Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Chương 49:

Lưu Thước

25/09/2024

Phù Vy giơ tay, đặt vào mu bàn tay đang cởi y phục của hắn.

Túc Lưu Tranh lập tức ngước mắt nhìn Phù Vy chằm chằm. Hắn luôn có thói quen cúi đầu trước, sau đó nhướng mi lên và nhìn người khác bằng ánh mắt cảnh giác.

Phù Vy nắm tay hắn và dẫn hắn lên lầu.

Túc Lưu Tranh đang cau mày, không biết Phù Vy định làm gì nhưng vẫn để mặc nàng kéo hắn lên lầu.

Sàn phòng ngủ trên lầu đã được thay thảm mới. Túc Lưu Tranh đi tới cửa, bắt chước Phù Vy cởi giày ra rồi mới vào phòng.

Phù Vy đã buông tay, quay người đi đến chiếc tủ hai cánh ở bức tường phía bắc. Nàng ngồi xổm xuống, mở cửa tủ và lục lọi bên trong.

Đôi mắt Túc Lưu Tranh luôn dõi theo nàng, nhìn chiếc váy nở rộ như hoa của nàng. Ánh mắt hắn từ từ di chuyển lên trên, dừng lại ở vòng eo thon gọn, tấm lưng, chiếc cổ trắng như tuyết và mái tóc mây đang cuộn tròn của nàng.

“Tẩu tẩu đúng là đẹp từ đầu tới chân, ngay cả tấm lưng cũng thanh nhã và đẹp như một bức họa. Đứng trước tẩu tẩu, hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh.”

Phù Vy hỏi: “Ngươi học những lời này từ ai thế?” Phù Vy không phải người không nhận thức được vẻ đẹp của mình, nàng biết mình có ngoại hình nổi bật và đã nghe quá nhiều lời khen ngợi chân thành hoặc nịnh nọt.

Chỉ là, khi những lời khen ngợi này thốt ra từ miệng Túc Lưu Tranh, nghe thế nào nàng cũng thấy kỳ quặc.

“Hình như... ở trong sách.” Túc Lưu Tranh nói.

Phù Vy ngẫm nghĩ một lát rồi mơ hồ nhớ ra trong cuốn thoại bản nàng từng đọc cũng có câu nói tương tự.

Ngoài những cuốn thoại bản mà Túc Thanh Yên hay đọc cho nàng nghe giải sầu, chàng không đọc sách giải trí nào khác. Không ngờ Túc Lưu Tranh lại đọc mấy loại sách giải trí đó.

Cũng phải, Túc Lưu Tranh vốn không có vẻ của một người có học vấn, nào có học thức uyên bác như ca ca hắn.

Phù Vy ôm hộp thuốc đứng dậy, đi về phía hắn, nói: “Những lời này tục quá.”

Khoe mà chẳng có chút tâm ý gì.

Túc Lưu Tranh nhìn chằm chằm vào vẻ mặt Phù Vy, cau mày nói: “Sao tẩu tẩu không thích nghe những lời như vậy?”

Các cô nương trong sách đều cười và vui khi nghe những lời này mà. Sách gạt người đúng không?

Hắn muốn dỗ nàng vui.

“Hả? Sao ta lại phải thích nghe lời lẽ như vậy?” Phù Vy ngước mắt nhìn hắn, không hiểu ý hắn.

Nhưng nàng cũng lười hiểu, nàng đưa hộp thuốc trong tay cho Túc Lưu Tranh, nói: “Trong đó có thuốc, tự bôi đi.”

Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn hộp thuốc Phù Vy nhét vào tay hắn.

“Không cần.” Hắn không vui nói: “Ta không bị thương.”

Rõ ràng khi nhìn xuống hắn đã thấy tay mình đỏ bừng, thế mà hắn vẫn nói không bị thương?

Phù Vy cười giễu: “Đừng có không biết tốt xấu như thế, ta sẽ không bôi thuốc cho ngươi đâu.”

“Không cần.” Túc Lưu Tranh vẫn cau mày: “Nếu không chảy máu thì không cần bôi thuốc.”

Phù Vy bất lực. Nàng liếc nhìn vết đỏ sưng tấy trên trán Túc Lưu Tranh, lạnh lùng nói: “Vậy thì bôi thuốc lên vết thương ở chân, thuốc này có thể xóa vết sẹo.”

Dừng một lát, nàng lại nói thêm: “Ta ghét trên người ngươi có sẹo, xấu xí lắm, nhìn thôi cũng thấy mất vui.”

“Không dùng thuốc cũng không để lại sẹo.” Túc Lưu Tranh có lý nên chẳng sợ.

Hắn có thèm quan tâm đến vết thương trên lòng bàn tay mình đâu, vậy mà vết sẹo chồng chất do đao chém vào đều đã biến mất từ ​​​​lâu rồi đó thôi!

Hai người nhìn nhau, cùng lâm vào bế tắc.

Một lúc sau, Túc Lưu Tranh mới thỏa hiệp: “Được rồi, nghe lời tẩu tẩu thì ta được lợi lộc gì không?”



Phù Vy bị hắn chọc cười, hỏi: “Lợi lộc gì?”

“Ta muốn ân ái với tẩu tẩu dưới nước.” Túc Lưu Tranh thẳng thắn nói.

Phù Vy giật mình, nụ cười trên mặt cứng đờ. Nàng hừ lạnh một tiếng: “Ngươi thích bôi thuốc hay không mặc xác ngươi.”

Nàng quay người rời đi, bước đến bên cửa sổ, ngả mình trên ghế, lắng nghe tiếng ồn ào của con phố ngoài cửa sổ.

Túc Lưu Tranh đứng chôn chân tại chỗ và do dự một lát, sau đó lẳng lặng đi tới, ngồi xuống ghế. Hắn cúi xuống và xắn ống quần lên, để lộ chân. Vết thương đã lành từ lâu và đóng vảy, không còn đau nữa.

Túc Lưu Tranh cho rằng, nếu không đau thì không cần dùng thuốc.

Hắn mở hộp thuốc, lấy thuốc bên trong ra. Khi nhìn lọ thuốc trong suốt như tuyết đã dùng vơi bớt một phần, Túc Lưu Tranh thoáng có cảm giác quen mắt. Hắn lại nói: “Tẩu tẩu dùng thừa à?”

Phù Vy nhìn ra ngoài cửa sổ và không đáp lời.

Đương nhiên không phải nàng dùng thừa, mà là thuốc Túc Thanh Yên đã sử dụng.

Nắng thu ấm áp mang theo một tầng lửa nóng phả vào mặt như người đi vào lửa.

Ngọn lửa thiêu rụi trạch viện Túc Gia bỗng xuất hiện trước mắt Phù Vy.

Nàng cau mày và gạt bỏ hình bóng lao vào trong ngọn lửa của người ấy khỏi tâm trí.

Nàng không thể vì áy náy day dứt mà nghĩ về Túc Thanh Yên nữa. Nàng phải dần dần quên đi mới có thể bước tiếp về phía trước.

Phù Vy nhắm mắt lại và từ từ chìm vào giấc ngủ. Nàng ngủ không sâu nên cảm giác như nghe thấy tiếng thở của Túc Lưu Tranh. Tiếng bước chân rời đi của hắn càng nghe thấy rõ hơn.

Phù Vy ngủ đến giữa trưa thì Linh Chiểu khẽ lay và gọi nàng.

Khi Linh Chiểu đến gần, Phù Vy đã tỉnh dậy. Khi Linh Chiểu đưa tay đẩy nàng, Phù Vy đã mở mắt.

“Có một chuyện nô tì không biết có nên bẩm báo với chủ tử không…” Linh Chiểu cau mày.

Phù Vy thờ ơ liếc nhìn nàng ấy: “Ngươi đánh thức ta dậy rồi mà vẫn chưa biết có nên bẩm báo hay không ư?”

Linh Chiểu rụt vai, mím môi rồi nói: “Lúc rời đi, Túc Lưu Tranh hỏi nô tì có biết phu nhân ném trứng gà trước cổng nha môn là ai không và nhà ở đâu?”

Linh Chiểu dừng một lát, thấy nét mặt Phù Vy không có vẻ mất kiên nhẫn thì nàng ấy mới dám nói tiếp: “Nô tì không biết. Sau đó… nô tì thấy hắn ra khỏi Hội Vân Lâu và tóm vài người trên đường hỏi han. …”

Phù Vy im lặng một lúc, bất lực thở dài.

Khi Phù Vy và Hoa Ảnh chạy đến Triệu Gia thì từ xa đã nhìn thấy Túc Lưu Tranh đang ngồi xổm trước cửa sân của Triệu Gia.

Chuyện xảy ra trước cổng nha môn hôm nay đã sớm lan truyền khắp huyện Thủy Trúc, Túc Lưu Tranh lại gióng trống khua chiêng bắt người để hỏi thăm địa chỉ nhà Triệu nương tử như vậy, đương nhiên người dân ở huyện Thủy Trúc sợ hắn tới gây sự nên đã gửi thư cho Triệu nương tử, dặn dò bà ta đừng về nhà, hãy trú ẩn bên ngoài trước.

Phù Vy đi về phía Túc Lưu Tranh, liếc nhìn hắn từ trên cao.

Túc Lưu Tranh ngẩng mặt lên, nhổ cọng cỏ đang ngậm trong miệng rồi hỏi: “Sao tẩu tẩu lại ở đây? Tẩu tẩu muốn cùng ta đánh nữ nhân kia sao?”

Phù Vy cau mày nhìn hắn.

Túc Lưu Tranh bỗng nhiên phì cười. Hắn đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh, hắn nói: “Tẩu tẩu đến đúng lúc lắm! Bà ta là nữ nhân nên ta cũng không muốn ra tay đánh đập. Ta sẽ túm bà ta lại để tẩu tẩu đâm dao vào tim bà ta nhé?”

Túc Lưu Tranh rút con dao găm bên cạnh ủng ra và đưa cho Phù Vy.

Phù Vy nhìn khuôn mặt của Túc Lưu Tranh rồi từ từ nhìn chăm chú vào mắt hắn.

Trước đây nàng chỉ cảm thấy đôi mắt hắn chất chứa sự nham hiểm và tà ác, đến hôm nay nàng mới nhìn thấy đôi phần trẻ con trong ánh mắt hắn.

Phù Vy bình tĩnh nói: “Ngươi định làm gì? Muốn giết bà ta hả?”

Nụ cười trên mặt Túc Lưu Tranh lập tức biến mất, hắn lạnh lùng nói: “Bà ta chết vạn lần cũng chưa đền hết tội.”

“Tội ác và hình phạt phải tương xứng. Triệu nương tử không đáng phải đền mạng.” Phù Vy dừng lại, dịu giọng: “Người bà ta đắc tội là ta chứ đâu phải ngươi. Ta không bận tâm thì ngươi cũng đừng quan tâm chuyện này.”



“Tẩu tẩu bận tâm.” Túc Lưu Tranh chợt nói.

Phù Vy hơi sững sờ, sau đó lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn.

Giờ khắc này, cảnh Túc Thanh Yên tranh luận phải trái với thuyết thư tiên sinh trong quán trà bỗng xuất hiện trước mặt nàng.

Giọng nói giống hệt, khuôn mặt giống hệt.

Sao nàng có thể không tức cảnh sinh tình, sao nàng có thể không hoài niệm người xưa?

Nàng quay mặt đi, không dám nhìn Túc Lưu Tranh thêm nữa.

Túc Lưu Tranh bước tới chỗ Phù Vy, giọng nói kiên quyết pha chút âm u: “Tẩu tẩu sợ gì chứ? Tẩu tẩu không dám sao?”

Phù Vy nhẹ nhàng thở dài, lặp lại: “Tội ác và hình phạt phải tương xứng, Triệu nương tử không đáng phải đền mạng.”

Túc Lưu Tranh nghiêm túc ngẫm nghĩ một lát rồi thỏa hiệp. Hắn ủ rũ thu lại con dao, buồn bã hỏi: “Vậy tẩu tẩu nói xem nên phạt thế nào? Tội ác và hình phạt phải tương xứng thì phạt thế nào mới tương xứng?”

Phù Vy ngước mắt nhìn dáng vẻ tức giận của hắn, quay người nói với Hoa Ảnh: “Đi mua một giỏ trứng.”

“Ơ!” Hoa Ảnh hơi sửng sốt nhưng nhanh chóng hoàn hồn, vội nói: “Nhưng chủ tử không đi cùng nô tì sao?”

Lần này ra ngoài, Phù Vy chỉ dẫn theo Hoa Ảnh. Hoa Ảnh muốn theo sát chủ tử của nàng ấy, nửa bước cũng không rời.

Hoa Ảnh nháy mắt ra hiệu với Phù Vy rồi đưa mắt về phía Túc Lưu Tranh, thấp giọng nói: “Hắn đi mua nhé?”

Phù Vy hỏi Túc Lưu Tranh: “Ngươi có tiền không?”

Túc Lưu Tranh xoay người rời đi, đi được hai bước lại quay đầu hỏi: “Mua ở đâu?”

Phù Vy quay mặt đi, uể oải nói: “Không mua được thì ngươi cũng đừng quay lại nữa.”

Túc Lưu Tranh hiểu rồi, Phù Vy chỉ còn thiếu nước chỉ tay vào mũi hắn và mắng hắn là phế vật.

Chẳng mấy chốc, Túc Lưu Tranh đã quay lại, nhanh hơn nhiều so với dự đoán của Phù Vy.

Phù Vy liếc nhìn hắn, hất cằm và nói: “Đập trứng!”

Túc Lưu Tranh lấy vài quả trứng trong giỏ và ném mạnh. Những quả trứng bay qua sân và đập thẳng vào bức tường. Chúng vỡ thành từng mảnh trên bức tường trắng.Chất lỏng màu vàng và trắng bắn tung tóe khắp nơi rồi từ từ chảy xuống tường.

Một con mèo đen trong sân choàng tỉnh bởi tiếng ồn. Nó mở mắt ra, chạy tới ngửi mùi rồi liếm nước trứng chảy xuống tường.

Ngay sau đó, Túc Lưu Tranh đã lấy thêm vài quả trứng và ném tiếp. Con mèo đen nhanh chóng né đi. Khi quả trứng vỡ tan trên tường, nó chạy tới và liếm láp một cách ngon lành!

Cứ như vậy, Túc Lưu Tranh và mèo đen cùng diễn một cảnh gà bay chó chạy trứng bay mèo chạy.

Phù Vy thấy vậy không khỏi bật cười.

Hoa Ảnh bất ngờ nhìn Phù Vy. Kể từ khi Túc Thanh Yên gặp chuyện, nàng ấy chưa hề thấy trưởng công chúa cười chân thành như bây giờ.

“Tẩu tẩu không ném trứng gà à?” Chưa dứt lời, Túc Lưu Tranh đã nhét mấy quả trứng vào tay Phù Vy.

“Nhàm chán.” Phù Vy trả lại trứng gà cho hắn.

“Tẩu tẩu thật kỳ lạ, vừa chê nhàm chán vừa cười là có ý gì? ” Túc Lưu Tranh lại nhét quả trứng vào tay Phù Vy.

“Bẩn chết đi được!” Phù Vy mắng hắn rồi nhét lại quả trứng vào tay hắn.

Sau đó, nàng lập tức lùi sang bên cạnh vài bước, cau mày, lấy chiếc khăn tay từ tay Hoa Ảnh, cẩn thận lau tay.

Bẩn ư?

Túc Lưu Tranh cúi đầu nhìn. Hắn mở rộng lòng bàn tay đang cầm trứng ra, quả trứng lắc lư trong lòng bàn tay hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook