Chương 18
Trần Ấn/ Thiên Thương
14/09/2017
CHƯƠNG 18
Nhẫn ngọc đánh lên tường một tiếng “cạch” rồi rơi xuống đất, lăn liên tục vài vòng, vậy mà cũng không vỡ, Long Diễn Diệu chân chính thay đổi sắc mặt, đó là di vật mẫu hậu hắn để lại, sao có thể không kinh động? Vội vàng nhặt lên, đem đến trước ánh nến xem xét, vành nhẫn bị nứt thành một đường —
Hắn nắm chặt nhẫn ngọc trong tay, vạt áo cũng nhè nhẹ lay động: “Ngươi thực sự hận ta? …” Ngay cả vật đính ước ta tặng ngươi đều không chút lưu tình mà ném đi?!
“Ta sai ở chỗ nào? Sao ngươi phải hận ta như vậy?”
Tức giận bị kiềm chế rốt cuộc cũng bạo phát, trên mặt Long Diễn Diệu là một mảnh trầm hắc, lạnh lùng nói: “Ngươi giấu ta luyện công, cùng họ Mạnh họ Quân dây dưa không rõ, ta cũng không có nửa câu trách cứ ngươi, ta vậy là sai rồi sao? Ta chỉ muốn cứu mạng của ngươi, vậy cũng sai rồi sao? Vì sao ngươi phải hận ta như vậy? Ngươi đến tột cùng, đến tột cùng là —”
Tất cả phẫn uất đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, vô pháp nói thành lời. Long Diễn Diệu trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy hận ý của Bích Lạc, hồi lâu mới phất tay áo, sải bước ra khỏi tẩm cung, đi thẳng đến Ngự thư phòng —
Ngồi phía sau án thư để bình ổn lại, nhưng lửa giận hãy còn chưa lắng xuống, vuốt ve khe nứt trên nhẫn ngọc, ***g ngực Long Diễn Diệu trướng đến muốn bùng nổ — Bích Lạc, ngươi đến tột cùng có đem tình cảm của ta để ở trong lòng hay không? Ngươi biết rõ ta thích ngươi, nhưng còn lén luyện tà môn công phu, ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó ngươi ở trước mặt ta chết đi, ta sẽ có bao nhiêu thống khổ? Ngươi có từng nghĩ tới cảm nhận của ta chưa?
Ngươi giấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, ta đều có thể không tính toán! Nhưng ngươi tại sao lại hận ta? Ta chỉ muốn cùng ngươi bạc đầu đến già, lẽ nào ngươi không muốn sao? Bích Lạc… Tâm của ngươi, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? …
“Bang bang” vài tiếng, đã là canh một. Buồn bực, sầu lo, không cam lòng, nghi hoặc tất cả đan xen vào nhau luẩn quẩn trong tâm trí, Long Diễn Diệu một tay chống lên trán, không nén được mà thở một hơi thật dài —
“Thánh thượng.”
Nội thị cẩn thận dâng trà, lén nhìn thần sắc của Huyên đế, nhỏ giọng nói: “Thánh thượng đêm nay không ngủ lại tẩm cung, hay là muốn đi đến chỗ hoàng hậu —”
“Ai nói trẫm muốn đi?”
“Dạ, dạ.” Nội thị gật đầu: “Là hoàng hậu sai tiểu nhân đến thỉnh thánh thượng di giá, hiện người còn đang ở ngoài thư phòng chờ lệnh —”
Chén trà trong tay đặt mạnh xuống bàn, Long Diễn Diệu trầm giọng nói: “Trẫm quốc sự bận rộn, bảo hoàng hậu tự mình nghỉ ngơi đi.” Đôi mắt trầm xuống, hoàng hậu này thu thập tin tức cũng nhanh nhẹn, hắn rời khỏi tẩm cung chưa tới nửa canh giờ, nàng đã sai người đến thỉnh…
Cung nhân của hoàng hậu vừa mới bị đuổi, tiếp đó Lý quý phi cũng phái người đến thỉnh. Long Diễn Diệu rất phiền chán, dặn dò nội thị, sau này thư phòng là nơi quan trọng, ngoại trừ cung nhân làm nhiệm vụ, ai cũng không được đến quấy rầy. Nhớ tới hai người hậu phi, lại là một trận bực dọc, tuy nói mượn hơi hai phe thần tử, nhưng hắn đến nay chưa từng sủng hạnh qua bọn họ, chỉ cùng Bích Lạc đồng sàng cộng chẩm, trong triều sớm đã thêm mắm dặm muối, người nhà mẹ đẻ của hai nàng cũng phê bình kín đáo, Lý thừa tướng còn chưa tính, nhưng mà Đoan Mộc thái sư là gừng càng già càng cay, mấy ngày liền đều sai môn sinh luân phiên buộc tội Yến vương. Hắn sợ Bích Lạc không vui, liền đem rất nhiều chuyện vụn vặt một mình cáng đáng, lại muốn Bích Lạc yên tâm dưỡng thương, bận đến túi bụi, vậy mà còn bị Bích Lạc oán giận…
Trong lòng phiền muộn tới cực điểm, vốn muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi, nhưng không biết nên làm sao đối mặt với hận ý dày đặc của Bích Lạc, do dự mãi, cuối cùng ngủ lại ở Ngự thư phòng.
……………………………………………..
“Xoảng” một tiếng, chén thuốc cung nhân dâng lên bị đập vỡ, nước thuốc màu nâu bắn tung tóe lên người, Bích Lạc ngồi ở trước giường, cũng không tránh né, nhưng cung nhân lại luống cuống tay chân giúp y lau chùi, trên vẻ mặt mỗi người đều là bộ dạng cầu xin thảm thiết. Không biết Huyên đế cùng Yến vương xích mích chuyện gì, Huyên đế hai ngày nay đều ngủ lại tại Ngự thư phòng, chưa từng bước vào tẩm cung nửa bước, Yến vương thì càng ngày càng lạnh như băng.
“Yến vương thỉnh uống thuốc, bảo trọng thân thể quan trọng hơn…” Thái y lắc lắc đầu, lại cung kính đem đến một chén thuốc, hắn đúng là xui xẻo, bị Huyên đế sai tới hầu hạ Yến vương, nhưng tiểu tổ tông này sống chết không chịu uống dược, xem ra tính mạng của hắn và người nhà rất nhanh sẽ không còn.
Bảo trọng thân thể? Bích Lạc sáng tỏ — Long Diễn Diệu, ngươi cướp đi tất cả của ta, còn muốn ta bảo trọng thân thể làm cái gì? Để cho ta sống, ngày đêm nhấm nháp tư vị căm hận ngươi nhưng không thấy được ngươi, không thể hướng ngươi trút hết phẫn nộ sao?
Hận ngươi! Ta thực sự hận ngươi!! Càng hận ngươi hơn so với bất luận thời điểm nào trước đây!!!
“Yến vương…”
Thái y gần như muốn khóc, đột nhiên Bích Lạc đoạt lấy chén thuốc, uống một hơi sạch sẽ, làm mấy cung nhân bên cạnh sủng sốt một hồi, trước kia mỗi lần uống thuốc, Huyên đế đều liên tục dụ dỗ, sử dụng nhiều mưu mẹo, mới có thể khiến Yến vương kì kèo mà uống hết, hôm nay Huyên đế không có mặt, Yến vương ngược lại uống đến thẳng thừng như vậy.
Nhấc tay lau miệng, Bích Lạc chuyển mắt nhìn thái y đang ngẩn người, mị nhiên cười: “Còn có cái gì muốn ta uống, đem đến đây hết đi.”
“Không, không còn, a, còn —”
Thái y không dám nhìn thẳng, nói năng lộn xộn, nghe thấy Bích Lạc khúc khích cười khẽ, mới tỉnh ngộ, mặt đỏ lên, cười nói: “Buổi chiều còn có một thang thuốc, thần sẽ tự mình đưa đến, thần cáo lui trước.” Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Huyên đế không có mặt, nếu thấy hắn thất thố như vậy, sớm đã bị kéo ra ngoài đánh một trận rồi.
“Chậm đã.” Vẫy tay thối lui cung nhân, Bích Lạc lười biếng nằm trên giường, đôi mắt sáng tựa làn thu thủy đảo qua thái y đang luống cuống tay chân, cười nói: “Ngươi có từng nghe qua loại dược tên là Tuyết Dung?”
“Hồi Yến vương, đó là bí dược trong cung, có thể đem công lực hóa tán, có người nói lúc Tường Long thiên triều mới khai quốc, đã dùng dược này để đối phó cao thủ của Hạ Lan tiền triều —”
“Nga, vậy ngươi có thể pha chế giải dược không?” Hai mắt Bích Lạc sáng ngời, nhưng vẫn tựa như thờ ơ mà hỏi.
“Chuyện này, thần xấu hổ.” Thái y không khỏi thẹn thùng: “Thần cũng chỉ là nghe thấy, vẫn chưa gặp qua bao giờ. Bất quá, Tuyết Dung từ trước đến nay đều cất giấu trong hoàng thất, Yến vương sao không thử đi hỏi thánh thượng?”
Đồ ngu! Ta nếu có thể lấy giải dược từ chỗ Long Diễn Diệu, còn hỏi ngươi làm cái gì? Bích lạc bĩu môi, mệt mỏi duỗi thắt lưng —
“Ta mệt mỏi rồi, ngươi lui ra đi.”
Tiếng bước chân thái y xa dần, trong phòng trở nên yên tĩnh như cũ, bộ dáng tươi cười quyến rũ trên mặt Bích Lạc biến mất, hiện lên hàn ý lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào sa trướng. Hồi lâu, y ho khan hai tiếng, chậm rãi nhấc một lọn tóc dài lên nhìn.
Màu tóc đen nhánh, mềm nhẵn như tơ lụa, chỉ bạc của hai ngày trước đã biến mất không tung tích.
Không còn chỉ bạc a? Nhưng võ công y liều mạng tập luyện cũng theo đó mà tan biến…
Thù của Yến Nam Quy, còn chưa có báo!
Y buông lọn tóc xuống, gắt gao nắm chặt tay — Ta tuyệt không buông tha đơn giản như vậy! Ta mất đi võ công, ta cũng sẽ khiến ngươi mất hết tất cả! Giống như ta, thống khổ khi không còn lại gì! Long Diễn Diệu…
Một bóng người mờ nhạt bỗng nhiên kéo dài tới trước giường, Bích Lạc cả kinh ngồi dậy, nhìn chằm chằm nội thị cao gầy đang cúi đầu trước mặt: “Đi ra ngoài, ai bảo ngươi đi vào, ngươi —”
Nội thị nhấc đầu, tinh quang trong đôi mắt hẹp dài lóe ra. Đúng là Phong Tế Tuyết đã nhiều ngày không gặp.
“… Ngươi, làm sao trà trộn vào cung?”
Bích Lạc đè thấp giọng, con ngươi xoay động: “Thái tử thì sao?” Nếu Phong Tế Tuyết đã tiến cung, như vậy Thụy Đình thái tử cũng đang ở gần đây.
“Thái tử cùng nghĩa quân mà người kêu gọi đang tụ tập ở sườn núi Khởi Vân cách kinh thành hơn ba trăm dặm, ngươi bên này chuẩn bị ra sao rồi?” Phong Tế Tuyết đôi mắt sắc lạnh, hơi lộ giọng mỉa mai: “Nghe nói Long Diễn Diệu kia nhiều ngày không tới đây qua đêm, ngươi không phải là lộ sơ hở gì chứ? Đừng có phá hủy đại sự của thái tử.”
Bích Lạc trầm mặt xuống, rồi lại lộ ra bộ dáng tươi cười: “Sao? Thái tử sốt ruột về kinh như vậy, lẽ nào đã nghĩ ra diệu kế loại trừ Đoan Mộc thái sư cùng Lý thừa tướng? A, hai thế lực này không thể trừ, muốn lật đổ Long Diễn Diệu cũng không thể dễ dàng như vậy.”
“Thái tử muốn ta vào cung, chính là muốn tìm ngươi thương nghị kế sách.” Phong Tế Tuyết có chút phẫn nộ, dưới đáy lòng tuy luôn coi thường thiếu niên lấy sắc hoặc nhân này, nhưng y quỷ kế đa đoan, thái tử cũng rất tán thưởng, hắn cũng không thể làm gì hơn, hừ một tiếng, nói tiếp: “Thái tử gần đây thân thể không khỏe, lại sợ đêm dài lắm mộng, khiến thế lực của Long Diễn Diệu ngày càng tăng thêm, liền muốn sớm đoạt lại hoàng vị. Ngươi mau nghĩ coi có biện pháp gì, ta còn phải nhanh chóng trở lại bẩm báo.”
Bích Lạc nhún vai: “Biện pháp đương nhiên là có, bất quá ngươi phải đưa ta mê dược ngày đó dùng trên người tiểu hoàng tử đã.”
“Ngươi muốn đem cái này đối phó Long Diễn Diệu?” Phong Tế Tuyết lấy ra một bình sứ nho nhỏ đưa cho Bích Lạc, cau mày: “Dược này mặc dù có khả năng giả chết, nhưng nếu dùng trên người tập võ, chỉ có thể khiến kẻ đó tạm thời toàn thân vô lực, vài canh giờ là có thể hồi phục, cũng không có hiệu quả gì nhiều.”
“Ta chưa nói phải dùng trên người hắn.”
Bích Lạc cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, bất kể thái sư hay thừa tướng, không quá vài ngày, ta sẽ khiến bọn họ cùng Long Diễn Diệu trở mặt thành thù, đến lúc đó hắn sẽ bị cô lập hoàn toàn, thái tử chỉ cần hiện thân hô một tiếng, tự nhiên nước chảy thành sông —”
“Hai người kia đều là quốc trượng, sao có thể phản chiến?”
“Nếu như hoàng hậu cùng quý phi đều bị Long Diễn Diệu giết thì sao?”
“Hắn sao có thể tự chui đầu vào rọ, cắt đứt đường lui của chính mình?” Hiện tại Phong Tế Tuyết có chút hoài nghi mưu kế của Bích Lạc có phải có vấn đề hay không.
Bích Lạc cười cười, nhẹ nhàng phe phẩy bình sứ trong tay: “Đúng, hắn đương nhiên sẽ không, cho nên ta sẽ giúp hắn… Hi, được rồi, trong cung nhất định có cơ sở ngầm của các ngươi, có người nào võ công giỏi một chút không, cho ta mượn dùng một lát, tốt nhất là vóc người cùng Long Diễn Diệu không sai biệt lắm là được…”
“… Ngươi muốn cho người giả mạo Long Diễn Diệu giết chết hoàng hậu cùng quý phi, sau đó giá họa cho hắn?”
Phong Tế Tuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của Bích Lạc, đột nhiên xoay người bước đi: “Có một thị vệ gọi là Đào Tranh, ngươi có thể tìm hắn, ta cùng thái tử ở sườn núi Khởi Vân chờ tin tốt của ngươi.”
Lời còn chưa dứt, người đã đi tới cửa, tay phất một cái, một ống đồng ngắn rơi vào trong lòng Bích Lạc —
“Chừng nào xong việc, sử dụng pháo hoa này làm tín hiệu liên lạc.”
Đào Tranh? Cẩn thận nhận lấy bình sứ và ống đồng, Bích Lạc đi tới trước trước bàn trang điểm, lạnh lùng nhìn thiếu niên khuôn mặt hờ hững trong gương, hồi lâu mới lộ ra một nụ cười thê lương —
Rất nhanh, ta sắp có thể báo được thù rồi, cũng có thể kết thúc tất cả…
Mắt đột nhiên nhắm lại, rồi lại mở ra, y phẩy tóc ra phía sau, đang định gọi cung nhân đi triệu Đào Tranh đến nghị sự, chợt nghe gian ngoài ồn ào một trận, mành châu vén lên, một gã nội thị vội vàng chạy tới, gấp đến mức không kịp hành lễ, hét lên: “Yến vương, hoàng hậu cùng Lý quý phi xông vào tẩm cung, nô tài không ngăn được, ai nha —”
Hắn còn chưa nói xong, sau lưng đã bị một đám cung nhân hung hăng đạp một cước, ngã lăn hai vòng, cực kỳ chật vật, nhìn rất nhiều cung nhân đang chen chúc tiến vào, liền lui ra góc tường không dám lên tiếng nữa.
“… Các ngươi muốn tìm Long Diễn Diệu thì đi nơi khác đi…” Bích Lạc lạnh lùng nhìn hai nữ tử hoa lệ được một đám người quây xung quanh, y khẽ nhếch môi, mày nhướng lên, kiểu này, chỉ sợ người tới có ý đồ không tốt.
“Hoàng hậu, ngươi có nghe thấy, tiện nhân này dám gọi thẳng tục danh của thánh thượng, chính hắn đã mê hoặc thánh thượng. Hoàng hậu ngươi là người đứng đầu hậu cung, không thể tiếp tục để yêu nghiệt này ở lại bên cạnh thánh thượng.” Lý quý phi hung hăng cắn khăn lụa, từ lúc vào cung, ngay cả mặt mũi của Huyên đế còn chưa được thấy qua. Thật khó khăn mới nghe nói Huyên đế cùng Bích Lạc trở mặt, Huyên đế dọn vào Ngự thư phòng qua đêm, nàng còn tưởng đây là cơ hội tốt trời ban, ba lần bốn lượt sai người đi thỉnh hắn, nhưng lại không vào được cửa, sao có thể cam tâm? Hôm nay thừa dịp Huyên đế lâm triều, nàng liền giật dây Đoan Mộc hoàng hậu đến đây gây hắn.
Thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt cười châm biếm này chính là kẻ hàng đêm được thánh thượng độc sủng? … Hoàng hậu vừa nhìn thấy y lập tức khép mắt, nàng từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, tính tình hướng nội, không khoa trương như Lý quý phi, tuy rằng trong lòng đau xót khổ sở, nhưng cũng không muốn nói lời ác độc.
Cái hoàng hậu ngu ngốc này! Lý quý phi thầm phun một ngụm, nhếch mày trừng mắt nhìn thủ hạ phía sau: “Các ngươi đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau tới vả miệng y?”
Cung nhân chần chờ một trận, đây chính là Yến vương mà Huyên đế tối ân sủng.
“Đồ vô dụng!” Lý quý phi hướng cung nhân gần nhất tát một cái, cười lạnh nói: “Có hoàng hậu ở đây, các ngươi sợ cái gì? Nếu không ra tay, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Mấy người cung nhân chịu không được co rụt đầu lại, trước tiên bảo toàn mạng quan trọng hơn, lập tức tiến lên, vây trước mặt y. Bích Lạc công lực đã biến mất, lại đang bị thương trong người, chỉ tránh được vài cái, liền bị hai người trái phải kéo tay bắt chéo ra sau lưng, tên còn lại trực tiếp giáng vài cái bạt tay vào mặt y, lực đạo rất nặng, hai gò má Bích Lạc lập tức sưng đỏ.
“Coi ngươi sau này còn dám mê hoặc thánh thượng hay không!” Nhìn khuôn mặt vốn trắng như tuyết của Bích Lạc đầy vết ngấn đan xen nhau, Lý quý phi cực kỳ hả giận.
“Ha ha…”
Trên mặt đau nhức như bị hỏa thiêu, Bích Lạc nhưng lại nở nụ cười: “Ngươi hung dữ giống như cọp cái, nam nhân nào dám yêu ngươi? Ha, còn dùng ta làm lý do Long Diễn Diệu bị mê hoặc sao? Aha ha…”
“Tiện nhân!”
Lý quý phi quả thật tức đến điên rồi: “Còn không đánh thật mạnh cho ta? Xé nát cái miệng của y ra…”
Những cái tát liên tục xả xuống trong tiếng cười châm biếm không ngừng của Bích Lạc, máu chầm chầm từ khóe môi tràn ra, rơi xuống mặt đất, nhuộm thành vài chấm đỏ.
Nếu tiếp tục đánh, Yến vương nói không chừng sẽ đi đời nhà ma. Nội thị vốn đang đứng trong góc tường len lén chuồn ra khỏi cửa, hắn phải đi bẩm báo thánh thượng, nếu Yến vương chết, hắn là nội thị thân cận của y tuyệt đối sẽ bị Huyên đế xé thành từng mảnh. Hắn chầm chậm trốn ra, tất cả mọi người đều đang kinh hoảng, không ai lưu ý hắn. Vừa ra ngoại điện, liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy như điên.
“Ách…” Lại một ngụm tiên huyết phun ra, Bích Lạc đã mất hết khí lực mắng chửi, trong đầu nặng nề, hoa mắt, mặt đau nhức đến chết lặng, nhưng khóe miệng vẫn mang theo tia cười châm biếm.
“… Lý phi, bảo bọn hắn ngừng tay đi…” Hoàng hậu chưa bao giờ gặp qua bạo lực như thế này, sớm đã biến sắc, quay đầu, không dám nhìn nữa.
Lý quý phi quát mấy người cung nhân, ngoài miệng nàng nói ra lời độc địa, sau đó thấy Bích Lạc thổ huyết, ngực cũng không nhịn được khẽ sợ hãi, nghe hoàng hậu ngăn cản, liền thuận thế dừng tay lại. Lả lướt đi tới trước mặt Bích Lạc, che miệng cười nhạo: “Hiện tại mặt mũi ngươi sưng phù như vậy, muốn xấu xí bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thánh thượng nhìn thấy ngươi không buồn nôn mới là lạ.”
“Này, này so với Mẫu Dạ Xoa ngươi còn tốt hơn, khụ.”
“Tiện nhân chết tiệt! Còn ngoan cố cãi!” Lý quý phi cũng không còn cái gì dáng vẻ thục nữ, tát một cái thật mạnh xuống, móng tay sắc nhọn quét qua cổ Bích Lạc tạo thành một đạo vết máu thật dài: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám nhục mạ bản cung! Yến vương cái gì, phi! Bất quá chỉ là một nam sủng thấp hèn mà thôi —’
“Lý phi, đừng cùng y chấp nhặt.” Hoàng hậu nghe nàng nói chuyện thô lỗ, không khỏi nhăn mặt.
Lý quý phi căm giận im tiếng, Bích Lạc lại ho vài cái, thở hổn hển, nhịn không được phá lên cười —
“Đúng, ta là nam sủng thì thế nào? Long Diễn Diệu chính là thích ta, ngươi có thể làm thế nào? A, ngươi có thể sánh bằng một nam sủng thấp hèn như ta không, ha ha…”
“Ngươi —” Tất cả dáng điệu phong thái đều biến mất, Lý quý phi nâng cằm Bích Lạc: “Ngươi cho là thánh thượng thực sự thích ngươi sao? Đừng có nằm mơ! Ngươi có thể cùng thánh thượng sống chết sao? Chờ lúc ngươi già đi, sắc đẹp cũng mất, thánh thượng còn có thể sủng ái một lão nhân mặt đầy nếp nhăn không? Ha ha, chỉ sợ sẽ sớm đem ngươi đuổi ra khỏi cung đi.”
Lời châm biếm ác độc như mũi tên sắc nhọn đâm vào hai tai Bích Lạc, toàn thân y bỗng nhiên cứng ngắt, môi hơi run run, nhưng không nói gì phản bác.
“Ngươi sợ? Kỳ thực ngươi so với ai khác đều rõ ràng, thánh thượng chỉ là nhất thời tham luyến sắc đẹp của ngươi a.” Lý quý phi đảo mắt, nở nụ cười đắc ý.
“Đúng rồi a, ta cũng muốn nhìn một chút, nếu ngươi biến thành kẻ xấu xí, còn có thể lấy cái gì dụ dỗ thánh thượng?”
Nhổ xuống trâm cài trên tóc, khẽ khoa tay múa chân trước mặt Bích Lạc: “Nếu như trên mặt ngươi vẽ thêm vài đường, ngươi nói xem, thánh thượng còn có thể thích ngươi không a, Yến vương?”
Bích Lạc nhìn chăm chăm vào trâm cài lóng lánh trước mắt, kịch liệt hít một ngụm khí, ngực rất đau, đau quá — ngươi có thể tiếp tục thích ta hay không, Long Diễn Diệu?!
Ngươi sẽ không! Ngươi nhất định sẽ không tiếp tục thích ta!
Ôn nhu của ngươi đã khiến ta quên mất, ngay từ đầu ngươi đối ta cũng chỉ có dục vọng! Nếu như không phải bởi vì ta xinh đẹp, lúc ngươi hạ lệnh đánh Mai Sơn, căn bản sẽ không lưu ta sống! Ngươi xác thực là lưu luyến vẻ đẹp của ta, mới đem ta giữ ở bên người!
Nếu như dung nhan của ta không còn thì sao? …
Trong hai tròng mắt trước đây chưa từng có kinh sợ hoảng hốt như thế, y bỗng chốc đem mặt kề sát vào Lý quý phi, cười nói: “Ngươi nói xem hắn còn thích ta hay không?”
“A — —” Khóe môi dính máu cùng khuôn mặt sưng phù đột nhiên tới gần, Lý quý phi thét một tiếng chói tai, tay không tự chủ được mà vung tới, muốn đẩy mặt Bích Lạc ra xa —
Trâm cài bị bám một chuỗi máu tươi, tất cả mọi người đều kinh hô thành tiếng, nhìn gò má phải của Bích Lạc tràn ra một đạo vết thương thật sâu, từ khóe mắt kéo dài tới cánh mũi.
Có chút đau nhức, cũng có chút nóng. Dịch thể ẩm ướt lướt qua gương mặt, nhỏ từng giọt từng giọt xuống cần cổ…
Ta hiện tại rất xấu sao? Nhìn thần tình kinh hãi của mọi người, Bích Lạc vốn muốn nở một nụ cười thật quyến rũ, nhưng vết thương trên mặt bị tác động đến, máu, chảy ra ngày càng nhiều.
“Ha ha aaaa…”
Bích Lạc cười lớn — Ai tới nói cho ta biết? Hắn còn có thể thích ta hay không?
[Hoàn Quyển Thượng] Đăng bởi: admin
Nhẫn ngọc đánh lên tường một tiếng “cạch” rồi rơi xuống đất, lăn liên tục vài vòng, vậy mà cũng không vỡ, Long Diễn Diệu chân chính thay đổi sắc mặt, đó là di vật mẫu hậu hắn để lại, sao có thể không kinh động? Vội vàng nhặt lên, đem đến trước ánh nến xem xét, vành nhẫn bị nứt thành một đường —
Hắn nắm chặt nhẫn ngọc trong tay, vạt áo cũng nhè nhẹ lay động: “Ngươi thực sự hận ta? …” Ngay cả vật đính ước ta tặng ngươi đều không chút lưu tình mà ném đi?!
“Ta sai ở chỗ nào? Sao ngươi phải hận ta như vậy?”
Tức giận bị kiềm chế rốt cuộc cũng bạo phát, trên mặt Long Diễn Diệu là một mảnh trầm hắc, lạnh lùng nói: “Ngươi giấu ta luyện công, cùng họ Mạnh họ Quân dây dưa không rõ, ta cũng không có nửa câu trách cứ ngươi, ta vậy là sai rồi sao? Ta chỉ muốn cứu mạng của ngươi, vậy cũng sai rồi sao? Vì sao ngươi phải hận ta như vậy? Ngươi đến tột cùng, đến tột cùng là —”
Tất cả phẫn uất đều bị nghẹn lại nơi cổ họng, vô pháp nói thành lời. Long Diễn Diệu trừng mắt nhìn khuôn mặt đầy hận ý của Bích Lạc, hồi lâu mới phất tay áo, sải bước ra khỏi tẩm cung, đi thẳng đến Ngự thư phòng —
Ngồi phía sau án thư để bình ổn lại, nhưng lửa giận hãy còn chưa lắng xuống, vuốt ve khe nứt trên nhẫn ngọc, ***g ngực Long Diễn Diệu trướng đến muốn bùng nổ — Bích Lạc, ngươi đến tột cùng có đem tình cảm của ta để ở trong lòng hay không? Ngươi biết rõ ta thích ngươi, nhưng còn lén luyện tà môn công phu, ngươi có từng nghĩ tới, nếu ngày nào đó ngươi ở trước mặt ta chết đi, ta sẽ có bao nhiêu thống khổ? Ngươi có từng nghĩ tới cảm nhận của ta chưa?
Ngươi giấu diếm ta nhiều chuyện như vậy, ta đều có thể không tính toán! Nhưng ngươi tại sao lại hận ta? Ta chỉ muốn cùng ngươi bạc đầu đến già, lẽ nào ngươi không muốn sao? Bích Lạc… Tâm của ngươi, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì? …
“Bang bang” vài tiếng, đã là canh một. Buồn bực, sầu lo, không cam lòng, nghi hoặc tất cả đan xen vào nhau luẩn quẩn trong tâm trí, Long Diễn Diệu một tay chống lên trán, không nén được mà thở một hơi thật dài —
“Thánh thượng.”
Nội thị cẩn thận dâng trà, lén nhìn thần sắc của Huyên đế, nhỏ giọng nói: “Thánh thượng đêm nay không ngủ lại tẩm cung, hay là muốn đi đến chỗ hoàng hậu —”
“Ai nói trẫm muốn đi?”
“Dạ, dạ.” Nội thị gật đầu: “Là hoàng hậu sai tiểu nhân đến thỉnh thánh thượng di giá, hiện người còn đang ở ngoài thư phòng chờ lệnh —”
Chén trà trong tay đặt mạnh xuống bàn, Long Diễn Diệu trầm giọng nói: “Trẫm quốc sự bận rộn, bảo hoàng hậu tự mình nghỉ ngơi đi.” Đôi mắt trầm xuống, hoàng hậu này thu thập tin tức cũng nhanh nhẹn, hắn rời khỏi tẩm cung chưa tới nửa canh giờ, nàng đã sai người đến thỉnh…
Cung nhân của hoàng hậu vừa mới bị đuổi, tiếp đó Lý quý phi cũng phái người đến thỉnh. Long Diễn Diệu rất phiền chán, dặn dò nội thị, sau này thư phòng là nơi quan trọng, ngoại trừ cung nhân làm nhiệm vụ, ai cũng không được đến quấy rầy. Nhớ tới hai người hậu phi, lại là một trận bực dọc, tuy nói mượn hơi hai phe thần tử, nhưng hắn đến nay chưa từng sủng hạnh qua bọn họ, chỉ cùng Bích Lạc đồng sàng cộng chẩm, trong triều sớm đã thêm mắm dặm muối, người nhà mẹ đẻ của hai nàng cũng phê bình kín đáo, Lý thừa tướng còn chưa tính, nhưng mà Đoan Mộc thái sư là gừng càng già càng cay, mấy ngày liền đều sai môn sinh luân phiên buộc tội Yến vương. Hắn sợ Bích Lạc không vui, liền đem rất nhiều chuyện vụn vặt một mình cáng đáng, lại muốn Bích Lạc yên tâm dưỡng thương, bận đến túi bụi, vậy mà còn bị Bích Lạc oán giận…
Trong lòng phiền muộn tới cực điểm, vốn muốn quay về tẩm cung nghỉ ngơi, nhưng không biết nên làm sao đối mặt với hận ý dày đặc của Bích Lạc, do dự mãi, cuối cùng ngủ lại ở Ngự thư phòng.
……………………………………………..
“Xoảng” một tiếng, chén thuốc cung nhân dâng lên bị đập vỡ, nước thuốc màu nâu bắn tung tóe lên người, Bích Lạc ngồi ở trước giường, cũng không tránh né, nhưng cung nhân lại luống cuống tay chân giúp y lau chùi, trên vẻ mặt mỗi người đều là bộ dạng cầu xin thảm thiết. Không biết Huyên đế cùng Yến vương xích mích chuyện gì, Huyên đế hai ngày nay đều ngủ lại tại Ngự thư phòng, chưa từng bước vào tẩm cung nửa bước, Yến vương thì càng ngày càng lạnh như băng.
“Yến vương thỉnh uống thuốc, bảo trọng thân thể quan trọng hơn…” Thái y lắc lắc đầu, lại cung kính đem đến một chén thuốc, hắn đúng là xui xẻo, bị Huyên đế sai tới hầu hạ Yến vương, nhưng tiểu tổ tông này sống chết không chịu uống dược, xem ra tính mạng của hắn và người nhà rất nhanh sẽ không còn.
Bảo trọng thân thể? Bích Lạc sáng tỏ — Long Diễn Diệu, ngươi cướp đi tất cả của ta, còn muốn ta bảo trọng thân thể làm cái gì? Để cho ta sống, ngày đêm nhấm nháp tư vị căm hận ngươi nhưng không thấy được ngươi, không thể hướng ngươi trút hết phẫn nộ sao?
Hận ngươi! Ta thực sự hận ngươi!! Càng hận ngươi hơn so với bất luận thời điểm nào trước đây!!!
“Yến vương…”
Thái y gần như muốn khóc, đột nhiên Bích Lạc đoạt lấy chén thuốc, uống một hơi sạch sẽ, làm mấy cung nhân bên cạnh sủng sốt một hồi, trước kia mỗi lần uống thuốc, Huyên đế đều liên tục dụ dỗ, sử dụng nhiều mưu mẹo, mới có thể khiến Yến vương kì kèo mà uống hết, hôm nay Huyên đế không có mặt, Yến vương ngược lại uống đến thẳng thừng như vậy.
Nhấc tay lau miệng, Bích Lạc chuyển mắt nhìn thái y đang ngẩn người, mị nhiên cười: “Còn có cái gì muốn ta uống, đem đến đây hết đi.”
“Không, không còn, a, còn —”
Thái y không dám nhìn thẳng, nói năng lộn xộn, nghe thấy Bích Lạc khúc khích cười khẽ, mới tỉnh ngộ, mặt đỏ lên, cười nói: “Buổi chiều còn có một thang thuốc, thần sẽ tự mình đưa đến, thần cáo lui trước.” Trong lòng thầm cảm thấy may mắn vì Huyên đế không có mặt, nếu thấy hắn thất thố như vậy, sớm đã bị kéo ra ngoài đánh một trận rồi.
“Chậm đã.” Vẫy tay thối lui cung nhân, Bích Lạc lười biếng nằm trên giường, đôi mắt sáng tựa làn thu thủy đảo qua thái y đang luống cuống tay chân, cười nói: “Ngươi có từng nghe qua loại dược tên là Tuyết Dung?”
“Hồi Yến vương, đó là bí dược trong cung, có thể đem công lực hóa tán, có người nói lúc Tường Long thiên triều mới khai quốc, đã dùng dược này để đối phó cao thủ của Hạ Lan tiền triều —”
“Nga, vậy ngươi có thể pha chế giải dược không?” Hai mắt Bích Lạc sáng ngời, nhưng vẫn tựa như thờ ơ mà hỏi.
“Chuyện này, thần xấu hổ.” Thái y không khỏi thẹn thùng: “Thần cũng chỉ là nghe thấy, vẫn chưa gặp qua bao giờ. Bất quá, Tuyết Dung từ trước đến nay đều cất giấu trong hoàng thất, Yến vương sao không thử đi hỏi thánh thượng?”
Đồ ngu! Ta nếu có thể lấy giải dược từ chỗ Long Diễn Diệu, còn hỏi ngươi làm cái gì? Bích lạc bĩu môi, mệt mỏi duỗi thắt lưng —
“Ta mệt mỏi rồi, ngươi lui ra đi.”
Tiếng bước chân thái y xa dần, trong phòng trở nên yên tĩnh như cũ, bộ dáng tươi cười quyến rũ trên mặt Bích Lạc biến mất, hiện lên hàn ý lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào sa trướng. Hồi lâu, y ho khan hai tiếng, chậm rãi nhấc một lọn tóc dài lên nhìn.
Màu tóc đen nhánh, mềm nhẵn như tơ lụa, chỉ bạc của hai ngày trước đã biến mất không tung tích.
Không còn chỉ bạc a? Nhưng võ công y liều mạng tập luyện cũng theo đó mà tan biến…
Thù của Yến Nam Quy, còn chưa có báo!
Y buông lọn tóc xuống, gắt gao nắm chặt tay — Ta tuyệt không buông tha đơn giản như vậy! Ta mất đi võ công, ta cũng sẽ khiến ngươi mất hết tất cả! Giống như ta, thống khổ khi không còn lại gì! Long Diễn Diệu…
Một bóng người mờ nhạt bỗng nhiên kéo dài tới trước giường, Bích Lạc cả kinh ngồi dậy, nhìn chằm chằm nội thị cao gầy đang cúi đầu trước mặt: “Đi ra ngoài, ai bảo ngươi đi vào, ngươi —”
Nội thị nhấc đầu, tinh quang trong đôi mắt hẹp dài lóe ra. Đúng là Phong Tế Tuyết đã nhiều ngày không gặp.
“… Ngươi, làm sao trà trộn vào cung?”
Bích Lạc đè thấp giọng, con ngươi xoay động: “Thái tử thì sao?” Nếu Phong Tế Tuyết đã tiến cung, như vậy Thụy Đình thái tử cũng đang ở gần đây.
“Thái tử cùng nghĩa quân mà người kêu gọi đang tụ tập ở sườn núi Khởi Vân cách kinh thành hơn ba trăm dặm, ngươi bên này chuẩn bị ra sao rồi?” Phong Tế Tuyết đôi mắt sắc lạnh, hơi lộ giọng mỉa mai: “Nghe nói Long Diễn Diệu kia nhiều ngày không tới đây qua đêm, ngươi không phải là lộ sơ hở gì chứ? Đừng có phá hủy đại sự của thái tử.”
Bích Lạc trầm mặt xuống, rồi lại lộ ra bộ dáng tươi cười: “Sao? Thái tử sốt ruột về kinh như vậy, lẽ nào đã nghĩ ra diệu kế loại trừ Đoan Mộc thái sư cùng Lý thừa tướng? A, hai thế lực này không thể trừ, muốn lật đổ Long Diễn Diệu cũng không thể dễ dàng như vậy.”
“Thái tử muốn ta vào cung, chính là muốn tìm ngươi thương nghị kế sách.” Phong Tế Tuyết có chút phẫn nộ, dưới đáy lòng tuy luôn coi thường thiếu niên lấy sắc hoặc nhân này, nhưng y quỷ kế đa đoan, thái tử cũng rất tán thưởng, hắn cũng không thể làm gì hơn, hừ một tiếng, nói tiếp: “Thái tử gần đây thân thể không khỏe, lại sợ đêm dài lắm mộng, khiến thế lực của Long Diễn Diệu ngày càng tăng thêm, liền muốn sớm đoạt lại hoàng vị. Ngươi mau nghĩ coi có biện pháp gì, ta còn phải nhanh chóng trở lại bẩm báo.”
Bích Lạc nhún vai: “Biện pháp đương nhiên là có, bất quá ngươi phải đưa ta mê dược ngày đó dùng trên người tiểu hoàng tử đã.”
“Ngươi muốn đem cái này đối phó Long Diễn Diệu?” Phong Tế Tuyết lấy ra một bình sứ nho nhỏ đưa cho Bích Lạc, cau mày: “Dược này mặc dù có khả năng giả chết, nhưng nếu dùng trên người tập võ, chỉ có thể khiến kẻ đó tạm thời toàn thân vô lực, vài canh giờ là có thể hồi phục, cũng không có hiệu quả gì nhiều.”
“Ta chưa nói phải dùng trên người hắn.”
Bích Lạc cười hì hì nói: “Ngươi yên tâm, bất kể thái sư hay thừa tướng, không quá vài ngày, ta sẽ khiến bọn họ cùng Long Diễn Diệu trở mặt thành thù, đến lúc đó hắn sẽ bị cô lập hoàn toàn, thái tử chỉ cần hiện thân hô một tiếng, tự nhiên nước chảy thành sông —”
“Hai người kia đều là quốc trượng, sao có thể phản chiến?”
“Nếu như hoàng hậu cùng quý phi đều bị Long Diễn Diệu giết thì sao?”
“Hắn sao có thể tự chui đầu vào rọ, cắt đứt đường lui của chính mình?” Hiện tại Phong Tế Tuyết có chút hoài nghi mưu kế của Bích Lạc có phải có vấn đề hay không.
Bích Lạc cười cười, nhẹ nhàng phe phẩy bình sứ trong tay: “Đúng, hắn đương nhiên sẽ không, cho nên ta sẽ giúp hắn… Hi, được rồi, trong cung nhất định có cơ sở ngầm của các ngươi, có người nào võ công giỏi một chút không, cho ta mượn dùng một lát, tốt nhất là vóc người cùng Long Diễn Diệu không sai biệt lắm là được…”
“… Ngươi muốn cho người giả mạo Long Diễn Diệu giết chết hoàng hậu cùng quý phi, sau đó giá họa cho hắn?”
Phong Tế Tuyết nhìn vẻ mặt tươi cười của Bích Lạc, đột nhiên xoay người bước đi: “Có một thị vệ gọi là Đào Tranh, ngươi có thể tìm hắn, ta cùng thái tử ở sườn núi Khởi Vân chờ tin tốt của ngươi.”
Lời còn chưa dứt, người đã đi tới cửa, tay phất một cái, một ống đồng ngắn rơi vào trong lòng Bích Lạc —
“Chừng nào xong việc, sử dụng pháo hoa này làm tín hiệu liên lạc.”
Đào Tranh? Cẩn thận nhận lấy bình sứ và ống đồng, Bích Lạc đi tới trước trước bàn trang điểm, lạnh lùng nhìn thiếu niên khuôn mặt hờ hững trong gương, hồi lâu mới lộ ra một nụ cười thê lương —
Rất nhanh, ta sắp có thể báo được thù rồi, cũng có thể kết thúc tất cả…
Mắt đột nhiên nhắm lại, rồi lại mở ra, y phẩy tóc ra phía sau, đang định gọi cung nhân đi triệu Đào Tranh đến nghị sự, chợt nghe gian ngoài ồn ào một trận, mành châu vén lên, một gã nội thị vội vàng chạy tới, gấp đến mức không kịp hành lễ, hét lên: “Yến vương, hoàng hậu cùng Lý quý phi xông vào tẩm cung, nô tài không ngăn được, ai nha —”
Hắn còn chưa nói xong, sau lưng đã bị một đám cung nhân hung hăng đạp một cước, ngã lăn hai vòng, cực kỳ chật vật, nhìn rất nhiều cung nhân đang chen chúc tiến vào, liền lui ra góc tường không dám lên tiếng nữa.
“… Các ngươi muốn tìm Long Diễn Diệu thì đi nơi khác đi…” Bích Lạc lạnh lùng nhìn hai nữ tử hoa lệ được một đám người quây xung quanh, y khẽ nhếch môi, mày nhướng lên, kiểu này, chỉ sợ người tới có ý đồ không tốt.
“Hoàng hậu, ngươi có nghe thấy, tiện nhân này dám gọi thẳng tục danh của thánh thượng, chính hắn đã mê hoặc thánh thượng. Hoàng hậu ngươi là người đứng đầu hậu cung, không thể tiếp tục để yêu nghiệt này ở lại bên cạnh thánh thượng.” Lý quý phi hung hăng cắn khăn lụa, từ lúc vào cung, ngay cả mặt mũi của Huyên đế còn chưa được thấy qua. Thật khó khăn mới nghe nói Huyên đế cùng Bích Lạc trở mặt, Huyên đế dọn vào Ngự thư phòng qua đêm, nàng còn tưởng đây là cơ hội tốt trời ban, ba lần bốn lượt sai người đi thỉnh hắn, nhưng lại không vào được cửa, sao có thể cam tâm? Hôm nay thừa dịp Huyên đế lâm triều, nàng liền giật dây Đoan Mộc hoàng hậu đến đây gây hắn.
Thiếu niên xinh đẹp, vẻ mặt cười châm biếm này chính là kẻ hàng đêm được thánh thượng độc sủng? … Hoàng hậu vừa nhìn thấy y lập tức khép mắt, nàng từ nhỏ phụ mẫu mất sớm, tính tình hướng nội, không khoa trương như Lý quý phi, tuy rằng trong lòng đau xót khổ sở, nhưng cũng không muốn nói lời ác độc.
Cái hoàng hậu ngu ngốc này! Lý quý phi thầm phun một ngụm, nhếch mày trừng mắt nhìn thủ hạ phía sau: “Các ngươi đứng ngốc ở chỗ này làm cái gì? Còn không mau tới vả miệng y?”
Cung nhân chần chờ một trận, đây chính là Yến vương mà Huyên đế tối ân sủng.
“Đồ vô dụng!” Lý quý phi hướng cung nhân gần nhất tát một cái, cười lạnh nói: “Có hoàng hậu ở đây, các ngươi sợ cái gì? Nếu không ra tay, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”
Mấy người cung nhân chịu không được co rụt đầu lại, trước tiên bảo toàn mạng quan trọng hơn, lập tức tiến lên, vây trước mặt y. Bích Lạc công lực đã biến mất, lại đang bị thương trong người, chỉ tránh được vài cái, liền bị hai người trái phải kéo tay bắt chéo ra sau lưng, tên còn lại trực tiếp giáng vài cái bạt tay vào mặt y, lực đạo rất nặng, hai gò má Bích Lạc lập tức sưng đỏ.
“Coi ngươi sau này còn dám mê hoặc thánh thượng hay không!” Nhìn khuôn mặt vốn trắng như tuyết của Bích Lạc đầy vết ngấn đan xen nhau, Lý quý phi cực kỳ hả giận.
“Ha ha…”
Trên mặt đau nhức như bị hỏa thiêu, Bích Lạc nhưng lại nở nụ cười: “Ngươi hung dữ giống như cọp cái, nam nhân nào dám yêu ngươi? Ha, còn dùng ta làm lý do Long Diễn Diệu bị mê hoặc sao? Aha ha…”
“Tiện nhân!”
Lý quý phi quả thật tức đến điên rồi: “Còn không đánh thật mạnh cho ta? Xé nát cái miệng của y ra…”
Những cái tát liên tục xả xuống trong tiếng cười châm biếm không ngừng của Bích Lạc, máu chầm chầm từ khóe môi tràn ra, rơi xuống mặt đất, nhuộm thành vài chấm đỏ.
Nếu tiếp tục đánh, Yến vương nói không chừng sẽ đi đời nhà ma. Nội thị vốn đang đứng trong góc tường len lén chuồn ra khỏi cửa, hắn phải đi bẩm báo thánh thượng, nếu Yến vương chết, hắn là nội thị thân cận của y tuyệt đối sẽ bị Huyên đế xé thành từng mảnh. Hắn chầm chậm trốn ra, tất cả mọi người đều đang kinh hoảng, không ai lưu ý hắn. Vừa ra ngoại điện, liền lập tức ba chân bốn cẳng chạy như điên.
“Ách…” Lại một ngụm tiên huyết phun ra, Bích Lạc đã mất hết khí lực mắng chửi, trong đầu nặng nề, hoa mắt, mặt đau nhức đến chết lặng, nhưng khóe miệng vẫn mang theo tia cười châm biếm.
“… Lý phi, bảo bọn hắn ngừng tay đi…” Hoàng hậu chưa bao giờ gặp qua bạo lực như thế này, sớm đã biến sắc, quay đầu, không dám nhìn nữa.
Lý quý phi quát mấy người cung nhân, ngoài miệng nàng nói ra lời độc địa, sau đó thấy Bích Lạc thổ huyết, ngực cũng không nhịn được khẽ sợ hãi, nghe hoàng hậu ngăn cản, liền thuận thế dừng tay lại. Lả lướt đi tới trước mặt Bích Lạc, che miệng cười nhạo: “Hiện tại mặt mũi ngươi sưng phù như vậy, muốn xấu xí bao nhiêu thì có bấy nhiêu, thánh thượng nhìn thấy ngươi không buồn nôn mới là lạ.”
“Này, này so với Mẫu Dạ Xoa ngươi còn tốt hơn, khụ.”
“Tiện nhân chết tiệt! Còn ngoan cố cãi!” Lý quý phi cũng không còn cái gì dáng vẻ thục nữ, tát một cái thật mạnh xuống, móng tay sắc nhọn quét qua cổ Bích Lạc tạo thành một đạo vết máu thật dài: “Ngươi nghĩ ngươi là ai? Dám nhục mạ bản cung! Yến vương cái gì, phi! Bất quá chỉ là một nam sủng thấp hèn mà thôi —’
“Lý phi, đừng cùng y chấp nhặt.” Hoàng hậu nghe nàng nói chuyện thô lỗ, không khỏi nhăn mặt.
Lý quý phi căm giận im tiếng, Bích Lạc lại ho vài cái, thở hổn hển, nhịn không được phá lên cười —
“Đúng, ta là nam sủng thì thế nào? Long Diễn Diệu chính là thích ta, ngươi có thể làm thế nào? A, ngươi có thể sánh bằng một nam sủng thấp hèn như ta không, ha ha…”
“Ngươi —” Tất cả dáng điệu phong thái đều biến mất, Lý quý phi nâng cằm Bích Lạc: “Ngươi cho là thánh thượng thực sự thích ngươi sao? Đừng có nằm mơ! Ngươi có thể cùng thánh thượng sống chết sao? Chờ lúc ngươi già đi, sắc đẹp cũng mất, thánh thượng còn có thể sủng ái một lão nhân mặt đầy nếp nhăn không? Ha ha, chỉ sợ sẽ sớm đem ngươi đuổi ra khỏi cung đi.”
Lời châm biếm ác độc như mũi tên sắc nhọn đâm vào hai tai Bích Lạc, toàn thân y bỗng nhiên cứng ngắt, môi hơi run run, nhưng không nói gì phản bác.
“Ngươi sợ? Kỳ thực ngươi so với ai khác đều rõ ràng, thánh thượng chỉ là nhất thời tham luyến sắc đẹp của ngươi a.” Lý quý phi đảo mắt, nở nụ cười đắc ý.
“Đúng rồi a, ta cũng muốn nhìn một chút, nếu ngươi biến thành kẻ xấu xí, còn có thể lấy cái gì dụ dỗ thánh thượng?”
Nhổ xuống trâm cài trên tóc, khẽ khoa tay múa chân trước mặt Bích Lạc: “Nếu như trên mặt ngươi vẽ thêm vài đường, ngươi nói xem, thánh thượng còn có thể thích ngươi không a, Yến vương?”
Bích Lạc nhìn chăm chăm vào trâm cài lóng lánh trước mắt, kịch liệt hít một ngụm khí, ngực rất đau, đau quá — ngươi có thể tiếp tục thích ta hay không, Long Diễn Diệu?!
Ngươi sẽ không! Ngươi nhất định sẽ không tiếp tục thích ta!
Ôn nhu của ngươi đã khiến ta quên mất, ngay từ đầu ngươi đối ta cũng chỉ có dục vọng! Nếu như không phải bởi vì ta xinh đẹp, lúc ngươi hạ lệnh đánh Mai Sơn, căn bản sẽ không lưu ta sống! Ngươi xác thực là lưu luyến vẻ đẹp của ta, mới đem ta giữ ở bên người!
Nếu như dung nhan của ta không còn thì sao? …
Trong hai tròng mắt trước đây chưa từng có kinh sợ hoảng hốt như thế, y bỗng chốc đem mặt kề sát vào Lý quý phi, cười nói: “Ngươi nói xem hắn còn thích ta hay không?”
“A — —” Khóe môi dính máu cùng khuôn mặt sưng phù đột nhiên tới gần, Lý quý phi thét một tiếng chói tai, tay không tự chủ được mà vung tới, muốn đẩy mặt Bích Lạc ra xa —
Trâm cài bị bám một chuỗi máu tươi, tất cả mọi người đều kinh hô thành tiếng, nhìn gò má phải của Bích Lạc tràn ra một đạo vết thương thật sâu, từ khóe mắt kéo dài tới cánh mũi.
Có chút đau nhức, cũng có chút nóng. Dịch thể ẩm ướt lướt qua gương mặt, nhỏ từng giọt từng giọt xuống cần cổ…
Ta hiện tại rất xấu sao? Nhìn thần tình kinh hãi của mọi người, Bích Lạc vốn muốn nở một nụ cười thật quyến rũ, nhưng vết thương trên mặt bị tác động đến, máu, chảy ra ngày càng nhiều.
“Ha ha aaaa…”
Bích Lạc cười lớn — Ai tới nói cho ta biết? Hắn còn có thể thích ta hay không?
[Hoàn Quyển Thượng] Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.