Phu Quân, Xin Chào!

Chương 22: 11. Đến phủ Trấn Viễn hầu

Lý Hảo

09/09/2016

“Cô nương, đã đến Đông Hoa Môn rồi. Từ cổng này đi vào chính là kinh thành.” Khưu mẫu cười nói.

Lý mẫu cảm khái: năm đó cũng theo Tam lão gia cùng Tam phu nhân từ nơi này rời kinh, hiện tại chỉ có mình cùng Tứ cô nương quay về còn lão gia cùng phu nhân lại phải lưu lại phương xa.

“Lý mẫu có muốn đi ra xem không? Xem thử có gì thay đổi?” Lý Tử Du hỏi.

“Ai, cô nương à, không xem cũng thế thôi. Cô nương nghĩ vậy cũng được rồi, Cô nương muốn đi Hầu phủ không? Phu nhân còn có một căn nhà khác ở trong thành.”

“Đã đến đây rồi sao có thể không đi Hầu phủ được.” Hơn nữa nàng cùng Lý mẫu khẳng định là khó có thể kháng cự thế lực Hầu phủ, mà nhà của mẫu thân không biết còn có người ở hay không.

Lý Tử Du biết nàng phải đi, phải nhẫn nhịn, giấu đi tâm tình. Nếu ngay từ đầu dùng khí thế bức người sẽ là đi tìm chết.

“Lý mẫu, người theo hồi môn của mẫu thân có còn ở kinh thành không?” Người trong tay nàng thực sự quá ít, chỉ có hai người Lý mẫu cùng Bạch Vi. Một khi vào Hầu phủ thì chuyện bên ngoài một chút cũng chẳng hay biết gì. Đối với nàng thực bất lợi.

Lý mẫu nói: “Có, trước kia khi phu nhân rời khỏi kinh thành thì đều thưởng bạc cho các đại a đầu rồi thả ra ngoài. Nô tỳ biết nha hoàn nhất đẳng bên người phu nhân là Văn Trúc cùng tùy tùng bên cạnh Tam lão gia là Mãn Thương đã thành thân. Thời điểm rời đi lão gia cùng phu nhân đều đã trừ tịch cho họ. Họ ở trong một ngõ nhỏ nhưng bây giờ không biết có còn ở không. Cô nương muốn đưa họ về sao?”

“Là muốn để bọn họ giúp đỡ hỏi thăm những chuyện bên ngoài một chút. Có một số việc chúng ta không tiện làm cũng có thể giao cho bọn họ.”

Bạch Vi vội hỏi: “Cô nương, ta cũng có thể ra ngoài hỏi thăm mà?” Bạch Vi đã biết đại khái chuyện của cô nương rồi.

Lý mẫu nói: “Ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, vào Hầu phủ rồi làm sao có thể dễ dàng đi ra ngoài được? Cô nương, ngài có muốn đem đồ cưới của phu nhân giành lại không?” Trước kia phu nhân tuy đem khế ước phòng ở, đất đai cầm đi nhưng là đã sáu,bảy năm rồi không biết có bị Hầu phủ chiếm hay không. Nếu muốn lấy lại, nói dễ hơn làm. Chỉ là nếu không có những thứ đó, cô nương về sau chỉ có thể hoàn toàn dựa vào Hầu phủ.

“Vốn là của cô nương mà, sao có thể không giữ được.” Bạch Vi không phục nói.



Lý Tử Du cùng Lý mẫu đều nở nụ cười, nha đầu kia đúng là thật thà.

“Về sau trước mặt ta nói chuyện thẳng thắn thì không sao nhưng nếu ở nơi khác trong Hầu phủ thì phải làm việc cẩn thận, bằng không ngươi sẽ là người chịu thiệt đó.” Lý Tử Du nói.

“Cô nương, nô tỳ hiểu được. Nhất định sẽ cẩn thận.”

“Nha đầu này rất hiểu chuyện, nô tỳ có thể yên tâm được rồi.” Lý mẫu cười nói.

Xe ngựa cũng đi được nửa ngày rồi nhưng mà cũng chẳng xuất hiện một bóng người nào xuất hiện trên đường để đón tiếp. Như thế cũng có thể thấy được thái độ của Hầu phủ đối với Lý Tử Du. Lý Tử Du cũng chẳng thấy thương tâm, nếu ngay từ đầu bọn họ tỏ vẻ ân cần thì ngược lại khiến nàng không thoải mái.

“Cô nương, đến phủ Trấn Viễn hầu rồi.” Tiếng Khưu mẫu bên ngoài xe ngựa vogj đến. Lý Tử Du được Bạch Vi cùng Lý mẫu đỡ xuống xe ngựa. Thì ra xe ngựa này đã trực tiếp đi vào cổng, bên cạnh còn có một cỗ kiệu, bốn năm bà tử thô sử đứng chờ. Lý Tử Du lên kiệu, đi thêm mấy vòng rốt cuộc cũng đến nơi.

“Tứ cô nương, phía trước chính là Hỉ Nhạc Đường của Thái phu nhân.” Họa Mi bên cạnh cỗ kiệu lên tiếng.

Lý Tử Du đi ra ngoài. Khưu mẫu không có ở đây, xem ra đã chạy trước báo tin cho Thái phu nhân rồi. Dọc đường đi còn có mấy nha đầu ăn mặc lòe loẹt đứng im lặng một bên. Đến cửa Hỉ Nhạc Đường, Lý mẫu cùng Bạch Vi bị một nha đầu đưa đến phòng bên cạnh.

Lý Tử Du vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi đàn hương rất nặng. Trước kia nghe nói tổ mẫu là tín đồ tin Phật, hiện tại rốt cuộc cũng nhìn thấy, ngay cả đốt hương cũng là đàn hương mà Phật môn thích dùng.

Trong phòng là một đám người ăn mặc sang quý, Lý Tử Du đại khái có thể nhớ rõ vài người, vài kẻ tiểu bối khác nàng lại chẳng biết ai. Bất quá nàng nhận ra bà lão mặc ngoại sam màu đỏ ngồi phía trên cùng kia là tổ mẫu đại nhân của nàng. Nhắc đến phủ Trấn Viễn Hầu nàng nhớ rõ nhất chính là bà ta, vị lão thái thái cao cao tại thượng phía trên kia. Bởi vì ngày bé vị lão thái thái này khi ngoại tổ phụ nàng gặp chuyện đã rất nhiều lần bắt buộc phụ thân nàng hưu thê, hơn nữa còn nói không biết bao nhiêu lời khó nghe đối với mẫu thân nàng, một chút cũng chẳng bận tâm cố kỵ cháu gái bà ta còn ở bên cạnh.

Hiện tại đã bảy năm trôi qua, vị lão thái thái này cũng già đi nhiều rồi, trên trán mang một cái đai đen buộc đầu, nơi mái tóc hoa râm có cắm một cây trâm vàng. Có nha hoàn thả một cái đệm trên mặt đất, Lý Tử Du liền quỳ xuống, dập đầu hành lễ với Thái phu nhân: “Cháu gái bái kiến tổ mẫu, tổ mẫu vạn an.”



“Đứng lên đi.” Một thanh âm thản nhiên truyền tới, Lý Tử Du liền đứng dậy. Chỉ là khi ngẩng đầu nhìn lên, những người bên cạnh Thái phu nhân đều mang sắc mặt khác nhau. Đại phu nhân Tiết thị tuy mỉm cười nhưng không mang chút ấm áp. Bên cạnh nàng là đại thiếu phu nhân tiểu Tiết thị cùng nhị thiếu phu nhân Vương thị. Lý Tử Du nhất nhất hành lễ.

Nhị phu nhân Triệu thị cười nói: “Khó trách lão thái thái mỗi ngày đều nhắc đến, bộ dạng tứ chất nữ quả thật khiến người ta đau lòng. Ta nhìn thật yêu thích, hận không thể có một nữ nhi như thế.” Nhị phu nhân Triệu thị tuy rằng gả cho Nhị lão gia thân phận thứ xuất nhưng bà lại là đích nữ của phủ Định Viễn hầu, khí thế đương nhiên không thua kém người khác. Hơn nữa miệng nàng lại ngọt, Thái phu nhân Kim thị đối xử với bà cùng các con dâu khác đều bình đẳng, nhiều khi còn thích mang theo bà cùng xuất môn. Đại phu nhân Tiết thị liền cảm thấy không thoải mái trong lòng, cho rằng lão thái thái không thương con ruột mà lại đi thương con vợ kế. Đương nhiên lời này chỉ là bà ta chỉ dám ngầm nói sau lưng, trước mặt lão thái thái bà ta lại chẳng dám nói nửa lời.

Đứng phía sau nhị phu nhân Triệu thị là tam thiếu phu nhân Tiền thị, bất quá Tam thiếu phu nhân Tiền thị này cũng không thân thiện như bà bà (mẹ chồng), trên mặt đều thể hiện vẻ khinh bỉ.

Còn Tứ phu nhân Trâu thị là người kiệm lời, chỉ cười cười với Lý Tử Du mà thôi.

“Các ngươi đều nhìn thấy Tứ nha đầu rồi, có việc gì thì đều đi làm đi. Nhiều người như thế khiến ta đau đầu lắm.” Thái phu nhân vừa nói xong liền có một nha đầu tiến lên xoa bóp.

“Con dâu cả ở lại một chút, có chuẩn bị quét tước nơi ở cho Tứ nha đầu chưa?”

Tiết thị đáp lời: “Vốn là con muốn thu dọn nơi ở của Tam thúc trước kia nhưng mà không kịp. Con dâu nghĩ các cô nương của quý phủ ta đều ở đây, cho nên để bọn hạ nhân thu dọn mấy gian phòng ở để cho Tứ chất nữ cùng tỷ muội ở chung một chỗ. Thứ nhất là có người bầu bạn, thứ hai cũng để mọi người quen thuộc lẫn nhau.”

Thái phu nhân gật gật đầu: “Cứ an bài như vậy đi. Gọi các cô nương lại đây, tỷ muội gặp nhau, không cần đi học.”

“Vâng.”

Lý Tử Du trong lòng thầm nghĩ: đại đường tỷ Lý Tử Trân năm nay ít nhất cũng mười sáu tuổi rồi sao còn đến trường? Nhị đường tỷ tuổi cũng không còn nhỏ, trừ tam đường tỷ Lý Tử Kỳ sinh cùng năm với mình, hai cô nương kia vì sao còn chưa lập gia đình? Chẳng lẽ mình đoán đúng rồi? Bọn họ là muốn một trong số họ thay thế mình gả cho Thượng Quan Thanh?

Lý Tử Kỳ là đích nữ con vợ cả hẳn là sẽ không làm thế. Người như Thái phu nhân sẽ để cho Lý Tử Kỳ gả nơi cao sang quyền quý mà Thượng Quan quý phủ lại không có danh vọng như Trấn Viễn hầu phủ. Như vậy nếu đúng như nàng đoán thì người muốn thay thế nàng phải là hai tỷ tỷ đầu tiên kia!

Ngũ đường muội Lý Tử Lung cùng lục đường muội Lý Tử Cầm đều là chi thứ hai thứ xuất. Mà thất đường muội Lý Tử Linh lúc nàng rời khỏi kinh thành còn chưa sinh ra, nghe nói chỉ mới sáu tuổi, là con vợ cả tứ phòng. Không biết là người thế nào đây?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Phu Quân, Xin Chào!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook