Chương 7
Tiểu Thất Tể Tử
18/07/2024
Thật là một màn kích thích quá đi!
Dong Dong Dong, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Ta bị Trần Ngọc ôm vào trong ngực, môi của hắn đặt ở tai của ta, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở nóng bỏng phả vào từng sợi tóc, bên tai ngứa ngáy, ta không khỏi rụt cổ một cái.
Bốn phía yên tĩnh, đang chuẩn bị đẩy hắn ra, tay Trần Ngọc đột nhiên trượt vào bên trong áo ta, ngón tay thô ráp lướt qua da thịt, lập tức lông tơ trên người ta đều dựng đứng lên, cứng ngắc giống một khúc gỗ, mặt đỏ tới mang tai.
Bàn tay của hắn chuyển qua eo ta, nhẹ nhàng nhấn xuống dưới, tê dại truyền khắp toàn thân.
Ta nhịn không được thở thành tiếng, liền nghe hắn khẽ cười một tiếng, "Ninh Vãn, thì ra eo của nàng lại nhỏ như vậy......"
Đùng! Lý trí trong đầu ta nổ thành từng đóa pháo hoa......
Tình huống nay là sao đây?
Đây là một kẻ thanh lãnh cấm dục, không them liếc mắt đến ta, Trần Ngọc hay sao?
"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......"
Hắn đem ta đặt ở trên núi giả, bên tai ta tràn đầy dục vọng lại không có chút nào áy náy nói: "Thật có lỗi, phu nhân, ta bị hạ dược."
Trần Ngọc có gì đó không đúng.
Không chỉ tay không thành thật, ánh mắt còn giống sói nhìn mồi, lộ ra tia nóng bỏng.
Ta lưng chống đỡ trên núi giả, nắm lấy dây leo, nhảy dựng lên, "Ngươi bị hạ dược...... Tìm đại phu đi...... Tìm ta làm gì?"
"Ừm."
"?"
Trần Ngọc một tay xách gáy ta từ trên dây leo xách xuống đất, một bên gắt gao ngăn ta lại..
Tay kia nâng mặt lên, gương mặt lạnh lùng nhiễm lên một tia dục vọng, hắn áp trán vào trán ta, hơi thở nóng rực, "Coi như giúp ta một chút."
Bộ dạng này thật khác với ngày thường..
Nhưng ta vẫn giằng co, "Ngươi vẫn là nên cùng ta về nhà! Trong nhà có bốn người có thể giúp đỡ! Muốn một mình ta giúp hay cả đám bọn ta cùng nhau giúp cũng được!"
Trần Ngọc không nặng không nhẹ bám vào hông ta, ta trong nháy mắt đã dịu đi ít nhiều.
"Dìu ta đi trong hồ." Trên trán hắn đã bắt đầu vã mồ hôi đầm đìa.
Ta sững sờ, thì ra hắn cũng không phải là có hứng thú đối với ta.
Ta khinh bỉ cái tật ảo tưởng của mình, cũng thương hại hắn.
Quả thật là bệnh nguy kịch, không cứu được nữa rồi à? Nếu như ngay cả thuốc của Phật Âm mà cũng không mấy tác dụng với hắn, như vậy trong thiên hạ, làm gì còn có ai giúp được hắn —— “làm được” nữa?
Một khắc này, ta tự nhiên động lòng trắc ẩn.
"Bằng không...... Lại...... Thử lại lần nữa? Bệnh cũng đừng ngâm nước lạnh, ngộ nhỡ ngâm rồi không khỏi được lại......"
Trần Ngọc thở dốc, nhướng mi, "Nàng có nguyện ý thử một chút?"
Ta nhớ tới lời Thái hậu nhắc nhở, quyết tâm liều mạng, "Thử một chút thì thử một chút." Để cho ta nhìn thử xem, thế nào mà bình thường hắn lại không được?
Trần Ngọc nâng cằm ta lên, áp môi xuống, cảm giác lạnh buốt để cho ta run rẩy.
Rất tốt, xúc cảm vô cùng cao.
Hắn nhéo nhéo má của ta, "Há miệng ra."
"Tại sao muốn há miệng ra ——"
Trần Ngọc không kiên nhẫn đem nghi vấn của ta ngăn ở trong cổ họng, giữ lấy eo, nâng bổng ta lên.
Không tệ, khí lực cũng không có gì để chê.
Càng về sau, ta càng giống như là ném đi đầu óc, một đầu đ.â.m vào lưới tình mà hắn bện lên.
Hai người trằn trọc, ý loạn tình mê, không biết làm sao lại lảo đảo đi vào một cung không người..
Trần Ngọc một tay giữ chặt ta, cúi đầu hôn sâu, một cái tay khác hướng về sau, tùy ý đẩy ra một cánh cửa, mang ta vào trong phòng tối.
Đóng cửa, cọ xát.
Xoẹt xẹt ——
Âm thanh vải bị xé rách, âm thanh cung trang lặng lẽ rơi xuống hòa cùng với ánh trăng.
"Đáng chết, đừng kéo!" Ta nói.
"Đừng nói chuyện, hôn ta đi."
Trâm cài run rẩy, những âm thanh va chạm dễ chịu êm tai vang lên..
Bóng tối nồng đậm, kéo dài không thôi.
Một canh giờ sau.
Một tiếng cọt kẹt, ta cùng Trần Ngọc, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi tỉnh bơ từ trong cửa bước ra.
Hai người thần sắc như thường, vai kề vai, bình chân như vại.
"Tướng gia, đêm nay ánh trăng thật đẹp a......" Ta nói.
Trần ngọc lãnh đạm nói, "Cũng tạm."
Ai cũng âm thầm xấu hổ.
Ta ho nhẹ một tiếng, bước về trước một bước. Tê dại từ đùi lan đến xương, eo mềm nhũn, bước một bước liền muốn quỳ xuống.
Trần Ngọc đem ta nâng lên một chút, thản nhiên nói, "Chuyện cũng đã rồi."
Ta cúi đầu xuống, cái yếm uyên ương màu đỏ còn treo tại trên đai lưng, đón gió phấp phới.
Ta mang cái vật đỏ đó từ trong người lôi ra ngoài, vo lại, hung hăng ném xuống chân Trần Ngọc, "Mặt người dạ thú, ngươi xé nó ra làm ba mảnh rồi mà còn bắt ta mang."
Trần ngọc híp mắt, nhìn chằm chằm n.g.ự.c ta, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu y phục, "Để trần không khó chịu sao?"
Ta: "Ta cho ngươi biết, chuyện cửa nữ nhân, ngươi bớt can thiệp vào đi!"
Hắn tựa hồ hình dung lại cái gì đó, nhíu nhíu mày, tâm tình vui vẻ nói, "Nàng nguyện ý thì tốt."
Ta nói ta muốn đi Thiên Điện nằm nằm, bảo Trầm Ngọc về yến hội trước.
Dong Dong Dong, tiếng bước chân dần dần đi xa.
Ta bị Trần Ngọc ôm vào trong ngực, môi của hắn đặt ở tai của ta, nhẹ nhàng vuốt ve, hơi thở nóng bỏng phả vào từng sợi tóc, bên tai ngứa ngáy, ta không khỏi rụt cổ một cái.
Bốn phía yên tĩnh, đang chuẩn bị đẩy hắn ra, tay Trần Ngọc đột nhiên trượt vào bên trong áo ta, ngón tay thô ráp lướt qua da thịt, lập tức lông tơ trên người ta đều dựng đứng lên, cứng ngắc giống một khúc gỗ, mặt đỏ tới mang tai.
Bàn tay của hắn chuyển qua eo ta, nhẹ nhàng nhấn xuống dưới, tê dại truyền khắp toàn thân.
Ta nhịn không được thở thành tiếng, liền nghe hắn khẽ cười một tiếng, "Ninh Vãn, thì ra eo của nàng lại nhỏ như vậy......"
Đùng! Lý trí trong đầu ta nổ thành từng đóa pháo hoa......
Tình huống nay là sao đây?
Đây là một kẻ thanh lãnh cấm dục, không them liếc mắt đến ta, Trần Ngọc hay sao?
"Ngươi...... Ngươi...... Ngươi......"
Hắn đem ta đặt ở trên núi giả, bên tai ta tràn đầy dục vọng lại không có chút nào áy náy nói: "Thật có lỗi, phu nhân, ta bị hạ dược."
Trần Ngọc có gì đó không đúng.
Không chỉ tay không thành thật, ánh mắt còn giống sói nhìn mồi, lộ ra tia nóng bỏng.
Ta lưng chống đỡ trên núi giả, nắm lấy dây leo, nhảy dựng lên, "Ngươi bị hạ dược...... Tìm đại phu đi...... Tìm ta làm gì?"
"Ừm."
"?"
Trần Ngọc một tay xách gáy ta từ trên dây leo xách xuống đất, một bên gắt gao ngăn ta lại..
Tay kia nâng mặt lên, gương mặt lạnh lùng nhiễm lên một tia dục vọng, hắn áp trán vào trán ta, hơi thở nóng rực, "Coi như giúp ta một chút."
Bộ dạng này thật khác với ngày thường..
Nhưng ta vẫn giằng co, "Ngươi vẫn là nên cùng ta về nhà! Trong nhà có bốn người có thể giúp đỡ! Muốn một mình ta giúp hay cả đám bọn ta cùng nhau giúp cũng được!"
Trần Ngọc không nặng không nhẹ bám vào hông ta, ta trong nháy mắt đã dịu đi ít nhiều.
"Dìu ta đi trong hồ." Trên trán hắn đã bắt đầu vã mồ hôi đầm đìa.
Ta sững sờ, thì ra hắn cũng không phải là có hứng thú đối với ta.
Ta khinh bỉ cái tật ảo tưởng của mình, cũng thương hại hắn.
Quả thật là bệnh nguy kịch, không cứu được nữa rồi à? Nếu như ngay cả thuốc của Phật Âm mà cũng không mấy tác dụng với hắn, như vậy trong thiên hạ, làm gì còn có ai giúp được hắn —— “làm được” nữa?
Một khắc này, ta tự nhiên động lòng trắc ẩn.
"Bằng không...... Lại...... Thử lại lần nữa? Bệnh cũng đừng ngâm nước lạnh, ngộ nhỡ ngâm rồi không khỏi được lại......"
Trần Ngọc thở dốc, nhướng mi, "Nàng có nguyện ý thử một chút?"
Ta nhớ tới lời Thái hậu nhắc nhở, quyết tâm liều mạng, "Thử một chút thì thử một chút." Để cho ta nhìn thử xem, thế nào mà bình thường hắn lại không được?
Trần Ngọc nâng cằm ta lên, áp môi xuống, cảm giác lạnh buốt để cho ta run rẩy.
Rất tốt, xúc cảm vô cùng cao.
Hắn nhéo nhéo má của ta, "Há miệng ra."
"Tại sao muốn há miệng ra ——"
Trần Ngọc không kiên nhẫn đem nghi vấn của ta ngăn ở trong cổ họng, giữ lấy eo, nâng bổng ta lên.
Không tệ, khí lực cũng không có gì để chê.
Càng về sau, ta càng giống như là ném đi đầu óc, một đầu đ.â.m vào lưới tình mà hắn bện lên.
Hai người trằn trọc, ý loạn tình mê, không biết làm sao lại lảo đảo đi vào một cung không người..
Trần Ngọc một tay giữ chặt ta, cúi đầu hôn sâu, một cái tay khác hướng về sau, tùy ý đẩy ra một cánh cửa, mang ta vào trong phòng tối.
Đóng cửa, cọ xát.
Xoẹt xẹt ——
Âm thanh vải bị xé rách, âm thanh cung trang lặng lẽ rơi xuống hòa cùng với ánh trăng.
"Đáng chết, đừng kéo!" Ta nói.
"Đừng nói chuyện, hôn ta đi."
Trâm cài run rẩy, những âm thanh va chạm dễ chịu êm tai vang lên..
Bóng tối nồng đậm, kéo dài không thôi.
Một canh giờ sau.
Một tiếng cọt kẹt, ta cùng Trần Ngọc, áo mũ chỉnh tề, mặt mũi tỉnh bơ từ trong cửa bước ra.
Hai người thần sắc như thường, vai kề vai, bình chân như vại.
"Tướng gia, đêm nay ánh trăng thật đẹp a......" Ta nói.
Trần ngọc lãnh đạm nói, "Cũng tạm."
Ai cũng âm thầm xấu hổ.
Ta ho nhẹ một tiếng, bước về trước một bước. Tê dại từ đùi lan đến xương, eo mềm nhũn, bước một bước liền muốn quỳ xuống.
Trần Ngọc đem ta nâng lên một chút, thản nhiên nói, "Chuyện cũng đã rồi."
Ta cúi đầu xuống, cái yếm uyên ương màu đỏ còn treo tại trên đai lưng, đón gió phấp phới.
Ta mang cái vật đỏ đó từ trong người lôi ra ngoài, vo lại, hung hăng ném xuống chân Trần Ngọc, "Mặt người dạ thú, ngươi xé nó ra làm ba mảnh rồi mà còn bắt ta mang."
Trần ngọc híp mắt, nhìn chằm chằm n.g.ự.c ta, ánh mắt tựa hồ xuyên thấu y phục, "Để trần không khó chịu sao?"
Ta: "Ta cho ngươi biết, chuyện cửa nữ nhân, ngươi bớt can thiệp vào đi!"
Hắn tựa hồ hình dung lại cái gì đó, nhíu nhíu mày, tâm tình vui vẻ nói, "Nàng nguyện ý thì tốt."
Ta nói ta muốn đi Thiên Điện nằm nằm, bảo Trầm Ngọc về yến hội trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.