Chương 37: Phiên Ngoại đại miêu
Diệp Tiếu
01/04/2018
Năm ấy hắn
19 tuổi, nhặt được một con mèo.
Thật lòng mà nói, hắn không muốn thu nhặt con mèo đó, mèo đen nhìn bẩn bẩn, mắt lại vừa đen vừa sáng, giữa đêm tối sẽ sáng ngời hữu thần, thật làm người ta hoảng hồn.
Hôm đó trời mưa to, hắn từ Thiên Hương Các đi ra, từ biệt cô nàng kiều mỵ dịu dàng bên trong, đang chuẩn bị về nhà.
Hắn làm công tử phú gia 19 năm, ăn chơi trác táng, thời gian đi đường tính trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới chuyện bị dính mưa. Đêm đó trời bỗng mưa như trút nước, vì còn trẻ khí thịnh hắn nhất thời nổi hứng, lệnh thị vệ đi phía xa, một mình rảo bước trong mưa, vì thế, liền gặp con mèo đó.
Con mèo nhìn qua không phải loại mèo hoang, giơ tay nhấc chân lại đầy vẻ cao quý. Nó vốn đứng trên bờ tường cao nhìn xuống hắn, dưới màn mưa to bàng bạc, hắn ngẩng đầu nhìn nó, lại bất ngờ thấy mắt nó, sáng ngời động lòng người.
Hắn mỉm cười với nó, lại còn lẩm bẩm: “Con mèo kỳ quái!”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, rồi sau đó bỗng nghe một tiếng mèo kêu, quay đầu lại thì thấy hắc miêu đã nhảy đến, theo đuôi hắn.
Hắn đi về phía trước, hắc miêu cũng đi về phía trước, hắn dừng lại, hắc miêu cũng dừng lại. Hắn khẽ thở dài, quay đầu nói: “Ngươi đừng theo ta, ta sẽ không mang ngươi về nhà đâu. Nếu ngươi nổi được cái màu lông khác đẹp hơn thì…chứ nhan sắc của ngươi như vậy…lão nhân nhà ta sẽ không cho ta mang ngươi về đâu.”
Đúng thật, một con mèo toàn màu đen, luôn là biểu hiện của sự kém may mắn.
Hắc miêu dường như nghe hiểu nên đã dừng bước, sợ hãi nhìn hắn. Hắn thấy bộ dáng nó đáng thương nên lại quay lại, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ngoan, ngươi đi tìm chùa miếu đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ đi.
Hắn vốn tưởng rằng nó sẽ bỏ cuộc, lại không ngờ, khi hắn về nhà đã thấy hắc miêu đang đứng trước cửa nhà hắn. Hắn không biết làm thế nào, đành lắc đầu: "Ngươi có trấn giữ chỗ này ta cũng sẽ không cho ngươi vào."
Hắc miêu khẽ ‘Meo meo’ một tiếng, lại lắc lắc đầu với hắn, tựa như nói nó không tính đi vào. Hắn không khỏi khó hiểu, hắc miêu này có linh tính như thế, không lẽ là mèo tinh?
Hắn không đành lòng, nhìn nó vài lần, đột nhiên cúi người nói với nó: “Mèo con, nếu ngươi thật sự là yêu quái, đừng đến nhà ta gây chuyện, nhà ta có đạo trưởng đó.”
"Meo meo ~ "
Nghe lời này, hắc miêu lại vẫy vẫy đuôi. Hắn thở dài, đúng lúc này, cổng được mở ra, phụ thân vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa, nói với hắn: “Tiểu Miêu, con đem con mèo này về đi, rất dễ nuôi.”
Trùng hợp là, tên của hắn cũng là Miêu, Uất Trì Miêu.
Mọi người đều nói, cái tên này đặt trên người một nam nhân thật đáng yêu, nhưng lại không hiểu, mệnh này cũng là thần bảo hộ của hắn. Uất Trì gia vốn theo đường tu tiên, nhưng đến đời phụ thân hắn lại trở thành thương nhân, hắn là con trai độc nhất của Uất Trì gia, nghe đồn ngày hắn sinh ra, gia gia hắn từng bói cho hắn một quẻ, quẻ tượng biểu hiện hắn có tướng đại quý, nhưng sinh mệnh chắc chắn có một kiếp số, cần nhờ mèo để vượt qua, nên gọi hắn là Uất Trì Miêu.
Hắn hàng năm đều bị trưởng bối trong nhà nói như vậy nên cũng không khỏi có chút tin tưởng, vì thế đối với mèo rất yêu thích.
Phụ thân đột nhiên cho phép hắn đem hắc miêu vào nhà, hay nó là ‘Miêu duyên’của hắn?
Uất Trì Miêu nhìn trừng trừng đôi mắt của tiểu hắc miêu đối diện, qua nửa ngày, hắn khẽ cười, ôm mèo vào lòng, bước vào nhà.
Qua thời gian, hắn vẫn sống cuộc đời thế gia đệ tử, mỗi ngày đều chăm mèo, nuôi chim, thường đến Thiên Hương Các tìm các cô nương mua vui, nhưng nhìn chung cũng an bình. Hắc miêu bị hắn gọi là Tố Quyết Vọng, mỗi ngày đều nằm trong lòng hắn làm nũng chơi đùa, nó chỉ làm những chuyện con mèo nào cũng làm, nhưng hắn nhìn thế nào cũng thấy nó vô cùng bất thường.
Không chỉ mèo, mà trong phạm vi trăm dặm chim bay cá nhảy, nhìn thấy nó đều phải cúi đầu đi đường vòng; nó không ăn thức ăn cho mèo mà lại ăn đồ ăn của người; nó thích đọc sách, thích xem người ta chơi cờ, thích xem người ta múa kiếm.
Nếu nói nó là người, hắn cũng tin.
Vì thế hắn thường ôm hắc miêu, thầm thì với nó, sau đó cảm thán: "Ngươi nếu là người thì hãy cho ta thấy được không? Nếu không phải thì cố gắng tu luyện thành người được không?”
Mỗi khi nói tới đây, hắn lại khe khẽ thở dài: "Có điều, đến ngày ngươi tu luyện thành người được thì chắc ta cũng thành đống xương trắng rồi nhỉ?”
Hắn không muốn tu tiên, quá kham khổ. Hắn cùng lắm chỉ muốn làm thế gia công tử, sống phóng túng, vui vui vẻ vẻ cả đời.
Vuốt ve hắc miêu, hắn bỗng cười rộ lên: "Quyết Vọng ơi Quyết Vọng, ngươi chịu khó hy sinh mười mấy năm, giúp ta nhìn hồng trần này đi?”
Nghe hắn nói, hắc miêu trong lòng miễn cưỡng ngáp một cái, ngoái đầu nhìn lại hắn, một đôi mắt mèo lại toát ra cảm giác như con người, có thương xót, có đau lòng. Hắn lẳng lặng nhìn nó, nhướn mày khẽ cười: “Quyết Vọng, được chứ? Được chứ?"
Hắc miêu không nói lời nào, ánh mặt trời im lặng rọi xuống, trời xanh mây trắng, gió mát vi vu. Qua hồi lâu, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nói nhỏ: “Được!”
Hắn quá sợ hãi, thấy hắc miêu trong lòng bỗng nhiên biến mất, bên cạnh lại hiện ra một nữ tử hắc y. Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt mèo cong cong, ý cười trong suốt.
Chỉ một thoáng như làn gió tháng sáu Giang Nam, ngàn dặm chim hót, muôn tía nghìn hồng.
Dung nhan không trang điểm của nàng gần trong gang tấc, thanh âm như ngọc như châu, thanh thúy xinh đẹp: "A Miêu, chàng có nghe thấy ta nói không? Ta mới vừa nói, đồng ý với chàng, cùng chàng nhìn hồng trần này.”
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn còn nhớ rõ, nàng ngồi bên hắn, tươi sáng thanh khiết, từng tiếng từng tiếng gọi hắn, A Miêu, A Miêu.
Rõ ràng.
Sau đó, nàng thường xuyên hóa thành hình người đến tìm hắn.
Nàng thổi tiêu, chơi cờ, trí tuệ linh động, xinh đẹp không gì sánh bằng. Vì thế lúc đó, hắn không hề ra khỏi phòng, ngày ngày ở cùng nàng, nhìn ngắm nàng.
Hắn như nam tử bị yêu tinh mê hoặc thần trí trong những bản tiểu thuyết, hao tổn tâm cơ chỉ vì nụ cười khuynh thành của giai nhân.
Hạ nhân trong nhà nhỏ to, hắn lại không để tâm. Phụ thân không tìm đến hắn, thậm chí có thể nói là phóng túng. Vì thế hắn cảm thấy dường như có một tấm lưới lớn phủ chụp lấy hai người, hắn và nàng ôm lấy nhau cùng sa xuống, sống chết giao triền.
Có một ngày, nàng chợt nói với hắn: “A Miêu, phàm nhân chàng có một sự kiện, là tiết hoa đăng, chàng biết không?”
Hắn hơi sửng sốt, biết nàng nói gì, sau đó hắn bỗng cười rộ lên: “Nếu nàng thích, ta sẽ đưa nàng đi.”
Dứt lời, hôm sau hắn đi tìm hoa đăng, từng bước từng bước, đề đầy thi từ. Hắn không phải là thư sinh, danh sĩ, ngày thường cũng viết chút chữ nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Đề trăm cái đèn lồng cũng mất của hắn không ít tâm sức.
Qua mấy ngày, ban đêm, hắn che mắt nàng, đưa nàng đến trước phòng, nói phía sau nàng: “Lúc nào ta cho phép, nàng mới được mở mắt.”
Nữ tử rất nghe lời, gật gật đầu. Hắn đẩy cửa ra, nói: "Quyết Vọng, mở mắt đi!"
Nàng mở mắt ra, thấy gió nhẹ từ từ thổi qua, khắp phòng hoa đăng lập loà chớp nháy, thoáng như mộng cảnh.
Nàng sững sờ đứng trước phòng, nhìn biển hoa đăng, ánh mắt kinh ngạc bất định. Rồi nàng chậm rãi đi vào phòng, từng ngọn từng ngọn đăng, ánh nến phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của nàng, như không thể tin được, không ngừng chạy khắp phòng, hắn đứng trước cửa mỉm cười, nhưng trong lòng lại ngập một nỗi lo lắng.
Một cảm giác tự nhiên sinh ra.
Muốn ôm chặt nàng vào lòng, vì nàng mà đề lên hoa đăng cả đời này.
Nữ tử ở trong phòng nhìn hồi lâu, nàng đột nhiên quay đầu, mỉm cười gọi tên hắn: “A Miêu."
Nàng nói: "Cuộc đời này có chàng, là hạnh phúc của ta. Nếu có thể, ta muốn bầu bạn bên chàng, vĩnh viễn, ngắm nhìn vạn trượng hồng trần."
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sải bước vào trong ôm chặt lấy nàng. Gọi tên nàng.
Hắn gọi dồn dập, nói nhanh, tựa như chỉ chậm một chút, hắn sẽ không còn dũng khí.
Hắn nói: "Quyết Vọng, Quyết Vọng, ta biết nàng là tiên tử, biết nàng không phải là người phàm. Nhưng Uất Trì Miêu lại vẫn vọng tưởng, muốn lấy nàng làm vợ, nàng đồng ý không? đồng ý không?”
Nữ tử trong lòng khẽ cười, nói: “Đồng ý.”
Vì thế, bọn họ bái đường, thành thân.
Thuận lý thành chương.
Tuy nhiên, số mệnh của hắn, nhất định sẽ có một kiếp số. Vì thế hắn thành hôn chưa đến ba tháng đã nằm trên giường không dậy nổi.
Trong thời gian này, người nhà tìm hết danh y, cuối cùng kéo dài tới đầu xuân năm sau thì thuốc thang cũng thành vô dụng. Nàng ngày ngày ở bên hắn, nhìn hắn từng ngày tiều tụy đi, trong nhà ngày nào cũng nghe thấy tiếng khóc của nữ quyến, chỉ có nàng, không khóc không nháo, lặng lẽ ngồi bên hắn, nụ cười rạng rỡ nhìn hắn, gọi tên hắn: “A Miêu, A Miêu."
Hắn nhìn dung nhan của nàng, trong lòng từ ngập tràn hy vọng trở nên chua xót.
Hắn thường vui đùa, kéo tay nàng, nói: “Quyết Vọng, cuộc đời này của ta thật ngắn ngủi.”
Khi đó, nàng sẽ nhìn hắn thật sâu, sau đó hôn lên mắt hắn.
Nàng nói: "Không sao, thiếp sẽ tìm chàng, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, thiếp đều sẽ đi tìm chàng. Thiếp sống đến vạn năm, có thể cùng trải qua với chàng.”
Đó là lời nói trấn an, nhưng, lại khiến hắn không cam lòng.
Hắn nghe nàng nói như vậy, mỗi lần thấy nàng, muốn nói lại thôi.
- Nàng có thể sống đến vạn năm, ta lại đau khổ luân hồi.
- Ta từng kiếp từng kiếp quên mất nàng, sau đó lại nhớ ra.
- Vậy, kiếp sau đó có còn ta không? Hay sớm đã không phải là ta.
Oán niệm đó, như dây leo sinh sôi nảy nở. Vì thế có một ngày, hắn nhịn không được nói: "Quyết Vọng, nàng có thể cứu ta không? Ta không muốn chết, không muốn chết.”
Nữ tử nhìn hắn, thần sắc tràn đầy bi ai.
Nàng nói: "A Miêu, chàng sẽ có luân hồi, sẽ có kiếp sau.”
Tàn nhẫn quá!
Hắn im lặng nhìn nàng, siết chặt tay áo nàng: “Quyết Vọng, vậy nàng nói xem, kiếp sau, ta có còn là Uất Trì Miêu? Quyết Vọng, ta còn có được nàng? Nàng là kiếp số của ta, ta vì nàng chịu một kiếp này, nàng sao có thể mặc kệ ta? Quyết Vọng, ta biết nàng sẽ có cách, nàng có thể cứu ta? Ta…Ta không cam lòng..."
Nhưng nữ tử chỉ im lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi xoa xoa gò má hắn: “A Miêu, thiếp chỉ là một viên linh đan có linh khí trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, thiếp chỉ có chút ít pháp lực, không thể cứu được chàng…”
Nói chưa xong hắn đã đẩy nàng ra.
Hắn không tin.
Hắn tuyệt không tin nàng không thể.
“Nàng… nàng đối xử với ta thế sao? Quyết Vọng, nàng lại chỉ biết giữ mình, trơ mắt nhìn ta chết? Quả nhiên... Quả nhiên, yêu ma vốn vô tình…Nàng…”
"A Miêu." Quyết Vọng tái nhợt nghiêm mặt gọi tên hắn, đôi mắt đã đẫm nước. Hắn nhìn dung nhan thanh tú động lòng người của nàng, qua hồi lâu, chung quy cũng chỉ thở dài một tiếng, nói cùng nàng: “Nếu nàng không phải yêu, nếu nàng không có pháp lực, ta sẽ chặt đứt ý niệm này, như vậy cũng tốt…Ta không oán nàng, không hận nàng, cả đời nhớ thương nàng cho đến khi chết…”
Lời hắn còn chưa dứt, đã thấy nàng lảo đảo tông cửa xông ra, hắn úp mặt vào lòng bàn tay, khóc không thành tiếng.
Hắn thật sự không muốn chết.
Hắn thật sự không muốn chết.
Đều nói người có luân hồi, nhưng mà, kiếp sau, hắn lại mất trí nhớ, tất cả những gì ở kiếp này, hắn có còn là ‘Uất Trì Miêu’?
Nỗi sợ đó, khiến hắn cố gắng nắm bắt khả năng sinh tồn bên mình. Hắn tin nàng nhất định sẽ giúp hắn, trong số mệnh của hắn có một kiếp số đó, nhất định nàng sẽ thay hắn hoá giải.
Mấy ngày sau hắn thấy nàng, sẽ thường tức giận, chất vấn. Mà đối phương nhìn hắn, chỉ lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.
Thậm chí hắn còn đau khổ khẩn cầu, hắn quỳ xuống cầu nàng, nàng lại chỉ không ngừng rơi lệ, gọi tên hắn, nói với hắn: “A Miêu, thiếp không thể."
Đến một ngày, cả nhà hắn chịu không nổi, liền quỳ gối trước mặt nàng, níu lấy nàng khóc than, lặp đi lặp lại: “Cầu xin con, A Miêu không thể chết được…không thể chết được…”
Giây phút đó, nàng cuối cùng cũng thôi lắc đầu.
Nàng quay sang nhìn thẳng về phía hắn, nhìn hắn đang nằm trên giường, đôi mắt đẫm lệ cong lên, lộ ra một nụ cười tươi: “A Miêu, chàng dù bất luận thế nào, cũng không muốn chết?”
Nghe nàng nói, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng trả lời: “Đúng! Quyết Vọng, nàng muốn gì? Chẳng sợ tán gia bại sản, lật tung thiên địa ta cũng sẽ tìm cho nàng.”
Thế nhưng, nữ tử chỉ cười, gật đầu tuỳ ý nói: “Được!”
Dứt lời, nàng đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Sau đó, nàng mỉm cười với hắn, liên tiếp gọi tên hắn: “A Miêu, A Miêu, chàng có biết thiếp yêu chàng nhiều đến thế nào?”
Hắn ôm lấy nàng, trong lúc vui mừng đó lại không phát hiện ra điểm khác thường của nàng. Sau một lúc lời ngon tiếng ngọt, nàng nói lời từ biệt với hắn, chỉ nói một câu: "A Miêu, chàng cũng biết, thiếp thật muốn cho chàng không thể quên được thiếp, đời đời không rời khỏi thiếp.”
Rồi sau đó nàng xoay người rời đi.
Không còn quay về nữa.
Thân ảnh của nàng hoà vào vùng sáng chói mắt bên ngoài, hắn ngây ngẩn nhìn, tới khi lệ ướt đẫm y phục cũng chẳng hay biết.
Đêm đến, người nhà bưng đến một chén cháo thịt, nói với hắn: “Haiz, Quyết Vọng cứ thế mà ra đi, bóng người cũng không gặp được. Có điều, cũng may lúc nàng đi có để lại chén cháo thuốc này, ta sớm đã biết nàng sẽ có cách mà, kéo dài lâu như vậy."
Hắn yên lặng nghe không nói gì, yên lặng ăn xong chén cháo, cảm thấy ngay lúc đó lại ngập đầy hương thơm trên người nàng. Ăn xong, hắn ngẩng đầu nhìn người nhà, gằn từng tiếng, hết sức kiên định nói: "Con sẽ đi tìm nàng."
Mọi người đều sửng sốt, phụ thân bật cười: “Cũng đúng, nàng dù sao cũng đang hoài thai cốt nhục Uất Trì gia chúng ta. Nếu không quay về, chẳng biết lại sinh ra nghiệt chủng thế nào, vẫn nên sớm chặt đứt cho thỏa đáng."
"Không." Nghe lời này, hắn phủ quyết: “Con của con, con sẽ giữ lại, nuôi dưỡng nó khôn lớn.”
"Hoang đường!" Vừa nghe xong, người trong nhà liền hoảng, phụ thân vỗ bàn nhảy dựng lên, hắn lại lặng lẽ nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi.
Trong đầu hiện lên dung nhan xinh đẹp của nàng, hắn tự nói với chính mình, đi tìm nàng, dù phải bỏ hài tử cũng phải tìm được nàng.
Ấy nhưng, đời người luôn có những chuyện khó có thể đoán trước.
Hắn chưa kịp tìm nàng, đêm hôm đó, hắn thấy người bồng bềnh, rồi sau đó vẫy vùng muốn thoát ly khỏi thân thể, hắn hoảng sợ quay đầu, đã thấy thân thể hắn hào quang chói sáng. Kế đó, chỉ nghe được một tiếng chuông ngân thấu tận trời, lại có mấy người đột nhiên đến trước mặt hắn, cung kính thở dài nói: "Thượng giới nghe được Uất Trì công tử đắc đạo thăng tiên, đã phái ta đến chờ đón tiếp, mời!”
Hắn ngây ngốc gật đầu, theo chân những người đó một đường đằng vân giá vũ, đi tới Nam Thiên Môn. Trước Nam Thiên Môn, rất nhiều tiên nhân vây quanh hắn, gióng cổ nhìn hắn, hắn khó hiểu, hắn chỉ là một phàm nhân thăng tiên, sao lại kéo theo nhiều người chú ý như vậy? Đúng lúc này, hắn chợt nghe bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: "Nay đúng là càng nhiều chuyện nực cười, không cần tu tiên vẫn có thể thăng tiên, thật là vận khí tốt.”
“Cũng không phải đâu, không biết thằng nhãi này có mệnh cách gì, Thái Thượng Lão Quân luyện ra một viên đan dược có linh khí đã xem như kỳ sự , mà viên đan dược này lại cam tâm tình nguyện bị một phàm nhân như hắn nuốt mất.”
"A, ngươi cũng không biết, Ti Mệnh Tinh Quân bây giờ còn đang trốn ở đâu, nàng từ trong thiên địa kính trùng hợp nhìn thấy lúc viên đan dược tự nấu chính mình. Viên đan dược cũng thật mạnh mẽ, cứ vậy không biến hình, dùng chính thân thể đó, lấy tim ra, từng đao từng đao cắt bỏ vào trong nồi."
“Nghe nói nàng còn đang hoài thai?”
“Đứa nhỏ còn không phải hôi phi yên diệt ..."
Các tiên gia bên cạnh còn đang nói nhưng hắn lại chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh oanh oanh.
“Thiếp chỉ là một viên linh đan có linh khí trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, thiếp chỉ có chút ít pháp lực, không thể cứu được chàng…”
"A Miêu, A Miêu, chàng có biết thiếp yêu chàng nhiều đến thế nào?”
“A Miêu, chàng cũng biết, thiếp thật muốn cho chàng không thể quên được thiếp, đời đời không rời khỏi thiếp.”
...
Khoảnh khắc đó, dạ dày hắn như trời nghiêng đất lệch sôi trào lên, hắn lại không còn khí lực chống đỡ, quỳ rạp xuống đất, không chút do dự vươn tay vào cuống họng, muốn làm cho mình nôn ra.
Nhưng dù hắn có làm thế nào cũng không thể nôn ra được thứ gì, thần tiên bên cạnh im phăng phắc, náo nhiệt nửa ngày, sau một lúc thổn thức cũng rời đi.
Chỉ có một mình hắn, vẫn quỳ gối trước Nam Thiên Môn lặp lại động tác đó. Cho đến khi ngón tay cả kinh xé rách cổ họng, máu tươi đầm đìa nhưng cũng không biết.
Sau hắn rốt cục ngất đi, khi tỉnh lại thì đang nằm trên giường của một nữ tử khác, nàng lẳng lặng nhìn hắn, chỉ nói một câu: "Nàng luôn bên cạnh ngươi, cùng ngươi nhìn ngắm vạn trượng hồng trần trăm ngàn năm. Ngươi đừng cô phụ nàng. Còn nữa, ta là Phượng Nhi."
Hắn nhẹ nhàng cười, quay đầu đi, không lên tiếng.
Từ ngày ấy, hắn không còn nghĩ đến nàng, cũng không nhớ nàng, như muốn quên đi. Ai cũng không thể nói ra cái tên đó với hắn, càng không thể đề cập đến người đó.
Rất nhiều năm đã qua đi.
Hắn nhìn người bên ngoài yêu hận dây dưa, lại chỉ duy trì bộ dạng con mèo lười vân đạm phong khinh. Thường xuyên hóa thành hắc miêu hành tẩu ở thiên đình, tuy rằng cách thăng tiên không chính quy bị người khinh bỉ, nhưng cũng sống rất dễ chịu.
Có một ngày, hắn lại lần nữa xem diễn, nhìn thấy trong tay Diệp Tiếu thượng thần một ngọn hoa đăng, như sắp đem nó thiêu huỷ, hắn đột nhiên nhịn không được, giằng lấy hoa đăng.
Diệp Tiếu quay đầu nhìn hắn, hắn ngây ngẩn nhìn ngọn đăng, há miệng, cuối cùng sau trăm ngàn năm lại nhắc tới người kia.
Hắn cảm thấy thanh âm không phải của mình, nhưng, cũng hiểu được, đó là mình, trăm ngàn năm không để ai nhìn thấu được tâm mình.
Hắn nói: “Tiếu Tiếu, tình yêu trên đời này, vốn ngươi nhìn không rõ nhưng cũng đừng quyết tuyệt, đến lúc hối hận đã không kịp. Ta từng oán nàng, hận nàng, lòng đầy chấp niệm, ta chỉ nghĩ cho ta. Cho đến khi ta biết nàng sẽ chẳng trở lại nữa, ta mới hiểu, chấp niệm, kỳ thật bất quá là do mình sợ sẽ quên nàng. Ta muốn ở bên nàng thêm nữa, được bao lâu hay bấy lâu. Nhưng lúc ấy ta không nhìn rõ lòng mình, sau…lại chẳng dám nhìn rõ nữa.”
Lúc nói xong, hắn cuối cùng cũng rơi lệ.
Vết thương đó, đã vạn năm trôi qua, nhưng lại vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng, khiến hắn cũng cảm thấy được.
Hắn nắm trong tay hoa đăng của người khác, bỗng nhiên nhớ tới vạn năm trước, khi hắn còn là thiếu niên, bản thân cũng đã ngày đêm không màng đề lên từng ngọn hoa đăng.
Nữ tử tràn đầy kinh ngạc chạy quanh những ngọn đăng, dung nhan tú lệ, ý cười trong suốt.
Nàng đột nhiên quay đầu cười với hắn, từng tiếng lại từng tiếng gọi tên hắn, rõ ràng: "A Miêu, A Miêu."
Căn phòng hoa đăng lập loè nhấp nháy, phản chiếu hình bóng bọn họ khi còn niên thiếu, chặt chẽ ôm siết, lời thề ưng thuận đời đời kiếp kiếp.
- Ta muốn làm bạn với chàng, vĩnh viễn, ngắm nhìn vạn trượng hồng trần.
Thật lòng mà nói, hắn không muốn thu nhặt con mèo đó, mèo đen nhìn bẩn bẩn, mắt lại vừa đen vừa sáng, giữa đêm tối sẽ sáng ngời hữu thần, thật làm người ta hoảng hồn.
Hôm đó trời mưa to, hắn từ Thiên Hương Các đi ra, từ biệt cô nàng kiều mỵ dịu dàng bên trong, đang chuẩn bị về nhà.
Hắn làm công tử phú gia 19 năm, ăn chơi trác táng, thời gian đi đường tính trên đầu ngón tay, càng đừng nói tới chuyện bị dính mưa. Đêm đó trời bỗng mưa như trút nước, vì còn trẻ khí thịnh hắn nhất thời nổi hứng, lệnh thị vệ đi phía xa, một mình rảo bước trong mưa, vì thế, liền gặp con mèo đó.
Con mèo nhìn qua không phải loại mèo hoang, giơ tay nhấc chân lại đầy vẻ cao quý. Nó vốn đứng trên bờ tường cao nhìn xuống hắn, dưới màn mưa to bàng bạc, hắn ngẩng đầu nhìn nó, lại bất ngờ thấy mắt nó, sáng ngời động lòng người.
Hắn mỉm cười với nó, lại còn lẩm bẩm: “Con mèo kỳ quái!”
Nói xong, hắn liền xoay người rời đi, rồi sau đó bỗng nghe một tiếng mèo kêu, quay đầu lại thì thấy hắc miêu đã nhảy đến, theo đuôi hắn.
Hắn đi về phía trước, hắc miêu cũng đi về phía trước, hắn dừng lại, hắc miêu cũng dừng lại. Hắn khẽ thở dài, quay đầu nói: “Ngươi đừng theo ta, ta sẽ không mang ngươi về nhà đâu. Nếu ngươi nổi được cái màu lông khác đẹp hơn thì…chứ nhan sắc của ngươi như vậy…lão nhân nhà ta sẽ không cho ta mang ngươi về đâu.”
Đúng thật, một con mèo toàn màu đen, luôn là biểu hiện của sự kém may mắn.
Hắc miêu dường như nghe hiểu nên đã dừng bước, sợ hãi nhìn hắn. Hắn thấy bộ dáng nó đáng thương nên lại quay lại, vỗ vỗ đầu nó, nói: “Ngoan, ngươi đi tìm chùa miếu đi.”
Dứt lời, hắn đứng dậy bỏ đi.
Hắn vốn tưởng rằng nó sẽ bỏ cuộc, lại không ngờ, khi hắn về nhà đã thấy hắc miêu đang đứng trước cửa nhà hắn. Hắn không biết làm thế nào, đành lắc đầu: "Ngươi có trấn giữ chỗ này ta cũng sẽ không cho ngươi vào."
Hắc miêu khẽ ‘Meo meo’ một tiếng, lại lắc lắc đầu với hắn, tựa như nói nó không tính đi vào. Hắn không khỏi khó hiểu, hắc miêu này có linh tính như thế, không lẽ là mèo tinh?
Hắn không đành lòng, nhìn nó vài lần, đột nhiên cúi người nói với nó: “Mèo con, nếu ngươi thật sự là yêu quái, đừng đến nhà ta gây chuyện, nhà ta có đạo trưởng đó.”
"Meo meo ~ "
Nghe lời này, hắc miêu lại vẫy vẫy đuôi. Hắn thở dài, đúng lúc này, cổng được mở ra, phụ thân vẻ mặt nghiêm túc đứng trước cửa, nói với hắn: “Tiểu Miêu, con đem con mèo này về đi, rất dễ nuôi.”
Trùng hợp là, tên của hắn cũng là Miêu, Uất Trì Miêu.
Mọi người đều nói, cái tên này đặt trên người một nam nhân thật đáng yêu, nhưng lại không hiểu, mệnh này cũng là thần bảo hộ của hắn. Uất Trì gia vốn theo đường tu tiên, nhưng đến đời phụ thân hắn lại trở thành thương nhân, hắn là con trai độc nhất của Uất Trì gia, nghe đồn ngày hắn sinh ra, gia gia hắn từng bói cho hắn một quẻ, quẻ tượng biểu hiện hắn có tướng đại quý, nhưng sinh mệnh chắc chắn có một kiếp số, cần nhờ mèo để vượt qua, nên gọi hắn là Uất Trì Miêu.
Hắn hàng năm đều bị trưởng bối trong nhà nói như vậy nên cũng không khỏi có chút tin tưởng, vì thế đối với mèo rất yêu thích.
Phụ thân đột nhiên cho phép hắn đem hắc miêu vào nhà, hay nó là ‘Miêu duyên’của hắn?
Uất Trì Miêu nhìn trừng trừng đôi mắt của tiểu hắc miêu đối diện, qua nửa ngày, hắn khẽ cười, ôm mèo vào lòng, bước vào nhà.
Qua thời gian, hắn vẫn sống cuộc đời thế gia đệ tử, mỗi ngày đều chăm mèo, nuôi chim, thường đến Thiên Hương Các tìm các cô nương mua vui, nhưng nhìn chung cũng an bình. Hắc miêu bị hắn gọi là Tố Quyết Vọng, mỗi ngày đều nằm trong lòng hắn làm nũng chơi đùa, nó chỉ làm những chuyện con mèo nào cũng làm, nhưng hắn nhìn thế nào cũng thấy nó vô cùng bất thường.
Không chỉ mèo, mà trong phạm vi trăm dặm chim bay cá nhảy, nhìn thấy nó đều phải cúi đầu đi đường vòng; nó không ăn thức ăn cho mèo mà lại ăn đồ ăn của người; nó thích đọc sách, thích xem người ta chơi cờ, thích xem người ta múa kiếm.
Nếu nói nó là người, hắn cũng tin.
Vì thế hắn thường ôm hắc miêu, thầm thì với nó, sau đó cảm thán: "Ngươi nếu là người thì hãy cho ta thấy được không? Nếu không phải thì cố gắng tu luyện thành người được không?”
Mỗi khi nói tới đây, hắn lại khe khẽ thở dài: "Có điều, đến ngày ngươi tu luyện thành người được thì chắc ta cũng thành đống xương trắng rồi nhỉ?”
Hắn không muốn tu tiên, quá kham khổ. Hắn cùng lắm chỉ muốn làm thế gia công tử, sống phóng túng, vui vui vẻ vẻ cả đời.
Vuốt ve hắc miêu, hắn bỗng cười rộ lên: "Quyết Vọng ơi Quyết Vọng, ngươi chịu khó hy sinh mười mấy năm, giúp ta nhìn hồng trần này đi?”
Nghe hắn nói, hắc miêu trong lòng miễn cưỡng ngáp một cái, ngoái đầu nhìn lại hắn, một đôi mắt mèo lại toát ra cảm giác như con người, có thương xót, có đau lòng. Hắn lẳng lặng nhìn nó, nhướn mày khẽ cười: “Quyết Vọng, được chứ? Được chứ?"
Hắc miêu không nói lời nào, ánh mặt trời im lặng rọi xuống, trời xanh mây trắng, gió mát vi vu. Qua hồi lâu, hắn đột nhiên nghe thấy một giọng nữ nói nhỏ: “Được!”
Hắn quá sợ hãi, thấy hắc miêu trong lòng bỗng nhiên biến mất, bên cạnh lại hiện ra một nữ tử hắc y. Hắn quay đầu nhìn nàng, đôi mắt mèo cong cong, ý cười trong suốt.
Chỉ một thoáng như làn gió tháng sáu Giang Nam, ngàn dặm chim hót, muôn tía nghìn hồng.
Dung nhan không trang điểm của nàng gần trong gang tấc, thanh âm như ngọc như châu, thanh thúy xinh đẹp: "A Miêu, chàng có nghe thấy ta nói không? Ta mới vừa nói, đồng ý với chàng, cùng chàng nhìn hồng trần này.”
Rất nhiều năm sau, hắn vẫn còn nhớ rõ, nàng ngồi bên hắn, tươi sáng thanh khiết, từng tiếng từng tiếng gọi hắn, A Miêu, A Miêu.
Rõ ràng.
Sau đó, nàng thường xuyên hóa thành hình người đến tìm hắn.
Nàng thổi tiêu, chơi cờ, trí tuệ linh động, xinh đẹp không gì sánh bằng. Vì thế lúc đó, hắn không hề ra khỏi phòng, ngày ngày ở cùng nàng, nhìn ngắm nàng.
Hắn như nam tử bị yêu tinh mê hoặc thần trí trong những bản tiểu thuyết, hao tổn tâm cơ chỉ vì nụ cười khuynh thành của giai nhân.
Hạ nhân trong nhà nhỏ to, hắn lại không để tâm. Phụ thân không tìm đến hắn, thậm chí có thể nói là phóng túng. Vì thế hắn cảm thấy dường như có một tấm lưới lớn phủ chụp lấy hai người, hắn và nàng ôm lấy nhau cùng sa xuống, sống chết giao triền.
Có một ngày, nàng chợt nói với hắn: “A Miêu, phàm nhân chàng có một sự kiện, là tiết hoa đăng, chàng biết không?”
Hắn hơi sửng sốt, biết nàng nói gì, sau đó hắn bỗng cười rộ lên: “Nếu nàng thích, ta sẽ đưa nàng đi.”
Dứt lời, hôm sau hắn đi tìm hoa đăng, từng bước từng bước, đề đầy thi từ. Hắn không phải là thư sinh, danh sĩ, ngày thường cũng viết chút chữ nhưng lại xiêu xiêu vẹo vẹo. Đề trăm cái đèn lồng cũng mất của hắn không ít tâm sức.
Qua mấy ngày, ban đêm, hắn che mắt nàng, đưa nàng đến trước phòng, nói phía sau nàng: “Lúc nào ta cho phép, nàng mới được mở mắt.”
Nữ tử rất nghe lời, gật gật đầu. Hắn đẩy cửa ra, nói: "Quyết Vọng, mở mắt đi!"
Nàng mở mắt ra, thấy gió nhẹ từ từ thổi qua, khắp phòng hoa đăng lập loà chớp nháy, thoáng như mộng cảnh.
Nàng sững sờ đứng trước phòng, nhìn biển hoa đăng, ánh mắt kinh ngạc bất định. Rồi nàng chậm rãi đi vào phòng, từng ngọn từng ngọn đăng, ánh nến phản chiếu vẻ mặt kinh ngạc của nàng, như không thể tin được, không ngừng chạy khắp phòng, hắn đứng trước cửa mỉm cười, nhưng trong lòng lại ngập một nỗi lo lắng.
Một cảm giác tự nhiên sinh ra.
Muốn ôm chặt nàng vào lòng, vì nàng mà đề lên hoa đăng cả đời này.
Nữ tử ở trong phòng nhìn hồi lâu, nàng đột nhiên quay đầu, mỉm cười gọi tên hắn: “A Miêu."
Nàng nói: "Cuộc đời này có chàng, là hạnh phúc của ta. Nếu có thể, ta muốn bầu bạn bên chàng, vĩnh viễn, ngắm nhìn vạn trượng hồng trần."
Hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó sải bước vào trong ôm chặt lấy nàng. Gọi tên nàng.
Hắn gọi dồn dập, nói nhanh, tựa như chỉ chậm một chút, hắn sẽ không còn dũng khí.
Hắn nói: "Quyết Vọng, Quyết Vọng, ta biết nàng là tiên tử, biết nàng không phải là người phàm. Nhưng Uất Trì Miêu lại vẫn vọng tưởng, muốn lấy nàng làm vợ, nàng đồng ý không? đồng ý không?”
Nữ tử trong lòng khẽ cười, nói: “Đồng ý.”
Vì thế, bọn họ bái đường, thành thân.
Thuận lý thành chương.
Tuy nhiên, số mệnh của hắn, nhất định sẽ có một kiếp số. Vì thế hắn thành hôn chưa đến ba tháng đã nằm trên giường không dậy nổi.
Trong thời gian này, người nhà tìm hết danh y, cuối cùng kéo dài tới đầu xuân năm sau thì thuốc thang cũng thành vô dụng. Nàng ngày ngày ở bên hắn, nhìn hắn từng ngày tiều tụy đi, trong nhà ngày nào cũng nghe thấy tiếng khóc của nữ quyến, chỉ có nàng, không khóc không nháo, lặng lẽ ngồi bên hắn, nụ cười rạng rỡ nhìn hắn, gọi tên hắn: “A Miêu, A Miêu."
Hắn nhìn dung nhan của nàng, trong lòng từ ngập tràn hy vọng trở nên chua xót.
Hắn thường vui đùa, kéo tay nàng, nói: “Quyết Vọng, cuộc đời này của ta thật ngắn ngủi.”
Khi đó, nàng sẽ nhìn hắn thật sâu, sau đó hôn lên mắt hắn.
Nàng nói: "Không sao, thiếp sẽ tìm chàng, kiếp sau, kiếp sau nữa, đời đời kiếp kiếp, thiếp đều sẽ đi tìm chàng. Thiếp sống đến vạn năm, có thể cùng trải qua với chàng.”
Đó là lời nói trấn an, nhưng, lại khiến hắn không cam lòng.
Hắn nghe nàng nói như vậy, mỗi lần thấy nàng, muốn nói lại thôi.
- Nàng có thể sống đến vạn năm, ta lại đau khổ luân hồi.
- Ta từng kiếp từng kiếp quên mất nàng, sau đó lại nhớ ra.
- Vậy, kiếp sau đó có còn ta không? Hay sớm đã không phải là ta.
Oán niệm đó, như dây leo sinh sôi nảy nở. Vì thế có một ngày, hắn nhịn không được nói: "Quyết Vọng, nàng có thể cứu ta không? Ta không muốn chết, không muốn chết.”
Nữ tử nhìn hắn, thần sắc tràn đầy bi ai.
Nàng nói: "A Miêu, chàng sẽ có luân hồi, sẽ có kiếp sau.”
Tàn nhẫn quá!
Hắn im lặng nhìn nàng, siết chặt tay áo nàng: “Quyết Vọng, vậy nàng nói xem, kiếp sau, ta có còn là Uất Trì Miêu? Quyết Vọng, ta còn có được nàng? Nàng là kiếp số của ta, ta vì nàng chịu một kiếp này, nàng sao có thể mặc kệ ta? Quyết Vọng, ta biết nàng sẽ có cách, nàng có thể cứu ta? Ta…Ta không cam lòng..."
Nhưng nữ tử chỉ im lặng nhìn hắn, sau đó chậm rãi xoa xoa gò má hắn: “A Miêu, thiếp chỉ là một viên linh đan có linh khí trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, thiếp chỉ có chút ít pháp lực, không thể cứu được chàng…”
Nói chưa xong hắn đã đẩy nàng ra.
Hắn không tin.
Hắn tuyệt không tin nàng không thể.
“Nàng… nàng đối xử với ta thế sao? Quyết Vọng, nàng lại chỉ biết giữ mình, trơ mắt nhìn ta chết? Quả nhiên... Quả nhiên, yêu ma vốn vô tình…Nàng…”
"A Miêu." Quyết Vọng tái nhợt nghiêm mặt gọi tên hắn, đôi mắt đã đẫm nước. Hắn nhìn dung nhan thanh tú động lòng người của nàng, qua hồi lâu, chung quy cũng chỉ thở dài một tiếng, nói cùng nàng: “Nếu nàng không phải yêu, nếu nàng không có pháp lực, ta sẽ chặt đứt ý niệm này, như vậy cũng tốt…Ta không oán nàng, không hận nàng, cả đời nhớ thương nàng cho đến khi chết…”
Lời hắn còn chưa dứt, đã thấy nàng lảo đảo tông cửa xông ra, hắn úp mặt vào lòng bàn tay, khóc không thành tiếng.
Hắn thật sự không muốn chết.
Hắn thật sự không muốn chết.
Đều nói người có luân hồi, nhưng mà, kiếp sau, hắn lại mất trí nhớ, tất cả những gì ở kiếp này, hắn có còn là ‘Uất Trì Miêu’?
Nỗi sợ đó, khiến hắn cố gắng nắm bắt khả năng sinh tồn bên mình. Hắn tin nàng nhất định sẽ giúp hắn, trong số mệnh của hắn có một kiếp số đó, nhất định nàng sẽ thay hắn hoá giải.
Mấy ngày sau hắn thấy nàng, sẽ thường tức giận, chất vấn. Mà đối phương nhìn hắn, chỉ lắc đầu, lắc đầu, lại lắc đầu.
Thậm chí hắn còn đau khổ khẩn cầu, hắn quỳ xuống cầu nàng, nàng lại chỉ không ngừng rơi lệ, gọi tên hắn, nói với hắn: “A Miêu, thiếp không thể."
Đến một ngày, cả nhà hắn chịu không nổi, liền quỳ gối trước mặt nàng, níu lấy nàng khóc than, lặp đi lặp lại: “Cầu xin con, A Miêu không thể chết được…không thể chết được…”
Giây phút đó, nàng cuối cùng cũng thôi lắc đầu.
Nàng quay sang nhìn thẳng về phía hắn, nhìn hắn đang nằm trên giường, đôi mắt đẫm lệ cong lên, lộ ra một nụ cười tươi: “A Miêu, chàng dù bất luận thế nào, cũng không muốn chết?”
Nghe nàng nói, hắn vui mừng quá đỗi, vội vàng trả lời: “Đúng! Quyết Vọng, nàng muốn gì? Chẳng sợ tán gia bại sản, lật tung thiên địa ta cũng sẽ tìm cho nàng.”
Thế nhưng, nữ tử chỉ cười, gật đầu tuỳ ý nói: “Được!”
Dứt lời, nàng đi đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng hôn lên trán hắn. Sau đó, nàng mỉm cười với hắn, liên tiếp gọi tên hắn: “A Miêu, A Miêu, chàng có biết thiếp yêu chàng nhiều đến thế nào?”
Hắn ôm lấy nàng, trong lúc vui mừng đó lại không phát hiện ra điểm khác thường của nàng. Sau một lúc lời ngon tiếng ngọt, nàng nói lời từ biệt với hắn, chỉ nói một câu: "A Miêu, chàng cũng biết, thiếp thật muốn cho chàng không thể quên được thiếp, đời đời không rời khỏi thiếp.”
Rồi sau đó nàng xoay người rời đi.
Không còn quay về nữa.
Thân ảnh của nàng hoà vào vùng sáng chói mắt bên ngoài, hắn ngây ngẩn nhìn, tới khi lệ ướt đẫm y phục cũng chẳng hay biết.
Đêm đến, người nhà bưng đến một chén cháo thịt, nói với hắn: “Haiz, Quyết Vọng cứ thế mà ra đi, bóng người cũng không gặp được. Có điều, cũng may lúc nàng đi có để lại chén cháo thuốc này, ta sớm đã biết nàng sẽ có cách mà, kéo dài lâu như vậy."
Hắn yên lặng nghe không nói gì, yên lặng ăn xong chén cháo, cảm thấy ngay lúc đó lại ngập đầy hương thơm trên người nàng. Ăn xong, hắn ngẩng đầu nhìn người nhà, gằn từng tiếng, hết sức kiên định nói: "Con sẽ đi tìm nàng."
Mọi người đều sửng sốt, phụ thân bật cười: “Cũng đúng, nàng dù sao cũng đang hoài thai cốt nhục Uất Trì gia chúng ta. Nếu không quay về, chẳng biết lại sinh ra nghiệt chủng thế nào, vẫn nên sớm chặt đứt cho thỏa đáng."
"Không." Nghe lời này, hắn phủ quyết: “Con của con, con sẽ giữ lại, nuôi dưỡng nó khôn lớn.”
"Hoang đường!" Vừa nghe xong, người trong nhà liền hoảng, phụ thân vỗ bàn nhảy dựng lên, hắn lại lặng lẽ nhắm mắt lại, định nghỉ ngơi.
Trong đầu hiện lên dung nhan xinh đẹp của nàng, hắn tự nói với chính mình, đi tìm nàng, dù phải bỏ hài tử cũng phải tìm được nàng.
Ấy nhưng, đời người luôn có những chuyện khó có thể đoán trước.
Hắn chưa kịp tìm nàng, đêm hôm đó, hắn thấy người bồng bềnh, rồi sau đó vẫy vùng muốn thoát ly khỏi thân thể, hắn hoảng sợ quay đầu, đã thấy thân thể hắn hào quang chói sáng. Kế đó, chỉ nghe được một tiếng chuông ngân thấu tận trời, lại có mấy người đột nhiên đến trước mặt hắn, cung kính thở dài nói: "Thượng giới nghe được Uất Trì công tử đắc đạo thăng tiên, đã phái ta đến chờ đón tiếp, mời!”
Hắn ngây ngốc gật đầu, theo chân những người đó một đường đằng vân giá vũ, đi tới Nam Thiên Môn. Trước Nam Thiên Môn, rất nhiều tiên nhân vây quanh hắn, gióng cổ nhìn hắn, hắn khó hiểu, hắn chỉ là một phàm nhân thăng tiên, sao lại kéo theo nhiều người chú ý như vậy? Đúng lúc này, hắn chợt nghe bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: "Nay đúng là càng nhiều chuyện nực cười, không cần tu tiên vẫn có thể thăng tiên, thật là vận khí tốt.”
“Cũng không phải đâu, không biết thằng nhãi này có mệnh cách gì, Thái Thượng Lão Quân luyện ra một viên đan dược có linh khí đã xem như kỳ sự , mà viên đan dược này lại cam tâm tình nguyện bị một phàm nhân như hắn nuốt mất.”
"A, ngươi cũng không biết, Ti Mệnh Tinh Quân bây giờ còn đang trốn ở đâu, nàng từ trong thiên địa kính trùng hợp nhìn thấy lúc viên đan dược tự nấu chính mình. Viên đan dược cũng thật mạnh mẽ, cứ vậy không biến hình, dùng chính thân thể đó, lấy tim ra, từng đao từng đao cắt bỏ vào trong nồi."
“Nghe nói nàng còn đang hoài thai?”
“Đứa nhỏ còn không phải hôi phi yên diệt ..."
Các tiên gia bên cạnh còn đang nói nhưng hắn lại chỉ cảm thấy trong đầu một mảnh oanh oanh.
“Thiếp chỉ là một viên linh đan có linh khí trong lò luyện đan của Thái Thượng Lão Quân, thiếp chỉ có chút ít pháp lực, không thể cứu được chàng…”
"A Miêu, A Miêu, chàng có biết thiếp yêu chàng nhiều đến thế nào?”
“A Miêu, chàng cũng biết, thiếp thật muốn cho chàng không thể quên được thiếp, đời đời không rời khỏi thiếp.”
...
Khoảnh khắc đó, dạ dày hắn như trời nghiêng đất lệch sôi trào lên, hắn lại không còn khí lực chống đỡ, quỳ rạp xuống đất, không chút do dự vươn tay vào cuống họng, muốn làm cho mình nôn ra.
Nhưng dù hắn có làm thế nào cũng không thể nôn ra được thứ gì, thần tiên bên cạnh im phăng phắc, náo nhiệt nửa ngày, sau một lúc thổn thức cũng rời đi.
Chỉ có một mình hắn, vẫn quỳ gối trước Nam Thiên Môn lặp lại động tác đó. Cho đến khi ngón tay cả kinh xé rách cổ họng, máu tươi đầm đìa nhưng cũng không biết.
Sau hắn rốt cục ngất đi, khi tỉnh lại thì đang nằm trên giường của một nữ tử khác, nàng lẳng lặng nhìn hắn, chỉ nói một câu: "Nàng luôn bên cạnh ngươi, cùng ngươi nhìn ngắm vạn trượng hồng trần trăm ngàn năm. Ngươi đừng cô phụ nàng. Còn nữa, ta là Phượng Nhi."
Hắn nhẹ nhàng cười, quay đầu đi, không lên tiếng.
Từ ngày ấy, hắn không còn nghĩ đến nàng, cũng không nhớ nàng, như muốn quên đi. Ai cũng không thể nói ra cái tên đó với hắn, càng không thể đề cập đến người đó.
Rất nhiều năm đã qua đi.
Hắn nhìn người bên ngoài yêu hận dây dưa, lại chỉ duy trì bộ dạng con mèo lười vân đạm phong khinh. Thường xuyên hóa thành hắc miêu hành tẩu ở thiên đình, tuy rằng cách thăng tiên không chính quy bị người khinh bỉ, nhưng cũng sống rất dễ chịu.
Có một ngày, hắn lại lần nữa xem diễn, nhìn thấy trong tay Diệp Tiếu thượng thần một ngọn hoa đăng, như sắp đem nó thiêu huỷ, hắn đột nhiên nhịn không được, giằng lấy hoa đăng.
Diệp Tiếu quay đầu nhìn hắn, hắn ngây ngẩn nhìn ngọn đăng, há miệng, cuối cùng sau trăm ngàn năm lại nhắc tới người kia.
Hắn cảm thấy thanh âm không phải của mình, nhưng, cũng hiểu được, đó là mình, trăm ngàn năm không để ai nhìn thấu được tâm mình.
Hắn nói: “Tiếu Tiếu, tình yêu trên đời này, vốn ngươi nhìn không rõ nhưng cũng đừng quyết tuyệt, đến lúc hối hận đã không kịp. Ta từng oán nàng, hận nàng, lòng đầy chấp niệm, ta chỉ nghĩ cho ta. Cho đến khi ta biết nàng sẽ chẳng trở lại nữa, ta mới hiểu, chấp niệm, kỳ thật bất quá là do mình sợ sẽ quên nàng. Ta muốn ở bên nàng thêm nữa, được bao lâu hay bấy lâu. Nhưng lúc ấy ta không nhìn rõ lòng mình, sau…lại chẳng dám nhìn rõ nữa.”
Lúc nói xong, hắn cuối cùng cũng rơi lệ.
Vết thương đó, đã vạn năm trôi qua, nhưng lại vẫn hiện lên vô cùng rõ ràng, khiến hắn cũng cảm thấy được.
Hắn nắm trong tay hoa đăng của người khác, bỗng nhiên nhớ tới vạn năm trước, khi hắn còn là thiếu niên, bản thân cũng đã ngày đêm không màng đề lên từng ngọn hoa đăng.
Nữ tử tràn đầy kinh ngạc chạy quanh những ngọn đăng, dung nhan tú lệ, ý cười trong suốt.
Nàng đột nhiên quay đầu cười với hắn, từng tiếng lại từng tiếng gọi tên hắn, rõ ràng: "A Miêu, A Miêu."
Căn phòng hoa đăng lập loè nhấp nháy, phản chiếu hình bóng bọn họ khi còn niên thiếu, chặt chẽ ôm siết, lời thề ưng thuận đời đời kiếp kiếp.
- Ta muốn làm bạn với chàng, vĩnh viễn, ngắm nhìn vạn trượng hồng trần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.