Phú Quý Nhàn Phu

Chương 3

Bàn Tơ

03/07/2013

"Lan nhi, đến giờ uống thuốc rồi”.

Cẩm Phượng Lan nửa người dựa ở đầu giường đột nhiên nghe thấy tiếng nói ôn nhuận này nên hơi hơi nhíu mày. Bắt đầu từ ngày hôm qua, hắn liền lấy danh nghĩa chiếu cố vị hôn thê mà ở lì trong phòng nàng không chịu đi.

Lạc Tử Thần bưng theo chén thuốc có độ ấm vừa phải tiến lại gần nàng, ngồi vào bên giường, đem nàng ôm trong lòng, tự mình bón thuốc cho nàng.

Sau vài lần kháng nghị không có hiệu quả, Cẩm Phượng Lan đành cam chịu để hắn chiếu cố săn sóc chu đáo lại có chút ái muội cho nàng.

Nàng mang bệnh nên sức khỏe không được tốt, cho nên không cùng người khác cứng đối cứng.

Sau khi uống xong chén thuốc, Lạc Tử Thần thuận tay đem một viên mứt hoa quả nhét vào trong miệng nàng.

Tuy rằng Cẩm Phượng Lan cũng không có sợ đắng, trên thực tế, trong ba năm nay, nàng ăn dược so với ăn cơm còn nhiều hơn, cho nên cảm giác nơi đầu lưỡi cũng đã như là tê liệt. Nhưng là, hành động của hắn như vậy cũng vẫn khiến cho lòng nàng ấm áp lên, không hiểu sao lại có chút yếu ớt.

Lạc Tử Thần dùng khăn lau đi chút thuốc vẫn còn dính bên miệng nàng, ôm lấy vai nàng giống như là nói chuyện phiếm: "Ta không thích đồ ăn vặt, đây là mứt hoa quả mà Thanh Nghiên đã đi ba mươi dặm ra ngoài mua về cho nàng, có lẽ mùi vị cũng không được tốt cho lắm, nhưng hiện tại cũng đã mang về nàng ăn nhiều thêm một chút đi, chờ thời tiết tốt hơn một chút, đến Đại Thành trấn, ta sẽ tìm loại ngon nhất cho nàng”.

"Không cần phiền toái, ta cũng không biết là thuốc đắng bao nhiêu”. Nàng cũng không có thói quen ăn quà vặt.

Lạc Tử Thần mặt nhăn mày nhíu, “Đối với nàng không đắng”. Nhưng mỗi ngày nhìn nàng uống đến mấy chén thuốc đặc như vậy, nàng ngay cả mày cũng chưa thèm nhăn một chút, nhưng hắn nhìn nàng uống như vậy lại nhíu mày khó chịu.

Cẩm Phượng Lan không nói gì, lời nói của hắn khiến tâm nàng ấm áp hơn, nhưng cũng khiến cho lòng nàng cảm thấy chua xót, trong lúc đó đột nhiên rất nhớ đến cha mẹ đã qua đời, nàng cũng từng là bảo bối được nâng niu trong bàn tay cha mẹ, nay lại một mình phiêu bạt giang hồ.

Trên mu bàn tay đột nhiên có cảm giác nong nóng, Lạc Tử Thần giương mắt nhìn, lại thấy trong mắt nàng đã tràn ngập lệ mà kinh hãi, có chút hoảng hốt hỏi: "Nàng làm sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hay sao?"

Nàng nâng tay lung tung lau đi nước mắt trên mặt, "Không có gì đâu, mắt có chút đau, cho nên rơi lệ”.

Hắn có chút suy nghĩ nhìn vẻ mặt né tránh của nàng, đôi mắt cụp xuống, chỉ lẳng lặng ngồi đó ôm vai nàng.

Đợi nửa ngày không thấy hắn rời đi, nàng có chút không được tự nhiên đứng lên, mở miệng nói: "Ta muốn nằm nghỉ một lát”.

"A, được”. Lạc Tử Thần lên tiếng, giúp nàng nằm xuống, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, "Vậy nàng ngủ một chút đi, ta đi xem sổ sách, có việc gì cứ gọi ta”.

"Được”.

Lạc Tử Thần quay lại bên bàn cạnh cửa sổ mở sổ sách ra, nhưng ánh mắt cũng không có dừng trên đó, trong lúc lơ đãng nàng đã biểu lộ ra sự yếu ớt cùng thương cảm khiến tâm hắn tê rần.

Lúc trước khi nhận lại ngọc bội đính thân, hắn cực kỳ phẫn nộ, mấy năm nay, hắn vẫn luôn muốn tìm nàng đến trước mặt để chất vấn một phen, nhưng lúc này nghĩ lại, sự việc năm đó chỉ sợ có một chút kì quái.

Thần sắc nàng tiều tụy lại có bệnh, thân thể rách nát, cùng với những lời đại phu đã nói qua khiến cho hắn có chút nghi ngờ. Rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì? Nàng lại phải đem ngọc bội định thân của bọn họ đi cầm, rồi lại gửi biên lai cầm đồ về Lạc gia?

Nàng không nói, hắn cũng không muốn hỏi, nhưng có một số việc không nói cũng không phải sẽ làm cho người ta vĩnh viễn không biết được.

"Khụ khụ..."

Lạc Tử Thần nghe thấy tiếng ho vội nhìn lại, mi tâm không tự giác mà nhíu lại, nơi này hẻo lánh đại phu có y thuật cao cũng ít, cần phải mau rời đi, tìm một đại phu tốt cẩn thận chữa trị cho nàng.

Nàng ho khan vô cùng kịch liệt, Cẩm Phượng Lan cũng không thể ngồi dậy được, chỉ có thể lấy khăn che miệng lại.

"Rất khó chịu sao?" Hắn đứng dậy đi qua đó, lại thấy trên khăn tay có vết máu mà mặt mày biến sắc, liền giành lấy khăn tay mở ra.

Cẩm Phượng Lan cản lại không kịp, chỉ đành ở một bên khụ khụ, một bên bất đắc dĩ nhìn hắn.

"Không thể lại trì hoãn ở nơi này, buổi chiều chúng ta liền lên đường”.

"Khụ... Không có việc gì, chỉ là ho mạnh quá nên ảnh hưởng đến nội thương thôi”.

"Nội thương?" Hắn nhướng mày, quả nhiên là nàng vì từng chịu trọng thương nên thân thể mới ốm yếu như vậy.

Cẩm Phượng Lan cũng biết là đã lỡ lời, nhẹ nhàng cười nói, "Người đi lại trong giang hồ khó mà tránh khỏi”

Lạc Tử Thần cầm lấy khăn đưa lại cho nàng, vung áo bào ngồi xuống cạnh giường

Nàng khó hiểu nhìn hắn.

"Trừ bỏ cha mẹ quan hệ huyết thống, vợ chồng chính là người thân cận nhất trên đời này, Lan nhi." Hắn hơi hơi tăng thêm ngữ khí, "Ta hy vọng nàng có thể thẳng thắn thành khẩn với ta một chút”.

Nàng nhíu mày nhìn hắn khó hiểu.

Thấy nàng không còn ho nữa, hắn lấy ấm nước bên giường rót cho nàng chén nước để nàng súc miệng, "Đương nhiên, thẳng thắn thành khẩn với nhau, ta cũng sẽ thẳng thắn thành khẩn với nàng”.



"Lạc Tử... Khụ khụ... Thần..."

"Đừng nóng vội, ta không vội”.

Càng là nhìn hắn bày ra vẻ mặt vân đạm phong khinh, Cẩm Phượng Lan lại càng tức giận, nhưng thân thể cũng không có nể mặt nàng, yết hầu thật không phối hợp, khiến cho nàng có muốn nói chuyện cũng không có nên lời.

"Hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi”. Rốt cục cũng ngừng ho khan, nàng ôm ngực trừng mắt nhìn hắn, khẩu khí thập phần ác liệt.

Lạc Tử Thần bình tĩnh nhìn nàng cười cười, "Nương tử có mệnh, vi phu tất nhiên không dám không theo, vậy ta ra bên ngoài đứng chờ nàng, chờ nàng hết giận rồi sẽ trở về“. Nói xong, cũng không đợi nàng mở miệng đã đứng dậy đi ra ngoài.

Cẩm Phượng Lan hung hăng vỗ xuống mép giường. Cảm động cái gì chứ tuyệt đối là do mình lầm tưởng, người có bản tính ác liệt như Lạc Tử Thần thì làm sao mà có hảo tâm được chứ, nói không chừng là vì lúc trước nàng đã từ hôn, trong lòng hắn ghi hận, cho nên đối với hôn sự này vẫn còn canh cánh trong lòng.

Dường như trong lúc đó nàng đã nghĩ thông suốt hết mọi việc, Cẩm Phượng Lan tâm chậm rãi bình tĩnh trở lại.

Sau khi rời khỏi phòng, Lạc Tử Thần liền an bài cho hạ nhân thu xếp để buổi chiều lên đường, sau đó trở về phòng mình uống chén trà, rồi mới chậm rì rì thong thả quay trở lại phòng của Cẩm Phượng Lan .

Nhìn nàng thần sắc bình tĩnh ngồi tựa ở đầu giường hai mắt nhắm lại, giống như là đang ngủ vậy, hắn bước nhẹ qua đó, môi bạc không tự giác cong lên nụ cười, thanh âm trầm thấp nhu hòa, giống như sợ kinh động đến nàng, "Sau khi dùng xong cơm trưa, chúng ta sẽ lên đường, nếu như nàng muốn ngủ thì đợi lên xe rồi ngủ tiếp đi.”

Cẩm Phượng Lan cũng không có mở mắt, chỉ động đậy thân mình, sửa lại tư thế nằm cho thoải mái hơn.

Lạc Tử Thần thấy thế cười cười, nhẹ nhàng lắc lắc đầu, quay trở lại bên bàn tiếp tục xem sổ sách.

Xe ngựa của Lạc gia cũng thực bình thường, nhưng sau khi Cẩm Phượng Lan lên xe, mới biết được bên trong cũng không có như nàng tưởng tượng.

Bài trí trong xe cũng không có gì xa hoa, nhưng cũng lại không hề thua kém, nàng không khỏi nở nụ cười, xa hoa trong tầm mới là phong cách của người thế gia, mặc dù không trực tiếp nhưng lại thực đáng để thưởng thức.

Lạc Tử Thần đỡ nàng nằm xuống giường, lại cẩn thận giúp nàng đắp chăn lại, "Nàng mệt mỏi nên nghỉ ngơi một chút đi, nàng yên tâm, xe đi rất êm”.

Sau khi ăn xong cũng đã uống thuốc, lúc này thuốc cũng đã phát huy tác dụng, Cẩm Phượng Lan quả thật có chút buồn ngủ, cho nên cũng không có nói cái gì, nhắm mắt lại ngủ.

Lạc Tử Thần cầm quyển sách nghiêng người một bên tùy ý lật xem, lật được vài trang, ánh mắt lại chuyển qua nhìn người đang nặng nề ngủ bên cạnh.

Hình như có điểm gì đó không được thích hợp cho lắm?

Hắn cẩn thận suy nghĩ lại một lượt. Dường như sau khi hắn quay lại phòng, mấy ngày nay hắn vẫn xoay quanh bên người nàng cũng không còn thấy thái độ phiền chán kia, thay vào đó lại là bình tĩnh an hòa lạnh nhạt như lúc ban đầu, trong lòng nổi lên một tia ấm áp.

Nhìn khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của nàng, Lạc Tử Thần nhíu chặt mày lại. Nàng vẫn còn rất yếu, việc cấp bách bây giờ là phải điều dưỡng cho thân thể của nàng tốt hơn, những chuyện khác không vội, hắn vẫn là nên từ từ mà đi, làm quá mau, chỉ sợ sẽ chuốc lấy kết quả ngược lại.

Tâm tư không ngừng xoay chuyển, hắn không còn nghĩ đến vấn đề rối rắm trước đây nữa, nhìn nàng ngủ trầm ổn như vậy, hắn cũng cảm thấy có chút buồn ngủ, liền đặt mình nằm xuống bên cạnh nàng.

Vừa nằm xuống trong chốc lát, hắn liền bật người ngồi dậy, thần sắc kinh nghi bất định nhìn Cẩm Phượng Lan đang ngủ say kia. (kinh nghi bất định: ngạc nhiên nghi ngờ)

Hắn chưa bao giờ thấy một người sống sau khi ngủ thì cơ thể lại lạnh như khối băng vậy, thật giống như một người đã chết!

Lạc Tử Thần hồ nghi dò xét tay chân của Cẩm Phượng Lan, sắc mặt càng lúc càng trầm. Nhiệt độ cơ thể nàng thật là thấp so với bình thường, cho dù trời sinh thân thể đã lạnh như băng cũng không thể nào đến mức này được.

Rốt cuộc năm đó nàng đã phải chịu trọng thương như thế nào đây?

Ngón tay hắn run run hướng về phía chóp mũi của nàng, sau khi xác định được nàng vẫn còn có hô hấp, trong lòng mới yên ổn được vài phần.

Tay hắn còn chưa kịp rút lại, liền nhìn thấy người đáng lẽ nên ngủ say thì giờ đây lại đang mở to mắt, lẳng lặng nhìn hắn, không nói được lời nào.

Lạc Tử Thần bình thản ung dung nói: "Ta lo lắng nàng ngủ không được tốt”.

Cẩm Phượng Lan một lần nữa nhắm mắt lại.

Hắn nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của nàng, có chút lo lắng hỏi: "Thời tiết như vậy, vì sao nhiệt độ cơ thể nàng lại thấp như vậy?"

Cẩm Phượng Lan vẫn không có mở miệng, bên trong xe ngựa nhât thời yên tĩnh lại làm cho người ta có chút áp lực.

Ngay khi Lạc Tử Thần cảm thấy sẽ không có đáp án, đột nhiên nàng lại mở miệng hỏi: "Có rượu không?" Vì bệnh nặng nên nàng không thể dựa vào công lực mà áp chế độc tính, chỉ có thể mượn ngoại lực.

Hắn kinh ngạc nhíu mày.

“Càng mạnh càng tốt”.

"Rượu có, nhưng không có rượu mạnh”. Một bên hắn trả lời, một bên mở ra ngăn tủ bên cạnh, lấy ra một bình rượu bạch ngọc sáng trắng ôn nhuận.



Cẩm Phượng Lan đột nhiên cảm thấy muốn cười, một bình rượu mà lại cũng có thể tinh xảo trân quý như vậy, dòng dõi Lạc gia quả nhiên không phải những nhà bình thường có thể sánh bằng.

Lạc Tử Thần rót cho nàng một chén rượu, Cẩm Phượng Lan xua tay cự tuyệt, trực tiếp nắm lấy bình rượu trong tay hắn, mở nắp ra, ngửa cổ lên uống từng ngụm rượu đi vào.

"Nàng uống chậm một chút ——" hắn lo lắng nhìn nàng.

Uống một bầu rượu xong, sắc mặt Cẩm Phượng Lan càng lúc càng tái nhợt.

Lạc Tử Thần khuôn mặt biến săc, đưa tay lên dò xét cái trán của nàng.

"Còn có rượu không?" Nàng cũng không có tránh né động tác của hắn, thẳng tắp hỏi.

Lạc Tử Thần trong mắt tràn ngập lo lắng, "Tình trạng thân thể của nàng như hiện tại nên uống ít rượu đi”.

Cẩm Phượng Lan vẫn tiếp tục nói: "Còn nữa thì lấy ra đây”.

Lạc Tử Thần không lay chuyển được nàng, lại lấy ra thêm một bình rượu

Đợi cho toàn bộ rượu đều đổ vào trong bụng Cẩm Phượng Lan, sắc mặt của nàng tái nhợt gần như trong suốt.

Lạc Tử Thần dò xét nhiệt độ cơ thể nàng, phát hiện quả thực là có khá lên một chút, vẻ mặt lại không khỏi càng thêm lo lắng, "Nàng đây là đang uống rượu độc để giải khát hay sao?” Nhìn nàng mượn rượu làm ấm thân, với tình trạng thân thể của nàng như bây giờ, uống rượu sẽ chỉ khiến cho bệnh càng thêm họa vô đơn chí.

Cẩm Phượng Lan chẳng hề để ý nói: "Cố được lúc nào thì hay lúc ấy đi”.

Lạc Tử Thần khẽ nhíu lông mày, "Lan nhi”.

Nàng hơi hơi nhướng mày, "Thân thể là của ta, ta tạm thời còn không muốn chết”.

Lạc Tử Thần thực không đồng ý nói: "Nhưng hiện tại nàng làm như vậy là thực muốn chết?”

Cẩm Phượng Lan ánh mắt cụp xuống, che dấu thần sắc trong mắt, trong lòng xẹt qua chua xót. Nàng đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn, nhưng nếu không làm như vậy, thân có hàn độc chỉ sợ nàng đã sớm không còn trên thế gian này. Trên Tuyết Sơn mỗi khi hàn độc phát tác, trừ bỏ vận công chống lại nàng chỉ có thể dựa vào rượu mạnh để khống chế, ba năm trôi qua, tửu lượng cũng càng ngày càng khá.

"Ngươi suy nghĩ nhiều quá”.

"Là do ta suy nghĩ nhiều sao?" Lạc Tử Thần hừ lạnh, cẩn thận đắp chăn lại cho nàng, lại lấy ra một tấp thảm đắp lên cho nàng.

Cẩm Phượng Lan theo thói quen muốn nói cảm ơn, nhưng lời chưa đến miệng thì cũng ngừng lại, cuối cùng quyết định vẫn là ngủ đi. Cho dù là chợp mắt, cũng tốt hơn là đối mặt với hắn mà không nói cái gì.

Nhưng do thân thể nàng quá suy yếu, không bao lâu sau cũng đã ngủ.

Sau khi thấy nàng đã ngủ say, Lạc Tử Thần buông rèm che xuống, lại từ trên giá sách lấy ra một cái hộp gấm, lấy ra một cành chi hương, cho vào bên trong lư hương đốt lên.

Rất nhanh, bên trong xe phiêu tán một mùi hương thanh dịu.

Khi Cẩm Phượng Lan tỉnh lại thì cảm thấy bên người có chút âm ấm, dường như đã rất lâu rồi nàng không có tỉnh giấc một cách thoải mái như vậy.

Nhưng là, khi nàng chậm dãi mở mắt ra nhìn rõ quang cảnh chung quanh mình, thật lâu chưa có ý nghĩ muốn giết người lại nảy ra trong đầu.

Trước khi ngủ, là nàng đang ở trên xe, nhưng hiện tại, nàng lại đang nằm trên một chiếc giường lớn được khắc hoa tinh xảo, nhưng khiến cho nàng nổi giận lại là Lạc Tử Thần nằm ngủ say sưa bên cạnh nàng, bởi vì nàng cảm nhận rõ ràng bên dưới chăn mình chỉ mặc một bộ áo lót, mà đối phương cũng chỉ mặc một bộ nội sam đơn bạc.

Tay nàng rất nhanh nắm chặt lại, ánh mắt hung ác nheo lại. Nàng vốn không nên ngủ say như vậy, khẳng định là có người nào đó đã động tay động chân.

Tốt! Tốt lắm! Vô cùng tốt! Suốt ngày đánh chim, nhưng lại để cho chim mổ vào mắt.

Dường như cảm nhận được sát khí dày đặc tản mát ra từ trên người nàng, Lạc Tử Thần cũng nhanh tỉnh lại, vừa mở mắt, liền đối diện với một đôi mắt đang bốc hỏa.

"Nàng đã tỉnh? Cảm giác thế nào?" Hắn làm như không thấy người bên cạnh đã sắp phát nổ, mắt phượng kéo dài cong cong, nở một nụ cười nhạt nhẽo mà lại thân hòa.

Cẩm Phượng Lan không thể nhịn được nữa, duỗi ra liền bắt lấy vạt nội sam của hắn, cắn răng nói: "Chết tiệt, đây rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?"

Hắn không nhanh không chậm nói: "A, ta sợ nàng ngủ không được tốt nên sử dụng một chút an thần hương, về phần ——" Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt sát khí của nàng, hắn chăm chăm nhìn vào nàng, "Nhiệt độ cơ thể nàng quả là qúa mức lạnh lẽo, ta lo lắng cho nàng, mà quan hệ của chúng ta cũng đã định, cho nên có quá nữa cũng không có ngại”.

Cẩm Phượng Lan tay không tự chủ được mà bóp lấy yết hầu của hắn, âm xót xa nhìn hắn nói: "Nói như vậy, ta là phải cảm tạ ngươi rồi?"

"Người một nhà, không cần khách khí”.

Nàng giận dữ cười lại, "Người một nhà?"

Lạc Tử Thần mắt phượng híp lại, trên người liền có một cỗ áp lực bức người, giống như vân đạm phong khinh nói: "Chẳng lẽ Lan nhi còn không tính gả cho ta hay sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện ma
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Phú Quý Nhàn Phu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook