Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Chương 6:

Lưu Thước

23/09/2024

Phù Vy nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Túc Thanh Yên, im lặng một lúc, sau đó khẽ cong môi nói: “Được, lát nữa thiếp sẽ thử.”

Bà mối vừa vào cửa đã choáng váng trước vẻ đẹp của Phù Vy. Muốn làm mai mối cần phải có cái miệng biết khen ngợi, đẹp ba phần có thể khen thành mười phần. Nhưng vẻ đẹp mười hai phần của Phù Vy đã khiến bà mối Tôn bí từ.

Cuối cùng bà mối Tôn cũng hoàn hồn, vui mừng kêu lên: “Chả trách Thanh Yên chịu cưới vợ, hóa ra là một đại mỹ nhân!”

Nhưng, khi nhớ đến bát tự khắc vợ của Túc Thanh Yên, nét mặt bà mối Tôn cứng đờ trong giây lát rồi nhanh chóng điều chỉnh lại. Bà nở nụ cười vui tươi hớn hở mà một bà mối cần có rồi đưa danh sách sính lễ.

Phù Vy liếc nhìn danh sách.

Đối với địa vị của nàng mà nói, những sính lễ này đương nhiên rất ít ỏi. Nhưng ở huyện Thủy Trúc này thì danh sách sính lễ như vậy đã được xem là phong phú rồi.

“Không có nhiều thứ, nếu nàng cần mua cái gì khác, ta sẽ xem thử hôm nay có kịp mua thêm không.” Túc Thanh Yên nói.

“Đã rất tốt rồi.” Phù Vy đưa danh sách sính lễ cho Linh Chiểu.

Bà mối đứng bên cạnh nhìn đôi nam nữ nói chuyện khách sáo với nhau, vội vàng mỉm cười tiếp lời: “Cô nương quê quán ở đâu? Thanh Yên muốn hỏi về phong tục thành thân ở quê nhà của cô nương để ngày mai tiến hành trong nghi thức hôn lễ.”

“Nhập gia tùy tục đi.”

Phù Vy liếc nhìn Trám Bích.

Trám Bích vội vàng cười nói với bà mối: “Chỉ cần nói cho ta biết quy định cụ thể là được.”

Bà mối hiểu rồi, cô nương đây chính là quý nhân cao quý nên lười phải nói chuyện với người ngoài, dù là hôn nhân đại sự cũng để nha hoàn tùy thân tiếp nhận vấn đề và giải quyết.

Trám Bích dẫn bà mối sang căn phòng sang trọng bên cạnh để nói chuyện.

Phù Vy nhìn Túc Thanh Yên, nói: “Lên lầu ngồi một lát nhé.”

“Không, hôm nay ta còn có một số việc cần sắp xếp.”

Một lễ cưới phải chuẩn bị trước hàng tháng trời mà rút ngắn trong một ngày thì đâu phải chỉ bận chút thôi? Phù Vy không giữ chân chàng nữa mà kêu Hoa Ảnh tiễn chàng.

Phù Vy chậm rãi bước đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài thì thấy Túc Thanh Yên đang nói chuyện với Hoa Ảnh.

Nàng dựa vào chiếc ghế mềm, nới lỏng cổ áo, cầm chiếc quạt tròn quạt gió.

Hoa Ảnh tiễn người xong bèn quay về bẩm báo: “Chủ tử, chàng ấy hỏi ngày thường chủ tử hay uống thuốc gì?”

Linh Chiểu lập tức trở nên cảnh giác.

“Nô tì nói chàng ấy không cần quan tâm tới chuyện này, vấn đề uống thuốc của chủ tử đã có chúng nô tì phụ trách. Không ngờ chàng ấy lại hỏi chủ tử có thể sinh hài tử không!” Hoa Ảnh tức giận nói.

Một tên nam nhân thối mà xứng để trưởng công chúa sinh hài tử cho hả? Hoa Ảnh nhổ vào!

Phù Vy vỗ quạt liên tục và chậm rãi nói: “Lời nói ban đầu của chàng không phải như vậy đâu nhỉ?”

Hoa Ảnh hơi sửng sốt rồi hắng giọng, bắt chước giọng điệu nghiêm túc của Túc Thanh Yên: “Ta còn muốn hỏi một câu nữa, liệu việc mang thai và sinh hài tử có khiến bệnh tình của nàng ấy nặng thêm và không thích hợp sinh hài tử hay không?”

Linh Chiểu phì cười, vui vẻ nói: “Hoa Ảnh, ngươi thấy tất cả nam nhân trong thiên hạ đều chướng mắt mà, không thích người khác thành thân thì cũng không cần phải hắt chậu nước bẩn cho cô gia đâu.” [].

[]: Cô gia: chàng rể.



Hoa Ảnh trừng mắt: “Ta nói thế có gì khác đâu? Chẳng phải đều có ý đó ư?” Hoa Ảnh thực sự cảm thấy lời nói của nàng ấy có hàm ý như lời nói ban đầu của Túc Thanh Yên!

Phù Vy mỉm cười, nói: “Đưa hôn phục chàng mang đến ban nãy cho ta thử.”

---Ngoài những cuốn truyện nhàm chán, cuối cùng nàng cũng có việc để giết thời gian rồi.

Túc Thanh Yên thuê kiệu hoa xong thì lập tức đến Tống Gia để tìm người khiêng kiệu.

Hai huynh đệ Tống Gia mở tiêu cục [] và kiếm sống bằng cách đi khắp trời nam đất bắc làm hộ tống.

[]: Tiêu cục : Nghề bảo tiêu chính thức ra đời từ thời Minh, Thanh nhằm hộ tống khách buôn và hàng hóa. Theo sự phát triển của xã hội, đặc biệt là thương nghiệp, việc đi lại buôn bán giữa nam và bắc Trung Quốc càng lúc càng nhiều, bảo tiêu trở thành một nghề chuyên nghiệp mang tính thương mại, đầu tiên là cá thể. Đầu đời Thanh bảo tiêu từ cá thể chuyển sang tập thể, đó chính là tiêu cục.

Tống Đại đã chết cách đây vài năm, hiện tại Tống Nhị tiếp quản tiêu cục Bình An. Thứ không thiếu nhất ở tiêu cục chính là các thanh niên khỏe mạnh và hăng hái Trong số đám thanh niên này, có người là nhi tử của Tống Đại và Tống Nhị, cũng có người là cô nhi được Tống Nhị nhận nuôi trong những năm qua.

Ban đầu khi Mai cô chạy nạn đến huyện Thủy Trúc cùng các hài tử thường xuyên bị bắt nạt bởi tình cảnh mẹ góa con côi. Sau đó Tống Nhị thấy chướng mắt nên đã giúp đỡ mấy lần. Sau khi hai gia đình trở thành hàng xóm, hàng xóm nơi đây cũng dần trở nên lịch sự hơn với Mai cô. Sau đó, Túc Lưu Tranh đi theo Tống Nhị với tư cách là một tiêu sư, hắn từng bẻ cổ tên cướp, trói hắn ta rồi treo hắn ta lên tường trước mặt mọi người. Từ đó về sau, dù Túc Lưu Tranh thường ra ngoài hành nghề bảo tiêu nhưng người dân gần xa cũng không dám chọc vào Túc Gia nữa.

Vừa hay tiêu cục Bình An mới từ bên ngoài về vào hôm qua, lúc này trong sân có một nhóm thanh niên đang để trần thân trên và ăn uống. Thấy Túc Thanh Yên tới, bọn họ vội vàng tươi cười chào đón và mời người vào.

“Thanh Yên, tin tức ngày mai ngươi thành hôn là thật hay giả thế?”

“Sao trước đây bọn ta chưa từng nghe đến chuyện này nhỉ? Chúng ta mới xa nhà được ba tháng thôi đấy.”

Túc Thanh Yên vừa cười vừa trả lời bọn họ, sau đó chân thành nói: “Ngày mai phải phiền ngươi giúp đỡ rồi.”

“Được chứ được chứ. Ngươi thành thân, sao bọn ta có thể không giúp ngươi được?”

Tống Nhị đang ngồi trong đại sảnh, từ xa đã nhìn thấy Túc Thanh Yên.

Túc Thanh Yên tạm biệt mọi người rồi đi vào đại sảnh, cung kính gọi: “Nhị thúc.”

Túc Thanh Yên luôn cảm kích sự quan tâm của Tống Nhị trong những năm qua.

“Hôm qua có chút chuyện nên phải trì hoãn, nếu không thì hôm qua con đã tới chào thúc.” Túc Thanh Yên nói.

Tống Nhị có một vết sẹo trên mặt, trông rất hung dữ. Ông nhìn Túc Thanh Yên cười nói: “May là ta về kịp để dự tiệc cưới của con!”

Tống Nhị vẫy tay ra hiệu cho Túc Thanh Yên đến ngồi xuống. Ông hỏi chàng về tình hình tân nương của chàng và cuộc sống của chàng với Mai cô ba tháng qua như thế nào.

Người đứng đầu tiêu cục luôn tỏ vẻ hung dữ khi ở bên ngoài lúc này đây lại đang mỉm cười và chỉ là một trưởng bối yêu thương con trẻ.

Trước khi rời đi, Túc Thanh Yên hỏi: “Nhị thúc, khi nào Lưu Tranh về?”

Tống Nhị hơi nheo mắt lại, nhìn chằm chằm vào mắt Túc Thanh Yên.

“Nghe nói Lưu Tranh là người liều lĩnh vô kỷ luật, thúc hãy quan tâm đệ ấy nhiều hơn nhé.” Đôi mắt sáng ngời của Túc Thanh Yên thoáng hiện sự áy náy. Đây là sự áy náy mà một người huynh trưởng không thể tự dẫn dắt cho đệ đệ của mình.

Tống Nhị cố nặn ra một nụ cười, nói: “Đừng lo lắng, Lưu Tranh rất nghe lời và rất có năng lực, tiểu tử đó còn bận việc phải làm, tạm thời không thể quay lại. Khi nào xong việc thì tiểu tử đó sẽ quay lại.”

“Được.” Túc Thanh Yên mỉm cười gật đầu, lòng yên tâm đôi phần.

“Con cứ bận việc của mình đi, chắc hôm nay vẫn còn việc phải làm nhỉ?” Tống Nhị nói.

Quả thực Túc Thanh Yên vẫn còn có việc phải làm. Sau khi xong việc bên ngoài, chàng còn phải về nhà dọn dẹp và thay đồ mới.

Lúc Túc Thanh Yên đang quét lá trong sân nhà chàng thì đột nhiên nghe thấy tiếng khóc thảm thiết từ Tống Gia bên cạnh.



Tống Năng Y khóc đến mức thở không ra hơi: “Chẳng phải đã nói huynh ấy không lấy vợ sao? Con không đồng ý mối hôn sự này!”

Tống Nhị liếc nhìn tiểu nữ nhi, bất lực lắc đầu.

Tống Năng Y khóc và hét lên: “Phụ thân, người không muốn con gả cho Thanh Yên ca ca vì nếu như vậy thì người không thể ở bên Mai cô đúng không?”

Tống Nhị lạnh mặt, vết sẹo trên mặt càng thêm hung dữ. Ông mắng: “Cẩn thận cái miệng của con đấy!”

Tống Năng Kháo chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Tỷ tỷ, Thanh Yên ca ca không thích tỷ thì tỷ cũng không thể vu vạ cho phụ thân chúng ta chứ!”

“Huynh ấy không thích ta á?” Tống Năng Y chỉ tay vào mũi mình: “Ta có chỗ nào không xứng với huynh ấy không?”

Tống Năng Kháo đổ thêm dầu vào lửa: “Dù sao thì ngày mai Thanh Yên ca ca cũng thành thân mà tân nương lại không phải là tỷ nha.”

Tống Năng Y tức giận kêu lên: “Ta cứ tưởng đời này huynh ấy sẽ không cưới vợ, nếu biết có ngày hôm nay thì ta đã trói huynh ấy bên cạnh ta để kẻ khác không cướp được huynh ấy đi hu hu hu.. Túc Thanh Yên là đồ lừa đảo, huynh ấy đã nói sẽ không lấy vợ mà? Ta nhớ lúc huynh ấy mới mười lăm tuổi đã có bao nhiêu hồ ly tinh tìm đến tận cửa. Huynh ấy nói không cưới vợ nên ta mới yên lòng như vậy….”

Tống Năng Y khóc lóc nhắc lại chuyện năm xưa, Tống Nhị và Tống Năng Kháo đều chẳng buồn đoái hoài tới nàng ấy.

Tống Năng Y đột nhiên đứng lên nói: “Ta muốn xem thử con hồ ly tinh nào có bản lĩnh lớn như vậy!”

“Quay lại!” Tống Nhị lạnh lùng hét lên, Tống Năng Y chỉ có thể lùi lại nửa bước.

Lúc này, Tống Năng Kháo lại an ủi tỷ tỷ: “Tỷ tỷ đừng lo lắng, sau ngày mai nàng ấy sẽ sống ở nhà bên cạnh, mỗi ngày tỷ đều có thể nhìn thấy nàng ấy. Nếu nàng ấy thực sự là hồ ly tinh thì ta sẽ tìm Pháp Hải [] để bắt yêu giúp tỷ!”

[]: Pháp Hải là tên của một nhà sư tà ác trong truyện bạch xà.

Tống Năng Y trợn mắt nhìn đệ đệ của mình.

Khác với các tân nương mất ngủ trước đêm tân hôn vì nhiều đủ loại cảm xúc, đối với Phù Vy, đêm nay quá đỗi bình thường.

Như thường lệ, sau khi tắm xong nàng rúc vào chiếc ghế mềm đọc truyện một lúc rồi ngủ thiếp đi.

Ngày hôm sau nàng cũng không cất công dậy sớm như tân nương khác.

Thậm chí nàng còn không dồn tâm trí vào việc tô vẽ hồng trang.[]

[]: Hồng trang: trang điểm màu đỏ.

Khi tiếng cồng chiêng và tiếng trống vang lên chào đón tân nương, nàng vẫn đang mặc đồ ngủ, cuộn tròn trên ghế và quạt cho đỡ nóng. Nàng hối hận vì đã ấn định ngày cưới vào hôm nay bởi mới sáng sớm trời đã nắng như đổ lửa, hôm nay lại là một ngày nóng bức.

Nàng diện chiếc váy cưới màu đỏ, dù không trang điểm nhưng vẻ đẹp tự nhiên của nàng vẫn vô cùng rạng ngời. Cả căn phòng cũng rực rỡ hơn vì có nàng.

“Chủ tử, người có muốn trang điểm không?” Trám Bích hỏi.

Phù Vy do dự một lúc rồi lắc đầu. Nàng không thích trát đồ lên mặt khi trời quá nóng.

Thậm chí nàng còn không dùng khăn trùm đầu màu đỏ mà chỉ đeo tấm rèm hạt để che nửa dưới khuôn mặt.

Túc Thanh Yên đợi ở cuối cầu thang, nhìn Phù Vy đi xuống rồi liếc nhìn tấm màn hạt trên mặt nàng.

Dưới tấm màn hạt đung đưa, Phù Vy cong môi nhỏ giọng nói: “Túc lang, nóng quá nên ta không muốn đội khăn trùm đầu.”

“Được.” Túc Thanh Yên lùi lại nhường đường cho nàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân Trước Ngoan Ngoãn Của Tôi Hắc Hoá Phải Làm Sao?

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook