Phù Sinh Nhược Mộng - Cuộc Đời Phù Du Như Giấc Mộng
Quyển 4 - Chương 79: Huyền Hoàng công chúa
Lưu Diên Trường Ngưng
04/02/2015
“Có một số việc, ta biết mặc kệ ta có nói gì thì mọi người sẽ không tin,
nhưng mà, cha người có thể hận nương, không đi cứu nương, nhưng mà ta
thân là nhi tử, cũng không thể không đi!” Tử Thanh đột nhiên đứng lên,
nhìn về phía Triều Cẩm: “Triều Cẩm, chúng ta đi!”
“Chậm đã!” Thanh soái bỗng nhiên lạnh lùng quát: “Sử gia tiểu thư, ngươi không thể đi!”
“Tử Thanh muốn đi, ta tuyệt đối không lưu lại một mình!” Triều Cẩm ngửa đầu nhìn Thanh soái.
Thanh soái kinh ngạc nhìn Triều Cẩm: “Nếu ngươi bước ra khỏi đại doanh này của ta, ngươi tuyệt đối không trốn thoát khỏi bàn tay A Sử Na Côn!”
Thân mình run lên, Triều Cẩm chỉ lắc đầu.
“Truyền lệnh toàn quân, nếu tiểu công tử dám bước ra khỏi nơi này một bước, loạn tên bắn chết!” Thanh soái hét lớn một tiếng, lệnh xuất như sơn.
“Thanh soái! Xin cân nhắc!”
“Một kiếp ở Vân Châu, phu thê chia lìa, người có thể không niệm tình cảm vợ chồng, không niệm cốt nhục tình thân.” Tử Thanh rưng rưng lệ nhìn hắn, cao cao tại thượng, ngạo khí bức nhân, nhưng vì sao lại lạnh lùng như vậy: “Nhưng người không ngăn được ta, Nhã nhi đang chờ ta, cho dù chết ta cũng phải rời khỏi đại doanh này!”
“Nhã nhi?” Thanh soái chấn động, nhìn Tử Thanh: “Ngươi nói cái gì mà phu thê chia lìa?”
“Phu thê?” Rung động nhìn Tử Thanh, trái tim Triều Cẩm giống như bị một thanh dao nhọn hung hăng đâm một nhát. Các ngươi thành thân, các ngươi thế nhưng đã thành thân!
“Nhã nhi là thê tử kết tóc của ta!” Tử Thanh nghiêm nghị nhìn Thanh soái: “Cha, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, người thật sự không hiểu sao? Không có thề non hẹn biển, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần mười ngón tương khấu, chính là hứa hẹn cả đời!”
Mười ngón tương khấu, chính là hứa hẹn cả đời!
Một câu, hung hăng cắt một đao vào lòng Triều Cẩm cùng Thanh soái.
Toàn thân Triều Cẩm không ngừng run lên, cố nén nước mắt, nhìn Tử Thanh, ngươi đã hứa hẹn với nàng cả đời sao?
Tử Thanh áy náy nhìn Triều Cẩm, im lặng không nói. Có nói thêm gì nữa thì tổn thương nhiều nhất chính là nàng…
“Hoang đường!” Thanh soái đột nhiên hét to một tiếng: “Ngươi quả nhiên là hoang đường đến cùng cực!”
Tử Thanh thản nhiên cười: “Cha, người biết nương cần đến tột cùng là cái gì không? Nương cùng người vào rừng hoang núi thẳm, chưa từng than khổ một lời? Nàng cùng An Lộc Sơn bắc thượng Phạm Dương, vì sao người không ngẫm lại, một nữ tử yếu đuối, nếu không phải còn muốn cùng người đoàn tụ, như thế nào có thể sống nhẫn nhục tạm bợ vậy đây? Nàng muốn chính là cái mỉm cười bình yên của cha, muốn chính là người một lần nữa nắm chặt tay nàng, cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày.” Tử Thanh nghẹn ngào cười, lau đi nước mắt trên khóe mi: “Ta hoang đường thì thế nào? Cũng tốt hơn là lãnh huyết vô tình như người!” Nghiêm nghị nhìn vào mắt Thanh soái: “Người vĩnh viễn cũng không biết, nương vẫn đều chờ người!”
“Ngươi!” Thanh soái hung hăng quát: “Ngươi còn nói thêm một câu nữa, lập tức xử trí theo quân pháp!”
“Hoặc là, người chém ta, hoặc là để cho ta đi!” Tử Thanh cũng nói lần cuối.
Thanh soái vung tay lên, cho Tử Thanh một cái bạt tai trời giáng: “Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục hoang đường!”
“Là ai làm cho đường đường Thanh soái của chúng ta nổi trận lôi đình như thế?” Một thanh âm mềm mại nhu mị vang lên.
Thanh soái không khỏi cả kinh, vội vàng nghênh đón.
“Vi thần bái kiến công chúa.” Thanh soái quỳ một gối xuống, tay phải đặt trước ngực: “Không đón tiếp từ xa, mong công chúa thứ tội.”
“Mạt tướng bái kiến công chúa.” Mọi người bên trong đại trướng đều quỳ gối.
Một con phượng hoàng màu xanh trên tay áo của hắc bào thật dài, phượng nhãn mê li, khóe môi ướt át, dường như ở tuổi ba mươi, nàng chính là ngẩng cao đầu, tựa như nhìn xuống mọi người ở dưới chân: “Mới vừa rồi là ai nói ‘cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày’?”
Tử Thanh ôm quyền: “Là ta.”
Tinh tế đánh giá Tử Thanh, Đột Quyết công chúa không khỏi có chút tán thưởng: “Nói hay lắm! Nam nhân nên nói những lời như thế!” Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Triều Cẩm: “Vị này chẳng lẽ chính là nữ Gia Cát trong truyền thuyết, Sử Triều Cẩm?”
Triều Cẩm cúi đầu: “Công chúa quá khen.”
Lạnh lùng cười, Đột Quyết công chúa trừng mắt với Thanh soái: “Mới vừa rồi có người nói với bản cung, hôm nay ngươi cùng tiểu công tử gặp lại, đây chính là chuyện tốt a, sao bản cung vừa đến cửa trướng liền thấy ngươi ra sức đánh nhi tử như thế?”
“Ta…” Thanh soái không biết mở lời thế nào, sao có thể dễ dàng nói ra bởi vì thân nữ nhi của mình thế nhưng lại yêu thương nữ tử, làm ra việc trái với luân thường!
“Khuôn mặt thanh tú như vậy, đánh hỏng thì cũng không tốt.” Công chúa Đột Quyết cười nhẹ: “Chậc chậc, nếu hắn còn muốn đi, thì cứ để cho hắn đi thôi, có đôi khi, chấp niệm trong lòng không giải quyết thì cho dù người lưu lại người của hắn thì cũng không lưu lại được tâm, không phải sao? Thanh tướng quân?”
Thanh soái ngẩn ra, công chúa, những lời này của ngươi đến tột cùng là nói cho ai nghe? “Ý tứ của công chúa là?”
Từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài, công chúa Đột Quyết cười nhìn Tử Thanh: “Đây chính là lệnh bài của bản cung, có lệnh bài này, ngươi có thể một đường thẳng ra khỏi Đột Quyết, tuyệt không có người ngăn đón ngươi, mặt khác, bản cung còn ban thưởng cho ngươi một con ngựa tốt, trợ giúp ngươi sớm giải quyết việc trong lòng.”
Kinh ngạc nhìn công chúa Đột Quyết, Tử Thanh bối rối tiếp nhận lệnh bài: “Đa tạ công chúa.”
“Ta thì sao?” Triều Cẩm vội vàng mở miệng.
Đột Quyết công chúa cười kéo Triều Cẩm: “Ngươi đương nhiên là cùng bản cung ở lại chỗ này, hảo hảo nói cho bản cung một chút cố sự của ngươi.”
“Ta tuyệt đối không lưu lại!” Triều Cẩm nhìn Tử Thanh: “Ta thật vất vả mới gặp lại nàng, ta không muốn ở lại!”
Một đôi mắt phượng vẫn không nhúc nhích nhìn Triều Cẩm, tựa hồ nhìn thấu hết thảy. Đột Quyết công chúa cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi sợ bản cung ăn ngươi?”
“Không phải…”
Bỗng nhiên tiến đến bên tai Triều Cẩm, thanh âm như mị hoặc của công chúa Đột Quyết vang lên: “Có đôi khi, nam nhân a, ngươi càng trói buộc chặt thì lại càng không coi là nghiêm túc, thời điểm nên thả thì hãy thả, nói không chừng còn có hi vọng thì sao?” Ánh mắt dừng lại trên người Thanh soái, thanh âm của công chúa Đột Quyết càng nhỏ: “Lúc trước vị Thanh tướng quân này cũng không bỏ xuống được chấp niệm, tự mình đi Phạm Dương một chuyến, đúng không? Bắt đầu từ ngày đó liền không nghĩ tới chuyện rời khỏi bản cung. Vị ý trung nhân này của ngươi nam hạ tới Đại Đường, tất nhiên là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi, dùng chút kiên nhẫn, ngẫu nhiên dụng một ít kế là tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Sẽ sao?” Triều Cẩm ngẩn ra, nhưng Tử Thanh không phải là nam tử! Lần này đi, nói không chừng chính là vĩnh viễn xa rời!
“Sẽ…” Đột Quyết công chúa cười nhìn Tử Thanh: “Ngươi có thể yên tâm nam hạ, Sử gia tiểu thư ở nơi này của bản cung, tuyệt đối sẽ không có người nào dám động tới nàng một phần! A Sử Na Côn kia cũng thế!”
Tử Thanh do dự nhìn Thanh soái, Thanh soái nặng nề thở dài: “Công chúa nếu đã mở miệng, vậy bên trong Đột Quyết, ai muốn phản bác dù một phần thì phải hỏi thiết kỵ dưới trướng ta đã!”
“Ta còn không biết, vì sao các ngươi muốn cướp Triều Cẩm?” Tử Thanh đột nhiên hỏi.
Khóe môi Đột Quyết công chúa khẽ cong: “Ngựa thiên lý, cần Bá Nhạc đến chỉ điểm*, thiên hạ này, không phải chỉ là chiến trường của nam nhi, nữ tử cũng nên có chút sắc thái, bản cung nguyện làm Bá Nhạc, mà không biết Sử tiểu thư có nguyện làm thớt thiên lý mã này không?”
(* Ý chỉ cần có ng biết nhận ra tài năng của 1 ng để ủng hộ cho ngta phát huy tài năng, cũng như Bá Nhạc giỏi nhận biết thớt ngựa nào tốt, địch thực là thiên lý mã)
Triều Cẩm cả kinh: “Ta bất quá chỉ là người bình thường…”
“Vân Châu từng chuyện từng chuyện, nếu ngươi là nữ tử bình thường thì sẽ không xứng được gọi là Sử Triều Cẩm!” Đột Quyết công chúa yên lặng nhìn nàng: “Bản cung chính là cần nhân tài như ngươi vậy.”
“Ngươi thế nhưng biết hết thảy mọi việc ở Vân Châu!” Triều Cẩm đại kinh thất sắc.
Đột Quyết công chúa sang sảng cười: “Muốn làm đại sự, tự nhiên phải nhìn xa, nghe được xa, vừa rồi bản cung mới nói với ngươi, nếu ngươi nghe lọt vào tai, trong vòng ba tháng tất sẽ có kết quả ngươi vừa lòng.”
Từ khi nào Đột Quyết lại có một vị công chúa như vậy? Triều Cẩm không khỏi kinh hãi, ở Phạm Dương nhiều năm cũng chưa từng nghe nói qua: “Đến tột cùng thì ngươi là ai?”
“Đột Quyết – Huyền Hoàng công chúa.” Thản nhiên mở miệng, hai tay Huyền Hoàng giang ra: “Các vị tướng quân miễn lễ, xin đứng lên.” Ngữ khí trong đó, không mang theo một tia uy nghiêm nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng.
“Công chúa từ khi xuất thế liền ở bên trong thánh sơn Đột Quyết vì đại vương mà cầu phúc, mấy tháng gần đây mới trở lại cung, được đại vương cực kì yêu thương.” Thanh soái nhẹ nhàng nói xong liền cởi bội kiếm bên hông xuống, đưa cho Tử Thanh: “Nếu con chấp nhất muốn nam hạ, công chúa cũng đã mở miệng, ta biết không giữ được con, kiếm này có thể tước kim đoạn ngọc*, mang trên người phòng thân cũng tốt.”
(*cắt vàng chặt ngọc)
“Cha…người ngay cả một câu cũng không muốn nói với nương sao?” Tử Thanh tiếp nhận bội kiếm, dùng chút hi vọng cuối cùng hỏi Thanh soái, từng yêu thương, chẳng lẽ nói buông là có thể buông sao?
“Không có gì để nói.” Chém đinh chặt sắt, Thanh soái nói không một tia cảm tình.
“Vậy…kiếm này ta không cần!” Giận dữ ném bội kiếm xuống đất, Tử Thanh nở nụ cười bình yên với Triều Cẩm: “Trong thiên hạ này, thực không có nơi nào an toàn hơn nơi này, Triều Cẩm, chờ ta cứu Nhã nhi ra, ta nghĩ là ta nên đem mọi thứ trong lòng hảo hảo nói với nàng một chút.”
“Những lời khiến người khác tổn thương, ta không muốn nghe.” Triều Cẩm ảm đạm cúi đầu.
Huyền Hoàng công chúa tiến lên vỗ nhẹ Triều Cẩm: “Mọi sự không đến cuối cùng, sao ngươi biết được nhất định là những lời khiến người tổn thương?”
Tử Thanh cười nhẹ, nhìn Huyền Hoàng công chúa: “An nguy của Triều Cẩm phải dựa vào công chúa ngài.”
“Tử Thanh!” Nhịn không được đuổi theo vài bước, lại bị Huyền Hoàng công chúa kéo lại: “Nếu ngươi đuổi theo, ngươi liền thực sự thua.”
“Triều Cẩm, bảo trọng.” Tử Thanh lại nhìn vẻ mặt xanh mét của Thanh soái: “Ta tin tưởng nam nhi một lời nói đáng giá nghìn vàng, người nghe thấy lời công chúa nói, tất nhiên sẽ không bạc đãi Triều Cẩm, phải không?”
Thanh soái nắm chặt tay, gật đầu: “Phải.”
Giãn mi cười, Tử Thanh liền xoay người đi: “Chỉ mong lúc này ngươi sẽ không nói mà không giữ lời!”
Nhìn bóng dáng Tử Thanh cưỡi ngựa đi xa, tâm Thanh soái hơi đau xót, Quảng An, hài tử này quật cường như thế, chân tướng năm đó nàng…Chẳng lẽ nói, ta thật sự hiểu lầm nàng sao?
“Người đâu! Chuẩn bị nước ấm áo ấm cho Sử tiểu thư, bản cung nên vì nàng mà đón gió tẩy trần.”
“Chậm đã!” Thanh soái bỗng nhiên lạnh lùng quát: “Sử gia tiểu thư, ngươi không thể đi!”
“Tử Thanh muốn đi, ta tuyệt đối không lưu lại một mình!” Triều Cẩm ngửa đầu nhìn Thanh soái.
Thanh soái kinh ngạc nhìn Triều Cẩm: “Nếu ngươi bước ra khỏi đại doanh này của ta, ngươi tuyệt đối không trốn thoát khỏi bàn tay A Sử Na Côn!”
Thân mình run lên, Triều Cẩm chỉ lắc đầu.
“Truyền lệnh toàn quân, nếu tiểu công tử dám bước ra khỏi nơi này một bước, loạn tên bắn chết!” Thanh soái hét lớn một tiếng, lệnh xuất như sơn.
“Thanh soái! Xin cân nhắc!”
“Một kiếp ở Vân Châu, phu thê chia lìa, người có thể không niệm tình cảm vợ chồng, không niệm cốt nhục tình thân.” Tử Thanh rưng rưng lệ nhìn hắn, cao cao tại thượng, ngạo khí bức nhân, nhưng vì sao lại lạnh lùng như vậy: “Nhưng người không ngăn được ta, Nhã nhi đang chờ ta, cho dù chết ta cũng phải rời khỏi đại doanh này!”
“Nhã nhi?” Thanh soái chấn động, nhìn Tử Thanh: “Ngươi nói cái gì mà phu thê chia lìa?”
“Phu thê?” Rung động nhìn Tử Thanh, trái tim Triều Cẩm giống như bị một thanh dao nhọn hung hăng đâm một nhát. Các ngươi thành thân, các ngươi thế nhưng đã thành thân!
“Nhã nhi là thê tử kết tóc của ta!” Tử Thanh nghiêm nghị nhìn Thanh soái: “Cha, chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, người thật sự không hiểu sao? Không có thề non hẹn biển, không có lời ngon tiếng ngọt, chỉ cần mười ngón tương khấu, chính là hứa hẹn cả đời!”
Mười ngón tương khấu, chính là hứa hẹn cả đời!
Một câu, hung hăng cắt một đao vào lòng Triều Cẩm cùng Thanh soái.
Toàn thân Triều Cẩm không ngừng run lên, cố nén nước mắt, nhìn Tử Thanh, ngươi đã hứa hẹn với nàng cả đời sao?
Tử Thanh áy náy nhìn Triều Cẩm, im lặng không nói. Có nói thêm gì nữa thì tổn thương nhiều nhất chính là nàng…
“Hoang đường!” Thanh soái đột nhiên hét to một tiếng: “Ngươi quả nhiên là hoang đường đến cùng cực!”
Tử Thanh thản nhiên cười: “Cha, người biết nương cần đến tột cùng là cái gì không? Nương cùng người vào rừng hoang núi thẳm, chưa từng than khổ một lời? Nàng cùng An Lộc Sơn bắc thượng Phạm Dương, vì sao người không ngẫm lại, một nữ tử yếu đuối, nếu không phải còn muốn cùng người đoàn tụ, như thế nào có thể sống nhẫn nhục tạm bợ vậy đây? Nàng muốn chính là cái mỉm cười bình yên của cha, muốn chính là người một lần nữa nắm chặt tay nàng, cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày.” Tử Thanh nghẹn ngào cười, lau đi nước mắt trên khóe mi: “Ta hoang đường thì thế nào? Cũng tốt hơn là lãnh huyết vô tình như người!” Nghiêm nghị nhìn vào mắt Thanh soái: “Người vĩnh viễn cũng không biết, nương vẫn đều chờ người!”
“Ngươi!” Thanh soái hung hăng quát: “Ngươi còn nói thêm một câu nữa, lập tức xử trí theo quân pháp!”
“Hoặc là, người chém ta, hoặc là để cho ta đi!” Tử Thanh cũng nói lần cuối.
Thanh soái vung tay lên, cho Tử Thanh một cái bạt tai trời giáng: “Ta sẽ không cho ngươi tiếp tục hoang đường!”
“Là ai làm cho đường đường Thanh soái của chúng ta nổi trận lôi đình như thế?” Một thanh âm mềm mại nhu mị vang lên.
Thanh soái không khỏi cả kinh, vội vàng nghênh đón.
“Vi thần bái kiến công chúa.” Thanh soái quỳ một gối xuống, tay phải đặt trước ngực: “Không đón tiếp từ xa, mong công chúa thứ tội.”
“Mạt tướng bái kiến công chúa.” Mọi người bên trong đại trướng đều quỳ gối.
Một con phượng hoàng màu xanh trên tay áo của hắc bào thật dài, phượng nhãn mê li, khóe môi ướt át, dường như ở tuổi ba mươi, nàng chính là ngẩng cao đầu, tựa như nhìn xuống mọi người ở dưới chân: “Mới vừa rồi là ai nói ‘cơm rau dưa, vui vẻ qua ngày’?”
Tử Thanh ôm quyền: “Là ta.”
Tinh tế đánh giá Tử Thanh, Đột Quyết công chúa không khỏi có chút tán thưởng: “Nói hay lắm! Nam nhân nên nói những lời như thế!” Ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch của Triều Cẩm: “Vị này chẳng lẽ chính là nữ Gia Cát trong truyền thuyết, Sử Triều Cẩm?”
Triều Cẩm cúi đầu: “Công chúa quá khen.”
Lạnh lùng cười, Đột Quyết công chúa trừng mắt với Thanh soái: “Mới vừa rồi có người nói với bản cung, hôm nay ngươi cùng tiểu công tử gặp lại, đây chính là chuyện tốt a, sao bản cung vừa đến cửa trướng liền thấy ngươi ra sức đánh nhi tử như thế?”
“Ta…” Thanh soái không biết mở lời thế nào, sao có thể dễ dàng nói ra bởi vì thân nữ nhi của mình thế nhưng lại yêu thương nữ tử, làm ra việc trái với luân thường!
“Khuôn mặt thanh tú như vậy, đánh hỏng thì cũng không tốt.” Công chúa Đột Quyết cười nhẹ: “Chậc chậc, nếu hắn còn muốn đi, thì cứ để cho hắn đi thôi, có đôi khi, chấp niệm trong lòng không giải quyết thì cho dù người lưu lại người của hắn thì cũng không lưu lại được tâm, không phải sao? Thanh tướng quân?”
Thanh soái ngẩn ra, công chúa, những lời này của ngươi đến tột cùng là nói cho ai nghe? “Ý tứ của công chúa là?”
Từ trong tay áo lấy ra một lệnh bài, công chúa Đột Quyết cười nhìn Tử Thanh: “Đây chính là lệnh bài của bản cung, có lệnh bài này, ngươi có thể một đường thẳng ra khỏi Đột Quyết, tuyệt không có người ngăn đón ngươi, mặt khác, bản cung còn ban thưởng cho ngươi một con ngựa tốt, trợ giúp ngươi sớm giải quyết việc trong lòng.”
Kinh ngạc nhìn công chúa Đột Quyết, Tử Thanh bối rối tiếp nhận lệnh bài: “Đa tạ công chúa.”
“Ta thì sao?” Triều Cẩm vội vàng mở miệng.
Đột Quyết công chúa cười kéo Triều Cẩm: “Ngươi đương nhiên là cùng bản cung ở lại chỗ này, hảo hảo nói cho bản cung một chút cố sự của ngươi.”
“Ta tuyệt đối không lưu lại!” Triều Cẩm nhìn Tử Thanh: “Ta thật vất vả mới gặp lại nàng, ta không muốn ở lại!”
Một đôi mắt phượng vẫn không nhúc nhích nhìn Triều Cẩm, tựa hồ nhìn thấu hết thảy. Đột Quyết công chúa cười khẽ: “Chẳng lẽ ngươi sợ bản cung ăn ngươi?”
“Không phải…”
Bỗng nhiên tiến đến bên tai Triều Cẩm, thanh âm như mị hoặc của công chúa Đột Quyết vang lên: “Có đôi khi, nam nhân a, ngươi càng trói buộc chặt thì lại càng không coi là nghiêm túc, thời điểm nên thả thì hãy thả, nói không chừng còn có hi vọng thì sao?” Ánh mắt dừng lại trên người Thanh soái, thanh âm của công chúa Đột Quyết càng nhỏ: “Lúc trước vị Thanh tướng quân này cũng không bỏ xuống được chấp niệm, tự mình đi Phạm Dương một chuyến, đúng không? Bắt đầu từ ngày đó liền không nghĩ tới chuyện rời khỏi bản cung. Vị ý trung nhân này của ngươi nam hạ tới Đại Đường, tất nhiên là trăng trong nước, hoa trong gương mà thôi, dùng chút kiên nhẫn, ngẫu nhiên dụng một ít kế là tất nhiên sẽ dễ như trở bàn tay.”
“Sẽ sao?” Triều Cẩm ngẩn ra, nhưng Tử Thanh không phải là nam tử! Lần này đi, nói không chừng chính là vĩnh viễn xa rời!
“Sẽ…” Đột Quyết công chúa cười nhìn Tử Thanh: “Ngươi có thể yên tâm nam hạ, Sử gia tiểu thư ở nơi này của bản cung, tuyệt đối sẽ không có người nào dám động tới nàng một phần! A Sử Na Côn kia cũng thế!”
Tử Thanh do dự nhìn Thanh soái, Thanh soái nặng nề thở dài: “Công chúa nếu đã mở miệng, vậy bên trong Đột Quyết, ai muốn phản bác dù một phần thì phải hỏi thiết kỵ dưới trướng ta đã!”
“Ta còn không biết, vì sao các ngươi muốn cướp Triều Cẩm?” Tử Thanh đột nhiên hỏi.
Khóe môi Đột Quyết công chúa khẽ cong: “Ngựa thiên lý, cần Bá Nhạc đến chỉ điểm*, thiên hạ này, không phải chỉ là chiến trường của nam nhi, nữ tử cũng nên có chút sắc thái, bản cung nguyện làm Bá Nhạc, mà không biết Sử tiểu thư có nguyện làm thớt thiên lý mã này không?”
(* Ý chỉ cần có ng biết nhận ra tài năng của 1 ng để ủng hộ cho ngta phát huy tài năng, cũng như Bá Nhạc giỏi nhận biết thớt ngựa nào tốt, địch thực là thiên lý mã)
Triều Cẩm cả kinh: “Ta bất quá chỉ là người bình thường…”
“Vân Châu từng chuyện từng chuyện, nếu ngươi là nữ tử bình thường thì sẽ không xứng được gọi là Sử Triều Cẩm!” Đột Quyết công chúa yên lặng nhìn nàng: “Bản cung chính là cần nhân tài như ngươi vậy.”
“Ngươi thế nhưng biết hết thảy mọi việc ở Vân Châu!” Triều Cẩm đại kinh thất sắc.
Đột Quyết công chúa sang sảng cười: “Muốn làm đại sự, tự nhiên phải nhìn xa, nghe được xa, vừa rồi bản cung mới nói với ngươi, nếu ngươi nghe lọt vào tai, trong vòng ba tháng tất sẽ có kết quả ngươi vừa lòng.”
Từ khi nào Đột Quyết lại có một vị công chúa như vậy? Triều Cẩm không khỏi kinh hãi, ở Phạm Dương nhiều năm cũng chưa từng nghe nói qua: “Đến tột cùng thì ngươi là ai?”
“Đột Quyết – Huyền Hoàng công chúa.” Thản nhiên mở miệng, hai tay Huyền Hoàng giang ra: “Các vị tướng quân miễn lễ, xin đứng lên.” Ngữ khí trong đó, không mang theo một tia uy nghiêm nhưng lại làm cho người ta cảm thấy cao cao tại thượng.
“Công chúa từ khi xuất thế liền ở bên trong thánh sơn Đột Quyết vì đại vương mà cầu phúc, mấy tháng gần đây mới trở lại cung, được đại vương cực kì yêu thương.” Thanh soái nhẹ nhàng nói xong liền cởi bội kiếm bên hông xuống, đưa cho Tử Thanh: “Nếu con chấp nhất muốn nam hạ, công chúa cũng đã mở miệng, ta biết không giữ được con, kiếm này có thể tước kim đoạn ngọc*, mang trên người phòng thân cũng tốt.”
(*cắt vàng chặt ngọc)
“Cha…người ngay cả một câu cũng không muốn nói với nương sao?” Tử Thanh tiếp nhận bội kiếm, dùng chút hi vọng cuối cùng hỏi Thanh soái, từng yêu thương, chẳng lẽ nói buông là có thể buông sao?
“Không có gì để nói.” Chém đinh chặt sắt, Thanh soái nói không một tia cảm tình.
“Vậy…kiếm này ta không cần!” Giận dữ ném bội kiếm xuống đất, Tử Thanh nở nụ cười bình yên với Triều Cẩm: “Trong thiên hạ này, thực không có nơi nào an toàn hơn nơi này, Triều Cẩm, chờ ta cứu Nhã nhi ra, ta nghĩ là ta nên đem mọi thứ trong lòng hảo hảo nói với nàng một chút.”
“Những lời khiến người khác tổn thương, ta không muốn nghe.” Triều Cẩm ảm đạm cúi đầu.
Huyền Hoàng công chúa tiến lên vỗ nhẹ Triều Cẩm: “Mọi sự không đến cuối cùng, sao ngươi biết được nhất định là những lời khiến người tổn thương?”
Tử Thanh cười nhẹ, nhìn Huyền Hoàng công chúa: “An nguy của Triều Cẩm phải dựa vào công chúa ngài.”
“Tử Thanh!” Nhịn không được đuổi theo vài bước, lại bị Huyền Hoàng công chúa kéo lại: “Nếu ngươi đuổi theo, ngươi liền thực sự thua.”
“Triều Cẩm, bảo trọng.” Tử Thanh lại nhìn vẻ mặt xanh mét của Thanh soái: “Ta tin tưởng nam nhi một lời nói đáng giá nghìn vàng, người nghe thấy lời công chúa nói, tất nhiên sẽ không bạc đãi Triều Cẩm, phải không?”
Thanh soái nắm chặt tay, gật đầu: “Phải.”
Giãn mi cười, Tử Thanh liền xoay người đi: “Chỉ mong lúc này ngươi sẽ không nói mà không giữ lời!”
Nhìn bóng dáng Tử Thanh cưỡi ngựa đi xa, tâm Thanh soái hơi đau xót, Quảng An, hài tử này quật cường như thế, chân tướng năm đó nàng…Chẳng lẽ nói, ta thật sự hiểu lầm nàng sao?
“Người đâu! Chuẩn bị nước ấm áo ấm cho Sử tiểu thư, bản cung nên vì nàng mà đón gió tẩy trần.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.