Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 38:
Lưu Thước
25/09/2024
Chú Minh Nghiệp tỉnh táo lại, bước sang một bên nhường đường trước cánh cửa đang bị Y đứng chặn.
Phù Vy theo Túc Thanh Yên ra khỏi bếp, đi lướt qua người Chú Minh Nghiệp mà không hề nhìn Y. Lòng Chú Minh Nghiệp bỗng trống rỗng. Trước đây, trưởng công chúa đâu có đối xử với Y như này. Dù có bao nhiêu người đi nữa, nàng vẫn luôn nhìn Y một lần giữa đám đông…
Chú Minh Nghiệp đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng bếp nhỏ một lúc rồi mới bước đi.
Y đứng ở cửa hoa sảnh, nhìn Phù Vy ăn bánh ngọt bằng chiếc thìa nhỏ. Thi thoảng nàng lại quay mặt lại, mỉm cười và nói đôi câu với Túc Thanh Yên.
Chú Minh Nghiệp đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này. Nhưng trong hình ảnh mà Y tưởng tượng, Phù Vy đang mỉm cười với Y.
Y đứng ở cửa thêm một lúc rồi mới buồn bã quay người.
Khi Chú Minh Nghiệp quay người đi thì Phù Vy ngước mắt, nhíu mày, thoáng nhìn bóng lưng Y.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Phù Vy bảo Túc Thanh Yên rót cho nàng một cốc nước ấm, sau đó đọc bức mật thư mà Trám Bích đã cất vào ban ngày.
“Vẫn ở Hồ Châu…” Phù Vy cau mày lẩm bẩm: “Lẽ nào thực sự chưa chết và đã được tìm thấy…”
Một lúc sau, Phù Vy gạt bỏ suy nghĩ của mình, đặt bức mật thư lên một ngọn nến và đốt nó.
Túc Thanh Yên bưng ly nước ấm đi vào. Thấy Phù Vy đang đốt gì đó, chàng cũng không hỏi nhiều mà chỉ đưa nước cho nàng rồi xoay người dọn giường.
Đêm nay ở nhà người khác nên Phù Vy không chòng ghẹo Túc Thanh Yên. Hai người chỉ cùng nằm ngủ trên giường.
Cũng không biết tại sao, Túc Thanh Yên cảm thấy người rất mệt mỏi, như thể hôm nay chàng đã đi bộ rất nhiều. Không lâu sau khi đèn tắt, chàng chìm vào giấc ngủ sâu. Khi ngủ thiếp đi, chàng vẫn nắm tay Phù Vy.
Phù Vy vẫn chưa ngủ. Nàng nằm nghiêng đối diện với Túc Thanh Yên, đầu ngón tay nàng vuốt ve hàng mi dài của chàng nhưng vẫn không khiến chàng tỉnh giấc. Biết chàng mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi, nàng sáp lại gần chàng, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, Hồ Già vội vã trở về Tri Châu phủ.
“Cô gia, lão gia vẫn đang đợi người đấy.” Tiểu tư bẩm báo.
Hồ Già hơi sửng sốt, sau đó xoay người đi về phía trạch viện của nhạc phụ [] đại nhân.
[]: Nhạc phụ: cha vợ.
Vốn dĩ, Chú đại nhân đang ở trong phủ thì hắn ta không nên về muộn như vậy. Nhưng hôm nay, Lịch Tiểu Vũ cứ một mực quấn lấy hắn ta. Hắn ta không nỡ rời xa mỹ nhân nên trì hoãn mãi mới về nhà.
“Muộn thế.” Hứa Mậu Điển đứng giữa thư phòng, một tay chắp sau lưng, cau mày nhìn chàng rể vội vã đến gặp nhạc phụ trong đêm.
Đúng như dự đoán, hắn ta đã bị khiển trách. Hồ Già vội vàng bước vào thư phòng, cười nói: “Phụ thân, hôm nay con về muộn vì bận tiệc xã giao.”
Dừng một lát, hắn ta nói thêm: “Là chuyện sinh ý [] bên thôn trang Tây Nam.”
[]: Sinh ý: công việc kinh doanh.
Nói xong, hắn ta cẩn thận nhìn đánh giá vẻ mặt Hứa Mậu Điển rồi nói: “Muộn thế này rồi mà phụ thân vẫn chưa đi nghỉ vì có gì cần phân phó ạ?”
“Dù bận chuyện sinh ý của thôn trang Tây Nam hay ăn chơi đàng điếm với đám bằng hữu không ra gì của con thì cũng đừng làm lỡ chuyện chính!”
“Không dám! Tuyệt đối không dám!”
Hứa Mậu Điển chỉ có một nữ nhi duy nhất, bây giờ ông ta thật lòng xem chàng rể này gần như nhi tử của mình và giao cho hắn ta làm rất nhiều việc. Ông ta hoàn toàn xem Hồ Già là người của mình rồi.
“Chú đại nhân là người trẻ tuổi, con bầu bạn với đại nhân thích hợp hơn ta. Dẫn đại nhân đi dạo đây đó và tiếp đãi cho tử tế!” Hứa Mậu Điển dặn dò.
“Chắc chắn rồi ạ!” Hồ Già cười nói: “Phụ thân yên tâm, nhi tử đã có tính toán trong lòng. Nhi tử nhất định sẽ dỗ Chú đại nhân vui vẻ.”
Hứa Mậu Điển nói: “Tiền không thành vấn đề.”
Đôi con ngươi của Hồ Già quay tròn, hắn ta vui vẻ gật đầu.
“Trở về nghỉ ngơi đi.” Hứa Mậu Điển hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Dù chính sự quan trọng cũng không thể bỏ mặc thê tử. Hết bận chuyện lần này, con hãy dành nhiều thời gian cho Văn Tĩnh.”
“Dạ.” Hồ Già nói: “Con muốn giải quyết ổn thỏa chuyện của phụ thân trước, đợi tiễn Chú đại nhân rời khỏi Giang Nam xong, con sẽ dành nhiều thời gian cho Văn Tĩnh.”
Hứa Mậu Điển gật đầu.
Hồ Già cáo lui và quay trở lại mảnh sân của mình, nơi có một ngọn đèn mờ được thắp lên trong căn nhà. Khi đám nha hoàn trong sân thấy hắn ta quay lại, một người bước tới chào, người còn lại kéo rèm đi vào nhà bẩm báo.
Khi Hồ Già vào nhà, Hứa Văn Tĩnh đã đứng ở cửa chờ đón hắn ta.
“Nàng vẫn chưa ngủ à?” Hồ Già cởi áo khoác ném cho thị nữ. “Nàng không cần đợi ta đâu. Đến giờ thì cứ đi ngủ trước.”
“Thiếp không buồn ngủ.” Hứa Văn Tĩnh duỗi tay, thay y phục giúp Hồ Già.
Ánh mắt Hồ Già dừng trên khuôn mặt xấu xí của thê tử, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã chán ghét quay đi.
Vũ nương tốt hơn thê tử của hắn ta ở tất cả mọi mặt, tốt hơn gấp ngàn vạn lần so với thê tử xấu xí này.
Nhưng, Hồ Già không khỏi cau mày khi nghĩ đến việc Vũ nương cầu xin hắn ta làm. Hắn ta bị Vũ nương dỗ ngon dỗ ngọt nên đã đồng ý báo thù cho ca ca của nàng ta — Tiêu diệt Túc Lưu Tranh và toàn bộ tiêu cục Bình An.
Nhưng bây giờ Truất Trắc Sứ đang tuần phủ ở Giang Nam, thời điểm mấu chốt này không phải lúc gây chuyện…
Nghĩ đi nghĩ lại, nhiệm vụ cấp bách hiện nay của hắn ta quả thực là dỗ ngon dỗ ngọt vị Chú đại nhân kia như Hứa Mậu Điển đã nói.
Hôm nay, Hồ Già đú đởn hơn nửa ngày ở chỗ Lịch Tiểu Vũ nên bây giờ vừa nằm xuống giường đã mệt mỏi ngáy khò khò.
Hứa Văn Tĩnh nhẹ nhàng tắt đèn rồi đắp chăn cho hắn ta.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Hồ Già tỉnh dậy, người hầu trong phủ lập tức kể cho hắn ta nghe đầu đuôi ngọn ngành chuyện ngày hôm qua.
Vẻ mặt Hồ Già hơi thay đổi.
Hắn ta vừa hứa với Lịch Tiểu Vũ rằng hắn ta sẽ giết Túc Lưu Tranh để trả thù cho ca ca của nàng ta. Kết quả thì huynh trưởng của Túc Lưu Tranh lại đang ở trong phủ của hắn ta? Hơn nữa người này còn là phu quân của người thương của Chú đại nhân?
“Thú vị đấy.” Hồ Già vui vẻ nói.
Hồ Già trầm ngâm một lát, đôi mắt to cỡ hạt đậu của hắn ta chợt sáng lên.
Có cách rồi! Xem ra hắn ta có thể đồng thời báo thù cho Lịch Cao Phi và dỗ ngọt vị Chú đại nhân đến từ Kinh thành rồi.
“Người đâu? Vẫn sống trong phủ à?” Hồ Già hỏi.
Tiểu tư bẩm báo: “Mới sáng sớm hắn đã ra ngoài nhưng phu nhân của hắn vẫn đang ở Uy Nhuy Đường, chắc hắn ra ngoài xử lý việc gì đó và vẫn quay lại.”
Hồ Già lấy nước súc miệng từ tay nha hoàn, súc miệng rồi nhổ ra nước bẩn. Hắn ta đứng dậy và nói: “Đi, mang đồ đến Hoa Xuân Uyển.”
Hoa Xuân Uyển là nơi Chú Minh Nghiệp đang ở hiện nay.
Hồ Già lục lọi trong kho một số món đồ quý hiếm nhưng không đắt tiền rồi gửi cho Chú Minh Nghiệp để lấy lòng Y. Chú Minh Nghiệp đang điều tra các quan viên địa phương. Đến bây giờ, Hồ Già vẫn chưa tìm ra giới hạn của Chú Minh Nghiệp nên không dám hối lộ Y một cách bừa bãi.
Khi đến Hoa Xuân Uyển, Hồ Già mới biết Chú Minh Nghiệp đã ra ngoài được nửa canh giờ rồi.
“Ra khỏi phủ ư? Sớm vậy ư?” Hồ Già không thể tin được. Sáng nay hắn ta đã dậy rất sớm rồi.
Hắn ta ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám. Trời bắt đầu mưa vào nửa đêm hôm qua và cách đây nửa canh giờ đã có mưa phùn.
“Chú đại nhân đến Uy Nhuy Viện rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Hồ Già vỡ lẽ. “Ta ngày càng tò mò rốt cuộc mỹ nhân kia là người thế nào mà có thể khiến hồn vía Chú đại nhân lên mây như vậy.”
Tiểu tư đứng bên cạnh nói thêm: “Cô gia, nàng ấy chính là mỹ nhân ở huyện Thủy Trúc mà trước đây người nói muốn đến ngắm nhìn nhưng tiếc là mãi không có thời gian đi ngắm đấy ạ.”
Hồ Già nhớ ra rồi. Đúng là có một mỹ nhân như vậy ở huyện Thủy Trúc. Khi đi uống rượu cùng bằng hữu, hắn ta đã từng nghe mọi người nhắc đến nàng.
Sáng nay khi Phù Vy thức dậy, Túc Thanh Yên không nằm bên cạnh.
“Người đâu rồi?” Nàng hỏi.
Trám Bích vội vàng nói: “Cô gia ra ngoài rồi.”
Phù Vy cau mày. Không phải Túc Thanh Yên không được phép ra ngoài, chỉ là khi tỉnh lại không có chàng bên cạnh, trên giường lạnh lẽo, lòng nàng cũng vô cớ không vui.
Trám Bích đi tới, vừa giúp Phù Vy mặc y phục vừa nói: “Chú đại nhân đến rồi, ngài ấy đã đợi ở bên ngoài một lúc rồi.”
Phù Vy không nói gì và phớt lờ Y.
Trám Bích ngồi xổm xuống, giúp Phù Vy chỉnh lại váy rồi nói: “Chủ tử, nô tì mang bữa sáng cho người nhé?”
“Ta không muốn ăn.” Phù Vy uể oải.
Trám Bích do dự một lát, sau đó cười nói: “Cô gia đã dậy từ trước bình minh để nấu cháo táo đỏ cho chủ tử. Cô gia dặn nô tì phải giữ ấm, khi nào chủ tử tỉnh dậy sẽ mang lên cho chủ tử ăn.”
Phù Vy liếc nhìn Trám Bích rồi rời mắt.
Trám Bích ngẫm nghĩ một lúc rồi đi bưng bữa sáng lên. Phù Vy ngửi thấy mùi táo đỏ thoang thoảng, cầm chiếc thìa nhỏ mà Trám Bích đưa và bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Phù Vy ăn xong vẫn không có tâm trạng gặp Chú Minh Nghiệp. Nàng bảo Trám Bích chuyển chiếc ghế đan bằng liễu gai đến bên cửa sổ và uể oải ngồi dưới cửa sổ sưởi nắng.
Khi Hồ Già chạy tới Uy Nhuy Đường thì trông thấy Chú đại nhân uy phong đang đứng trong sân, vai và tóc đã ướt đẫm dưới cơn mưa phùn. Vị Truất Trắc Sứ có uy phong hiển hách khiến các quan viên địa phương phải run như cầy sấy này đang đứng chật vật dưới mưa, si mê ngắm nhìn người trong lòng của Y.
Hồ Già cảm thấy khinh thường.
Quan to như vậy muốn nữ nhân nào chẳng được, làm gì mà mới sáng ngày ra đã đứng ngoài cửa sổ phòng của một nữ nhân có chồng để làm trò cười cho người khác thế?
Dù sao Chú đại nhân cũng là quan to cần phải dỗ ngọt nên Hồ Già đành phải che giấu sự khinh thường trong lòng. Hắn ta tò mò nhìn theo ánh mắt của Chú Minh Nghiệp. Hắn ta rất muốn biết rốt cuộc nữ nhân như thế nào có thể khiến đường đường tam phẩm đại quan trở thành nam nhân lỗ mãng thiếu thành thục?
Cửa sổ nhỏ mở rộng, lộ ra khung cảnh mỹ nhân đang khép hờ đôi mi bên cửa sổ. Những tia nắng ấm áp và trắng sáng của buổi sớm mai rơi xuống như hạt bụi, bồng bềnh trên đôi má lúm ngọt ngào đáng yêu của mỹ nhân, phủ một tầng ánh sáng thần thánh lên mỹ nhân. Một cửa sổ nhỏ không thể chứa được vẻ đẹp như đóa hoa nở rộ của nàng.
Hồ Già há to miệng và đánh rơi chiếc quạt gấp trong tay.
Trời ạ, sao hắn ta không sớm tới huyện Thủy Trúc để gặp mỹ nhân?
Phù Vy từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nụ cười ngọt ngào chợt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng và xa cách của nàng.
Chú Minh Nghiệp và Hồ Già đồng thời nín thở, như thể họ đã bị nụ cười của Phù Vy câu mất hồn.
Hai người quay lại, nhìn theo ánh mắt của Phù Vy.
Túc Thanh Yên mặc trường sam trắng bước vào sân nhỏ, tay chàng cầm chiếc ô giấy dầu màu xanh lam.
Ánh mắt nghi ngờ của Túc Thanh Yên dừng lại ở hai người đang đứng một trước một sau trong sân.
Chú Minh Nghiệp phất tay áo, khịt mũi nhìn đi nơi khác.
Hồ Già đảo tròng mắt, nhìn khuôn mặt của Túc Thanh Yên và đánh giá tỉ mỉ.
“Chàng đi đâu vậy?” Phù Vy hỏi từ bên trong cửa sổ. Giọng điệu lười biếng, trầm thấp pha lẫn sự không vui.
Túc Thanh Yên cúi chào Chú Minh Nghiệp cùng Hồ Già, bước nhanh qua họ rồi vào phòng.
“Đi mua đồ.” Túc Thanh Yên vừa đi về phía Phù Vy vừa giải thích.
Phù Vy quay mặt sang một bên, không nhìn chàng.
Túc Thanh Yên đã đi tới bên cạnh Phù Vy, mỉm cười ấm áp nói: “Ta mua cho nàng một thứ.”
Sau đó Phù Vy lười biếng nhướng mi lên nhìn, hỏi: “Thứ vớ vẩn gì thế?”
Túc Thanh Yên mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Chàng mở chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn trà cạnh Phù Vy, nghiêm túc hỏi: “Ta mua đúng loại không?”
Phù Vy liếc nhìn thì thấy một chiếc lược gỗ đàn hương xanh nằm lặng lẽ trong hộp.
Phù Vy theo Túc Thanh Yên ra khỏi bếp, đi lướt qua người Chú Minh Nghiệp mà không hề nhìn Y. Lòng Chú Minh Nghiệp bỗng trống rỗng. Trước đây, trưởng công chúa đâu có đối xử với Y như này. Dù có bao nhiêu người đi nữa, nàng vẫn luôn nhìn Y một lần giữa đám đông…
Chú Minh Nghiệp đứng ngẩn ngơ ở cửa phòng bếp nhỏ một lúc rồi mới bước đi.
Y đứng ở cửa hoa sảnh, nhìn Phù Vy ăn bánh ngọt bằng chiếc thìa nhỏ. Thi thoảng nàng lại quay mặt lại, mỉm cười và nói đôi câu với Túc Thanh Yên.
Chú Minh Nghiệp đã vô số lần tưởng tượng ra cảnh tượng này. Nhưng trong hình ảnh mà Y tưởng tượng, Phù Vy đang mỉm cười với Y.
Y đứng ở cửa thêm một lúc rồi mới buồn bã quay người.
Khi Chú Minh Nghiệp quay người đi thì Phù Vy ngước mắt, nhíu mày, thoáng nhìn bóng lưng Y.
Buổi tối trước khi đi ngủ, Phù Vy bảo Túc Thanh Yên rót cho nàng một cốc nước ấm, sau đó đọc bức mật thư mà Trám Bích đã cất vào ban ngày.
“Vẫn ở Hồ Châu…” Phù Vy cau mày lẩm bẩm: “Lẽ nào thực sự chưa chết và đã được tìm thấy…”
Một lúc sau, Phù Vy gạt bỏ suy nghĩ của mình, đặt bức mật thư lên một ngọn nến và đốt nó.
Túc Thanh Yên bưng ly nước ấm đi vào. Thấy Phù Vy đang đốt gì đó, chàng cũng không hỏi nhiều mà chỉ đưa nước cho nàng rồi xoay người dọn giường.
Đêm nay ở nhà người khác nên Phù Vy không chòng ghẹo Túc Thanh Yên. Hai người chỉ cùng nằm ngủ trên giường.
Cũng không biết tại sao, Túc Thanh Yên cảm thấy người rất mệt mỏi, như thể hôm nay chàng đã đi bộ rất nhiều. Không lâu sau khi đèn tắt, chàng chìm vào giấc ngủ sâu. Khi ngủ thiếp đi, chàng vẫn nắm tay Phù Vy.
Phù Vy vẫn chưa ngủ. Nàng nằm nghiêng đối diện với Túc Thanh Yên, đầu ngón tay nàng vuốt ve hàng mi dài của chàng nhưng vẫn không khiến chàng tỉnh giấc. Biết chàng mệt mỏi và buồn ngủ lắm rồi, nàng sáp lại gần chàng, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Đêm khuya thanh vắng, Hồ Già vội vã trở về Tri Châu phủ.
“Cô gia, lão gia vẫn đang đợi người đấy.” Tiểu tư bẩm báo.
Hồ Già hơi sửng sốt, sau đó xoay người đi về phía trạch viện của nhạc phụ [] đại nhân.
[]: Nhạc phụ: cha vợ.
Vốn dĩ, Chú đại nhân đang ở trong phủ thì hắn ta không nên về muộn như vậy. Nhưng hôm nay, Lịch Tiểu Vũ cứ một mực quấn lấy hắn ta. Hắn ta không nỡ rời xa mỹ nhân nên trì hoãn mãi mới về nhà.
“Muộn thế.” Hứa Mậu Điển đứng giữa thư phòng, một tay chắp sau lưng, cau mày nhìn chàng rể vội vã đến gặp nhạc phụ trong đêm.
Đúng như dự đoán, hắn ta đã bị khiển trách. Hồ Già vội vàng bước vào thư phòng, cười nói: “Phụ thân, hôm nay con về muộn vì bận tiệc xã giao.”
Dừng một lát, hắn ta nói thêm: “Là chuyện sinh ý [] bên thôn trang Tây Nam.”
[]: Sinh ý: công việc kinh doanh.
Nói xong, hắn ta cẩn thận nhìn đánh giá vẻ mặt Hứa Mậu Điển rồi nói: “Muộn thế này rồi mà phụ thân vẫn chưa đi nghỉ vì có gì cần phân phó ạ?”
“Dù bận chuyện sinh ý của thôn trang Tây Nam hay ăn chơi đàng điếm với đám bằng hữu không ra gì của con thì cũng đừng làm lỡ chuyện chính!”
“Không dám! Tuyệt đối không dám!”
Hứa Mậu Điển chỉ có một nữ nhi duy nhất, bây giờ ông ta thật lòng xem chàng rể này gần như nhi tử của mình và giao cho hắn ta làm rất nhiều việc. Ông ta hoàn toàn xem Hồ Già là người của mình rồi.
“Chú đại nhân là người trẻ tuổi, con bầu bạn với đại nhân thích hợp hơn ta. Dẫn đại nhân đi dạo đây đó và tiếp đãi cho tử tế!” Hứa Mậu Điển dặn dò.
“Chắc chắn rồi ạ!” Hồ Già cười nói: “Phụ thân yên tâm, nhi tử đã có tính toán trong lòng. Nhi tử nhất định sẽ dỗ Chú đại nhân vui vẻ.”
Hứa Mậu Điển nói: “Tiền không thành vấn đề.”
Đôi con ngươi của Hồ Già quay tròn, hắn ta vui vẻ gật đầu.
“Trở về nghỉ ngơi đi.” Hứa Mậu Điển hơi khựng lại rồi nói tiếp: “Dù chính sự quan trọng cũng không thể bỏ mặc thê tử. Hết bận chuyện lần này, con hãy dành nhiều thời gian cho Văn Tĩnh.”
“Dạ.” Hồ Già nói: “Con muốn giải quyết ổn thỏa chuyện của phụ thân trước, đợi tiễn Chú đại nhân rời khỏi Giang Nam xong, con sẽ dành nhiều thời gian cho Văn Tĩnh.”
Hứa Mậu Điển gật đầu.
Hồ Già cáo lui và quay trở lại mảnh sân của mình, nơi có một ngọn đèn mờ được thắp lên trong căn nhà. Khi đám nha hoàn trong sân thấy hắn ta quay lại, một người bước tới chào, người còn lại kéo rèm đi vào nhà bẩm báo.
Khi Hồ Già vào nhà, Hứa Văn Tĩnh đã đứng ở cửa chờ đón hắn ta.
“Nàng vẫn chưa ngủ à?” Hồ Già cởi áo khoác ném cho thị nữ. “Nàng không cần đợi ta đâu. Đến giờ thì cứ đi ngủ trước.”
“Thiếp không buồn ngủ.” Hứa Văn Tĩnh duỗi tay, thay y phục giúp Hồ Già.
Ánh mắt Hồ Già dừng trên khuôn mặt xấu xí của thê tử, chỉ trong chốc lát, hắn ta đã chán ghét quay đi.
Vũ nương tốt hơn thê tử của hắn ta ở tất cả mọi mặt, tốt hơn gấp ngàn vạn lần so với thê tử xấu xí này.
Nhưng, Hồ Già không khỏi cau mày khi nghĩ đến việc Vũ nương cầu xin hắn ta làm. Hắn ta bị Vũ nương dỗ ngon dỗ ngọt nên đã đồng ý báo thù cho ca ca của nàng ta — Tiêu diệt Túc Lưu Tranh và toàn bộ tiêu cục Bình An.
Nhưng bây giờ Truất Trắc Sứ đang tuần phủ ở Giang Nam, thời điểm mấu chốt này không phải lúc gây chuyện…
Nghĩ đi nghĩ lại, nhiệm vụ cấp bách hiện nay của hắn ta quả thực là dỗ ngon dỗ ngọt vị Chú đại nhân kia như Hứa Mậu Điển đã nói.
Hôm nay, Hồ Già đú đởn hơn nửa ngày ở chỗ Lịch Tiểu Vũ nên bây giờ vừa nằm xuống giường đã mệt mỏi ngáy khò khò.
Hứa Văn Tĩnh nhẹ nhàng tắt đèn rồi đắp chăn cho hắn ta.
Sáng sớm hôm sau, sau khi Hồ Già tỉnh dậy, người hầu trong phủ lập tức kể cho hắn ta nghe đầu đuôi ngọn ngành chuyện ngày hôm qua.
Vẻ mặt Hồ Già hơi thay đổi.
Hắn ta vừa hứa với Lịch Tiểu Vũ rằng hắn ta sẽ giết Túc Lưu Tranh để trả thù cho ca ca của nàng ta. Kết quả thì huynh trưởng của Túc Lưu Tranh lại đang ở trong phủ của hắn ta? Hơn nữa người này còn là phu quân của người thương của Chú đại nhân?
“Thú vị đấy.” Hồ Già vui vẻ nói.
Hồ Già trầm ngâm một lát, đôi mắt to cỡ hạt đậu của hắn ta chợt sáng lên.
Có cách rồi! Xem ra hắn ta có thể đồng thời báo thù cho Lịch Cao Phi và dỗ ngọt vị Chú đại nhân đến từ Kinh thành rồi.
“Người đâu? Vẫn sống trong phủ à?” Hồ Già hỏi.
Tiểu tư bẩm báo: “Mới sáng sớm hắn đã ra ngoài nhưng phu nhân của hắn vẫn đang ở Uy Nhuy Đường, chắc hắn ra ngoài xử lý việc gì đó và vẫn quay lại.”
Hồ Già lấy nước súc miệng từ tay nha hoàn, súc miệng rồi nhổ ra nước bẩn. Hắn ta đứng dậy và nói: “Đi, mang đồ đến Hoa Xuân Uyển.”
Hoa Xuân Uyển là nơi Chú Minh Nghiệp đang ở hiện nay.
Hồ Già lục lọi trong kho một số món đồ quý hiếm nhưng không đắt tiền rồi gửi cho Chú Minh Nghiệp để lấy lòng Y. Chú Minh Nghiệp đang điều tra các quan viên địa phương. Đến bây giờ, Hồ Già vẫn chưa tìm ra giới hạn của Chú Minh Nghiệp nên không dám hối lộ Y một cách bừa bãi.
Khi đến Hoa Xuân Uyển, Hồ Già mới biết Chú Minh Nghiệp đã ra ngoài được nửa canh giờ rồi.
“Ra khỏi phủ ư? Sớm vậy ư?” Hồ Già không thể tin được. Sáng nay hắn ta đã dậy rất sớm rồi.
Hắn ta ngước mắt nhìn lên bầu trời u ám. Trời bắt đầu mưa vào nửa đêm hôm qua và cách đây nửa canh giờ đã có mưa phùn.
“Chú đại nhân đến Uy Nhuy Viện rồi ạ.” Nha hoàn đáp.
Hồ Già vỡ lẽ. “Ta ngày càng tò mò rốt cuộc mỹ nhân kia là người thế nào mà có thể khiến hồn vía Chú đại nhân lên mây như vậy.”
Tiểu tư đứng bên cạnh nói thêm: “Cô gia, nàng ấy chính là mỹ nhân ở huyện Thủy Trúc mà trước đây người nói muốn đến ngắm nhìn nhưng tiếc là mãi không có thời gian đi ngắm đấy ạ.”
Hồ Già nhớ ra rồi. Đúng là có một mỹ nhân như vậy ở huyện Thủy Trúc. Khi đi uống rượu cùng bằng hữu, hắn ta đã từng nghe mọi người nhắc đến nàng.
Sáng nay khi Phù Vy thức dậy, Túc Thanh Yên không nằm bên cạnh.
“Người đâu rồi?” Nàng hỏi.
Trám Bích vội vàng nói: “Cô gia ra ngoài rồi.”
Phù Vy cau mày. Không phải Túc Thanh Yên không được phép ra ngoài, chỉ là khi tỉnh lại không có chàng bên cạnh, trên giường lạnh lẽo, lòng nàng cũng vô cớ không vui.
Trám Bích đi tới, vừa giúp Phù Vy mặc y phục vừa nói: “Chú đại nhân đến rồi, ngài ấy đã đợi ở bên ngoài một lúc rồi.”
Phù Vy không nói gì và phớt lờ Y.
Trám Bích ngồi xổm xuống, giúp Phù Vy chỉnh lại váy rồi nói: “Chủ tử, nô tì mang bữa sáng cho người nhé?”
“Ta không muốn ăn.” Phù Vy uể oải.
Trám Bích do dự một lát, sau đó cười nói: “Cô gia đã dậy từ trước bình minh để nấu cháo táo đỏ cho chủ tử. Cô gia dặn nô tì phải giữ ấm, khi nào chủ tử tỉnh dậy sẽ mang lên cho chủ tử ăn.”
Phù Vy liếc nhìn Trám Bích rồi rời mắt.
Trám Bích ngẫm nghĩ một lúc rồi đi bưng bữa sáng lên. Phù Vy ngửi thấy mùi táo đỏ thoang thoảng, cầm chiếc thìa nhỏ mà Trám Bích đưa và bắt đầu ăn từng miếng nhỏ.
Phù Vy ăn xong vẫn không có tâm trạng gặp Chú Minh Nghiệp. Nàng bảo Trám Bích chuyển chiếc ghế đan bằng liễu gai đến bên cửa sổ và uể oải ngồi dưới cửa sổ sưởi nắng.
Khi Hồ Già chạy tới Uy Nhuy Đường thì trông thấy Chú đại nhân uy phong đang đứng trong sân, vai và tóc đã ướt đẫm dưới cơn mưa phùn. Vị Truất Trắc Sứ có uy phong hiển hách khiến các quan viên địa phương phải run như cầy sấy này đang đứng chật vật dưới mưa, si mê ngắm nhìn người trong lòng của Y.
Hồ Già cảm thấy khinh thường.
Quan to như vậy muốn nữ nhân nào chẳng được, làm gì mà mới sáng ngày ra đã đứng ngoài cửa sổ phòng của một nữ nhân có chồng để làm trò cười cho người khác thế?
Dù sao Chú đại nhân cũng là quan to cần phải dỗ ngọt nên Hồ Già đành phải che giấu sự khinh thường trong lòng. Hắn ta tò mò nhìn theo ánh mắt của Chú Minh Nghiệp. Hắn ta rất muốn biết rốt cuộc nữ nhân như thế nào có thể khiến đường đường tam phẩm đại quan trở thành nam nhân lỗ mãng thiếu thành thục?
Cửa sổ nhỏ mở rộng, lộ ra khung cảnh mỹ nhân đang khép hờ đôi mi bên cửa sổ. Những tia nắng ấm áp và trắng sáng của buổi sớm mai rơi xuống như hạt bụi, bồng bềnh trên đôi má lúm ngọt ngào đáng yêu của mỹ nhân, phủ một tầng ánh sáng thần thánh lên mỹ nhân. Một cửa sổ nhỏ không thể chứa được vẻ đẹp như đóa hoa nở rộ của nàng.
Hồ Già há to miệng và đánh rơi chiếc quạt gấp trong tay.
Trời ạ, sao hắn ta không sớm tới huyện Thủy Trúc để gặp mỹ nhân?
Phù Vy từ từ mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Một nụ cười ngọt ngào chợt xuất hiện trên khuôn mặt lạnh lùng và xa cách của nàng.
Chú Minh Nghiệp và Hồ Già đồng thời nín thở, như thể họ đã bị nụ cười của Phù Vy câu mất hồn.
Hai người quay lại, nhìn theo ánh mắt của Phù Vy.
Túc Thanh Yên mặc trường sam trắng bước vào sân nhỏ, tay chàng cầm chiếc ô giấy dầu màu xanh lam.
Ánh mắt nghi ngờ của Túc Thanh Yên dừng lại ở hai người đang đứng một trước một sau trong sân.
Chú Minh Nghiệp phất tay áo, khịt mũi nhìn đi nơi khác.
Hồ Già đảo tròng mắt, nhìn khuôn mặt của Túc Thanh Yên và đánh giá tỉ mỉ.
“Chàng đi đâu vậy?” Phù Vy hỏi từ bên trong cửa sổ. Giọng điệu lười biếng, trầm thấp pha lẫn sự không vui.
Túc Thanh Yên cúi chào Chú Minh Nghiệp cùng Hồ Già, bước nhanh qua họ rồi vào phòng.
“Đi mua đồ.” Túc Thanh Yên vừa đi về phía Phù Vy vừa giải thích.
Phù Vy quay mặt sang một bên, không nhìn chàng.
Túc Thanh Yên đã đi tới bên cạnh Phù Vy, mỉm cười ấm áp nói: “Ta mua cho nàng một thứ.”
Sau đó Phù Vy lười biếng nhướng mi lên nhìn, hỏi: “Thứ vớ vẩn gì thế?”
Túc Thanh Yên mỉm cười, lấy từ trong tay áo ra một chiếc hộp nhỏ hình vuông.
Chàng mở chiếc hộp nhỏ, đặt lên bàn trà cạnh Phù Vy, nghiêm túc hỏi: “Ta mua đúng loại không?”
Phù Vy liếc nhìn thì thấy một chiếc lược gỗ đàn hương xanh nằm lặng lẽ trong hộp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.