Chương 33: Trăm dặm Trường An
Diệp Tiếu
12/02/2014
Ta vội vội vàng vàng trở lại đông cực, đã thấy khắp nơi hối hả bận rộn, tất cả mọi người đều ở nơi này.
Ta xuất hiện trong sân đã khiến ai nấy đều sửng sốt, Phượng Nhi dựa vào câu cột ở hành lang dài mỏi mệt cười: “Ta biết mà!”
Ta gật đầu, hỏi nàng: “A Hiên thế nào rồi?”
Nàng cũng gật đầu, nói với ta: “Tiếu Tiếu, có người đã thay ngươi trả nợ rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Ta chẳng để ý, đi thẳng vào phòng Liễu Hoa Hiên, thấy hắn đang nằm im lìm trên giường, Quân Hoàng và Mặc Tử Dạ đứng một bên, vẻ mặt Quân Hoàng tiều tụy, Mặc Tử Dạ thần sắc cũng không tốt hơn là bao.
Ta vội vã chạy tới, ngồi bên giường bắt lấy mạch đập của Liễu Hoa Hiên, thấy mạch vẫn tốt, có vẻ đã ổn định. Ta thở dài nhẹ nhõm quay đầu nhìn Quân Hoàng đang mỏi mệt, dò hỏi: “Hắn gần đây thế nào?”
“Cuối cùng ngươi đã trở lại!” Quân Hoàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ khẽ thở hắt ra, nói: “Ngươi trở về thì hắn sẽ ổn thôi.”
“Mấy ngày qua hắn có chuyện sao?” Ta vội vàng hỏi nàng. Quân Hoàng nhợt nhạt cười: “Có bảy vạn năm tu vi Bách Lý đảo chủ độ cho hắn, nói là thay ngươi trả nợ hắn, vì thế bây giờ đã không sao rồi.”
“Ngươi nói cái gì?!” Ta la hoảng lên, Quân Hoàng giữ chặt ta, lắc đầu nói: “Tiếu Tiếu, nếu đã muốn quay về đây thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Thêm khó chịu mà thôi.”
“Ngươi đừng gạt ta.” Ta sợ hãi lui từng bước. Quân Hoàng nhíu mày: “Ta gạt ngươi làm chi? Hắn mang theo thánh vật Cửu Diệp Hoa của Bồng Lai đảo đến, cộng thêm tu vi của hắn mới có thể giữ được tánh mạng của A Hiên.”
Ta nhìn Quân Hoàng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao. Quân Hoàng như nhìn thấu tâm tư của ta, hít một hơi rồi nói: “Tiếu Nhi, ngươi nếu đến đây, đừng quay đầu lại! Có lẽ ta thật sự đã lấp liếm lỗi lầm, nhưng cuộc sống của A Hiên thật chẳng dễ dàng gì.” (muốn đập mụ này quá, tập 4 rồi)
Ta không đáp, sau một lúc im lặng thì vẫn gật đầu nói: “Ta hiểu.”
Quân Hoàng cười, nhân tiện nói: “Nhìn ngươi như vừa đại chiến trở về ấy, trước tiên đi nghỉ ngơi đi.”
Ta trong đầu một mảnh hỗn loạn, ta nghĩ, có lẽ thật sự nên đi nghỉ.
Vì thế ta lờ đờ đi tới gian phòng bên cạnh, ngã thẳng lên giường, nhắm mắt, không lâu sau liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta vừa ngủ đã nằm mộng, trong mộng, ta là đứa bé gái mồ côi phàm trần đang bị người đuổi giết, hắn đội mưa mà đến, đứng trước mặt ta, siêu phàm thoát tục như thiên nhân; tiếp đó là ta trong bộ dáng của Tống Tử Mạch, cùng Bách Lý Quân Hoa, Liễu Hoa Hiên dạo chơi trong tiết hoa đăng. Bách Lý Quân Hoa vẽ lên một ngọn đăng, cười hỏi ta: “Tiếu Nhi, nàng có thích ngọn hoa đăng này không?”
Rồi sau đó lại là hắn đứng giữa vườn ám nguyệt u lan, ung dung hỏi ta: “Ám nguyệt u lan này, nàng có thích không?”; tiếp đó, bên đá Tam Sinh, hắn im lặng đem tên hai chúng ta khắc đầy lên đá; hắn toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt ta, ta ngồi xuống ôm lấy hắn, đồng ý bên nhau; còn…
Sau đó là Bồng Lai đảo đèn đuốc sáng trưng, giọng nói Hạ Thiển vang lên bên tai ta: “Từ đó về sau, Bồng Lai đảo không ngừng đốt đèn…” người nam tử trước mặt ta, an vị trên bậc thang trước căn phòng treo đầy chuông gió, trầm ngâm nhìn về phương xa, như muốn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, chỉ si si ngốc ngốc, trong miệng không ngừng lảm nhảm: “Tiếu Nhi, sao nàng còn chưa trở về… Còn chưa trở về?”
Lòng ta đau xót, lập tức thấy hắn đang nhợt nhạt cười với ta, giữa không trung tựa như cánh bướm gãy cánh lao thẳng xuống, ngã vào lòng biển sâu. Giọng nói của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai ta, hắn nói: “Tiếu Nhi, ta yêu nàng.”
Trong mộng ta có một dự cảm xấu, ta thấy hắn rơi xuống, ta muốn tiến lên cứu hắn, nhưng dù cố thế nào cũng chẳng thể chuyển động. Ta hoảng sợ lơ lửng giữa trời, nhìn cảnh tượng không ngừng biến hóa quanh mình.
Bồng Lai đảo, đá Tam Sinh, nhân gian, đông cực…
Một Tô Quân Hoa đế quân, Bách Lý Quân Hoa đảo chủ Bồng Lai đảo, Bách Lý Quân Hoa nhập ma, Bách Lý Quân Hoa như thiên nhân, Bách Lý Quân Hoa điên điên khùng khùng…
Tất cả đều xoay quanh ta, ở cạnh ta, nhướn mày cười yếu ớt, lặp đi lặp lại một câu, làm như nếu không ra sẽ không còn cơ hội để nói, lớn tiếng nói: “Tiếu Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng…”
Ta cảm thấy đau đầu, ta cố sức muốn giữ lấy họ, nhưng chung quy lại chẳng nắm giữ được.
Ta gần như sắp khóc thành tiếng thì chính lúc này, trong mộng bỗng nhiên có một luồng sáng dịu dàng lan tỏa, một thiếu niên từ giữa vùng sáng bước ra, như lúc mới gặp, tiên phong đạo cốt như thiên nhân.
Ta nhìn quanh bốn phía, phát giác đang có mưa phùn, hắn lẳng lặng đứng trước mặt ta, ta ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn hắn.
Hệt như lúc chúng ta mới gặp nhau.
Hắn dịu dàng cười với ta: “Tiếu Nhi, ta đến từ biệt nàng.”
“Sao cơ?” Ta kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vẫn cười rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ta. Hắn đưa tay chạm đến mặt ta, thần sắc đầy lưu luyến, nhưng vẫn cười nói: “Nàng mệt rồi, ta sẽ không khiến nàng mệt mỏi thêm nữa.
Ta muốn buông tay, nhưng ta không buông được, không an tâm.
Ta không muốn trơ mắt nhìn nàng quên ta, hết yêu ta…Nhưng, nàng đã làm thế.” Hắn nheo mắt, từ hốc mắt một dòng lệ chảy ra, hắn mở miệng, khàn khàn hắng giọng nói: “Ta…sớm đã nên buông tay mới phải.”
“Quân Hoa…” Ta gọi tên hắn. Hắn vươn một ngón tay, đặt lên môi ta. Hắn nói: “Tiếu Nhi, phật giới thường nói, nhân quả tuần hoàn. Chúng ta bắt đầu từ đâu thì hãy kết thúc ở đó thôi.”
Dứt lời, hắn im lặng nhìn ta một lát rồi hôn xuống.
Hắn ôm chặt ta, nụ hôn nồng cháy điên cuồng. Làm cho ta gần như thở dốc, ta không tự chủ được ôm chặt hắn, có một dự cảm chẳng lành, như thể hắn sắp bỏ đi vậy.
Qua hồi lâu, hắn đột nhiên buông ta, hỏi ta: “Tiếu Nhi, nàng có nguyện vọng gì không?”
Nhưng không chờ ta trả lời, hắn lại hỏi: “Tiếu Nhi, nàng, có còn yêu ta?”
Ta ôm hắn, gật gật đầu, khàn khàn nói: “Còn, từ đầu tới cuối, ta vẫn luôn yêu chàng.”
“Ha…” Ta nghe được tiếng cười của hắn, trong đó lẫn theo niềm vui sướng. Lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Nàng hãy sống thật tốt với Liễu thượng tôn. Ta chưa từng mang đến hạnh phúc cho nàng…Vậy nên, hai người hãy sống bên nhau thật hạnh phúc!”
Nói xong, ánh sáng nhu hòa lại xao động, hắn nhẹ giọng nói: “Ta yêu nàng, nhưng ta phải đi rồi… xin lỗi, Tiếu Nhi…”
“Quân Hoa… Không phải.” Ta lắc lắc đầu: “Dù chàng đã từng làm tổn thương ta, nhưng…”
Lời còn chưa dứt, cảnh trong mộng liền hóa thành một màn đen kịt. Ta kinh hoàng chợt tỉnh, thấy đêm đen thâm trầm như mực, bên gối đã ướt đẫm. Đầu óc ta trống rỗng, như còn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng. Ta thì thào, tuôn ra những lời còn chưa kịp nói xong.
“Chàng đã cho ta hạnh phúc thật sự.”
Chàng thay ta vẽ hoa đăng, thay ta khắc tên lên đá Tam Sinh, thay ta xuất sinh nhập tử, thay ta trồng một đảo hoa lan…
Chàng nói ta tha thứ cho tất cả mọi người nhưng lại không tha thứ cho chàng.
Là vì tất cả mọi người chưa từng thật sự yêu thương ta đến tuyệt địa.
Chỉ có chàng, chỉ có chàng.
Chính vì chàng đã cho ta những điều quá mức tốt đẹp, quá mức hạnh phúc, nên lúc ta bị tổn thương mới có thể tuyệt vọng thống khổ đến nhường ấy.
Vẫn biết leo càng cao té ngã càng đau. Vẫn biết yêu càng đậm, hận càng sâ .
Giữa đêm, ta thở dài, nhưng ngẫm nghĩ, ta cùng hắn đã dây dưa nhiều năm, tại sao lại chưa vứt xuống được?
Ta đi đến bên cửa sổ, mở một tờ giấy, lại huyễn hóa ra một cái chuông gió, sau đó viết xuống tâm nguyện, đem chuông gió ném đi, chuông gió liền theo gió mà đi.
Ta nghĩ, đó là chuông gió cuối cùng, tờ giấy cuối cùng ta gửi cho hắn.
Trên mặt giấy ta viết một câu:
Quân Hoa, cuộc đời này ta không còn sở cầu gì nơi chàng, chỉ nguyện chàng cả đời có thể bình an vui vẻ.
Ta nhìn chuông gió càng bay càng xa, khẽ mỉm cười. Ta nghĩ, vậy là đã xong.
Ấy nhưng, chính thời khắc đó, phía chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông trời, vang dội khắp tứ hải bát hoang, chấn động lòng ta!
Ta lặng yên đếm tiếng chuông, dừng lại ở lần thứ 36, toàn thân ta run bắn, ngay lúc ấy, cửa chính ầm ầm mở toang, đoàn người Mặc Tử Dạ và Quân Hoàng đứng trước mặt ta, thần sắc khác nhau nhìn ta.
Ta run rẩy nhìn họ, Quân Hoàng mở miệng, muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra lời, ta cảm thấy trong mắt có lệ chảy ra, lại cố chống đỡ thân mình, vẫn duy trì nét mặt thản nhiên, quét về phía Mặc Tử Dạ.
Mặc Tử Dạ khẽ thở một hơi dài, giọng nói không nhẹ không nặng, bình tĩnh: “Tiếu Tiếu, Bách Lý đảo chủ, đã tiên thệ rồi.” (chết)
36 tiếng chuông trời, thượng cổ chi thần tiên thệ.
Trí nhớ của ta thật tốt, không hề nhớ sai.
Ta cứng ngắc cười rộ lên, thời khắc đó, cuồng phong cuốn quanh, lá rơi rụng phá bung cửa sổ, bay vào phòng ta, sấm sét vang dội.
Ta hỏi: “Hôm nay có giông ư?”
Họ không dám đáp lời, ta cười ha hả, chính lúc ấy, chuông gió ta đã tung lại theo gió cuốn bay trở về, rơi trên mặt đất.
Trên đó, lời ta mới viết còn rõ ràng đập vào mắt.
Trước đó, ta đã viết:
Quân Hoa, cuộc đời này ta không còn sở cầu gì nơi chàng, chỉ nguyện chàng cả đời có thể bình an vui vẻ.
Ta xuất hiện trong sân đã khiến ai nấy đều sửng sốt, Phượng Nhi dựa vào câu cột ở hành lang dài mỏi mệt cười: “Ta biết mà!”
Ta gật đầu, hỏi nàng: “A Hiên thế nào rồi?”
Nàng cũng gật đầu, nói với ta: “Tiếu Tiếu, có người đã thay ngươi trả nợ rồi.”
“Ngươi nói cái gì?” Ta chẳng để ý, đi thẳng vào phòng Liễu Hoa Hiên, thấy hắn đang nằm im lìm trên giường, Quân Hoàng và Mặc Tử Dạ đứng một bên, vẻ mặt Quân Hoàng tiều tụy, Mặc Tử Dạ thần sắc cũng không tốt hơn là bao.
Ta vội vã chạy tới, ngồi bên giường bắt lấy mạch đập của Liễu Hoa Hiên, thấy mạch vẫn tốt, có vẻ đã ổn định. Ta thở dài nhẹ nhõm quay đầu nhìn Quân Hoàng đang mỏi mệt, dò hỏi: “Hắn gần đây thế nào?”
“Cuối cùng ngươi đã trở lại!” Quân Hoàng không trả lời câu hỏi của ta, chỉ khẽ thở hắt ra, nói: “Ngươi trở về thì hắn sẽ ổn thôi.”
“Mấy ngày qua hắn có chuyện sao?” Ta vội vàng hỏi nàng. Quân Hoàng nhợt nhạt cười: “Có bảy vạn năm tu vi Bách Lý đảo chủ độ cho hắn, nói là thay ngươi trả nợ hắn, vì thế bây giờ đã không sao rồi.”
“Ngươi nói cái gì?!” Ta la hoảng lên, Quân Hoàng giữ chặt ta, lắc đầu nói: “Tiếu Tiếu, nếu đã muốn quay về đây thì đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Thêm khó chịu mà thôi.”
“Ngươi đừng gạt ta.” Ta sợ hãi lui từng bước. Quân Hoàng nhíu mày: “Ta gạt ngươi làm chi? Hắn mang theo thánh vật Cửu Diệp Hoa của Bồng Lai đảo đến, cộng thêm tu vi của hắn mới có thể giữ được tánh mạng của A Hiên.”
Ta nhìn Quân Hoàng, nỗi bất an trong lòng càng lúc càng dâng cao. Quân Hoàng như nhìn thấu tâm tư của ta, hít một hơi rồi nói: “Tiếu Nhi, ngươi nếu đến đây, đừng quay đầu lại! Có lẽ ta thật sự đã lấp liếm lỗi lầm, nhưng cuộc sống của A Hiên thật chẳng dễ dàng gì.” (muốn đập mụ này quá, tập 4 rồi)
Ta không đáp, sau một lúc im lặng thì vẫn gật đầu nói: “Ta hiểu.”
Quân Hoàng cười, nhân tiện nói: “Nhìn ngươi như vừa đại chiến trở về ấy, trước tiên đi nghỉ ngơi đi.”
Ta trong đầu một mảnh hỗn loạn, ta nghĩ, có lẽ thật sự nên đi nghỉ.
Vì thế ta lờ đờ đi tới gian phòng bên cạnh, ngã thẳng lên giường, nhắm mắt, không lâu sau liền chìm sâu vào giấc ngủ.
Ta vừa ngủ đã nằm mộng, trong mộng, ta là đứa bé gái mồ côi phàm trần đang bị người đuổi giết, hắn đội mưa mà đến, đứng trước mặt ta, siêu phàm thoát tục như thiên nhân; tiếp đó là ta trong bộ dáng của Tống Tử Mạch, cùng Bách Lý Quân Hoa, Liễu Hoa Hiên dạo chơi trong tiết hoa đăng. Bách Lý Quân Hoa vẽ lên một ngọn đăng, cười hỏi ta: “Tiếu Nhi, nàng có thích ngọn hoa đăng này không?”
Rồi sau đó lại là hắn đứng giữa vườn ám nguyệt u lan, ung dung hỏi ta: “Ám nguyệt u lan này, nàng có thích không?”; tiếp đó, bên đá Tam Sinh, hắn im lặng đem tên hai chúng ta khắc đầy lên đá; hắn toàn thân đẫm máu xuất hiện trước mặt ta, ta ngồi xuống ôm lấy hắn, đồng ý bên nhau; còn…
Sau đó là Bồng Lai đảo đèn đuốc sáng trưng, giọng nói Hạ Thiển vang lên bên tai ta: “Từ đó về sau, Bồng Lai đảo không ngừng đốt đèn…” người nam tử trước mặt ta, an vị trên bậc thang trước căn phòng treo đầy chuông gió, trầm ngâm nhìn về phương xa, như muốn ngủ, nhưng lại không dám ngủ, chỉ si si ngốc ngốc, trong miệng không ngừng lảm nhảm: “Tiếu Nhi, sao nàng còn chưa trở về… Còn chưa trở về?”
Lòng ta đau xót, lập tức thấy hắn đang nhợt nhạt cười với ta, giữa không trung tựa như cánh bướm gãy cánh lao thẳng xuống, ngã vào lòng biển sâu. Giọng nói của hắn vẫn còn quanh quẩn bên tai ta, hắn nói: “Tiếu Nhi, ta yêu nàng.”
Trong mộng ta có một dự cảm xấu, ta thấy hắn rơi xuống, ta muốn tiến lên cứu hắn, nhưng dù cố thế nào cũng chẳng thể chuyển động. Ta hoảng sợ lơ lửng giữa trời, nhìn cảnh tượng không ngừng biến hóa quanh mình.
Bồng Lai đảo, đá Tam Sinh, nhân gian, đông cực…
Một Tô Quân Hoa đế quân, Bách Lý Quân Hoa đảo chủ Bồng Lai đảo, Bách Lý Quân Hoa nhập ma, Bách Lý Quân Hoa như thiên nhân, Bách Lý Quân Hoa điên điên khùng khùng…
Tất cả đều xoay quanh ta, ở cạnh ta, nhướn mày cười yếu ớt, lặp đi lặp lại một câu, làm như nếu không ra sẽ không còn cơ hội để nói, lớn tiếng nói: “Tiếu Nhi, ta yêu nàng, ta yêu nàng, ta yêu nàng…”
Ta cảm thấy đau đầu, ta cố sức muốn giữ lấy họ, nhưng chung quy lại chẳng nắm giữ được.
Ta gần như sắp khóc thành tiếng thì chính lúc này, trong mộng bỗng nhiên có một luồng sáng dịu dàng lan tỏa, một thiếu niên từ giữa vùng sáng bước ra, như lúc mới gặp, tiên phong đạo cốt như thiên nhân.
Ta nhìn quanh bốn phía, phát giác đang có mưa phùn, hắn lẳng lặng đứng trước mặt ta, ta ngã xuống đất, ngửa đầu nhìn hắn.
Hệt như lúc chúng ta mới gặp nhau.
Hắn dịu dàng cười với ta: “Tiếu Nhi, ta đến từ biệt nàng.”
“Sao cơ?” Ta kinh ngạc nhìn hắn. Hắn vẫn cười rồi ngồi xuống, lặng lẽ nhìn ta. Hắn đưa tay chạm đến mặt ta, thần sắc đầy lưu luyến, nhưng vẫn cười nói: “Nàng mệt rồi, ta sẽ không khiến nàng mệt mỏi thêm nữa.
Ta muốn buông tay, nhưng ta không buông được, không an tâm.
Ta không muốn trơ mắt nhìn nàng quên ta, hết yêu ta…Nhưng, nàng đã làm thế.” Hắn nheo mắt, từ hốc mắt một dòng lệ chảy ra, hắn mở miệng, khàn khàn hắng giọng nói: “Ta…sớm đã nên buông tay mới phải.”
“Quân Hoa…” Ta gọi tên hắn. Hắn vươn một ngón tay, đặt lên môi ta. Hắn nói: “Tiếu Nhi, phật giới thường nói, nhân quả tuần hoàn. Chúng ta bắt đầu từ đâu thì hãy kết thúc ở đó thôi.”
Dứt lời, hắn im lặng nhìn ta một lát rồi hôn xuống.
Hắn ôm chặt ta, nụ hôn nồng cháy điên cuồng. Làm cho ta gần như thở dốc, ta không tự chủ được ôm chặt hắn, có một dự cảm chẳng lành, như thể hắn sắp bỏ đi vậy.
Qua hồi lâu, hắn đột nhiên buông ta, hỏi ta: “Tiếu Nhi, nàng có nguyện vọng gì không?”
Nhưng không chờ ta trả lời, hắn lại hỏi: “Tiếu Nhi, nàng, có còn yêu ta?”
Ta ôm hắn, gật gật đầu, khàn khàn nói: “Còn, từ đầu tới cuối, ta vẫn luôn yêu chàng.”
“Ha…” Ta nghe được tiếng cười của hắn, trong đó lẫn theo niềm vui sướng. Lâu sau, hắn chậm rãi nói: “Nàng hãy sống thật tốt với Liễu thượng tôn. Ta chưa từng mang đến hạnh phúc cho nàng…Vậy nên, hai người hãy sống bên nhau thật hạnh phúc!”
Nói xong, ánh sáng nhu hòa lại xao động, hắn nhẹ giọng nói: “Ta yêu nàng, nhưng ta phải đi rồi… xin lỗi, Tiếu Nhi…”
“Quân Hoa… Không phải.” Ta lắc lắc đầu: “Dù chàng đã từng làm tổn thương ta, nhưng…”
Lời còn chưa dứt, cảnh trong mộng liền hóa thành một màn đen kịt. Ta kinh hoàng chợt tỉnh, thấy đêm đen thâm trầm như mực, bên gối đã ướt đẫm. Đầu óc ta trống rỗng, như còn chưa hoàn toàn thoát khỏi giấc mộng. Ta thì thào, tuôn ra những lời còn chưa kịp nói xong.
“Chàng đã cho ta hạnh phúc thật sự.”
Chàng thay ta vẽ hoa đăng, thay ta khắc tên lên đá Tam Sinh, thay ta xuất sinh nhập tử, thay ta trồng một đảo hoa lan…
Chàng nói ta tha thứ cho tất cả mọi người nhưng lại không tha thứ cho chàng.
Là vì tất cả mọi người chưa từng thật sự yêu thương ta đến tuyệt địa.
Chỉ có chàng, chỉ có chàng.
Chính vì chàng đã cho ta những điều quá mức tốt đẹp, quá mức hạnh phúc, nên lúc ta bị tổn thương mới có thể tuyệt vọng thống khổ đến nhường ấy.
Vẫn biết leo càng cao té ngã càng đau. Vẫn biết yêu càng đậm, hận càng sâ .
Giữa đêm, ta thở dài, nhưng ngẫm nghĩ, ta cùng hắn đã dây dưa nhiều năm, tại sao lại chưa vứt xuống được?
Ta đi đến bên cửa sổ, mở một tờ giấy, lại huyễn hóa ra một cái chuông gió, sau đó viết xuống tâm nguyện, đem chuông gió ném đi, chuông gió liền theo gió mà đi.
Ta nghĩ, đó là chuông gió cuối cùng, tờ giấy cuối cùng ta gửi cho hắn.
Trên mặt giấy ta viết một câu:
Quân Hoa, cuộc đời này ta không còn sở cầu gì nơi chàng, chỉ nguyện chàng cả đời có thể bình an vui vẻ.
Ta nhìn chuông gió càng bay càng xa, khẽ mỉm cười. Ta nghĩ, vậy là đã xong.
Ấy nhưng, chính thời khắc đó, phía chân trời bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông trời, vang dội khắp tứ hải bát hoang, chấn động lòng ta!
Ta lặng yên đếm tiếng chuông, dừng lại ở lần thứ 36, toàn thân ta run bắn, ngay lúc ấy, cửa chính ầm ầm mở toang, đoàn người Mặc Tử Dạ và Quân Hoàng đứng trước mặt ta, thần sắc khác nhau nhìn ta.
Ta run rẩy nhìn họ, Quân Hoàng mở miệng, muốn nói nhưng cuối cùng lại chẳng nói ra lời, ta cảm thấy trong mắt có lệ chảy ra, lại cố chống đỡ thân mình, vẫn duy trì nét mặt thản nhiên, quét về phía Mặc Tử Dạ.
Mặc Tử Dạ khẽ thở một hơi dài, giọng nói không nhẹ không nặng, bình tĩnh: “Tiếu Tiếu, Bách Lý đảo chủ, đã tiên thệ rồi.” (chết)
36 tiếng chuông trời, thượng cổ chi thần tiên thệ.
Trí nhớ của ta thật tốt, không hề nhớ sai.
Ta cứng ngắc cười rộ lên, thời khắc đó, cuồng phong cuốn quanh, lá rơi rụng phá bung cửa sổ, bay vào phòng ta, sấm sét vang dội.
Ta hỏi: “Hôm nay có giông ư?”
Họ không dám đáp lời, ta cười ha hả, chính lúc ấy, chuông gió ta đã tung lại theo gió cuốn bay trở về, rơi trên mặt đất.
Trên đó, lời ta mới viết còn rõ ràng đập vào mắt.
Trước đó, ta đã viết:
Quân Hoa, cuộc đời này ta không còn sở cầu gì nơi chàng, chỉ nguyện chàng cả đời có thể bình an vui vẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.