Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 2:
Lưu Thước
19/09/2024
Viết thư cho ai?
Câu hỏi của Túc Thanh Yên khiến Phù Vy bối rối. Nàng có thể viết gia thư cho ai cơ chứ? Tất cả những người thân trong gia đình nàng đều đã chết sạch rồi, thậm chí cả anh em họ của nàng cũng không còn sót lại. Cha mẹ nuôi có ơn sâu nghĩa nặng với nàng cũng đã ra đi, để lại cho nàng một đệ đệ đang là hoàng đế trong cung. Nghĩ đến người đệ đệ này ... Phù Vy lại cảm thấy tức giận.
“Mẫu thân.” Phù Vy thốt ra hai từ xa xăm này.
Túc Thanh Yên viết hai từ, chờ hồi lâu vẫn không thấy Phù Vy lên tiếng. Chàng điềm đạm nói: “Nếu cô nương không biết viết thế nào thì cứ nói cho tại hạ điều cô nương muốn kể với mẫu thân, tại hạ sẽ giúp cô nương trau chuốt ngôn từ.”
“Đáng lẽ mẫu thân ta rất mừng vì ta sắp thành hôn nhưng gia đình nam nhân kia vừa chê ta yếu ớt đoản mệnh lại trách ta ra mặt làm sinh ý nên muốn đầu độc để hại ta. Ta nên nói thế nào với mẫu thân đây?”
Phù Vy ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên.
Chàng sững sờ khi nhìn vào đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm của Phù Vy.
Phù Vy chậm rãi nhìn đi chỗ khác, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thì thầm: “Tiên sinh chỉ cần giúp ta viết bốn chữ ‘mọi thứ đều ổn’ là đủ rồi.”
Hồi lâu sau, Túc Thanh Yên mới nhìn đi chỗ khác và viết xong gia thư.
Chàng đặt bút xuống, gật đầu và thổi mực lên tiêu đề thư cho đến khi mực nổi thấm hẳn vào giấy.
“Cô nương, dù gặp phải chuyện khó khăn gì thì người thân sẽ luôn đứng sau lưng nàng để giúp đỡ và ủng hộ nàng.” Túc Thanh Yên đưa gia thư cho Phù Vy bằng cả hai tay.
Nhưng Phù Vy không có người thân.
“Đa tạ tiên sinh.” Phù Vy khẽ mỉm cười, đưa tay nhận thư. Dưới một lá thư mỏng manh, đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào ngón tay Túc Thanh Yên, sau đó lập tức rút tay lại.
Phù Vy rũ mắt như không có chuyện gì xảy ra, những ngón tay trắng nõn thanh mảnh của nàng cầm lá thư rồi từ từ gấp lại.
Túc Thanh Yên lặng lẽ quan sát chuyển động của ngón tay nàng.
Phù Vy ngước mắt, mỉm cười với chàng rồi vịn vào tay Trám Bích và đứng dậy.
Trước khi rời đi, Linh Chiểu đặt xuống hai đồng xu.
Túc Thanh Yên nhìn hai đồng xu trên chiếc bàn vuông nhỏ. Nhưng... chàng không bao giờ thu tiền khi giúp mọi người viết gia thư.
Hứa Nhị đang ở quán bánh bao cách đó không xa, chờ Phù Vy rời đi, Y lập tức xán đến trước mặt Túc Thanh Yên. Không chỉ có Y mà lái buôn và người qua đường cũng vây quanh chiếc bàn vuông nhỏ của Túc Thanh Yên trong nháy mắt.
“Thanh Yên, ngươi được nhìn nàng ấy ở khoảng cách gần, nàng ấy có đẹp như tiên nữ trên trời thật không?” Hứa Nhị vội vàng hỏi: “Dưới lớp rèm hạt, mặt nàng ấy có sẹo hay miệng nàng ấy bị méo? Hay là nàng ấy bị hô răng?”
Túc Thanh Yên liếc nhìn Hứa Nhị rồi ngơ ngác nhìn những gương mặt đang vây quanh chàng để hóng hớt chuyện vui.
Chàng nghiêm túc nhớ lại dáng vẻ của Phù Vy, sau đó chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không để ý.”
Đôi mắt trong veo dưới hàng lông mi dày của chàng luôn lộ vẻ ngây thơ và chân thành khi nhìn người khác. Sẽ không ai nghi ngờ chàng nói dối.
Hứa Nhị nghẹn họng, tức giận trợn mắt: “Đồ mọt sách nhà ngươi!”
Những người khác cũng giải tán.
Hai tay Túc Thanh Yên siết thành nắm đấm, đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, đầu ngón tay cái vô thức chạm vào ngón trỏ và ngón giữa.
Chàng ngước mắt nhìn cây liễu rũ cách đó không xa. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời lặn bám vào những cành liễu gai đung đưa trong gió, giống như tấm rèm hạt đung đưa.
Chàng thực sự không để ý đường nét dưới tấm rèm hạt. Chàng chỉ nhớ đến đôi mắt nàng.
Túc Thanh Yên ngoảnh đầu, bóng dáng Phù Vy đã không còn trong biển người nữa.
Phù Vy đã trở lại Hội Vân Lâu. Nàng đặt bừa lá thư lên bàn, giơ tay lên, Trám Bích giúp nàng cởi áo khoác theo thói quen. Việc đầu tiên Phù Vy làm khi đi từ ngoài về là tắm và thay y phục.
Hoa Ảnh đã chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm rửa. Sau khi Phù Vy tắm xong, nàng thay bộ đồ ngủ mềm mại và ở một mình trong phòng ngủ.
Trước đây, nàng luôn có vô số việc triều chính phải giải quyết nhưng bây giờ lại rất rỗi rãi. Phù Vy không thể thích ứng với kiểu vô công rồi nghề này. Nàng ngồi thẫn thờ một lúc, ánh mắt dừng ở hộp thư dưới cửa sổ phía bắc.
Đột nhiên nghĩ đến lời của Trám Bích, Phù Vy tự hỏi liệu A Phỉ có thực sự gặp phải chuyện gì khó khăn không?
Phù Vy bước tới gần hộp thư, cuối cùng cũng mở lá thư của Đoạn Phỉ.
Chỉ đọc được hai dòng, Phù Vy đã tức giận đến độ muốn phất tay áo bỏ đi. Bức thư rơi xuống đất, mỗi chữ trên đó đều thể hiện sự thâm tình của một tấm lòng son.
Phù Vy không phải là tỷ tỷ ruột của bệ hạ, bệ hạ cũng không phải là nhi tử ruột của thái thượng hoàng. Chuyện này bắt đầu từ một căn bệnh hiểm nghèo mà thái thượng hoàng mắc phải nhiều năm trước. Năm đó, thái thượng hoàng vốn luôn có sức khỏe tốt đột nhiên bị liệt trên giường, đến nói chuyện cũng khó khăn và không thể xử lý công việc triều đình, chỉ đành thoái vị.
Nhưng trong cung không có hoàng tử.
Thái thượng hoàng bèn chọn tân hoàng đế từ một người trong gia tộc của mình. Có lẽ thái thượng hoàng vẫn ôm hy vọng ông ta sẽ khỏe mạnh trở lại hoặc muốn sau này trả lại ngai vàng cho cốt nhục của mình nên thái thượng hoàng đã chọn Đoạn Phỉ- nhi tử duy nhất của Vinh Tây vương. Lúc đó Đoạn Phỉ mới bảy tuổi, phụ mẫu lại vừa mất, trong nhà hoàn toàn không liên lạc gì với quần thần trong triều đình.
Có thể tưởng tượng cuộc sống của một vị hoàng đế bảy tuổi danh không chính ngôn không thuận không có quyền thế sẽ khó khăn như thế nào.
Năm ấy, Phù Vy mới mười hai tuổi, chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vợ chồng Vinh Tây vương có ơn sâu nghĩa nặng với nàng, nàng luôn coi Đoạn Phỉ như đệ đệ ruột của mình. Thân là tỷ tỷ, nàng buộc phải gồng mình chống đỡ và dẫn dắt đệ đệ của mình từng bước tiến về phía trước. Hai tỷ muội đã trải qua nhiều tháng ngày đồng cam cộng khổ.
Đoạn Phỉ bị đẩy lên ngai vàng, chỉ có thể đối mặt với khó khăn và không thể quay đầu lại. Nàng phải bảo vệ hai tỷ đệ, đồng thời phải chiến đấu để bảo toàn mạng sống của nàng và Đoạn Phỉ.
Nàng hy vọng khi lớn lên A Phỉ sẽ trở thành một vị minh quân lưu danh thiên cổ cai quản một thiên hạ không còn chiến loạn và người dân lưu lạc.
Dù cho cơ thể nàng lao lực quá độ vì việc triều chính hay bị kẻ xấu đầu độc suýt mất mạng, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó có gì ghê gớm, bởi nàng ấp ủ hi vọng về Đoạn Phỉ.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ được, tình cảm đệ đệ dành cho nàng đã vượt quá giới hạn và đã không còn là tình tỷ muội từ lâu rồi.
Khi Đoạn Phỉ ôm chân nàng khóc lóc nói muốn từ bỏ ngai vàng chạy trốn đến nơi không ai biết để sống tiếp, Phù Vy tức giận đến hộc máu.
Nàng giận hắn ta có tâm tư trái với luân thường đạo lý, càng tức giận hơn khi hắn ta phụ lòng mong đợi của nàng và coi hoàng quyền như một trò đùa trẻ con!
Nghĩ đến việc Đoạn Phỉ không đáp ứng được kỳ vọng của nàng, Phù Vy lại cảm thấy khó chịu. Dạ dày như trào ngược, nàng muốn ói nhưng không ói được, cuối cùng chuyển sang ho đứt quãng.
Đây là di chứng sau khi nàng bị đầu độc trước đây.
Trám Bích chạy nước kiệu, bưng thuốc vào cho Phù Vy. Sau khi uống thuốc một lúc lâu, Phù Vy cảm thấy dễ chịu hơn và ngủ thiếp đi.
Khi bận rộn, nàng ngủ ít nên không còn sức để mơ. Gần đây, nàng thường xuyên gặp ác mộng suốt đêm, luôn mơ về những ngày lánh nạn thuở ấu thơ.
Buổi hoàng hôn ngày thứ hai, Phù Vy lại ra ngoài. Nếu đã đến Giang Nam cho khuây khỏa thì nào có lý gì để ở lì trong phòng.
Nàng chậm rãi bước men theo con phố dài, thỉnh thoảng dừng lại trước một cửa tiệm hoặc người bán hàng rong. Không lâu sau, đúng lúc bọn trẻ tan học, vài đứa trẻ đuổi bắt nhau về phía một quán trà, tiếng cười trong trẻo vang lên. Chúng nó không đi uống trà mà ngồi xổm ngoài quán trà nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện.
“Chủ tử.” Linh Chiểu hạ thấp giọng, nói: “Hình như đang nói về người đấy ạ.”
Phù Vy thoáng nghe được từ ‘trưởng công chúa’, vừa hay nàng đi lại hơi mệt mỏi nên bước luôn vào quán trà, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Linh Chiểu đặt một chiếc đệm mềm lên ghế cho Phù Vy và đổ nước ấm từ túi nước nàng ấy mang theo cho nàng.
“Vị trưởng công chúa này được Vinh Tây vương đưa từ ngoài về. Vừa về đến phủ, nàng ta đã muốn trèo lên giường của Vinh Tây vương!”
Phù Vy mỉm cười. Bây giờ họ đã biên soạn chuyện của nàng vô lý đến mức này rồi ư? Khi được Vinh Tây vương đưa về nhà, nàng chỉ mới sáu tuổi thôi.
“Thế mới nói nữ nhân không có quan hệ huyết thống với hoàng gia này quá lợi hại! Mệnh tốt lại may mắn, chính nàng ấy cũng có thủ đoạn riêng. Lúc đăng cơ, bệ hạ còn nhỏ tuổi, quần thần đều đoán Bình Nam vương sẽ đoạt vị hoặc hai vị thừa tướng sẽ chủ trì đại cục hoặc nhiếp chính vương uy hiếp thiên tử để kiểm soát các chư hầu. Nhưng các ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”
Trời cao, hoàng đế ở xa, người dân ở huyện nhỏ xa xôi này có thể không chút kiêng dè khi bàn về những vấn đề nhạy cảm như này.
“Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Trưởng công chúa rời khỏi nhà Lý đại nhân, còn chưa kịp mặc quần đã chạy đến nhà Tôn đại nhân. Cung điện của nàng ấy luôn có người đến kẻ đi, văn quan võ tướng nào cũng có thể bước vào. Khi nàng ấy đang bận, người đến còn phải đợi ở bên ngoài…”
Phù Vy chống cằm bằng một tay, chăm chú lắng nghe. Dưới tấm rèm hạt, nàng đang cười nhạt.
Nàng chợt nhớ tới mấy năm trước, nàng bắt chước sử sách ra khỏi cung để quan sát dân tình, lần đầu tiên nghe thấy người bên ngoài dùng lời lẽ bẩn thỉu để kể về nàng, nàng đã tức giận và bật khóc.
Nàng ngẩn ngơ nhớ lại khi ấy mình rất trẻ tuổi. Bây giờ nghe những lời bịa đặt tục tĩu này, nàng không còn quan tâm nữa.
“Lý thúc.” Túc Thanh Yên đứng ở ngoài quán trà, ngắt lời thuyết thư tiên sinh.
Thuyết thư tiên sinh đang hăng say kể chuyện, nháy mắt ra hiệu với Túc Thanh Yên, bảo chàng có việc gì thì nói sau.
Túc Thanh Yên đứng phía sau Phù Vy, cách một chiếc bàn dài. Nàng nghe thấy Túc Thanh Yên khe khẽ thở dài.
“Lý thúc nói sai rồi.” Túc Thanh Yên lại lên tiếng, giọng nói của chàng càng kiên định hơn.
Lý Tứ Hải sửng sốt, lẩm bẩm: “Lại tới gây phiền toái cho ta…”
Các hài đồng ngồi xổm bên ngoài quán trà chụm đầu ghé tai thì thầm với nhau, tò mò nhìn Túc Thanh Yên.
Lý Tứ Hải không nói nên lời, đi về phía Túc Thanh Yên. Hai người cách nhau một nửa bức tường của quán trà, người đứng trong kẻ đứng ngoài.
“Ngươi đang làm gì thế?” Lý Tứ Hải hỏi.
“Những lời thúc nói không có căn cứ, chỉ là tin đồn đã thêm mắm dặm muối. Nếu ngẫm nghĩ sâu hơn sẽ biết đây không thể là sự thật.”
Lý Tứ Hải không nói nên lời: “Kể chuyện là chuyện vui, ta cũng đâu có nói nữ nhân nhà ngươi có quan hệ nam nữ bừa bãi? Mọi người đều nghe vui vẻ, không ai quan tâm thật hay giả. Trưởng công chúa đang được hưởng phúc trong cung kia cũng không nhỏ mọn đến mức để bụng mấy lời này đâu.”
“Nàng ấy để bụng đấy.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói.
Lý Tứ Hải giật thót trước vẻ mặt nghiêm túc của Túc Thanh Yên, nói: “Nàng ấy để bụng ư? Nàng ấy nói với ngươi hả? Ngươi quen nàng ấy à? Người ta là trưởng công chúa sống trong nhung lụa có địa vị và quyền lực cao vời vợi, nếu được hưởng phúc như thế thì để người dân bàn tán đôi câu cũng có vấn đề gì đâu?”
“Con người không phải là thần, Phật, đều có hỉ nộ ái lạc, sao có thể không để bụng? Dù nàng ấy có thân phận gì, đúng là đúng sai là sai, không nên cho rằng nàng ấy đứng trên cao thì phải chịu đựng sự bôi nhọ.”
Lý Tứ Hải tức phát điên: “Vậy tiểu tử ngươi có thể đảm bảo tất cả những gì ta nói đều sai sao?”
“Không thể.” Túc Thanh Yên nói: “Mấy ngày trước Lý thúc nói công lao và thành tích của trọng thần hoặc người cầm quyền của tiền triều [] chứ không phải chuyện nam nữ. Dù đời tư của trưởng công chúa bừa bãi, Lý thúc cũng không nên một mực nói về mấy chuyện hoang đường không chắc chắn mà không nhắc nửa chữ đến thành tựu nàng ấy làm được trong chính sự.”
[]: Tiền triều: triều đại trước.
“Lý thúc, nếu thúc nói chuyện riêng với ai đó thì vãn sinh sẽ không bao giờ xen vào. Nhưng các hài tử đều đang nghe thì kể chuyện hoang đường như vậy không thích hợp đâu.”
Túc Thanh Yên lùi lại một bước và cúi đầu.
Lý Tứ Hải liếc nhìn lũ trẻ bên ngoài, bộ râu giận dữ run lên. Ông ta chỉ tay vào Túc Thanh Yên, hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Chả trách ai cũng nói ngươi bị bệnh!”
Lý Tứ Hải quay người, tức giận nói: “Hôm nay ta không kể chuyện nữa!”
Một hài đồng đứng bên cạnh Túc Thanh Yên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Ông ấy ăn ốc nói mò thật ạ? Thế tiên sinh kể chuyện của trưởng công chúa cho tụi con nghe đi!”
Túc Thanh Yên cười nói: “Ta không quen trưởng công chúa, không thể bình luận xằng xiên được”
Túc Thanh Yên xoay người rời đi. Các hài đồng vẫn vây quanh chàng. ——Thi thoảng, Túc Thanh Yên đến học đường dạy học cho các hài tử. Chàng là thầy dạy của chúng.
Nghe tiếng trẻ con non nớt xa dần, Phù Vy chậm rãi quay người lại, trầm tư nhìn thân hình cao lớn như tùng như bách của Túc Thanh Yên.
Hoá ra trên đời thật sự có người như vậy. Liệu bắt nạt người đơn thuần như một tờ giấy trắng như chàng có cảm giác tội lỗi không nhỉ? Có điều…. chắc sẽ rất thú vị nhỉ?
Ngày hôm sau, Phù Vy lại xuất hiện trước sạp sách của Túc Thanh Yên.
Nàng không ngồi xuống, Túc Thanh Yên ngước mắt lên nhìn nàng.
“Ta có một công việc rườm rà, chỉ tiên sinh mới có thể nhận việc này.” Phù Vy cười nói. Những đốm sáng của mặt trời lặn khiến tấm rèm hạt của nàng trở nên lung linh, không gì sánh được với vẻ rực rỡ của đôi mắt nàng.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Thanh Yên: Quả thực đang nói nữ nhân của nhà chúng ta mà !!! [Tức giận]
Câu hỏi của Túc Thanh Yên khiến Phù Vy bối rối. Nàng có thể viết gia thư cho ai cơ chứ? Tất cả những người thân trong gia đình nàng đều đã chết sạch rồi, thậm chí cả anh em họ của nàng cũng không còn sót lại. Cha mẹ nuôi có ơn sâu nghĩa nặng với nàng cũng đã ra đi, để lại cho nàng một đệ đệ đang là hoàng đế trong cung. Nghĩ đến người đệ đệ này ... Phù Vy lại cảm thấy tức giận.
“Mẫu thân.” Phù Vy thốt ra hai từ xa xăm này.
Túc Thanh Yên viết hai từ, chờ hồi lâu vẫn không thấy Phù Vy lên tiếng. Chàng điềm đạm nói: “Nếu cô nương không biết viết thế nào thì cứ nói cho tại hạ điều cô nương muốn kể với mẫu thân, tại hạ sẽ giúp cô nương trau chuốt ngôn từ.”
“Đáng lẽ mẫu thân ta rất mừng vì ta sắp thành hôn nhưng gia đình nam nhân kia vừa chê ta yếu ớt đoản mệnh lại trách ta ra mặt làm sinh ý nên muốn đầu độc để hại ta. Ta nên nói thế nào với mẫu thân đây?”
Phù Vy ngước mắt nhìn Túc Thanh Yên.
Chàng sững sờ khi nhìn vào đôi mắt như hồ nước sâu thăm thẳm của Phù Vy.
Phù Vy chậm rãi nhìn đi chỗ khác, rũ mắt xuống, nhẹ nhàng thì thầm: “Tiên sinh chỉ cần giúp ta viết bốn chữ ‘mọi thứ đều ổn’ là đủ rồi.”
Hồi lâu sau, Túc Thanh Yên mới nhìn đi chỗ khác và viết xong gia thư.
Chàng đặt bút xuống, gật đầu và thổi mực lên tiêu đề thư cho đến khi mực nổi thấm hẳn vào giấy.
“Cô nương, dù gặp phải chuyện khó khăn gì thì người thân sẽ luôn đứng sau lưng nàng để giúp đỡ và ủng hộ nàng.” Túc Thanh Yên đưa gia thư cho Phù Vy bằng cả hai tay.
Nhưng Phù Vy không có người thân.
“Đa tạ tiên sinh.” Phù Vy khẽ mỉm cười, đưa tay nhận thư. Dưới một lá thư mỏng manh, đầu ngón tay nàng khẽ chạm vào ngón tay Túc Thanh Yên, sau đó lập tức rút tay lại.
Phù Vy rũ mắt như không có chuyện gì xảy ra, những ngón tay trắng nõn thanh mảnh của nàng cầm lá thư rồi từ từ gấp lại.
Túc Thanh Yên lặng lẽ quan sát chuyển động của ngón tay nàng.
Phù Vy ngước mắt, mỉm cười với chàng rồi vịn vào tay Trám Bích và đứng dậy.
Trước khi rời đi, Linh Chiểu đặt xuống hai đồng xu.
Túc Thanh Yên nhìn hai đồng xu trên chiếc bàn vuông nhỏ. Nhưng... chàng không bao giờ thu tiền khi giúp mọi người viết gia thư.
Hứa Nhị đang ở quán bánh bao cách đó không xa, chờ Phù Vy rời đi, Y lập tức xán đến trước mặt Túc Thanh Yên. Không chỉ có Y mà lái buôn và người qua đường cũng vây quanh chiếc bàn vuông nhỏ của Túc Thanh Yên trong nháy mắt.
“Thanh Yên, ngươi được nhìn nàng ấy ở khoảng cách gần, nàng ấy có đẹp như tiên nữ trên trời thật không?” Hứa Nhị vội vàng hỏi: “Dưới lớp rèm hạt, mặt nàng ấy có sẹo hay miệng nàng ấy bị méo? Hay là nàng ấy bị hô răng?”
Túc Thanh Yên liếc nhìn Hứa Nhị rồi ngơ ngác nhìn những gương mặt đang vây quanh chàng để hóng hớt chuyện vui.
Chàng nghiêm túc nhớ lại dáng vẻ của Phù Vy, sau đó chậm rãi lắc đầu, nghiêm túc nói: “Không để ý.”
Đôi mắt trong veo dưới hàng lông mi dày của chàng luôn lộ vẻ ngây thơ và chân thành khi nhìn người khác. Sẽ không ai nghi ngờ chàng nói dối.
Hứa Nhị nghẹn họng, tức giận trợn mắt: “Đồ mọt sách nhà ngươi!”
Những người khác cũng giải tán.
Hai tay Túc Thanh Yên siết thành nắm đấm, đặt trên chiếc bàn vuông nhỏ, đầu ngón tay cái vô thức chạm vào ngón trỏ và ngón giữa.
Chàng ngước mắt nhìn cây liễu rũ cách đó không xa. Ánh sáng dịu nhẹ của mặt trời lặn bám vào những cành liễu gai đung đưa trong gió, giống như tấm rèm hạt đung đưa.
Chàng thực sự không để ý đường nét dưới tấm rèm hạt. Chàng chỉ nhớ đến đôi mắt nàng.
Túc Thanh Yên ngoảnh đầu, bóng dáng Phù Vy đã không còn trong biển người nữa.
Phù Vy đã trở lại Hội Vân Lâu. Nàng đặt bừa lá thư lên bàn, giơ tay lên, Trám Bích giúp nàng cởi áo khoác theo thói quen. Việc đầu tiên Phù Vy làm khi đi từ ngoài về là tắm và thay y phục.
Hoa Ảnh đã chuẩn bị sẵn nước nóng để tắm rửa. Sau khi Phù Vy tắm xong, nàng thay bộ đồ ngủ mềm mại và ở một mình trong phòng ngủ.
Trước đây, nàng luôn có vô số việc triều chính phải giải quyết nhưng bây giờ lại rất rỗi rãi. Phù Vy không thể thích ứng với kiểu vô công rồi nghề này. Nàng ngồi thẫn thờ một lúc, ánh mắt dừng ở hộp thư dưới cửa sổ phía bắc.
Đột nhiên nghĩ đến lời của Trám Bích, Phù Vy tự hỏi liệu A Phỉ có thực sự gặp phải chuyện gì khó khăn không?
Phù Vy bước tới gần hộp thư, cuối cùng cũng mở lá thư của Đoạn Phỉ.
Chỉ đọc được hai dòng, Phù Vy đã tức giận đến độ muốn phất tay áo bỏ đi. Bức thư rơi xuống đất, mỗi chữ trên đó đều thể hiện sự thâm tình của một tấm lòng son.
Phù Vy không phải là tỷ tỷ ruột của bệ hạ, bệ hạ cũng không phải là nhi tử ruột của thái thượng hoàng. Chuyện này bắt đầu từ một căn bệnh hiểm nghèo mà thái thượng hoàng mắc phải nhiều năm trước. Năm đó, thái thượng hoàng vốn luôn có sức khỏe tốt đột nhiên bị liệt trên giường, đến nói chuyện cũng khó khăn và không thể xử lý công việc triều đình, chỉ đành thoái vị.
Nhưng trong cung không có hoàng tử.
Thái thượng hoàng bèn chọn tân hoàng đế từ một người trong gia tộc của mình. Có lẽ thái thượng hoàng vẫn ôm hy vọng ông ta sẽ khỏe mạnh trở lại hoặc muốn sau này trả lại ngai vàng cho cốt nhục của mình nên thái thượng hoàng đã chọn Đoạn Phỉ- nhi tử duy nhất của Vinh Tây vương. Lúc đó Đoạn Phỉ mới bảy tuổi, phụ mẫu lại vừa mất, trong nhà hoàn toàn không liên lạc gì với quần thần trong triều đình.
Có thể tưởng tượng cuộc sống của một vị hoàng đế bảy tuổi danh không chính ngôn không thuận không có quyền thế sẽ khó khăn như thế nào.
Năm ấy, Phù Vy mới mười hai tuổi, chỉ là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Vợ chồng Vinh Tây vương có ơn sâu nghĩa nặng với nàng, nàng luôn coi Đoạn Phỉ như đệ đệ ruột của mình. Thân là tỷ tỷ, nàng buộc phải gồng mình chống đỡ và dẫn dắt đệ đệ của mình từng bước tiến về phía trước. Hai tỷ muội đã trải qua nhiều tháng ngày đồng cam cộng khổ.
Đoạn Phỉ bị đẩy lên ngai vàng, chỉ có thể đối mặt với khó khăn và không thể quay đầu lại. Nàng phải bảo vệ hai tỷ đệ, đồng thời phải chiến đấu để bảo toàn mạng sống của nàng và Đoạn Phỉ.
Nàng hy vọng khi lớn lên A Phỉ sẽ trở thành một vị minh quân lưu danh thiên cổ cai quản một thiên hạ không còn chiến loạn và người dân lưu lạc.
Dù cho cơ thể nàng lao lực quá độ vì việc triều chính hay bị kẻ xấu đầu độc suýt mất mạng, nàng cũng chưa bao giờ cảm thấy chuyện đó có gì ghê gớm, bởi nàng ấp ủ hi vọng về Đoạn Phỉ.
Nhưng nàng ngàn vạn lần không ngờ được, tình cảm đệ đệ dành cho nàng đã vượt quá giới hạn và đã không còn là tình tỷ muội từ lâu rồi.
Khi Đoạn Phỉ ôm chân nàng khóc lóc nói muốn từ bỏ ngai vàng chạy trốn đến nơi không ai biết để sống tiếp, Phù Vy tức giận đến hộc máu.
Nàng giận hắn ta có tâm tư trái với luân thường đạo lý, càng tức giận hơn khi hắn ta phụ lòng mong đợi của nàng và coi hoàng quyền như một trò đùa trẻ con!
Nghĩ đến việc Đoạn Phỉ không đáp ứng được kỳ vọng của nàng, Phù Vy lại cảm thấy khó chịu. Dạ dày như trào ngược, nàng muốn ói nhưng không ói được, cuối cùng chuyển sang ho đứt quãng.
Đây là di chứng sau khi nàng bị đầu độc trước đây.
Trám Bích chạy nước kiệu, bưng thuốc vào cho Phù Vy. Sau khi uống thuốc một lúc lâu, Phù Vy cảm thấy dễ chịu hơn và ngủ thiếp đi.
Khi bận rộn, nàng ngủ ít nên không còn sức để mơ. Gần đây, nàng thường xuyên gặp ác mộng suốt đêm, luôn mơ về những ngày lánh nạn thuở ấu thơ.
Buổi hoàng hôn ngày thứ hai, Phù Vy lại ra ngoài. Nếu đã đến Giang Nam cho khuây khỏa thì nào có lý gì để ở lì trong phòng.
Nàng chậm rãi bước men theo con phố dài, thỉnh thoảng dừng lại trước một cửa tiệm hoặc người bán hàng rong. Không lâu sau, đúng lúc bọn trẻ tan học, vài đứa trẻ đuổi bắt nhau về phía một quán trà, tiếng cười trong trẻo vang lên. Chúng nó không đi uống trà mà ngồi xổm ngoài quán trà nghe thuyết thư tiên sinh kể chuyện.
“Chủ tử.” Linh Chiểu hạ thấp giọng, nói: “Hình như đang nói về người đấy ạ.”
Phù Vy thoáng nghe được từ ‘trưởng công chúa’, vừa hay nàng đi lại hơi mệt mỏi nên bước luôn vào quán trà, tìm một chỗ vắng vẻ ngồi xuống. Linh Chiểu đặt một chiếc đệm mềm lên ghế cho Phù Vy và đổ nước ấm từ túi nước nàng ấy mang theo cho nàng.
“Vị trưởng công chúa này được Vinh Tây vương đưa từ ngoài về. Vừa về đến phủ, nàng ta đã muốn trèo lên giường của Vinh Tây vương!”
Phù Vy mỉm cười. Bây giờ họ đã biên soạn chuyện của nàng vô lý đến mức này rồi ư? Khi được Vinh Tây vương đưa về nhà, nàng chỉ mới sáu tuổi thôi.
“Thế mới nói nữ nhân không có quan hệ huyết thống với hoàng gia này quá lợi hại! Mệnh tốt lại may mắn, chính nàng ấy cũng có thủ đoạn riêng. Lúc đăng cơ, bệ hạ còn nhỏ tuổi, quần thần đều đoán Bình Nam vương sẽ đoạt vị hoặc hai vị thừa tướng sẽ chủ trì đại cục hoặc nhiếp chính vương uy hiếp thiên tử để kiểm soát các chư hầu. Nhưng các ngươi đoán xem chuyện gì đã xảy ra?”
Trời cao, hoàng đế ở xa, người dân ở huyện nhỏ xa xôi này có thể không chút kiêng dè khi bàn về những vấn đề nhạy cảm như này.
“Từ cổ chí kim, anh hùng khó qua ải mỹ nhân! Trưởng công chúa rời khỏi nhà Lý đại nhân, còn chưa kịp mặc quần đã chạy đến nhà Tôn đại nhân. Cung điện của nàng ấy luôn có người đến kẻ đi, văn quan võ tướng nào cũng có thể bước vào. Khi nàng ấy đang bận, người đến còn phải đợi ở bên ngoài…”
Phù Vy chống cằm bằng một tay, chăm chú lắng nghe. Dưới tấm rèm hạt, nàng đang cười nhạt.
Nàng chợt nhớ tới mấy năm trước, nàng bắt chước sử sách ra khỏi cung để quan sát dân tình, lần đầu tiên nghe thấy người bên ngoài dùng lời lẽ bẩn thỉu để kể về nàng, nàng đã tức giận và bật khóc.
Nàng ngẩn ngơ nhớ lại khi ấy mình rất trẻ tuổi. Bây giờ nghe những lời bịa đặt tục tĩu này, nàng không còn quan tâm nữa.
“Lý thúc.” Túc Thanh Yên đứng ở ngoài quán trà, ngắt lời thuyết thư tiên sinh.
Thuyết thư tiên sinh đang hăng say kể chuyện, nháy mắt ra hiệu với Túc Thanh Yên, bảo chàng có việc gì thì nói sau.
Túc Thanh Yên đứng phía sau Phù Vy, cách một chiếc bàn dài. Nàng nghe thấy Túc Thanh Yên khe khẽ thở dài.
“Lý thúc nói sai rồi.” Túc Thanh Yên lại lên tiếng, giọng nói của chàng càng kiên định hơn.
Lý Tứ Hải sửng sốt, lẩm bẩm: “Lại tới gây phiền toái cho ta…”
Các hài đồng ngồi xổm bên ngoài quán trà chụm đầu ghé tai thì thầm với nhau, tò mò nhìn Túc Thanh Yên.
Lý Tứ Hải không nói nên lời, đi về phía Túc Thanh Yên. Hai người cách nhau một nửa bức tường của quán trà, người đứng trong kẻ đứng ngoài.
“Ngươi đang làm gì thế?” Lý Tứ Hải hỏi.
“Những lời thúc nói không có căn cứ, chỉ là tin đồn đã thêm mắm dặm muối. Nếu ngẫm nghĩ sâu hơn sẽ biết đây không thể là sự thật.”
Lý Tứ Hải không nói nên lời: “Kể chuyện là chuyện vui, ta cũng đâu có nói nữ nhân nhà ngươi có quan hệ nam nữ bừa bãi? Mọi người đều nghe vui vẻ, không ai quan tâm thật hay giả. Trưởng công chúa đang được hưởng phúc trong cung kia cũng không nhỏ mọn đến mức để bụng mấy lời này đâu.”
“Nàng ấy để bụng đấy.” Túc Thanh Yên nghiêm túc nói.
Lý Tứ Hải giật thót trước vẻ mặt nghiêm túc của Túc Thanh Yên, nói: “Nàng ấy để bụng ư? Nàng ấy nói với ngươi hả? Ngươi quen nàng ấy à? Người ta là trưởng công chúa sống trong nhung lụa có địa vị và quyền lực cao vời vợi, nếu được hưởng phúc như thế thì để người dân bàn tán đôi câu cũng có vấn đề gì đâu?”
“Con người không phải là thần, Phật, đều có hỉ nộ ái lạc, sao có thể không để bụng? Dù nàng ấy có thân phận gì, đúng là đúng sai là sai, không nên cho rằng nàng ấy đứng trên cao thì phải chịu đựng sự bôi nhọ.”
Lý Tứ Hải tức phát điên: “Vậy tiểu tử ngươi có thể đảm bảo tất cả những gì ta nói đều sai sao?”
“Không thể.” Túc Thanh Yên nói: “Mấy ngày trước Lý thúc nói công lao và thành tích của trọng thần hoặc người cầm quyền của tiền triều [] chứ không phải chuyện nam nữ. Dù đời tư của trưởng công chúa bừa bãi, Lý thúc cũng không nên một mực nói về mấy chuyện hoang đường không chắc chắn mà không nhắc nửa chữ đến thành tựu nàng ấy làm được trong chính sự.”
[]: Tiền triều: triều đại trước.
“Lý thúc, nếu thúc nói chuyện riêng với ai đó thì vãn sinh sẽ không bao giờ xen vào. Nhưng các hài tử đều đang nghe thì kể chuyện hoang đường như vậy không thích hợp đâu.”
Túc Thanh Yên lùi lại một bước và cúi đầu.
Lý Tứ Hải liếc nhìn lũ trẻ bên ngoài, bộ râu giận dữ run lên. Ông ta chỉ tay vào Túc Thanh Yên, hồi lâu mới nặn ra được một câu: “Chả trách ai cũng nói ngươi bị bệnh!”
Lý Tứ Hải quay người, tức giận nói: “Hôm nay ta không kể chuyện nữa!”
Một hài đồng đứng bên cạnh Túc Thanh Yên, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: “Ông ấy ăn ốc nói mò thật ạ? Thế tiên sinh kể chuyện của trưởng công chúa cho tụi con nghe đi!”
Túc Thanh Yên cười nói: “Ta không quen trưởng công chúa, không thể bình luận xằng xiên được”
Túc Thanh Yên xoay người rời đi. Các hài đồng vẫn vây quanh chàng. ——Thi thoảng, Túc Thanh Yên đến học đường dạy học cho các hài tử. Chàng là thầy dạy của chúng.
Nghe tiếng trẻ con non nớt xa dần, Phù Vy chậm rãi quay người lại, trầm tư nhìn thân hình cao lớn như tùng như bách của Túc Thanh Yên.
Hoá ra trên đời thật sự có người như vậy. Liệu bắt nạt người đơn thuần như một tờ giấy trắng như chàng có cảm giác tội lỗi không nhỉ? Có điều…. chắc sẽ rất thú vị nhỉ?
Ngày hôm sau, Phù Vy lại xuất hiện trước sạp sách của Túc Thanh Yên.
Nàng không ngồi xuống, Túc Thanh Yên ngước mắt lên nhìn nàng.
“Ta có một công việc rườm rà, chỉ tiên sinh mới có thể nhận việc này.” Phù Vy cười nói. Những đốm sáng của mặt trời lặn khiến tấm rèm hạt của nàng trở nên lung linh, không gì sánh được với vẻ rực rỡ của đôi mắt nàng.
-------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Túc Thanh Yên: Quả thực đang nói nữ nhân của nhà chúng ta mà !!! [Tức giận]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.