Phu Quân Ta Đại Ác Ma

Chương 2

Tiêu Lăng Sương

07/01/2016

Chương 2:

Khi bị bất tỉnh nàng đã mơ, mơ thấy mình đang bay nhảy trên một đồng cỏ rộng mênh mông, hương thơm của những đóa hoa bay ngào ngạt. Nàng còn thấy có rất nhiều thỏ, chúng chạy tung tăng khắp nơi. Nàng nảy sinh ý muốn chiếm hữu một con. liền đuổi theo. Nàng đuổi mãi, đuổi mãi thì đi đến bên một bờ sông. Nàng thấy những con thỏ thi nhau lao xuống đó.

Lạ thật, thỏ đáng nhẽ phải chạy nhảy chứ? Tại sao lại đâm đầu vào chỗ chết thế kia? Tò mò, nàng cũng lò dò chạy ra xem. Ngả mình xuống mặt nước, nàng bắt gặp một dung nhan mỹ nữ thanh tú động lòng người. Đôi mắt to, tròn, lông mày nhỏ, rõ nét đang nhếch lên, sống mũi thẳng, đôi môi nhỏ, xinh, trụ lại trên mặt. Tất cả đều hoàn mĩ.

Mải mê ngắm nghía, Thiên Mạc không để ý có một cánh tay đang trồi lên khỏi mặt nước. Bỗng nhiên, Thiên Mạc bị bàn tay đó nắm lấy cổ chân, lôi mạnh xuống nước. Nàng giật mình, không phản ứng kịp cả người ôm lấy dòng sông. Nàng vùng vẫy, cố thoát khỏi bàn tay đó, nhưng càng vũng vẫy thì bàn tay đó nắm càng chặt, lôi càng mạnh. Cả thân thể nàng dần dần chìm xuống. Bất lực ngoái cổ lại, vẫn thấy mĩ nữ đang ngồi đó, nàng tuyệt vọng thốt lên: "Không..mỹ nữ...mỹ nữ của ta..."

Thiên Mạc bất chợt mở mắt, mặt đầy mồ hôi vội vàng nhổm dậy. Kinh hãi một hồi, xác định là mình không có ở dưới lòng sông mới an tâm liếc mắt nhìn xung quanh. Đây là đâu a? Ta nhớ rõ là ta bị bất tỉnh ở trong nhà cơ mà, sao cư nhiên bây giờ lại thành nền đất? Đã thế lại còn có mấy thanh gỗ mục mọc đầy rêu chắn trước mặt thế này?

Nghĩ nghĩ một hòi, Thiên Mạc kêu lên kinh hãi:"Ách, không lẽ bọn họ tưởng ta lên cơn bệnh thần kinh đang đêm chạy khắp nhà, đâm thẳng vào bàn rồi đem ta đi chôn rồi chứ?" Đang đắm chìm trong ảo tưởng, Thiên Mạc nghe thấy tiếng của ai đó như đang trách mắng.

"Ta đã dặn các ngươi bao nhiêu lần rồi, làm việc phải có quy củ hẳn hoi, điều tra rõ ràng rồi hãy thực hiện. Thế mà các ngươi xem mình đã làm gì kia hả? Ta bảo các ngươi là 28 tuổi...28 tuổi, chứ không phải là 18 tuổi. Không nghe rõ còn không hỏi lại, hấp tấp làm việc. Các ngươi thử xem, nếu bây giờ nàng ta tỉnh lại chạy đi báo tội chúng ta với Diêm Vương thì các ngươi có sống nổi không Hả?"

Ách, cái gì vậy? Sao lại có Diêm Vương ở đây? Không lẽ ta đã xuống địa ngục ròi sao? Thiên Mạc vội vàng đứng dậy, chạy về phía mấy thanh gỗ mục, thò tay ra ngoài gào to: "Ê...ê...mấy vị huynh đệ ơi! Cho ta hỏi một chút với."

Hai tên đàn đứng nghe mắng vội giật mình, mồ hôi chảy tầm tã rồi lo lắng nhìn tên chủ tử cầu cứu. Tên chủ trừng mắt nhìn rồi nhẹ nhàng đi về phía Thiên Mạc, mặt tươi như hoa: "Cô nương có gì chỉ bảo?"

"Ừm, ta chỉ muốn hỏi đây là đâu?"

"Cái này...cô nương, đây là...ừm..." Hắn tỏ vẻ khó xử.

"Có gì mà ấp úng, nói đi." Thiên Mạc bực mình nói to tiếng.

"Ách, là địa phủ."

"Cái gì? Địa phủ? Sao ta lại ở địa phủ?" Không phải chứ. Ta mới chỉ đâm đầu nhẹ vào cạnh bàn, sao có thể chết được?



Ba tên kia không biết nói gì, chỉ bối rối nhìn nhau. Đến nửa ngày sau(*) mới có một tên vận bạch y tiến lên, nhìn Thiên Mạc rồi bất chợt cúi gập người xuống: "Xin lỗi cô nương, là tại ta."

Thiên Mạc chau mày. Sau một hồi kể lể, Thiên Mạc mới vỡ lẽ ra rằng nàng thực ra là bị bắt nhầm. Tội lỗi, tội lỗi a. Hai tên một bạch y, một hắc y bị chủ tử của hắn - là người làm việc cho Diêm Vương - sai đi bắt người đã hết số. Trùng hợp là người đó lại cùng tên với Thiên Mạc. Nhưng khác biệt là nàng ta năm nay 28 tuổi, còn nàng mới có 18 tuổi. Nhìn ta cũng đâu đến nỗi nào mà hai cái tên khốn nạn này nghe xong liền suy ra là nàng, hớn hở chạy đi lập kế hoạch cho nàng chết. Chắc mẩm lần này lập được chiến công. Không ngờ rằng lúc bắt về rồi mới phát hiện ra là sai lầm.

(*)Đến nửa ngày sau: một cách nói quá.

Thiên Mạc lúc này đã được thả ra, đi đến phòng tiếp khách ngồi dựa vào ghế khóc thầm. Trời ạ, sao cái số mình đen đủi vậy? Đang yên đang lành tự nhiên bị bắt đến đây. Hức...con bà nó, cả một đời anh hùng xông pha của mình cư nhiên lại bị hai cái tên khốn này hủy hoại...Nghĩ đến đây, nàng quay ngoắt đầu, mắt trợn ngược lên, lườm hai cái tên vô trách nhiệm kia, tay vớ lấy tách cafe đặt trên bàn uống ừng ực khiến cho bọn hắn hoảng hốt một phen.

Tới nửa ngày sau, tưởng chừng như mắt sắp lé đến nơi, trong đầu Thiên Mạch mới chợt lóe lên một ý nghĩ. Nàng đứng phắt dậy, hùng hổ đi về phía cửa. Bà nó, xem ta làm sao tính sổ với các ngươi.

"Cô...cô định đi đâu vậy?" Tên chủ tử giật mình hỏi.

"Ta đi gặp Diêm Vương để đòi lại công đạo."

Hai tên kia há hốc mồm, vội vội vàng vàng lao như bay đến, ôm rít lấy chân nàng, khóc lóc cầu xin: "Ôôô...cô nãi nãi của ta ơi...cô đừng làm thế. Chúng ta trên còn mẹ già, dưới còn con nhỏ đang chờ ở nhà. Nếu vì chuyện lần này mà bị bắt đi chắc cả nhà ta chết đói mất...ôôô..."

Thiên Mạc khinh bỉ liếc mắt. Liền giơ chân đạp phăng hai cái tên kia ra, trừng mắt hét lớn: "Ta mặc kệ các ngươi. Chuyện của các ngươi không liên quan đến ta, ta phải đi đòi lại công đạo." Dứt lời liền lao ra khỏi phòng.

"Khoan đã!" Có tiếng nói gấp gáp ở đằng sau vang lên, chặn Thiên Mạc lại.

Nàng dừng bước, quay đầu lại. Thì ra là tên chủ tử: "Có chuyện gì?"

"Ừm...cô nương Thiên Mạc, hay là...ta thỏa thuận với nhau đi."

"Thỏa thuận như thế nào?" Thiên Mạc hơi ngừng một chút rồi dựa vào tường, hất cằm hỏi.

"Ách, như thế này đi. Bây giờ cho dù cô có đi báo với Diêm Vương thì đằng nào cô cũng không thể quay về được mà ta lại còn bị phạt. Chi bằng ta tìm cho cô một thân xác để cô nhập vào, như thế Diêm Vương không biết chuyện, chúng tôi không bị phạt mà cô cũng vẫn được tiếp tục cuộc sống của mình. Thế nào, cô đồng ý chứ?"



Thiên Mạc suy nghĩ một hồi, thấy mình cũng không có gì bất lợi trong chuyện này, liền gật đầu cái rụp, đồng ý: "Thỏa thuận." Dứt lời liền đi thẳng vào trong, ngồi phịch xuống ghế.

Tên chủ tử thở phào nhẹ nhõm. Hai tên "hầu" kia thấy vậy cũng chạy vào rót cho Thiên Mạc li cafe mới. Tên chủ tử đi về phía chiếc bàn bằng gỗ, mở ngăn kéo rồi lôi ra một xấp giấy gì đó có vẻ mờ ám, đưa cho Thiên Mạc, nói: "Đây là danh sách các thân xác cô có thể nhập vào, cô xem qua rồi chọn một người đi."

Thiên Mạc lườm hắn một cái, giật lấy xấp giấy, xem từng người một. Vừa xem vừa uống nước như trâu.

Tên: Túy Thụy Nguyệt, 36 tuổi. Hừ, già quá, loại...40 tuổi, loại...30 tuổi, loại...loại...loại... Liên tiếp mấy chục người bị Thiên Mạc loại, giấy tờ bị nàng đem toàn bộ ném ra đằng sau, khiến cho ba tên kia phải chạy ngược chạy xuôi thu dọn mà không dám oán trách nửa lời.

Bỗng nhiên không thấy Thiên Mạc vứt giấy nữa, ba tên lò dò tiến lại gần thì thấy nàng đang dán mắt vào một tờ giấy. Trên đó có ghi:

Tên: Liễu Thiên Mạc

Tuổi:16

Ngoại hình: Khuôn mặt xinh đẹp, thân hình mảnh mai.

Gia cảnh: Nhị tiểu thư, gia đình khá giả.

Cha: Liễu Thiên Vân - Tể tướng đương triều

Mẹ: Diệp Túy Linh...

(và một số những thông tin khác mà con người kia không thèm liếc đến)

Xem đến đây, mắt Thiên Mạc sáng lên, quay lại nhìn tên chủ tử: "Ta quyết định nhập vào thân xác này."

Ba tên nhìn nhau, bất lực. Gật đầu một cái, tên chủ tử liền phất tay lên. Thiên Mạc lập tức ngất xỉu, nàng cảm nhận được mình đang từ từ xuyên qua không gian, đến với cuộc sống mới.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Ta Đại Ác Ma

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook