Chương 15: Ta quyết định dùng tuyệt chiêu
Diệp Tiếu
05/02/2015
Nhìn dáng vẻ hắn, nàng nghiến hàm: “Học theo ta!”
“Học cái gì?”
“Bí thuật của Phượng tộc!” Nàng tiến lên từng bước, tay vung lên, một vầng sáng từ lòng bàn tay bắn ra, chớp mắt quét ngang bốn phía. Dạ Tịch mắt sáng ngời, lập tức bắt chước theo tư thế của Phượng Âm.
Quầng sáng thoắt chốc đã bừng lên khắp thiên địa, Phượng Âm ngẩn người, không ngờ hắn lại học mau vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, Dạ Tịch học được bí thuật thượng cổ, sức chiến đấu bỗng nhiên tăng vọt, hai người lúc đi lúc ngừng, cuối cùng cũng tới được trước Long cung.
Mặt trời đã nhô hẳn lên cao, làm lộ ra tòa cung điện được kiến tạo từ đá cẩm thạch đen trắng. Trên bậc thang cuối cùng của cung điện có chín lão giả với râu tóc bạc phơ đang đứng, hai tay chắp lại trong tay áo, vẻ mặt không bi không hỉ, nhìn theo hai người mang thương tích đầy mình đang từng bước dấn tới.
Ác Long không có hình người, nếu đã tu luyện thành hình người thì pháp lực đã cao đến không thể lường. Phượng Âm ngập ngừng, ngay lúc nàng vừa tạm dừng, Dạ Tịch cũng giữ nàng lại.
“Đi.” Hắn nói kiên định, trong mắt hoàn toàn không có ý sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay nàng vừa to vừa ấm khiến nàng phút chốc trở nên an tâm lạ thường.
Hai người tay nắm tay bước lên dãy bậc thang, dần hướng lên trên. Lão giả đứng chính giữa mở miệng: “Giết thái tử của chúng ta, diệt tộc nhân của chúng ta, xông vào Long cung của chúng ta, đoạt Long Lân của chúng ta, nhân chủ, hôm nay lấy tính mệnh của ngươi, có gì oán hận không?”
“Làm nhục người ta yêu, đả thương ta, hôm nay phu thê ta đành lấy mạng các ngươi.” Hắn nâng trường kiếm lên, cách lão giả chỉ chừng hai trượng, chỉ thẳng vào kẻ địch, đầu hơi ngẩng, khóe miệng nhếch lên, ngạo mạn hỏi gằn từng chữ: “Có gì oán hận không?”
“To gan!” Lão giả biến sắc, xông tới, Dạ Tịch đẩy Phượng Âm ra, quát một tiếng: “Chạy!”, rồi nhấc kiếm giao đấu cùng chín người.
“Ngăn nha đầu kia lại!”
Lão giả quát to, thoắt cái đã đuổi theo, đám Ác Long vẫn án binh bất động bỗng đâu xông về phía Phượng Âm. Dạ Tịch thầm nghĩ không ổn rồi, kiếm bổ tới lại chỉ như gió xẹt qua bên cạnh Phượng Âm.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, một tên Ác Long mạnh nhất đã nhào tới, một bên đùi Phượng Âm đã bị cắn.
Khi Dạ Tịch đuổi tới, máu me đã bắn tung tóe, in vào mắt Dạ Tịch. Gần như không chút do dự, Dạ Tịch quát lên, nhào vào con Ác Long vẫn đang ngậm một chân của Phượng Âm, kiếm quang vẽ nên những quầng sáng, còn chưa chạm được tới con Ác Long nhưng kiếm quang đã khiến nó phút chốc tan thành mây khói.
Tiêu diệt được con Ác Long, kiếm khí vẫn không dừng, phá tan tành đội hình đàn Ác Long, rồi chém thẳng về phía chân trời. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, một quầng sáng cực mạnh áp đến sau lưng Dạ Tịch, Dạ Tịch bị pháp thuật đánh trúng, bắn về trước, sau đó búng ra một ngụm máu. Cùng lúc đó, đằng chân trời vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Toàn bộ Long tộc khựng lại giữa chừng, ngớ người nhìn về phía chân trời, trong lúc đó, thiên địa ầm ầm rung chuyển, màn trời vốn xanh lam quang đãng lại từ từ hạ thấp, xa xa, một cơn sóng dữ chồm tới từ đường biên giáp giữa đất và trời, cuốn tung sinh linh vạn vật, rít gào trờ đến.
“Không xong rồi!” Một con Cự Long hô lớn: “Cột chống trời sụp rồi!”
****
Cột chống trời sụp, tất cả những sinh vật còn sống đều phải chạy nạn.
Phượng Âm ngây ra nhìn mọi chuyện phát sinh, ngay cả nỗi đau đớn thấu xương trên đùi cũng quên béng mất, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên trước mặt nằm vật trên đất, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng chảy máu.
Nàng cứ ngốc nghếch nhìn hắn, đầu óc trống rỗng. Rồi nàng bắt đầu cử động, gắng gượng đi tới.
Bên cạnh là tiếng thét chói tai và bước chân chạy trốn của Cự Long, không ai để ý đến hai người họ. Phượng Âm chuyển động từng chút một, sau rốt cũng đến được bên hắn, chọc chọc vào mặt hắn, cuống quýt gọi: “Dạ Tịch?”
Thiếu niên đang rơi vào giấc ngủ say có lẽ đã nghe thấy tiếng gọi của nàng, từ từ mở mắt ra, làn da tái nhợt nhưng vẫn gắng nở một nụ cười.
“Đừng sợ.” Hắn giật giật khóe miệng: “Ta ở đây.”
Nói xong, vì để nàng an tâm, hắn ngọ nguậy rồi cắn răng, gượng mình chậm rãi đứng lên.
Hắn đến bên cạnh nàng, khom người đặt nàng lên lưng, càng khiến cho y phục trên người rách toác ra nhưng vẫn giữ nàng trên mình hắn. Làm xong đầu hắn đã ướt sũng mồ hôi. Nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhấc tay ôm hắn thật chặt.
“Vòi nước của Hồng Hoang ở bên trong Long cung, tối qua khi ta tới đã thấy được lối ra theo lời nàng nói.” Hắn giải thích với nàng, còn nói thêm: “A Âm, đừng sợ. Ra ngoài được thì tốt rồi, ra ngoài được, nàng để ‘ta’ đi kiếm dược liệu cho nàng, nếu ‘hắn’ không chịu, nàng cứ giết ‘hắn’.” (Ý anh là ra ngoài rồi anh sẽ quên hết, nên anh lúc đó sẽ k còn là anh bây giờ nữa.)
Phượng Âm: “Chàng đừng nói bậy!”
Không biết là vết thương đau hay lòng đau mà nàng vừa mở miệng, nước mắt đã lã chã tuôn xuống. Thiếu niên cõng nàng đi vào bên trong, bước chân khấp kha khấp khểnh lại như dùng dằng không dứt.
Những sinh vật xung quanh đang chạy đi tị nạn, mặt đất chấn động báo hiệu đại kiếp đang gần kề. Đại điện vắng vẻ chỉ còn hai người họ, ngay cả tiếng bước chân cũng vang rõ mồn một.
Hắn cứ nói chuyện, mỗi câu nói, tiếng vang lại giúp hắn lặp lại một lần.
“Ra ngoài rồi, nếu ta quên nàng, nếu ta không còn thương nàng nữa, nàng cứ giết ta đi.”
“Không cần phải vậy… Thật ra, lúc ấy cũng không phải là ta nữa, chúng ta không nên cưỡng cầu…”
“Nhưng ta không cam lòng… A Âm!” Hắn nói, thanh âm khàn khàn: “Ai cũng không được khi dễ nàng, ai cũng không được khiến nàng khó chịu. Ngay cả ta cũng không được.”
“A Âm,” hắn cõng nàng bước trên từng bậc thang. Cơn hồng thủy chồm vào đại điện, dần ngập khắp phòng, hắn vẫn cõng nàng điên cuồng phi lên trên, không để hồng thủy đuổi kịp.
Hắn chạy càng lúc càng nhanh, bên tai chỉ còn tiếng gào rít của gió. Phượng Âm ngẩng đầu lên, thấy trên nền trời xanh lam toác ra một cái động màu sắc sặc sỡ.
“Phải nhớ ta!”
Cuối cùng khi đã chạy tới bậc thang cuối hắn cởi bỏ mảnh vải trên người, xoay người ghì siết nàng trong lòng.
Nước dần bao bọc quanh họ, nước mắt hắn thấm ướt đầu vai nàng, như những người yêu nhau sắp vĩnh viễn lìa xa nhau: “Dù nàng không thương ta, nhưng… phải nhớ ta!”
“Ta…” Phượng Âm mở miệng muốn nói nhưng chẳng thốt được nên lời. Dạ Tịch hít một hơi, ôm chặt nàng, cắn răng thét lên: “Đi mau!”
Lập tức hai tay dùng lực hất nàng vào cái động đầy màu sắc kia, theo sau nàng là thanh trường kiếm đã bầu bạn bên hắn nhiều năm, chưa từng rời xa.
Phượng Âm cầm lấy thanh kiếm giữa không trung, quay đầu lại, thấy hắn hai tay giang ra, bị cơn hồng thủy nuốt trọn vào lòng.
Xung quanh mọi âm thanh đều tắt ngóm. Chỉ còn lại hình ảnh cuối cùng của hắn khi bị cơn sóng bao phủ, tay hắn giang rộng, trên mặt vẫn đeo một nụ cười bình thản nhưng đôi mắt lại ngập nước nhìn nàng, miệng mở ra, mấp máy ba chữ.
Sau đó, cả người bị chìm vào cơn đại nạn.
Trái tim loảng xoảng vụn vỡ, trong giây phút hắn biến mất, cuối cùng nàng đã hiểu được nàng vừa đánh mất thứ gì.
Thiếu niên cười rạng rỡ vẫn còn mồn một trước mắt, hắn nói: “Ta yêu nàng!”
“Dạ Tịch!!!”
Nàng ôm kiếm của hắn, suy sụp hét lên.
Ấy nhưng, người thiếu niên đó chung quy đã bị vùi chôn ở một không gian khác, không thể trở về được nữa.
********
Khi Phượng Âm tỉnh lại, vẫn là ngã tư đường trên con phố nhỏ ở Trường Hằng Sơn.
Vẫn là cơn mưa phùn se se lạnh.
Bên cạnh là cánh cửa màu sắc sặc sỡ, trong tay vẫn nắm chặt món đồ của thiếu niên. Nàng ngây ngẩn nhìn cánh cửa, sau một hồi thì vừa khóc vừa cười.
Nàng rút kiếm ra, bổ về phía cánh cửa. Kiếm chạm vào vang lên tiếng leng keng, nàng yên lặng lắng nghe, lại thấy càng lúc càng không thể thở được.
Không cứu được chàng…
Dù thế nào cũng không còn cứu được chàng …
Dù thế nào cũng không thể! Dù thế nào cũng vẫn… không cứu được chàng nữa...
Dạ Tịch… Dạ Tịch…
Người thiếu niên của ta, Dạ Tịch.
Người đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ta, người trao tặng ta những điều tinh khiết nhất nhưng ta lại vô dụng, bất lực, đến tận hôm nay ta vẫn chưa từng cứu người được lần nào.
… Dù nàng không thương ta, nhưng… phải nhớ ta!
Làm sao có thể không nhớ chàng?
Sao có thể không nhớ chàng?
Ai đó nói… Ai đó hãy nói cho chàng biết…
Cuối cùng, không còn khí lực, không còn chống đỡ được nữa, Phượng Âm ngã sấp xuống, khuôn mặt chạm vào mặt đất sũng nước ẩm ướt lạnh lẽo, nàng cứ nằm trên đất, tay che mặt, khóc thương thảm thiết.
“Ta thích chàng…” Nàng nỉ non giữa tiếng khóc.
“Ta có thích chàng!”
“Học cái gì?”
“Bí thuật của Phượng tộc!” Nàng tiến lên từng bước, tay vung lên, một vầng sáng từ lòng bàn tay bắn ra, chớp mắt quét ngang bốn phía. Dạ Tịch mắt sáng ngời, lập tức bắt chước theo tư thế của Phượng Âm.
Quầng sáng thoắt chốc đã bừng lên khắp thiên địa, Phượng Âm ngẩn người, không ngờ hắn lại học mau vậy.
Nhưng như vậy cũng tốt, Dạ Tịch học được bí thuật thượng cổ, sức chiến đấu bỗng nhiên tăng vọt, hai người lúc đi lúc ngừng, cuối cùng cũng tới được trước Long cung.
Mặt trời đã nhô hẳn lên cao, làm lộ ra tòa cung điện được kiến tạo từ đá cẩm thạch đen trắng. Trên bậc thang cuối cùng của cung điện có chín lão giả với râu tóc bạc phơ đang đứng, hai tay chắp lại trong tay áo, vẻ mặt không bi không hỉ, nhìn theo hai người mang thương tích đầy mình đang từng bước dấn tới.
Ác Long không có hình người, nếu đã tu luyện thành hình người thì pháp lực đã cao đến không thể lường. Phượng Âm ngập ngừng, ngay lúc nàng vừa tạm dừng, Dạ Tịch cũng giữ nàng lại.
“Đi.” Hắn nói kiên định, trong mắt hoàn toàn không có ý sợ hãi, bàn tay nắm lấy tay nàng vừa to vừa ấm khiến nàng phút chốc trở nên an tâm lạ thường.
Hai người tay nắm tay bước lên dãy bậc thang, dần hướng lên trên. Lão giả đứng chính giữa mở miệng: “Giết thái tử của chúng ta, diệt tộc nhân của chúng ta, xông vào Long cung của chúng ta, đoạt Long Lân của chúng ta, nhân chủ, hôm nay lấy tính mệnh của ngươi, có gì oán hận không?”
“Làm nhục người ta yêu, đả thương ta, hôm nay phu thê ta đành lấy mạng các ngươi.” Hắn nâng trường kiếm lên, cách lão giả chỉ chừng hai trượng, chỉ thẳng vào kẻ địch, đầu hơi ngẩng, khóe miệng nhếch lên, ngạo mạn hỏi gằn từng chữ: “Có gì oán hận không?”
“To gan!” Lão giả biến sắc, xông tới, Dạ Tịch đẩy Phượng Âm ra, quát một tiếng: “Chạy!”, rồi nhấc kiếm giao đấu cùng chín người.
“Ngăn nha đầu kia lại!”
Lão giả quát to, thoắt cái đã đuổi theo, đám Ác Long vẫn án binh bất động bỗng đâu xông về phía Phượng Âm. Dạ Tịch thầm nghĩ không ổn rồi, kiếm bổ tới lại chỉ như gió xẹt qua bên cạnh Phượng Âm.
Nhưng hắn vẫn chậm một bước, một tên Ác Long mạnh nhất đã nhào tới, một bên đùi Phượng Âm đã bị cắn.
Khi Dạ Tịch đuổi tới, máu me đã bắn tung tóe, in vào mắt Dạ Tịch. Gần như không chút do dự, Dạ Tịch quát lên, nhào vào con Ác Long vẫn đang ngậm một chân của Phượng Âm, kiếm quang vẽ nên những quầng sáng, còn chưa chạm được tới con Ác Long nhưng kiếm quang đã khiến nó phút chốc tan thành mây khói.
Tiêu diệt được con Ác Long, kiếm khí vẫn không dừng, phá tan tành đội hình đàn Ác Long, rồi chém thẳng về phía chân trời. Cũng trong chính khoảnh khắc đó, một quầng sáng cực mạnh áp đến sau lưng Dạ Tịch, Dạ Tịch bị pháp thuật đánh trúng, bắn về trước, sau đó búng ra một ngụm máu. Cùng lúc đó, đằng chân trời vang lên một tiếng nổ thật lớn.
Toàn bộ Long tộc khựng lại giữa chừng, ngớ người nhìn về phía chân trời, trong lúc đó, thiên địa ầm ầm rung chuyển, màn trời vốn xanh lam quang đãng lại từ từ hạ thấp, xa xa, một cơn sóng dữ chồm tới từ đường biên giáp giữa đất và trời, cuốn tung sinh linh vạn vật, rít gào trờ đến.
“Không xong rồi!” Một con Cự Long hô lớn: “Cột chống trời sụp rồi!”
****
Cột chống trời sụp, tất cả những sinh vật còn sống đều phải chạy nạn.
Phượng Âm ngây ra nhìn mọi chuyện phát sinh, ngay cả nỗi đau đớn thấu xương trên đùi cũng quên béng mất, lần đầu tiên nhìn thấy thiếu niên trước mặt nằm vật trên đất, toàn thân cao thấp chỗ nào cũng chảy máu.
Nàng cứ ngốc nghếch nhìn hắn, đầu óc trống rỗng. Rồi nàng bắt đầu cử động, gắng gượng đi tới.
Bên cạnh là tiếng thét chói tai và bước chân chạy trốn của Cự Long, không ai để ý đến hai người họ. Phượng Âm chuyển động từng chút một, sau rốt cũng đến được bên hắn, chọc chọc vào mặt hắn, cuống quýt gọi: “Dạ Tịch?”
Thiếu niên đang rơi vào giấc ngủ say có lẽ đã nghe thấy tiếng gọi của nàng, từ từ mở mắt ra, làn da tái nhợt nhưng vẫn gắng nở một nụ cười.
“Đừng sợ.” Hắn giật giật khóe miệng: “Ta ở đây.”
Nói xong, vì để nàng an tâm, hắn ngọ nguậy rồi cắn răng, gượng mình chậm rãi đứng lên.
Hắn đến bên cạnh nàng, khom người đặt nàng lên lưng, càng khiến cho y phục trên người rách toác ra nhưng vẫn giữ nàng trên mình hắn. Làm xong đầu hắn đã ướt sũng mồ hôi. Nàng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhấc tay ôm hắn thật chặt.
“Vòi nước của Hồng Hoang ở bên trong Long cung, tối qua khi ta tới đã thấy được lối ra theo lời nàng nói.” Hắn giải thích với nàng, còn nói thêm: “A Âm, đừng sợ. Ra ngoài được thì tốt rồi, ra ngoài được, nàng để ‘ta’ đi kiếm dược liệu cho nàng, nếu ‘hắn’ không chịu, nàng cứ giết ‘hắn’.” (Ý anh là ra ngoài rồi anh sẽ quên hết, nên anh lúc đó sẽ k còn là anh bây giờ nữa.)
Phượng Âm: “Chàng đừng nói bậy!”
Không biết là vết thương đau hay lòng đau mà nàng vừa mở miệng, nước mắt đã lã chã tuôn xuống. Thiếu niên cõng nàng đi vào bên trong, bước chân khấp kha khấp khểnh lại như dùng dằng không dứt.
Những sinh vật xung quanh đang chạy đi tị nạn, mặt đất chấn động báo hiệu đại kiếp đang gần kề. Đại điện vắng vẻ chỉ còn hai người họ, ngay cả tiếng bước chân cũng vang rõ mồn một.
Hắn cứ nói chuyện, mỗi câu nói, tiếng vang lại giúp hắn lặp lại một lần.
“Ra ngoài rồi, nếu ta quên nàng, nếu ta không còn thương nàng nữa, nàng cứ giết ta đi.”
“Không cần phải vậy… Thật ra, lúc ấy cũng không phải là ta nữa, chúng ta không nên cưỡng cầu…”
“Nhưng ta không cam lòng… A Âm!” Hắn nói, thanh âm khàn khàn: “Ai cũng không được khi dễ nàng, ai cũng không được khiến nàng khó chịu. Ngay cả ta cũng không được.”
“A Âm,” hắn cõng nàng bước trên từng bậc thang. Cơn hồng thủy chồm vào đại điện, dần ngập khắp phòng, hắn vẫn cõng nàng điên cuồng phi lên trên, không để hồng thủy đuổi kịp.
Hắn chạy càng lúc càng nhanh, bên tai chỉ còn tiếng gào rít của gió. Phượng Âm ngẩng đầu lên, thấy trên nền trời xanh lam toác ra một cái động màu sắc sặc sỡ.
“Phải nhớ ta!”
Cuối cùng khi đã chạy tới bậc thang cuối hắn cởi bỏ mảnh vải trên người, xoay người ghì siết nàng trong lòng.
Nước dần bao bọc quanh họ, nước mắt hắn thấm ướt đầu vai nàng, như những người yêu nhau sắp vĩnh viễn lìa xa nhau: “Dù nàng không thương ta, nhưng… phải nhớ ta!”
“Ta…” Phượng Âm mở miệng muốn nói nhưng chẳng thốt được nên lời. Dạ Tịch hít một hơi, ôm chặt nàng, cắn răng thét lên: “Đi mau!”
Lập tức hai tay dùng lực hất nàng vào cái động đầy màu sắc kia, theo sau nàng là thanh trường kiếm đã bầu bạn bên hắn nhiều năm, chưa từng rời xa.
Phượng Âm cầm lấy thanh kiếm giữa không trung, quay đầu lại, thấy hắn hai tay giang ra, bị cơn hồng thủy nuốt trọn vào lòng.
Xung quanh mọi âm thanh đều tắt ngóm. Chỉ còn lại hình ảnh cuối cùng của hắn khi bị cơn sóng bao phủ, tay hắn giang rộng, trên mặt vẫn đeo một nụ cười bình thản nhưng đôi mắt lại ngập nước nhìn nàng, miệng mở ra, mấp máy ba chữ.
Sau đó, cả người bị chìm vào cơn đại nạn.
Trái tim loảng xoảng vụn vỡ, trong giây phút hắn biến mất, cuối cùng nàng đã hiểu được nàng vừa đánh mất thứ gì.
Thiếu niên cười rạng rỡ vẫn còn mồn một trước mắt, hắn nói: “Ta yêu nàng!”
“Dạ Tịch!!!”
Nàng ôm kiếm của hắn, suy sụp hét lên.
Ấy nhưng, người thiếu niên đó chung quy đã bị vùi chôn ở một không gian khác, không thể trở về được nữa.
********
Khi Phượng Âm tỉnh lại, vẫn là ngã tư đường trên con phố nhỏ ở Trường Hằng Sơn.
Vẫn là cơn mưa phùn se se lạnh.
Bên cạnh là cánh cửa màu sắc sặc sỡ, trong tay vẫn nắm chặt món đồ của thiếu niên. Nàng ngây ngẩn nhìn cánh cửa, sau một hồi thì vừa khóc vừa cười.
Nàng rút kiếm ra, bổ về phía cánh cửa. Kiếm chạm vào vang lên tiếng leng keng, nàng yên lặng lắng nghe, lại thấy càng lúc càng không thể thở được.
Không cứu được chàng…
Dù thế nào cũng không còn cứu được chàng …
Dù thế nào cũng không thể! Dù thế nào cũng vẫn… không cứu được chàng nữa...
Dạ Tịch… Dạ Tịch…
Người thiếu niên của ta, Dạ Tịch.
Người đã đem tất cả những gì tốt đẹp nhất cho ta, người trao tặng ta những điều tinh khiết nhất nhưng ta lại vô dụng, bất lực, đến tận hôm nay ta vẫn chưa từng cứu người được lần nào.
… Dù nàng không thương ta, nhưng… phải nhớ ta!
Làm sao có thể không nhớ chàng?
Sao có thể không nhớ chàng?
Ai đó nói… Ai đó hãy nói cho chàng biết…
Cuối cùng, không còn khí lực, không còn chống đỡ được nữa, Phượng Âm ngã sấp xuống, khuôn mặt chạm vào mặt đất sũng nước ẩm ướt lạnh lẽo, nàng cứ nằm trên đất, tay che mặt, khóc thương thảm thiết.
“Ta thích chàng…” Nàng nỉ non giữa tiếng khóc.
“Ta có thích chàng!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.