Chương 114: Chương 67.2
Lý Hảo
30/09/2016
Tư Đồ Thừa Thiên đi vào thư phòng của mình, hỏi: “Kẻ kia xử trí thế nào?”
“Bẩm Vương gia, Vương ma ma không chịu nổi châm hình, muốn cắn lưỡi tự sát nhưng đã bị người của thuộc hạ ngăn lại, ép mụ ta chịu châm hình xong mới giải quyết tính mạng của mụ ta.”
“Chờ điều tra xong thân nhân của mụ ta, một kẻ cũng không được giữ lại!” Tư Đồ Thừa Thiên nói với giọng lạnh lẽo.
“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!” Xem ra chủ tử cực kì tức giận, bình thường ngài cũng sẽ không xử trí cả người nhà vậy mà lần này lại ra tay lạnh lùng như vậy. Nhưng Vương ma ma này cũng là trừng phạt đúng tội, e là lần này mụ ta dùng hình phạt riêng không phải là lần đầu tiên, không biết có bao nhiêu người bị mụ ta giết hại rồi!Bây giờ làm vậy cũng coi như là thay nhóm cung nhân trừ bỏ hậu hoạn, loại đi phụ tá đắc lực nhất của Vương thái hậu.
Vị Lý Tứ cô nương kia bị tra tấn bằng châm hình không chỉ một lần mà cũng có thể nhẫn nhịn, e rằng cho dù là nam nhân cũng khó có thể chịu đựng được như nàng. Chẳng trách chủ tử lại đối xử với nàng không giống những người khác, vừa nghe nàng xảy ra chuyện thì liền lập tức thúc ngựa gấp rút trở về.
Nói không chừng sắp tới phủ Nhiếp chính vương sẽ có nữ chủ nhân rồi. Chủ tử nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều đối với nữ sắc rất lạnh nhạt, bên cạnh không có nữ nhân, nhìn cả quý phủ này đều chỉ có thị vệ, nam nô tài và hoạn quan. Nếu mình không ở chung với chủ tử lâu thì nhất định sẽ hoài nghi chủ tử nhà mình thích nam sắc.Bây giờ Lý Tứ cô nương xuất hiện như vậy thật là huyền diệu. Chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện chung thân đại sự của Vương gia nhà mình nữa.
“Hổ Tử, ngươi cười sung sướng cái gì thế hả? Chẳng lẽ Vương gia cho ngươi đồ tốt à?” Một thị vệ có hai chòm râu thấy thị vệ tên gọi Hổ Tử này đang cười vui vẻ thì tò mò hỏi.
“Không có gì đâu. Sau này ngươi sẽ biết.”
Nhìn Hổ Tử đi xa, thị vệ ria mép kia nói: “Ta thấy hắn là đang cười ngây ngô rồi. Haizz, người quá ngu ngốc cũng chẳng biết phải làm gì khác.”
—
Lý Tử Du vừa tỉnh lại thì nói với Bạch Vi: “Nhanh đi mời Vương gia tới đây, ta có việc hỏi hắn.”
Lúc đầu Bạch Vi nghe thấy cũng giật mình nhưng rồi cũng bình thường. Trong lòng nàng nhận định rằng chỉ cần là việc cô nương làm, lời cô nương nói thì đều đúng, hơn nữa khoảng thời gian trước cô nương bị nhốt trong cung không thoát ra được, nàng ở nhà rất lo lắng, cố gắng nghĩ biện pháp đưa bạc cho tiểu thái giám trong cung hỏi han nhưng kết quả chỉ như đá chìm đáy biển. Vài người các nàng đều gầy hẳn một vòng, kết quả là sau khi tin Trần thái hậu chết bệnh truyền ra thì các nàng lại được đưa tới nơi này. Nhìn bộ dạng hấp hối của cô nương, nàng hận vì sao mình không thể thay cô nương chịu đau đớn.
“Vâng, để nô tỳ đi gọi.”
Tư Đồ Thừa Thiên vội vàng tiến vào, nói: “Mới tỉnh ngủ đừng quan tâm chuyện khác. Mọi sự đã có ta rồi.”
“Hồng Y đâu? Huynh đừng trừng phạt nàng ấy được không? Ta đã hỏi rồi, lúc đó không phải lỗi của nàng ấy. Hơn nữa nếu không nhờ Hồng Y thì ta cũng không thể sống đến bây giờ đâu.”
“Làm sai thì phải chịu phạt, nếu không kẻ khác sẽ học theo.” Tư Đồ Thừa Thiên nói.
“Huynh đã nói sẽ không khiến ta tức giận vậy mà bây giờ ta bảo huynh thả Hồng Y huynh lại không chịu. Huynh đã tặng Hồng Y cho ta thì là người của ta. Nếu huynh không thả nàng ấy thì ta sẽ…”
“Nàng sẽ làm sao?” Tư Đồ Thừa Thiên cười như không cười. (tựa tiếu phi tiếu)
“Ta sẽ không để ý huynh! Được không? Thả nàng ấy đi nhé. Một nữ hài tử chịu cực hình sẽ rất khó chịu, ta đã chịu khổ rồi ta không muốn người của ta cũng sẽ phải chịu loại đau khổ đó.”
“Có phải rất đau không?” Tư Đồ Thừa Thiên nhẹ nhàng hỏi. Hắn rất muốn sờ mặt Lý Tư Du nhưng lại nhịn xuống.
“Đúng vậy. Lúc đó chỉ muốn chết đi cho xong nhưng lại nghĩ rằng không thể để bọn họ được như ý nên lại nhẫn nhịn. Vì thế huynh đừng phạt Hồng Y, được không?”
Ánh mắt Tư Đồ Thừa Thiên chợt lóe, nói: “Muốn ta thả Hồng Y cũng được, chỉ có điều nàng phải hôn ta một cái để thay thế.” Bây giờ không chiếm tiện nghi thì còn lúc nào nữa? Không phải lúc nào nàng cũng làm nũng vậy đâu.
Lý Tử Du đỏ mặt, nhỏ giọng mắng: “Háo sắc!”
“Nếu không ta sẽ gọi người trừng phạt Hồng Y đấy.” Tư Đồ Thừa Thiên nói xong thì giả bộ đứng lên đi.
Được rồi, hôn một cái cũng không mất đi miếng thịt nào, Hồng Y quan trọng hơn. Lý Tử Du kéo tay áo Tư Đồ Thừa Thiên, nói: “Được rồi. Huynh cúi thấp đầu một chút.
Tư Đồ Thừa Thiên cười, cúi đầu xuống, Lý Tử Du nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. “Được rồi đó, bây giờ thả Hồng Y đi.”
Như vậy đã là giới hạn rồi, Tư Đồ Thừa Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Tử Du , còn nhiều thời gian, không nên ép nàng quá.
Chuyện này có nên không? Tư Đồ Thừa Thiên đi rồi Lý Tử Du mới tự hỏi chính mình. Xác dì nhỏ còn chưa lạnh mà mình lại tình nồng ý mật với nam nhân khác. Là lợi dụng hắn sao? Có ý này sao? Nhưng vì sao lòng mình lại vui vẻ thế? Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn sao?
Không thể phủ nhận là có chút thích. Thật tâm hay giả ý mình vẫn phân biệt rõ ràng được. Tư Đồ Thừa Thiên có lẽ cũng thích mình, nếu không với quyền thế của hắn thì dạng nữ nhân nào mà không chiếm được, sao còn phải hỏi cưới mình? Thứ duy nhất hắn có thể lợi dụng chỉ có mối quan hệ giữa mình và Hoàng thượng, nhưng nếu mình và Hoằng nhi có quan hệ tốt thì chẳng phải sẽ là trở ngại đối với dã tâm của hắn sao?
Hay hắn căn bản là khinh thường ngôi vị hoàng đế kia? Mặc kệ, không nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu có thể thành thân với người trong lòng mình lại còn có thể dùng quyền lực của hắn hoàn thành mục tiêu của mình thì chẳng phải sẽ đẹp cả đôi đường sao?
Dì nhỏ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ khiến những kẻ hại chết người chết không được tử tế! Nhất định con sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà ngoại!
Hồng Y quả thật là bị trừng phạt, nếu không nhờ Lý Tử Du cầu xin thì bây giờ nàng đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Nhân tình của cô nương nàng sẽ nhớ kỹ, dù sao lần này cũng do nàng không kịp thời cứu trợ nên mới khiến cô nương chịu khổ.
Hồng Y đi dưỡng thương, Tư Đồ Thừa Thiên nói với Lý Tử Du: “Để ta đổi người khác cho nàng, Hồng Y đã thất trách hai, ba lần rồi.”
“Không đổi! Lần này có đổi người khác thì cũng sẽ xảy ra chuyện đó thôi. Vương thái hậu không phải là người dễ đối phó, huống hồ bình thường Hồng Y đều bảo vệ ta rất rốt. Ta với nàng ấy ở chung rất vui vẻ. Nếu đổi người khác thì sẽ mất thời gian làm quen, cũng có thể sẽ không làm việc ăn ý. Lần này nếu không phải do nàng ấy đi báo tin thì sao ta có thể sống đến bây giờ? Không đổi!”
“Không đổi thì không đổi. Nàng an tâm dưỡng bệnh đi, không cần quan tâm gì cả, mọi việc đã có ta lo. Chỉ cần tin tưởng ta là được.”
“Ta còn chưa gặp Hoằng Nhi, không biết nó thế nào rồi. Dì nhỏ đã mất, không biết tâm tình nó ra sao nữa!” Hơn nữa lúc ấy nó chỉ có thể trơ mắt nhìn dì nhỏ ra đi.
“Nếu Hoằng Nhi ngay cả nỗi đau ấy còn không chịu được thì ta nghĩ nó cùng sẽ không ngồi được vị trí đó đâu. Nàng cứ lo lắng như vậy thì sẽ càng yếu hơn đấy. Chờ nàng khỏe hơn một chút thì ta sẽ đưa nó đến đây, để các nàng trò chuyện.”
“Hứa đấy. Huynh nhất định phải giữ lời, không được gạt ta.”
“Lừa nàng thì nàng cứ phạt ta hôn nàng đi.”
“Huynh nghĩ tốt thật nhỉ!” Cái người da mặt dày!
Lý ma ma ở bên ngoài lo lắng không yên. Cô nương có thể ở cùng một chỗ với Nhiếp chính vương được không? Cô nam quả nữ, thanh danh sẽ không tốt. Nhưng bà thật sự sợ vị Nhiếp chính vương kia. Bà cũng nhớ ra được Nhiếp chính vương chính là người mà cô nương đã cứu khi còn ở nông thôn. Lúc ấy cô nương vì trốn vị này mà vội vàng chuyển nhà, không ngờ lại có thể gặp lại. Hơn nữa lần này Vương gia đã cứu mạng cô nương, việc này có thể tính là ở hiền gặp lành, làm việc thiện sẽ được báo đáp không? Chỉ là ánh mắt của Vương gia với cô nương thật không bình thường. Cô nương là một cô nương đứng đắn, không thể chịu thiệt được!
“Cô nương, ngài nên nghỉ trưa rồi.” Lý ma ma mạnh dạn hô một tiếng.
Tư Đồ Thừa Thiên có chút bất đắc dĩ. Vị Lý ma ma này sao lại cư xử giống như hắn có chữ đại háo sắc ở trên mặt vậy? Cứ phòng trước tránh sau, chỉ cần hắn ở trong này lâu một chút thì bà ấy sẽ tìm đủ lí do để nhắc nhở Lý Tử Du. Nếu không phải vì tang sự của Trần thái hậu thì hắn đã sớm thành thân rồi.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày nữa tang lễ của Trần thái hậu sẽ cử hành, sau đó ta phải làm thêm một số chuyện nữa rồi mới có thể vui vẻ ở cùng nàng.”
“Ta có thể đến được không?” Bởi vì dì nhỏ là Thái hậu nên tang lễ sẽ là quốc lễ, chỉ có cáo mệnh phu nhân mới có thể đi, mà nàng tuy rằng là cháu ngoại của dì nhỏ nhưng lại không phải người hoàng gia, không có tư cách đi theo.
“Thân thể nàng còn chưa khỏe, nếu bị nặng thêm thì Hoàng tẩu dưới suối vàng cũng không được yên ổn. Nàng yên tâm, chờ nàng hết bệnh rồi thì ta sẽ đưa nàng đến Hoàng lăng bái tế Hoàng tẩu. Tang lễ của chỉ là nghi thức thôi, những người đi tế bái có mấy ai là thật tâm chứ?”
Không thể không thừa nhận lời Tư Đồ Thừa Thiên nói là đúng. Lý Tử Du hiểu được, trong tình cảnh bây giờ có ai để ý đến sống chết của dì nhỏ đâu? Chỉ vì dì nhỏ là Thái hậu, vì pháp lễ nên bọn họ không thể không đi.
Tác giả: Duẫn Thiên này đã sớm có dự mưu đó, bây giờ nàng dâu đã tới tay một nửa rồi nha~~~
“Bẩm Vương gia, Vương ma ma không chịu nổi châm hình, muốn cắn lưỡi tự sát nhưng đã bị người của thuộc hạ ngăn lại, ép mụ ta chịu châm hình xong mới giải quyết tính mạng của mụ ta.”
“Chờ điều tra xong thân nhân của mụ ta, một kẻ cũng không được giữ lại!” Tư Đồ Thừa Thiên nói với giọng lạnh lẽo.
“Vâng! Thuộc hạ tuân mệnh!” Xem ra chủ tử cực kì tức giận, bình thường ngài cũng sẽ không xử trí cả người nhà vậy mà lần này lại ra tay lạnh lùng như vậy. Nhưng Vương ma ma này cũng là trừng phạt đúng tội, e là lần này mụ ta dùng hình phạt riêng không phải là lần đầu tiên, không biết có bao nhiêu người bị mụ ta giết hại rồi!Bây giờ làm vậy cũng coi như là thay nhóm cung nhân trừ bỏ hậu hoạn, loại đi phụ tá đắc lực nhất của Vương thái hậu.
Vị Lý Tứ cô nương kia bị tra tấn bằng châm hình không chỉ một lần mà cũng có thể nhẫn nhịn, e rằng cho dù là nam nhân cũng khó có thể chịu đựng được như nàng. Chẳng trách chủ tử lại đối xử với nàng không giống những người khác, vừa nghe nàng xảy ra chuyện thì liền lập tức thúc ngựa gấp rút trở về.
Nói không chừng sắp tới phủ Nhiếp chính vương sẽ có nữ chủ nhân rồi. Chủ tử nhà mình cái gì cũng tốt, chỉ có điều đối với nữ sắc rất lạnh nhạt, bên cạnh không có nữ nhân, nhìn cả quý phủ này đều chỉ có thị vệ, nam nô tài và hoạn quan. Nếu mình không ở chung với chủ tử lâu thì nhất định sẽ hoài nghi chủ tử nhà mình thích nam sắc.Bây giờ Lý Tứ cô nương xuất hiện như vậy thật là huyền diệu. Chúng ta cũng không cần lo lắng chuyện chung thân đại sự của Vương gia nhà mình nữa.
“Hổ Tử, ngươi cười sung sướng cái gì thế hả? Chẳng lẽ Vương gia cho ngươi đồ tốt à?” Một thị vệ có hai chòm râu thấy thị vệ tên gọi Hổ Tử này đang cười vui vẻ thì tò mò hỏi.
“Không có gì đâu. Sau này ngươi sẽ biết.”
Nhìn Hổ Tử đi xa, thị vệ ria mép kia nói: “Ta thấy hắn là đang cười ngây ngô rồi. Haizz, người quá ngu ngốc cũng chẳng biết phải làm gì khác.”
—
Lý Tử Du vừa tỉnh lại thì nói với Bạch Vi: “Nhanh đi mời Vương gia tới đây, ta có việc hỏi hắn.”
Lúc đầu Bạch Vi nghe thấy cũng giật mình nhưng rồi cũng bình thường. Trong lòng nàng nhận định rằng chỉ cần là việc cô nương làm, lời cô nương nói thì đều đúng, hơn nữa khoảng thời gian trước cô nương bị nhốt trong cung không thoát ra được, nàng ở nhà rất lo lắng, cố gắng nghĩ biện pháp đưa bạc cho tiểu thái giám trong cung hỏi han nhưng kết quả chỉ như đá chìm đáy biển. Vài người các nàng đều gầy hẳn một vòng, kết quả là sau khi tin Trần thái hậu chết bệnh truyền ra thì các nàng lại được đưa tới nơi này. Nhìn bộ dạng hấp hối của cô nương, nàng hận vì sao mình không thể thay cô nương chịu đau đớn.
“Vâng, để nô tỳ đi gọi.”
Tư Đồ Thừa Thiên vội vàng tiến vào, nói: “Mới tỉnh ngủ đừng quan tâm chuyện khác. Mọi sự đã có ta rồi.”
“Hồng Y đâu? Huynh đừng trừng phạt nàng ấy được không? Ta đã hỏi rồi, lúc đó không phải lỗi của nàng ấy. Hơn nữa nếu không nhờ Hồng Y thì ta cũng không thể sống đến bây giờ đâu.”
“Làm sai thì phải chịu phạt, nếu không kẻ khác sẽ học theo.” Tư Đồ Thừa Thiên nói.
“Huynh đã nói sẽ không khiến ta tức giận vậy mà bây giờ ta bảo huynh thả Hồng Y huynh lại không chịu. Huynh đã tặng Hồng Y cho ta thì là người của ta. Nếu huynh không thả nàng ấy thì ta sẽ…”
“Nàng sẽ làm sao?” Tư Đồ Thừa Thiên cười như không cười. (tựa tiếu phi tiếu)
“Ta sẽ không để ý huynh! Được không? Thả nàng ấy đi nhé. Một nữ hài tử chịu cực hình sẽ rất khó chịu, ta đã chịu khổ rồi ta không muốn người của ta cũng sẽ phải chịu loại đau khổ đó.”
“Có phải rất đau không?” Tư Đồ Thừa Thiên nhẹ nhàng hỏi. Hắn rất muốn sờ mặt Lý Tư Du nhưng lại nhịn xuống.
“Đúng vậy. Lúc đó chỉ muốn chết đi cho xong nhưng lại nghĩ rằng không thể để bọn họ được như ý nên lại nhẫn nhịn. Vì thế huynh đừng phạt Hồng Y, được không?”
Ánh mắt Tư Đồ Thừa Thiên chợt lóe, nói: “Muốn ta thả Hồng Y cũng được, chỉ có điều nàng phải hôn ta một cái để thay thế.” Bây giờ không chiếm tiện nghi thì còn lúc nào nữa? Không phải lúc nào nàng cũng làm nũng vậy đâu.
Lý Tử Du đỏ mặt, nhỏ giọng mắng: “Háo sắc!”
“Nếu không ta sẽ gọi người trừng phạt Hồng Y đấy.” Tư Đồ Thừa Thiên nói xong thì giả bộ đứng lên đi.
Được rồi, hôn một cái cũng không mất đi miếng thịt nào, Hồng Y quan trọng hơn. Lý Tử Du kéo tay áo Tư Đồ Thừa Thiên, nói: “Được rồi. Huynh cúi thấp đầu một chút.
Tư Đồ Thừa Thiên cười, cúi đầu xuống, Lý Tử Du nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. “Được rồi đó, bây giờ thả Hồng Y đi.”
Như vậy đã là giới hạn rồi, Tư Đồ Thừa Thiên nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Lý Tử Du , còn nhiều thời gian, không nên ép nàng quá.
Chuyện này có nên không? Tư Đồ Thừa Thiên đi rồi Lý Tử Du mới tự hỏi chính mình. Xác dì nhỏ còn chưa lạnh mà mình lại tình nồng ý mật với nam nhân khác. Là lợi dụng hắn sao? Có ý này sao? Nhưng vì sao lòng mình lại vui vẻ thế? Chẳng lẽ mình thật sự thích hắn sao?
Không thể phủ nhận là có chút thích. Thật tâm hay giả ý mình vẫn phân biệt rõ ràng được. Tư Đồ Thừa Thiên có lẽ cũng thích mình, nếu không với quyền thế của hắn thì dạng nữ nhân nào mà không chiếm được, sao còn phải hỏi cưới mình? Thứ duy nhất hắn có thể lợi dụng chỉ có mối quan hệ giữa mình và Hoàng thượng, nhưng nếu mình và Hoằng nhi có quan hệ tốt thì chẳng phải sẽ là trở ngại đối với dã tâm của hắn sao?
Hay hắn căn bản là khinh thường ngôi vị hoàng đế kia? Mặc kệ, không nghĩ nhiều như vậy nữa, nếu có thể thành thân với người trong lòng mình lại còn có thể dùng quyền lực của hắn hoàn thành mục tiêu của mình thì chẳng phải sẽ đẹp cả đôi đường sao?
Dì nhỏ, người yên tâm đi, con nhất định sẽ khiến những kẻ hại chết người chết không được tử tế! Nhất định con sẽ rửa sạch oan khuất cho nhà ngoại!
Hồng Y quả thật là bị trừng phạt, nếu không nhờ Lý Tử Du cầu xin thì bây giờ nàng đã không còn tồn tại trên thế gian này nữa. Nhân tình của cô nương nàng sẽ nhớ kỹ, dù sao lần này cũng do nàng không kịp thời cứu trợ nên mới khiến cô nương chịu khổ.
Hồng Y đi dưỡng thương, Tư Đồ Thừa Thiên nói với Lý Tử Du: “Để ta đổi người khác cho nàng, Hồng Y đã thất trách hai, ba lần rồi.”
“Không đổi! Lần này có đổi người khác thì cũng sẽ xảy ra chuyện đó thôi. Vương thái hậu không phải là người dễ đối phó, huống hồ bình thường Hồng Y đều bảo vệ ta rất rốt. Ta với nàng ấy ở chung rất vui vẻ. Nếu đổi người khác thì sẽ mất thời gian làm quen, cũng có thể sẽ không làm việc ăn ý. Lần này nếu không phải do nàng ấy đi báo tin thì sao ta có thể sống đến bây giờ? Không đổi!”
“Không đổi thì không đổi. Nàng an tâm dưỡng bệnh đi, không cần quan tâm gì cả, mọi việc đã có ta lo. Chỉ cần tin tưởng ta là được.”
“Ta còn chưa gặp Hoằng Nhi, không biết nó thế nào rồi. Dì nhỏ đã mất, không biết tâm tình nó ra sao nữa!” Hơn nữa lúc ấy nó chỉ có thể trơ mắt nhìn dì nhỏ ra đi.
“Nếu Hoằng Nhi ngay cả nỗi đau ấy còn không chịu được thì ta nghĩ nó cùng sẽ không ngồi được vị trí đó đâu. Nàng cứ lo lắng như vậy thì sẽ càng yếu hơn đấy. Chờ nàng khỏe hơn một chút thì ta sẽ đưa nó đến đây, để các nàng trò chuyện.”
“Hứa đấy. Huynh nhất định phải giữ lời, không được gạt ta.”
“Lừa nàng thì nàng cứ phạt ta hôn nàng đi.”
“Huynh nghĩ tốt thật nhỉ!” Cái người da mặt dày!
Lý ma ma ở bên ngoài lo lắng không yên. Cô nương có thể ở cùng một chỗ với Nhiếp chính vương được không? Cô nam quả nữ, thanh danh sẽ không tốt. Nhưng bà thật sự sợ vị Nhiếp chính vương kia. Bà cũng nhớ ra được Nhiếp chính vương chính là người mà cô nương đã cứu khi còn ở nông thôn. Lúc ấy cô nương vì trốn vị này mà vội vàng chuyển nhà, không ngờ lại có thể gặp lại. Hơn nữa lần này Vương gia đã cứu mạng cô nương, việc này có thể tính là ở hiền gặp lành, làm việc thiện sẽ được báo đáp không? Chỉ là ánh mắt của Vương gia với cô nương thật không bình thường. Cô nương là một cô nương đứng đắn, không thể chịu thiệt được!
“Cô nương, ngài nên nghỉ trưa rồi.” Lý ma ma mạnh dạn hô một tiếng.
Tư Đồ Thừa Thiên có chút bất đắc dĩ. Vị Lý ma ma này sao lại cư xử giống như hắn có chữ đại háo sắc ở trên mặt vậy? Cứ phòng trước tránh sau, chỉ cần hắn ở trong này lâu một chút thì bà ấy sẽ tìm đủ lí do để nhắc nhở Lý Tử Du. Nếu không phải vì tang sự của Trần thái hậu thì hắn đã sớm thành thân rồi.
“Nàng nghỉ ngơi cho tốt. Mấy ngày nữa tang lễ của Trần thái hậu sẽ cử hành, sau đó ta phải làm thêm một số chuyện nữa rồi mới có thể vui vẻ ở cùng nàng.”
“Ta có thể đến được không?” Bởi vì dì nhỏ là Thái hậu nên tang lễ sẽ là quốc lễ, chỉ có cáo mệnh phu nhân mới có thể đi, mà nàng tuy rằng là cháu ngoại của dì nhỏ nhưng lại không phải người hoàng gia, không có tư cách đi theo.
“Thân thể nàng còn chưa khỏe, nếu bị nặng thêm thì Hoàng tẩu dưới suối vàng cũng không được yên ổn. Nàng yên tâm, chờ nàng hết bệnh rồi thì ta sẽ đưa nàng đến Hoàng lăng bái tế Hoàng tẩu. Tang lễ của chỉ là nghi thức thôi, những người đi tế bái có mấy ai là thật tâm chứ?”
Không thể không thừa nhận lời Tư Đồ Thừa Thiên nói là đúng. Lý Tử Du hiểu được, trong tình cảnh bây giờ có ai để ý đến sống chết của dì nhỏ đâu? Chỉ vì dì nhỏ là Thái hậu, vì pháp lễ nên bọn họ không thể không đi.
Tác giả: Duẫn Thiên này đã sớm có dự mưu đó, bây giờ nàng dâu đã tới tay một nửa rồi nha~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.