Quyển 1 - Chương 93: thái tử phi ( ba )
Độ Hàn
09/12/2014
Cắn chặt hàm răng, thở một hơi hài, hướng đến thuộc hạ bên cạnh gầm nhẹ
:''Không nghe thấy lời nói của điện hạ sao? Còn không nhanh đi tìm một
miếng ngọc thượng hạng, giúp thái tử phi khắc ra một ngọc điệp hoàn
mỹ.''
Trễ một bước nữa, thái tử gia tương lai có rút ra một bảo kiếm, đưa hắn lên đường làm việc trước.
Thôi, chết thì chết đi, dù sao hoàng thượng đã viết thánh chỉ, có vấn đề, còn có lời mà nói.
Đế Tuấn thu hồi sát khí, bưng trà nóng, tiếp tục từ từ thưởng thức.
Trong lúc nhất thời, bên trong phủ yên lặng, hắn không nói chuyện, người bên dưới không dám thở mạnh.
Cho đến khi hạ nhân lấy tốc độ nhanh nhất dâng lên ngọc điệp và kim sách bằng hai tay, thì cửu hoàng tử mới kết thúc giằng co trong hai canh giờ.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tờ mờ cho thấy một ngày mới, ngày thái tử sắc phong, trong cung ngoài cung đã sớm bắt đầu công việc chuẩn bị, mà cửu hoàng tử nên tắm rửa tĩnh tâm, dâng hương khấn cầu lại làm tròn một đêm trong phủ Tông Nhân, mới cầm đồ 'lường gạt' , hài lòng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng cao lớn biến mất ở ngoài cửa thì Thái Sanh mới ngã xuống đất, lau mồ hôi lạnh đã ướt mái tóc, tay chân đã mềm nhũn, không cách nào động một cái.
''Các ngươi ngu si không có mắt, làm sao không có một người vào cung báo tin.''
Hạ nhân một bên cười khổ nói :''Hà đại nhân, chúng ta sao có thể trở ra, cả phủ đã bị cửu hoàng tử mang người tới canh, nước chảy không lọt, nếu dám tự tiện rời đi, bọn họ tuyệt sẽ không khách khí."
"Cái gì?" Hà Sanh giống hư bóng cao su xì ra hơi tự đắc, tiếp tục mất tinh thần, thật lâu, đám hạ nhân mới nâng đứng dậy, "Nhanh đi chuẩn bị kiệu, Bổn quan muốn vào cung, gặp vua."
Việc đã đến nước này, ít nhất còn có thể để cho hắn xin phép một tiếng.
Trễ một bước nữa, thái tử gia tương lai có rút ra một bảo kiếm, đưa hắn lên đường làm việc trước.
Thôi, chết thì chết đi, dù sao hoàng thượng đã viết thánh chỉ, có vấn đề, còn có lời mà nói.
Đế Tuấn thu hồi sát khí, bưng trà nóng, tiếp tục từ từ thưởng thức.
Trong lúc nhất thời, bên trong phủ yên lặng, hắn không nói chuyện, người bên dưới không dám thở mạnh.
Cho đến khi hạ nhân lấy tốc độ nhanh nhất dâng lên ngọc điệp và kim sách bằng hai tay, thì cửu hoàng tử mới kết thúc giằng co trong hai canh giờ.
Ngoài cửa sổ, sắc trời tờ mờ cho thấy một ngày mới, ngày thái tử sắc phong, trong cung ngoài cung đã sớm bắt đầu công việc chuẩn bị, mà cửu hoàng tử nên tắm rửa tĩnh tâm, dâng hương khấn cầu lại làm tròn một đêm trong phủ Tông Nhân, mới cầm đồ 'lường gạt' , hài lòng rời đi.
Đợi đến khi bóng dáng cao lớn biến mất ở ngoài cửa thì Thái Sanh mới ngã xuống đất, lau mồ hôi lạnh đã ướt mái tóc, tay chân đã mềm nhũn, không cách nào động một cái.
''Các ngươi ngu si không có mắt, làm sao không có một người vào cung báo tin.''
Hạ nhân một bên cười khổ nói :''Hà đại nhân, chúng ta sao có thể trở ra, cả phủ đã bị cửu hoàng tử mang người tới canh, nước chảy không lọt, nếu dám tự tiện rời đi, bọn họ tuyệt sẽ không khách khí."
"Cái gì?" Hà Sanh giống hư bóng cao su xì ra hơi tự đắc, tiếp tục mất tinh thần, thật lâu, đám hạ nhân mới nâng đứng dậy, "Nhanh đi chuẩn bị kiệu, Bổn quan muốn vào cung, gặp vua."
Việc đã đến nước này, ít nhất còn có thể để cho hắn xin phép một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.