Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 17:
Lưu Thước
25/09/2024
Phù Vy biết Trám Bích có ý tốt và mấy thị nữ xung quanh đều luôn lo nghĩ cho nàng. Chỉ là sau khi lá lách và dạ dày bị thuốc độc phá hỏng, nàng thường nuốt không trôi đồ ăn. Dù họ thuyết phục nàng với ý tốt nhưng nghe quá nhiều lời khuyên lơn vẫn khiến nàng thấy phiền. Lẽ nào nàng không muốn thèm ăn như trước hay sao?
Phù Vy kìm nén sự bực bội của mình, nói: “Mang cho ta một cốc nước.”
Nàng đi thẳng vào phòng trong, dựa vào giường đợi nước nóng được mang vào rồi mới tắm rửa nghỉ ngơi. Không lâu sau, Túc Thanh Yên bước vào. Phù Vy sợ chàng cũng đến khuyên nàng ăn cơm nên nàng nhắm mắt lại luôn.
Túc Thanh Yên đi đến bên giường, ngồi xuống, kéo chăn mỏng đắp cho Phù Vy, hỏi: “Muốn đi núi Tử Vân không?”
Thấy chàng không thúc giục chuyện ăn uống, Phù Vy mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Ừm.” Nàng nói tiếp: “Nghe nói hoàng hôn ở núi Tử Vân rất đẹp, mây tím và sương mù ôm lấy mặt trời đang lặn. Đó là một kỳ quan nổi tiếng khắp xa gần. Thiếp muốn đến ngắm núi Tử Vân từ lâu lắm rồi.”
Nghĩ đến khoảng cách không xa giữa thôn Tử Vân và huyện Thủy Trúc, Phù Vy hỏi: “Túc lang từng đến đó chưa?”
“Ta cũng nghe nói từ lâu nhưng vẫn chưa tới.” Túc Thanh Yên nói: “Vừa hay có thể cùng nàng đi ngắm cảnh.”
Người đẹp trai anh tuấn đúng là cảnh đẹp ý vui khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Nhìn khuôn mặt thanh tú nho nhã với hàng mi hơi rũ xuống của Túc Thanh Yên, Phù Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dựa vào đầu giường không thoải mái lắm nên nàng cau mày nói: “Chàng ngồi gần lại đây.”
Túc Thanh Yên làm theo lời nàng, Phù Vy điều chỉnh tư thế ngồi, đầu dựa vào lồng ngực chàng.
Ngược lại, Túc Thanh Yên hơi mất tự nhiên, thậm chí chàng không biết nên đặt tay ở đâu.
Phù Vy nói: “Chàng về qua nhà chưa? Chắc chàng cũng biết tối hôm ấy đệ đệ của chàng đã đón mẫu thân chàng về rồi nhỉ? Mẫu thân chàng vẫn ổn.”
Vẻ bối rối hiện lên trong mắt Túc Thanh Yên.
Chàng đã về qua nhà chưa nhỉ? Tại sao chàng lại không nhớ? Nhưng bằng một cách khó hiểu nào đó, chàng biết mẫu thân vẫn ổn. Chàng đã nghe ai nói điều đó ư?
Đúng, chàng đã nghe ai đó nói lại tình hình hôm ấy.
Nghĩ như vậy, chàng thực sự cho là như vậy.
“Mẫu thân chàng nhờ người của Tống Gia bên cạnh ra ngoài tìm chàng, thiếp đã phái người về báo cho mẫu thân chàng biết chàng đang ở chỗ thiếp rồi.”
Thật thật giả giả trộn lẫn và hỗn loạn trong đầu Túc Thanh Yên, nó men theo một dòng suy nghĩ và tạo thành một ký ức hoàn chỉnh. Chàng tin vào những suy nghĩ chủ quan do mình dựng lên rồi lấp đầy những ký ức trống rỗng.
Chàng cụp mắt nhìn Phù Vy nép trong lòng mình, ấm áp hỏi: “Hoa sen và hoa nhài, nàng thích mùi nào hơn?”
“Mùi? Mùi hoa nhài thơm hơn.” Phù Vy uể oải đáp.
“Được.” Túc Thanh Yên nghiêm túc gật đầu, cuối cùng thì bàn tay ‘không biết nên đặt vào chỗ nào’ của chàng cũng được giơ lên, chàng nắm tay nàng rồi giữ trong lòng bàn tay mình.
“Ngày mai đi núi Tử Vân sao?” Túc Thanh Yên hỏi. Chàng hơi lo lắng vì hôm nay Phù Vy phải ngồi xe ngựa lâu, hơn nữa nàng còn sợ hãi vì bị phục kích. Nếu ngày mai leo núi, có lẽ nàng sẽ không chịu nổi.
Phù Vy lười biếng ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Kiểu gì cũng phải chờ mưa tạnh.”
Túc Thanh Yên rũ mắt, chăm chú nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, khẽ siết chặt tay nàng.
Khi Trám Bích và Linh Chiểu bưng nước nóng vào căn phòng nhỏ thì nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ: Phù Vy đang tựa đầu trong lồng ngực Túc Thanh Yên, hai người đang trò chuyện thân mật.
Biết phòng nhỏ đã được dọn dẹp, Phù Vy ngồi thẳng dậy, duỗi tay chờ Túc Thanh Yên đỡ nàng đứng dậy. Sau đó, nàng lê dép đi vào phòng nhỏ, chỉ muốn tắm sớm rồi nằm nghỉ ngơi.
Phù Vy thích yên lặng nên không cần Linh Chiểu và Trám Bích hầu hạ khi tắm. Trám Bích đóng cửa phòng nhỏ lại, chần chừ một chút rồi đi về phía Túc Thanh Yên, nói nhỏ: “Cô Gia, chủ tử thường không ăn uống đều đặn. Nếu người có thể khuyên chủ tử thì thật không gì bằng.”
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý, sau đó hỏi Trám Bích Phù Vy không ăn được gì và thích ăn gì.
Không có gì mà Phù Vy không thể ăn, đồng thời nàng cũng không thích ăn thứ gì đặc biệt. Nàng bị tổn thương lá lách và dạ dày nên một ngày chẳng ăn được bao nhiêu.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa, Túc Thanh Yên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy màn mưa dần dần dày hơn, có xu hướng chuyển thành cơn mưa như trút nước. Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi khách sáo nói với Trám Bích: “Ta ra ngoài một lát, sau khi nàng ấy tắm xong, ngươi bảo nàng ấy đừng đợi ta mà hãy nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lòng Trám Bích đầy nghi ngờ. Ngoài trời đang mưa, cô gia đi đâu vậy? Nhưng Trám Bích không hỏi nhiều. Nàng ấy đi đến mái hiên, tò mò nhìn Túc Thanh Yên lấy một chiếc giỏ tre từ trong kho rồi vội vàng bước vào màn mưa nhẹ.
Khi Phù Vy tắm xong, Trám Bích lập tức bẩm báo việc Túc Thanh Yên ra ngoài.
Phù Vy cau mày, nghe tiếng mưa bên ngoài, mắng: “Đừng có vụng về đến mức rơi tiếp vào mương thối đấy!”
Quả thực nàng đã hơi mệt mỏi nên không chờ lâu. Nàng ngồi một lát rồi nằm xuống. Trước khi Trám Bích lui ra, Phù Vy đã ngăn nàng ấy thổi hết đèn trong nhà, để lại một ngọn đèn cho Túc Thanh Yên.
Giường trong khách quán không thoải mái, Phù Vy trằn trọc mãi, không thể ngủ ngon. Nửa đêm nàng tỉnh dậy một lần nhưng bên cạnh nàng vẫn trống rỗng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi lộn xộn càng làm xáo trộn giấc ngủ của con người ta.
Trời mới vừa hửng sáng, Phù Vy đã ngồi dậy, gọi người vào. Sau khi bị bệnh, hiếm khi nàng dậy sớm như vậy. Trám Bích và Linh Chiểu gác lại việc họ đang làm và vội vã đến hầu hạ Phù Vy.
“Hôm nay chủ tử dậy sớm ạ.” Trám Bích vừa nói vừa lấy y phục mặc cho Phù Vy.
Linh Chiểu bưng một chậu nước vào, nhìn sắc mặt của Phù Vy, đôi đồng tử đen láy của nàng ấy đảo tròn trong đôi mắt hạnh. Nàng ấy mỉm cười bước tới, chủ động nói: “Chủ tử, Cô Gia về chưa đầy nửa canh giờ.”
Phù Vy nhướng mi nhìn Linh Chiểu.
Linh Chiểu cười ngọt ngào: “Cô gia đang ở trong bếp làm đồ ăn ngon cho chủ tử đấy!”
Phù Vy cau mày.
Trám Bích cong môi, giải thích: “Tối hôm qua lúc ra ngoài, cô gia không nói ngài ấy đi đâu làm gì, không ngờ ngài ấy lại đi hái hoa, chưa biết chừng cô gia đã hái hết hoa nhài trong cả thôn này rồi.”
Linh Chiểu tiếp lời: “Lúc cô gia về, cả người ướt sũng. Nhìn bùn ở ống quần, chắc cô gia đã té ngã vì trời mưa trơn trượt.”
Phù Vy cụp mắt với vẻ mặt khó đoán, Linh Chiểu và Trám Bích không thể đoán được nàng đang nghĩ gì. Phù Vy không vội, sau khi súc miệng xong, nàng mới đi vào bếp.
Trời mưa suốt đêm, bây giờ trời vừa sáng, cầu vồng đã nôn nóng treo ở phía chân trời.
Còn chưa bước chân vào bếp, Phù Vy đã ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa nhài.
Nàng dừng lại, nhìn Túc Thanh Yên qua cửa sổ nhà bếp đang mở. Chàng cúi đầu làm bánh hoa nhài và không phát hiện ra Phù Vy đang ở bên ngoài.
Ánh sáng trắng của mặt trời buổi sáng chiếu lên lông mày chàng, chiếu sáng vẻ mặt tập trung của chàng.
Khi Túc Thanh Yên đi lấy thứ gì đó, chàng ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy Phù Vy đang đứng dưới cầu vồng. Chàng hơi ngẩn người, trên mặt chàng hiện lên một nụ cười ấm áp hơn cả ánh bình minh.
Khóe môi Phù Vy khẽ cong lên, nàng đáp lại chàng bằng một nụ cười dịu dàng. Sau đó, nàng nâng váy bước vào bếp, lập tức mở cửa. Ngửi thấy mùi hoa nhài tràn ngập trong phòng, nàng lặng lẽ nhìn Túc Thanh Yên.
“Chàng đi hái hoa nhài trong đêm mưa?” Giọng điệu của nàng chậm rãi, không thể phát hiện ra cảm xúc gì.
Túc Thanh Yên cụp mắt xuống, tiếp tục công việc cuối cùng trong tay, dịu dàng nói: “Thôn này nhỏ nên không mua được hoa, ta đành phải tự mình hái. Nếu đêm qua không đi hái thì e rằng trận mưa to sẽ làm hỏng hết hoa.”
Phù Vy không nói nên lời. Nàng há miệng, muốn nói rằng nàng có rất nhiều thuộc hạ, chỉ cần nàng nói một câu thì muốn kiếm bao nhiêu hoa nhài cũng sẽ kiếm được.
Nhưng nàng nhìn những bông hoa nhài trắng bồng bềnh trên mặt nước và nuốt lại lời định nói.
“Khói to lắm, nàng đừng vào đây. Một lát nữa sẽ làm xong.” Túc Thanh Yên nhấc nắp nồi hấp lên, hơi nước trắng xóa xông ra ngoài.
Ngay sau đó, hương thơm ấm áp và ngọt ngào của bánh hoa nhài xộc thẳng vào mũi.
Túc Thanh Yên đứng trong làn khói, lẩm bẩm: “Hy vọng có thể ăn ngon.”
Nàng nuốt không trôi thức ăn thì hà cớ gì phải ép nàng? Dành thời gian nghiên cứu những món nàng thích ăn và có thể ăn mới là điều nên làm.
Ngoài bánh hoa nhài, còn có cháo táo đỏ và một số món ăn kèm, tất cả đều do Túc Thanh Yên làm.
“Đôi tay của chàng không chỉ biết viết chữ mà còn biết nấu ăn?” Phù Vy nói.
“Ta biết từ khi còn bé.” Túc Thanh Yên đưa đũa cho Phù Vy, dịu dàng nói: “Nghe nói thay đổi khẩu vị có thể kích thích ăn uống, nàng nếm thử đi.”
Dừng một chút, chàng lại nói thêm: “Không thích thì đừng miễn cưỡng, không muốn ăn thì đợi đói hẵng ăn.”
Phù Vy cầm một miếng bánh hoa nhài lên, cắn một miếng. Bánh vừa ngọt vừa mềm. Nàng ăn từng miếng nhỏ và nuốt trọn miếng bánh hoa nhài.
Trám Bích thở phào nhẹ nhõm, vừa toan đưa cho Phù Vy một ít nước thì thấy nàng đã ăn thêm một miếng bánh hoa nhài khác.
Nàng ăn liên tục ba miếng bánh rồi nói bâng quơ: “Ngon quá!”
Túc Thanh Yên mỉm cười, đôi mắt trong veo hiện rõ niềm vui. “Nếu nàng thích tài nghệ nấu nướng của ta thì từ nay về sau, ngày nào ta cũng làm đồ ăn cho nàng.”
Phù Vy khẽ mỉm cười, không trả lời. Nàng bảo Trám Bích nhặt một ít hoa nhài còn sót lại và cắm hoa đặt trước cửa sổ.
Ăn sáng xong, Phù Vy uống thuốc rồi bảo Linh Chiểu lấy nước nóng để gội đầu. Đêm qua đã quá khuya và thời tiết xấu nên nàng buộc tóc để không chạm vào nước khi đi tắm.
Gội đầu xong, Phù Vy đi ra. Nàng ngồi dưới cửa sổ, chậm rãi lau mái tóc ướt của nàng. Ánh mắt nàng không khỏi rơi vào lọ hoa nhài trước cửa sổ.
Lúc Túc Thanh Yên đi vào thì thấy Phù Vy đang thất thần. Chàng tiến lên trước, thấy mái tóc ướt đang hất sang một bên của nàng đã làm ướt y phục trên ngực nàng, nội y bên trong cũng ướt một mảng lớn. Nội y mỏng ướt đẫm dán chặt vào ngực nàng, không có gì che chắn.
Phù Vy không hề nhận ra, vô tư đưa chiếc khăn cho Túc Thanh Yên, lười biếng tựa lưng vào ghế để chàng chăm sóc nàng.
Túc Thanh Yên nhận chiếc khăn, cẩn thận lau mái tóc ướt của nàng, cúi đầu xuống và cố kiềm chế bản thân không nhìn nhiều.
Sau đó Phù Vy nhận ra rằng Túc Thanh Yên vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu. Nàng bối rối cụp mắt thì nhìn thấy bộ ngực ướt đẫm của mình.
“Ướt rồi.” Nàng thì thầm.
Động tác lau tóc của Túc Thanh Yên hơi khựng lại, chàng gật đầu: “Nàng thay y phục đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Phù Vy nhẹ nhàng nói “Ừ” nhưng vẫn uể oải dựa lưng vào ghế: “Chàng thay cho thiếp.”
Phù Vy kìm nén sự bực bội của mình, nói: “Mang cho ta một cốc nước.”
Nàng đi thẳng vào phòng trong, dựa vào giường đợi nước nóng được mang vào rồi mới tắm rửa nghỉ ngơi. Không lâu sau, Túc Thanh Yên bước vào. Phù Vy sợ chàng cũng đến khuyên nàng ăn cơm nên nàng nhắm mắt lại luôn.
Túc Thanh Yên đi đến bên giường, ngồi xuống, kéo chăn mỏng đắp cho Phù Vy, hỏi: “Muốn đi núi Tử Vân không?”
Thấy chàng không thúc giục chuyện ăn uống, Phù Vy mở mắt ra, nhẹ nhàng nói: “Ừm.” Nàng nói tiếp: “Nghe nói hoàng hôn ở núi Tử Vân rất đẹp, mây tím và sương mù ôm lấy mặt trời đang lặn. Đó là một kỳ quan nổi tiếng khắp xa gần. Thiếp muốn đến ngắm núi Tử Vân từ lâu lắm rồi.”
Nghĩ đến khoảng cách không xa giữa thôn Tử Vân và huyện Thủy Trúc, Phù Vy hỏi: “Túc lang từng đến đó chưa?”
“Ta cũng nghe nói từ lâu nhưng vẫn chưa tới.” Túc Thanh Yên nói: “Vừa hay có thể cùng nàng đi ngắm cảnh.”
Người đẹp trai anh tuấn đúng là cảnh đẹp ý vui khiến tâm trạng người ta trở nên tốt hơn. Nhìn khuôn mặt thanh tú nho nhã với hàng mi hơi rũ xuống của Túc Thanh Yên, Phù Vy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều. Dựa vào đầu giường không thoải mái lắm nên nàng cau mày nói: “Chàng ngồi gần lại đây.”
Túc Thanh Yên làm theo lời nàng, Phù Vy điều chỉnh tư thế ngồi, đầu dựa vào lồng ngực chàng.
Ngược lại, Túc Thanh Yên hơi mất tự nhiên, thậm chí chàng không biết nên đặt tay ở đâu.
Phù Vy nói: “Chàng về qua nhà chưa? Chắc chàng cũng biết tối hôm ấy đệ đệ của chàng đã đón mẫu thân chàng về rồi nhỉ? Mẫu thân chàng vẫn ổn.”
Vẻ bối rối hiện lên trong mắt Túc Thanh Yên.
Chàng đã về qua nhà chưa nhỉ? Tại sao chàng lại không nhớ? Nhưng bằng một cách khó hiểu nào đó, chàng biết mẫu thân vẫn ổn. Chàng đã nghe ai nói điều đó ư?
Đúng, chàng đã nghe ai đó nói lại tình hình hôm ấy.
Nghĩ như vậy, chàng thực sự cho là như vậy.
“Mẫu thân chàng nhờ người của Tống Gia bên cạnh ra ngoài tìm chàng, thiếp đã phái người về báo cho mẫu thân chàng biết chàng đang ở chỗ thiếp rồi.”
Thật thật giả giả trộn lẫn và hỗn loạn trong đầu Túc Thanh Yên, nó men theo một dòng suy nghĩ và tạo thành một ký ức hoàn chỉnh. Chàng tin vào những suy nghĩ chủ quan do mình dựng lên rồi lấp đầy những ký ức trống rỗng.
Chàng cụp mắt nhìn Phù Vy nép trong lòng mình, ấm áp hỏi: “Hoa sen và hoa nhài, nàng thích mùi nào hơn?”
“Mùi? Mùi hoa nhài thơm hơn.” Phù Vy uể oải đáp.
“Được.” Túc Thanh Yên nghiêm túc gật đầu, cuối cùng thì bàn tay ‘không biết nên đặt vào chỗ nào’ của chàng cũng được giơ lên, chàng nắm tay nàng rồi giữ trong lòng bàn tay mình.
“Ngày mai đi núi Tử Vân sao?” Túc Thanh Yên hỏi. Chàng hơi lo lắng vì hôm nay Phù Vy phải ngồi xe ngựa lâu, hơn nữa nàng còn sợ hãi vì bị phục kích. Nếu ngày mai leo núi, có lẽ nàng sẽ không chịu nổi.
Phù Vy lười biếng ngáp một cái, mệt mỏi nói: “Kiểu gì cũng phải chờ mưa tạnh.”
Túc Thanh Yên rũ mắt, chăm chú nhìn vẻ mệt mỏi của nàng, khẽ siết chặt tay nàng.
Khi Trám Bích và Linh Chiểu bưng nước nóng vào căn phòng nhỏ thì nhìn thấy cảnh tượng đẹp đẽ: Phù Vy đang tựa đầu trong lồng ngực Túc Thanh Yên, hai người đang trò chuyện thân mật.
Biết phòng nhỏ đã được dọn dẹp, Phù Vy ngồi thẳng dậy, duỗi tay chờ Túc Thanh Yên đỡ nàng đứng dậy. Sau đó, nàng lê dép đi vào phòng nhỏ, chỉ muốn tắm sớm rồi nằm nghỉ ngơi.
Phù Vy thích yên lặng nên không cần Linh Chiểu và Trám Bích hầu hạ khi tắm. Trám Bích đóng cửa phòng nhỏ lại, chần chừ một chút rồi đi về phía Túc Thanh Yên, nói nhỏ: “Cô Gia, chủ tử thường không ăn uống đều đặn. Nếu người có thể khuyên chủ tử thì thật không gì bằng.”
Túc Thanh Yên gật đầu đồng ý, sau đó hỏi Trám Bích Phù Vy không ăn được gì và thích ăn gì.
Không có gì mà Phù Vy không thể ăn, đồng thời nàng cũng không thích ăn thứ gì đặc biệt. Nàng bị tổn thương lá lách và dạ dày nên một ngày chẳng ăn được bao nhiêu.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng mưa, Túc Thanh Yên mở cửa sổ nhìn ra ngoài, thấy màn mưa dần dần dày hơn, có xu hướng chuyển thành cơn mưa như trút nước. Chàng ngẫm nghĩ một lát rồi khách sáo nói với Trám Bích: “Ta ra ngoài một lát, sau khi nàng ấy tắm xong, ngươi bảo nàng ấy đừng đợi ta mà hãy nghỉ ngơi sớm nhé.”
Lòng Trám Bích đầy nghi ngờ. Ngoài trời đang mưa, cô gia đi đâu vậy? Nhưng Trám Bích không hỏi nhiều. Nàng ấy đi đến mái hiên, tò mò nhìn Túc Thanh Yên lấy một chiếc giỏ tre từ trong kho rồi vội vàng bước vào màn mưa nhẹ.
Khi Phù Vy tắm xong, Trám Bích lập tức bẩm báo việc Túc Thanh Yên ra ngoài.
Phù Vy cau mày, nghe tiếng mưa bên ngoài, mắng: “Đừng có vụng về đến mức rơi tiếp vào mương thối đấy!”
Quả thực nàng đã hơi mệt mỏi nên không chờ lâu. Nàng ngồi một lát rồi nằm xuống. Trước khi Trám Bích lui ra, Phù Vy đã ngăn nàng ấy thổi hết đèn trong nhà, để lại một ngọn đèn cho Túc Thanh Yên.
Giường trong khách quán không thoải mái, Phù Vy trằn trọc mãi, không thể ngủ ngon. Nửa đêm nàng tỉnh dậy một lần nhưng bên cạnh nàng vẫn trống rỗng.
Tiếng mưa ngoài cửa sổ càng lúc càng lớn, tiếng mưa rơi lộn xộn càng làm xáo trộn giấc ngủ của con người ta.
Trời mới vừa hửng sáng, Phù Vy đã ngồi dậy, gọi người vào. Sau khi bị bệnh, hiếm khi nàng dậy sớm như vậy. Trám Bích và Linh Chiểu gác lại việc họ đang làm và vội vã đến hầu hạ Phù Vy.
“Hôm nay chủ tử dậy sớm ạ.” Trám Bích vừa nói vừa lấy y phục mặc cho Phù Vy.
Linh Chiểu bưng một chậu nước vào, nhìn sắc mặt của Phù Vy, đôi đồng tử đen láy của nàng ấy đảo tròn trong đôi mắt hạnh. Nàng ấy mỉm cười bước tới, chủ động nói: “Chủ tử, Cô Gia về chưa đầy nửa canh giờ.”
Phù Vy nhướng mi nhìn Linh Chiểu.
Linh Chiểu cười ngọt ngào: “Cô gia đang ở trong bếp làm đồ ăn ngon cho chủ tử đấy!”
Phù Vy cau mày.
Trám Bích cong môi, giải thích: “Tối hôm qua lúc ra ngoài, cô gia không nói ngài ấy đi đâu làm gì, không ngờ ngài ấy lại đi hái hoa, chưa biết chừng cô gia đã hái hết hoa nhài trong cả thôn này rồi.”
Linh Chiểu tiếp lời: “Lúc cô gia về, cả người ướt sũng. Nhìn bùn ở ống quần, chắc cô gia đã té ngã vì trời mưa trơn trượt.”
Phù Vy cụp mắt với vẻ mặt khó đoán, Linh Chiểu và Trám Bích không thể đoán được nàng đang nghĩ gì. Phù Vy không vội, sau khi súc miệng xong, nàng mới đi vào bếp.
Trời mưa suốt đêm, bây giờ trời vừa sáng, cầu vồng đã nôn nóng treo ở phía chân trời.
Còn chưa bước chân vào bếp, Phù Vy đã ngửi thấy mùi thơm nồng của hoa nhài.
Nàng dừng lại, nhìn Túc Thanh Yên qua cửa sổ nhà bếp đang mở. Chàng cúi đầu làm bánh hoa nhài và không phát hiện ra Phù Vy đang ở bên ngoài.
Ánh sáng trắng của mặt trời buổi sáng chiếu lên lông mày chàng, chiếu sáng vẻ mặt tập trung của chàng.
Khi Túc Thanh Yên đi lấy thứ gì đó, chàng ngẩng đầu lên và bất ngờ nhìn thấy Phù Vy đang đứng dưới cầu vồng. Chàng hơi ngẩn người, trên mặt chàng hiện lên một nụ cười ấm áp hơn cả ánh bình minh.
Khóe môi Phù Vy khẽ cong lên, nàng đáp lại chàng bằng một nụ cười dịu dàng. Sau đó, nàng nâng váy bước vào bếp, lập tức mở cửa. Ngửi thấy mùi hoa nhài tràn ngập trong phòng, nàng lặng lẽ nhìn Túc Thanh Yên.
“Chàng đi hái hoa nhài trong đêm mưa?” Giọng điệu của nàng chậm rãi, không thể phát hiện ra cảm xúc gì.
Túc Thanh Yên cụp mắt xuống, tiếp tục công việc cuối cùng trong tay, dịu dàng nói: “Thôn này nhỏ nên không mua được hoa, ta đành phải tự mình hái. Nếu đêm qua không đi hái thì e rằng trận mưa to sẽ làm hỏng hết hoa.”
Phù Vy không nói nên lời. Nàng há miệng, muốn nói rằng nàng có rất nhiều thuộc hạ, chỉ cần nàng nói một câu thì muốn kiếm bao nhiêu hoa nhài cũng sẽ kiếm được.
Nhưng nàng nhìn những bông hoa nhài trắng bồng bềnh trên mặt nước và nuốt lại lời định nói.
“Khói to lắm, nàng đừng vào đây. Một lát nữa sẽ làm xong.” Túc Thanh Yên nhấc nắp nồi hấp lên, hơi nước trắng xóa xông ra ngoài.
Ngay sau đó, hương thơm ấm áp và ngọt ngào của bánh hoa nhài xộc thẳng vào mũi.
Túc Thanh Yên đứng trong làn khói, lẩm bẩm: “Hy vọng có thể ăn ngon.”
Nàng nuốt không trôi thức ăn thì hà cớ gì phải ép nàng? Dành thời gian nghiên cứu những món nàng thích ăn và có thể ăn mới là điều nên làm.
Ngoài bánh hoa nhài, còn có cháo táo đỏ và một số món ăn kèm, tất cả đều do Túc Thanh Yên làm.
“Đôi tay của chàng không chỉ biết viết chữ mà còn biết nấu ăn?” Phù Vy nói.
“Ta biết từ khi còn bé.” Túc Thanh Yên đưa đũa cho Phù Vy, dịu dàng nói: “Nghe nói thay đổi khẩu vị có thể kích thích ăn uống, nàng nếm thử đi.”
Dừng một chút, chàng lại nói thêm: “Không thích thì đừng miễn cưỡng, không muốn ăn thì đợi đói hẵng ăn.”
Phù Vy cầm một miếng bánh hoa nhài lên, cắn một miếng. Bánh vừa ngọt vừa mềm. Nàng ăn từng miếng nhỏ và nuốt trọn miếng bánh hoa nhài.
Trám Bích thở phào nhẹ nhõm, vừa toan đưa cho Phù Vy một ít nước thì thấy nàng đã ăn thêm một miếng bánh hoa nhài khác.
Nàng ăn liên tục ba miếng bánh rồi nói bâng quơ: “Ngon quá!”
Túc Thanh Yên mỉm cười, đôi mắt trong veo hiện rõ niềm vui. “Nếu nàng thích tài nghệ nấu nướng của ta thì từ nay về sau, ngày nào ta cũng làm đồ ăn cho nàng.”
Phù Vy khẽ mỉm cười, không trả lời. Nàng bảo Trám Bích nhặt một ít hoa nhài còn sót lại và cắm hoa đặt trước cửa sổ.
Ăn sáng xong, Phù Vy uống thuốc rồi bảo Linh Chiểu lấy nước nóng để gội đầu. Đêm qua đã quá khuya và thời tiết xấu nên nàng buộc tóc để không chạm vào nước khi đi tắm.
Gội đầu xong, Phù Vy đi ra. Nàng ngồi dưới cửa sổ, chậm rãi lau mái tóc ướt của nàng. Ánh mắt nàng không khỏi rơi vào lọ hoa nhài trước cửa sổ.
Lúc Túc Thanh Yên đi vào thì thấy Phù Vy đang thất thần. Chàng tiến lên trước, thấy mái tóc ướt đang hất sang một bên của nàng đã làm ướt y phục trên ngực nàng, nội y bên trong cũng ướt một mảng lớn. Nội y mỏng ướt đẫm dán chặt vào ngực nàng, không có gì che chắn.
Phù Vy không hề nhận ra, vô tư đưa chiếc khăn cho Túc Thanh Yên, lười biếng tựa lưng vào ghế để chàng chăm sóc nàng.
Túc Thanh Yên nhận chiếc khăn, cẩn thận lau mái tóc ướt của nàng, cúi đầu xuống và cố kiềm chế bản thân không nhìn nhiều.
Sau đó Phù Vy nhận ra rằng Túc Thanh Yên vẫn luôn duy trì tư thế cúi đầu. Nàng bối rối cụp mắt thì nhìn thấy bộ ngực ướt đẫm của mình.
“Ướt rồi.” Nàng thì thầm.
Động tác lau tóc của Túc Thanh Yên hơi khựng lại, chàng gật đầu: “Nàng thay y phục đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Phù Vy nhẹ nhàng nói “Ừ” nhưng vẫn uể oải dựa lưng vào ghế: “Chàng thay cho thiếp.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.