Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 27:
Lưu Thước
25/09/2024
Phù Vy chống cằm nhìn Túc Thanh Yên, chàng luôn có ý thức trật tự rất cao. Những chuyện nên làm vào ban đêm, chàng tuyệt đối không làm vào ban ngày.
Trong bảy ngày liên tiếp, mỗi đêm chàng sẽ dùng một cái ngư phao. Nhất định phải là ban đêm, nhất định là một lần, tuyệt đối không nhiều hơn một lần.
Tuy Phù Vy cảm nhận rõ ràng rằng chàng không được thỏa thuê nhưng chàng luôn thủ lễ kiềm chế những ham muốn thái quá của mình.
Thời tiết càng ngày càng nóng. Phù Vy ngồi dưới cửa sổ hóng gió đêm. Gió đêm oi bức, không khí từ chiếc quạt tròn trên tay nàng cũng thổi gió nóng nên không thể giải tỏa cái nóng mùa hè. Nàng khẽ ngáp, hơi thở thổi ra cũng ấm…
Cánh cửa mở “cạch” một tiếng, Túc Thanh Yên bưng một chiếc bát sứ đi vào. Vừa bước vào, chàng lập tức mang theo một luồng không khí mát mẻ.
Phù Vy ngạc nhiên nhìn và thấy chàng đang cầm một bát đá viên.
Phù Vy hơi kinh ngạc vì chàng có đá viên.
Túc Gia không hề giàu có, trong nhà người dân bình thường vào mùa hè rất khó có được đá viên.
Vài ngày trước, Trám Bích hỏi Phù Vy có cần đá lạnh không. Phù Vy nói nàng muốn trải nghiệm cuộc sống kiềm chế thói xa hoa nhưng chưa được vài ngày, nàng đã hơi hối hận. Mùa hè ở Giang Nam nóng nực đến mức nàng thường xuyên cảm thấy khó thở.
Túc Thanh Yên đưa đá viên đến trước mặt Phù Vy. Phù Vy cúi đầu, cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi vào mặt. Nàng cũng không hỏi Túc Thanh Yên lấy đá lạnh ở đâu ra mà khen: “Mát hơn nhiều rồi.”
Nàng ngước mắt lên, mỉm cười với chàng.
“Hai ngày nay oi bức, chắc sắp có mưa lớn. Đợi cơn mưa đổ xuống, thời tiết sẽ mát hơn.” Túc Thanh Yên nói.
Phù Vy gật đầu, nhéo một viên đá nhỏ, cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Viên đá được cắn thành từng miếng nhỏ trong miệng nàng, cảm giác mát lạnh sảng khoái từ trong ra ngoài thân thể khiến Phù Vy thấy dễ chịu hơn.
Túc Thanh Yên đứng bên cạnh nhìn Phù Vy ăn đá lạnh, do dự không biết có nên thuyết phục nàng không. Dù sao, ngay cả mùa hè mà nàng cũng chỉ có thể uống nước ấm, ăn đá lạnh như vậy có thể không tốt cho sức khỏe.
Sau khi ăn hết viên đá đầu tiên, Phù Vy định lấy viên đá khác, Túc Thanh Yên khéo léo khuyên nhủ: “Tốt nhất không nên ăn quá nhiều đá.”
Viên đá Phù Vy cầm đã chạm đến môi nàng. Sau khi nghe xong lời chàng, nàng quay đầu nhìn chàng, khẽ cong khóe mắt. Nàng đưa viên đá đang kẹp giữa các ngón tay cho Túc Thanh Yên: “Này, chàng hâm nóng cho thiếp.”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt, hạ thấp giọng, nói: “Đừng làm xằng…”
Phù Vy vịn mép bàn đứng dậy, đưa viên đá trong tay vào miệng Túc Thanh Yên. Túc Thanh Yên lùi lại nửa bước rồi đứng im, bất đắc dĩ mở miệng ngậm viên đá rồi chậm rãi cắn thành từng mảnh.
Nghe tiếng chàng nhai viên đá, Phù Vy cau mày nói: “Thiếp bảo chàng hâm nóng, ai cho chàng ăn?”
Phù Vy giơ tay lên, ngậm ngón trỏ trong miệng rồi mút nước đá còn dính trên ngón trỏ. Thời tiết nóng nực, sau khi cầm viên đá một lúc, ngón tay nàng đã ướt rồi.
Túc Thanh Yên nhìn môi nàng mút ngón trỏ, lòng không khỏi rung động. Chàng chợt nhớ đến nhịp tim của nàng đêm qua khi nàng nằm sấp trên người chàng và mút yết hầu của chàng.
Túc Thanh Yên nhai nát mảnh đá vụn cuối cùng, quay mặt đi. Chàng ho nhẹ một tiếng, cố ý chuyển chủ đề, nói: “Ngày mai Hứa Nhị ca ca thành thân, ta phải đi tham dự hôn lễ, nàng đi không?”
“Người bán bánh bao đó à?” Phù Vy cúi xuống và lấy một viên đá khác để ăn.
Túc Thanh Yên gật đầu, quay đầu lại thì nhìn thấy Phù Vy đang ăn đá, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không xong, giữa hai hàng mày hình lưỡi kiếm của chàng phảng phất sự u sầu.
“Đi.” Phù Vy nói.
Túc Thanh Yên hơi kinh ngạc. Kể từ khi thành thân, Phù Vy gần như chưa bao giờ ra khỏi nhà, ngoại trừ lần nàng đến núi Tử Vân vì tâm trạng không tốt.
Túc Thanh Yên cảm thấy nàng là người không thích tham gia cuộc vui và nghĩ rằng nàng sẽ không muốn đi tham dự hôn lễ.
Phù Vy dựa vào mép bàn, nhìn vẻ mặt của Túc Thanh Yên. Nàng nhướng mày, mỉm cười và ngoắc tay về phía Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên không biết nàng lại có ý tưởng kỳ quái gì nhưng vẫn đi đến trước mặt nàng. Một cơn gió thổi vào phòng làm vạt váy của Phù Vy tung bay rồi lướt nhẹ qua người Túc Thanh Yên.
“Thiếp quả thực không thích nhộn nhịp.” Phù Vy thừa nhận.
Nàng đặt cánh tay mảnh khảnh của mình lên vai Túc Thanh Yên, vòng tay qua cổ chàng và ra hiệu cho chàng cúi đầu xuống.
Túc Thanh Yên cúi người sáp lại gần, Phù Vy thì thầm vào tai chàng: “Nhưng thiếp không muốn xa Lang Quân dù chỉ một lúc.”
Rõ ràng biết lời nàng nói không hẳn là sự thật, chủ yếu là lời chòng ghẹo chàng nhưng lòng Túc Thanh Yên vẫn không khỏi dao động. Chàng chậm rãi giơ bàn tay đang buông thõng bên mình lên và ôm eo Phù Vy, để nàng dựa vào lồng ngực chàng.
Chàng quay đầu lại nhìn Phù Vy. Phù Vy lấy một viên đá từ trong bát nhét vào miệng Túc Thanh Yên.
Phù Vy đặt tay lên môi Túc Thanh Yên, không nói gì, chỉ cau mày nhìn chàng.
Mỗi cái nhíu mày của Phù Vy, Túc Thanh Yên đều nhìn trong mắt và chôn chặt trong tim. Chàng ngậm một viên đá mát lạnh trong miệng, nhìn Phù Vy chăm chú.
Chàng chưa bao giờ hỏi nàng về quá khứ hay dự định tương lai của nàng. Trân trọng hiện tại luôn là tư tưởng của Túc Thanh Yên nhưng đôi khi chàng cũng vô thức thảng thốt nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ lãng mạn.
Đây có phải là cảm giác của một giấc mơ đẹp không? Thực ra chàng không biết vì chàng chưa bao giờ nằm mơ.
Viên đá từ từ tan trong miệng, làm ẩm môi chàng.
Túc Thanh Yên ngước mắt, ánh mắt chàng lướt qua Phù Vy rồi dừng lại ở bầu trời tối sầm bên ngoài cửa sổ. Sau đó, chàng cúi đầu hôn Phù Vy, mớm cho nàng viên đá đã được hâm nóng như yêu cầu của nàng.
Cử chỉ thân mật như vậy khiến Túc Thanh Yên hơi mất tự nhiên. Chàng lại nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mượn màn đêm u ám để che đậy sự không quy củ của chàng.
Hai tay Phù Vy nâng niu mặt Túc Thanh Yên, kéo mặt chàng quay lại. Nàng muốn chàng nhìn nàng và hôn nàng.
Dòng nước đá mát lạnh ngọt ngào tan chảy giữa môi và răng của hai người, tạm thời làm dịu đi cái nóng oi bức của mùa hè. Dường như cơn gió thổi từ cửa sổ vào phòng không còn quá oi bức nữa.
Đột nhiên, ở lối vào sân vang lên tiếng Trám Bích và Linh Chiểu quay lại từ bên ngoài, Túc Thanh Yên gần như lập tức buông Phù Vy ra.
Tuy Trám Bích và Linh Chiểu còn cách rất xa nhưng chàng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy.
Những việc thân mật chỉ nên được thực hiện giữa hai người vào lúc nửa đêm, không nên phơi bày dưới ánh sáng hay bị người khác chứng kiến.
Phù Vy không hề làm khó chàng, thậm chí nàng còn thấy dáng vẻ của chàng bây giờ rất đặc biệt- đặc biệt dễ thương. Nàng véo vành tai Túc Thanh Yên, nói: “Cùng thiếp chọn y phục để mặc đi dự hôn lễ ngày mai nào.”
Nàng lại lẩm bẩm: “Đã lâu rồi không ra ngoài, không ăn diện và trang điểm cẩn thận.”
Nghe vậy, Túc Thanh Yên quay lại, nhìn đôi má lúm dễ thương của Phù Vy dưới ánh trăng. Nàng vốn đã xinh đẹp khi không trang điểm, nếu nàng mặc y phục đẹp và trang điểm thì sẽ lộng lẫy biết bao.
Phù Vy kéo Túc Thanh Yên về phía tủ y phục. Nàng mở cửa tủ, lấy ra hai bộ y phục rồi ướm thử lên người, yêu cầu Túc Thanh Yên chọn cái đẹp hơn.
Trám Bích cùng Linh Chiểu cầm trái cây vừa mua bước vào phòng và ngạc nhiên nhìn Phù Vy. Tuy Phù Vy rất xinh đẹp nhưng trước đây luôn bận rộn chính vụ nên nàng không say mê việc trưng diện. Họ luôn theo hầu hạ Phù Vy nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nàng dành thời gian cho những việc vặt vãnh như chọn y phục.
Sau khi đặt trái cây xuống, Linh Chiểu nán lại phòng để đóng góp ý kiến nhưng đã bị Trám Bích kéo đi.
Hầu hết y phục của Phù Vy đều có màu đen hoặc đỏ sẫm, chỉ có một số ít màu sáng. Số lượng y phục màu tối gần như gấp chín lần y phục màu sáng.
Túc Thanh Yên đi tới, cẩn thận xem xét y phục trong tủ, nhiệt tình chọn lựa giúp Phù Vy. Chàng nói: “Vy Vy thích màu tối.”
Lúc này Phù Vy mới nhìn lại tủ y phục của mình.
Nàng thích váy tối màu hơn à?
Không. Chỉ là năm xưa nàng quản lý việc triều chính khi còn nhỏ tuổi, hơn nữa nàng lại rất xinh đẹp. Vì vậy nàng bắt đầu mặc đồ đen, sử dụng những gam màu tối để áp chế khí chất non nớt của mình. Sau này, nàng dần quen với việc mặc đồ đen.
Phù Vy sờ chiếc váy sa màu đen trong tủ, nhẹ nhàng thở dài: “Thật ra thiếp rất thích màu sắc tươi sáng.”
Túc Thanh Yên quay đầu lại, trầm ngâm nhìn nàng.
Phù Vy lấy một chiếc váy sa màu quýt từ vài bộ váy sặc sỡ.
Túc Thanh Yên quay mặt đi, cẩn thận lựa chọn dây buộc và khăn choàng sao cho phù hợp với bộ váy nàng đã chọn.
“Chọn xong y phục rồi, tiếp theo nên làm gì?” Phù Vy đặt tay lên ngực Túc Thanh Yên, Túc Thanh Yên đặt tay ở eo nàng một cách tự nhiên rồi ôm nàng vào lòng.
Nàng thích dựa vào chàng và chàng ôm nàng như thế này.
“Quên đi.” Phù Vy uể oải nói: “Có lẽ Lang Quân không thích lắm… thiếp cũng không thể luôn ép buộc chàng.”
Túc Thanh Yên thở dài, đưa tay ra phía sau Phù Vy, ôm nàng chặt hơn trong vòng tay. Chàng cụp mắt xuống, thì thầm: “Nàng biết ta thích mà.”
Môi Phù Vy khẽ mỉm cười, nàng ngước mắt, ngây thơ nhìn chàng: “Lang quân nói gì mà thiếp nghe không hiểu? Lang quân thích gì cơ?”
Túc Thanh Yên bị nàng giày vò mà không làm gì được, chỉ đành đưa mắt nhìn cái bóng của hai người trên mặt đất, gần như đã hợp nhất thành một thân thể.
“Thích nàng.” Túc Thanh Yên nói.
Nụ cười trên khóe môi Phù Vy hơi nhạt đi, giọng nói xa xăm của nàng ẩn giấu một sự lạnh lùng khó đoán: “Chàng không nên thích thiếp quá nhiều thì sẽ tốt hơn.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ánh mắt họ chạm nhau, Phù Vy không đành lòng nhìn vào đôi mắt trong veo như vậy. Nàng mỉm cười nói: “Lang quân vẫn nên thích thân thể của thiêp thôi.”
Túc Thanh Yên hơi sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Sao nàng luôn nghĩ gì nói đó như vậy….”
“Vậy lang quân không thích thân thể của thiếp à?” Phù Vy tiến thêm nửa bước, người nàng dán vào ngực Túc Thanh Yên, hai cơ thể vốn đã dựa vào nhau càng trở nên gần nhau hơn, gần đến mức Phù Vy có thể cảm nhận rõ ràng ‘sự thất lễ’ đang dần căng trướng của Túc Thanh Yên.
Nhìn đôi má lúm của Phù Vy, Túc Thanh Yên bất đắc dĩ bại trận. Chàng cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng hình trăng khuyết trên khuôn mặt như ngọc của chàng.
Chàng im lặng một lúc rồi dịu dàng nói: “Thích, ta thích mọi thứ thuộc về nàng.”
Hàng mi dài của chàng từ từ nhướng lên, đôi mắt chàng đột nhiên sáng lên như cánh cửa sổ bật mở, chàng phơi bày tấm chân tình của mình trước mặt Phù Vy.
Nụ cười trên môi Phù Vy rõ ràng nhạt dần nhưng đồng thời cũng trở nên chân thật hơn. Ngón tay mảnh khảnh của nàng chạm vào gáy Túc Thanh Yên, khẽ véo gáy chàng, sau đó nàng ngẩng mặt lên hôn chàng.
Đối với Túc Thanh Yên, việc Phù Vy bất ngờ xông vào cuộc đời chàng giống như một giấc mơ lãng mạn.
Đối với Phù Vy, lẽ nào Túc Thanh Yên không phải một giấc mơ? Giống như một chùm pháo hoa nở rộ, rực rỡ nhưng lại chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Sau khi hai người hôn nhau đến mức hơi thở hỗn loạn, Túc Thanh Yên vẫn cúi người hôn Phù Vy, không chịu rời xa nàng một ly. Chàng đưa tay kéo bàn đầu giường, lấy ngư phao ra khỏi hộp đen.
Phù Vy được Túc Thanh Yên cẩn thận đặt xuống giường, nhưng ngay khi hai người đang mê loạn trong ham muốn thì Túc Thanh Yên đang quỳ trước mặt Phù Vy bỗng ngừng động tác trên tay.
Đôi mắt đang khẽ híp lại của Phù Vy dần lộ ra vẻ bối rối, nàng ngước mắt lên nhìn Túc Thanh Yên.
Chàng quỳ giữa hai chân nàng, cúi đầu cau mày.
“Lang quân?”
“Rách rồi…” Giọng nói của Túc Thanh Yên hơi nghẹn ngào.
Phải mất một lúc Phù Vy mới biết chàng đang nói điều gì. Hóa ra ngư phao đã rách. Phù Vy vô thức đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ. Ngăn kéo đã mở chưa được đóng lại, trong đó có chiếc hộp đen của hai người.
Túc Thanh Yên chật vật ngước mắt lên nhìn Phù Vy, nghiêm túc nói: “Đấy là cái cuối cùng.”
Phù Vy tiêu hóa một lúc rồi nói “ồ”. Nàng hơi tiếc nuối. Nhưng khi nhìn vẻ sắp lâm trận còn phải dừng lại của Túc Thanh Yên, nàng lại cảm thấy nỗi tiếc nuối của nàng chẳng có gì to tát.
Nàng giơ chân lên, ngón chân chạm nhẹ vào chàng, cố ý trêu chọc chàng: “Thiếp có thể uống thuốc.”
“Không được.” Giọng nói của Túc Thanh Yên khàn đặc nhưng kiên quyết.
Thực ra, Phù Vy vô cùng chắc chắn rằng Túc Thanh Yên không bằng lòng cho nàng uống thuốc nên nàng mới cố tình trêu chọc chàng như thế này. Nhưng khi thực sự nghe chàng từ chối, trái tim Phù Vy như tan chảy.
Túc Thanh Yên nắm mắt cá chân của Phù Vy, kéo cái chân đang làm loạn của nàng ra khỏi người chàng. Chàng cố gắng hết sức để kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, nói với Phù Vy bằng giọng điệu an ủi và dỗ dành. “Nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài một lát.”
Hai mắt Phù Vy chậm rãi liếc nhìn cơ thể Túc Thanh Yên rồi từ từ nhìn đi chỗ khác. Nàng muốn giúp chàng nhưng lại cảm thấy điều đó là không cần thiết. Nàng đã quen sống kiêu ngạo xa cách và không nguyện ý hầu hạ người khác. Lần này nàng cũng nghĩ đến việc uống thuốc tránh thai nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì lại thấy không cần thiết.
Nàng chỉ tìm thú vui giải sầu và luôn luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu. Nàng không uống thuốc tránh thai còn chàng phải nghĩ biện pháp là lẽ đương nhiên. Đồ trong hộp đen dùng hết nhưng không kịp thời mua bổ sung càng do chàng lơ là.
Phù Vy nói có sách mách có chứng, thành công thuyết phục bản thân.
Túc Thanh Yên đã đứng dậy, xuống giường, nhanh chóng chỉnh đốn y phục. Chàng khom người, kéo y phục trong và ngoài quấn quanh eo Phù Vy lên, nhẹ nhàng giúp nàng mặc vào.
Phù Vy quay lại nhìn thì thấy sự kiềm chế trong mắt chàng và đôi má đỏ bừng của chàng.
Ngay cả lúc này, chàng vẫn sẽ chăm sóc nàng chu đáo trước.
“Đừng đợi ta.” Túc Thanh Yên cười dịu dàng với Phù Vy.
Chàng do dự một lát, dù biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa, chàng vẫn cố chịu đựng cảm giác nóng rát, nhẹ nhàng hôn lên trán Phù Vy rồi mới quay người rời đi.
Phù Vy nằm trên gối nhìn Túc Thanh Yên rời đi. Cho đến khi chàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, Phù Vy vẫn lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân xa dần của chàng.
Sau đó, nàng thoáng nghe thấy tiếng chàng đóng cửa sân lại. Sau đó, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng biến mất.
Phù Vy vẫn nằm trên chiếc gối mềm mại, từ từ nhắm mắt lại. Dù đã nhắm mắt lại, nàng vẫn như nhìn thấy đôi mắt trong veo của Túc Thanh Yên. Mùi hương của chàng vẫn còn vương vấn trên chiếc giường ấm áp.
Phù Vy chợt nhận ra dường như nàng... đã thực sự rung động trước Túc Thanh Yên.
Nó khác với sự rung động ban đầu khi gặp sắc nảy lòng tham.
Lòng dạ nàng không phải sắt đá. Sao tim nàng có thể không mảy may rung động trước một người như chàng?
Qua rất lâu, Túc Thanh Yên vẫn chưa quay lại. Phù Vy nằm trên gối, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mây dày bao phủ cõi trần, cơn mưa lớn nóng lòng muốn trút xuống từ nhiều ngày nay vẫn không ập tới, ngược lại thời tiết càng khô hạn.
Vì vậy, vào lúc nửa đêm có người lẻn vào sân sau Túc Gia phóng hỏa, trong thời tiết khô hanh này, ngọn lửa cháy rực rỡ mà không cần nhờ vào lực tác động từ bên ngoài.
Ngọn lửa cao ngút trời không ngừng cuồn cuộn, gần như chỉ trong chốc lát, toàn bộ ngôi nhà của Túc Gia đều bị biển lửa bao vây.
“Cháy rồi!” Mai cô là người đầu tiên nhận ra. Kinh nghiệm chạy nạn nhiều năm khiến bà rất cảnh giác. Bà nhanh chóng xuống giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài rồi bàng hoàng khi thấy ngọn lửa lớn vô cùng.
“Thanh Yên! Vy Vy! Mau dậy đi! Cháy rồi.” Mai cô mặc y phục chạy ra ngoài hét lớn.
Ngày nào trước khi đi ngủ, Phù Vy cũng uống thuốc. Thuốc nàng uống luôn thêm thành phần thảo dược giúp dễ ngủ nên nàng ngủ rất sâu.
Trong bảy ngày liên tiếp, mỗi đêm chàng sẽ dùng một cái ngư phao. Nhất định phải là ban đêm, nhất định là một lần, tuyệt đối không nhiều hơn một lần.
Tuy Phù Vy cảm nhận rõ ràng rằng chàng không được thỏa thuê nhưng chàng luôn thủ lễ kiềm chế những ham muốn thái quá của mình.
Thời tiết càng ngày càng nóng. Phù Vy ngồi dưới cửa sổ hóng gió đêm. Gió đêm oi bức, không khí từ chiếc quạt tròn trên tay nàng cũng thổi gió nóng nên không thể giải tỏa cái nóng mùa hè. Nàng khẽ ngáp, hơi thở thổi ra cũng ấm…
Cánh cửa mở “cạch” một tiếng, Túc Thanh Yên bưng một chiếc bát sứ đi vào. Vừa bước vào, chàng lập tức mang theo một luồng không khí mát mẻ.
Phù Vy ngạc nhiên nhìn và thấy chàng đang cầm một bát đá viên.
Phù Vy hơi kinh ngạc vì chàng có đá viên.
Túc Gia không hề giàu có, trong nhà người dân bình thường vào mùa hè rất khó có được đá viên.
Vài ngày trước, Trám Bích hỏi Phù Vy có cần đá lạnh không. Phù Vy nói nàng muốn trải nghiệm cuộc sống kiềm chế thói xa hoa nhưng chưa được vài ngày, nàng đã hơi hối hận. Mùa hè ở Giang Nam nóng nực đến mức nàng thường xuyên cảm thấy khó thở.
Túc Thanh Yên đưa đá viên đến trước mặt Phù Vy. Phù Vy cúi đầu, cảm nhận được một luồng khí lạnh thổi vào mặt. Nàng cũng không hỏi Túc Thanh Yên lấy đá lạnh ở đâu ra mà khen: “Mát hơn nhiều rồi.”
Nàng ngước mắt lên, mỉm cười với chàng.
“Hai ngày nay oi bức, chắc sắp có mưa lớn. Đợi cơn mưa đổ xuống, thời tiết sẽ mát hơn.” Túc Thanh Yên nói.
Phù Vy gật đầu, nhéo một viên đá nhỏ, cho vào miệng, chậm rãi nhai.
Viên đá được cắn thành từng miếng nhỏ trong miệng nàng, cảm giác mát lạnh sảng khoái từ trong ra ngoài thân thể khiến Phù Vy thấy dễ chịu hơn.
Túc Thanh Yên đứng bên cạnh nhìn Phù Vy ăn đá lạnh, do dự không biết có nên thuyết phục nàng không. Dù sao, ngay cả mùa hè mà nàng cũng chỉ có thể uống nước ấm, ăn đá lạnh như vậy có thể không tốt cho sức khỏe.
Sau khi ăn hết viên đá đầu tiên, Phù Vy định lấy viên đá khác, Túc Thanh Yên khéo léo khuyên nhủ: “Tốt nhất không nên ăn quá nhiều đá.”
Viên đá Phù Vy cầm đã chạm đến môi nàng. Sau khi nghe xong lời chàng, nàng quay đầu nhìn chàng, khẽ cong khóe mắt. Nàng đưa viên đá đang kẹp giữa các ngón tay cho Túc Thanh Yên: “Này, chàng hâm nóng cho thiếp.”
Túc Thanh Yên hơi sửng sốt, hạ thấp giọng, nói: “Đừng làm xằng…”
Phù Vy vịn mép bàn đứng dậy, đưa viên đá trong tay vào miệng Túc Thanh Yên. Túc Thanh Yên lùi lại nửa bước rồi đứng im, bất đắc dĩ mở miệng ngậm viên đá rồi chậm rãi cắn thành từng mảnh.
Nghe tiếng chàng nhai viên đá, Phù Vy cau mày nói: “Thiếp bảo chàng hâm nóng, ai cho chàng ăn?”
Phù Vy giơ tay lên, ngậm ngón trỏ trong miệng rồi mút nước đá còn dính trên ngón trỏ. Thời tiết nóng nực, sau khi cầm viên đá một lúc, ngón tay nàng đã ướt rồi.
Túc Thanh Yên nhìn môi nàng mút ngón trỏ, lòng không khỏi rung động. Chàng chợt nhớ đến nhịp tim của nàng đêm qua khi nàng nằm sấp trên người chàng và mút yết hầu của chàng.
Túc Thanh Yên nhai nát mảnh đá vụn cuối cùng, quay mặt đi. Chàng ho nhẹ một tiếng, cố ý chuyển chủ đề, nói: “Ngày mai Hứa Nhị ca ca thành thân, ta phải đi tham dự hôn lễ, nàng đi không?”
“Người bán bánh bao đó à?” Phù Vy cúi xuống và lấy một viên đá khác để ăn.
Túc Thanh Yên gật đầu, quay đầu lại thì nhìn thấy Phù Vy đang ăn đá, khuyên cũng không được mà không khuyên cũng không xong, giữa hai hàng mày hình lưỡi kiếm của chàng phảng phất sự u sầu.
“Đi.” Phù Vy nói.
Túc Thanh Yên hơi kinh ngạc. Kể từ khi thành thân, Phù Vy gần như chưa bao giờ ra khỏi nhà, ngoại trừ lần nàng đến núi Tử Vân vì tâm trạng không tốt.
Túc Thanh Yên cảm thấy nàng là người không thích tham gia cuộc vui và nghĩ rằng nàng sẽ không muốn đi tham dự hôn lễ.
Phù Vy dựa vào mép bàn, nhìn vẻ mặt của Túc Thanh Yên. Nàng nhướng mày, mỉm cười và ngoắc tay về phía Túc Thanh Yên.
Túc Thanh Yên không biết nàng lại có ý tưởng kỳ quái gì nhưng vẫn đi đến trước mặt nàng. Một cơn gió thổi vào phòng làm vạt váy của Phù Vy tung bay rồi lướt nhẹ qua người Túc Thanh Yên.
“Thiếp quả thực không thích nhộn nhịp.” Phù Vy thừa nhận.
Nàng đặt cánh tay mảnh khảnh của mình lên vai Túc Thanh Yên, vòng tay qua cổ chàng và ra hiệu cho chàng cúi đầu xuống.
Túc Thanh Yên cúi người sáp lại gần, Phù Vy thì thầm vào tai chàng: “Nhưng thiếp không muốn xa Lang Quân dù chỉ một lúc.”
Rõ ràng biết lời nàng nói không hẳn là sự thật, chủ yếu là lời chòng ghẹo chàng nhưng lòng Túc Thanh Yên vẫn không khỏi dao động. Chàng chậm rãi giơ bàn tay đang buông thõng bên mình lên và ôm eo Phù Vy, để nàng dựa vào lồng ngực chàng.
Chàng quay đầu lại nhìn Phù Vy. Phù Vy lấy một viên đá từ trong bát nhét vào miệng Túc Thanh Yên.
Phù Vy đặt tay lên môi Túc Thanh Yên, không nói gì, chỉ cau mày nhìn chàng.
Mỗi cái nhíu mày của Phù Vy, Túc Thanh Yên đều nhìn trong mắt và chôn chặt trong tim. Chàng ngậm một viên đá mát lạnh trong miệng, nhìn Phù Vy chăm chú.
Chàng chưa bao giờ hỏi nàng về quá khứ hay dự định tương lai của nàng. Trân trọng hiện tại luôn là tư tưởng của Túc Thanh Yên nhưng đôi khi chàng cũng vô thức thảng thốt nghĩ rằng tất cả những điều này chỉ là một giấc mơ lãng mạn.
Đây có phải là cảm giác của một giấc mơ đẹp không? Thực ra chàng không biết vì chàng chưa bao giờ nằm mơ.
Viên đá từ từ tan trong miệng, làm ẩm môi chàng.
Túc Thanh Yên ngước mắt, ánh mắt chàng lướt qua Phù Vy rồi dừng lại ở bầu trời tối sầm bên ngoài cửa sổ. Sau đó, chàng cúi đầu hôn Phù Vy, mớm cho nàng viên đá đã được hâm nóng như yêu cầu của nàng.
Cử chỉ thân mật như vậy khiến Túc Thanh Yên hơi mất tự nhiên. Chàng lại nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, mượn màn đêm u ám để che đậy sự không quy củ của chàng.
Hai tay Phù Vy nâng niu mặt Túc Thanh Yên, kéo mặt chàng quay lại. Nàng muốn chàng nhìn nàng và hôn nàng.
Dòng nước đá mát lạnh ngọt ngào tan chảy giữa môi và răng của hai người, tạm thời làm dịu đi cái nóng oi bức của mùa hè. Dường như cơn gió thổi từ cửa sổ vào phòng không còn quá oi bức nữa.
Đột nhiên, ở lối vào sân vang lên tiếng Trám Bích và Linh Chiểu quay lại từ bên ngoài, Túc Thanh Yên gần như lập tức buông Phù Vy ra.
Tuy Trám Bích và Linh Chiểu còn cách rất xa nhưng chàng vẫn sợ bị người khác nhìn thấy.
Những việc thân mật chỉ nên được thực hiện giữa hai người vào lúc nửa đêm, không nên phơi bày dưới ánh sáng hay bị người khác chứng kiến.
Phù Vy không hề làm khó chàng, thậm chí nàng còn thấy dáng vẻ của chàng bây giờ rất đặc biệt- đặc biệt dễ thương. Nàng véo vành tai Túc Thanh Yên, nói: “Cùng thiếp chọn y phục để mặc đi dự hôn lễ ngày mai nào.”
Nàng lại lẩm bẩm: “Đã lâu rồi không ra ngoài, không ăn diện và trang điểm cẩn thận.”
Nghe vậy, Túc Thanh Yên quay lại, nhìn đôi má lúm dễ thương của Phù Vy dưới ánh trăng. Nàng vốn đã xinh đẹp khi không trang điểm, nếu nàng mặc y phục đẹp và trang điểm thì sẽ lộng lẫy biết bao.
Phù Vy kéo Túc Thanh Yên về phía tủ y phục. Nàng mở cửa tủ, lấy ra hai bộ y phục rồi ướm thử lên người, yêu cầu Túc Thanh Yên chọn cái đẹp hơn.
Trám Bích cùng Linh Chiểu cầm trái cây vừa mua bước vào phòng và ngạc nhiên nhìn Phù Vy. Tuy Phù Vy rất xinh đẹp nhưng trước đây luôn bận rộn chính vụ nên nàng không say mê việc trưng diện. Họ luôn theo hầu hạ Phù Vy nhiều năm nhưng chưa bao giờ thấy nàng dành thời gian cho những việc vặt vãnh như chọn y phục.
Sau khi đặt trái cây xuống, Linh Chiểu nán lại phòng để đóng góp ý kiến nhưng đã bị Trám Bích kéo đi.
Hầu hết y phục của Phù Vy đều có màu đen hoặc đỏ sẫm, chỉ có một số ít màu sáng. Số lượng y phục màu tối gần như gấp chín lần y phục màu sáng.
Túc Thanh Yên đi tới, cẩn thận xem xét y phục trong tủ, nhiệt tình chọn lựa giúp Phù Vy. Chàng nói: “Vy Vy thích màu tối.”
Lúc này Phù Vy mới nhìn lại tủ y phục của mình.
Nàng thích váy tối màu hơn à?
Không. Chỉ là năm xưa nàng quản lý việc triều chính khi còn nhỏ tuổi, hơn nữa nàng lại rất xinh đẹp. Vì vậy nàng bắt đầu mặc đồ đen, sử dụng những gam màu tối để áp chế khí chất non nớt của mình. Sau này, nàng dần quen với việc mặc đồ đen.
Phù Vy sờ chiếc váy sa màu đen trong tủ, nhẹ nhàng thở dài: “Thật ra thiếp rất thích màu sắc tươi sáng.”
Túc Thanh Yên quay đầu lại, trầm ngâm nhìn nàng.
Phù Vy lấy một chiếc váy sa màu quýt từ vài bộ váy sặc sỡ.
Túc Thanh Yên quay mặt đi, cẩn thận lựa chọn dây buộc và khăn choàng sao cho phù hợp với bộ váy nàng đã chọn.
“Chọn xong y phục rồi, tiếp theo nên làm gì?” Phù Vy đặt tay lên ngực Túc Thanh Yên, Túc Thanh Yên đặt tay ở eo nàng một cách tự nhiên rồi ôm nàng vào lòng.
Nàng thích dựa vào chàng và chàng ôm nàng như thế này.
“Quên đi.” Phù Vy uể oải nói: “Có lẽ Lang Quân không thích lắm… thiếp cũng không thể luôn ép buộc chàng.”
Túc Thanh Yên thở dài, đưa tay ra phía sau Phù Vy, ôm nàng chặt hơn trong vòng tay. Chàng cụp mắt xuống, thì thầm: “Nàng biết ta thích mà.”
Môi Phù Vy khẽ mỉm cười, nàng ngước mắt, ngây thơ nhìn chàng: “Lang quân nói gì mà thiếp nghe không hiểu? Lang quân thích gì cơ?”
Túc Thanh Yên bị nàng giày vò mà không làm gì được, chỉ đành đưa mắt nhìn cái bóng của hai người trên mặt đất, gần như đã hợp nhất thành một thân thể.
“Thích nàng.” Túc Thanh Yên nói.
Nụ cười trên khóe môi Phù Vy hơi nhạt đi, giọng nói xa xăm của nàng ẩn giấu một sự lạnh lùng khó đoán: “Chàng không nên thích thiếp quá nhiều thì sẽ tốt hơn.”
Túc Thanh Yên nhìn Phù Vy bằng ánh mắt nghi ngờ.
Ánh mắt họ chạm nhau, Phù Vy không đành lòng nhìn vào đôi mắt trong veo như vậy. Nàng mỉm cười nói: “Lang quân vẫn nên thích thân thể của thiêp thôi.”
Túc Thanh Yên hơi sững sờ, bất đắc dĩ nói: “Sao nàng luôn nghĩ gì nói đó như vậy….”
“Vậy lang quân không thích thân thể của thiếp à?” Phù Vy tiến thêm nửa bước, người nàng dán vào ngực Túc Thanh Yên, hai cơ thể vốn đã dựa vào nhau càng trở nên gần nhau hơn, gần đến mức Phù Vy có thể cảm nhận rõ ràng ‘sự thất lễ’ đang dần căng trướng của Túc Thanh Yên.
Nhìn đôi má lúm của Phù Vy, Túc Thanh Yên bất đắc dĩ bại trận. Chàng cụp mắt xuống, hàng mi dài đổ bóng hình trăng khuyết trên khuôn mặt như ngọc của chàng.
Chàng im lặng một lúc rồi dịu dàng nói: “Thích, ta thích mọi thứ thuộc về nàng.”
Hàng mi dài của chàng từ từ nhướng lên, đôi mắt chàng đột nhiên sáng lên như cánh cửa sổ bật mở, chàng phơi bày tấm chân tình của mình trước mặt Phù Vy.
Nụ cười trên môi Phù Vy rõ ràng nhạt dần nhưng đồng thời cũng trở nên chân thật hơn. Ngón tay mảnh khảnh của nàng chạm vào gáy Túc Thanh Yên, khẽ véo gáy chàng, sau đó nàng ngẩng mặt lên hôn chàng.
Đối với Túc Thanh Yên, việc Phù Vy bất ngờ xông vào cuộc đời chàng giống như một giấc mơ lãng mạn.
Đối với Phù Vy, lẽ nào Túc Thanh Yên không phải một giấc mơ? Giống như một chùm pháo hoa nở rộ, rực rỡ nhưng lại chỉ tồn tại trong thời gian ngắn.
Sau khi hai người hôn nhau đến mức hơi thở hỗn loạn, Túc Thanh Yên vẫn cúi người hôn Phù Vy, không chịu rời xa nàng một ly. Chàng đưa tay kéo bàn đầu giường, lấy ngư phao ra khỏi hộp đen.
Phù Vy được Túc Thanh Yên cẩn thận đặt xuống giường, nhưng ngay khi hai người đang mê loạn trong ham muốn thì Túc Thanh Yên đang quỳ trước mặt Phù Vy bỗng ngừng động tác trên tay.
Đôi mắt đang khẽ híp lại của Phù Vy dần lộ ra vẻ bối rối, nàng ngước mắt lên nhìn Túc Thanh Yên.
Chàng quỳ giữa hai chân nàng, cúi đầu cau mày.
“Lang quân?”
“Rách rồi…” Giọng nói của Túc Thanh Yên hơi nghẹn ngào.
Phải mất một lúc Phù Vy mới biết chàng đang nói điều gì. Hóa ra ngư phao đã rách. Phù Vy vô thức đưa mắt nhìn về phía chiếc bàn cạnh giường ngủ. Ngăn kéo đã mở chưa được đóng lại, trong đó có chiếc hộp đen của hai người.
Túc Thanh Yên chật vật ngước mắt lên nhìn Phù Vy, nghiêm túc nói: “Đấy là cái cuối cùng.”
Phù Vy tiêu hóa một lúc rồi nói “ồ”. Nàng hơi tiếc nuối. Nhưng khi nhìn vẻ sắp lâm trận còn phải dừng lại của Túc Thanh Yên, nàng lại cảm thấy nỗi tiếc nuối của nàng chẳng có gì to tát.
Nàng giơ chân lên, ngón chân chạm nhẹ vào chàng, cố ý trêu chọc chàng: “Thiếp có thể uống thuốc.”
“Không được.” Giọng nói của Túc Thanh Yên khàn đặc nhưng kiên quyết.
Thực ra, Phù Vy vô cùng chắc chắn rằng Túc Thanh Yên không bằng lòng cho nàng uống thuốc nên nàng mới cố tình trêu chọc chàng như thế này. Nhưng khi thực sự nghe chàng từ chối, trái tim Phù Vy như tan chảy.
Túc Thanh Yên nắm mắt cá chân của Phù Vy, kéo cái chân đang làm loạn của nàng ra khỏi người chàng. Chàng cố gắng hết sức để kìm nén ngọn lửa đang bùng cháy trong lòng, nói với Phù Vy bằng giọng điệu an ủi và dỗ dành. “Nàng ngủ trước đi, ta ra ngoài một lát.”
Hai mắt Phù Vy chậm rãi liếc nhìn cơ thể Túc Thanh Yên rồi từ từ nhìn đi chỗ khác. Nàng muốn giúp chàng nhưng lại cảm thấy điều đó là không cần thiết. Nàng đã quen sống kiêu ngạo xa cách và không nguyện ý hầu hạ người khác. Lần này nàng cũng nghĩ đến việc uống thuốc tránh thai nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì lại thấy không cần thiết.
Nàng chỉ tìm thú vui giải sầu và luôn luôn đặt bản thân mình lên hàng đầu. Nàng không uống thuốc tránh thai còn chàng phải nghĩ biện pháp là lẽ đương nhiên. Đồ trong hộp đen dùng hết nhưng không kịp thời mua bổ sung càng do chàng lơ là.
Phù Vy nói có sách mách có chứng, thành công thuyết phục bản thân.
Túc Thanh Yên đã đứng dậy, xuống giường, nhanh chóng chỉnh đốn y phục. Chàng khom người, kéo y phục trong và ngoài quấn quanh eo Phù Vy lên, nhẹ nhàng giúp nàng mặc vào.
Phù Vy quay lại nhìn thì thấy sự kiềm chế trong mắt chàng và đôi má đỏ bừng của chàng.
Ngay cả lúc này, chàng vẫn sẽ chăm sóc nàng chu đáo trước.
“Đừng đợi ta.” Túc Thanh Yên cười dịu dàng với Phù Vy.
Chàng do dự một lát, dù biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa, chàng vẫn cố chịu đựng cảm giác nóng rát, nhẹ nhàng hôn lên trán Phù Vy rồi mới quay người rời đi.
Phù Vy nằm trên gối nhìn Túc Thanh Yên rời đi. Cho đến khi chàng bước ra ngoài rồi đóng cửa lại, Phù Vy vẫn lặng lẽ lắng nghe tiếng bước chân xa dần của chàng.
Sau đó, nàng thoáng nghe thấy tiếng chàng đóng cửa sân lại. Sau đó, ngay cả tiếng kêu của côn trùng cũng biến mất.
Phù Vy vẫn nằm trên chiếc gối mềm mại, từ từ nhắm mắt lại. Dù đã nhắm mắt lại, nàng vẫn như nhìn thấy đôi mắt trong veo của Túc Thanh Yên. Mùi hương của chàng vẫn còn vương vấn trên chiếc giường ấm áp.
Phù Vy chợt nhận ra dường như nàng... đã thực sự rung động trước Túc Thanh Yên.
Nó khác với sự rung động ban đầu khi gặp sắc nảy lòng tham.
Lòng dạ nàng không phải sắt đá. Sao tim nàng có thể không mảy may rung động trước một người như chàng?
Qua rất lâu, Túc Thanh Yên vẫn chưa quay lại. Phù Vy nằm trên gối, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Mây dày bao phủ cõi trần, cơn mưa lớn nóng lòng muốn trút xuống từ nhiều ngày nay vẫn không ập tới, ngược lại thời tiết càng khô hạn.
Vì vậy, vào lúc nửa đêm có người lẻn vào sân sau Túc Gia phóng hỏa, trong thời tiết khô hanh này, ngọn lửa cháy rực rỡ mà không cần nhờ vào lực tác động từ bên ngoài.
Ngọn lửa cao ngút trời không ngừng cuồn cuộn, gần như chỉ trong chốc lát, toàn bộ ngôi nhà của Túc Gia đều bị biển lửa bao vây.
“Cháy rồi!” Mai cô là người đầu tiên nhận ra. Kinh nghiệm chạy nạn nhiều năm khiến bà rất cảnh giác. Bà nhanh chóng xuống giường, mở cửa sổ nhìn ra ngoài rồi bàng hoàng khi thấy ngọn lửa lớn vô cùng.
“Thanh Yên! Vy Vy! Mau dậy đi! Cháy rồi.” Mai cô mặc y phục chạy ra ngoài hét lớn.
Ngày nào trước khi đi ngủ, Phù Vy cũng uống thuốc. Thuốc nàng uống luôn thêm thành phần thảo dược giúp dễ ngủ nên nàng ngủ rất sâu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.