Chương 7: Kết bạn
Aisha
11/07/2024
" Đến giờ ăn trưa rồi sao còn không dậy đi ăn thôi, đừng nói là chỉ định uống hộp sữa lúc sáng thôi nha "
Huân Phong thấy đã đến giờ ăn trưa mà Duệ Tư vẫn nằm đó, anh tiến đến xoa đầu cô để gọi cô dậy
" Tôi không muốn ăn gì hết, bạn muốn thì tự đi đi "
Giọng nói vừa rồi, có vẻ Duệ Tư không vui. Cô đang nhớ lại giấc mơ đêm qua
Mặc cho Huân Phong có nói gì đi nữa cô cũng không trả lời
" Ngủ rồi sao, đang nói chuyện mà cũng ngủ được, thôi được rồi mình sẽ đi "
Huân Phong bỏ ra ngoài, trong lớp lúc này chỉ còn cô cô nhìn ra phía cửa sổ.
Tuyết đang rơi
Càng ngày càng nhiều có lẽ chỉ mấy tiếng nữa thôi sẽ phủ trắng nơi này. Mỗi khi đông đến Duệ Tư lại trầm mặc ủ rũ.
"
Mùa đông này có vẻ lạnh hơn năm ngoái, tuyết cũng nhiều hơn. Tại sao mùa đông lại buồn quá vậy haizzz"
(Tan học rồi mà tuyết vẫn rơi nhiều quá, phải nhanh về thôi)
" Duệ Duệ à chờ mình về với "
Huân Phong dắt xe chạy đến bên cạnh Duệ Tư
" chúng ta đi ăn đi rồi cùng về "
"Tôi không đói, nếu muốn thì cậu tự đi đi "
" Tớ có bắt cậu bao đâu, đi đi mà "
" Tôi không đi"
Duệ Tư dứt khoát đạp xe rời đi mặc kệ Huân Phong
...----------------...
" Con về rồi đây ạ "
"Duệ Tư à con có thể giúp ba đi phát tờ rơi được không,sáng nay ba bận quá nên quên mất "
" Dạ vâng ạ "
" Con lên thay đồ rồi xuống ngay ạ"
" Ba à linh vật của quán mình đâu rồi "
" Thôi con không phải mặc đâu kì lắm con cứ phát ở gần đây rồi về thôi"
Tiếng ba vọng từ trong bếp ra,ông đang làm bánh
" Có sao đâu mặc thế cũng ấm mà ba "
Duệ Tư tìm kiếm một hồi cũng đã tìm ra, cô mặc vào rồi tạm biệt ba đi phát tờ rơi
( Linh vật quán mình đẹp mà, sao ai cũng cười hết vậy. Mình thiết kế đẹp lắm mà)
"A"
"Linh vậy nhỏ này sao lại đi đứng không cẩn thận vậy va phải người ta rồi, có đứng lên được không đó "
Duệ Tư va phải ai đó làm cô ngã xuống đất, bộ linh vật làm cô khó khăn trong việc đứng dậy
Đứng được cũng loạng choạng gần ngã
Cô cúi người xin lỗi người phía trước
" Linh vật à em là con gì vậy sao anh nhìn mãi mà chưa nhận ra "
(Hả không nhận ra thật sao)
(Mà đây là ai vậy giọng quen quá)
Cô ngước lên nhìn thì hoảng loạn muốn chạy trốn. Bên cạnh là chàng thanh niên cao ráo với nụ cười tỏa nắng trên môi. Nụ cười như sưởi ấm lòng người giữa mùa đông.
( Huân Phong, tại sao lại là tên này phải chạy thôi)
Cô quay đầu dùng hết sức bỏ chạy
"Tờ rơi sao, của linh vật làm rơi "
"Linh vật nhỏ em làm rơi đồ này "
Anh cầm theo tờ rơi gọi với theo. Cô không nghe thấy cứ thế chạy về phía trước
" Là tờ rơi của quán bánh ngọt, là quán của Duệ Duệ "
thấy tên quán nhà cô in trên tờ quảng cáo anh vui lắm
" Có lẽ nào bạn ấy là bé linh vật kia không nhỉ "
" Bạn đáng yêu thật đấy "
"Mì...nh... c..hạ..y đủ x...a...ch....ưa....."
"M...ệt.....q...ú..a"
Cô ngồi xuống hàng ghế bên đường để tạm nghỉ. Bỏ chiếc đầu linh vật ra cô thở không ra hơi, bất chợt
" Sấp tờ rơi đâu rồi mình vội quá chưa nhặt lên, toi rồi phải quay lại đó nhặt sao "
"Không được mình không đi nổi "
Trong lúc Duệ Tư đang đấu tranh tư tưởng thì ở phía bên kia Huân Phong đã giúp cô phát hết đống tờ rơi vừa rồi
Chiều tối cô cũng đành quay về vì quá mệt nên sau khi tắm xong cô đã leo lên giường ngủ đến sáng
" Toi rồi muộn học rồi, phải nhanh lên "
Cô bật dậy từ trong chăn khi vừa nhìn vào chiếc đồng hồ cạnh giường
" Ba ơi con đi học đây, con không kịp ăn sáng đâu ba ăn đi "
Nói rồi cô lấy xe đạp thật nhanh đến trường. Cũng may vừa đến trường thì chuông cũng reo
" Duệ Duệ à "
Tiếng nói vọng ra từ đằng sau lán xe, một âm thanh quen thuộc
" Sao anh ám tôi hoài vậy "
Cô chán nản than vãn
Huân Phong tiến sát lại bên Duệ Tư
" Chúng ta đi học cùng nhau mà bạn không nhận ra sao?"
Có lẽ do quá vội nên cô cũng không để ý.Mặc kệ anh đang vui vẻ lại gần cô rời đi luôn
" Duệ Duệ à sao mình không thấy cậu đi chơi toàn thấy đi học rồi về nhà thôi "
" Tôi không có bạn"
Câu trả lời dứt khoát, thản nhiên như đã quá quen. Nhưng câu nói đó làm tim anh hẫng một nhịp anh dừng bước trong giấy lát.
Anh lại nở nụ cười rồi chạy về phía cô
" Ai nói rõ ràng chúng ta là bạn mà "
Cô không trả lời cứ thế bước vào lớp rồi ngồi vào chỗ lấy sách.
Trong lúc cô đang giảng bài Duệ Tư nhớ lại kiếp trước cô chưa từng có một người bạn thật sự.
Nhũng người bạn lúc bé thì phản bội hãm hại cô. Lớn lên thì bị lợi dụng, dần dần không một ai muốn chơi cùng cô. Một phần do cô không có thời gian, một phần mẹ cô không cho cô chơi với ai.
Với bà thời gian là vô cùng quý giá phải dành thời gian để học để làm giàu, không thể đắm chìm trong tình bạn tình yêu được.
Cả ngày hôm đó Huân Phong đều lẽo đẽo theo cô muốn cô khẳng định cả 2 là bạn, cũng gửi kết bạn với cô trên app nhắn tin
Tối đến thấy cô vẫn chưa đồng ý anh liền nhắn tin liên tục cho cô cho đến khi cô chịu đồng ý kết bạn mới thôi
" Đồ trẻ con "
" bạn sao?"
"bạn thì bạn "
Nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng cô đang rất vui, cô đã cười. Thật sự cô đã rất vui khi có người muốn làm bạn với mình. Có lẽ đêm nay sẽ không có cơn ác mộng nào rồi.
Huân Phong thấy đã đến giờ ăn trưa mà Duệ Tư vẫn nằm đó, anh tiến đến xoa đầu cô để gọi cô dậy
" Tôi không muốn ăn gì hết, bạn muốn thì tự đi đi "
Giọng nói vừa rồi, có vẻ Duệ Tư không vui. Cô đang nhớ lại giấc mơ đêm qua
Mặc cho Huân Phong có nói gì đi nữa cô cũng không trả lời
" Ngủ rồi sao, đang nói chuyện mà cũng ngủ được, thôi được rồi mình sẽ đi "
Huân Phong bỏ ra ngoài, trong lớp lúc này chỉ còn cô cô nhìn ra phía cửa sổ.
Tuyết đang rơi
Càng ngày càng nhiều có lẽ chỉ mấy tiếng nữa thôi sẽ phủ trắng nơi này. Mỗi khi đông đến Duệ Tư lại trầm mặc ủ rũ.
"
Mùa đông này có vẻ lạnh hơn năm ngoái, tuyết cũng nhiều hơn. Tại sao mùa đông lại buồn quá vậy haizzz"
(Tan học rồi mà tuyết vẫn rơi nhiều quá, phải nhanh về thôi)
" Duệ Duệ à chờ mình về với "
Huân Phong dắt xe chạy đến bên cạnh Duệ Tư
" chúng ta đi ăn đi rồi cùng về "
"Tôi không đói, nếu muốn thì cậu tự đi đi "
" Tớ có bắt cậu bao đâu, đi đi mà "
" Tôi không đi"
Duệ Tư dứt khoát đạp xe rời đi mặc kệ Huân Phong
...----------------...
" Con về rồi đây ạ "
"Duệ Tư à con có thể giúp ba đi phát tờ rơi được không,sáng nay ba bận quá nên quên mất "
" Dạ vâng ạ "
" Con lên thay đồ rồi xuống ngay ạ"
" Ba à linh vật của quán mình đâu rồi "
" Thôi con không phải mặc đâu kì lắm con cứ phát ở gần đây rồi về thôi"
Tiếng ba vọng từ trong bếp ra,ông đang làm bánh
" Có sao đâu mặc thế cũng ấm mà ba "
Duệ Tư tìm kiếm một hồi cũng đã tìm ra, cô mặc vào rồi tạm biệt ba đi phát tờ rơi
( Linh vật quán mình đẹp mà, sao ai cũng cười hết vậy. Mình thiết kế đẹp lắm mà)
"A"
"Linh vậy nhỏ này sao lại đi đứng không cẩn thận vậy va phải người ta rồi, có đứng lên được không đó "
Duệ Tư va phải ai đó làm cô ngã xuống đất, bộ linh vật làm cô khó khăn trong việc đứng dậy
Đứng được cũng loạng choạng gần ngã
Cô cúi người xin lỗi người phía trước
" Linh vật à em là con gì vậy sao anh nhìn mãi mà chưa nhận ra "
(Hả không nhận ra thật sao)
(Mà đây là ai vậy giọng quen quá)
Cô ngước lên nhìn thì hoảng loạn muốn chạy trốn. Bên cạnh là chàng thanh niên cao ráo với nụ cười tỏa nắng trên môi. Nụ cười như sưởi ấm lòng người giữa mùa đông.
( Huân Phong, tại sao lại là tên này phải chạy thôi)
Cô quay đầu dùng hết sức bỏ chạy
"Tờ rơi sao, của linh vật làm rơi "
"Linh vật nhỏ em làm rơi đồ này "
Anh cầm theo tờ rơi gọi với theo. Cô không nghe thấy cứ thế chạy về phía trước
" Là tờ rơi của quán bánh ngọt, là quán của Duệ Duệ "
thấy tên quán nhà cô in trên tờ quảng cáo anh vui lắm
" Có lẽ nào bạn ấy là bé linh vật kia không nhỉ "
" Bạn đáng yêu thật đấy "
"Mì...nh... c..hạ..y đủ x...a...ch....ưa....."
"M...ệt.....q...ú..a"
Cô ngồi xuống hàng ghế bên đường để tạm nghỉ. Bỏ chiếc đầu linh vật ra cô thở không ra hơi, bất chợt
" Sấp tờ rơi đâu rồi mình vội quá chưa nhặt lên, toi rồi phải quay lại đó nhặt sao "
"Không được mình không đi nổi "
Trong lúc Duệ Tư đang đấu tranh tư tưởng thì ở phía bên kia Huân Phong đã giúp cô phát hết đống tờ rơi vừa rồi
Chiều tối cô cũng đành quay về vì quá mệt nên sau khi tắm xong cô đã leo lên giường ngủ đến sáng
" Toi rồi muộn học rồi, phải nhanh lên "
Cô bật dậy từ trong chăn khi vừa nhìn vào chiếc đồng hồ cạnh giường
" Ba ơi con đi học đây, con không kịp ăn sáng đâu ba ăn đi "
Nói rồi cô lấy xe đạp thật nhanh đến trường. Cũng may vừa đến trường thì chuông cũng reo
" Duệ Duệ à "
Tiếng nói vọng ra từ đằng sau lán xe, một âm thanh quen thuộc
" Sao anh ám tôi hoài vậy "
Cô chán nản than vãn
Huân Phong tiến sát lại bên Duệ Tư
" Chúng ta đi học cùng nhau mà bạn không nhận ra sao?"
Có lẽ do quá vội nên cô cũng không để ý.Mặc kệ anh đang vui vẻ lại gần cô rời đi luôn
" Duệ Duệ à sao mình không thấy cậu đi chơi toàn thấy đi học rồi về nhà thôi "
" Tôi không có bạn"
Câu trả lời dứt khoát, thản nhiên như đã quá quen. Nhưng câu nói đó làm tim anh hẫng một nhịp anh dừng bước trong giấy lát.
Anh lại nở nụ cười rồi chạy về phía cô
" Ai nói rõ ràng chúng ta là bạn mà "
Cô không trả lời cứ thế bước vào lớp rồi ngồi vào chỗ lấy sách.
Trong lúc cô đang giảng bài Duệ Tư nhớ lại kiếp trước cô chưa từng có một người bạn thật sự.
Nhũng người bạn lúc bé thì phản bội hãm hại cô. Lớn lên thì bị lợi dụng, dần dần không một ai muốn chơi cùng cô. Một phần do cô không có thời gian, một phần mẹ cô không cho cô chơi với ai.
Với bà thời gian là vô cùng quý giá phải dành thời gian để học để làm giàu, không thể đắm chìm trong tình bạn tình yêu được.
Cả ngày hôm đó Huân Phong đều lẽo đẽo theo cô muốn cô khẳng định cả 2 là bạn, cũng gửi kết bạn với cô trên app nhắn tin
Tối đến thấy cô vẫn chưa đồng ý anh liền nhắn tin liên tục cho cô cho đến khi cô chịu đồng ý kết bạn mới thôi
" Đồ trẻ con "
" bạn sao?"
"bạn thì bạn "
Nói thì nói vậy thôi chứ trong lòng cô đang rất vui, cô đã cười. Thật sự cô đã rất vui khi có người muốn làm bạn với mình. Có lẽ đêm nay sẽ không có cơn ác mộng nào rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.