Chương 18: Ta cho ngươi ăn no
Diệp Tiếu
05/02/2015
Đây là một cuộc trò chuyện kỳ lạ!
Phượng Âm cùng Dạ Tịch, trong hàng ngàn hàng vạn năm qua, lần đầu tiên có được cuộc trò chuyện bình thản. Trước đây khi họ gặp nhau, nếu không phải ngươi truy sát ta thì là ta đuổi giết ngươi, còn chỉ ngồi nói chuyện mà không động thủ thì lại là lần đầu.
Sau một hồi hai người chuyện trò khách sáo, Dạ Tịch mở miệng trước: “Kỳ thật ta tới gặp Đế quân là có chuyện thỉnh cầu. Nghe nói quý cung có một gốc Vãng Sinh Hoa, tiểu tiên đang cần hoa này, mong rằng Đế quân có thể bỏ thứ yêu thích mà thành toàn cho.”
Phượng Âm không đáp lời, Dạ Tịch cân nhắc một chút, mình luôn quen thói ngông cuồng, cả đời xác thực chưa bao giờ cầu cạnh ai, lần đầu tiên cầu người có lẽ chưa được thấu đáo, vì thế lại bổ sung hai câu: “Đương nhiên Đế quân có điều kiện gì, xin cứ nói.”
Lời vừa nói xong, Dạ Tịch cảm thấy tư thái của mình đã hạ thấp lắm rồi. Nếu không phải không muốn gây chuyện, với tính nết của hắn, một cây hoa thôi mà, xách kiếm xông thẳng vào đoạt về là xong. Đế quân nếu thông tình đạt lý thì may, nhược bằng không cho…
Ầy, vậy thì xin lỗi nhá!
Trộm liếc về phía kim trụ bằng đá ngọc thạch trong đại điện, lòng hắn thầm tính toán.
Phượng Âm Đế quân, đừng nói là ta có lỗi với ngươi, chủ yếu là ngươi bình thường làm ác nhiều vô kể, ta đây cũng chỉ coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Về phần trước kia nhổ lông ngươi, hại ngươi lịch kiếp bất thành, nhân lúc ngươi trở thành gà rừng mà trêu chọc… mấy chuyện này đều là thiên mệnh, không trách được tiểu tiên!
Dạ Tịch vừa tính tính toán toán vừa quả quyết ‘Đối phương nhất định sẽ không cho nên mình phải đoạt, hơn nữa đoạt một cây là đoạt, đoạt thêm nữa cũng là đoạt, tốt nhất cứ đoạt thêm một cô vợ trẻ về nhà luôn!’ (cũng có người đang cầu được cướp đấy)
Vì thế sau một lúc lâu, đến khi đợi được một câu của Phượng Âm: “Nguyên quân vì sao cần cây Vãng Sinh Hoa này?” phản ứng đầu tiên của Dạ Tịch là ngẩng phắt đầu với vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cái gì?! Đế quân đang cân nhắc cho ta?”
Phượng Âm: “…”
—— Hỗn đản, ta không cho ngươi ngươi tính làm gì?!!
Nhìn thấy sắc mặt Phượng Âm, Dạ Tịch mới thấy suy nghĩ của mình hình như hiển lộ trắng trợn quá nên đành ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Khụ, là thế này, tiểu tiên có người trong lòng…”
Nói xong, vì để tăng tính thuyết phục, hắn còn cường điệu lên: “Ta rất rất thích người đó!”
Phượng Âm: “…”
—— Có thể đừng nhấn mạnh thế được không? Ta muốn giết người…
Nhìn sắc mặt Phượng Âm ngồi phía trên không tốt, tay nắm chặt tay vịn kim tọa, Dạ Tịch bất an, châm chước dùng từ: “Ít ngày nữa là sinh nhật nàng, tiểu tiên muốn nàng vui vẻ nên mới mặt dày tới cửa hỏi xin. Mong rằng Đế quân đồng ý từ bỏ thứ yêu thích.”
Nghe nói thế, Phượng Âm trầm ngâm chốc lát: “Vãng Sinh Hoa này là tín vật đính ước phụ hoàng tặng cho mẫu hậu ta. Đồ Phụ hoàng mẫu hậu ta để lại cho ta không nhiều lắm nên gốc hoa này ta yêu quý như bảo vật.”
—— Rõ rồi, là không cho!
Đáy mắt Dạ Tịch thoắt cái vụt sáng, tay lập tức đáp lên thân kiếm với tư thế sẵn sàng phát công. Nhận thấy động tác của hắn, khóe mắt Phượng Âm vừa đảo qua đã cố ý dời đi, ra bộ bình tĩnh nói: “Bất quá, Dạ Tịch Nguyên quân nếu có thể đáp ứng một yêu cầu của ta thì cũng không phải không thể được.”
“Yêu cầu gì?”
Dạ Tịch lại nghi ngờ.
Nhãi con nhà ngươi, vừa rồi rõ ràng còn không chịu mà? Ngươi không chịu ta có thể tự đoạt lấy! Mà đã đoạt thì không chỉ một gốc Vãng Sinh Hoa đâu! Ngươi không cần đáp ứng, mau nói không đi!
“Làm cho ta một bữa cơm!” Phượng Âm cụp mắt, cười chua chát: “Dạ Tịch Nguyên quân dáng vẻ rất giống người trong lòng ta, chàng mỗi ngày đều nấu ăn cho ta. Giờ chàng đã mất, nhìn Dạ Tịch Nguyên quân nấu cơm cho ta, ta cũng có thể hoài niệm về chàng một chút.”
Dạ Tịch câm nín, hắn có vẻ không thể tin nổi, nhìn nữ tử đang ngồi trên đài cao như đang đắm chìm trong chuyện xưa, mãi mới khó nhọc phun ra một câu: “Ta hiện muốn thành thân, đã không còn làm ăn nữa…”
Phượng Âm: “…”
—— Dạ Tịch, ngươi trước kia đã từng làm ăn?
“Trước kia ta có từng treo bảng, nhưng cũng chỉ đề phòng bị quấy rầy thôi. Ta cũng biết mình biết ta chớ!”
Nghe đến đó, Phượng Âm ngẫm nghĩ. Bảng giá hành nghề trước đây cũng chính là tấm bảng làm nên danh phận tinh hoa kỳ tài của Dạ Tịch trên Thiên đình.
Phượng Âm: “Nói trọng điểm!”
Dạ Tịch nghẹn lời, bèn nói: “Đế quân, thật ra ngươi có ý với ta hả?”
Phượng Âm bỗng chốc lật bàn, bàn đá bằng ngọc thạch nặng tựa ngàn cân trước mặt bị nàng đập tan về phía tên kia.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa…
“Ta cho ngươi biết,” Phượng Âm chỉ vào kẻ đang ngố người nhìn cái bàn, tức tối rống lên: “Nếu không phải nể cái bản mặt ngươi, lão tử hôm nay đã thiến ngươi rồi! Vãng Sinh Hoa muốn hay không, chỉ một câu thôi!”
Tình thế đảo ngược trong giây lát khiến Dạ Tịch choáng váng. Hắn vốn đang thầm cân nhắc cướp đoạt của vị Đế quân đã bị mình ức hiếp vài vạn năm qua, kết quả là Đế quân giận dữ, hắn giờ mới biết hóa ra đó là một cô nàng chanh chua.
Trên đời này đáng sợ nhất là kẻ võ phu, tiếp theo chính là nữ nhân chanh chua. Vì thế Dạ Tịch lập tức bỏ qua ý niệm cướp của của nàng trong đầu, đang định đáp lại thì Phượng Âm chìm trong lửa giận đã vọt vào nội điện: “Không đồng ý đúng không?! Ta sẽ lập tức đốt rụi nó, sau đó sẽ đi đốt hai cây còn lại, ta không có,” nàng dừng bước, xoay đầu lại, một lần nữa dùng ngón trỏ chỉ vào hắn, phẫn nộ quát tháo: “Ngươi cũng đừng hòng có được!”
Dạ Tịch: “…”
Vậy mới nói, khi nữ nhân chanh chua phẫn nộ là cực kỳ mất lý trí. Nàng dù có Vãng Sinh Hoa nhưng đốt thì đốt, dù sao cũng không phải của hắn… Ngươi nói xem nàng ta có ngốc không? Ngốc không? Ngốc không?
Có điều, nàng nếu đốt thật thì Dạ Tịch còn phải nghĩ tiếp lễ vật. Đây là một hoạt động cực kỳ hại não, Bích Hoa có thể cũng khó đối phó như nàng ta đấy!
Vì thế Dạ Tịch nhanh chân đuổi theo hô lớn: “Ta đồng ý! Ngươi đừng chạy nhanh thế! Ta nấu cơm cho ngươi, nấu cơm được không?!”
*****
Dạ Tịch sau khi đã đồng ý thì được báo cho biết có thể trở về chờ tin tức, nói nàng muốn chuẩn bị. Hắn không rõ nàng rốt cuộc muốn chuẩn bị cái gì, chỉ là một bữa cơm thôi, cho hắn cái phòng bếp, hắn lập tức có thể bắt tay vào việc. Mặc kệ nói thế nào, hắn dù sao cũng là thiếu niên thiên tài không cha không mẹ, sống tự lập bao nhiêu năm trong Hồng Hoang.
Nhưng nếu nói hắn và Phượng Âm đang làm một cuộc giao dịch thì Phượng Âm chính là người mua dũng cảm. Người mua ra tay hào phóng nên có nhiều yêu cầu cũng dễ hiểu thôi. Vì thế Dạ Tịch cũng bình tĩnh ở Trường Hằng Sơn chờ tin, hôm sau Thiếu Hoàng Cung phái người đến, Dạ Tịch lập tức chạy qua.
Dạ Tịch ngang ngạnh cả đời, phỏng chừng đây là lần đầu hắn ngoan ngoãn nghe người khác sai khiến vậy. Vì thế, nhìn ở góc độ nào đó Phượng Âm vẫn thắng một lần.
Dạ Tịch hấp tấp đuổi theo Mộc Tử Du tới Thiếu Hoàng Cung, được người ta lôi lôi kéo kéo thay một bộ tử y bạch sam một cách khó hiểu, sau đó lại trái rẽ phải quẹo ra sau núi chờ đối phương mở kết giới, Dạ Tịch đi theo vào, vào đến nơi thì đứng sững.
Đây rõ ràng là một thế giới do pháp lực huyễn hóa mà thành, dù chỉ có một hai canh giờ cũng vô cùng tiêu hao tiên lực. Nhưng lại có người thật sự làm thế đấy! Người đó bây giờ đang mặc một bộ xiêm váy hà vân, tóc dùng một dải lụa hồng khéo léo buộc lại phía sau, đứng chờ trước cửa.
Ngẩng đầu là trời Hồng Hoang mênh mông vạn dặm không một gợn mây, cúi đầu là mặt đất khô cằn nứt nẻ, phía trước là căn nhà nhỏ hắn đã từng ở nhiều năm. Căn nhà vẫn như cũ, sừng sững hiền hòa, trên tấm biển hiệu là dòng chữ mạnh mẽ hữu lực, cân đối – Thanh Hòa. Khác biệt duy nhất là, nơi đó có một cô nương đang đứng, lặng lẽ nhìn về hắn, ánh mắt lại như đã vượt qua năm năm tháng tháng, đầy thê lương.
Gió thổi qua cuốn theo lớp bụi đất chà sát lên da người, làm rối tung mái tóc nàng, nàng vẫy tay chào hắn, nụ cười nhu mì bất ngờ như chào hỏi người thân thuộc nhất đời: “Dạ Tịch, lại đây!”
Thanh âm nhẹ nhàng róc rách luồn lách trong đầu hắn, hắn không biết tại sao nhưng lại cảm thấy trái tim rung lên, như đã từng quen biết.
Hắn bất giác nhấc chân theo nàng đi vào, sau đó nghe nàng chỉ huy: “Ta muốn ăn thịt hổ kho tàu, cánh chim chiên giòn, thêm chút đồ chay, ngươi định…”
Phượng Âm nói liên miên hàng loạt mệnh lệnh rồi di chuyển tới một cái bàn, đặt mông an vị. Động tác thuần thục như đã diễn luyện rất nhiều lần. Dạ Tịch khép hờ mắt, xoay người sang chỗ khác, không nói không rằng bắt tay làm cơm.
Hai người cứ lặng im thế, Phượng Âm nhìn bóng lưng hắn bận rộn, thấy ngày đang ngả về chiều mà lòng phấp phới mừng vui, vui đến nỗi muốn rơi lệ.
Sau khi nàng từ Hồng Hoang ảo cảnh đi ra, cả ngày lẫn đêm đều mơ về cảnh tượng này không biết bao lần mà lòng chẳng an. Ngay lúc này đây, hắn cuối cùng cũng về bên nàng, dù chỉ là thế thân, dù chỉ là người giống người.
“Ngày đó chàng đẩy thiếp ra nhanh quá, làm thiếp còn biết bao điều chưa nói được cùng chàng.” Phượng Âm khàn khàn lên tiếng, động tác thái rau của Dạ Tịch thoáng khựng lại, sau khi hiểu nàng đang làm gì thì lại chỉ im lặng, giả bộ chẳng hay biết gì.
“Chàng nói thiếp không thích chàng, muốn thiếp luôn nhớ đến chàng nhưng chàng lại không biết rằng thiếp thực sự rất thích chàng.
“Chỉ tiếc thiếp hiểu ra quá muộn. Thiếp tưởng rằng thiếp đúng, rằng thiếp sẽ không hối hận, nhưng hiện tại thiếp đã nhận ra, thiếp hối hận rồi, biết làm sao đây?”
Nàng đứng sau lưng hắn độc thoại một mình, nói rất nhiều. Dạ Tịch chỉ lẳng lặng nấu cơm, nhưng vừa làm hắn lại phát hiện bàn tay vẫn luôn vững vàng của mình nay bỗng dưng run run. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn lại hồi phục.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, nàng vẫn đang nói những lời xúc động nhưng nét mặt lại lãnh đạm, bình thản tựa như không hề nói gì. Trời chiều rọi nắng xuống trên khuôn mặt nàng, vừa tịch mịch vừa xinh đẹp. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt trông nghiêng của nàng mà tự dưng thấy áp lực, có thể đó chỉ là ảo giác gây khó thở. Vất vả lắm mới hoàn tất mấy món, hắn bày biện đồ ăn lên bàn rồi nói: “Xong rồi!”
—— Hoàn toàn không phải ngữ điệu trong trí nhớ!
Ngồi trên bàn, nhìn những món quen thuộc trước mặt mà Phượng Âm sửng sốt nửa ngày.
Trong Hồng Hoang ảo cảnh, thanh âm Dạ Tịch gọi nàng dùng cơm luôn luôn dịu dàng pha lẫn yêu chiều, thẳng thắn và trong sáng: “A Âm, ăn cơm thôi!”
Còn người trước mặt này, rõ ràng ăn vận giống nhau, diện mạo giống nhau, hương vị thức ăn giống nhau, thanh âm cũng giống nhau như đúc nhưng cùng một câu nói mà lại khác biệt đến vậy. Khác đến mức chỉ trong chớp mắt đã hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của nàng, khiến nàng không còn có thể tự lừa mình dối người được nữa.
Nàng che khuôn mặt xanh xao, một hồi lâu mới cười rộ lên: “Ừ, được rồi. Ngươi về trước đi, ta phải dùng cơm. Hai ngày nữa ta sẽ cho người đem Vãng Sinh Hoa đưa qua, ngươi đừng lo lắng.”
Nói xong, nàng cầm đôi đũa, sắc mặt thản nhiên gắp một miếng thịt. Dạ Tịch gật đầu, xoay người đi, ra khỏi cửa hơn mười thước, hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn Phượng Âm đang ăn cơm trong nhà.
Cái bàn rõ chẳng lớn, bữa cơm rõ chẳng đặc biệt phong phú nhưng nàng ngồi đó, quanh thân bất giác toát lên vẻ cô đơn tịch liêu như một phú hào vừa mất đi tất thảy, chỉ còn một mình dùng đại tiệc.
Cảm giác ấy khiến Dạ Tịch rất khó chịu, rất khổ sở, hắn cũng không biết là vì đâu. Hắn chỉ có một cảm giác khổ sở thuần túy, vì thế, để làm cho mình dễ chịu một chút, hắn không do dự vòng trở lại, ngồi xuống bàn ăn.
“Ngươi trở lại làm gì?” Phượng Âm đang cầm đũa một mình thương cảm thì thoáng ngạc nhiên. Dạ Tịch hừ lạnh, tự giác cầm chén đũa bên cạnh, động tác nhanh chóng chuẩn xác gắp một miếng thịt, khinh thường nói: “Ta ăn cơm ta làm, có vấn đề à?”
Phượng Âm: “…”
“Ngươi cứ tự nhiên đi, đừng khách khí.” Dạ Tịch còn rất ư không biết xấu hổ bổ sung một câu, sau đó vùi đầu ăn. Phượng Âm ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới sực tỉnh, chỉ vào miếng thịt hắn đang gắp rống lên: “Hỗn đản, bỏ miếng thịt đó xuống cho ta, đó là của ta!!!”
Hết chương 18
Phượng Âm cùng Dạ Tịch, trong hàng ngàn hàng vạn năm qua, lần đầu tiên có được cuộc trò chuyện bình thản. Trước đây khi họ gặp nhau, nếu không phải ngươi truy sát ta thì là ta đuổi giết ngươi, còn chỉ ngồi nói chuyện mà không động thủ thì lại là lần đầu.
Sau một hồi hai người chuyện trò khách sáo, Dạ Tịch mở miệng trước: “Kỳ thật ta tới gặp Đế quân là có chuyện thỉnh cầu. Nghe nói quý cung có một gốc Vãng Sinh Hoa, tiểu tiên đang cần hoa này, mong rằng Đế quân có thể bỏ thứ yêu thích mà thành toàn cho.”
Phượng Âm không đáp lời, Dạ Tịch cân nhắc một chút, mình luôn quen thói ngông cuồng, cả đời xác thực chưa bao giờ cầu cạnh ai, lần đầu tiên cầu người có lẽ chưa được thấu đáo, vì thế lại bổ sung hai câu: “Đương nhiên Đế quân có điều kiện gì, xin cứ nói.”
Lời vừa nói xong, Dạ Tịch cảm thấy tư thái của mình đã hạ thấp lắm rồi. Nếu không phải không muốn gây chuyện, với tính nết của hắn, một cây hoa thôi mà, xách kiếm xông thẳng vào đoạt về là xong. Đế quân nếu thông tình đạt lý thì may, nhược bằng không cho…
Ầy, vậy thì xin lỗi nhá!
Trộm liếc về phía kim trụ bằng đá ngọc thạch trong đại điện, lòng hắn thầm tính toán.
Phượng Âm Đế quân, đừng nói là ta có lỗi với ngươi, chủ yếu là ngươi bình thường làm ác nhiều vô kể, ta đây cũng chỉ coi như cướp của người giàu chia cho người nghèo.
Về phần trước kia nhổ lông ngươi, hại ngươi lịch kiếp bất thành, nhân lúc ngươi trở thành gà rừng mà trêu chọc… mấy chuyện này đều là thiên mệnh, không trách được tiểu tiên!
Dạ Tịch vừa tính tính toán toán vừa quả quyết ‘Đối phương nhất định sẽ không cho nên mình phải đoạt, hơn nữa đoạt một cây là đoạt, đoạt thêm nữa cũng là đoạt, tốt nhất cứ đoạt thêm một cô vợ trẻ về nhà luôn!’ (cũng có người đang cầu được cướp đấy)
Vì thế sau một lúc lâu, đến khi đợi được một câu của Phượng Âm: “Nguyên quân vì sao cần cây Vãng Sinh Hoa này?” phản ứng đầu tiên của Dạ Tịch là ngẩng phắt đầu với vẻ mặt kinh ngạc hỏi: “Cái gì?! Đế quân đang cân nhắc cho ta?”
Phượng Âm: “…”
—— Hỗn đản, ta không cho ngươi ngươi tính làm gì?!!
Nhìn thấy sắc mặt Phượng Âm, Dạ Tịch mới thấy suy nghĩ của mình hình như hiển lộ trắng trợn quá nên đành ho khan một tiếng, thản nhiên nói: “Khụ, là thế này, tiểu tiên có người trong lòng…”
Nói xong, vì để tăng tính thuyết phục, hắn còn cường điệu lên: “Ta rất rất thích người đó!”
Phượng Âm: “…”
—— Có thể đừng nhấn mạnh thế được không? Ta muốn giết người…
Nhìn sắc mặt Phượng Âm ngồi phía trên không tốt, tay nắm chặt tay vịn kim tọa, Dạ Tịch bất an, châm chước dùng từ: “Ít ngày nữa là sinh nhật nàng, tiểu tiên muốn nàng vui vẻ nên mới mặt dày tới cửa hỏi xin. Mong rằng Đế quân đồng ý từ bỏ thứ yêu thích.”
Nghe nói thế, Phượng Âm trầm ngâm chốc lát: “Vãng Sinh Hoa này là tín vật đính ước phụ hoàng tặng cho mẫu hậu ta. Đồ Phụ hoàng mẫu hậu ta để lại cho ta không nhiều lắm nên gốc hoa này ta yêu quý như bảo vật.”
—— Rõ rồi, là không cho!
Đáy mắt Dạ Tịch thoắt cái vụt sáng, tay lập tức đáp lên thân kiếm với tư thế sẵn sàng phát công. Nhận thấy động tác của hắn, khóe mắt Phượng Âm vừa đảo qua đã cố ý dời đi, ra bộ bình tĩnh nói: “Bất quá, Dạ Tịch Nguyên quân nếu có thể đáp ứng một yêu cầu của ta thì cũng không phải không thể được.”
“Yêu cầu gì?”
Dạ Tịch lại nghi ngờ.
Nhãi con nhà ngươi, vừa rồi rõ ràng còn không chịu mà? Ngươi không chịu ta có thể tự đoạt lấy! Mà đã đoạt thì không chỉ một gốc Vãng Sinh Hoa đâu! Ngươi không cần đáp ứng, mau nói không đi!
“Làm cho ta một bữa cơm!” Phượng Âm cụp mắt, cười chua chát: “Dạ Tịch Nguyên quân dáng vẻ rất giống người trong lòng ta, chàng mỗi ngày đều nấu ăn cho ta. Giờ chàng đã mất, nhìn Dạ Tịch Nguyên quân nấu cơm cho ta, ta cũng có thể hoài niệm về chàng một chút.”
Dạ Tịch câm nín, hắn có vẻ không thể tin nổi, nhìn nữ tử đang ngồi trên đài cao như đang đắm chìm trong chuyện xưa, mãi mới khó nhọc phun ra một câu: “Ta hiện muốn thành thân, đã không còn làm ăn nữa…”
Phượng Âm: “…”
—— Dạ Tịch, ngươi trước kia đã từng làm ăn?
“Trước kia ta có từng treo bảng, nhưng cũng chỉ đề phòng bị quấy rầy thôi. Ta cũng biết mình biết ta chớ!”
Nghe đến đó, Phượng Âm ngẫm nghĩ. Bảng giá hành nghề trước đây cũng chính là tấm bảng làm nên danh phận tinh hoa kỳ tài của Dạ Tịch trên Thiên đình.
Phượng Âm: “Nói trọng điểm!”
Dạ Tịch nghẹn lời, bèn nói: “Đế quân, thật ra ngươi có ý với ta hả?”
Phượng Âm bỗng chốc lật bàn, bàn đá bằng ngọc thạch nặng tựa ngàn cân trước mặt bị nàng đập tan về phía tên kia.
Không thể nhịn được nữa, không cần nhịn nữa…
“Ta cho ngươi biết,” Phượng Âm chỉ vào kẻ đang ngố người nhìn cái bàn, tức tối rống lên: “Nếu không phải nể cái bản mặt ngươi, lão tử hôm nay đã thiến ngươi rồi! Vãng Sinh Hoa muốn hay không, chỉ một câu thôi!”
Tình thế đảo ngược trong giây lát khiến Dạ Tịch choáng váng. Hắn vốn đang thầm cân nhắc cướp đoạt của vị Đế quân đã bị mình ức hiếp vài vạn năm qua, kết quả là Đế quân giận dữ, hắn giờ mới biết hóa ra đó là một cô nàng chanh chua.
Trên đời này đáng sợ nhất là kẻ võ phu, tiếp theo chính là nữ nhân chanh chua. Vì thế Dạ Tịch lập tức bỏ qua ý niệm cướp của của nàng trong đầu, đang định đáp lại thì Phượng Âm chìm trong lửa giận đã vọt vào nội điện: “Không đồng ý đúng không?! Ta sẽ lập tức đốt rụi nó, sau đó sẽ đi đốt hai cây còn lại, ta không có,” nàng dừng bước, xoay đầu lại, một lần nữa dùng ngón trỏ chỉ vào hắn, phẫn nộ quát tháo: “Ngươi cũng đừng hòng có được!”
Dạ Tịch: “…”
Vậy mới nói, khi nữ nhân chanh chua phẫn nộ là cực kỳ mất lý trí. Nàng dù có Vãng Sinh Hoa nhưng đốt thì đốt, dù sao cũng không phải của hắn… Ngươi nói xem nàng ta có ngốc không? Ngốc không? Ngốc không?
Có điều, nàng nếu đốt thật thì Dạ Tịch còn phải nghĩ tiếp lễ vật. Đây là một hoạt động cực kỳ hại não, Bích Hoa có thể cũng khó đối phó như nàng ta đấy!
Vì thế Dạ Tịch nhanh chân đuổi theo hô lớn: “Ta đồng ý! Ngươi đừng chạy nhanh thế! Ta nấu cơm cho ngươi, nấu cơm được không?!”
*****
Dạ Tịch sau khi đã đồng ý thì được báo cho biết có thể trở về chờ tin tức, nói nàng muốn chuẩn bị. Hắn không rõ nàng rốt cuộc muốn chuẩn bị cái gì, chỉ là một bữa cơm thôi, cho hắn cái phòng bếp, hắn lập tức có thể bắt tay vào việc. Mặc kệ nói thế nào, hắn dù sao cũng là thiếu niên thiên tài không cha không mẹ, sống tự lập bao nhiêu năm trong Hồng Hoang.
Nhưng nếu nói hắn và Phượng Âm đang làm một cuộc giao dịch thì Phượng Âm chính là người mua dũng cảm. Người mua ra tay hào phóng nên có nhiều yêu cầu cũng dễ hiểu thôi. Vì thế Dạ Tịch cũng bình tĩnh ở Trường Hằng Sơn chờ tin, hôm sau Thiếu Hoàng Cung phái người đến, Dạ Tịch lập tức chạy qua.
Dạ Tịch ngang ngạnh cả đời, phỏng chừng đây là lần đầu hắn ngoan ngoãn nghe người khác sai khiến vậy. Vì thế, nhìn ở góc độ nào đó Phượng Âm vẫn thắng một lần.
Dạ Tịch hấp tấp đuổi theo Mộc Tử Du tới Thiếu Hoàng Cung, được người ta lôi lôi kéo kéo thay một bộ tử y bạch sam một cách khó hiểu, sau đó lại trái rẽ phải quẹo ra sau núi chờ đối phương mở kết giới, Dạ Tịch đi theo vào, vào đến nơi thì đứng sững.
Đây rõ ràng là một thế giới do pháp lực huyễn hóa mà thành, dù chỉ có một hai canh giờ cũng vô cùng tiêu hao tiên lực. Nhưng lại có người thật sự làm thế đấy! Người đó bây giờ đang mặc một bộ xiêm váy hà vân, tóc dùng một dải lụa hồng khéo léo buộc lại phía sau, đứng chờ trước cửa.
Ngẩng đầu là trời Hồng Hoang mênh mông vạn dặm không một gợn mây, cúi đầu là mặt đất khô cằn nứt nẻ, phía trước là căn nhà nhỏ hắn đã từng ở nhiều năm. Căn nhà vẫn như cũ, sừng sững hiền hòa, trên tấm biển hiệu là dòng chữ mạnh mẽ hữu lực, cân đối – Thanh Hòa. Khác biệt duy nhất là, nơi đó có một cô nương đang đứng, lặng lẽ nhìn về hắn, ánh mắt lại như đã vượt qua năm năm tháng tháng, đầy thê lương.
Gió thổi qua cuốn theo lớp bụi đất chà sát lên da người, làm rối tung mái tóc nàng, nàng vẫy tay chào hắn, nụ cười nhu mì bất ngờ như chào hỏi người thân thuộc nhất đời: “Dạ Tịch, lại đây!”
Thanh âm nhẹ nhàng róc rách luồn lách trong đầu hắn, hắn không biết tại sao nhưng lại cảm thấy trái tim rung lên, như đã từng quen biết.
Hắn bất giác nhấc chân theo nàng đi vào, sau đó nghe nàng chỉ huy: “Ta muốn ăn thịt hổ kho tàu, cánh chim chiên giòn, thêm chút đồ chay, ngươi định…”
Phượng Âm nói liên miên hàng loạt mệnh lệnh rồi di chuyển tới một cái bàn, đặt mông an vị. Động tác thuần thục như đã diễn luyện rất nhiều lần. Dạ Tịch khép hờ mắt, xoay người sang chỗ khác, không nói không rằng bắt tay làm cơm.
Hai người cứ lặng im thế, Phượng Âm nhìn bóng lưng hắn bận rộn, thấy ngày đang ngả về chiều mà lòng phấp phới mừng vui, vui đến nỗi muốn rơi lệ.
Sau khi nàng từ Hồng Hoang ảo cảnh đi ra, cả ngày lẫn đêm đều mơ về cảnh tượng này không biết bao lần mà lòng chẳng an. Ngay lúc này đây, hắn cuối cùng cũng về bên nàng, dù chỉ là thế thân, dù chỉ là người giống người.
“Ngày đó chàng đẩy thiếp ra nhanh quá, làm thiếp còn biết bao điều chưa nói được cùng chàng.” Phượng Âm khàn khàn lên tiếng, động tác thái rau của Dạ Tịch thoáng khựng lại, sau khi hiểu nàng đang làm gì thì lại chỉ im lặng, giả bộ chẳng hay biết gì.
“Chàng nói thiếp không thích chàng, muốn thiếp luôn nhớ đến chàng nhưng chàng lại không biết rằng thiếp thực sự rất thích chàng.
“Chỉ tiếc thiếp hiểu ra quá muộn. Thiếp tưởng rằng thiếp đúng, rằng thiếp sẽ không hối hận, nhưng hiện tại thiếp đã nhận ra, thiếp hối hận rồi, biết làm sao đây?”
Nàng đứng sau lưng hắn độc thoại một mình, nói rất nhiều. Dạ Tịch chỉ lẳng lặng nấu cơm, nhưng vừa làm hắn lại phát hiện bàn tay vẫn luôn vững vàng của mình nay bỗng dưng run run. Nhưng cũng chỉ trong chớp mắt, hắn lại hồi phục.
Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, nàng vẫn đang nói những lời xúc động nhưng nét mặt lại lãnh đạm, bình thản tựa như không hề nói gì. Trời chiều rọi nắng xuống trên khuôn mặt nàng, vừa tịch mịch vừa xinh đẹp. Hắn ngắm nhìn khuôn mặt trông nghiêng của nàng mà tự dưng thấy áp lực, có thể đó chỉ là ảo giác gây khó thở. Vất vả lắm mới hoàn tất mấy món, hắn bày biện đồ ăn lên bàn rồi nói: “Xong rồi!”
—— Hoàn toàn không phải ngữ điệu trong trí nhớ!
Ngồi trên bàn, nhìn những món quen thuộc trước mặt mà Phượng Âm sửng sốt nửa ngày.
Trong Hồng Hoang ảo cảnh, thanh âm Dạ Tịch gọi nàng dùng cơm luôn luôn dịu dàng pha lẫn yêu chiều, thẳng thắn và trong sáng: “A Âm, ăn cơm thôi!”
Còn người trước mặt này, rõ ràng ăn vận giống nhau, diện mạo giống nhau, hương vị thức ăn giống nhau, thanh âm cũng giống nhau như đúc nhưng cùng một câu nói mà lại khác biệt đến vậy. Khác đến mức chỉ trong chớp mắt đã hủy diệt toàn bộ ảo tưởng của nàng, khiến nàng không còn có thể tự lừa mình dối người được nữa.
Nàng che khuôn mặt xanh xao, một hồi lâu mới cười rộ lên: “Ừ, được rồi. Ngươi về trước đi, ta phải dùng cơm. Hai ngày nữa ta sẽ cho người đem Vãng Sinh Hoa đưa qua, ngươi đừng lo lắng.”
Nói xong, nàng cầm đôi đũa, sắc mặt thản nhiên gắp một miếng thịt. Dạ Tịch gật đầu, xoay người đi, ra khỏi cửa hơn mười thước, hắn lại dừng bước, quay đầu nhìn Phượng Âm đang ăn cơm trong nhà.
Cái bàn rõ chẳng lớn, bữa cơm rõ chẳng đặc biệt phong phú nhưng nàng ngồi đó, quanh thân bất giác toát lên vẻ cô đơn tịch liêu như một phú hào vừa mất đi tất thảy, chỉ còn một mình dùng đại tiệc.
Cảm giác ấy khiến Dạ Tịch rất khó chịu, rất khổ sở, hắn cũng không biết là vì đâu. Hắn chỉ có một cảm giác khổ sở thuần túy, vì thế, để làm cho mình dễ chịu một chút, hắn không do dự vòng trở lại, ngồi xuống bàn ăn.
“Ngươi trở lại làm gì?” Phượng Âm đang cầm đũa một mình thương cảm thì thoáng ngạc nhiên. Dạ Tịch hừ lạnh, tự giác cầm chén đũa bên cạnh, động tác nhanh chóng chuẩn xác gắp một miếng thịt, khinh thường nói: “Ta ăn cơm ta làm, có vấn đề à?”
Phượng Âm: “…”
“Ngươi cứ tự nhiên đi, đừng khách khí.” Dạ Tịch còn rất ư không biết xấu hổ bổ sung một câu, sau đó vùi đầu ăn. Phượng Âm ngơ ngác nhìn hắn, hồi lâu mới sực tỉnh, chỉ vào miếng thịt hắn đang gắp rống lên: “Hỗn đản, bỏ miếng thịt đó xuống cho ta, đó là của ta!!!”
Hết chương 18
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.