Phu Quân Nóng Tính Thiếu Quản Giáo
Chương 33: Thỉnh cầu ( 2 )
Mạc Thiểu Hiển
06/09/2015
"Việc y quán bị đập
thì có liên quan gì đến ta?” Quý Tinh nghi ngờ hỏi, Lâm Nhược tịch cũng
gật đầu theo, chuyện này hoàn toàn không liên quan đến Tinh nhi, Thượng
Quan Mân nhìn Lâm Nhược Tịch ngồi ở bên một cái, cuối cùng mở
miệng."Tinh nhi, có phải con không còn thích Hi nhi nhà chúng ta nữa hay không? " Nghe thấy lời của bà..., Quý Tinh nhìn bà, còn Lâm Nhuợc Tịch
thì lại nhìn nàng, nàng ấy cũng rất muốn biết.
"Chưa nói tới việc có thích hay không, dù sao chúng ta cũng không cần biết, hơn nữa còn có một chuyện mà ta không sao tiếp nhận đuợc." Thượng Quan Mân vừa nghe nàng nói như thế, không phải là còn có cơ hội sao? “Là chuyện gì?” Thuợng Quan Mân nhìn nàng, Nhược Tịch cũng bày ra bộ dáng tò mò rất đáng yêu.
"Một chồng nhiều vợ." Thượng Quan Mân nhìn nàng, thật đúng là chính mình đem chuyện tốt làm hỏng, mà Lâm Nhược Tịch lại trực tiếp vỗ bàn một cái rồi đứng lên, "Đúng! Ta cũng vậy rất ghét cái điều này!" đối tuợng mà nàng đào hôn cũng chính là loại ngừơi này, hắn đã có đến ba cơ thiếp, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của nàng, dù có nhìn thế nào thì nàng vẫn thấy đuợc vẻ mặt ấy tràn đầy sự cảm thông là làm sao?
Lúc này Lâm Nhược Tịch mới phát hiện ra mình vô cùng kích động, nàng ngồi xuống, "Ha ha. . . Ta chỉ cảm thấy Tinh nhi nói rất đúng, cưới nhiều phu nhân và thê thiếp như vậy để làm gì." Nàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình.
"Này Tinh nhi, nếu như Hi nhi chỉ có một mình con, con xem. . ." Ý của bà là . . Nhưng bọn họ thao túng đuợc con trai của mình sao? "Bá mẫu, người vẫn nên trở về đi, chuyện này hẵng nói sau." Thấy thái độ của nàng biến thành cự tuyệt, mặt Thượng Quan Mân cũng xụ xuống, bà gật đầu rồi lặng lẽ đứng lên ra ngoài."Bá mẫu, người đi thong thả, ta chỉ tiễn đuợc đến đây.” Thượng Quan Mân nhìn cánh cửa khép lại bà thở dài sau đó trở về nhà.
"Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài hãy tha cho con trai của ta đi! Không phải hắn cố ý đâu mà." Trên đường trở về, Thượng Quan Mân lại nghe thấy những lời ấy, vội vàng đi tới, chẳng qua khi bà nhìn thấy cảnh tuợng truớc mắt cũng phải hít khí lạnh, con trai của bà sao lại biến thành như thế này? Không được! Không thể không thể tiếp tục như vậy đuợc!
"Phi! Không phải hắn tự nhận mình rất tuấn tú sao? Ta đánh cho hắn thành đầu heo!" Hắn ra lệnh một tiếng, những tên cầm gậy gộc trong tay lại càng tăng thêm sức lực, "A! Cha, cứu con với!" Ngừơi nằm trên mặt đất kêu cứu, tuy nhiên lại không có ai dám tiến lên, bởi vì hôm nay Nam Cung thiếu gia giống như một kẻ điên loạn, người nọ cũng thật xui xẻo, khi không lại đi nói xấu sau lưng Nam Cung Hi về vết sẹo trên mặt hắn thế này thế nọ, tức thì đã trở thành bộ dạng như hiện tại.
Hôm nay rất kỳ quái, bởi vì Ám Hương Các ngay cả một tấm thẻ bài cũng không thể phát ra ngoài đuợc, các nàng cùng xúm nhau nghị luận, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Quý Tinh, không phải Nam Cung phủ sẽ niêm phong nơi này lại chứ? Quý Tinh cũng rất buồn bực, nàng và họ đang có cùng một suy nghĩ.
"Được rồi, vậy tối nay tất cả nghỉ ngơi đi." Cũng chỉ có thể làm vậy, sắc trời cũng đã tối, không có thẻ bài thì sẽ không có người vào, "Không xong rồi ! Không xong rồi !" Có tiếng nguời kêu to rồi chạy đến, Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đối mặt nhìn nhau, "Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào kêu la!” Lâm Nhược Tịch nhìn người nọ, "Bên ngoài. . . Bên ngoài. . . Các người mau đến xem đi!" Nàng thở hổn hển.
Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đi ra bên ngoài, một đám cô nương theo sau lưng họ, nhưng khi nhìn thấy tình huống truớc cửa thì tất cả đều ngây người, đây là chuyện gì? Tại sao nam nữ già trẻ lại cùng nhau tụ tập truớc cửa của các nàng? Mặt khác lại nói bây giờ kỹ viện không mở cửa, dù có mở thì cũng chẳng có ngừơi nào vào, vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này có một người run rẩy đi đến truớc mặt Quý Tinh, quỳ phịch xuống , "Nam Cung phu nhân xin hãy cứu lấy chúng tôi !" Người nọ vươn tay, đột ngột chìa ra một tờ giấy, chuyện này làm Quý Tinh chẳng hiểu ra sao, "Xin Nam Cung phu nhân cứu lấy chúng tôi!" Mọi ngừơi đều quỳ theo , việc này khiến cho Quý Tinh bị doạ sợ, nàng vốn không phải là thần tiên, làm sao cứu giúp cái gì đuợc?
Lâm Nhược Tịch đã sớm cầm lấy tờ giấy trong tay người kia , nhìn qua một chút, nàng cũng cau mày, đẩy ngừoi bên cạnh mình một cái một cái, đưa tờ giấy cho nàng, Quý Tinh cúi đầu xem xét, đột nhiên “Tội trạng” trong một ngày của Nam Cung Hi lọt vào tầm mắt nàng.
"Chưa nói tới việc có thích hay không, dù sao chúng ta cũng không cần biết, hơn nữa còn có một chuyện mà ta không sao tiếp nhận đuợc." Thượng Quan Mân vừa nghe nàng nói như thế, không phải là còn có cơ hội sao? “Là chuyện gì?” Thuợng Quan Mân nhìn nàng, Nhược Tịch cũng bày ra bộ dáng tò mò rất đáng yêu.
"Một chồng nhiều vợ." Thượng Quan Mân nhìn nàng, thật đúng là chính mình đem chuyện tốt làm hỏng, mà Lâm Nhược Tịch lại trực tiếp vỗ bàn một cái rồi đứng lên, "Đúng! Ta cũng vậy rất ghét cái điều này!" đối tuợng mà nàng đào hôn cũng chính là loại ngừơi này, hắn đã có đến ba cơ thiếp, Quý Tinh nhìn vẻ mặt của nàng, dù có nhìn thế nào thì nàng vẫn thấy đuợc vẻ mặt ấy tràn đầy sự cảm thông là làm sao?
Lúc này Lâm Nhược Tịch mới phát hiện ra mình vô cùng kích động, nàng ngồi xuống, "Ha ha. . . Ta chỉ cảm thấy Tinh nhi nói rất đúng, cưới nhiều phu nhân và thê thiếp như vậy để làm gì." Nàng ngượng ngùng sờ sờ cái mũi của mình.
"Này Tinh nhi, nếu như Hi nhi chỉ có một mình con, con xem. . ." Ý của bà là . . Nhưng bọn họ thao túng đuợc con trai của mình sao? "Bá mẫu, người vẫn nên trở về đi, chuyện này hẵng nói sau." Thấy thái độ của nàng biến thành cự tuyệt, mặt Thượng Quan Mân cũng xụ xuống, bà gật đầu rồi lặng lẽ đứng lên ra ngoài."Bá mẫu, người đi thong thả, ta chỉ tiễn đuợc đến đây.” Thượng Quan Mân nhìn cánh cửa khép lại bà thở dài sau đó trở về nhà.
"Nam Cung thiếu gia, van cầu ngài hãy tha cho con trai của ta đi! Không phải hắn cố ý đâu mà." Trên đường trở về, Thượng Quan Mân lại nghe thấy những lời ấy, vội vàng đi tới, chẳng qua khi bà nhìn thấy cảnh tuợng truớc mắt cũng phải hít khí lạnh, con trai của bà sao lại biến thành như thế này? Không được! Không thể không thể tiếp tục như vậy đuợc!
"Phi! Không phải hắn tự nhận mình rất tuấn tú sao? Ta đánh cho hắn thành đầu heo!" Hắn ra lệnh một tiếng, những tên cầm gậy gộc trong tay lại càng tăng thêm sức lực, "A! Cha, cứu con với!" Ngừơi nằm trên mặt đất kêu cứu, tuy nhiên lại không có ai dám tiến lên, bởi vì hôm nay Nam Cung thiếu gia giống như một kẻ điên loạn, người nọ cũng thật xui xẻo, khi không lại đi nói xấu sau lưng Nam Cung Hi về vết sẹo trên mặt hắn thế này thế nọ, tức thì đã trở thành bộ dạng như hiện tại.
Hôm nay rất kỳ quái, bởi vì Ám Hương Các ngay cả một tấm thẻ bài cũng không thể phát ra ngoài đuợc, các nàng cùng xúm nhau nghị luận, sau đó lại đồng loạt nhìn về phía Quý Tinh, không phải Nam Cung phủ sẽ niêm phong nơi này lại chứ? Quý Tinh cũng rất buồn bực, nàng và họ đang có cùng một suy nghĩ.
"Được rồi, vậy tối nay tất cả nghỉ ngơi đi." Cũng chỉ có thể làm vậy, sắc trời cũng đã tối, không có thẻ bài thì sẽ không có người vào, "Không xong rồi ! Không xong rồi !" Có tiếng nguời kêu to rồi chạy đến, Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đối mặt nhìn nhau, "Có chuyện gì thế? Sao lại ồn ào kêu la!” Lâm Nhược Tịch nhìn người nọ, "Bên ngoài. . . Bên ngoài. . . Các người mau đến xem đi!" Nàng thở hổn hển.
Quý Tinh và Lâm Nhược Tịch đi ra bên ngoài, một đám cô nương theo sau lưng họ, nhưng khi nhìn thấy tình huống truớc cửa thì tất cả đều ngây người, đây là chuyện gì? Tại sao nam nữ già trẻ lại cùng nhau tụ tập truớc cửa của các nàng? Mặt khác lại nói bây giờ kỹ viện không mở cửa, dù có mở thì cũng chẳng có ngừơi nào vào, vậy rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra?
Lúc này có một người run rẩy đi đến truớc mặt Quý Tinh, quỳ phịch xuống , "Nam Cung phu nhân xin hãy cứu lấy chúng tôi !" Người nọ vươn tay, đột ngột chìa ra một tờ giấy, chuyện này làm Quý Tinh chẳng hiểu ra sao, "Xin Nam Cung phu nhân cứu lấy chúng tôi!" Mọi ngừơi đều quỳ theo , việc này khiến cho Quý Tinh bị doạ sợ, nàng vốn không phải là thần tiên, làm sao cứu giúp cái gì đuợc?
Lâm Nhược Tịch đã sớm cầm lấy tờ giấy trong tay người kia , nhìn qua một chút, nàng cũng cau mày, đẩy ngừoi bên cạnh mình một cái một cái, đưa tờ giấy cho nàng, Quý Tinh cúi đầu xem xét, đột nhiên “Tội trạng” trong một ngày của Nam Cung Hi lọt vào tầm mắt nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.