Quyển 1 - Chương 11: tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt sắc đại mỹ nhân
Độ Hàn
09/12/2014
Chỉ là, hắn chưa có
thói quen với sự thật là nàng tắm rửa sạch sẽ liền thay đổi thành tuyệt
sắc đại mỹ nhân, đôi mắt to tò mò xoay tròn không ngừng, cso bộ dáng
muốn nói mà không dám hỏi.
"VÕ công của ngươi!" Bốc lên một miếng bánh màn thầu, cũng không vội vã đưa vào miệng, Lăng Không ngắm nhìn Tiêu Trúc, "tiểu hòa thượng..."
"Tiêu Trúc." Hắn nhỏ giọng phản bác, giống như có dáng vẻ để bụng.
"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi." Trước đây, nàng cho rằng mình là thiên tài, lúc mười mấy tuổi đã hoàn thành được mục tiêu mà người khác trong hơn 20 năm không hoàn thành được.
Nhưng so sánh với Tiêu Trúc, lại phai nhạt giống như vô hình, thậm chí ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không nói tới.
"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi." Vùi đầu ở trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu bóng loáng, khiếng người khác không nhìn ra được biểu cảm của hắn.
Ánh sáng sáng chói, như chồi non như vừa mới sinh ra, đầu của hắn sáng bóng trước ánh sáng, không chợt mất, cũng không có in mấy cái dấu vết hạ giới, đầu hắn xác minh là rất hoàn mỹ.
Nàng cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười ngiêng ngả, bàn tay trắng nõn đưa tới, ở gò má trắng nõn của hắn véo một cái, "Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói với người khác là mình 30 tuổi.?"
Nàng cười, hắn cũng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cười ra khuôn mặt vô cùng vui thích, "Ai da, như vậy cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."
"Người xuất gia không phải không được nói dối sao, ngươi nhớ kỹ cứu mạng người là xây tháp 7 tầng, lại phạm phải điều cấm khác, cũng không để ý chút nào, lão hòa thượng không ở bên cạnh ngươi, tiểu hòa thượng liền gan to bằng trời, muốn làm gì thì làm?"
"VÕ công của ngươi!" Bốc lên một miếng bánh màn thầu, cũng không vội vã đưa vào miệng, Lăng Không ngắm nhìn Tiêu Trúc, "tiểu hòa thượng..."
"Tiêu Trúc." Hắn nhỏ giọng phản bác, giống như có dáng vẻ để bụng.
"Được rồi...Tiêu Trúc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi? 14? hay là 15? Lão hòa thượng của núi Thiếu Thất lấy gì mà nuôi ngươi cao lớn như này? Ngày ngày cầm đại bổ đan, linh dược trân quý cho ngươi làm đồ ăn vặt sao? Võ công của ngươi cũng quá dọa người rồi." Trước đây, nàng cho rằng mình là thiên tài, lúc mười mấy tuổi đã hoàn thành được mục tiêu mà người khác trong hơn 20 năm không hoàn thành được.
Nhưng so sánh với Tiêu Trúc, lại phai nhạt giống như vô hình, thậm chí ngay cả tư cách kiêu ngạo cũng không nói tới.
"Người ta.... thật ra đã 27 tuổi rồi." Vùi đầu ở trong ngực, chỉ lộ ra cái đầu bóng loáng, khiếng người khác không nhìn ra được biểu cảm của hắn.
Ánh sáng sáng chói, như chồi non như vừa mới sinh ra, đầu của hắn sáng bóng trước ánh sáng, không chợt mất, cũng không có in mấy cái dấu vết hạ giới, đầu hắn xác minh là rất hoàn mỹ.
Nàng cũng hơi sửng sốt một chút, không nhịn được cười ngiêng ngả, bàn tay trắng nõn đưa tới, ở gò má trắng nõn của hắn véo một cái, "Chẳng lẽ ngươi cũng mang mặt nạ da người sao? hahahahah, nếu dáng vẻ của ngươi là 27 tuổi, vậy ta nên nói với người khác là mình 30 tuổi.?"
Nàng cười, hắn cũng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên cười ra khuôn mặt vô cùng vui thích, "Ai da, như vậy cũng không lừa được ngươi, Lăng Không, ngươi thật thông minh."
"Người xuất gia không phải không được nói dối sao, ngươi nhớ kỹ cứu mạng người là xây tháp 7 tầng, lại phạm phải điều cấm khác, cũng không để ý chút nào, lão hòa thượng không ở bên cạnh ngươi, tiểu hòa thượng liền gan to bằng trời, muốn làm gì thì làm?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.