Quyển 2 - Chương 105: nương tử của hắn, xấu hổ ( năm )
Độ Hàn
09/12/2014
Thái tử điện hạ, là đứa bé mà đế hậu cực kỳ yêu.
Vì vậy, rất ăn ý, thức thời nhường lối cho thái tử và thái tử phi, bọn nô tài giữ vững trầm mặc mức độ cao.
Đêm, im ắng.
. . . . . . . . . . . .
Gió ban đêm, thổi vù vù, gió ít đi do thành cung ngăn lại, quệt vào gò má đau nhức, nhất là còn bị người khác lập tức bắt đi, thời điểm chạy như điên.
Nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về bầu trời, mây đen trôi hết, ánh trăng sáng chói, trong nháy mắt cười nhạo tình cảnh của nàng.
Thật hoài niệm những ngày có võ công, ít nhất còn có chút tư cách phản kháng, không đến nỗi bị hắn dùng lực khóa chặt trong ngực, giống như cứng rắn nhét vào trong thân thể, khóa chặt lại với nhau.
Chỉ là, rốt cuộc hắn vì sao lại tự đưng động kinh tức giận?
Cho đến bây giờ nàng không cách nào hiểu.
''Phu quân?'' Thân thể không động được, cũng may đầu có thể xoay trái phải, nàng uốn éo, khẽ ngẩng đầu, cố gắng thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng không ngờ tới quệt phải đôi môi mỏng của hắn.
Hàn băng trên mặt hắn nhất thời nức toác ra một cái khe hở, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan thành mây khói, rốt cuộc ý lạnh cũng lùi vào trong cơ thể, khuôn mặt kiểm nhi của hắn có nhiều bất đắc dĩ, khóa miệng nhếch lên, sức lực trên cánh tay cũng buông lỏng nhiều. 'Nương tử, không được bỏ vi phu, không trông nom.''
Một mảnh tĩnh lặng.
Nét mặt nàng có chút ngây ngô.
Chẳng lẽ tâm sự của nàng cũng viết trên mặt.
Mới vừa rồi trong đầu chỉ hiện lên ý niệm mà thôi, cư nhiên bị hăn phát hiện được, còn trực tiếp nói ra, bộ dạng muốn vấn tội.
''Thiếp không có...''
Lời còn chưa nói hết, đã bị hắn trợn tròn mắt, khẳng định ''Nàng có.''
''Tạm thời không có.'' Nàng cắn môi dưới, vùng vẫy
Vì vậy, rất ăn ý, thức thời nhường lối cho thái tử và thái tử phi, bọn nô tài giữ vững trầm mặc mức độ cao.
Đêm, im ắng.
. . . . . . . . . . . .
Gió ban đêm, thổi vù vù, gió ít đi do thành cung ngăn lại, quệt vào gò má đau nhức, nhất là còn bị người khác lập tức bắt đi, thời điểm chạy như điên.
Nàng thở dài một hơi, bất đắc dĩ nhìn về bầu trời, mây đen trôi hết, ánh trăng sáng chói, trong nháy mắt cười nhạo tình cảnh của nàng.
Thật hoài niệm những ngày có võ công, ít nhất còn có chút tư cách phản kháng, không đến nỗi bị hắn dùng lực khóa chặt trong ngực, giống như cứng rắn nhét vào trong thân thể, khóa chặt lại với nhau.
Chỉ là, rốt cuộc hắn vì sao lại tự đưng động kinh tức giận?
Cho đến bây giờ nàng không cách nào hiểu.
''Phu quân?'' Thân thể không động được, cũng may đầu có thể xoay trái phải, nàng uốn éo, khẽ ngẩng đầu, cố gắng thấy rõ vẻ mặt của hắn, cũng không ngờ tới quệt phải đôi môi mỏng của hắn.
Hàn băng trên mặt hắn nhất thời nức toác ra một cái khe hở, sau đó lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được tan thành mây khói, rốt cuộc ý lạnh cũng lùi vào trong cơ thể, khuôn mặt kiểm nhi của hắn có nhiều bất đắc dĩ, khóa miệng nhếch lên, sức lực trên cánh tay cũng buông lỏng nhiều. 'Nương tử, không được bỏ vi phu, không trông nom.''
Một mảnh tĩnh lặng.
Nét mặt nàng có chút ngây ngô.
Chẳng lẽ tâm sự của nàng cũng viết trên mặt.
Mới vừa rồi trong đầu chỉ hiện lên ý niệm mà thôi, cư nhiên bị hăn phát hiện được, còn trực tiếp nói ra, bộ dạng muốn vấn tội.
''Thiếp không có...''
Lời còn chưa nói hết, đã bị hắn trợn tròn mắt, khẳng định ''Nàng có.''
''Tạm thời không có.'' Nàng cắn môi dưới, vùng vẫy
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.