quả thật chính hắn đùa giỡn Tinh nhi, . . . Ngươi nên biết." Nghe được lời của nàng..., người bên trong lưới cá thiếu chút nữa là đã ngất đi, "Lâm Nhược Tịch, nàng. . . Nàng. . ."
Từ lời nói của Lâm Nhược Tịch đã chứng thực được mọi chuyện, sắc mặt Nam Cung Hi đặc biệt rất khó coi, chỉ là Tinh nhi không nói gì, hắn cũng không dám làm gì, "Tinh. . . Tinh nhi, ta giao hắn cho nàng xử lý thế nào mới tốt?" Nam Cung Hi nhìn nàng.
"Thả hắn." Qúy Tinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn nàng, "Khụ! Để cho hắn làm lao công cho ta, ở trong Ám Hương Các đợi một năm." Muốn xem kịch hay à? Nàng cũng nghĩ vậy.
"Cái gì? Tinh nhi, tại sao có thể như vậy?" Lâm Nhược Tịch kêu lên, sớm biết thế này nàng đã không đến xem kịch vui rồi. Đường Tĩnh Thiên không phản đối với đề nghị của nàng, "Được! Ta đồng ý, có thể buông ta ra chứ?" Nói lời này xong hắn nhìn sang Lâm Nhược Tịch, người này đang còn bận cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, hận không đánh chết được hắn.
Nam Cung Hi cũng không ưa thích gì quyết định của Quý Tinh, để người kia ở lại chỗ này rất nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp tên kia yêu nghiệt như vậy, ngộ nhỡ Tinh nhi xem trọng hắn thì phải làm thế nào? Chẳng qua dù hắn nghĩ thế nào cũng không dám nói ra lời phản bác, chỉ cho người buông Đường Tĩnh Thiên ra.
Quý Tinh nhìn nét mặt Nam Cung Hi nàng liền biết ngay hắn đang lo lắng cái gì, được rồi, vì để hắn an tâm, chỉ có thể làm như vậy. . ."Nhược Tịch, tối nay một mình tỷ chủ trì, muội sẽ không tới." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, không phải chứ? Hơn nữa tên kia cũng đang ở đây mà!
"Không được ah...! Tại sao muội có thể như vậy?" Nói xong nàng nhìn người đã được thả từ trong lưới cá ra, Đường Tĩnh Thiên phủi phủi y phục của mình rồi đi tới, "Không có việc gì, Nhược Tịch, ta sẽ đi theo nàng." Nghe nói như thế, Lâm Nhược Tịch tái xanh cả mặt, "Ai muốn ngươi đi theo hả! Cút cho ta! Cút càng xa càng tốt!" Nàng tức giận quát.
"A! Cái này là không thể được rồi, nàng ta nói để cho ta ở đây làm khổ sai , làm sao ta có thể đi được?" Đường Tĩnh Thiên chỉ vào Quý Tinh, còn Nam Cung Hi lại chắn ngang tầm mắt của hai người bọn họ, nói gì thì cũng không thể để bọn họ gặp mặt nhau nữa, nghĩ đến sự việc kia, hắn đã rất buồn nôn.
"Ngươi. . ." Lâm Nhược Tịch chỉ vào hắn, nàng không thèm nói nữa, Quý Tinh đẩy Nam Cung Hi, lúc này hắn mới sờ mũi rồi tránh ra."Các ngươi cứ tùy ý, ta và phu quân đi dạo phố đây." Nói xong đôi tay vòng ra kéo một bên người, Nam Cung hi sững sờ, trong lòng mừng như điên.
"Hả? Tỷ cũng muốn. . ." Chữ đi Lâm Nhược tịch còn chưa kịp nói ra, đã bị Nam Cung Hi nhìn chằm chằm, được rồi, nàng không phá nữa."Ta đi ngủ tiếp đây." Nói xong nàng xoay người bỏ đi, Đường Tĩnh Thiên gật đầu với Quý Tinh một cái, ngay sau đó cũng lắc mình đi theo.
"Hô. . . Nam Cung Hi!" Nàng kêu to, "Ta ở đây, có chuyện gì vậy Tinh nhi ?" Quý Tinh thiếu chút nữa là trợn trắng cả mắt lên, "Chàng mang theo hắn như vậy định làm cái gì?" Lúc này Lâm Nhược Tịch ở một bên cũng đã lau miệng, nàng thật sự rất tò mò, chẳng qua việc này so với dự đoán của nàng . . . Thái quá.
Đường Tĩnh Thiên nhìn hành động của nam nhân mới vừa rồi bắt hắn, đầu đầy hắc tuyền, đây không phải là làm cho nam nhân bọn hắn "mất mặt" sao? Lại có thể sợ phu nhân của mình? Nếu là hắn, hắn nhất định không làm vậy !
"Việc đó. . . Ta nghe nói hắn đùa giỡn nàng, cho nên. . ." Hắn liếc nàng một cái không dám nhìn thẳng vào nàng, còn Lâm Nhược Tịch lại phì một tiếng rồi bật cười, "Ha ha. . . Ha ha. . ." Tin tức này quả nhiên truyền rất nhanh, chỉ là không ngờ lại được trông thấy bộ dạng của Đường Tĩnh Thiên bị mắc trong lưới cá,cái này. . . Không được, chỉ cần nàng nghĩ đến đều phải bật cười.
"Lâm Nhược Tịch! Nàng khắc chế bản thân một chút cho ta, thân là vị hôn thê của ta, còn không mau giúp ta giải thích một chút?" Đường Tĩnh Thiên thấy dáng điệu vui vẻ của nàng hắn lại càng thêm căm tức, "Hắn là vị hôn phu của cô à?" Nam Cung Hi nhìn Lâm Nhược Tịch, chẳng lẽ có hiểu lầm gì chăng?
"Phi! Ai là vị hôn thê của ngươi! Nam Cung thiếu gia, ta không phải vị hôn thê của hắn, mà quả thật chính hắn đùa giỡn Tinh nhi, . . . Ngươi nên biết." Nghe được lời của nàng..., người bên trong lưới cá thiếu chút nữa là đã ngất đi, "Lâm Nhược Tịch, nàng. . . Nàng. . ."
Từ lời nói của Lâm Nhược Tịch đã chứng thực được mọi chuyện, sắc mặt Nam Cung Hi đặc biệt rất khó coi, chỉ là Tinh nhi không nói gì, hắn cũng không dám làm gì, "Tinh. . . Tinh nhi, ta giao hắn cho nàng xử lý thế nào mới tốt?" Nam Cung Hi nhìn nàng.
"Thả hắn." Qúy Tinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn nàng, "Khụ! Để cho hắn làm lao công cho ta, ở trong Ám Hương Các đợi một năm." Muốn xem kịch hay à? Nàng cũng nghĩ vậy.
"Cái gì? Tinh nhi, tại sao có thể như vậy?" Lâm Nhược Tịch kêu lên, sớm biết thế này nàng đã không đến xem kịch vui rồi. Đường Tĩnh Thiên không phản đối với đề nghị của nàng, "Được! Ta đồng ý, có thể buông ta ra chứ?" Nói lời này xong hắn nhìn sang Lâm Nhược Tịch, người này đang còn bận cắn răng nghiến lợi nhìn hắn, hận không đánh chết được hắn.
Nam Cung Hi cũng không ưa thích gì quyết định của Quý Tinh, để người kia ở lại chỗ này rất nguy hiểm, hơn nữa dáng dấp tên kia yêu nghiệt như vậy, ngộ nhỡ Tinh nhi xem trọng hắn thì phải làm thế nào? Chẳng qua dù hắn nghĩ thế nào cũng không dám nói ra lời phản bác, chỉ cho người buông Đường Tĩnh Thiên ra.
Quý Tinh nhìn nét mặt Nam Cung Hi nàng liền biết ngay hắn đang lo lắng cái gì, được rồi, vì để hắn an tâm, chỉ có thể làm như vậy. . ."Nhược Tịch, tối nay một mình tỷ chủ trì, muội sẽ không tới." Lâm Nhược Tịch nhìn nàng, không phải chứ? Hơn nữa tên kia cũng đang ở đây mà!
"Không được ah...! Tại sao muội có thể như vậy?" Nói xong nàng nhìn người đã được thả từ trong lưới cá ra, Đường Tĩnh Thiên phủi phủi y phục của mình rồi đi tới, "Không có việc gì, Nhược Tịch, ta sẽ đi theo nàng." Nghe nói như thế, Lâm Nhược Tịch tái xanh cả mặt, "Ai muốn ngươi đi theo hả! Cút cho ta! Cút càng xa càng tốt!" Nàng tức giận quát.
"A! Cái này là không thể được rồi, nàng ta nói để cho ta ở đây làm khổ sai , làm sao ta có thể đi được?" Đường Tĩnh Thiên chỉ vào Quý Tinh, còn Nam Cung Hi lại chắn ngang tầm mắt của hai người bọn họ, nói gì thì cũng không thể để bọn họ gặp mặt nhau nữa, nghĩ đến sự việc kia, hắn đã rất buồn nôn.
"Ngươi. . ." Lâm Nhược Tịch chỉ vào hắn, nàng không thèm nói nữa, Quý Tinh đẩy Nam Cung Hi, lúc này hắn mới sờ mũi rồi tránh ra."Các ngươi cứ tùy ý, ta và phu quân đi dạo phố đây." Nói xong đôi tay vòng ra kéo một bên người, Nam Cung hi sững sờ, trong lòng mừng như điên.
"Hả? Tỷ cũng muốn. . ." Chữ đi Lâm Nhược tịch còn chưa kịp nói ra, đã bị Nam Cung Hi nhìn chằm chằm, được rồi, nàng không phá nữa."Ta đi ngủ tiếp đây." Nói xong nàng xoay người bỏ đi, Đường Tĩnh Thiên gật đầu với Quý Tinh một cái, ngay sau đó cũng lắc mình đi theo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.