Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?
Chương 44:
Lưu Thước
25/09/2024
Linh Chiểu và Hoa Ảnh nghe thấy tiếng động, vội vàng đẩy cửa ra và nhìn cảnh tượng bên trong phòng. Hoa Ảnh vô thức hỏi: “Chủ tử, xảy ra chuyện gì vậy?”
Linh Chiểu lanh lợi hơn, chạy đến chỗ Phù Vy. Nàng ấy lấy khăn tay lau nước nóng trên tay Phù Vy. Đầu tiên, Linh Chiểu kêu hai tiếng “nóng quá” rồi ngọt ngào an ủi: “Chủ tử bớt giận, dẫu chuyện to bằng trời thì chủ tử cũng giải quyết được mà.”
Dẫu chuyện to bằng trời thì nàng cũng giải quyết được ư? Nàng muốn tên ngốc Túc Thanh Yên sống lại, có được không?
Kể từ khi trở thành trưởng công chúa, lòng Phù Vy biết rõ mạng sống của nàng sẽ luôn treo lơ lửng. Nàng đã sớm tính toán cái chết có thể đến bất cứ lúc nào vì đấu đá đoạt quyền.
Mạng sống của nàng không đáng giá đâu, đồ ngốc kia.
Đã rất lâu rồi, Phù Vy không nổi trận lôi đình và thất thố như hôm nay, Trám Bích chợt nhớ đến cơn giận trước đây của Phù Vy, sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn. Trám Bích tỉnh táo lại, đứng dậy, vội nói: “Nô tì, nô tì lập tức phái người đi gửi thư thúc giục!”
Phù Vy từ từ nhắm mắt lại, kiểm soát cảm xúc của mình. Khi nàng mở mắt lần nữa, trên mặt nàng không còn cảm xúc gì nữa.
Ba ngày sau là tang lễ của Túc Thanh Yên.
“Chủ tử, người…. muốn phủ khăn tang không?” Linh Chiểu ngập ngừng hỏi.
Chẳng phải khi trước chủ tử nói chỉ là mối hôn sự có thời hạn một năm thôi sao? Vậy thì... xem ra không cần phải mặc để tang Túc Thanh Yên đâu nhỉ?
Phù Vy liếc nhìn chiếc áo tang trên bàn rồi giơ tay lên.
Linh Chiểu vội vàng giúp nàng mặc y phục tang.
Không tìm được thi thể của Túc Thanh Yên nhưng y phục hàng ngày của chàng vẫn được đặt trong quan tài. Phù Vy đi bên cạnh quan tài, nhìn giấy trắng vương vãi trên mặt đất, lặng lẽ đi theo đoàn đưa tang lên núi.
Túc Thanh Yên dạy học miễn phí cho hài đồng ở huyện Thủy Trúc và viết sách miễn phí cho mọi người. Ngày thường, chàng luôn đối xử tốt với người khác và ra tay giúp đỡ bất cứ khi nào có thể, nhân duyên của chàng rất tốt. Gần như tất cả người dân ở huyện Thủy Trúc đều đến dự đám tang của chàng.
Mọi người im lặng đi theo sau quan tài.
Mai cô không khỏi rơi lệ, rất nhiều người quen biết Túc Thanh Yên cũng không cầm được nước mắt. Trong chốc lát, tiếng khóc nức nở vang lên cùng với những lá cờ trắng tung bay trong đoàn đưa tang.
Chỉ có Phù Vy không rơi một giọt nước mắt nào, nàng bước đi bên cạnh quan tài, mặt lạnh tanh. Trời mưa nhiều ngày, lề đường trơn trượt. Bộ tang phục màu trắng của nàng dính đầy bùn.
Rẽ tiếp một con đường khác là gần lên đến núi. Một bóng đen khập khiễng ở đằng xa ngày càng tiến lại gần.
Phù Vy như có tâm linh tương thông, ngoảnh đầu nhìn rồi từ từ nheo mắt lại.
“Thanh Yên…” Nàng bỗng xách váy chạy về phía người đó.
Đoàn tang lễ dừng lại và bối rối nhìn về hướng Phù Vy đang chạy.
Khi nhìn rõ mặt và ánh mắt của đối phương, bước chân của Phù Vy chậm rãi dừng lại, niềm vui trong mắt cũng hoàn toàn tan biến. Tiếng nhịp tim vừa mới đập trở lại của nàng dường như lại rơi vào tĩnh mịch.
Túc Lưu Tranh cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Phù Vy.
Hắn mở miệng như có điều gì muốn nói, ngàn vạn chữ nghẹn lại trong lồng ngực nhưng lại không nghĩ ra được điều gì, sau đó hắn nói một câu như bị ma xui quỷ khiến: “Tẩu tẩu gầy đi rồi.”
Phù Vy quay người và bước về phía quan tài.
Mai cô ngơ ngác nhìn Túc Lưu Tranh, hoàn toàn chết lặng.
“Ai chết thế?” Túc Lưu Tranh cố chịu đựng cơn đau ở chân, khập khiễng đi về phía trước.
“Lưu Tranh, ca ca của ngươi chết rồi.”
Bước chân của Túc Lưu Tranh đột nhiên dừng lại, hắn quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào người nói bằng ánh mắt giống rắn độc. Sự hung dữ trong mắt hắn thấm đẫm sát ý.
“Ca ca của ngươi chết thì có!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận gầm lên.
Nhìn thấy mẫu thân và tẩu tẩu đứng gần quan tài nhất, Túc Lưu Tranh sa sầm mặt bước nhanh về phía quan tài.
Bất chấp sự cản trở của những người xung quanh, hắn đẩy mạnh nắp quan tài ra. Rầm một tiếng, nắp quan tài rơi xuống đất, những người đang đứng gần vội vàng né tránh.
Túc Lưu Tranh nhìn y phục trong quan tài, cười nói: “Ca ca của ta chưa chết! Ca ca của ta còn lâu mới chết!”
Đôi mắt hắn chất chứa sự nham hiểm. và tà ác nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kỳ quái.
“Ai đang tổ chức tang lễ cho ca ca của ta? Ai đang trù ẻo ca ca của ta?”
Có người không đành lòng nhìn thêm, nói: “Ca ca của ngươi rơi xuống vách núi và hài cốt cũng không còn nên gia đình ngươi xây mộ chôn quần áo cùng di vật của ca ca ngươi. Ôi, hãy nén bi thương …”
“Không thể nào! Ca ca của ta không thể chết được!” Túc Lưu Tranh đá một cước vào quan tài, người khiêng quan tài vội vàng buông tay, đặt quan tài xuống đất. Túc Lưu Tranh như phát điên, lôi y phục trong quan tài ra rồi ném sang một bên.
“Hãy để ca ca của ngươi được chôn cất và yên nghỉ…”
Túc Lưu Tranh ngừng đá quan tài, đột nhiên xoay người, lao về phía người vừa nói và tung một quyền.
“Ca ca ta không thể chết được! Ca ca không thể chết được! Ca ca ta tuyệt đối không thể chết!”
Đám đông hét lên kinh hãi, lùi lại tới tấp.
Thấy nhi tử của mình sống lại từ cõi chết, Mai cô chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui bất ngờ thì đã kinh sợ trước cảnh Túc Lưu Tranh phát điên.
Cảnh tượng quen thuộc khiến sắc mặt Mai cô tái nhợt, toàn thân bà bắt đầu run rẩy.
“Mau, mau kéo nó lại…” Mai cô chỉ kịp nói một câu trước khi sợ hãi ngất đi.
Tống Nhị vội vàng đỡ bà rồi hét lên với đám người Tống Năng Kháo và Vương Thiên: “Còn ngây ra đó làm gì! Mau kéo Lưu Tranh về nhà!”
Cảnh tượng xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Phù Vy quỳ xuống, nhặt y phục rơi trên đất của Túc Thanh Yên, gấp từng cái một rồi đặt vào quan tài.
Nàng bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đóng nắp quan tài, lên núi.”
Phù Vy bình tĩnh lo liệu tang lễ cho Túc Thanh Yên, đứng một bên nhìn y phục của chàng được chôn cất.
Đất vàng được phủ hết thuổng này đến thuổng khác, quan tài dần dần chìm trong đất vàng.
Đây là thời hạn cuối cùng mà Phù Vy tự đặt ra cho mình.
Nàng nhìn đất vàng dần che lấp quan tài, đồng thời tàn nhẫn quyết định hoàn toàn lãng quên Túc Thanh Yên.
Trên đường xuống núi, trời bỗng bắt đầu mưa nhẹ.
Tiếng mưa rơi tí tách, màn mưa mông lung, thời tiết không mát rượi như mùa thu nhưng dịu dàng hơn đầu hạ. Giống như lần đầu tiên nàng gặp Túc Thanh Yên.
Trở về Túc Gia, Phù Vy gần như kiệt sức.
Phòng bên cạnh rất ồn ào, không biết Túc Lưu Tranh đang quấy nghịch cái gì. Nhưng, Phù Vy chẳng mảy may quan tâm. Nàng nhìn căn nhà của Túc Thanh Yên thêm lần cuối để lãng quên nơi này.
Đây là ngày cuối cùng sống ở đây. Ngày mai, nàng sẽ chuyển về Hội Vân Lâu nghỉ ngơi vài ngày để chờ tin tức của Thu Hỏa trước khi lên đường rời đi.
Phù Vy mở cửa sổ, nhìn màn mưa đang lớn dần bên ngoài. Nàng liếc nhìn qua khoảng sân nhỏ và chợt thấy cánh cửa chái nhà đang mở.
Tim Phù Vy đập thình thịch, nàng xách váy chạy nhanh ra ngoài, chạy vào chái nhà.
Linh Chiểu và Trám Bích không biết chuyện gì đã xảy ra, mù mờ chạy theo Phù Vy.
“Cáo đâu?” Phù Vy hỏi to: “Mười một con cáo đâu?”
Linh Chiểu tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Hôm nay có rất nhiều người đến giúp đỡ, có lẽ có người mở cửa để cáo chạy rồi ạ.”
“Tìm.” Phù Vy ra lệnh: “Tìm về cho ta!”
Trong khi Linh Chiểu và Phù Vy đang nói chuyện, Hoa Ảnh đã chạy vào chái nhà để kiểm tra. Không phải tất cả cáo đều trốn thoát, một số con vẫn đang rúc vào các góc của chái nhà. Có điều vẫn thiếu mất sáu con cáo.
Phù Vy ra lệnh tìm kiếm, Hoa Ảnh lập tức phái thị vệ đi tìm cáo trắng trong từng hộ dân của huyện Thủy Trúc.
Bầu trời càng lúc càng tối, cơn mưa nhẹ ngày càng nặng hạt. Mấy con cáo trắng chạy khỏi Túc Gia dần dần được tìm thấy, nhưng vẫn còn một con mất tích.
Phù Vy tự mình đi tìm cáo trắng.
Khi không biết tung tích của Túc Thanh Yên, nàng chưa từng đích thân đi tìm chàng.
Hôm nay, nàng lại bất chấp cơn mưa ngày càng lớn, nhất định phải tìm được con cáo trắng.
Phù Vy ngây dại đi men theo con đường quê, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tìm lại con cáo trắng bị lạc.
Mưa càng lúc càng lớn, áo tang của Phù Vy ướt đẫm. Khi đi đến mức kiệt sức, nàng loạng choạng và ngã thẳng xuống nền đất bùn.
Nàng từ từ ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa tạt vào mặt.
Trời đổ cơn mưa thật tốt biết bao. Mặt ướt sườn sượt chỉ vì nước mưa, hoàn toàn chỉ vì nước mưa, tuyệt đối không phải nước mắt.
Nàng tuyệt đối không khóc.
Còn lâu nàng mới rớt một giọt nước mắt vì một kẻ ngốc!
Linh Chiểu đi theo sau muốn đi lên đỡ Phù Vy nhưng Trám Bích đã ngăn nàng ấy lại.
Linh Chiểu khó hiểu nhìn Trám Bích, Trám Bích nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: “Có lẽ chủ tử không muốn người khác lại gần đâu.”
Gương mặt của Túc Thanh Yên bỗng xuất hiện trong màn mưa bụi mông lung. Phù Vy nhìn gương mặt này và bình tĩnh biết rằng người này không phải là chàng.
Túc Lưu Tranh mặc một chiếc áo choàng màu nâu sẫm không vừa vặn. Hắn kìm nén cơn đau ở chân, ngồi xổm trước mặt Phù Vy, buồn bã nhìn nàng. Hắn đã biết ca ca của hắn rơi xuống vách đá vì cứu nữ nhân này.
Hắn hỏi: “Sao người rơi khỏi vách đá không phải là tẩu?”
Phù Vy nhìn khuôn mặt giống hệt Túc Thanh Yên của Túc Lưu Tranh và mỉm cười.
Nước mưa pha lẫn vị mặn chảy vào khóe môi nàng, nàng nếm được vị mặn trong miệng.
Túc Lưu Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phù Vy, không biết vì sao, lòng hắn bỗng nhói đau.
Tựa như có một con dao găm đâm ngược đâm xuôi vào tim hắn khiến cho cả trái tim hắn trở thành máu thịt bầy nhầy.
Túc Lưu Tranh không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng vì những giọt nước mắt của Phù Vy. Tại sao? Tại sao chứ? Nữ nhân này đã hại chết ca ca của hắn, sao hắn có thể đau lòng vì nàng?
Túc Lưu Tranh nhìn Phù Vy bằng ánh mắt u ám. Vốn dĩ hắn muốn giết nàng để trả thù cho ca ca mình. Nhưng, khi nhìn thấy nàng ngã ngồi dưới mưa, dường như hắn đã quên mất ý định ban đầu khi đến tìm nàng.
Túc Lưu Tranh không chịu nổi cơn đau trong tim, chửi thề một câu rồi xoay người tập tễnh rời đi.
Mỗi khi hắn bước một bước, vết thương ở chân lại đau nhức.
Túc Lưu Tranh cau mày.
Hắn cảm thấy dường như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, chuyện đó đè nặng lên trái tim hắn, buộc hắn phải chạy điên cuồng về nhà.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Hắn nghĩ hoài không ra, càng nghĩ càng đau đầu.
Hình như bệnh đau đầu lại tái phát. Đầu hắn đau như búa bổ.
Bên đường, cỏ dại chợt rung chuyển, Túc Lưu Tranh nheo mắt nhìn và thấy một khối màu trắng.
Đó là một con cáo trắng nhỏ đang run rẩy trong mưa.
Linh Chiểu lanh lợi hơn, chạy đến chỗ Phù Vy. Nàng ấy lấy khăn tay lau nước nóng trên tay Phù Vy. Đầu tiên, Linh Chiểu kêu hai tiếng “nóng quá” rồi ngọt ngào an ủi: “Chủ tử bớt giận, dẫu chuyện to bằng trời thì chủ tử cũng giải quyết được mà.”
Dẫu chuyện to bằng trời thì nàng cũng giải quyết được ư? Nàng muốn tên ngốc Túc Thanh Yên sống lại, có được không?
Kể từ khi trở thành trưởng công chúa, lòng Phù Vy biết rõ mạng sống của nàng sẽ luôn treo lơ lửng. Nàng đã sớm tính toán cái chết có thể đến bất cứ lúc nào vì đấu đá đoạt quyền.
Mạng sống của nàng không đáng giá đâu, đồ ngốc kia.
Đã rất lâu rồi, Phù Vy không nổi trận lôi đình và thất thố như hôm nay, Trám Bích chợt nhớ đến cơn giận trước đây của Phù Vy, sợ hãi đến nỗi hai chân mềm nhũn. Trám Bích tỉnh táo lại, đứng dậy, vội nói: “Nô tì, nô tì lập tức phái người đi gửi thư thúc giục!”
Phù Vy từ từ nhắm mắt lại, kiểm soát cảm xúc của mình. Khi nàng mở mắt lần nữa, trên mặt nàng không còn cảm xúc gì nữa.
Ba ngày sau là tang lễ của Túc Thanh Yên.
“Chủ tử, người…. muốn phủ khăn tang không?” Linh Chiểu ngập ngừng hỏi.
Chẳng phải khi trước chủ tử nói chỉ là mối hôn sự có thời hạn một năm thôi sao? Vậy thì... xem ra không cần phải mặc để tang Túc Thanh Yên đâu nhỉ?
Phù Vy liếc nhìn chiếc áo tang trên bàn rồi giơ tay lên.
Linh Chiểu vội vàng giúp nàng mặc y phục tang.
Không tìm được thi thể của Túc Thanh Yên nhưng y phục hàng ngày của chàng vẫn được đặt trong quan tài. Phù Vy đi bên cạnh quan tài, nhìn giấy trắng vương vãi trên mặt đất, lặng lẽ đi theo đoàn đưa tang lên núi.
Túc Thanh Yên dạy học miễn phí cho hài đồng ở huyện Thủy Trúc và viết sách miễn phí cho mọi người. Ngày thường, chàng luôn đối xử tốt với người khác và ra tay giúp đỡ bất cứ khi nào có thể, nhân duyên của chàng rất tốt. Gần như tất cả người dân ở huyện Thủy Trúc đều đến dự đám tang của chàng.
Mọi người im lặng đi theo sau quan tài.
Mai cô không khỏi rơi lệ, rất nhiều người quen biết Túc Thanh Yên cũng không cầm được nước mắt. Trong chốc lát, tiếng khóc nức nở vang lên cùng với những lá cờ trắng tung bay trong đoàn đưa tang.
Chỉ có Phù Vy không rơi một giọt nước mắt nào, nàng bước đi bên cạnh quan tài, mặt lạnh tanh. Trời mưa nhiều ngày, lề đường trơn trượt. Bộ tang phục màu trắng của nàng dính đầy bùn.
Rẽ tiếp một con đường khác là gần lên đến núi. Một bóng đen khập khiễng ở đằng xa ngày càng tiến lại gần.
Phù Vy như có tâm linh tương thông, ngoảnh đầu nhìn rồi từ từ nheo mắt lại.
“Thanh Yên…” Nàng bỗng xách váy chạy về phía người đó.
Đoàn tang lễ dừng lại và bối rối nhìn về hướng Phù Vy đang chạy.
Khi nhìn rõ mặt và ánh mắt của đối phương, bước chân của Phù Vy chậm rãi dừng lại, niềm vui trong mắt cũng hoàn toàn tan biến. Tiếng nhịp tim vừa mới đập trở lại của nàng dường như lại rơi vào tĩnh mịch.
Túc Lưu Tranh cắn răng chịu đựng, ngẩng đầu, nheo mắt nhìn Phù Vy.
Hắn mở miệng như có điều gì muốn nói, ngàn vạn chữ nghẹn lại trong lồng ngực nhưng lại không nghĩ ra được điều gì, sau đó hắn nói một câu như bị ma xui quỷ khiến: “Tẩu tẩu gầy đi rồi.”
Phù Vy quay người và bước về phía quan tài.
Mai cô ngơ ngác nhìn Túc Lưu Tranh, hoàn toàn chết lặng.
“Ai chết thế?” Túc Lưu Tranh cố chịu đựng cơn đau ở chân, khập khiễng đi về phía trước.
“Lưu Tranh, ca ca của ngươi chết rồi.”
Bước chân của Túc Lưu Tranh đột nhiên dừng lại, hắn quay phắt đầu lại, nhìn chằm chằm vào người nói bằng ánh mắt giống rắn độc. Sự hung dữ trong mắt hắn thấm đẫm sát ý.
“Ca ca của ngươi chết thì có!” Hắn nghiến răng nghiến lợi, tức giận gầm lên.
Nhìn thấy mẫu thân và tẩu tẩu đứng gần quan tài nhất, Túc Lưu Tranh sa sầm mặt bước nhanh về phía quan tài.
Bất chấp sự cản trở của những người xung quanh, hắn đẩy mạnh nắp quan tài ra. Rầm một tiếng, nắp quan tài rơi xuống đất, những người đang đứng gần vội vàng né tránh.
Túc Lưu Tranh nhìn y phục trong quan tài, cười nói: “Ca ca của ta chưa chết! Ca ca của ta còn lâu mới chết!”
Đôi mắt hắn chất chứa sự nham hiểm. và tà ác nhưng trên mặt lại nở một nụ cười kỳ quái.
“Ai đang tổ chức tang lễ cho ca ca của ta? Ai đang trù ẻo ca ca của ta?”
Có người không đành lòng nhìn thêm, nói: “Ca ca của ngươi rơi xuống vách núi và hài cốt cũng không còn nên gia đình ngươi xây mộ chôn quần áo cùng di vật của ca ca ngươi. Ôi, hãy nén bi thương …”
“Không thể nào! Ca ca của ta không thể chết được!” Túc Lưu Tranh đá một cước vào quan tài, người khiêng quan tài vội vàng buông tay, đặt quan tài xuống đất. Túc Lưu Tranh như phát điên, lôi y phục trong quan tài ra rồi ném sang một bên.
“Hãy để ca ca của ngươi được chôn cất và yên nghỉ…”
Túc Lưu Tranh ngừng đá quan tài, đột nhiên xoay người, lao về phía người vừa nói và tung một quyền.
“Ca ca ta không thể chết được! Ca ca không thể chết được! Ca ca ta tuyệt đối không thể chết!”
Đám đông hét lên kinh hãi, lùi lại tới tấp.
Thấy nhi tử của mình sống lại từ cõi chết, Mai cô chưa kịp hoàn hồn từ niềm vui bất ngờ thì đã kinh sợ trước cảnh Túc Lưu Tranh phát điên.
Cảnh tượng quen thuộc khiến sắc mặt Mai cô tái nhợt, toàn thân bà bắt đầu run rẩy.
“Mau, mau kéo nó lại…” Mai cô chỉ kịp nói một câu trước khi sợ hãi ngất đi.
Tống Nhị vội vàng đỡ bà rồi hét lên với đám người Tống Năng Kháo và Vương Thiên: “Còn ngây ra đó làm gì! Mau kéo Lưu Tranh về nhà!”
Cảnh tượng xung quanh vô cùng hỗn loạn.
Phù Vy quỳ xuống, nhặt y phục rơi trên đất của Túc Thanh Yên, gấp từng cái một rồi đặt vào quan tài.
Nàng bình tĩnh đứng dậy, nhẹ nhàng nói: “Đóng nắp quan tài, lên núi.”
Phù Vy bình tĩnh lo liệu tang lễ cho Túc Thanh Yên, đứng một bên nhìn y phục của chàng được chôn cất.
Đất vàng được phủ hết thuổng này đến thuổng khác, quan tài dần dần chìm trong đất vàng.
Đây là thời hạn cuối cùng mà Phù Vy tự đặt ra cho mình.
Nàng nhìn đất vàng dần che lấp quan tài, đồng thời tàn nhẫn quyết định hoàn toàn lãng quên Túc Thanh Yên.
Trên đường xuống núi, trời bỗng bắt đầu mưa nhẹ.
Tiếng mưa rơi tí tách, màn mưa mông lung, thời tiết không mát rượi như mùa thu nhưng dịu dàng hơn đầu hạ. Giống như lần đầu tiên nàng gặp Túc Thanh Yên.
Trở về Túc Gia, Phù Vy gần như kiệt sức.
Phòng bên cạnh rất ồn ào, không biết Túc Lưu Tranh đang quấy nghịch cái gì. Nhưng, Phù Vy chẳng mảy may quan tâm. Nàng nhìn căn nhà của Túc Thanh Yên thêm lần cuối để lãng quên nơi này.
Đây là ngày cuối cùng sống ở đây. Ngày mai, nàng sẽ chuyển về Hội Vân Lâu nghỉ ngơi vài ngày để chờ tin tức của Thu Hỏa trước khi lên đường rời đi.
Phù Vy mở cửa sổ, nhìn màn mưa đang lớn dần bên ngoài. Nàng liếc nhìn qua khoảng sân nhỏ và chợt thấy cánh cửa chái nhà đang mở.
Tim Phù Vy đập thình thịch, nàng xách váy chạy nhanh ra ngoài, chạy vào chái nhà.
Linh Chiểu và Trám Bích không biết chuyện gì đã xảy ra, mù mờ chạy theo Phù Vy.
“Cáo đâu?” Phù Vy hỏi to: “Mười một con cáo đâu?”
Linh Chiểu tỉnh táo lại, vội vàng nói: “Hôm nay có rất nhiều người đến giúp đỡ, có lẽ có người mở cửa để cáo chạy rồi ạ.”
“Tìm.” Phù Vy ra lệnh: “Tìm về cho ta!”
Trong khi Linh Chiểu và Phù Vy đang nói chuyện, Hoa Ảnh đã chạy vào chái nhà để kiểm tra. Không phải tất cả cáo đều trốn thoát, một số con vẫn đang rúc vào các góc của chái nhà. Có điều vẫn thiếu mất sáu con cáo.
Phù Vy ra lệnh tìm kiếm, Hoa Ảnh lập tức phái thị vệ đi tìm cáo trắng trong từng hộ dân của huyện Thủy Trúc.
Bầu trời càng lúc càng tối, cơn mưa nhẹ ngày càng nặng hạt. Mấy con cáo trắng chạy khỏi Túc Gia dần dần được tìm thấy, nhưng vẫn còn một con mất tích.
Phù Vy tự mình đi tìm cáo trắng.
Khi không biết tung tích của Túc Thanh Yên, nàng chưa từng đích thân đi tìm chàng.
Hôm nay, nàng lại bất chấp cơn mưa ngày càng lớn, nhất định phải tìm được con cáo trắng.
Phù Vy ngây dại đi men theo con đường quê, trong đầu nàng chỉ có một ý nghĩ duy nhất là tìm lại con cáo trắng bị lạc.
Mưa càng lúc càng lớn, áo tang của Phù Vy ướt đẫm. Khi đi đến mức kiệt sức, nàng loạng choạng và ngã thẳng xuống nền đất bùn.
Nàng từ từ ngẩng mặt lên, mặc cho nước mưa tạt vào mặt.
Trời đổ cơn mưa thật tốt biết bao. Mặt ướt sườn sượt chỉ vì nước mưa, hoàn toàn chỉ vì nước mưa, tuyệt đối không phải nước mắt.
Nàng tuyệt đối không khóc.
Còn lâu nàng mới rớt một giọt nước mắt vì một kẻ ngốc!
Linh Chiểu đi theo sau muốn đi lên đỡ Phù Vy nhưng Trám Bích đã ngăn nàng ấy lại.
Linh Chiểu khó hiểu nhìn Trám Bích, Trám Bích nhẹ nhàng lắc đầu, nói nhỏ: “Có lẽ chủ tử không muốn người khác lại gần đâu.”
Gương mặt của Túc Thanh Yên bỗng xuất hiện trong màn mưa bụi mông lung. Phù Vy nhìn gương mặt này và bình tĩnh biết rằng người này không phải là chàng.
Túc Lưu Tranh mặc một chiếc áo choàng màu nâu sẫm không vừa vặn. Hắn kìm nén cơn đau ở chân, ngồi xổm trước mặt Phù Vy, buồn bã nhìn nàng. Hắn đã biết ca ca của hắn rơi xuống vách đá vì cứu nữ nhân này.
Hắn hỏi: “Sao người rơi khỏi vách đá không phải là tẩu?”
Phù Vy nhìn khuôn mặt giống hệt Túc Thanh Yên của Túc Lưu Tranh và mỉm cười.
Nước mưa pha lẫn vị mặn chảy vào khóe môi nàng, nàng nếm được vị mặn trong miệng.
Túc Lưu Tranh nhìn đôi mắt đỏ hoe của Phù Vy, không biết vì sao, lòng hắn bỗng nhói đau.
Tựa như có một con dao găm đâm ngược đâm xuôi vào tim hắn khiến cho cả trái tim hắn trở thành máu thịt bầy nhầy.
Túc Lưu Tranh không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy đau lòng vì những giọt nước mắt của Phù Vy. Tại sao? Tại sao chứ? Nữ nhân này đã hại chết ca ca của hắn, sao hắn có thể đau lòng vì nàng?
Túc Lưu Tranh nhìn Phù Vy bằng ánh mắt u ám. Vốn dĩ hắn muốn giết nàng để trả thù cho ca ca mình. Nhưng, khi nhìn thấy nàng ngã ngồi dưới mưa, dường như hắn đã quên mất ý định ban đầu khi đến tìm nàng.
Túc Lưu Tranh không chịu nổi cơn đau trong tim, chửi thề một câu rồi xoay người tập tễnh rời đi.
Mỗi khi hắn bước một bước, vết thương ở chân lại đau nhức.
Túc Lưu Tranh cau mày.
Hắn cảm thấy dường như mình đã quên một điều gì đó rất quan trọng, chuyện đó đè nặng lên trái tim hắn, buộc hắn phải chạy điên cuồng về nhà.
Nhưng rốt cuộc là chuyện gì nhỉ? Hắn nghĩ hoài không ra, càng nghĩ càng đau đầu.
Hình như bệnh đau đầu lại tái phát. Đầu hắn đau như búa bổ.
Bên đường, cỏ dại chợt rung chuyển, Túc Lưu Tranh nheo mắt nhìn và thấy một khối màu trắng.
Đó là một con cáo trắng nhỏ đang run rẩy trong mưa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.