Chương 77: Chương 49.3
Lý Hảo
29/09/2016
Người sống trên đời luôn luôn phải gặp phiền toái. Thái phu nhân Kim
thị bây giờ cảm thấy thực sự phiền phức, hết người này đến người khác
đến làm phiền bà ta. Đại cô nương Lý Tử Trân đã xuất giá lại chạy về nhà mẹ đẻ khóc sướt mướt không ngừng. Hỏi ra mới biết là đại cô gia đã xảy
ra chuyện rồi!
Chuyện là Đại cô gia thấy Lý Tử Trân mang thai, bọn nha đầu trong nhà thì nhìn mãi cũng chán, chẳng có gì mới mẻ nên chạy đi uống rượu thưởng hoa. Uống rượu thưởng hoa thì cũng được đi nhưng mà tính tình Đại cô gia thế nào thì chẳng có ai là không biết, nếu muốn hắn không lăng nhăng bên ngoài thì hoàn toàn không có khả năng. Uống rượu vào lại gây chuyện lớn, tranh nữ nhân với một đệ tử nhà quan, hai bên nói chuyện không hợp lại còn thêm men rượu vào nên liền nhào vào đánh nhau. Hai người đánh đến nỗi không chảy máu là không ngừng.
Nếu việc này chỉ thế thôi thì cũng có thể bỏ qua nhưng ai mà ngờ được khi đang trên đường về phủ thì vị đại cô gia kia lại bị người ta đánh mấy gậy, cả gã sai vặt đi theo cũng không tránh khỏi liên lụy. Cả hai đều hôn mê nằm trên đường. Nhưng chuyện đó vẫn chưa tính là độc ác. Tàn nhẫn hơn cả chính là vị đại cô gia kia bị người ta thiến! Bị người ta hại vô cùng tàn nhẫn như thế vậy mà lại không biết ai làm. Bây giờ đại cô gia chỉ có thể nằm ở trên giường mà khóc trời than đất, còn nói chắc chắn là do kẻ đánh nhau với hắn hôm đó ra tay làm hại, nhất định phải báo thù.
Người cùng với Tiền nhị công tử tranh cô nương hôm đó cũng là một kẻ nổi danh trong thành gọi là Chu Đồng Bảo. Hắn được đặt tên là Bảo vì trong mắt tổ mẫu nhà hắn thì hắn chính là bảo bối độc nhất vô nhị. Tổ mẫu hắn chính là cô cô của tiên đế, công chúa Ngọc Ninh. Tuy là thời gian đã qua lâu lắm rồi nhưng cái danh công chúa này vẫn không thể thay đổi được. Từ nhỏ Chu Đồng Bảo đã rất bụ bẫm, trắng trẻo, đáng yêu lại còn là con trai độc nhất nên tất nhiên hắn nhận được rất nhiều yêu thương, sủng ái. Cũng chính vì thế mà hắn mới hình thành nên tính cách không sợ trời không sợ đất, tuổi còn nhỏ mà đã dạo thanh lâu, cùng người ta tranh hoa khôi cũng là chuyện thường.
Lần này Tiễn Nhị vì bực bội do không hiểu sao Lý Tử Du có thể chạy thoát được, hơn nữa còn uống rượu vào nên sau khi bị người khác xúi giục mấy câu liền xông vào đánh nhau với Chu Đồng Bảo. Sau đó Tiễn Nhị liền gặp chuyện bi thảm như thế. Nhưng vấn đề là lúc đó Chu Đồng Bảo kia vẫn ở thanh lâu, căn bản không đi ra ngoài mà những nô tài đi theo hắn cũng ở đó hầu hạ thì sao có thể tập kích được Tiễn Nhị chứ?
“Cho dù đúng là gia đã thiến hắn thì sao? Hắn có thể làm gì được gia?” Lời này là do Chu Đồng Bảo nói.
Nếu hắn không nói gì thì đã không sao, đằng này khi lời đó vừa thốt ra thì hắn liền bị hoài nghi. Bây giờ hai bên đều huyên náo hết cả lên nhưng ngay cả Vương thái hậu cũng phải nhường tổ mẫu của Chu Đồng Bảo vài phần thì nếu có thật sự truy cứu thì Tiễn nhị không có khả năng thắng, hơn nữa cũng không có chứng cứ.
Bình Nam hầu nhìn con trai đang yên đang lành lại trở thành phế nhân thì nuốt không nổi cơn giận này nên liền chạy đến chỗ Nhiếp chính vương cáo trạng, nhất định phải trừng trị hung thủ!
Chỉ là tên Chu Đồng Bảo kia cũng không phải kẻ dễ chọc, vốn dĩ hắn không làm việc này, lúc đó cũng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, hắn không thể bị trừng phạt được.
Việc này ầm ỹ huyên náo khắp nơi. Phủ Trấn Viễn hầu cũng không thoát khỏi bị đàm tiếu nghị luận, có một cô gia đang yên đang lành lại bị biến thành thái giám, sao có thể không bị người ta bàn tán được?
Lão thái thái mắng Lý Tử Trân: “Khóc cái gì mà khóc! Khóc có ích lợi gì không hả? Bây giờ ngươi cũng phải cảm thấy may mắn là ngươi đã có bầu, cô gia đã không dùng được thì ngươi phải lo giữ đứa nhỏ cho tốt để mà phòng thân, người nên khóc là cô gia mới đúng! Lo mà dưỡng thai cho tốt đi, sau này ngươi còn phải dựa vào đứa nhỏ này đấy! Ta thấy việc này cuối cùng cũng không giải quyết được gì đâu. Không bằng không chứng, chỉ dựa vào một câu nói thì có thể làm được gì chứ?”
Phủ Bình Nam hầu cũng không phải thế gia nổi bật, muốn cùng Chu gia đấu thì còn kém một chút. Trừ khi vị công chúa Chu gia kia qua đời thì còn có thể lấy lại công đạo được một chút. Nhưng mà vị công chúa Ngọc Ninh kia chính là tiêu biểu cho gừng càng già càng cay, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.
Ồn ào ầm ỹ như thế thì cũng chẳng làm được gì. Nói trắng ra thì vị đại cô gia kia chỉ có thể trách bản thân không biết kiềm chế. Nếu không phải hắn cả ngày lưu luyến bụi hoa thì sao có thể gặp tai họa như thế? Bây giờ thì tốt rồi, bị trừng trị đến mức như thế cơ mà!
Đại phu nhân Tiết thị trong lòng vui vẻ nhưng lại nói: “Đại cô nương sau này phải làm sao đây? Nếu không được thì cùng cách* đi!”
(*cùng cách: ly hôn)
Lão phu nhân quát: “Cùng cách ư? Chuyện đó mà ngươi cũng nghĩ ra được à? Nhà chúng ta chưa từng có chuyện hưu thê hay cùng cách! Dù có thế nào thì khi cô gia gặp nạn mà lại bỏ chạy thì người khác sẽ mỉa mai đàm tiếu phủ Trấn Viễn hầu chúng ta đến mức nào nữa hả? Cho dù có thế nào thì cũng phải ở yên đó cho ta! Bây giờ con cũng có rồi thì càng phải ở lại! Nói không chừng sau chuyện này cô gia sẽ trở nên tốt hơn!”
Trở thành người tốt thì có ích lợi gì? Người khác đều biết trượng phu nhà mình là thái giám rồi đấy thôi! Mặt mũi thể diện của mình biết giấu vào đâu đây? Sau này chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bị người ta cười nhạo sao? Cho dù có sinh đứa nhỏ ra thì sau này nó cũng không thể ngẩng cao đầu được! Chi bằng cùng cách đi, đứa nhỏ này mình cũng không muốn sinh ra, sau này mình còn có thể gả cho người khác. Nếu rời xa kinh thành này thì sẽ không có người có thể nói xấu mình nữa, đến lúc đó sinh đứa khác thì chẳng phải sẽ có người chăm sóc mình lúc già rồi sao?
Lý Tử Trân âm thầm suy tính. Sao nàng ta lại mệnh khổ như vậy chứ? Gả cho kẻ chẳng ra gì lại còn trở thành trò cười cho người khác. Nàng ta không nghi ngờ Lý Tử Du chút nào bởi vì chuyện lớn như thế thì Lý Tử Du không có khả năng gây ra được.
Mà Lý Tử Du cũng cảm thấy kì lạ. Tiễn Nhị sao có thể xảy ra chuyện đó? Chẳng lẽ là…? Nhưng hình như không phải đâu. Nàng đã hỏi Hồng Y, nàng ấy cũng nói không biết gì về chuyện này cả. Thôi quên đi, cứ coi như do ông trời thay mình báo thù đi! Tiễn Nhị chính là gieo gió gặt bão thôi!
Hai nhà bên kia đều tranh chấp rất khí thế, ai cũng không chịu cúi đầu. Bình Nam hầu phu nhân khuyên nhủ: “Hầu gia, bây giờ không có chứng cứ, nếu chúng ta cứ cắn Chu gia mãi không buông như thế, đến lúc công chúa Ngọc Ninh ra tay ngáng chân chúng ta thì sẽ mất nhiều hơn được. Thiếp thấy vẫn nên quên chuyện này đi thôi.”
“Quên đi? Căn bản là không phải nàng sinh nên nàng mới không để ý! Con trai ta đang sống tốt lại bị biến thành như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Phu nhân Bình Nam hầu giận dữ nói: “Hầu gia nói như thế làm thiếp thật đau lòng đấy. Thiếp đối xử với lão nhị thế nào thì bao nhiêu năm nay ai cũng nhìn thấy được. Từ nhỏ đến lớn nó gây ra biết bao nhiêu tai họa nhưng chẳng phải thiếp cũng bỏ qua, chẳng nói gì sao? Thiếp đối xử với nó như con ruột chẳng lẽ thiếp lại không đau lòng? Hầu gia, ngài không phải chỉ có một mình lão nhị là con trai. Hơn nữa lão nhị cũng sắp có con rồi. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà ngài muốn làm cho con của nó sau này không còn đường sống sao? Hầu gia, ngài thấy đáng giá sao? Người Chu gia thế nào không phải là ngài không biết. Cho dù ngài đúng thì sau này chắc chắn bọn họ cũng sẽ làm ngài trở tay không kịp. Hầu gia thật sự muốn để tất cả mọi người trong phủ chúng ta đi theo chôn cùng sao?
Được rồi, cái khác không nói nữa, ngài bảo là Chu gia làm vậy ngài có chứng cớ sao? Những người đó đều nói Chu Đồng Bảo không rời thanh lâu nửa bước, chỉ vì lúc đầu đánh nhau mà lại nói chuyện kia do Chu Đồng Bảo làm thì liệu có mấy ai phục chứ? Không thể vì Tiền lão nhị bị người khác ra tay tàn nhẫn mà bắt Chu gia chịu trách nhiệm được. Hầu gia, nếu ngài là Chu gia thì ngài có ngồi yên chịu ủy khuất không? Lão nhị bây giờ cũng bị phế rồi, có nháo nữa cũng không ích gì, chi bằng bây giờ bình tĩnh ngồi suy tính xem sau này phải làm thế nào đi.”
Bà chỉ là một nữ nhân ngồi trong nhà cũng hiểu được điều này vậy mà Hầu gia lại cứ cắn mãi không buông, nhất định phải làm lớn lên. Phu nhân Bình Nam hầu lại nghĩ đến chuyện Chu gia ngầm truyền tin cho mình, bằng lòng giải quyết riêng tư không muốn náo loạn thêm nữa. Bây giờ nhìn dáng vẻ Hầu gia như vậy xem ra là bị những lời của bà làm lung lay rồi. Vậy là tốt rồi, mặc kệ có do Chu gia làm hay không thì việc này cũng phải được giải quyết yên bình. Phải nhân đây tạo quan hệ tốt với Chu gia, cho dù có hi sinh một lão nhị thì cũng có sao đâu. Nó vốn dĩ là một phế vật, chỉ biết tiêu tiền, lãng phí tiền bạc. Nay không thể tiêu dao như trước thì càng đỡ phải lo!
Chuyện là Đại cô gia thấy Lý Tử Trân mang thai, bọn nha đầu trong nhà thì nhìn mãi cũng chán, chẳng có gì mới mẻ nên chạy đi uống rượu thưởng hoa. Uống rượu thưởng hoa thì cũng được đi nhưng mà tính tình Đại cô gia thế nào thì chẳng có ai là không biết, nếu muốn hắn không lăng nhăng bên ngoài thì hoàn toàn không có khả năng. Uống rượu vào lại gây chuyện lớn, tranh nữ nhân với một đệ tử nhà quan, hai bên nói chuyện không hợp lại còn thêm men rượu vào nên liền nhào vào đánh nhau. Hai người đánh đến nỗi không chảy máu là không ngừng.
Nếu việc này chỉ thế thôi thì cũng có thể bỏ qua nhưng ai mà ngờ được khi đang trên đường về phủ thì vị đại cô gia kia lại bị người ta đánh mấy gậy, cả gã sai vặt đi theo cũng không tránh khỏi liên lụy. Cả hai đều hôn mê nằm trên đường. Nhưng chuyện đó vẫn chưa tính là độc ác. Tàn nhẫn hơn cả chính là vị đại cô gia kia bị người ta thiến! Bị người ta hại vô cùng tàn nhẫn như thế vậy mà lại không biết ai làm. Bây giờ đại cô gia chỉ có thể nằm ở trên giường mà khóc trời than đất, còn nói chắc chắn là do kẻ đánh nhau với hắn hôm đó ra tay làm hại, nhất định phải báo thù.
Người cùng với Tiền nhị công tử tranh cô nương hôm đó cũng là một kẻ nổi danh trong thành gọi là Chu Đồng Bảo. Hắn được đặt tên là Bảo vì trong mắt tổ mẫu nhà hắn thì hắn chính là bảo bối độc nhất vô nhị. Tổ mẫu hắn chính là cô cô của tiên đế, công chúa Ngọc Ninh. Tuy là thời gian đã qua lâu lắm rồi nhưng cái danh công chúa này vẫn không thể thay đổi được. Từ nhỏ Chu Đồng Bảo đã rất bụ bẫm, trắng trẻo, đáng yêu lại còn là con trai độc nhất nên tất nhiên hắn nhận được rất nhiều yêu thương, sủng ái. Cũng chính vì thế mà hắn mới hình thành nên tính cách không sợ trời không sợ đất, tuổi còn nhỏ mà đã dạo thanh lâu, cùng người ta tranh hoa khôi cũng là chuyện thường.
Lần này Tiễn Nhị vì bực bội do không hiểu sao Lý Tử Du có thể chạy thoát được, hơn nữa còn uống rượu vào nên sau khi bị người khác xúi giục mấy câu liền xông vào đánh nhau với Chu Đồng Bảo. Sau đó Tiễn Nhị liền gặp chuyện bi thảm như thế. Nhưng vấn đề là lúc đó Chu Đồng Bảo kia vẫn ở thanh lâu, căn bản không đi ra ngoài mà những nô tài đi theo hắn cũng ở đó hầu hạ thì sao có thể tập kích được Tiễn Nhị chứ?
“Cho dù đúng là gia đã thiến hắn thì sao? Hắn có thể làm gì được gia?” Lời này là do Chu Đồng Bảo nói.
Nếu hắn không nói gì thì đã không sao, đằng này khi lời đó vừa thốt ra thì hắn liền bị hoài nghi. Bây giờ hai bên đều huyên náo hết cả lên nhưng ngay cả Vương thái hậu cũng phải nhường tổ mẫu của Chu Đồng Bảo vài phần thì nếu có thật sự truy cứu thì Tiễn nhị không có khả năng thắng, hơn nữa cũng không có chứng cứ.
Bình Nam hầu nhìn con trai đang yên đang lành lại trở thành phế nhân thì nuốt không nổi cơn giận này nên liền chạy đến chỗ Nhiếp chính vương cáo trạng, nhất định phải trừng trị hung thủ!
Chỉ là tên Chu Đồng Bảo kia cũng không phải kẻ dễ chọc, vốn dĩ hắn không làm việc này, lúc đó cũng chỉ tức giận mà nói vậy thôi, hắn không thể bị trừng phạt được.
Việc này ầm ỹ huyên náo khắp nơi. Phủ Trấn Viễn hầu cũng không thoát khỏi bị đàm tiếu nghị luận, có một cô gia đang yên đang lành lại bị biến thành thái giám, sao có thể không bị người ta bàn tán được?
Lão thái thái mắng Lý Tử Trân: “Khóc cái gì mà khóc! Khóc có ích lợi gì không hả? Bây giờ ngươi cũng phải cảm thấy may mắn là ngươi đã có bầu, cô gia đã không dùng được thì ngươi phải lo giữ đứa nhỏ cho tốt để mà phòng thân, người nên khóc là cô gia mới đúng! Lo mà dưỡng thai cho tốt đi, sau này ngươi còn phải dựa vào đứa nhỏ này đấy! Ta thấy việc này cuối cùng cũng không giải quyết được gì đâu. Không bằng không chứng, chỉ dựa vào một câu nói thì có thể làm được gì chứ?”
Phủ Bình Nam hầu cũng không phải thế gia nổi bật, muốn cùng Chu gia đấu thì còn kém một chút. Trừ khi vị công chúa Chu gia kia qua đời thì còn có thể lấy lại công đạo được một chút. Nhưng mà vị công chúa Ngọc Ninh kia chính là tiêu biểu cho gừng càng già càng cay, hơn nữa còn rất khỏe mạnh.
Ồn ào ầm ỹ như thế thì cũng chẳng làm được gì. Nói trắng ra thì vị đại cô gia kia chỉ có thể trách bản thân không biết kiềm chế. Nếu không phải hắn cả ngày lưu luyến bụi hoa thì sao có thể gặp tai họa như thế? Bây giờ thì tốt rồi, bị trừng trị đến mức như thế cơ mà!
Đại phu nhân Tiết thị trong lòng vui vẻ nhưng lại nói: “Đại cô nương sau này phải làm sao đây? Nếu không được thì cùng cách* đi!”
(*cùng cách: ly hôn)
Lão phu nhân quát: “Cùng cách ư? Chuyện đó mà ngươi cũng nghĩ ra được à? Nhà chúng ta chưa từng có chuyện hưu thê hay cùng cách! Dù có thế nào thì khi cô gia gặp nạn mà lại bỏ chạy thì người khác sẽ mỉa mai đàm tiếu phủ Trấn Viễn hầu chúng ta đến mức nào nữa hả? Cho dù có thế nào thì cũng phải ở yên đó cho ta! Bây giờ con cũng có rồi thì càng phải ở lại! Nói không chừng sau chuyện này cô gia sẽ trở nên tốt hơn!”
Trở thành người tốt thì có ích lợi gì? Người khác đều biết trượng phu nhà mình là thái giám rồi đấy thôi! Mặt mũi thể diện của mình biết giấu vào đâu đây? Sau này chẳng phải sẽ trở thành đối tượng bị người ta cười nhạo sao? Cho dù có sinh đứa nhỏ ra thì sau này nó cũng không thể ngẩng cao đầu được! Chi bằng cùng cách đi, đứa nhỏ này mình cũng không muốn sinh ra, sau này mình còn có thể gả cho người khác. Nếu rời xa kinh thành này thì sẽ không có người có thể nói xấu mình nữa, đến lúc đó sinh đứa khác thì chẳng phải sẽ có người chăm sóc mình lúc già rồi sao?
Lý Tử Trân âm thầm suy tính. Sao nàng ta lại mệnh khổ như vậy chứ? Gả cho kẻ chẳng ra gì lại còn trở thành trò cười cho người khác. Nàng ta không nghi ngờ Lý Tử Du chút nào bởi vì chuyện lớn như thế thì Lý Tử Du không có khả năng gây ra được.
Mà Lý Tử Du cũng cảm thấy kì lạ. Tiễn Nhị sao có thể xảy ra chuyện đó? Chẳng lẽ là…? Nhưng hình như không phải đâu. Nàng đã hỏi Hồng Y, nàng ấy cũng nói không biết gì về chuyện này cả. Thôi quên đi, cứ coi như do ông trời thay mình báo thù đi! Tiễn Nhị chính là gieo gió gặt bão thôi!
Hai nhà bên kia đều tranh chấp rất khí thế, ai cũng không chịu cúi đầu. Bình Nam hầu phu nhân khuyên nhủ: “Hầu gia, bây giờ không có chứng cứ, nếu chúng ta cứ cắn Chu gia mãi không buông như thế, đến lúc công chúa Ngọc Ninh ra tay ngáng chân chúng ta thì sẽ mất nhiều hơn được. Thiếp thấy vẫn nên quên chuyện này đi thôi.”
“Quên đi? Căn bản là không phải nàng sinh nên nàng mới không để ý! Con trai ta đang sống tốt lại bị biến thành như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua!”
Phu nhân Bình Nam hầu giận dữ nói: “Hầu gia nói như thế làm thiếp thật đau lòng đấy. Thiếp đối xử với lão nhị thế nào thì bao nhiêu năm nay ai cũng nhìn thấy được. Từ nhỏ đến lớn nó gây ra biết bao nhiêu tai họa nhưng chẳng phải thiếp cũng bỏ qua, chẳng nói gì sao? Thiếp đối xử với nó như con ruột chẳng lẽ thiếp lại không đau lòng? Hầu gia, ngài không phải chỉ có một mình lão nhị là con trai. Hơn nữa lão nhị cũng sắp có con rồi. Chẳng lẽ chỉ vì chuyện này mà ngài muốn làm cho con của nó sau này không còn đường sống sao? Hầu gia, ngài thấy đáng giá sao? Người Chu gia thế nào không phải là ngài không biết. Cho dù ngài đúng thì sau này chắc chắn bọn họ cũng sẽ làm ngài trở tay không kịp. Hầu gia thật sự muốn để tất cả mọi người trong phủ chúng ta đi theo chôn cùng sao?
Được rồi, cái khác không nói nữa, ngài bảo là Chu gia làm vậy ngài có chứng cớ sao? Những người đó đều nói Chu Đồng Bảo không rời thanh lâu nửa bước, chỉ vì lúc đầu đánh nhau mà lại nói chuyện kia do Chu Đồng Bảo làm thì liệu có mấy ai phục chứ? Không thể vì Tiền lão nhị bị người khác ra tay tàn nhẫn mà bắt Chu gia chịu trách nhiệm được. Hầu gia, nếu ngài là Chu gia thì ngài có ngồi yên chịu ủy khuất không? Lão nhị bây giờ cũng bị phế rồi, có nháo nữa cũng không ích gì, chi bằng bây giờ bình tĩnh ngồi suy tính xem sau này phải làm thế nào đi.”
Bà chỉ là một nữ nhân ngồi trong nhà cũng hiểu được điều này vậy mà Hầu gia lại cứ cắn mãi không buông, nhất định phải làm lớn lên. Phu nhân Bình Nam hầu lại nghĩ đến chuyện Chu gia ngầm truyền tin cho mình, bằng lòng giải quyết riêng tư không muốn náo loạn thêm nữa. Bây giờ nhìn dáng vẻ Hầu gia như vậy xem ra là bị những lời của bà làm lung lay rồi. Vậy là tốt rồi, mặc kệ có do Chu gia làm hay không thì việc này cũng phải được giải quyết yên bình. Phải nhân đây tạo quan hệ tốt với Chu gia, cho dù có hi sinh một lão nhị thì cũng có sao đâu. Nó vốn dĩ là một phế vật, chỉ biết tiêu tiền, lãng phí tiền bạc. Nay không thể tiêu dao như trước thì càng đỡ phải lo!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.