Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 138: Rơi vào miệng sói
Mạc Thiểu Hiển
14/08/2018
Editor: Mai Tuyết Vân
“Mỹ nhân? Sao nàng lại ở đây một mình?’’ Nghe được giọng nói ấy, thân thể Nam Cung Hi cứng đờ, là Đại hoàng tử? Hắn muốn làm gì, hơn nữa bọn người Long Thiên Việt mời vừa rời đi, chẳng lẽ là mưu kế của Đại hoàng tử?
“Thần…Thần thiếp tham kiến Đại hoàng tử.’’ Hắn xoay người hành lễ với Tuyết Phi Văn, nhưng đã bị Tuyết Phi Văn ngăn lại. Hắn bắt lấy tay Nam Cung Hi, đứng gần ngắm Nam Cung Hi, so với lúc mới nhìn thấy Nam Cung Hi còn đẹp hơn, đẹp đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy.
“Mỹ nhân, không cần đa lễ.’’ Nói xong hắn mờ ám vuốt ve tay Nam Cung Hi, Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, tên quỷ háo sắc này, sao có thể gấp gáp thế kia. “Tạ ơn Đại hoàng tử!’’Hắn thẹn thùng đẩy Tuyết Phi Văn ra, Tuyết Phi Văn nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng lại càng ngứa ngáy.
“Nàng tên gì?’’ Tuyết Phi Văn không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, “Nam Cung Hi Nhi.’’ Nam Cung Hi nói tên của mình. “Hi Nhi? Hi Nhi. Nàng có bằng lòng theo ta hay không?’’ Tuyết Phi Văn hỏi xong, Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của tên Đại hoàng tử này cũng nóng rực rồi.
“Nhưng thần thiếp là người của Long tướng quân.’’ Nam Cung Hi cúi đầu lần nữa, lời nói của hắn khiến Tuyết Phi Văn tưởng rằng vì Nam Cung Hi sợ Long Thiên Việt. “Hi Nhi, không sao cả, ta là Đại hoàng tử! Ta có thể bảo vệ nàng.’’ Nói xong tiến lên ôm lấy Nam Cung Hi vào lòng, Nam Cung Hi vùng vẫy một chút rồi dừng lại.
Ôm mỹ nữ trong lòng, Tuyết Phi Văn rất hài lòng, nữ nhân à? Không phải đều nhìn vào địa vị của nam nhân ư? Dù nói thế nào hắn cũng là hoàng tử, nữ nhân nào lại không muốn ôm ấp yêu thương. Đương nhiên nử tử trước mặt này cũng không ngoại lệ, nghĩ như thế tay của hắn đã bắt đầu không an phận. Nam Cung Hi thầm nguyền rủa.
“Đại ca! Hoàng thượng rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta!’’ Long Thiên Việt tức giận, vốn không hề gọi bọn họ, vậy còn truyền lời triệu bọn họ tới làm gì? Cố ý giáo huấn hai người sao? Nhưng Long Thiên Hạo suy tư một chút. “Không được, chắc là do Đại hoàng tử.’’ Hắn vừa nói thế, Long Thiên Việt lập tức chạy nhanh như gió, nếu đúng như đại ca hắn nói, vậy mục tiêu của Đại hoàng tử chính là Hi Nhi.
Khi Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt trở về nơi ở, đã phát hiện Đại hoàng tử không đứng đắn đang ôm nữ nhân của hắn. Long Thiên Hạo sợ Long Thiên Việt xảy ra xung đột với Đại hoàng tử, muốn giữ hắn lại, nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy Long Thiên Việt giống như một cơn lốc, xông đến trước mặt Tuyết Phi Văn, kéo người trong ngực hắn ra.
"Đại hoàng tử! Xin tự trọng! Hi Nhi là phu nhân của ta.’’ Thấy có người quấy rầy, sắc mặt Tuyết Phi Văn tối đen. Nhưng khi thấy Long Thiên Việt thì không khỏi nhướng mày, sao Hi Nhi có thể khiến Long Thiên Việt bất chấp như thế? Chẳng lẽ là… Vừa nghĩ đến điều đó, hắn lại càng hứng thú với Nam Cung Hi.
"Khụ! Long tướng quân đừng hiểu lầm, vừa rồi lệnh phu nhân suýt ngã, vừa đúng lúc ta đi ngang qua, liền đỡ được phu nhân.’’ Tuyết Phi Văn lên tiếng giải thích, Long Thiên Việt hoài nghi nhìn hắn, hắn là Đại hoàng tử, nói thế nào thì chính là thế ấy. Nhưng hắn đã cho Long Thiên Việt một bậc thang để xuống, Long Thiên Việt cũng không từ chối.
‘‘Mạt tướng tạ ơn Đại hoàng tử!’’ Nói thì nói thế, nhưng hắn vẫn tức giận nghiến răng. "Vậy ta cáo từ trước!’’ Nói xong còn liếc nhìn Nam Cung Hi đầy ẩn ý, nữ nhân này, hắn phải có!
Đợi Tuyết Phi Văn đi rồi, lúc này Long Thiên Việt mới nhìn người trong ngực, cẩn thận xem xét từ đầu đến chân, "Hi Nhi, nàng không sao chứ? Hắn có làm gì vô lễ với nàng không?’’ Nam Cung Hi lắc đầu, hắn vốn còn đang nghĩ cách thoát thân thì Long Thiên Việt trở về. "Tướng quân, sao hai người lại về sớm thế?’’ Hắn hỏi xong, Long Thiên Việt và Long Thiên Hạo đều tái mặt.
Long Thiên Hạo nhìn Nam Cung Hi, nữ nhân này, sớm hay muộn sẽ làm hại đến đệ đệ của hắn, thật sự không thể giữ lại. Nhưng nhìn thấy bộ dạng bảo vệ của đệ đệ thì hắn do dự. Một số việc hắn vẫn rất đắn đo, chỉ sợ sơ sót có thể khiến mối quan hệ giữa hai huynh đệ rạn nứt.
"Long Thiên Việt, lần sau không được lỗ mãng!’’ Long Thiên Hạo lên tiếng, vừa rồi Đại hoàng tử không nổi giận, nếu không hắn cũng không cứu được Long Thiên Việt, nữ nhân này đúng là họa thủy mà! "Đại ca, lần này Đại hoàng tử khinh người quá đáng rồi!’’ Long Thiên Việt nổi giận mở miệng, Nam Cung Hi lắc đầu, nếu như hắn là một nữ nhân chắc chắn sẽ bị Long Thiên Việt làm rung động, đáng tiếc Nam Cung Hi không phải.
"Mặc kệ ra sao, đệ cũng nên xem lại bản thân đi.’’ Nói xong liếc nhìn người bên cạnh Long Thiên Việt. Nam Cung Hi đã biết Long Thiên Hạo không thích hắn từ lâu, có mấy lần dùng ánh mắt muốn giết người nhìn hắn.
"Tướng quân, sau này thiếp sẽ chú ý.’’ Nam Cung Hi mở miệng nói, lúc này Long Thiên Việt mới phát hiện đại ca hắn dùng sắc mặt không tốt nhìn Nam Cung Hi, "Hi Nhi, đừng sợ, Đại ca!’’ Hắn gọi một tiếng, Long Thiên Hạo dời ánh mắt, "Cô nương biết là tốt.’’ Nói xong không nhìn bọn họ mà đi vào phòng mình.
"Qúy Tinh, có biết vì sao ta gọi cô nương đến không?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu. "Phụ hoàng bắt ta đi sứ Tây Lam quốc. Ta vừa mới trở về, đã nhận được tin hai vị tướng quân đã bị triệu vào cung.’’ Nghĩ đến việc phụ hoàng hắn cố tình đẩy hắn đi, Qúy Tinh kinh ngạc, khó trách lại không thấy hắn đâu.
"Lần này, hình như phụ hoàng của ngài muốn nhằm vào tôi.’’ Nàng nói xong, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ lại là mấy hoàng huynh giở trò quỷ? Nhưng điều này không phải không có khả năng, chẳng qua…
"Bây giờ cô nương tính làm gì? Phụ hoàng đang giam lỏng hai vị tướng quân.’’ Tuy nói là qua hai ngày nữa chính là sinh thần của hoàng thượng, nhưng cái khó là trong hai ngày này sẽ xảy ra trò quỷ gì.
"Ngài cảm thấy nếu tôi vào cung thì sao?’’ Dù nàng không đi, hoàng thượng cũng đến, cái gọi là không vào hang hổ sao bắt được cọp coi. Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, không trả lời, nhìn dáng vẻ của rất tự tin, chẳng lẽ ám khí đã làm xong? Không phải nói cần thêm thời gian ư?
"Ta sợ hai ngày nữa sẽ xảy ra chuyện xấu, dù sao hai người họ cũng là tâm phúc của ta.’’ Hắn thở dài, Qúy Tinh nhướng mày, "Theo tôi thấy, phụ hoàng của ngài không có ý nhường ngôi, ngài không nhận ra ư?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, nữ tử này thật thông minh, đáng tiếc không phải người hắn có thể khống chế.
"Vậy thì sao? Bây giờ ta chỉ biết ai đánh thắng Tử Nguyệt quốc, người đó chính là kẻ thừa kế.’’ Cho nên dù là Đại hoàng tử cũng không nhất thiết sẽ trở thành Đế vương tương lai. "Phải, nhưng vì sao lại chọn Tử Nguyệt quốc?’’ Xung quanh không phải còn mấy nước ư?Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, có chút khó mở lời.
"Được rồi, không cần nói, tôi cũng không có hứng thú nghe.’’ Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Qúy Tinh quyết định không hỏi nữa, ngộ nhỡ nghe được bí mật hoàng thất, không phải cả nàng cũng bị kéo vào sao? "Ta thích sự thông minh của cô nương, đáng tiếc cô nương không phải nam nhi.’’ Nếu là nam nhân, hắn sẽ trở thành huynh đệ với Qúy Tinh.
"Tôi còn thấy mình may mắn vì không phải nam nhi!’’ Nếu nàng là nam, chắc phải sống mệt mỏi hơn so với bây giờ, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng một chút, không nói gì. "Cô nương muốn tiến cung?’’ Đây là câu hỏi của hắn, nhưng cũng là lời khẳng định, Qúy Tinh gật đầu, muốn thấy ám khí sao? Được rồi, nàng cười. Tuyết Phi Bằng khó hiểu nhìn nàng, sao nàng lại bất ngờ cười tà ác đến thế?
"Cô nương đi khi nào?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, "Tôi? Ngài nên cầu phúc cho phụ hoàng của mình đi.’’ Ý tứ của nàng rất rõ ràng, Tuyết Phi Bằng sững sờ, chẳng lẽ nàng muốn ám sát ư? "Yên tâm, tôi sẽ không ám sát đâu.’’ Như nhìn thấy băn khoăn của Tuyết Phi Bằng, mặc dù hoàng thượng tàn nhẫn như thế, nhưng con hắn không hề có ý muốn hại hắn.
"Tốt! Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp.’’ Tuyết Phi Bằng gật đầu một cái, Qúy Tinh cũng gật đầu, "Vậy tôi xin cáo lui trước chuẩn bị.’’ Nói xong nàng đi ra ngoài, hi vọng Nam Cung Hi sớm cứu ngưởi ra ngoài.
"Đại hoàng tử, ngài thật sự muốn làm thế sao?’’ Trở thành thị vệ thân cận của Tuyết Phi Văn, lần đầu tiên hắn phát hiện Đại hoàng tử có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng là lần đầu tiên quyết tâm muốn lập tức trở mặt với hai huynh đệ Long gia.
"Hình Phong, đây là lần đầu tiên ngươi biết ta sao?’’ Tuyết Phi Văn không giận hỏi ngược lại, Hình Phong nhìn hắn, mặc dù không đáp. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn để ý một nữ nhân như vậy, đây không phải là chuyện tốt.
"Không phải.’’ Hắn trả lời, suy nghĩ trong lòng cũng không dám nói ra, "Vậy thì tốt.’’ Nam Cung Hi Nhi…Tình thế bắt buộc, "Ngươi lui xuống đi.’’Hắn muốn suy nghĩ thật kỹ, làm sao để có thể gặp mặt Nam Cung Hi một mình. Ai bảo tên Long Thiên Việt đó không biết trúng tà gì, cả ngày quấn lấy Nam Cung Hi.
Không chỉ có hắn, Nam Cung Hi cũng gấp đến phát điên rồi, tên Long Thiên Việt bị gì vậy? Cả ngày bám theo Nam Cung Hi như cái đuôi nhỏ, trừ việc đi nhà xí, ngoài ra đều theo sát bên cạnh hắn, tình hình như vậy sao hắn còn đi cứu người được?
"Tướng quân, nếu ngài có chuyện muốn nói thì mau nói đi.’’ Nam Cung Hi nói thế hắn sẽ hiểu chứ? "Hi Nhi, ta không sao, đừng lo lắng.’’ Nghe như thế, Nam Cung Hi rất muốn đấm ngực, Long Thiên Việt không có việc gì, nhưng hắn thì có! Nếu không cứu được người, Tinh Nhi sẽ tức giận.
"Tướng quân, thiếp không sao, ngài đừng theo thiếp mỗi ngày được không vậy.’’ Lần này hắn hiểu rồi chứ? "Sao thế được? Ngộ nhỡ Đại hoàng tử tới thì làm sao?’’ Đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra, hắn phải đề phòng tên Đại hoàng tử đó, Nam Cung Hi hoàn toàn câm nín.
"Vậy thiếp đi…Đi nhà xí!’’ Lần này chắc được rồi nhỉ? Qủa nhiên, Long Thiên Việt vừa nghe đã gật đầu, cũng hết cách rồi, xem ra chỉ có thể chạy trước, lấy võ công của hắn mà nói, đi lại trong hoàng không thành vấn đề.
Nam Cung Hi đi rất lâu, quan sát xung quanh, không có ai, rất tốt, hắn nhanh chóng nhảy vào một cung điện, không biết là điện nào. Trong lòng chỉ muốn tìm nam trang, đi được một chốc cuối cùng nhìn thấy một nô bộc, hắn lập tức tiến lên, nhưng không ngờ đã bị người khác ngăn lại.
"Cô nương là ai? Sao lại ở chỗ này?’’ Hình Phong không thể tin được nhìn nữ nhân trước mặt. Tẩm cung của Đại hoàng tử là nơi bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể tiến vào hay sao? Nam Cung Hi thầm kêu hỏng rồi, thật là, do hắn đã sơ suất, sao có thể không phát hiện ra có người sau lưng chứ, chẳng lẽ có liên quan đến việc giả thành nữ nhân lâu ngày.
"Ta…’’ Hắn đang muốn trả lời lại không ngờ bị một giọng nói khác cắt ngang, "Hi Nhi? Sao nàng lại biết chỗ này.’’ Nghe được giọng nói ấy, Nam Cung Hi khóc không ra nước mắt, thì cung điện này là của Đại hoàng tử.
"Thiếp…Thiếp đi dạo bị lạc đường.’’ Hết cách rồi chỉ có tìm đại một lý do, Hình Phong nhìn nữ nhân trước mắt, đẹp thì có đẹp nhưng nữ nhân xinh đẹp có nhiều lắm. Rốt cuộc nàng có chỗ nào hấp dẫn Đại hoàng tử? Hắn nghiêng đầu nhìn Nam Cung Hi một cái?
Nam Cung Hi biết người trước mắt đang quan sát hắn, chẳng lẽ đã nhận ra hắn giả nữ? "Hình Phong, ngươi còn không mau buông tay nàng ra!’’ Tuyết Phi Văn tiến lên kéo Nam Cung Hi, Hình Phòng buông lỏng tay, dù sao hắn cũng cảm thấy nữ nhân này rất kỳ quái.
"Hi Nhi, vào phòng ta ngồi một chút nhé.’’ Tuyết Phi Văn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, Nam Cung Hi đang muốn từ chối, nhưng không ngờ lại bị Tuyết Phi Văn kéo vào.
“Mỹ nhân? Sao nàng lại ở đây một mình?’’ Nghe được giọng nói ấy, thân thể Nam Cung Hi cứng đờ, là Đại hoàng tử? Hắn muốn làm gì, hơn nữa bọn người Long Thiên Việt mời vừa rời đi, chẳng lẽ là mưu kế của Đại hoàng tử?
“Thần…Thần thiếp tham kiến Đại hoàng tử.’’ Hắn xoay người hành lễ với Tuyết Phi Văn, nhưng đã bị Tuyết Phi Văn ngăn lại. Hắn bắt lấy tay Nam Cung Hi, đứng gần ngắm Nam Cung Hi, so với lúc mới nhìn thấy Nam Cung Hi còn đẹp hơn, đẹp đến mức khiến lòng hắn ngứa ngáy.
“Mỹ nhân, không cần đa lễ.’’ Nói xong hắn mờ ám vuốt ve tay Nam Cung Hi, Nam Cung Hi khẽ nguyền rủa, tên quỷ háo sắc này, sao có thể gấp gáp thế kia. “Tạ ơn Đại hoàng tử!’’Hắn thẹn thùng đẩy Tuyết Phi Văn ra, Tuyết Phi Văn nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng lại càng ngứa ngáy.
“Nàng tên gì?’’ Tuyết Phi Văn không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, “Nam Cung Hi Nhi.’’ Nam Cung Hi nói tên của mình. “Hi Nhi? Hi Nhi. Nàng có bằng lòng theo ta hay không?’’ Tuyết Phi Văn hỏi xong, Nam Cung Hi ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt của tên Đại hoàng tử này cũng nóng rực rồi.
“Nhưng thần thiếp là người của Long tướng quân.’’ Nam Cung Hi cúi đầu lần nữa, lời nói của hắn khiến Tuyết Phi Văn tưởng rằng vì Nam Cung Hi sợ Long Thiên Việt. “Hi Nhi, không sao cả, ta là Đại hoàng tử! Ta có thể bảo vệ nàng.’’ Nói xong tiến lên ôm lấy Nam Cung Hi vào lòng, Nam Cung Hi vùng vẫy một chút rồi dừng lại.
Ôm mỹ nữ trong lòng, Tuyết Phi Văn rất hài lòng, nữ nhân à? Không phải đều nhìn vào địa vị của nam nhân ư? Dù nói thế nào hắn cũng là hoàng tử, nữ nhân nào lại không muốn ôm ấp yêu thương. Đương nhiên nử tử trước mặt này cũng không ngoại lệ, nghĩ như thế tay của hắn đã bắt đầu không an phận. Nam Cung Hi thầm nguyền rủa.
“Đại ca! Hoàng thượng rõ ràng đang đùa giỡn chúng ta!’’ Long Thiên Việt tức giận, vốn không hề gọi bọn họ, vậy còn truyền lời triệu bọn họ tới làm gì? Cố ý giáo huấn hai người sao? Nhưng Long Thiên Hạo suy tư một chút. “Không được, chắc là do Đại hoàng tử.’’ Hắn vừa nói thế, Long Thiên Việt lập tức chạy nhanh như gió, nếu đúng như đại ca hắn nói, vậy mục tiêu của Đại hoàng tử chính là Hi Nhi.
Khi Long Thiên Hạo và Long Thiên Việt trở về nơi ở, đã phát hiện Đại hoàng tử không đứng đắn đang ôm nữ nhân của hắn. Long Thiên Hạo sợ Long Thiên Việt xảy ra xung đột với Đại hoàng tử, muốn giữ hắn lại, nhưng vẫn chậm một bước. Chỉ thấy Long Thiên Việt giống như một cơn lốc, xông đến trước mặt Tuyết Phi Văn, kéo người trong ngực hắn ra.
"Đại hoàng tử! Xin tự trọng! Hi Nhi là phu nhân của ta.’’ Thấy có người quấy rầy, sắc mặt Tuyết Phi Văn tối đen. Nhưng khi thấy Long Thiên Việt thì không khỏi nhướng mày, sao Hi Nhi có thể khiến Long Thiên Việt bất chấp như thế? Chẳng lẽ là… Vừa nghĩ đến điều đó, hắn lại càng hứng thú với Nam Cung Hi.
"Khụ! Long tướng quân đừng hiểu lầm, vừa rồi lệnh phu nhân suýt ngã, vừa đúng lúc ta đi ngang qua, liền đỡ được phu nhân.’’ Tuyết Phi Văn lên tiếng giải thích, Long Thiên Việt hoài nghi nhìn hắn, hắn là Đại hoàng tử, nói thế nào thì chính là thế ấy. Nhưng hắn đã cho Long Thiên Việt một bậc thang để xuống, Long Thiên Việt cũng không từ chối.
‘‘Mạt tướng tạ ơn Đại hoàng tử!’’ Nói thì nói thế, nhưng hắn vẫn tức giận nghiến răng. "Vậy ta cáo từ trước!’’ Nói xong còn liếc nhìn Nam Cung Hi đầy ẩn ý, nữ nhân này, hắn phải có!
Đợi Tuyết Phi Văn đi rồi, lúc này Long Thiên Việt mới nhìn người trong ngực, cẩn thận xem xét từ đầu đến chân, "Hi Nhi, nàng không sao chứ? Hắn có làm gì vô lễ với nàng không?’’ Nam Cung Hi lắc đầu, hắn vốn còn đang nghĩ cách thoát thân thì Long Thiên Việt trở về. "Tướng quân, sao hai người lại về sớm thế?’’ Hắn hỏi xong, Long Thiên Việt và Long Thiên Hạo đều tái mặt.
Long Thiên Hạo nhìn Nam Cung Hi, nữ nhân này, sớm hay muộn sẽ làm hại đến đệ đệ của hắn, thật sự không thể giữ lại. Nhưng nhìn thấy bộ dạng bảo vệ của đệ đệ thì hắn do dự. Một số việc hắn vẫn rất đắn đo, chỉ sợ sơ sót có thể khiến mối quan hệ giữa hai huynh đệ rạn nứt.
"Long Thiên Việt, lần sau không được lỗ mãng!’’ Long Thiên Hạo lên tiếng, vừa rồi Đại hoàng tử không nổi giận, nếu không hắn cũng không cứu được Long Thiên Việt, nữ nhân này đúng là họa thủy mà! "Đại ca, lần này Đại hoàng tử khinh người quá đáng rồi!’’ Long Thiên Việt nổi giận mở miệng, Nam Cung Hi lắc đầu, nếu như hắn là một nữ nhân chắc chắn sẽ bị Long Thiên Việt làm rung động, đáng tiếc Nam Cung Hi không phải.
"Mặc kệ ra sao, đệ cũng nên xem lại bản thân đi.’’ Nói xong liếc nhìn người bên cạnh Long Thiên Việt. Nam Cung Hi đã biết Long Thiên Hạo không thích hắn từ lâu, có mấy lần dùng ánh mắt muốn giết người nhìn hắn.
"Tướng quân, sau này thiếp sẽ chú ý.’’ Nam Cung Hi mở miệng nói, lúc này Long Thiên Việt mới phát hiện đại ca hắn dùng sắc mặt không tốt nhìn Nam Cung Hi, "Hi Nhi, đừng sợ, Đại ca!’’ Hắn gọi một tiếng, Long Thiên Hạo dời ánh mắt, "Cô nương biết là tốt.’’ Nói xong không nhìn bọn họ mà đi vào phòng mình.
"Qúy Tinh, có biết vì sao ta gọi cô nương đến không?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, Qúy Tinh gật đầu. "Phụ hoàng bắt ta đi sứ Tây Lam quốc. Ta vừa mới trở về, đã nhận được tin hai vị tướng quân đã bị triệu vào cung.’’ Nghĩ đến việc phụ hoàng hắn cố tình đẩy hắn đi, Qúy Tinh kinh ngạc, khó trách lại không thấy hắn đâu.
"Lần này, hình như phụ hoàng của ngài muốn nhằm vào tôi.’’ Nàng nói xong, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, chuyện gì đã xảy ra? Chẳng lẽ lại là mấy hoàng huynh giở trò quỷ? Nhưng điều này không phải không có khả năng, chẳng qua…
"Bây giờ cô nương tính làm gì? Phụ hoàng đang giam lỏng hai vị tướng quân.’’ Tuy nói là qua hai ngày nữa chính là sinh thần của hoàng thượng, nhưng cái khó là trong hai ngày này sẽ xảy ra trò quỷ gì.
"Ngài cảm thấy nếu tôi vào cung thì sao?’’ Dù nàng không đi, hoàng thượng cũng đến, cái gọi là không vào hang hổ sao bắt được cọp coi. Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, không trả lời, nhìn dáng vẻ của rất tự tin, chẳng lẽ ám khí đã làm xong? Không phải nói cần thêm thời gian ư?
"Ta sợ hai ngày nữa sẽ xảy ra chuyện xấu, dù sao hai người họ cũng là tâm phúc của ta.’’ Hắn thở dài, Qúy Tinh nhướng mày, "Theo tôi thấy, phụ hoàng của ngài không có ý nhường ngôi, ngài không nhận ra ư?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, nữ tử này thật thông minh, đáng tiếc không phải người hắn có thể khống chế.
"Vậy thì sao? Bây giờ ta chỉ biết ai đánh thắng Tử Nguyệt quốc, người đó chính là kẻ thừa kế.’’ Cho nên dù là Đại hoàng tử cũng không nhất thiết sẽ trở thành Đế vương tương lai. "Phải, nhưng vì sao lại chọn Tử Nguyệt quốc?’’ Xung quanh không phải còn mấy nước ư?Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, có chút khó mở lời.
"Được rồi, không cần nói, tôi cũng không có hứng thú nghe.’’ Nhìn thấy bộ dạng của hắn, Qúy Tinh quyết định không hỏi nữa, ngộ nhỡ nghe được bí mật hoàng thất, không phải cả nàng cũng bị kéo vào sao? "Ta thích sự thông minh của cô nương, đáng tiếc cô nương không phải nam nhi.’’ Nếu là nam nhân, hắn sẽ trở thành huynh đệ với Qúy Tinh.
"Tôi còn thấy mình may mắn vì không phải nam nhi!’’ Nếu nàng là nam, chắc phải sống mệt mỏi hơn so với bây giờ, Tuyết Phi Bằng nhìn nàng một chút, không nói gì. "Cô nương muốn tiến cung?’’ Đây là câu hỏi của hắn, nhưng cũng là lời khẳng định, Qúy Tinh gật đầu, muốn thấy ám khí sao? Được rồi, nàng cười. Tuyết Phi Bằng khó hiểu nhìn nàng, sao nàng lại bất ngờ cười tà ác đến thế?
"Cô nương đi khi nào?’’ Tuyết Phi Bằng nhìn nàng, "Tôi? Ngài nên cầu phúc cho phụ hoàng của mình đi.’’ Ý tứ của nàng rất rõ ràng, Tuyết Phi Bằng sững sờ, chẳng lẽ nàng muốn ám sát ư? "Yên tâm, tôi sẽ không ám sát đâu.’’ Như nhìn thấy băn khoăn của Tuyết Phi Bằng, mặc dù hoàng thượng tàn nhẫn như thế, nhưng con hắn không hề có ý muốn hại hắn.
"Tốt! Đến lúc đó ta sẽ sắp xếp.’’ Tuyết Phi Bằng gật đầu một cái, Qúy Tinh cũng gật đầu, "Vậy tôi xin cáo lui trước chuẩn bị.’’ Nói xong nàng đi ra ngoài, hi vọng Nam Cung Hi sớm cứu ngưởi ra ngoài.
"Đại hoàng tử, ngài thật sự muốn làm thế sao?’’ Trở thành thị vệ thân cận của Tuyết Phi Văn, lần đầu tiên hắn phát hiện Đại hoàng tử có vẻ mặt nghiêm túc như vậy, cũng là lần đầu tiên quyết tâm muốn lập tức trở mặt với hai huynh đệ Long gia.
"Hình Phong, đây là lần đầu tiên ngươi biết ta sao?’’ Tuyết Phi Văn không giận hỏi ngược lại, Hình Phong nhìn hắn, mặc dù không đáp. Nhưng đây là lần đầu tiên hắn để ý một nữ nhân như vậy, đây không phải là chuyện tốt.
"Không phải.’’ Hắn trả lời, suy nghĩ trong lòng cũng không dám nói ra, "Vậy thì tốt.’’ Nam Cung Hi Nhi…Tình thế bắt buộc, "Ngươi lui xuống đi.’’Hắn muốn suy nghĩ thật kỹ, làm sao để có thể gặp mặt Nam Cung Hi một mình. Ai bảo tên Long Thiên Việt đó không biết trúng tà gì, cả ngày quấn lấy Nam Cung Hi.
Không chỉ có hắn, Nam Cung Hi cũng gấp đến phát điên rồi, tên Long Thiên Việt bị gì vậy? Cả ngày bám theo Nam Cung Hi như cái đuôi nhỏ, trừ việc đi nhà xí, ngoài ra đều theo sát bên cạnh hắn, tình hình như vậy sao hắn còn đi cứu người được?
"Tướng quân, nếu ngài có chuyện muốn nói thì mau nói đi.’’ Nam Cung Hi nói thế hắn sẽ hiểu chứ? "Hi Nhi, ta không sao, đừng lo lắng.’’ Nghe như thế, Nam Cung Hi rất muốn đấm ngực, Long Thiên Việt không có việc gì, nhưng hắn thì có! Nếu không cứu được người, Tinh Nhi sẽ tức giận.
"Tướng quân, thiếp không sao, ngài đừng theo thiếp mỗi ngày được không vậy.’’ Lần này hắn hiểu rồi chứ? "Sao thế được? Ngộ nhỡ Đại hoàng tử tới thì làm sao?’’ Đây cũng không phải chuyện không thể xảy ra, hắn phải đề phòng tên Đại hoàng tử đó, Nam Cung Hi hoàn toàn câm nín.
"Vậy thiếp đi…Đi nhà xí!’’ Lần này chắc được rồi nhỉ? Qủa nhiên, Long Thiên Việt vừa nghe đã gật đầu, cũng hết cách rồi, xem ra chỉ có thể chạy trước, lấy võ công của hắn mà nói, đi lại trong hoàng không thành vấn đề.
Nam Cung Hi đi rất lâu, quan sát xung quanh, không có ai, rất tốt, hắn nhanh chóng nhảy vào một cung điện, không biết là điện nào. Trong lòng chỉ muốn tìm nam trang, đi được một chốc cuối cùng nhìn thấy một nô bộc, hắn lập tức tiến lên, nhưng không ngờ đã bị người khác ngăn lại.
"Cô nương là ai? Sao lại ở chỗ này?’’ Hình Phong không thể tin được nhìn nữ nhân trước mặt. Tẩm cung của Đại hoàng tử là nơi bất kỳ nữ nhân nào cũng có thể tiến vào hay sao? Nam Cung Hi thầm kêu hỏng rồi, thật là, do hắn đã sơ suất, sao có thể không phát hiện ra có người sau lưng chứ, chẳng lẽ có liên quan đến việc giả thành nữ nhân lâu ngày.
"Ta…’’ Hắn đang muốn trả lời lại không ngờ bị một giọng nói khác cắt ngang, "Hi Nhi? Sao nàng lại biết chỗ này.’’ Nghe được giọng nói ấy, Nam Cung Hi khóc không ra nước mắt, thì cung điện này là của Đại hoàng tử.
"Thiếp…Thiếp đi dạo bị lạc đường.’’ Hết cách rồi chỉ có tìm đại một lý do, Hình Phong nhìn nữ nhân trước mắt, đẹp thì có đẹp nhưng nữ nhân xinh đẹp có nhiều lắm. Rốt cuộc nàng có chỗ nào hấp dẫn Đại hoàng tử? Hắn nghiêng đầu nhìn Nam Cung Hi một cái?
Nam Cung Hi biết người trước mắt đang quan sát hắn, chẳng lẽ đã nhận ra hắn giả nữ? "Hình Phong, ngươi còn không mau buông tay nàng ra!’’ Tuyết Phi Văn tiến lên kéo Nam Cung Hi, Hình Phòng buông lỏng tay, dù sao hắn cũng cảm thấy nữ nhân này rất kỳ quái.
"Hi Nhi, vào phòng ta ngồi một chút nhé.’’ Tuyết Phi Văn cũng không muốn bỏ qua cơ hội này, Nam Cung Hi đang muốn từ chối, nhưng không ngờ lại bị Tuyết Phi Văn kéo vào.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.