Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 20:
Lưu Thước
25/09/2024
Phù Vy sửng sốt trong giây lát, không thể tin lời này lại thốt ra từ miệng Túc Thanh Yên. Nàng rũ mắt nhìn Túc Thanh Yên đang dựa vào người nàng, hồi lâu sau nàng mới bất đắc dĩ quở trách một câu: “Con sâu rượu vừa bẩn thỉu vừa hôi hám.”
Nhưng nghĩ đến lý do tại sao chàng lại khiến bản thân bẩn thỉu và hôi hám, Phù Vy không hề gạt tay Túc Thanh Yên ra mà để mặc tay chàng cọ vào người nàng một lúc. Đến khi thân thể ngày càng ngứa ngáy, Phù Vy mới đẩy chàng ra.
Túc Thanh Yên nhắm mắt lại, người hơi lảo đảo, từ từ đổ xuống, nép vào lòng Phù Vy. Phù Vy rũ mắt nhìn đánh giá chàng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Làn gió ấm áp bên ngoài từ từ thổi tung rèm cửa sổ xe, tấm rèm lên xuống liên tục như những đợt sóng.
Phù Vy quay đầu, lại liếc nhìn Túc Thanh Yên một lần nữa.
Xe ngựa dừng lại trước khách quán, Trám Bích và Linh Chiểu mở cửa ra thì thấy cô gia đang gối đầu ngủ trên đùi trưởng công chúa.
Phù Vy khẽ vỗ mặt Túc Thanh Yên, nói: “Dậy nào.”
Nàng lại nhéo tai Túc Thanh Yên. Vết đỏ trên chóp tai chàng vẫn còn đọng lại.
Túc Thanh Yên đau đầu như búa bổ, mở mắt ra, mơ màng nhìn Phù Vy, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Vy Vy…”
“Đừng gọi thiếp như thế.” Phù Vy cau mày chán ghét, bảo Trám Bích và Linh Chiểu dìu Túc Thanh Yên ra khỏi xe.
Phù Vy ngồi trong xe ngựa thêm một lúc, đợi đến khi chân không còn tê nữa, nàng mới đứng dậy, vịn thành xe rồi bước ra khỏi xe.
Khi Phù Vy trở lại phòng, Túc Thanh Yên đã được dìu đến chiếc giường La Hán dưới cửa sổ trong phòng. Chàng nằm nghiêng, nhắm mắt lại, không biết có phải chàng lại ngủ quên không.
Trám Bích và Linh Chiểu chia nhau ra, một người chạy đi phân phó cho người hầu khác nấu nước nóng để tắm, người còn lại thì chạy đi pha trà giải rượu.
Ngay khi Phù Vy ngồi xuống bên cửa sổ, Trám Bích bưng nước ấm chạy vào phòng. Nàng ấy thì thầm: “Chủ tử uống ít nước cho đỡ mệt.”
Đôi mắt Trám Bích chất chứa sự lo lắng, nàng ấy lo hôm nay Phù Vy uống nhiều rượu như vậy sẽ bị tổn thương thân thể.
Phù Vy quả thực cảm thấy không khỏe nên đã uống nửa cốc nước ấm. Thời tiết nóng nực nên nước ấm khiến nàng có cảm giác hơi bỏng. Nàng thấy cả người từ trong ra ngoài đều cực kỳ nóng, không chỉ lá lách, dạ dày mà trái tim cũng nóng rát.
Nước nóng để tắm vẫn chưa sôi nhưng trà giải rượu đã nấu xong.
Phù Vy không say nên chỉ uống nửa ly trà. Nàng ngồi xuống giường La Hán, đẩy nhẹ Túc Thanh Yên.
“Dậy nào dậy nào, dậy uống trà giải rượu.”
Hàng mi của Túc Thanh Yên run lên, chàng chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Phù Vy.
Trám Bích vội vàng chạy tới đỡ Túc Thanh Yên ngồi dậy, nàng ấy vừa toan lấy trà giải rượu thì ngạc nhiên khi thấy Phù Vy đã bưng trà lên trước.
Phù Vy cầm thìa nhỏ khuấy trà, sau đó nhấp một ngụm trà trong thìa. Khi thấy trà không quá nóng, nàng mới đút cho Túc Thanh Yên.
Linh Chiểu dẫn theo hai tùy tùng đi vào, bưng nước nóng vào phòng tắm. Phòng tắm vừa chuẩn bị xong, Phù Vy cũng đút xong một ly trà giải rượu cho Túc Thanh Yên.
“Chủ tử đi tắm trước đi. Để cô gia nghỉ ngơi thêm một lát, chúng nô tì sẽ chăm sóc cô gia.”
Phù Vy đứng dậy nhưng ống tay áo của nàng lại bị Túc Thanh Yên giữ lại. Phù Vy kéo nhẹ tay áo nhưng không kéo được. Nàng rũ mắt thì thấy bàn tay phải bị thương của Túc Thanh Yên đang nắm góc tay áo của nàng. Nàng sợ nếu kéo mạnh sẽ xước thêm vào vết thương trong lòng bàn tay chàng.
“Đưa thuốc chữa vết thương của chàng ấy vào phòng tắm.” Phù Vy nắm cổ tay Túc Thanh Yên rồi kéo chàng.
Nàng không cần tốn nhiều sức, Túc Thanh Yên đã ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo nàng vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Phù Vy súc miệng trước để rửa sạch mùi rượu trong miệng. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy Túc Thanh Yên đang lặng lẽ nhìn nàng đến ngây người. Nàng đưa cho chàng một chiếc cốc khác, bảo chàng súc miệng và đánh răng.
Túc Thanh Yên khẽ chớp mắt, chậm rãi làm theo chỉ dẫn.
Đến khi Trám Bích bưng thuốc vào, Túc Thanh Yên cũng vệ sinh miệng xong, Phù Vy nói: “Cởi y phục rồi xuống nước.”
Túc Thanh Yên nhìn nàng, không nhúc nhích.
“Người khác say rượu kẻ thì phát điên la lối om sòm người thì ngủ khò khò. Nhưng thiếp chưa từng thấy ai say rượu xong lại phản ứng ngù ngờ như hài đồng ba tuổi giống chàng đâu.” Phù Vy cười khúc khích rồi đi về phía Túc Thanh Yên, cởi dây đai áo của chàng.
Nàng cởi bỏ y phục trên người chàng, lúc nàng cởi thắt lưng của chàng, chàng mới nắm lấy tay nàng như đã tỉnh táo lại. Chàng liên tục lắc đầu, bối rối nói: “Đừng như vậy, thụ thụ bất thân…”
Phù Vy buồn cười, ngước mắt nhìn chàng, hỏi: “Tiểu ngốc nhìn xem thiếp là ai nào?”
“Vy Vy…”
Phù Vy cau mày: “Thiếp đã nói đừng gọi thiếp như vậy mà.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy chằm chằm, phản ứng một lúc rồi gọi:
“Phu nhân….” Chàng từ từ buông tay.
Phù Vy vừa kéo vừa xé y phục của Túc Thanh Yên rồi đẩy chàng xuống nước. Nước bắn tung tóe lên thành thùng nước tắm.
Thấy chàng chiếm gần hết thùng nước, Phù Vy hơi hối hận vì đã để chàng đi theo mình.
Nàng quay người sang một bên, cởi hết y phục rồi treo lên mắc áo. Khi ngoảnh đầu lại, nàng thấy đôi mắt Túc Thanh Yên đang mở to, ánh mắt chàng dán chặt lên người nàng, không dịch một ly.
Phù Vy do dự một lát, sau đó lấy một dải lụa đen che mắt Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên muốn giật ra nhưng lại bị Phù Vy vỗ nhẹ vào mu bàn tay, nàng nói: “Đừng cử động.”
Túc Thanh Yên ngoan ngoãn hạ tay xuống.
Lúc này, Phù Vy mới ngồi xuống nước.
Thùng gỗ đủ chứa hai người nhưng không rộng rãi và thoải mái bằng một người.
Phù Vy co đầu gối trong nước, hai chân vẫn ép vào Túc Thanh Yên. Nàng ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn Túc Thanh Yên trước mặt.
“Vy Vy…” Túc Thanh Yên đưa tay về phía Phù Vy.
Phù Vy cau mày, hất tay chàng ra.
Tay Túc Thanh Yên bị đập xuống nước, nước bắn tung tóe, rơi vào má chàng.
Chàng đưa tay sờ mặt, bàn tay ướt làm ướt đẫm gương mặt ngọc đang ngà ngà say của chàng.
Chàng lại mò mẫm và đưa tay về phía Phù Vy.
Phù Vy miễn cưỡng nắm lấy đầu ngón tay chàng, đặt tay chàng lên đầu gối nàng. Nàng nghiêng mặt, gối vào lòng bàn tay chàng, từ từ nhắm mắt lại.
Sự im lặng chỉ duy trì trong chốc lát, Túc Thanh Yên lại cúi người về phía trước một cách không trung thực.
“Chàng thành thật hơn chút đi.” Phù Vy cảnh cáo.
Nhưng khuôn mặt ướt át của Túc Thanh Yên vẫn xán tới, áp vào trước mặt Phù Vy. Môi chàng chìm trong nước, dải lụa đen che mắt nhẹ nhàng bồng bềnh trên mặt nước.
“Con sâu rượu cậy say để hành hung này.” Phù Vy nhéo mũi Túc Thanh Yên, khiến chàng há miệng, nước tràn vào miệng, chàng ho liên tục vài tiếng. Đôi má chàng càng đỏ hơn.
Phù Vy nhìn chàng một lúc, nắm tay phải của chàng, cởi băng gạc ở tay rồi kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay chàng.
Đương nhiên thuốc trong cung rất hữu dụng, chỉ trong thời gian ngắn, vết thương trên lòng bàn tay chàng đã gần như lành hẳn.
Nhưng Phù Vy không muốn lòng bàn tay Túc Thanh Yên để lại sẹo nên nàng nhặt thuốc trị vết thương trên bàn lên, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên tay chàng rồi đặt tay chàng lên mép thùng nước tắm để làm khô vết thương.
Phòng tắm vô cùng ấm áp, hôm nay Phù Vy bị giày vò khi đi đường xa và uống rượu nên hơi mệt mỏi. Khi nghe tiếng thở dài của Túc Thanh Yên phả vào ngực nàng, sự mệt mỏi của nàng càng thêm mãnh liệt. Nàng ngáp nhẹ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Những giọt nước tích tụ trên xà nhà do hơi nước bay lại rơi xuống nước tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng bao quanh hai người đang ngủ cạnh nhau.
Rất lâu sau, trà giải rượu mới phát huy hết tác dụng, Túc Thanh Yên tỉnh lại. Chàng bối rối mở mắt ra, tầm mắt tối tăm. Chàng phản ứng một lúc mới nhận ra có thứ gì đó đang bịt mắt chàng.
Chàng mò mẫm, đưa tay định kéo miếng che mắt nhưng lại cảm nhận được sự mềm mại.
Gì thế này?
Túc Thanh Yên khó hiểu nhéo thử.
Phù Vy khẽ “ưm ưm” trong giấc ngủ rồi dần dần tỉnh dậy.
Tiếng rên nhẹ nhàng của nàng đột nhiên bùng nổ trong đầu Túc Thanh Yên, chàng lập tức hiểu ra mình đã bắt được thứ gì trong tay. Túc Thanh Yên vội vàng kéo dải lụa đen che mắt ra. Những gì hiện ra trước mắt khiến chàng sững sờ.
Chàng chật vật lùi ra sau, thoát khỏi bầu ngực của Phù Vy.
Thùng nước tắm lại bắn nước tung tóe.
Phù Vy thong thả tỉnh lại, vừa sờ nước bắn trên mặt vừa ngơ ngác mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Phù Vy trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Túc Thanh Yên đỏ bừng với tốc độ chóng mặt.
“Ta…” Túc Thanh Yên mở miệng, giọng nói run rẩy: “Ta đã thất lễ sau khi uống rượu phải không?”
Phù Vy chậm rãi cong môi, giọng nói dịu dàng pha lẫn sự trêu chọc: “Chàng đoán xem nào?”
Nàng hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Túc lang quên hết những chuyện tốt đẹp mà chàng ép thiếp làm cùng rồi sao?”
“Ta…. ta ép nàng làm việc gì?” Túc Thanh Yên cuống cuồng gặng hỏi.
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát, nhặt dải lụa đen trôi nổi trên mặt nước lên, nàng xán lại gần Túc Thanh Yên, nhìn vào mắt chàng ở khoảng cách gần, dịu dàng và chậm rãi nói: “Túc lang trói thiếp lại, sau đó thế này thế kia…. chàng quên hết rồi ư?”
Nàng đặt đôi tay ướt đẫm lên vai Túc Thanh Yên, mặt nàng vẫn nhuốm ý cười nhưng giọng điệu lại ấm ức: “Túc lang thật quá đáng mà.”
“Ta….” Túc Thanh Yên nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy, không nói nên lời.
Phù Vy thích thú đặt tay lên ngực chàng và nhận ra tim chàng đang đập loạn xạ. Nàng ngước mắt nhìn thì thấy chàng đang chìm vào rối rắm và tự trách.
Phù Vy không kìm nén được nụ cười trên môi.
“Nàng….” Túc Thanh Yên do dự hỏi: “Nàng gạt ta phải không? Rõ ràng người bị trói là ta mà.”
Nụ cười trên môi Phù Vy càng rạng rỡ, nàng gật đầu nói: “Chàng trói thiếp trước, sau đó kêu thiếp trói chàng.”
Túc Thanh Yên nhìn nụ cười trên mặt Phù Vy, biết nàng đang nói dối. Chàng bất lực thở dài, lấy dải băng gạc đen trên tay nàng rồi tự bịt mắt mình lại.
Chàng dịu dàng nói: “Nước lạnh rồi, ngâm lâu không tốt đâu, nàng ra ngoài trước đi.”
Phù Vy nghiêng người hôn nhẹ lên mắt chàng qua dải lụa đen.
Túc Thanh Yên không nhìn thấy, trái tim chàng đập loạn nhịp trước hành động bất ngờ của Phù Vy, bàn tay đặt trên mép thùng nước tắm vô thức siết chặt. Tiếng tim đập thình thịch của chàng bị tiếng nước chảy che khuất, chàng biết mình nên thủ lễ nhưng chàng cầm lòng chẳng đặng mà nhìn qua lớp lụa đen mỏng về phía phát ra âm thanh. Chàng thoáng nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Phù Vy khi bước ra khỏi thùng nước.
Lẽ ra chàng nên nhìn đi chỗ khác nhưng chàng không làm thế.
Phù Vy lau nước trên người, mặc y phục và đi ra ngoài trước.
Nàng vừa bước ra ngoài, Trám Bích đang đợi bên ngoài đã lập tức nghênh đón nàng.
Tâm trạng Phù Vy rất vui vẻ, nàng nói: “Cùng ta đi dạo trong sân nhé.”
Trám Bích lại nhìn nụ cười trên môi Phù Vy. Hồi lâu sau, Trám Bích mới rời mắt, thầm gật đầu - xem ra Linh Chiểu đã nói đúng, trêu chọc lang quân trẻ có thể khiến trưởng công chúa cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.
Không có gì quan trọng bằng tâm trạng vui vẻ của trưởng công chúa!
Phù Vy ở trong sân hồi lâu, còn chưa kịp hóng cơn gió chiều mùa hè thì từng hạt mưa rải rác bỗng rơi xuống. Phù Vy không nán lại nữa mà đứng dậy, trở về phòng.
Trong phòng, Túc Thanh Yên đang ngồi ở trước bàn tỉa gốc Tịnh Đế Liên. Không biết chàng tìm đâu ra bể nước men ngọc để nuôi gốc Tịnh Đế Liên kia.
Chàng quay lại nhìn Phù Vy, ánh mắt chàng né tránh giây lát rồi chàng lại thẳng thắn vô tư nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng và tình tứ. Chàng mỉm cười với nàng.
Phù Vy bước tới, nhìn gốc Tịnh Đế Liên rồi hỏi: “Có thể nuôi sống được không?”
“Được.”
Phù Vy gật đầu.
“Chủ tử dùng bữa nhé? Đã quá giờ ăn lâu rồi ạ.” Trám Bích xin chỉ thị.
Phù Vy gật đầu.
Tuy bữa tối hôm nay chỉ có hai miếng bánh hoa sen do Túc Thanh Yên tự tay làm, các món còn lại do đầu bếp nấu. Nhưng tâm trạng Phù Vy rất vui vẻ nên nàng ăn nhiều hơn ngày thường đôi chút.
Thấy vậy, Trám Bích và Linh Chiểu cũng vui vẻ và yên tâm.
Túc Thanh Yên và Phù Vy đã nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì Hoa Ảnh bỗng vội vàng gõ cửa.
“Cô gia, có một người tên Vương Thiên đến tìm cô gia đấy ạ. Y nói Y là người của tiêu cục Bình An.”
Túc Thanh Yên lập tức đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Phù Vy không dậy. Không lâu sau, Túc Thanh Yên vội vàng quay lại, đứng cạnh giường giải thích với Phù Vy: “Trong nhà xảy ra chuyện, ta phải về một chuyến.”
Phù Vy hơi buồn ngủ, chỉ đáp “ừm” một tiếng.
Túc Thanh Yên vội vàng bước ra ngoài, còn chưa tới cửa đã quay lại, nói: “Dạo này hình như ngày nào cũng mưa, nàng đừng vội về khi trời mưa, đợi nắng lên hãy về nhé.”
Phù Vy lại “ừm” một tiếng, xoay người lại, lắng nghe tiếng Túc Thanh Yên nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, Phù Vy mở mắt ra, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, gọi: “Hoa Ảnh.”
“Chủ tử phân phó gì?”
“Phái hai người đưa chàng ấy về huyện Thủy Trúc.” Phù Vy dặn dò xong lại ngủ. Hôm nay thân thể nàng bị giày vò nhiều nên nàng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.
Nhưng một giờ sau, Phù Vy lại bị đánh thức.
Hoa Ảnh cúi người nói: “Chủ tử, xảy ra chuyện rồi. Trên đường về huyện Thủy Trúc, cô gia đã bị người ta bắt đi rồi!”
Phù Vy mở mắt ra, đáy mắt hiện lên sự tức giận.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Vy: Nam nhân của ta mà cũng dám bắt ư? To gan lớn mật nhỉ!!
Nhưng nghĩ đến lý do tại sao chàng lại khiến bản thân bẩn thỉu và hôi hám, Phù Vy không hề gạt tay Túc Thanh Yên ra mà để mặc tay chàng cọ vào người nàng một lúc. Đến khi thân thể ngày càng ngứa ngáy, Phù Vy mới đẩy chàng ra.
Túc Thanh Yên nhắm mắt lại, người hơi lảo đảo, từ từ đổ xuống, nép vào lòng Phù Vy. Phù Vy rũ mắt nhìn đánh giá chàng một lúc rồi quay đầu nhìn về phía cửa sổ xe.
Làn gió ấm áp bên ngoài từ từ thổi tung rèm cửa sổ xe, tấm rèm lên xuống liên tục như những đợt sóng.
Phù Vy quay đầu, lại liếc nhìn Túc Thanh Yên một lần nữa.
Xe ngựa dừng lại trước khách quán, Trám Bích và Linh Chiểu mở cửa ra thì thấy cô gia đang gối đầu ngủ trên đùi trưởng công chúa.
Phù Vy khẽ vỗ mặt Túc Thanh Yên, nói: “Dậy nào.”
Nàng lại nhéo tai Túc Thanh Yên. Vết đỏ trên chóp tai chàng vẫn còn đọng lại.
Túc Thanh Yên đau đầu như búa bổ, mở mắt ra, mơ màng nhìn Phù Vy, hồi lâu mới lẩm bẩm: “Vy Vy…”
“Đừng gọi thiếp như thế.” Phù Vy cau mày chán ghét, bảo Trám Bích và Linh Chiểu dìu Túc Thanh Yên ra khỏi xe.
Phù Vy ngồi trong xe ngựa thêm một lúc, đợi đến khi chân không còn tê nữa, nàng mới đứng dậy, vịn thành xe rồi bước ra khỏi xe.
Khi Phù Vy trở lại phòng, Túc Thanh Yên đã được dìu đến chiếc giường La Hán dưới cửa sổ trong phòng. Chàng nằm nghiêng, nhắm mắt lại, không biết có phải chàng lại ngủ quên không.
Trám Bích và Linh Chiểu chia nhau ra, một người chạy đi phân phó cho người hầu khác nấu nước nóng để tắm, người còn lại thì chạy đi pha trà giải rượu.
Ngay khi Phù Vy ngồi xuống bên cửa sổ, Trám Bích bưng nước ấm chạy vào phòng. Nàng ấy thì thầm: “Chủ tử uống ít nước cho đỡ mệt.”
Đôi mắt Trám Bích chất chứa sự lo lắng, nàng ấy lo hôm nay Phù Vy uống nhiều rượu như vậy sẽ bị tổn thương thân thể.
Phù Vy quả thực cảm thấy không khỏe nên đã uống nửa cốc nước ấm. Thời tiết nóng nực nên nước ấm khiến nàng có cảm giác hơi bỏng. Nàng thấy cả người từ trong ra ngoài đều cực kỳ nóng, không chỉ lá lách, dạ dày mà trái tim cũng nóng rát.
Nước nóng để tắm vẫn chưa sôi nhưng trà giải rượu đã nấu xong.
Phù Vy không say nên chỉ uống nửa ly trà. Nàng ngồi xuống giường La Hán, đẩy nhẹ Túc Thanh Yên.
“Dậy nào dậy nào, dậy uống trà giải rượu.”
Hàng mi của Túc Thanh Yên run lên, chàng chậm rãi mở mắt ra, nghi hoặc nhìn Phù Vy.
Trám Bích vội vàng chạy tới đỡ Túc Thanh Yên ngồi dậy, nàng ấy vừa toan lấy trà giải rượu thì ngạc nhiên khi thấy Phù Vy đã bưng trà lên trước.
Phù Vy cầm thìa nhỏ khuấy trà, sau đó nhấp một ngụm trà trong thìa. Khi thấy trà không quá nóng, nàng mới đút cho Túc Thanh Yên.
Linh Chiểu dẫn theo hai tùy tùng đi vào, bưng nước nóng vào phòng tắm. Phòng tắm vừa chuẩn bị xong, Phù Vy cũng đút xong một ly trà giải rượu cho Túc Thanh Yên.
“Chủ tử đi tắm trước đi. Để cô gia nghỉ ngơi thêm một lát, chúng nô tì sẽ chăm sóc cô gia.”
Phù Vy đứng dậy nhưng ống tay áo của nàng lại bị Túc Thanh Yên giữ lại. Phù Vy kéo nhẹ tay áo nhưng không kéo được. Nàng rũ mắt thì thấy bàn tay phải bị thương của Túc Thanh Yên đang nắm góc tay áo của nàng. Nàng sợ nếu kéo mạnh sẽ xước thêm vào vết thương trong lòng bàn tay chàng.
“Đưa thuốc chữa vết thương của chàng ấy vào phòng tắm.” Phù Vy nắm cổ tay Túc Thanh Yên rồi kéo chàng.
Nàng không cần tốn nhiều sức, Túc Thanh Yên đã ngoan ngoãn đứng dậy, đi theo nàng vào phòng tắm.
Sau khi vào phòng tắm, Phù Vy súc miệng trước để rửa sạch mùi rượu trong miệng. Nàng vừa quay đầu lại thì thấy Túc Thanh Yên đang lặng lẽ nhìn nàng đến ngây người. Nàng đưa cho chàng một chiếc cốc khác, bảo chàng súc miệng và đánh răng.
Túc Thanh Yên khẽ chớp mắt, chậm rãi làm theo chỉ dẫn.
Đến khi Trám Bích bưng thuốc vào, Túc Thanh Yên cũng vệ sinh miệng xong, Phù Vy nói: “Cởi y phục rồi xuống nước.”
Túc Thanh Yên nhìn nàng, không nhúc nhích.
“Người khác say rượu kẻ thì phát điên la lối om sòm người thì ngủ khò khò. Nhưng thiếp chưa từng thấy ai say rượu xong lại phản ứng ngù ngờ như hài đồng ba tuổi giống chàng đâu.” Phù Vy cười khúc khích rồi đi về phía Túc Thanh Yên, cởi dây đai áo của chàng.
Nàng cởi bỏ y phục trên người chàng, lúc nàng cởi thắt lưng của chàng, chàng mới nắm lấy tay nàng như đã tỉnh táo lại. Chàng liên tục lắc đầu, bối rối nói: “Đừng như vậy, thụ thụ bất thân…”
Phù Vy buồn cười, ngước mắt nhìn chàng, hỏi: “Tiểu ngốc nhìn xem thiếp là ai nào?”
“Vy Vy…”
Phù Vy cau mày: “Thiếp đã nói đừng gọi thiếp như vậy mà.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy chằm chằm, phản ứng một lúc rồi gọi:
“Phu nhân….” Chàng từ từ buông tay.
Phù Vy vừa kéo vừa xé y phục của Túc Thanh Yên rồi đẩy chàng xuống nước. Nước bắn tung tóe lên thành thùng nước tắm.
Thấy chàng chiếm gần hết thùng nước, Phù Vy hơi hối hận vì đã để chàng đi theo mình.
Nàng quay người sang một bên, cởi hết y phục rồi treo lên mắc áo. Khi ngoảnh đầu lại, nàng thấy đôi mắt Túc Thanh Yên đang mở to, ánh mắt chàng dán chặt lên người nàng, không dịch một ly.
Phù Vy do dự một lát, sau đó lấy một dải lụa đen che mắt Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên muốn giật ra nhưng lại bị Phù Vy vỗ nhẹ vào mu bàn tay, nàng nói: “Đừng cử động.”
Túc Thanh Yên ngoan ngoãn hạ tay xuống.
Lúc này, Phù Vy mới ngồi xuống nước.
Thùng gỗ đủ chứa hai người nhưng không rộng rãi và thoải mái bằng một người.
Phù Vy co đầu gối trong nước, hai chân vẫn ép vào Túc Thanh Yên. Nàng ôm đầu gối, tựa cằm lên đầu gối, hơi nghiêng đầu nhìn Túc Thanh Yên trước mặt.
“Vy Vy…” Túc Thanh Yên đưa tay về phía Phù Vy.
Phù Vy cau mày, hất tay chàng ra.
Tay Túc Thanh Yên bị đập xuống nước, nước bắn tung tóe, rơi vào má chàng.
Chàng đưa tay sờ mặt, bàn tay ướt làm ướt đẫm gương mặt ngọc đang ngà ngà say của chàng.
Chàng lại mò mẫm và đưa tay về phía Phù Vy.
Phù Vy miễn cưỡng nắm lấy đầu ngón tay chàng, đặt tay chàng lên đầu gối nàng. Nàng nghiêng mặt, gối vào lòng bàn tay chàng, từ từ nhắm mắt lại.
Sự im lặng chỉ duy trì trong chốc lát, Túc Thanh Yên lại cúi người về phía trước một cách không trung thực.
“Chàng thành thật hơn chút đi.” Phù Vy cảnh cáo.
Nhưng khuôn mặt ướt át của Túc Thanh Yên vẫn xán tới, áp vào trước mặt Phù Vy. Môi chàng chìm trong nước, dải lụa đen che mắt nhẹ nhàng bồng bềnh trên mặt nước.
“Con sâu rượu cậy say để hành hung này.” Phù Vy nhéo mũi Túc Thanh Yên, khiến chàng há miệng, nước tràn vào miệng, chàng ho liên tục vài tiếng. Đôi má chàng càng đỏ hơn.
Phù Vy nhìn chàng một lúc, nắm tay phải của chàng, cởi băng gạc ở tay rồi kiểm tra vết thương trên lòng bàn tay chàng.
Đương nhiên thuốc trong cung rất hữu dụng, chỉ trong thời gian ngắn, vết thương trên lòng bàn tay chàng đã gần như lành hẳn.
Nhưng Phù Vy không muốn lòng bàn tay Túc Thanh Yên để lại sẹo nên nàng nhặt thuốc trị vết thương trên bàn lên, cẩn thận bôi thuốc mỡ lên tay chàng rồi đặt tay chàng lên mép thùng nước tắm để làm khô vết thương.
Phòng tắm vô cùng ấm áp, hôm nay Phù Vy bị giày vò khi đi đường xa và uống rượu nên hơi mệt mỏi. Khi nghe tiếng thở dài của Túc Thanh Yên phả vào ngực nàng, sự mệt mỏi của nàng càng thêm mãnh liệt. Nàng ngáp nhẹ rồi từ từ chìm vào giấc ngủ.
Những giọt nước tích tụ trên xà nhà do hơi nước bay lại rơi xuống nước tạo nên những gợn sóng nhẹ nhàng bao quanh hai người đang ngủ cạnh nhau.
Rất lâu sau, trà giải rượu mới phát huy hết tác dụng, Túc Thanh Yên tỉnh lại. Chàng bối rối mở mắt ra, tầm mắt tối tăm. Chàng phản ứng một lúc mới nhận ra có thứ gì đó đang bịt mắt chàng.
Chàng mò mẫm, đưa tay định kéo miếng che mắt nhưng lại cảm nhận được sự mềm mại.
Gì thế này?
Túc Thanh Yên khó hiểu nhéo thử.
Phù Vy khẽ “ưm ưm” trong giấc ngủ rồi dần dần tỉnh dậy.
Tiếng rên nhẹ nhàng của nàng đột nhiên bùng nổ trong đầu Túc Thanh Yên, chàng lập tức hiểu ra mình đã bắt được thứ gì trong tay. Túc Thanh Yên vội vàng kéo dải lụa đen che mắt ra. Những gì hiện ra trước mắt khiến chàng sững sờ.
Chàng chật vật lùi ra sau, thoát khỏi bầu ngực của Phù Vy.
Thùng nước tắm lại bắn nước tung tóe.
Phù Vy thong thả tỉnh lại, vừa sờ nước bắn trên mặt vừa ngơ ngác mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, Phù Vy trơ mắt nhìn khuôn mặt trắng nõn của Túc Thanh Yên đỏ bừng với tốc độ chóng mặt.
“Ta…” Túc Thanh Yên mở miệng, giọng nói run rẩy: “Ta đã thất lễ sau khi uống rượu phải không?”
Phù Vy chậm rãi cong môi, giọng nói dịu dàng pha lẫn sự trêu chọc: “Chàng đoán xem nào?”
Nàng hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Túc lang quên hết những chuyện tốt đẹp mà chàng ép thiếp làm cùng rồi sao?”
“Ta…. ta ép nàng làm việc gì?” Túc Thanh Yên cuống cuồng gặng hỏi.
Phù Vy ngẫm nghĩ một lát, nhặt dải lụa đen trôi nổi trên mặt nước lên, nàng xán lại gần Túc Thanh Yên, nhìn vào mắt chàng ở khoảng cách gần, dịu dàng và chậm rãi nói: “Túc lang trói thiếp lại, sau đó thế này thế kia…. chàng quên hết rồi ư?”
Nàng đặt đôi tay ướt đẫm lên vai Túc Thanh Yên, mặt nàng vẫn nhuốm ý cười nhưng giọng điệu lại ấm ức: “Túc lang thật quá đáng mà.”
“Ta….” Túc Thanh Yên nhìn chằm chằm vào mắt Phù Vy, không nói nên lời.
Phù Vy thích thú đặt tay lên ngực chàng và nhận ra tim chàng đang đập loạn xạ. Nàng ngước mắt nhìn thì thấy chàng đang chìm vào rối rắm và tự trách.
Phù Vy không kìm nén được nụ cười trên môi.
“Nàng….” Túc Thanh Yên do dự hỏi: “Nàng gạt ta phải không? Rõ ràng người bị trói là ta mà.”
Nụ cười trên môi Phù Vy càng rạng rỡ, nàng gật đầu nói: “Chàng trói thiếp trước, sau đó kêu thiếp trói chàng.”
Túc Thanh Yên nhìn nụ cười trên mặt Phù Vy, biết nàng đang nói dối. Chàng bất lực thở dài, lấy dải băng gạc đen trên tay nàng rồi tự bịt mắt mình lại.
Chàng dịu dàng nói: “Nước lạnh rồi, ngâm lâu không tốt đâu, nàng ra ngoài trước đi.”
Phù Vy nghiêng người hôn nhẹ lên mắt chàng qua dải lụa đen.
Túc Thanh Yên không nhìn thấy, trái tim chàng đập loạn nhịp trước hành động bất ngờ của Phù Vy, bàn tay đặt trên mép thùng nước tắm vô thức siết chặt. Tiếng tim đập thình thịch của chàng bị tiếng nước chảy che khuất, chàng biết mình nên thủ lễ nhưng chàng cầm lòng chẳng đặng mà nhìn qua lớp lụa đen mỏng về phía phát ra âm thanh. Chàng thoáng nhìn thấy bóng dáng thướt tha của Phù Vy khi bước ra khỏi thùng nước.
Lẽ ra chàng nên nhìn đi chỗ khác nhưng chàng không làm thế.
Phù Vy lau nước trên người, mặc y phục và đi ra ngoài trước.
Nàng vừa bước ra ngoài, Trám Bích đang đợi bên ngoài đã lập tức nghênh đón nàng.
Tâm trạng Phù Vy rất vui vẻ, nàng nói: “Cùng ta đi dạo trong sân nhé.”
Trám Bích lại nhìn nụ cười trên môi Phù Vy. Hồi lâu sau, Trám Bích mới rời mắt, thầm gật đầu - xem ra Linh Chiểu đã nói đúng, trêu chọc lang quân trẻ có thể khiến trưởng công chúa cảm thấy vui vẻ thoải mái hơn.
Không có gì quan trọng bằng tâm trạng vui vẻ của trưởng công chúa!
Phù Vy ở trong sân hồi lâu, còn chưa kịp hóng cơn gió chiều mùa hè thì từng hạt mưa rải rác bỗng rơi xuống. Phù Vy không nán lại nữa mà đứng dậy, trở về phòng.
Trong phòng, Túc Thanh Yên đang ngồi ở trước bàn tỉa gốc Tịnh Đế Liên. Không biết chàng tìm đâu ra bể nước men ngọc để nuôi gốc Tịnh Đế Liên kia.
Chàng quay lại nhìn Phù Vy, ánh mắt chàng né tránh giây lát rồi chàng lại thẳng thắn vô tư nhìn nàng bằng ánh mắt dịu dàng và tình tứ. Chàng mỉm cười với nàng.
Phù Vy bước tới, nhìn gốc Tịnh Đế Liên rồi hỏi: “Có thể nuôi sống được không?”
“Được.”
Phù Vy gật đầu.
“Chủ tử dùng bữa nhé? Đã quá giờ ăn lâu rồi ạ.” Trám Bích xin chỉ thị.
Phù Vy gật đầu.
Tuy bữa tối hôm nay chỉ có hai miếng bánh hoa sen do Túc Thanh Yên tự tay làm, các món còn lại do đầu bếp nấu. Nhưng tâm trạng Phù Vy rất vui vẻ nên nàng ăn nhiều hơn ngày thường đôi chút.
Thấy vậy, Trám Bích và Linh Chiểu cũng vui vẻ và yên tâm.
Túc Thanh Yên và Phù Vy đã nằm xuống chuẩn bị đi ngủ thì Hoa Ảnh bỗng vội vàng gõ cửa.
“Cô gia, có một người tên Vương Thiên đến tìm cô gia đấy ạ. Y nói Y là người của tiêu cục Bình An.”
Túc Thanh Yên lập tức đứng dậy, mặc áo khoác đi ra ngoài.
Phù Vy không dậy. Không lâu sau, Túc Thanh Yên vội vàng quay lại, đứng cạnh giường giải thích với Phù Vy: “Trong nhà xảy ra chuyện, ta phải về một chuyến.”
Phù Vy hơi buồn ngủ, chỉ đáp “ừm” một tiếng.
Túc Thanh Yên vội vàng bước ra ngoài, còn chưa tới cửa đã quay lại, nói: “Dạo này hình như ngày nào cũng mưa, nàng đừng vội về khi trời mưa, đợi nắng lên hãy về nhé.”
Phù Vy lại “ừm” một tiếng, xoay người lại, lắng nghe tiếng Túc Thanh Yên nhanh chóng rời đi.
Một lúc sau, Phù Vy mở mắt ra, nghe tiếng mưa ngoài cửa sổ, gọi: “Hoa Ảnh.”
“Chủ tử phân phó gì?”
“Phái hai người đưa chàng ấy về huyện Thủy Trúc.” Phù Vy dặn dò xong lại ngủ. Hôm nay thân thể nàng bị giày vò nhiều nên nàng vừa buồn ngủ vừa mệt mỏi.
Nhưng một giờ sau, Phù Vy lại bị đánh thức.
Hoa Ảnh cúi người nói: “Chủ tử, xảy ra chuyện rồi. Trên đường về huyện Thủy Trúc, cô gia đã bị người ta bắt đi rồi!”
Phù Vy mở mắt ra, đáy mắt hiện lên sự tức giận.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Phù Vy: Nam nhân của ta mà cũng dám bắt ư? To gan lớn mật nhỉ!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.