Chương 4
Điển Tâm
19/02/2014
CHƯƠNG 4.1
Đã nguyện với lòng rằng kiếp này nếu không lấy hắn nàng sẽ không lấy ai hết, vừa ghi khắc trong lòng như vậy thì đột nhiên người này lại bội bạc đi truy sát Nghiêm Diệu Ngọc.
"Làm sao lại là ngươi chứ."
"Là ta thì sao" . Hắn lạnh giọng.
“Nhưng....nhưng...nhưng ...Ngươi là hộ vệ của Nghiêm công tử”, nàng nhìn lên một cách kinh ngạc lẫn sợ hãi. "Hẳn.. ngươi phải bảo vệ công tử chứ."
Cảnh Võ chớp mắt, "Đó là chuyện trước kia."
Trước kia? Có ý là nói từ nay về sau hắn sẽ không còn trung thành với Nghiêm gia nữa. Hắn là người tốt, là một trang nam tử nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hôm nay....
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa ở phía sau.
Cảnh Võ lúc này mới buông tay ra , xoay người ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai tên đại Hán, đang mang tới một thùng nước nóng, bọn họ đi một cách im lặng, thậm chí cũng không thèm nhìn nàng một cái, để xuống một thùng tắm lớn, lập tức xoay người đi ra, nhân tiện đóng luôn cửa.
Cảnh Võ không thèm để ý đến Tiểu Hồng ngốc nghếch đứng cạnh bên, cởi hết những thứ dơ bẩn trên người xuống, trên người còn sót lại chiếc quần dài.
Mặc dù ánh đèn mờ mờ nhưng có thể nhìn rõ mọi thứ, nàng đã nhìn thấy toàn bộ, hơn nữa.... hơn nữa khi Cảnh Võ đi về phía thùng tắm, lúc giơ chân lên ngay cả thứ không nên thấy, nàng cũng đã thấy rất rõ ràng..
Tiểu Hồng chậm một bước để đưa tay lên che khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ. Đến khi nghe tiếng nước chảy, nàng không nhịn được lại mở mắt he hé nhìn.
Chỉ thấy Cảnh Võ đã nhảy vào thùng nước, khi hắn ngồi xuống, nước trong thùng chảy tràn ra ngoài.
Hắn thật không coi ai ra gì, ngồi trong thùng tắm, thậm chí còn khép mắt lại.
Hơi nóng bốc lên ngày càng nhiều.
Xuyên qua khe hỡ nàng nhìn thấy những giọt nước lấp lánh ánh đèn đang trượt trên thân thể cường trán kia, hai cánh tay mạnh mẽ gác hờ trên bộ ngực rắn chắc bất giác buông thõng xuống để dọc theo thùng tắm.
Trời ạ, nàng xấu hổ quá!
Nàng không dám nhìn nữa, trong lòng nàng tự mắng nhiếc mình thậm tệ. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, nàng lại quên đi mất, bây giờ là lúc nào rồi mà nàng vẫn ngẩn người nhìn hắn chằm chằm. Thừa dịp Cảnh Võ nằm trong thùng tắm, nhắm mắt nghĩ ngợi, nàng phải thừa cơ hội chạy trốn, nàng để ý hai tên hắn kia mới vừa đi, mặc dù đóng cửa nhưng không có khóa.
Quyết định như vậy xong, nàng đi nhẹ nhàng đến bên cửa.
Một thước
Hai thước
Ba thước
A, nàng đến nhanh cánh cửa
Rốt cuộc cũng cầm đến cái then.
Trong nháy mắt, giọng nói trầm trầm cảnh cáo phát ra từ đằng sau lưng.
"Tốt nhất là nàng không nên làm như vậy."
Nàng sợ hãi cuống quýt quay đầu lại.Chỉ thấy cảnh Võ không động đậy, ngay cả mắt cũng không mở.
“Ngoài cửa có người canh chừng rồi”, hắn nói rõ.
"Ta.... ta chỉ muốn bơi thôi."
Cảnh Võ thấy nàng chẳng biết cách nói dối. "Nàng không biết bơi, hồi trước chẳng phải ta kéo nàng lên bờ đó sao?
Thật là quá đáng.
Tiểu Hồng giận quá, thật giận quá, nàng giậm mạnh chân. Tức quá rốt cuộc thì ngươi muốn gì?
Cảnh Võ bĩu môi mỏng dính của hắn lại, không báo trước, hắn lập tức đứng lên, bao nhiêu nước trút xuống phía dưới, chảy xuống cặp mông vung cao
Lại một lần nữa Tiểu Hồng trợn tròn mắt, há miệng.
Khi hắn quay người lại, không nói một tiếng, nàng cũng xoay người sợ thấy cái không nên thấy, tim nàng đập nhanh, nghe thấy tiếng mặc quần áo, sau đó trở nên thinh lặng.
Không thấy có tiếng động. Nàng tò mò hé mắt nhìn lén, lại nhìn thấy Cảnh Võ đang nằm trên giường cùng với quần áo.Người này, thật không xem nàng ra gì cả.
Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, rồi nhìn cái cửa, nàng có thể đẩy cửa ra, nàng có thể chạy trốn nhưng đúng như hắn nói, nàng không thể bơi lội, nàng không thể trốn, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát cuối cùng tự tìm phiền toái mà thôi.
Do dự trong chốc lát, nàng rốt cục xoay người qua, tìm góc cách hắn xa nhất, chầm chậm ngồi xuống, còn đề phòng theo dõi hắn.
Cả phòng trong yên lặng, trong lòng của nàng so với trước còn rối loạn hơn .
Một hồi lâu sau, Tiểu Hồng cắn môi, mới nho nhỏ kêu lên:
"Cảnh Võ?"
"Chuyện gì?"
"Ngươi, ngươi thật... thật giết đại tiểu thư sao?" Giọng nói khẽ run, mang chút thổn thức
Một lát sau, hắn mới trả lời. "Không có."
Đơn giản hai chữ nhưng lại làm cho nước mắt Tiểu Hồng trong nháy mắt trào ra. Nàng nuốt nuớc miếng đánh ực một cái, ngăn chận một tiếng nấc sắp bật thốt lên nghẹn ngào.
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện mình mới vừa ngừng thở
Trước đây, nàng sợ Cảnh Võ thật đã giết đại tiểu thư. Nàng sợ hắn quyết như thế. Sợ người nam nhân mà nàng thầm ngưỡng mộ, giết người nàng tôn kính nhât trên cõi đời này
May là không có... May là không có...
Nước mắt chảy xuống gương mặt, Tiểu Hồng vùi mặt vào đầu gối, khóc rấm rứt, cho đến hồi lâu sau mỏi mệt mà mơ màng ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, Cảnh Võ nằm trên ván giường cũng không nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe tiếng nàng nức nở.
Mỗi một tiếng nức nở đó thật ra thì cũng như xé lòng của hắn.
Khi hắn chém giết Nghiêm Diệu Ngọc, trở lại trên thuyền, lão Ngũ bu lại, trong mắt có chút bất an.
"Thiếu Gia, con tin không có trong kế hoạch, cô ta đang bên trong."
"Ta biết."
"Cô nương này nàng... "
"Nàng sẽ không làm hư chuyện. Ngươi đi tìm chiếc xe ngựa." Tiếng nói trầm , trong đêm tối như nói với mỗi người ."Nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Bắt Tiểu Hồng, đúng là không có trong kế hoạch. Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng lần nữa che Tiền Kim Kim, muốn hi sinh cho Tiền tiểu thư, thì hắn tức giận không thể lí trí nên hắn đã mang nàng theo.
Ở phía sau tiếng khóc lóc rốt cục từ từ cũng nín lại, Cảnh Võ lại đợi một lúc lâu, cho đến xác định nàng đã mệt mỏi ngủ rồi, lúc này mới từ từ ngồi dậy. Nguời con gái kia đang ngồi co rúc ở góc tường, ngủ thiếp đi. Cảnh Võ xuống giường không tiếng động, đi tới.
Bởi vì lạnh, nàng thu người lại.Ngọn đèn dầu yếu ớt, phản chiếu những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Người nhỏ, khóc đến đỏ cả mặt, cả mũi, giống như con thỏ gặp nạn, mặc dù đã ngủ vẫn còn nhíu lông mày lại, thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh.
Cảnh Võ ngồi xổm người xuống, đem Tiểu Hồng đang ngủ say bế lên. Nàng không tỉnh lại, một đêm bị hành hạ, đã làm cho nàng mệt muốn chết rồi.
Hắn đem nàng đặt ở trên ván giường, còn kéo thảm lông cừu, đắp lên cho nàng
Trong giấc ngủ Tiểu Hồng không tự chủ níu lấy thảm lông cừu mềm mại, đem nó kéo đến dưới cổ. Chẳng qua là, thảm lông cừu ấm áp khiến trong giấc mơ nàng tủi thân, một giọt nước mắt chảy xuống má nàng.
Giọt nuớc mắt kia khiến Cảnh Võ rút tay lại.
Hắn phát hiện hắn không thể kìm chế đã vươn tay chùi đi giọt nước mắt, dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.Trong giấc mộng Tiểu Hồng đem mặt vùi vào lòng bàn tay của hắn, sau đó vùi sát trong lòng bàn tay hắn, theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra hơi ấm.
Cử chỉ vô tâm này khiến lòng Cảnh Võ động lòng, không để bị nàng ảnh hưởng. Hắn không nói chỉ nhìn nàng, biết mình nên để nàng đi, nhưng nàng đã biết hắn chính là Nhân diện nhân, để nàng trở về, thì hư cả bố cục. Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể đem nàng theo bên người, bảo đảm kế hoạch tiến hành thật thuận lợi.
Hít vào một hơi thật sâu, Cảnh Võ bắt buộc mình rút tay về, xoay người rời khỏi khoang.
Mấy tên thủ hạ, ở trên bong thuyền canh gác .
Hắn đã nhịn mười năm. Vì tất cả, lần này, hắn nhất định phải làm cho tới cùng.
Cảnh Võ đi tới mũi thuyền, cứ nhìn vào khoảng không trong bóng đêm, để mặc gió lạnh đang thổi vào người.
Xe ngựa ở trên đường nhanh chóng đi về phía trước. Năm ngày trước, khi Tiểu Hồng tỉnh lại nàng cũng đã phát hiện ra mình đang nằm ở trong xe ngựa tối đen như mực.
Bên ngoài rất nhiều người, tất cả đều cỡi ngựa nhưng lại để nàng trong xe ngựa.
Mặc dù trong xe có nệm êm, có cả thảm lông cừu, còn có hộp cao điểm , nhưng ngay cả cửa sổ cũng không có, chiếc xe ngựa chạy như điên về phía trước, xóc nảy làm cho nàng ở trong xe ngựa cũng bị ném tới ném lui .
Những nguời này cứ đi bên nàng rất cẩn thận.
Bọn họ đi vội vàng cả ngày đêm, dừng xe nghỉ ngơi dùng cơm, cũng tuyệt nhiên không dừng ở chỗ có người khiến nàng nghĩ cách kêu cứu cũng không có cách nào.
Chỉ có ở nơi hoang dã, trước không đến thôn, sau không đến phòng trọ đó là chỗ bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Cảnh Võ đi tới, mở cửa xe, rót nước trà cho nàng. Lúc này, khi Cảnh Võ mở cửa, Tiểu Hồng đang mệt tựa vào trên cửa xe. khi cửa bị mở ra, nàng choáng váng thiếu chút nữa đã ngã xuống xe ngựa. Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng.
"Nàng có khỏe không?" Nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt, bộ dạng mong manh, trong đầu của hắn lại căng thẳng .
Dĩ nhiên không tốt!
Nàng rất muốn hô to như vậy nhưng nàng làm không được. Vừa mới hé miệng, nàng đã cảm thấy một trận buồn nôn, nàng vội vàng ngậm miệng.
Cảnh Võ nhíu đầu lông mày, lấy thảm lông cừu, choàng qua nguời nàng.
"Ngươi làm gì ! Ngươi!" Nói chỉ nói một nửa, nàng ngậm miệng lại, vì sắp sửa nôn ra.
Cho đến khi biết mở miệng không gặp nguy hiểm nữa, nàng mới ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, xe ngựa cũng không phải là dừng ở giữa đồng trống, mà là đang ở trước một tòa nhà lớn.
Cửa lớn Tòa nhà có màu son, ngói xanh tường trắng, hướng hai bên mở rộng trùng điệp, cơ hồ không nhìn thấy cuối. Cửa lớn ở trước để hai pho tượng Điêu công rất tinh tế, uy nghiêm linh động sư tử bằng đá,chia ra hai bên, sững sững đứng đó. Sau đó, phiến màu son ở cửa chậm rãi mở ra.
Bên trong cửa, dọc theo chính giữa bàn đá xanh, có chừng trên trăm nô bộc đứng hai bên, tất cả đều một mực cung kính cúi đầu chờ.
Khi Cảnh Võ ôm nàng, nhảy vào kia sâu cửa đại viện, đứng ở phía trước là một người duy nhất mặc đồ tương đối đắt tiền, nhìn như tổng quản, tuổi trung niên, hướng bước về phía trước một bước, dẫn đầu khom lưng cúi người chào.
"Cung nghênh thiếu gia trở về phủ." CHƯƠNG 4.2
Lời nói vừa dứt, mọi người chỉnh tề khẽ khom người, trăm người đồng thanh đi theo mở miệng."Cung nghênh thiếu gia trở về phủ."
Cảnh Võ sắc mặt không thay đổi, ôm Tiểu Hồng bước lên thềm đá, đi vào trong thính đường, vừa tiếp tục đi sâu vào, vừa lên tiếng:
"Phái người giúp bọn hắn đem chiếc xe ngựa kia xử lý sạch, không nên lưu lại dấu vết, một lát nữa kêu mọi người đến nghị sự đường tập hợp."
"Dạ." Tổng quản gật đầu lên tiếng, lúc này mới rời đi.
Tiểu Hồng đổ mồ hôi lạnh, muốn nôn nhưng choáng váng chịu đựng chỉ có thể tùy ý Cảnh Võ ôm. Xuyên qua đi vào viện, qua cây lim xây thành hành lang gấp khúc, thấy có tuyết trắng đang rơi.
Mỗi một cái sân, cũng đều được quét dọn hết sức sạch sẽ.
Trên đường đi, người thấy Cảnh Võ, cũng sẽ tránh sang một bên, khom người cúi đầu chờ hắn đi qua. Cuối cùng, rốt cục hắn ôm nàng bước vào một gian phòng ấm áp.
Có người đã sớm đóng kín cửa sổ, hơn nữa đốt thêm lò lửa, để trên bàn bình trà còn bốc khói.
Để nàng nhẹ nhàng trên giường, động tác kia rất êm dịu.
Ngoài cửa,một người đã chạy tới.
"Thiếu Gia, đây là nước ô mai, có thể cô nương cần." Người hầu, đem khăn vải ấm áp cùng nước ô mai đưa lên.
"Để trên bàn là tốt rồi." Cảnh Võ cởi cái bao tay da trâu xuống, nói.
"Dạ." Đặt đồ xuống, người hầu cung kính thối lui, vẫn không quên đóng cửa. Tiểu Hồng nửa khép lấy mắt, đột nhiên cảm giác được một thứ mềm mại của vải vóc ấm áp đang sờ mặt của nàng, lau đi mồ hôi lạnh. Nàng sợ hết hồn, co rúm lại một chút, đồng thời kinh hoảng mở mắt ra.
Phản ứng sợ hãi lại khiến cho Cảnh Võ lo lắng nhưng hắn không có dừng tay lại mà còn chậm chạp đem khăn ấm nhẹ lau trên mặt, trên trán nàng.
Cho đến lúc này cảm xúc kinh hoảng mới từ từ lắng xuống. Tiểu Hồng mở to mắt, lẳng lặng ngắm người nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt .
Trong ánh mắt đó nàng phát hiện thì ra hắn rất quan tâm đến nàng.
Cảnh Võ đặt khăn vải xuống, bưng chung nước ô mai, vén chăn lên đắp, còn cầm lấy thìa, đích thân đút cho nàng, Tiểu Hồng lúc này mới vội vàng ngồi thẳng người.
"Ta tự uống."
Cảnh Võ không có kiên trì, đưa luôn cho nàng.
Chất lỏng ngọt ngào ấm áp chậm rãi vào cổ họng, từ từ xuống dạ dày, đang cầm chun nước ô mai, nàng càng khẳng định một việc. Trong phòng này người hầu được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, tuyệt tạm thời không cần thêm. Nhưng Tiểu Hồng không giải thích được chính là những nô bộc này là những người cũ nhưng đất đai cũng như ngôi nhà là mới xây.
Những cây trụ ở đại sảnh mới tinh, cửa sổ mới, cái bàn mới, thậm cả giường chiếu, chăn đệm cũng mới tinh.Nàng có thể đoán được căn nhà này phải vừa được xây dựng xong.
Tiểu Hồng mê màng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài, gió tuyết bám vào quần áo của Cảnh Võ.
"Ta cứ ngỡ ngươi chỉ là hộ vệ."
Nàng đột nhiên phát hiện, thật ra thì nàng cũng không rõ lắm lai lịch của Cảnh Võ .Mặt hắn vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại, vẫn im lặng
"Cảnh Võ, ngươi rốt cuộc là ai?" Tiểu Hồng hỏi tới .
Mấy ngày qua ở trên xe ngựa, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng làm sao cũng không thể nghĩ ra. Mỗi lúc nghỉ ngơi, Cảnh Võ mở cửa để nàng xuống xe hóng mát thì bốn phía đều có thêm người bên cạnh, nàng cũng không còn cơ hội hỏi.
Vốn dĩ nàng cho rằng hắn tập kích thuyền hoa là vì tiền.
Nhưng đến nơi này rồi nàng lại nghĩ nếu như mọi thứ nơi đây hết thảy thuộc về Cảnh Võ, như vậy hắn hiển nhiên không thế nào thiếu tiền.
"Tại sao ngươi muốn làm như vậy? Ngươi cùng Nghiêm công tử chẳng lẽ có thù hận gì à? chỉ có như thế ngươi mới chịu ẩn thân ở Nghiêm gia, làm hộ vệ của hắn? Hay là ngươi có chuyện gì khó nói."
Nàng nói nhỏ nhẹ .
Cảnh Võ đem thanh đao đeo ngang hông bỏ xuống, phịch một tiếng đặt ở trên bàn lớn, sắc mặt tái xanh.
"Cho dù chuyện có như vậy cũng không liên quan đến của nàng."
Một chút vui vẻ trên mặt Cảnh Võ bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Trong đôi mắt kia lại sắp nhỏ lệ , dù nàng biết cũng có lúc nên nhường hắn, nhưng nàng không nhịn được cắn môi tức giận nói.
"Nếu như chuyện không liên quan đến ta, vậy thì thả ta trở về đi!"
"Không được!"
"Tại sao không được?"
"Bởi vì ta nói không được!"
Tiểu Hồng thất kinh rụt người lại, đôi tay nhỏ bé che bộ ngực, một giọt nước mắt động lại trong hốc mắt rơi xuống.
Không thể nhìn nàng lại khóc , hắn ngừng lại rồi thở ra , tay nắm chặt xoay người muốn bỏ đi, nhưng nàng lại không buông tha.
"Đợi một chút!" Nàng theo đuổi ở phía sau hắn, "Ngươi đừng đi — có phải bởi vì ngươi có nhược điểm ở trên tay người ta? Cho nên không thể không làm những chuyện này?"
Cảnh Võ dừng chân lại, xoay người qua .
"Ngươi không phủ nhận hai điều này." Nàng nhìn thấy vẻ mặt quật cường của hắn
Tiểu nữ nhân này quá cơ trí .
"Nếu như ta nói là vì tiền?" Hắn ép kháo tới.
Khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng, có chút dã man khiến nàng có chút sợ hãi. Tiểu Hồng không nhịn được lui một bước, hoảng loạn nói ngập ngừng.
"Nhưng ngươi không thiếu tiền, không phải sao?"
"Không ai chê nhiều tiền đâu."
Một lần nữa Hắn tiến sát lại, nụ cười chế nhạo trên đôi môi mỏng của hắn."Tiền Kim Kim tiền nhiều như thế , nhưng suốt ngày buôn bán là vì cái gì chứ, cũng không phải vì tiền sao."
"Đại tiểu thư nàng!" Tiểu Hồng nhìn lên , trước mắt là người đàn ông cao lớn khiến nàng khiếp đảm lui một bước, nhưng vẫn là không nhịn được thay chủ nhân cãi lại: "Đại tiểu thư không vì tiền!"
"Nàng ta ngay tỷ muội cũng có thể lấy ra bán, ngươi nói, nàng ta không phải là vì tiền ư?"
Nghe đến đó, Tiểu Hồng giận quá , quên cả sợ hãi, nên đưa tay ra đâm mạnh vào lòng ngực hắn, nói :"Kiếm tiền chẳng qua là đại cô nương hứng thú mà thôi! Hơn nữa đại tiểu thư không có bán tiểu muội, chẳng qua là muốn các nàng đó cùng đi nói chuyện làm ăn. Không cho phép ngươi nói đại tiểu thư ta như vây, ngươi là người ngoài, ngươi không hiểu"
Nữ nhân này, trong đầu chỉ có đại cô nương của nàng ta mà thôi!
Lần lượt hai chữ "hộ vệ", hơn nữa còn là "người ngoài" khiến cho Cảnh Võ đang bình thường bỗng dưng tức giận. Hắn nhanh tay, tức giận túm lấyTiểu Hồng, kéo nàng sát vào lòng ngực, cúi đầu xuống chận đôi môi xinh xắn kia lại.
"A..." Tiểu Hồng vừa xấu hổ, giãy dụa trong lòng ngực của hắn . "Ngươi. . . Đáng giận... "
Nàng phun ra miệng chữ nào, cũng bị hắn nuốt lấy.
Hơi nóng của người đàn ông bao phủ lấy nàng, bàn tay to ôm chặt nàng, dù nàng có đưa tay đẩy vai của hắn thì hắn vẫn không nhúc nhích.Nàng có thể ngửi được mùi trên người hắn, cảm giác được thân thể hắn.
Mới đầu, hắn mạnh mẽ như thế, nhưng từ từ cũng trở nên nhẹ nhàng,từ tốn
Hắn liếm đôi môi của nàng, đùa giỡn lưỡi của nàng, đôi tay nhỏ bé lúc nãy đánh hắn ngừng lại không tự chủ, bây giờ thành nắm vạt áo của hắn.
Môi của hắn nóng quá, tay cũng nóng quá. Chẳng biết lúc nào, tay của hắn dò vào vạt áo bên trong của nàng, chui vào cái yếm thật mỏng của nàng, cảm nhận sự căng tròn của bờ ngực.
Tiểu Hồng khẽ run sợ, toàn thân nàng mềm nhũng, nàng không tự chủ được co rụt người lại, khẽ lên tiếng."A..."
Nghe được tiếng kia từ trong miệng mình bật ra, nàng mắc cỡ, cuống quít, nhưng cố không thở dốc. Cảnh Võ không chịu bỏ qua cho nàng, nhẹ nhàng mút đôi vành tai, đôi tay ấm áp rờ lên ngực nàng, cho đến khi toàn thân nàng tê dại như nhũn ra, hai tay vịn thật chặt vào cổ của hắn , mặc dù biết rõ nên dừng lại, nhưng không làm được, ngược lại còn muốn gần sát hắn hơn nữa, nhích đến gần đôi bàn tay của hắn.
Bởi vậy, chủ động là Cảnh Võ, ngược lại thấy phản ứng của nàng không cách nào tự kềm chế. Vừa bắt đầu, chỉ là muốn dọa dọa nàng mà thôi, để cho nàng chú ý nơi khác, nhưng phản ứng của nàng ngọt ngào như thế, hắn cảm giác được sự e lệ dục vọng của nàng, cảm giác được tay nàng ôm chặt lấy hắn, cảm giác được nàng không tự chủ đã tiến lại gần sát hắn, cảm giác được sự căng tròn của hai bầu ngực, khi tay hắn rờ đến như muốn mời gọi hắn thưởng thức.
Hắn không cách nào kháng cự.
Bàn tay to ngăm đen, kéo vạt áo thêu hoa ra , kéo cái yếm thật mỏng ra.
Nàng tỉnh lại một chút, vươn tay nhỏ bé ra để có thể che thân thể lại, nhưng Cảnh Võ giữ tay nàng lại , thân thể mượt mà không một thứ gì che đậy.
Này, thật xấu hổ quá mức , hắn không nên... Không nên...
Tiểu Hồng trong lòng đang lo sợ, nhưng mắt cứ nhìn, Cảnh Võ cúi đầu xuống, dùng lưỡi ướt át ngậm lấy nhũ hoa của nàng.
Hắn liếm , khẽ cắn mút lấy.
"A. . ." Tiểu Hồng run sợ , kêu ra tiếng.
"Người ngoài?" Hắn ngẩng đầu, ôm lấy hông của nàng, dùng đôi mắt đen kia nhìn nàng, khàn giọng hỏi: "Thì ra nàng cho ta là người ngoài? Nàng không thích ta?" Thân thể nàng lại run rẩy, khuôn mặt đỏ lựng
"Ta. . . Ta mới không có! Ta không thích ngươi!"
"Không có?" Cảnh Võ nheo mắt lại , bàn tay lần đi xuống dưới váy nàng.
"A, ngươi làm cái gì? Không... A... Cảnh, Cảnh Võ... Không được..." Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, cuống quít bắt được cánh tay cường tráng của hắn. "Không nên... Không thể... "
Sức lực yếu ớt của người con gái căn bản không ngăn cản được ý đồ xấu của nam nhân. Nàng kẹp chặt hai chân lại, nhưng đôi bàn tay kia lại còn mạnh hơn.
A, không...
Ngón tay xấu xa dò dẫm vào trong quần lót nàng, xoa nắn nơi mẫn cảm nhất.
Đôi mắt Cảnh Võ nóng rực như lửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn nhìn nàng, không phát hiện ra bất kỳ phản ứng nào quá tệ, nhìn sự kinh sợ cùng dục vọng đồng thời giao hòa trên khuôn mặt thuần khiết của nàng.
Tiểu Hồng run rẩy, hoàn toàn không biết làm sao, ngón tay thô ráp hắn một cách vô tình vuốt ve nàng.
"Nói lại lần nữa xem, nàng không thích ta." tiếng nói hắn khàn khàn.
"Ta. . . Ta không... A. . ." Nàng mới nói ra hai chữ, ngón tay thô ráp đã đi vào nàng. "Không, ngươi đừng... đừng..." Những câu nói không trọn chữ, thân thể mềm yếu lại một lần nữa không tự chủ được giao hòa cùng hắn.
Cảnh Võ không thể nhịn được nữa, không đùa nữa, cuối cùng khoái cảm mãnh liệt, như một loại mũi tên xuyên thấu nàng, nàng cũng không chịu nổi, trèo lên thân thể cường tráng của hắn , run rẩy.
Nàng nhạy cảm, thuần khiết.
Hắn không nên đối đãi như vậy với nàng, nhưng hắn không thể khống chế, muốn nhìn thấy nàng vì hắn mà giận giữ, đem hết tinh thần đặt vào hắn, quên Tiền Kim Kim chết tiệt kia đi. Song, thời điểm khi hắn càn rỡ trêu chọc nàng, lại bị dục vọng hành hạ. Hắn muốn nàng, nghĩ đoạt lấy nàng hoàn toàn, đem sự cứng rắn, sự đau đớn chôn sâu vào trong thân thể của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn thuộc về hắn. Đây là lần đầu tiên hắn mãnh liệt như vậy, không muốn buông tay, rời xa nữ nhân này.
Cảnh Võ hít sâu một hơi, đem mặt vùi bên cổ nàng, cảm giác được nhịp đập nho nhỏ phát ra từ trái tim đang dán vào lồng ngực của hắn. Nàng nhúc nhích, mồ hôi từ trán của nàng chảy xuống khuôn mặt, sau đó tụ lại ở cổ của hắn, hòa lẫn vào mồ hôi của hắn.
Qua một hồi lâu kìm chế, rốt cục cũng thả nàng ra, xoay người đi ra cửa ngoài.
Trong phòng, chỉ còn Tiểu Hồng đang mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, đỏ bừng hai gò má. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, co rúc ở góc giường lớn, hối hận vì lúc ở trong ngực Cảnh Võ, không kháng cự chút nào thậm chí còn hưởng ứng theo bàn tay của hắn.
minhtrangxx87
Đã nguyện với lòng rằng kiếp này nếu không lấy hắn nàng sẽ không lấy ai hết, vừa ghi khắc trong lòng như vậy thì đột nhiên người này lại bội bạc đi truy sát Nghiêm Diệu Ngọc.
"Làm sao lại là ngươi chứ."
"Là ta thì sao" . Hắn lạnh giọng.
“Nhưng....nhưng...nhưng ...Ngươi là hộ vệ của Nghiêm công tử”, nàng nhìn lên một cách kinh ngạc lẫn sợ hãi. "Hẳn.. ngươi phải bảo vệ công tử chứ."
Cảnh Võ chớp mắt, "Đó là chuyện trước kia."
Trước kia? Có ý là nói từ nay về sau hắn sẽ không còn trung thành với Nghiêm gia nữa. Hắn là người tốt, là một trang nam tử nhất ngôn cửu đỉnh, nhưng hôm nay....
Đúng lúc đó, có tiếng gõ cửa ở phía sau.
Cảnh Võ lúc này mới buông tay ra , xoay người ra mở cửa.
Ngoài cửa có hai tên đại Hán, đang mang tới một thùng nước nóng, bọn họ đi một cách im lặng, thậm chí cũng không thèm nhìn nàng một cái, để xuống một thùng tắm lớn, lập tức xoay người đi ra, nhân tiện đóng luôn cửa.
Cảnh Võ không thèm để ý đến Tiểu Hồng ngốc nghếch đứng cạnh bên, cởi hết những thứ dơ bẩn trên người xuống, trên người còn sót lại chiếc quần dài.
Mặc dù ánh đèn mờ mờ nhưng có thể nhìn rõ mọi thứ, nàng đã nhìn thấy toàn bộ, hơn nữa.... hơn nữa khi Cảnh Võ đi về phía thùng tắm, lúc giơ chân lên ngay cả thứ không nên thấy, nàng cũng đã thấy rất rõ ràng..
Tiểu Hồng chậm một bước để đưa tay lên che khuôn mặt đang đỏ bừng vì xấu hổ. Đến khi nghe tiếng nước chảy, nàng không nhịn được lại mở mắt he hé nhìn.
Chỉ thấy Cảnh Võ đã nhảy vào thùng nước, khi hắn ngồi xuống, nước trong thùng chảy tràn ra ngoài.
Hắn thật không coi ai ra gì, ngồi trong thùng tắm, thậm chí còn khép mắt lại.
Hơi nóng bốc lên ngày càng nhiều.
Xuyên qua khe hỡ nàng nhìn thấy những giọt nước lấp lánh ánh đèn đang trượt trên thân thể cường trán kia, hai cánh tay mạnh mẽ gác hờ trên bộ ngực rắn chắc bất giác buông thõng xuống để dọc theo thùng tắm.
Trời ạ, nàng xấu hổ quá!
Nàng không dám nhìn nữa, trong lòng nàng tự mắng nhiếc mình thậm tệ. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, nàng lại quên đi mất, bây giờ là lúc nào rồi mà nàng vẫn ngẩn người nhìn hắn chằm chằm. Thừa dịp Cảnh Võ nằm trong thùng tắm, nhắm mắt nghĩ ngợi, nàng phải thừa cơ hội chạy trốn, nàng để ý hai tên hắn kia mới vừa đi, mặc dù đóng cửa nhưng không có khóa.
Quyết định như vậy xong, nàng đi nhẹ nhàng đến bên cửa.
Một thước
Hai thước
Ba thước
A, nàng đến nhanh cánh cửa
Rốt cuộc cũng cầm đến cái then.
Trong nháy mắt, giọng nói trầm trầm cảnh cáo phát ra từ đằng sau lưng.
"Tốt nhất là nàng không nên làm như vậy."
Nàng sợ hãi cuống quýt quay đầu lại.Chỉ thấy cảnh Võ không động đậy, ngay cả mắt cũng không mở.
“Ngoài cửa có người canh chừng rồi”, hắn nói rõ.
"Ta.... ta chỉ muốn bơi thôi."
Cảnh Võ thấy nàng chẳng biết cách nói dối. "Nàng không biết bơi, hồi trước chẳng phải ta kéo nàng lên bờ đó sao?
Thật là quá đáng.
Tiểu Hồng giận quá, thật giận quá, nàng giậm mạnh chân. Tức quá rốt cuộc thì ngươi muốn gì?
Cảnh Võ bĩu môi mỏng dính của hắn lại, không báo trước, hắn lập tức đứng lên, bao nhiêu nước trút xuống phía dưới, chảy xuống cặp mông vung cao
Lại một lần nữa Tiểu Hồng trợn tròn mắt, há miệng.
Khi hắn quay người lại, không nói một tiếng, nàng cũng xoay người sợ thấy cái không nên thấy, tim nàng đập nhanh, nghe thấy tiếng mặc quần áo, sau đó trở nên thinh lặng.
Không thấy có tiếng động. Nàng tò mò hé mắt nhìn lén, lại nhìn thấy Cảnh Võ đang nằm trên giường cùng với quần áo.Người này, thật không xem nàng ra gì cả.
Tiểu Hồng nhìn Cảnh Võ, rồi nhìn cái cửa, nàng có thể đẩy cửa ra, nàng có thể chạy trốn nhưng đúng như hắn nói, nàng không thể bơi lội, nàng không thể trốn, cho dù muốn chạy trốn cũng trốn không thoát cuối cùng tự tìm phiền toái mà thôi.
Do dự trong chốc lát, nàng rốt cục xoay người qua, tìm góc cách hắn xa nhất, chầm chậm ngồi xuống, còn đề phòng theo dõi hắn.
Cả phòng trong yên lặng, trong lòng của nàng so với trước còn rối loạn hơn .
Một hồi lâu sau, Tiểu Hồng cắn môi, mới nho nhỏ kêu lên:
"Cảnh Võ?"
"Chuyện gì?"
"Ngươi, ngươi thật... thật giết đại tiểu thư sao?" Giọng nói khẽ run, mang chút thổn thức
Một lát sau, hắn mới trả lời. "Không có."
Đơn giản hai chữ nhưng lại làm cho nước mắt Tiểu Hồng trong nháy mắt trào ra. Nàng nuốt nuớc miếng đánh ực một cái, ngăn chận một tiếng nấc sắp bật thốt lên nghẹn ngào.
Cho đến lúc này, nàng mới phát hiện mình mới vừa ngừng thở
Trước đây, nàng sợ Cảnh Võ thật đã giết đại tiểu thư. Nàng sợ hắn quyết như thế. Sợ người nam nhân mà nàng thầm ngưỡng mộ, giết người nàng tôn kính nhât trên cõi đời này
May là không có... May là không có...
Nước mắt chảy xuống gương mặt, Tiểu Hồng vùi mặt vào đầu gối, khóc rấm rứt, cho đến hồi lâu sau mỏi mệt mà mơ màng ngủ.
Đêm khuya yên tĩnh, Cảnh Võ nằm trên ván giường cũng không nhúc nhích, lẳng lặng lắng nghe tiếng nàng nức nở.
Mỗi một tiếng nức nở đó thật ra thì cũng như xé lòng của hắn.
Khi hắn chém giết Nghiêm Diệu Ngọc, trở lại trên thuyền, lão Ngũ bu lại, trong mắt có chút bất an.
"Thiếu Gia, con tin không có trong kế hoạch, cô ta đang bên trong."
"Ta biết."
"Cô nương này nàng... "
"Nàng sẽ không làm hư chuyện. Ngươi đi tìm chiếc xe ngựa." Tiếng nói trầm , trong đêm tối như nói với mỗi người ."Nếu như xảy ra chuyện, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Bắt Tiểu Hồng, đúng là không có trong kế hoạch. Nhưng khi hắn nhìn thấy nàng lần nữa che Tiền Kim Kim, muốn hi sinh cho Tiền tiểu thư, thì hắn tức giận không thể lí trí nên hắn đã mang nàng theo.
Ở phía sau tiếng khóc lóc rốt cục từ từ cũng nín lại, Cảnh Võ lại đợi một lúc lâu, cho đến xác định nàng đã mệt mỏi ngủ rồi, lúc này mới từ từ ngồi dậy. Nguời con gái kia đang ngồi co rúc ở góc tường, ngủ thiếp đi. Cảnh Võ xuống giường không tiếng động, đi tới.
Bởi vì lạnh, nàng thu người lại.Ngọn đèn dầu yếu ớt, phản chiếu những giọt nước mắt vẫn còn chưa khô trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng.
Người nhỏ, khóc đến đỏ cả mặt, cả mũi, giống như con thỏ gặp nạn, mặc dù đã ngủ vẫn còn nhíu lông mày lại, thỉnh thoảng lại run lên vì lạnh.
Cảnh Võ ngồi xổm người xuống, đem Tiểu Hồng đang ngủ say bế lên. Nàng không tỉnh lại, một đêm bị hành hạ, đã làm cho nàng mệt muốn chết rồi.
Hắn đem nàng đặt ở trên ván giường, còn kéo thảm lông cừu, đắp lên cho nàng
Trong giấc ngủ Tiểu Hồng không tự chủ níu lấy thảm lông cừu mềm mại, đem nó kéo đến dưới cổ. Chẳng qua là, thảm lông cừu ấm áp khiến trong giấc mơ nàng tủi thân, một giọt nước mắt chảy xuống má nàng.
Giọt nuớc mắt kia khiến Cảnh Võ rút tay lại.
Hắn phát hiện hắn không thể kìm chế đã vươn tay chùi đi giọt nước mắt, dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn.Trong giấc mộng Tiểu Hồng đem mặt vùi vào lòng bàn tay của hắn, sau đó vùi sát trong lòng bàn tay hắn, theo bản năng tìm kiếm nơi phát ra hơi ấm.
Cử chỉ vô tâm này khiến lòng Cảnh Võ động lòng, không để bị nàng ảnh hưởng. Hắn không nói chỉ nhìn nàng, biết mình nên để nàng đi, nhưng nàng đã biết hắn chính là Nhân diện nhân, để nàng trở về, thì hư cả bố cục. Chuyện đã đến nước này, hắn chỉ có thể đem nàng theo bên người, bảo đảm kế hoạch tiến hành thật thuận lợi.
Hít vào một hơi thật sâu, Cảnh Võ bắt buộc mình rút tay về, xoay người rời khỏi khoang.
Mấy tên thủ hạ, ở trên bong thuyền canh gác .
Hắn đã nhịn mười năm. Vì tất cả, lần này, hắn nhất định phải làm cho tới cùng.
Cảnh Võ đi tới mũi thuyền, cứ nhìn vào khoảng không trong bóng đêm, để mặc gió lạnh đang thổi vào người.
Xe ngựa ở trên đường nhanh chóng đi về phía trước. Năm ngày trước, khi Tiểu Hồng tỉnh lại nàng cũng đã phát hiện ra mình đang nằm ở trong xe ngựa tối đen như mực.
Bên ngoài rất nhiều người, tất cả đều cỡi ngựa nhưng lại để nàng trong xe ngựa.
Mặc dù trong xe có nệm êm, có cả thảm lông cừu, còn có hộp cao điểm , nhưng ngay cả cửa sổ cũng không có, chiếc xe ngựa chạy như điên về phía trước, xóc nảy làm cho nàng ở trong xe ngựa cũng bị ném tới ném lui .
Những nguời này cứ đi bên nàng rất cẩn thận.
Bọn họ đi vội vàng cả ngày đêm, dừng xe nghỉ ngơi dùng cơm, cũng tuyệt nhiên không dừng ở chỗ có người khiến nàng nghĩ cách kêu cứu cũng không có cách nào.
Chỉ có ở nơi hoang dã, trước không đến thôn, sau không đến phòng trọ đó là chỗ bọn họ dừng lại nghỉ ngơi, Cảnh Võ đi tới, mở cửa xe, rót nước trà cho nàng. Lúc này, khi Cảnh Võ mở cửa, Tiểu Hồng đang mệt tựa vào trên cửa xe. khi cửa bị mở ra, nàng choáng váng thiếu chút nữa đã ngã xuống xe ngựa. Hắn nhanh chóng ôm lấy nàng.
"Nàng có khỏe không?" Nhìn thấy sắc mặt nàng trắng bệch, hơi thở yếu ớt, bộ dạng mong manh, trong đầu của hắn lại căng thẳng .
Dĩ nhiên không tốt!
Nàng rất muốn hô to như vậy nhưng nàng làm không được. Vừa mới hé miệng, nàng đã cảm thấy một trận buồn nôn, nàng vội vàng ngậm miệng.
Cảnh Võ nhíu đầu lông mày, lấy thảm lông cừu, choàng qua nguời nàng.
"Ngươi làm gì ! Ngươi!" Nói chỉ nói một nửa, nàng ngậm miệng lại, vì sắp sửa nôn ra.
Cho đến khi biết mở miệng không gặp nguy hiểm nữa, nàng mới ngắm nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện, xe ngựa cũng không phải là dừng ở giữa đồng trống, mà là đang ở trước một tòa nhà lớn.
Cửa lớn Tòa nhà có màu son, ngói xanh tường trắng, hướng hai bên mở rộng trùng điệp, cơ hồ không nhìn thấy cuối. Cửa lớn ở trước để hai pho tượng Điêu công rất tinh tế, uy nghiêm linh động sư tử bằng đá,chia ra hai bên, sững sững đứng đó. Sau đó, phiến màu son ở cửa chậm rãi mở ra.
Bên trong cửa, dọc theo chính giữa bàn đá xanh, có chừng trên trăm nô bộc đứng hai bên, tất cả đều một mực cung kính cúi đầu chờ.
Khi Cảnh Võ ôm nàng, nhảy vào kia sâu cửa đại viện, đứng ở phía trước là một người duy nhất mặc đồ tương đối đắt tiền, nhìn như tổng quản, tuổi trung niên, hướng bước về phía trước một bước, dẫn đầu khom lưng cúi người chào.
"Cung nghênh thiếu gia trở về phủ." CHƯƠNG 4.2
Lời nói vừa dứt, mọi người chỉnh tề khẽ khom người, trăm người đồng thanh đi theo mở miệng."Cung nghênh thiếu gia trở về phủ."
Cảnh Võ sắc mặt không thay đổi, ôm Tiểu Hồng bước lên thềm đá, đi vào trong thính đường, vừa tiếp tục đi sâu vào, vừa lên tiếng:
"Phái người giúp bọn hắn đem chiếc xe ngựa kia xử lý sạch, không nên lưu lại dấu vết, một lát nữa kêu mọi người đến nghị sự đường tập hợp."
"Dạ." Tổng quản gật đầu lên tiếng, lúc này mới rời đi.
Tiểu Hồng đổ mồ hôi lạnh, muốn nôn nhưng choáng váng chịu đựng chỉ có thể tùy ý Cảnh Võ ôm. Xuyên qua đi vào viện, qua cây lim xây thành hành lang gấp khúc, thấy có tuyết trắng đang rơi.
Mỗi một cái sân, cũng đều được quét dọn hết sức sạch sẽ.
Trên đường đi, người thấy Cảnh Võ, cũng sẽ tránh sang một bên, khom người cúi đầu chờ hắn đi qua. Cuối cùng, rốt cục hắn ôm nàng bước vào một gian phòng ấm áp.
Có người đã sớm đóng kín cửa sổ, hơn nữa đốt thêm lò lửa, để trên bàn bình trà còn bốc khói.
Để nàng nhẹ nhàng trên giường, động tác kia rất êm dịu.
Ngoài cửa,một người đã chạy tới.
"Thiếu Gia, đây là nước ô mai, có thể cô nương cần." Người hầu, đem khăn vải ấm áp cùng nước ô mai đưa lên.
"Để trên bàn là tốt rồi." Cảnh Võ cởi cái bao tay da trâu xuống, nói.
"Dạ." Đặt đồ xuống, người hầu cung kính thối lui, vẫn không quên đóng cửa. Tiểu Hồng nửa khép lấy mắt, đột nhiên cảm giác được một thứ mềm mại của vải vóc ấm áp đang sờ mặt của nàng, lau đi mồ hôi lạnh. Nàng sợ hết hồn, co rúm lại một chút, đồng thời kinh hoảng mở mắt ra.
Phản ứng sợ hãi lại khiến cho Cảnh Võ lo lắng nhưng hắn không có dừng tay lại mà còn chậm chạp đem khăn ấm nhẹ lau trên mặt, trên trán nàng.
Cho đến lúc này cảm xúc kinh hoảng mới từ từ lắng xuống. Tiểu Hồng mở to mắt, lẳng lặng ngắm người nam nhân vừa quen thuộc vừa xa lạ trước mặt .
Trong ánh mắt đó nàng phát hiện thì ra hắn rất quan tâm đến nàng.
Cảnh Võ đặt khăn vải xuống, bưng chung nước ô mai, vén chăn lên đắp, còn cầm lấy thìa, đích thân đút cho nàng, Tiểu Hồng lúc này mới vội vàng ngồi thẳng người.
"Ta tự uống."
Cảnh Võ không có kiên trì, đưa luôn cho nàng.
Chất lỏng ngọt ngào ấm áp chậm rãi vào cổ họng, từ từ xuống dạ dày, đang cầm chun nước ô mai, nàng càng khẳng định một việc. Trong phòng này người hầu được huấn luyện vô cùng nghiêm chỉnh, tuyệt tạm thời không cần thêm. Nhưng Tiểu Hồng không giải thích được chính là những nô bộc này là những người cũ nhưng đất đai cũng như ngôi nhà là mới xây.
Những cây trụ ở đại sảnh mới tinh, cửa sổ mới, cái bàn mới, thậm cả giường chiếu, chăn đệm cũng mới tinh.Nàng có thể đoán được căn nhà này phải vừa được xây dựng xong.
Tiểu Hồng mê màng ngẩng đầu lên, nhìn ra bên ngoài, gió tuyết bám vào quần áo của Cảnh Võ.
"Ta cứ ngỡ ngươi chỉ là hộ vệ."
Nàng đột nhiên phát hiện, thật ra thì nàng cũng không rõ lắm lai lịch của Cảnh Võ .Mặt hắn vẫn lạnh lùng, đôi môi mím lại, vẫn im lặng
"Cảnh Võ, ngươi rốt cuộc là ai?" Tiểu Hồng hỏi tới .
Mấy ngày qua ở trên xe ngựa, nàng suy nghĩ rất nhiều, nhưng làm sao cũng không thể nghĩ ra. Mỗi lúc nghỉ ngơi, Cảnh Võ mở cửa để nàng xuống xe hóng mát thì bốn phía đều có thêm người bên cạnh, nàng cũng không còn cơ hội hỏi.
Vốn dĩ nàng cho rằng hắn tập kích thuyền hoa là vì tiền.
Nhưng đến nơi này rồi nàng lại nghĩ nếu như mọi thứ nơi đây hết thảy thuộc về Cảnh Võ, như vậy hắn hiển nhiên không thế nào thiếu tiền.
"Tại sao ngươi muốn làm như vậy? Ngươi cùng Nghiêm công tử chẳng lẽ có thù hận gì à? chỉ có như thế ngươi mới chịu ẩn thân ở Nghiêm gia, làm hộ vệ của hắn? Hay là ngươi có chuyện gì khó nói."
Nàng nói nhỏ nhẹ .
Cảnh Võ đem thanh đao đeo ngang hông bỏ xuống, phịch một tiếng đặt ở trên bàn lớn, sắc mặt tái xanh.
"Cho dù chuyện có như vậy cũng không liên quan đến của nàng."
Một chút vui vẻ trên mặt Cảnh Võ bỗng chốc trở nên lạnh lùng.
Trong đôi mắt kia lại sắp nhỏ lệ , dù nàng biết cũng có lúc nên nhường hắn, nhưng nàng không nhịn được cắn môi tức giận nói.
"Nếu như chuyện không liên quan đến ta, vậy thì thả ta trở về đi!"
"Không được!"
"Tại sao không được?"
"Bởi vì ta nói không được!"
Tiểu Hồng thất kinh rụt người lại, đôi tay nhỏ bé che bộ ngực, một giọt nước mắt động lại trong hốc mắt rơi xuống.
Không thể nhìn nàng lại khóc , hắn ngừng lại rồi thở ra , tay nắm chặt xoay người muốn bỏ đi, nhưng nàng lại không buông tha.
"Đợi một chút!" Nàng theo đuổi ở phía sau hắn, "Ngươi đừng đi — có phải bởi vì ngươi có nhược điểm ở trên tay người ta? Cho nên không thể không làm những chuyện này?"
Cảnh Võ dừng chân lại, xoay người qua .
"Ngươi không phủ nhận hai điều này." Nàng nhìn thấy vẻ mặt quật cường của hắn
Tiểu nữ nhân này quá cơ trí .
"Nếu như ta nói là vì tiền?" Hắn ép kháo tới.
Khuôn mặt nghiêm trang lạnh lùng, có chút dã man khiến nàng có chút sợ hãi. Tiểu Hồng không nhịn được lui một bước, hoảng loạn nói ngập ngừng.
"Nhưng ngươi không thiếu tiền, không phải sao?"
"Không ai chê nhiều tiền đâu."
Một lần nữa Hắn tiến sát lại, nụ cười chế nhạo trên đôi môi mỏng của hắn."Tiền Kim Kim tiền nhiều như thế , nhưng suốt ngày buôn bán là vì cái gì chứ, cũng không phải vì tiền sao."
"Đại tiểu thư nàng!" Tiểu Hồng nhìn lên , trước mắt là người đàn ông cao lớn khiến nàng khiếp đảm lui một bước, nhưng vẫn là không nhịn được thay chủ nhân cãi lại: "Đại tiểu thư không vì tiền!"
"Nàng ta ngay tỷ muội cũng có thể lấy ra bán, ngươi nói, nàng ta không phải là vì tiền ư?"
Nghe đến đó, Tiểu Hồng giận quá , quên cả sợ hãi, nên đưa tay ra đâm mạnh vào lòng ngực hắn, nói :"Kiếm tiền chẳng qua là đại cô nương hứng thú mà thôi! Hơn nữa đại tiểu thư không có bán tiểu muội, chẳng qua là muốn các nàng đó cùng đi nói chuyện làm ăn. Không cho phép ngươi nói đại tiểu thư ta như vây, ngươi là người ngoài, ngươi không hiểu"
Nữ nhân này, trong đầu chỉ có đại cô nương của nàng ta mà thôi!
Lần lượt hai chữ "hộ vệ", hơn nữa còn là "người ngoài" khiến cho Cảnh Võ đang bình thường bỗng dưng tức giận. Hắn nhanh tay, tức giận túm lấyTiểu Hồng, kéo nàng sát vào lòng ngực, cúi đầu xuống chận đôi môi xinh xắn kia lại.
"A..." Tiểu Hồng vừa xấu hổ, giãy dụa trong lòng ngực của hắn . "Ngươi. . . Đáng giận... "
Nàng phun ra miệng chữ nào, cũng bị hắn nuốt lấy.
Hơi nóng của người đàn ông bao phủ lấy nàng, bàn tay to ôm chặt nàng, dù nàng có đưa tay đẩy vai của hắn thì hắn vẫn không nhúc nhích.Nàng có thể ngửi được mùi trên người hắn, cảm giác được thân thể hắn.
Mới đầu, hắn mạnh mẽ như thế, nhưng từ từ cũng trở nên nhẹ nhàng,từ tốn
Hắn liếm đôi môi của nàng, đùa giỡn lưỡi của nàng, đôi tay nhỏ bé lúc nãy đánh hắn ngừng lại không tự chủ, bây giờ thành nắm vạt áo của hắn.
Môi của hắn nóng quá, tay cũng nóng quá. Chẳng biết lúc nào, tay của hắn dò vào vạt áo bên trong của nàng, chui vào cái yếm thật mỏng của nàng, cảm nhận sự căng tròn của bờ ngực.
Tiểu Hồng khẽ run sợ, toàn thân nàng mềm nhũng, nàng không tự chủ được co rụt người lại, khẽ lên tiếng."A..."
Nghe được tiếng kia từ trong miệng mình bật ra, nàng mắc cỡ, cuống quít, nhưng cố không thở dốc. Cảnh Võ không chịu bỏ qua cho nàng, nhẹ nhàng mút đôi vành tai, đôi tay ấm áp rờ lên ngực nàng, cho đến khi toàn thân nàng tê dại như nhũn ra, hai tay vịn thật chặt vào cổ của hắn , mặc dù biết rõ nên dừng lại, nhưng không làm được, ngược lại còn muốn gần sát hắn hơn nữa, nhích đến gần đôi bàn tay của hắn.
Bởi vậy, chủ động là Cảnh Võ, ngược lại thấy phản ứng của nàng không cách nào tự kềm chế. Vừa bắt đầu, chỉ là muốn dọa dọa nàng mà thôi, để cho nàng chú ý nơi khác, nhưng phản ứng của nàng ngọt ngào như thế, hắn cảm giác được sự e lệ dục vọng của nàng, cảm giác được tay nàng ôm chặt lấy hắn, cảm giác được nàng không tự chủ đã tiến lại gần sát hắn, cảm giác được sự căng tròn của hai bầu ngực, khi tay hắn rờ đến như muốn mời gọi hắn thưởng thức.
Hắn không cách nào kháng cự.
Bàn tay to ngăm đen, kéo vạt áo thêu hoa ra , kéo cái yếm thật mỏng ra.
Nàng tỉnh lại một chút, vươn tay nhỏ bé ra để có thể che thân thể lại, nhưng Cảnh Võ giữ tay nàng lại , thân thể mượt mà không một thứ gì che đậy.
Này, thật xấu hổ quá mức , hắn không nên... Không nên...
Tiểu Hồng trong lòng đang lo sợ, nhưng mắt cứ nhìn, Cảnh Võ cúi đầu xuống, dùng lưỡi ướt át ngậm lấy nhũ hoa của nàng.
Hắn liếm , khẽ cắn mút lấy.
"A. . ." Tiểu Hồng run sợ , kêu ra tiếng.
"Người ngoài?" Hắn ngẩng đầu, ôm lấy hông của nàng, dùng đôi mắt đen kia nhìn nàng, khàn giọng hỏi: "Thì ra nàng cho ta là người ngoài? Nàng không thích ta?" Thân thể nàng lại run rẩy, khuôn mặt đỏ lựng
"Ta. . . Ta mới không có! Ta không thích ngươi!"
"Không có?" Cảnh Võ nheo mắt lại , bàn tay lần đi xuống dưới váy nàng.
"A, ngươi làm cái gì? Không... A... Cảnh, Cảnh Võ... Không được..." Nàng đỏ bừng cả khuôn mặt, cuống quít bắt được cánh tay cường tráng của hắn. "Không nên... Không thể... "
Sức lực yếu ớt của người con gái căn bản không ngăn cản được ý đồ xấu của nam nhân. Nàng kẹp chặt hai chân lại, nhưng đôi bàn tay kia lại còn mạnh hơn.
A, không...
Ngón tay xấu xa dò dẫm vào trong quần lót nàng, xoa nắn nơi mẫn cảm nhất.
Đôi mắt Cảnh Võ nóng rực như lửa, nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn.
Hắn nhìn nàng, không phát hiện ra bất kỳ phản ứng nào quá tệ, nhìn sự kinh sợ cùng dục vọng đồng thời giao hòa trên khuôn mặt thuần khiết của nàng.
Tiểu Hồng run rẩy, hoàn toàn không biết làm sao, ngón tay thô ráp hắn một cách vô tình vuốt ve nàng.
"Nói lại lần nữa xem, nàng không thích ta." tiếng nói hắn khàn khàn.
"Ta. . . Ta không... A. . ." Nàng mới nói ra hai chữ, ngón tay thô ráp đã đi vào nàng. "Không, ngươi đừng... đừng..." Những câu nói không trọn chữ, thân thể mềm yếu lại một lần nữa không tự chủ được giao hòa cùng hắn.
Cảnh Võ không thể nhịn được nữa, không đùa nữa, cuối cùng khoái cảm mãnh liệt, như một loại mũi tên xuyên thấu nàng, nàng cũng không chịu nổi, trèo lên thân thể cường tráng của hắn , run rẩy.
Nàng nhạy cảm, thuần khiết.
Hắn không nên đối đãi như vậy với nàng, nhưng hắn không thể khống chế, muốn nhìn thấy nàng vì hắn mà giận giữ, đem hết tinh thần đặt vào hắn, quên Tiền Kim Kim chết tiệt kia đi. Song, thời điểm khi hắn càn rỡ trêu chọc nàng, lại bị dục vọng hành hạ. Hắn muốn nàng, nghĩ đoạt lấy nàng hoàn toàn, đem sự cứng rắn, sự đau đớn chôn sâu vào trong thân thể của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn thuộc về hắn. Đây là lần đầu tiên hắn mãnh liệt như vậy, không muốn buông tay, rời xa nữ nhân này.
Cảnh Võ hít sâu một hơi, đem mặt vùi bên cổ nàng, cảm giác được nhịp đập nho nhỏ phát ra từ trái tim đang dán vào lồng ngực của hắn. Nàng nhúc nhích, mồ hôi từ trán của nàng chảy xuống khuôn mặt, sau đó tụ lại ở cổ của hắn, hòa lẫn vào mồ hôi của hắn.
Qua một hồi lâu kìm chế, rốt cục cũng thả nàng ra, xoay người đi ra cửa ngoài.
Trong phòng, chỉ còn Tiểu Hồng đang mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, đỏ bừng hai gò má. Nàng nhắm chặt hai mắt lại, co rúc ở góc giường lớn, hối hận vì lúc ở trong ngực Cảnh Võ, không kháng cự chút nào thậm chí còn hưởng ứng theo bàn tay của hắn.
minhtrangxx87
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.