Chương 79: Nàng Càng Tốt Hơn
Tô Áng
06/06/2022
CHƯƠNG 77: NÀNG CÀNG TỐT HƠN
Editor: Luna Huang
Liên Thập Cửu từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ phần hầu hạ này, khớp xương ngón tay rõ ràng khoác lên người nàng, thầm nghĩ để nàng thuận theo động tác của mình vuốt ve càng kịch liệt hơn.
Từ trán đến cổ, rồi đến đồi ngực nửa thân trần , Liên Thập Cửu chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên thân thể đều đang kêu gào muốn càng nhiều hơn.
Thiên hạ trong lòng không được tự nhiên bỗng nhúc nhích, nho nhỏ thanh nói.
“Ta, để người ta đem thùng nước đến cho ngươi tắm rửa.”
Dính mùi vị mồ hôi thấp thấp, tất nhiên không dễ chịu.
Tuy nói hai người thành thân hồi lâu, rốt cuộc lời này nói ra có vài phần ngượng ngùng.
Ninh Sơ Nhị nói xong liền nhéo mặt, nhưng tầm mắt nóng rực của người bên cạnh nhưng vẫn theo sát bản thân, không khỏi đến bên tai đều hồng thấu.
“Muốn tắm, nàng bồi ta không?”
Nàng cắn môi trừng hắn một mắt, xụ mặt nói.
“Nước lạnh có tốt hơn chút không?”
Gió ban đêm chậm rãi thổi, mang theo tiếng xào xạc của lá cây ngoài phòng, quấy nhiễu tĩnh di của cả phòng, tự dưng xao động càng nhiều.
Liên đại nhân cười như không cười cong môi lên, cánh tay dài duỗi ra kéo người ngã xuống giường.
“Nàng càng tốt hơn.”
Nỉ non như vậy, đã không phân trần hôn lên môi son kia.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy, từ lúc xế chiều khi vào phòng.
Chỉ là Ninh Sơ Nhị có tính cách gì, hắn làm sao không biết.
Không nói trước kia hai người rất nhiều lời cũng không nói, tùy tiện lăn trên giường, cũng sẽ bị nàng phát một chút tính tình. Vạn nhất buồn bực, trực tiếp không nói một tiếng ly khai, đó thật sự là tổn thất không bù được.
Bởi vậy hắn cũng chỉ nhẫn nại chờ, chờ người này trở về, liền có lời hơn.
Cho nên nói khi nào thì nên công thành đoạt đất, khi nào thì nên lạt mềm buộc chặt, trong lòng vị gia này đều rõ tựa như gương sáng.
Cánh môi mềm mại mút trong miệng, Liên Thập Cửu liền có chút khống chế không nổi.
Cơ trên thân thể. Cơn khát cùng hương liệu gợi ra tình hình thực tế. Dục hỏa như nước biển mãnh liệt xông lên, cơ hồ nuốt sống toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn thở gấp, ôm nàng càng chặt hơn, hai tay thỏa thích vẽ lên đường cong trên người nàng.
“Sơ Nhị, nàng thật thơm.”
Y sam của hai người sớm đã mở ra, hắn vội vàng kéo vạt áo của nàng, cả khuôn mặt đều chôn vào trong phần bông gòn mềm mại làm cho người khác hồn khiên mộng nhiễu kia.
Vọng Thư Uyển.com
Cực nóng cùng thơm mềm, căng đầy cùng non mịn, cái thứ cứng rắn kiên cố hồi lâu ngay một khắc nhập vào cái mềm dẻo kia của nàng, đó là trầm luân vô tận.
Y sam thừa thải đều ném đi hết, hai cỗ thân thể thanh niên hòa vào nhau. Bù đắp, vuốt ve, mang đến mùi vị uyển chuyển càng khó nói nên lời.
Lý trí cứ như vậy bị cắn nuốt, ám muội rong chơi ở bên trong phòng chỉ là bù đắp cho nhau. Sớm không đủ thỏa mãn.
Miệng to của hắn chiếm đoạt ngọt lành trong miệng nàng, thật sâu hôn môi của nàng.
“Chút nữa phải lợi hại hơn, nàng cố nhịn một chút.”
Tuy là nói như vậy, thế nhưng khi thế nhưng khi nóng rực của hắn thật sâu thâm nhập vào thân thể của nàng thì động tác như trước chậm lại.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vị đại nhân nào đó không quá bao lâu liền bởi vì phần mê người kia đẩy nhanh tốc độ nhanh hơn đồn dập hơn, kịch liệt va chạm. Tấn công đến ngay cả anh ninh cùng xin tha Ninh Sơ Nhị cũng không kịp nói ra miệng.
Mồ hôi trên thân nam nhân, cơ hồ thấm ướt cả nệm gòn bằng gấm dưới thân thể xinh đẹp kia. Thân thể lên xuống nhấp nhô, đôi môi trước mắt bị hắn mút đến sưng đỏ, đều là dọa hoặc trí mạng.
Trong màn gấm, nữ tử mơ hồ không rõ rên rỉ cùng tiếng thở gấp trầm thấp của nam tử, đều giống như chương nhạc đẹp nhất đêm này, ấm áp kiều diễm cả một phòng, để người khác mặt đỏ tim đập.
Một đêm này triền miên này, thẳng đến sáng sớm mới ngừng.
Lúc sương mai sáng rỡ đầu xuân xuyên qua cửa sổ, bí mật mang theo loại nhẹ nhàng khoan khoái trong thần quang thuộc về mình, chim tước sáng sớm cũng dường như vô giúp vui líu ríu ở đầu cành, như là phải đánh thức người đang ngủ say trong phòng.
Nhưng Ninh Sơ Nhị cũng không phải bị chim ở ngoài đánh thức, mà là bị mỗ đại nhân giằng co một đêm còn thần thái sáng láng lắc tỉnh.
Bên trong yia nắng ban mai, không thể không thừa nhận, khuôn mặt tươi cười ôn nhuận đầy đủ kia có chút muốn ăn đòn, nên nàng cũng chính là xoa nhẹ hai tròng mắt, đã xoay thân sang nơi khác ngủ tiếp.
Trải qua đêm hôm qua, nàng đã không còn khí lực nâng tay chỉ trích hắn là hỗn đản, chỉ là uể oải nói.
“Ta còn muốn ngủ.”
Ninh Sơ Nhị mơ hồ không rõ than thở một câu như vậy, nâng tay vòng quanh chăn bọc kín bản thân thành một trái cầu.
Liên tiểu gia buồn cười liếc nàng, đến cả người lẫn chăn đều ôm vào trong lòng ngực của mình.
“Ta phải thượng triều rồi.”
“Ân.”
Nàng lên tiếng, muốn nói ngươi đi đi, ý thức lại lâm vào một mảnh hỗn độn. Mơ mơ màng màng lại cảm giác tay hắn kéo kéo chăn tham vào bên trong, phút chốc cả kinh.
“Ngươi làm cái gì?”
Nàng căng thẳng bắt lấy cổ tay của hắn, thấy hắn ngả ngớn cười với mình.
“Nàng cảm thấy muốn ta làm cái gì?”
Nếu làm tiếp, hắn thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vật nhỏ trong lòng này sẽ dựng lông.
Ninh Sơ Nhị đỏ mặt không chịu nói, thật sâu trừng hắn một mắt, thấy hắn chỉ vào bồn tắm cách đó không xa nói.
“Tắm xong lại ngủ.”
Một đêm này toàn mồ hôi. . ., tóm lại không thoải mái.
Hóa ra hắn luôn không đi, là lo lắng bản thân nàng tắm rửa không tiện.
Nếu nói Ninh phủ không phải là không có hạ nhân, nhưng một thân này của Ninh Sơ Nhị. . . Quả thật ngại gọi người tiến vào hầu hạ.
Nàng vốn định hắn di rồi, mới tự thực dậy.
Có điều nếu hắn nói, nàng liền cũng đỏ mặt gật đầu.
Sau bình phong, nước trong thùng gỗ luôn ấm. Liên Thập Cửu thử thử độ ấm của nước, xoay người trở về mềm nhẹ bế người đi vào.
Lần này Liên đại nhân khó được không có lợi dụng, ôn nhu vén mái tóc dài của nàng lên.
Nói thật, Liên gia thật sự không thích hợp hầu hạ người, thủ pháp cả quá trình cũng vụng về không kém hài tử, nhưng lực đạo dưới tay mềm nhẹ lộ ra cưng chìu.
Hắn nói.
“Trong triều bận rộn, chờ chút buổi chiều hạ nha ta sẽ không đến. . .tự nàng chiếu cố tốt bản thân, lúc ta không ở cũng không nên nghĩ lung tung.”
“Chuyện của Trình Nguyên, không dễ giải quyết như vậy, dù sao cũng có có vài chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm.”
Nàng cúi đầu nhìn cánh hoa trên mặt nữa, đáy lòng không khỏi đau xót.
Nàng không muốn hỏi hắn, nếu quả thật thời điểm kia đến có thực sự ngênh thú Trình Nguyên hay không, chỉ là quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
“Ta không sợ. Chỉ là hi vọng ngươi đáp ứng ta, bất luận thời điểm gì, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng để ta gánh vác cùng ngươi.”
Nàng không muốn để cho một mình hắn chống đỡ.
Hắn luôn mỉm cười nhìn nàng, nhìn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng.
“Đứa ngốc. Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”
Bọn họ chỉ là, phải tạm thời tách ra một đoạn thời gian mà thôi.
*
Liên đại nhân qua một đêm xuân phong, tất nhiên là rất thoải mái, ngay cả lâm triều vẫn còn đắm chìm trong thời kỳ ngọt ngào. Lúc mỉm cười, càng phát ra ôn nhuận không ít với đồng liêu.
Vọng Thư Uyển.com
Nhắc tới vị tổ tông sống này tuy nói ngày thường cũng ‘Hiền lành’ với mọi người, nhưng hiện nay vẻ mặt này thật hiếm thấy.
Từ lúc thánh thượng tứ hôn xong, triều thần trong triều muốn nịnh bợ hắn không thể đếm hết được, nhìn manh mối hôm nay, bên miệng nói lời lấy lòng càng êm tai.
Trong đó, thị giảng Hàn Lâm viện ngũ phẩm Viên Thiệu Kiệt là ân cần nhất.
Ngươi nói người nọ là muốn thăng quan phát tài, có ý định nịnh bợ?
Kỳ thật không phải.
Nói đến vị tiểu ca nhi diện mạo không tính phát triển này, lại có chút chuyện xưa. Lúc trước người này còn là xuất thân đệ tử thế gia, tổ tiên từng ở kinh nhận chức quan văn chính tam phẩm, sống loại ngày công tử gia.
Chỉ tiếc năm Viên Thiệu Kiệt mười chín tuổi, phụ thân tính bướng bỉnh trong nhà bởi vì thật sự bất mãn tác phong xa hoa dâm dật của thánh thượng, đầu nóng lên ở trước điện chống đối vài câu, bị miễn quan.
Viên Thiệu Kiệt thiếu niên thất ý, ở quê hương làm bao nhiêu bài thơ, rưng rưng thắt cổ cho là tiền đồ của mình đã hết.
Sau đó vẫn là thân thích bên ngoại của hắn nghĩ cách đút nhiều bạc vào cung, mới để cho Viên Thiệu Kiệt lại trở về kinh thành. Chức quan cũng không lớn, khó khăn lắm làm lên được thị giảng ngũ phẩm, lại là không thực quyền, suốt ngày hầu hạ nhóm lão gia hỏa trong Hàn Lâm viện ghi chép gì đó.
Cái thứ u mê lăn lộn không lý tưởng này, tất nhiên kéo không lên quan hệ gì với Liên gia. Chỉ là người này, cũng có một đoạn chuyện cũ không muốn người biết với Trình Nguyên huyện chúa.
Chuyện xưa lại nói tiếp cũng không có nhiều tình chàng ý thiếp, không có gì ngoài khi thái hậu nương nương vừa mới mất, Trình Nguyên mất nể trọng hoàng thất, bức thiết muốn tìm cây đại thụ để níu kéo.
Mà khi đó thân là nhi tử của quan to tam phẩm, Viên Thiệu Kiệt, đã trở thành cây đại thụ để Trình Nguyên có thể leo lên.
Người trong triều đình, người nào mà không phải là gió chiều nào theo chiều ấy. Trình Nguyên khi đó thân phận cũng treo danh tốt hàng đầu, không ai trêu chọc đến vị huyện chúa này.
Trình Nguyên không trông cậy được vào nhị phẩm trở lên, dĩ nhiên là đem hai tròng mắt ngắm đến trên người quan văn tam phẩm.
Cha Viên Thiệu Kiệt là phủ thừa phủ tông nhân, luận gia thế tài lực cũng không tính quá kém. Trình Nguyên cũng là làm tạm thôi, vài lần quăng hà bao ngọc bội, gạo sống cơm chín đếu nấu hết vào chung một nồi, không công phu liền câu được con rùa Viên Thiệu Kiệt này.
Làm sao nghĩ tới trời sẽ gió mưa không thuận, người có họa phúc sớm tối, cơm vừa mới chín, lão hồ đồ Viên Phong kia đã bị biếm quan.
Trình Nguyên buồn bực a, không biết ném bẻ bào nhiêu chén bát, mắng Viên Phong bao nhiêu câu hỗn trướng.
Nhưng mà chính là buồn bực, chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền, nước hất ra ngoài ra như phá thân một dạng không thu hồi lại được.
Chỉ nói đến Tình huyện chúa của chúng ra là một người nghĩ không thông, chính là cô nương thành gái lỡ thì, cũng không thể nào đi theo Viên Thiệu Kiệt đến ở nông thôn ăn lông ở lỗ được.
Dứt khoát chém đứt tơ tình, từ nay về sau Tiêu lang là người qua đường.
Một tiếng mềm nhẹ ngoan ngoãn “Viên lang” trong quá khứ, cũng thành người không liên quan với nhau.
Đáng tiếc Viên Thiệu Kiệt này lại là hạt giống si tình, ngay cả khóc thân thích trong nhà cầu mua quan trở về, lại vẫn là vì về nhìn Trình Nguyên vài mắt.
Vài ngày trước thánh thượng tứ hôn, tiểu ca nhi lại càng chạy đến quán rượu uống say, vừa vặn đi đúng vào cửa hàng của Liên gia chúng ta.
Phải nói kinh thành chính là ‘nhỏ’ a, muốn tìm mấy nhà không phải Liên gia mở cũng không dễ dàng gì.
Liên đại nhân lấy việc tính kế, mua bán đưa tới cửa cũng biết không thể nào không tiếp.
Tại tối hôm qua, Liên tiểu gia nằm ở trên giường của tức phụ nhà mình nôn nóng buồn bực nhưng miệng cũng không quên phân phó Chiêu Tài, đem Viên Thiệu Kiệt thuận theo đầu tường của tướng quân phủ, ném vào trong phòng Trình Nguyên.
Đây chính là đại lễ, không thua gì Thiên Sơn Đồng Mỗ đưa Mộng Cô cho tiểu hòa thượng.
(Luna: Đây có phải đang nhắc đến Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung không ta?)
Editor: Luna Huang
Liên Thập Cửu từ từ nhắm hai mắt hưởng thụ phần hầu hạ này, khớp xương ngón tay rõ ràng khoác lên người nàng, thầm nghĩ để nàng thuận theo động tác của mình vuốt ve càng kịch liệt hơn.
Từ trán đến cổ, rồi đến đồi ngực nửa thân trần , Liên Thập Cửu chỉ cảm thấy mỗi một lỗ chân lông trên thân thể đều đang kêu gào muốn càng nhiều hơn.
Thiên hạ trong lòng không được tự nhiên bỗng nhúc nhích, nho nhỏ thanh nói.
“Ta, để người ta đem thùng nước đến cho ngươi tắm rửa.”
Dính mùi vị mồ hôi thấp thấp, tất nhiên không dễ chịu.
Tuy nói hai người thành thân hồi lâu, rốt cuộc lời này nói ra có vài phần ngượng ngùng.
Ninh Sơ Nhị nói xong liền nhéo mặt, nhưng tầm mắt nóng rực của người bên cạnh nhưng vẫn theo sát bản thân, không khỏi đến bên tai đều hồng thấu.
“Muốn tắm, nàng bồi ta không?”
Nàng cắn môi trừng hắn một mắt, xụ mặt nói.
“Nước lạnh có tốt hơn chút không?”
Gió ban đêm chậm rãi thổi, mang theo tiếng xào xạc của lá cây ngoài phòng, quấy nhiễu tĩnh di của cả phòng, tự dưng xao động càng nhiều.
Liên đại nhân cười như không cười cong môi lên, cánh tay dài duỗi ra kéo người ngã xuống giường.
“Nàng càng tốt hơn.”
Nỉ non như vậy, đã không phân trần hôn lên môi son kia.
Hắn đã sớm muốn làm như vậy, từ lúc xế chiều khi vào phòng.
Chỉ là Ninh Sơ Nhị có tính cách gì, hắn làm sao không biết.
Không nói trước kia hai người rất nhiều lời cũng không nói, tùy tiện lăn trên giường, cũng sẽ bị nàng phát một chút tính tình. Vạn nhất buồn bực, trực tiếp không nói một tiếng ly khai, đó thật sự là tổn thất không bù được.
Bởi vậy hắn cũng chỉ nhẫn nại chờ, chờ người này trở về, liền có lời hơn.
Cho nên nói khi nào thì nên công thành đoạt đất, khi nào thì nên lạt mềm buộc chặt, trong lòng vị gia này đều rõ tựa như gương sáng.
Cánh môi mềm mại mút trong miệng, Liên Thập Cửu liền có chút khống chế không nổi.
Cơ trên thân thể. Cơn khát cùng hương liệu gợi ra tình hình thực tế. Dục hỏa như nước biển mãnh liệt xông lên, cơ hồ nuốt sống toàn bộ lý trí của hắn.
Hắn thở gấp, ôm nàng càng chặt hơn, hai tay thỏa thích vẽ lên đường cong trên người nàng.
“Sơ Nhị, nàng thật thơm.”
Y sam của hai người sớm đã mở ra, hắn vội vàng kéo vạt áo của nàng, cả khuôn mặt đều chôn vào trong phần bông gòn mềm mại làm cho người khác hồn khiên mộng nhiễu kia.
Vọng Thư Uyển.com
Cực nóng cùng thơm mềm, căng đầy cùng non mịn, cái thứ cứng rắn kiên cố hồi lâu ngay một khắc nhập vào cái mềm dẻo kia của nàng, đó là trầm luân vô tận.
Y sam thừa thải đều ném đi hết, hai cỗ thân thể thanh niên hòa vào nhau. Bù đắp, vuốt ve, mang đến mùi vị uyển chuyển càng khó nói nên lời.
Lý trí cứ như vậy bị cắn nuốt, ám muội rong chơi ở bên trong phòng chỉ là bù đắp cho nhau. Sớm không đủ thỏa mãn.
Miệng to của hắn chiếm đoạt ngọt lành trong miệng nàng, thật sâu hôn môi của nàng.
“Chút nữa phải lợi hại hơn, nàng cố nhịn một chút.”
Tuy là nói như vậy, thế nhưng khi thế nhưng khi nóng rực của hắn thật sâu thâm nhập vào thân thể của nàng thì động tác như trước chậm lại.
Chỉ tiếc ngày vui ngắn chẳng tầy gang, vị đại nhân nào đó không quá bao lâu liền bởi vì phần mê người kia đẩy nhanh tốc độ nhanh hơn đồn dập hơn, kịch liệt va chạm. Tấn công đến ngay cả anh ninh cùng xin tha Ninh Sơ Nhị cũng không kịp nói ra miệng.
Mồ hôi trên thân nam nhân, cơ hồ thấm ướt cả nệm gòn bằng gấm dưới thân thể xinh đẹp kia. Thân thể lên xuống nhấp nhô, đôi môi trước mắt bị hắn mút đến sưng đỏ, đều là dọa hoặc trí mạng.
Trong màn gấm, nữ tử mơ hồ không rõ rên rỉ cùng tiếng thở gấp trầm thấp của nam tử, đều giống như chương nhạc đẹp nhất đêm này, ấm áp kiều diễm cả một phòng, để người khác mặt đỏ tim đập.
Một đêm này triền miên này, thẳng đến sáng sớm mới ngừng.
Lúc sương mai sáng rỡ đầu xuân xuyên qua cửa sổ, bí mật mang theo loại nhẹ nhàng khoan khoái trong thần quang thuộc về mình, chim tước sáng sớm cũng dường như vô giúp vui líu ríu ở đầu cành, như là phải đánh thức người đang ngủ say trong phòng.
Nhưng Ninh Sơ Nhị cũng không phải bị chim ở ngoài đánh thức, mà là bị mỗ đại nhân giằng co một đêm còn thần thái sáng láng lắc tỉnh.
Bên trong yia nắng ban mai, không thể không thừa nhận, khuôn mặt tươi cười ôn nhuận đầy đủ kia có chút muốn ăn đòn, nên nàng cũng chính là xoa nhẹ hai tròng mắt, đã xoay thân sang nơi khác ngủ tiếp.
Trải qua đêm hôm qua, nàng đã không còn khí lực nâng tay chỉ trích hắn là hỗn đản, chỉ là uể oải nói.
“Ta còn muốn ngủ.”
Ninh Sơ Nhị mơ hồ không rõ than thở một câu như vậy, nâng tay vòng quanh chăn bọc kín bản thân thành một trái cầu.
Liên tiểu gia buồn cười liếc nàng, đến cả người lẫn chăn đều ôm vào trong lòng ngực của mình.
“Ta phải thượng triều rồi.”
“Ân.”
Nàng lên tiếng, muốn nói ngươi đi đi, ý thức lại lâm vào một mảnh hỗn độn. Mơ mơ màng màng lại cảm giác tay hắn kéo kéo chăn tham vào bên trong, phút chốc cả kinh.
“Ngươi làm cái gì?”
Nàng căng thẳng bắt lấy cổ tay của hắn, thấy hắn ngả ngớn cười với mình.
“Nàng cảm thấy muốn ta làm cái gì?”
Nếu làm tiếp, hắn thì không có vấn đề gì, chỉ sợ vật nhỏ trong lòng này sẽ dựng lông.
Ninh Sơ Nhị đỏ mặt không chịu nói, thật sâu trừng hắn một mắt, thấy hắn chỉ vào bồn tắm cách đó không xa nói.
“Tắm xong lại ngủ.”
Một đêm này toàn mồ hôi. . ., tóm lại không thoải mái.
Hóa ra hắn luôn không đi, là lo lắng bản thân nàng tắm rửa không tiện.
Nếu nói Ninh phủ không phải là không có hạ nhân, nhưng một thân này của Ninh Sơ Nhị. . . Quả thật ngại gọi người tiến vào hầu hạ.
Nàng vốn định hắn di rồi, mới tự thực dậy.
Có điều nếu hắn nói, nàng liền cũng đỏ mặt gật đầu.
Sau bình phong, nước trong thùng gỗ luôn ấm. Liên Thập Cửu thử thử độ ấm của nước, xoay người trở về mềm nhẹ bế người đi vào.
Lần này Liên đại nhân khó được không có lợi dụng, ôn nhu vén mái tóc dài của nàng lên.
Nói thật, Liên gia thật sự không thích hợp hầu hạ người, thủ pháp cả quá trình cũng vụng về không kém hài tử, nhưng lực đạo dưới tay mềm nhẹ lộ ra cưng chìu.
Hắn nói.
“Trong triều bận rộn, chờ chút buổi chiều hạ nha ta sẽ không đến. . .tự nàng chiếu cố tốt bản thân, lúc ta không ở cũng không nên nghĩ lung tung.”
“Chuyện của Trình Nguyên, không dễ giải quyết như vậy, dù sao cũng có có vài chục ánh mắt đang nhìn chằm chằm.”
Nàng cúi đầu nhìn cánh hoa trên mặt nữa, đáy lòng không khỏi đau xót.
Nàng không muốn hỏi hắn, nếu quả thật thời điểm kia đến có thực sự ngênh thú Trình Nguyên hay không, chỉ là quay đầu lại nhìn hắn chằm chằm.
“Ta không sợ. Chỉ là hi vọng ngươi đáp ứng ta, bất luận thời điểm gì, bất luận xảy ra chuyện gì, cũng để ta gánh vác cùng ngươi.”
Nàng không muốn để cho một mình hắn chống đỡ.
Hắn luôn mỉm cười nhìn nàng, nhìn thật lâu, cuối cùng nhẹ nhàng hôn lên cái trán của nàng.
“Đứa ngốc. Chúng ta sẽ luôn ở cùng nhau.”
Bọn họ chỉ là, phải tạm thời tách ra một đoạn thời gian mà thôi.
*
Liên đại nhân qua một đêm xuân phong, tất nhiên là rất thoải mái, ngay cả lâm triều vẫn còn đắm chìm trong thời kỳ ngọt ngào. Lúc mỉm cười, càng phát ra ôn nhuận không ít với đồng liêu.
Vọng Thư Uyển.com
Nhắc tới vị tổ tông sống này tuy nói ngày thường cũng ‘Hiền lành’ với mọi người, nhưng hiện nay vẻ mặt này thật hiếm thấy.
Từ lúc thánh thượng tứ hôn xong, triều thần trong triều muốn nịnh bợ hắn không thể đếm hết được, nhìn manh mối hôm nay, bên miệng nói lời lấy lòng càng êm tai.
Trong đó, thị giảng Hàn Lâm viện ngũ phẩm Viên Thiệu Kiệt là ân cần nhất.
Ngươi nói người nọ là muốn thăng quan phát tài, có ý định nịnh bợ?
Kỳ thật không phải.
Nói đến vị tiểu ca nhi diện mạo không tính phát triển này, lại có chút chuyện xưa. Lúc trước người này còn là xuất thân đệ tử thế gia, tổ tiên từng ở kinh nhận chức quan văn chính tam phẩm, sống loại ngày công tử gia.
Chỉ tiếc năm Viên Thiệu Kiệt mười chín tuổi, phụ thân tính bướng bỉnh trong nhà bởi vì thật sự bất mãn tác phong xa hoa dâm dật của thánh thượng, đầu nóng lên ở trước điện chống đối vài câu, bị miễn quan.
Viên Thiệu Kiệt thiếu niên thất ý, ở quê hương làm bao nhiêu bài thơ, rưng rưng thắt cổ cho là tiền đồ của mình đã hết.
Sau đó vẫn là thân thích bên ngoại của hắn nghĩ cách đút nhiều bạc vào cung, mới để cho Viên Thiệu Kiệt lại trở về kinh thành. Chức quan cũng không lớn, khó khăn lắm làm lên được thị giảng ngũ phẩm, lại là không thực quyền, suốt ngày hầu hạ nhóm lão gia hỏa trong Hàn Lâm viện ghi chép gì đó.
Cái thứ u mê lăn lộn không lý tưởng này, tất nhiên kéo không lên quan hệ gì với Liên gia. Chỉ là người này, cũng có một đoạn chuyện cũ không muốn người biết với Trình Nguyên huyện chúa.
Chuyện xưa lại nói tiếp cũng không có nhiều tình chàng ý thiếp, không có gì ngoài khi thái hậu nương nương vừa mới mất, Trình Nguyên mất nể trọng hoàng thất, bức thiết muốn tìm cây đại thụ để níu kéo.
Mà khi đó thân là nhi tử của quan to tam phẩm, Viên Thiệu Kiệt, đã trở thành cây đại thụ để Trình Nguyên có thể leo lên.
Người trong triều đình, người nào mà không phải là gió chiều nào theo chiều ấy. Trình Nguyên khi đó thân phận cũng treo danh tốt hàng đầu, không ai trêu chọc đến vị huyện chúa này.
Trình Nguyên không trông cậy được vào nhị phẩm trở lên, dĩ nhiên là đem hai tròng mắt ngắm đến trên người quan văn tam phẩm.
Cha Viên Thiệu Kiệt là phủ thừa phủ tông nhân, luận gia thế tài lực cũng không tính quá kém. Trình Nguyên cũng là làm tạm thôi, vài lần quăng hà bao ngọc bội, gạo sống cơm chín đếu nấu hết vào chung một nồi, không công phu liền câu được con rùa Viên Thiệu Kiệt này.
Làm sao nghĩ tới trời sẽ gió mưa không thuận, người có họa phúc sớm tối, cơm vừa mới chín, lão hồ đồ Viên Phong kia đã bị biếm quan.
Trình Nguyên buồn bực a, không biết ném bẻ bào nhiêu chén bát, mắng Viên Phong bao nhiêu câu hỗn trướng.
Nhưng mà chính là buồn bực, chuyện này cũng là ván đã đóng thuyền, nước hất ra ngoài ra như phá thân một dạng không thu hồi lại được.
Chỉ nói đến Tình huyện chúa của chúng ra là một người nghĩ không thông, chính là cô nương thành gái lỡ thì, cũng không thể nào đi theo Viên Thiệu Kiệt đến ở nông thôn ăn lông ở lỗ được.
Dứt khoát chém đứt tơ tình, từ nay về sau Tiêu lang là người qua đường.
Một tiếng mềm nhẹ ngoan ngoãn “Viên lang” trong quá khứ, cũng thành người không liên quan với nhau.
Đáng tiếc Viên Thiệu Kiệt này lại là hạt giống si tình, ngay cả khóc thân thích trong nhà cầu mua quan trở về, lại vẫn là vì về nhìn Trình Nguyên vài mắt.
Vài ngày trước thánh thượng tứ hôn, tiểu ca nhi lại càng chạy đến quán rượu uống say, vừa vặn đi đúng vào cửa hàng của Liên gia chúng ta.
Phải nói kinh thành chính là ‘nhỏ’ a, muốn tìm mấy nhà không phải Liên gia mở cũng không dễ dàng gì.
Liên đại nhân lấy việc tính kế, mua bán đưa tới cửa cũng biết không thể nào không tiếp.
Tại tối hôm qua, Liên tiểu gia nằm ở trên giường của tức phụ nhà mình nôn nóng buồn bực nhưng miệng cũng không quên phân phó Chiêu Tài, đem Viên Thiệu Kiệt thuận theo đầu tường của tướng quân phủ, ném vào trong phòng Trình Nguyên.
Đây chính là đại lễ, không thua gì Thiên Sơn Đồng Mỗ đưa Mộng Cô cho tiểu hòa thượng.
(Luna: Đây có phải đang nhắc đến Thiên Long Bát Bộ của nhà văn Kim Dung không ta?)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.