Chương 4
Tiểu Thất Tể Tử
18/07/2024
Có lẽ hắn ta không biết, thủ hạ thân tín của Thái hậu, chính là Bích Xuân Nhi cô nương tại Trường Phong lâu.
Vì sao à, bởi vì nàng ấy vừa đẹp người, giọng nói lại còn ngọt ngào nữa chứ..
Nhớ năm đó, ta cùng nàng, chính là hai ẩn vệ xinh đẹp như hai đóa hoa nha.
Ta thân kiều thể nhu, người còn yêu kiều hơn hoa. Cơ bản, ta cũng có thể trở thành hoa khôi đệ nhất, song vai cùng Bích Xuân Nhi, vì cái gì mà không phải, có lẽ hắn không biết đâu nhỉ?
Bởi vì ta chuyên gia đàn lệch tông.
Những người đã nghe bản đàn “ thánh thót” của ta đều biết, Phượng Ninh Vãn chỉ cần mở miệng ra hát hoặc đàn, Trường Phong Lâu lập tức run rẩy ba hồi mà vẫn chưa hết run.
Bình an vô sự một năm, đến tận giây phút cuối cùng này mà Trần Ngọc lại gọi ta đến chơi đàn haaha.
Đàn thì đàn chứ sao, cũng không phải chưa từng luyện tập qua, tại vì bình thường chủ tiệm quan tài cũng hay tìm ta nói chuyện hợp tác mà.
Trần Ngọc chuẩn bị cho ta một cây đàn, nhìn một cái là biết ngay hàng cao cấp, âm sắc chắc hẳn tốt lắm. Ta nhìn món hàng tốt này, bỗng nhiên tự tin hẳn lên, lặng lẽ đặt ngón tay xuống, chỉ một khắc sau, gảy ra một bản nhạc “ cõi âm” ( mà theo ta là) xuất sắc vô cùng
Sắc mặt Trần Ngọc càng ngày càng lạnh, ánh mắt từ dò xét chuyển thành sắc bén, cuối cùng, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng mở miệng, "Dừng tay, đừng đàn nữa."
Ngoài cửa sổ, có người hốt hoảng đi tới, "Trần tướng gia, thật xa mà cũng nghe thấy tiếng đàn đám ma nhà ai vọng lại. Không biết là nhà ai có người ch?"
Mặt ta sắc cứng đờ, nghĩ thầm Phượng Ninh Vãn ta cả đời này chưa bao giờ cảm thấy cạn lời và xấu hổ như này.
Người kia ôm cây đàn khác tiến đến, "Cây đàn ngài cần tôi đã mang đến rồi đây, thanh âm thanh tịnh, giống như tiếng suối trong!"
Ta chợt phát hiện, ta đang đàn cây đàn của Trần Ngọc, cây đàn người kia đang ôm mới là đàn của ta..
Khó trách, yêu đàn như mạng, lần này ta coi như xong rồi.
Ta lúng túng đứng lên, run lập cập, lặng lẽ bước ra bên ngoài.
Trần Ngọc liếc mắt nói giọng lạnh buốt, "Ai cho nàng đi?" Ta lập tức đứng im tại chỗ, cười làm lành, "Kia...... Vậy hay ta lại đến một bài nữa?" Trần Ngọc nhịn một chút, trên trán nổi lên gân xanh, rất lâu sau đó, nói: "Lăn ra ngoài."
Bụng Bạch Liên Hoa chậm chạp mãi không thấy động tĩnh, nhịn đến đêm trừ tịch, ta điên rồi. Cung yến giao thừa, Trần Ngọc đang làm tể phụ đương triều, cũng được mời. Ta là phu nhân của hắn, đương nhiên là phải đi cùng nhau rồi.
Trong cung có cái gì?
Có Thái hậu lão nhân gia của ta chứ còn ai nữa.
Dựa theo quy củ của ẩn vệ chúng ta, nhiệm vụ thất bại, ta nên đưa đầu tới gặp Người mới là hợp lẽ, nhưng ta trời sinh có tính cò kè mặc cả, cả mạng người lại càng phải cò kè hơn.
Đèn lồng đỏ chót treo thật cao, trước cửa phủ, Trần Ngọc đứng dưới thềm, lãnh đạm nói, "Buông ra."
"Không buông."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Bạch Liên, quyết tâm, muốn dắt nàng cùng ta vào cung. Có lẽ, Thái hậu thấy được cái bụng to của nàng, liền có thể tha cho cái đầu to của ta thì sao.
Bốn tiểu thiếp tụ tập đứng tại trong sân, một bộ dáng "Thật sự là lang tâm cẩu phế" Ghét bỏ.
Trần Ngọc trầm mặc thật lâu, mới nói, "Hoàng Thượng cũng sẽ không bởi vì nàng mang thêm một người, mà cho nàng hai phần tiền mừng tuổi đâu." Nói xong, lại bổ sung"A...... Ta quên, phu nhân tuổi đã cao, tựa hồ không cần tiền mừng tuổi."
Cẩu nam nhân, hắn còn đang ghen ghét ta lỡ tay đàn cái đàn của hắn.
Bạch Liên Hoa rụt rè nói, "Hai người tuyệt đối đừng bởi vì thiếp thân mà cãi nhau, thiếp thân không đi......"
"Tốt ——"
"Không được ——"
Trần Ngọc cùng ta đồng thời mở miệng, nói"Tốt" Chính là hắn, phản đối chính là ta.
Bốn nữ nhân trắng mắt nhìn trời, một tiếng ầm vang, cửa Trần phủ ầm một cái đóng lại, cả đám náo nhiệt đi ăn cơm tất niên.
Chúng ta ba người bị giam tại bên ngoài, hai mặt nhìn nhau.
Vì sao à, bởi vì nàng ấy vừa đẹp người, giọng nói lại còn ngọt ngào nữa chứ..
Nhớ năm đó, ta cùng nàng, chính là hai ẩn vệ xinh đẹp như hai đóa hoa nha.
Ta thân kiều thể nhu, người còn yêu kiều hơn hoa. Cơ bản, ta cũng có thể trở thành hoa khôi đệ nhất, song vai cùng Bích Xuân Nhi, vì cái gì mà không phải, có lẽ hắn không biết đâu nhỉ?
Bởi vì ta chuyên gia đàn lệch tông.
Những người đã nghe bản đàn “ thánh thót” của ta đều biết, Phượng Ninh Vãn chỉ cần mở miệng ra hát hoặc đàn, Trường Phong Lâu lập tức run rẩy ba hồi mà vẫn chưa hết run.
Bình an vô sự một năm, đến tận giây phút cuối cùng này mà Trần Ngọc lại gọi ta đến chơi đàn haaha.
Đàn thì đàn chứ sao, cũng không phải chưa từng luyện tập qua, tại vì bình thường chủ tiệm quan tài cũng hay tìm ta nói chuyện hợp tác mà.
Trần Ngọc chuẩn bị cho ta một cây đàn, nhìn một cái là biết ngay hàng cao cấp, âm sắc chắc hẳn tốt lắm. Ta nhìn món hàng tốt này, bỗng nhiên tự tin hẳn lên, lặng lẽ đặt ngón tay xuống, chỉ một khắc sau, gảy ra một bản nhạc “ cõi âm” ( mà theo ta là) xuất sắc vô cùng
Sắc mặt Trần Ngọc càng ngày càng lạnh, ánh mắt từ dò xét chuyển thành sắc bén, cuối cùng, hai mắt nhắm lại, lạnh lùng mở miệng, "Dừng tay, đừng đàn nữa."
Ngoài cửa sổ, có người hốt hoảng đi tới, "Trần tướng gia, thật xa mà cũng nghe thấy tiếng đàn đám ma nhà ai vọng lại. Không biết là nhà ai có người ch?"
Mặt ta sắc cứng đờ, nghĩ thầm Phượng Ninh Vãn ta cả đời này chưa bao giờ cảm thấy cạn lời và xấu hổ như này.
Người kia ôm cây đàn khác tiến đến, "Cây đàn ngài cần tôi đã mang đến rồi đây, thanh âm thanh tịnh, giống như tiếng suối trong!"
Ta chợt phát hiện, ta đang đàn cây đàn của Trần Ngọc, cây đàn người kia đang ôm mới là đàn của ta..
Khó trách, yêu đàn như mạng, lần này ta coi như xong rồi.
Ta lúng túng đứng lên, run lập cập, lặng lẽ bước ra bên ngoài.
Trần Ngọc liếc mắt nói giọng lạnh buốt, "Ai cho nàng đi?" Ta lập tức đứng im tại chỗ, cười làm lành, "Kia...... Vậy hay ta lại đến một bài nữa?" Trần Ngọc nhịn một chút, trên trán nổi lên gân xanh, rất lâu sau đó, nói: "Lăn ra ngoài."
Bụng Bạch Liên Hoa chậm chạp mãi không thấy động tĩnh, nhịn đến đêm trừ tịch, ta điên rồi. Cung yến giao thừa, Trần Ngọc đang làm tể phụ đương triều, cũng được mời. Ta là phu nhân của hắn, đương nhiên là phải đi cùng nhau rồi.
Trong cung có cái gì?
Có Thái hậu lão nhân gia của ta chứ còn ai nữa.
Dựa theo quy củ của ẩn vệ chúng ta, nhiệm vụ thất bại, ta nên đưa đầu tới gặp Người mới là hợp lẽ, nhưng ta trời sinh có tính cò kè mặc cả, cả mạng người lại càng phải cò kè hơn.
Đèn lồng đỏ chót treo thật cao, trước cửa phủ, Trần Ngọc đứng dưới thềm, lãnh đạm nói, "Buông ra."
"Không buông."
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y áo Bạch Liên, quyết tâm, muốn dắt nàng cùng ta vào cung. Có lẽ, Thái hậu thấy được cái bụng to của nàng, liền có thể tha cho cái đầu to của ta thì sao.
Bốn tiểu thiếp tụ tập đứng tại trong sân, một bộ dáng "Thật sự là lang tâm cẩu phế" Ghét bỏ.
Trần Ngọc trầm mặc thật lâu, mới nói, "Hoàng Thượng cũng sẽ không bởi vì nàng mang thêm một người, mà cho nàng hai phần tiền mừng tuổi đâu." Nói xong, lại bổ sung"A...... Ta quên, phu nhân tuổi đã cao, tựa hồ không cần tiền mừng tuổi."
Cẩu nam nhân, hắn còn đang ghen ghét ta lỡ tay đàn cái đàn của hắn.
Bạch Liên Hoa rụt rè nói, "Hai người tuyệt đối đừng bởi vì thiếp thân mà cãi nhau, thiếp thân không đi......"
"Tốt ——"
"Không được ——"
Trần Ngọc cùng ta đồng thời mở miệng, nói"Tốt" Chính là hắn, phản đối chính là ta.
Bốn nữ nhân trắng mắt nhìn trời, một tiếng ầm vang, cửa Trần phủ ầm một cái đóng lại, cả đám náo nhiệt đi ăn cơm tất niên.
Chúng ta ba người bị giam tại bên ngoài, hai mặt nhìn nhau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.