Phù Sinh Nhược Mộng - Cuộc Đời Phù Du Như Giấc Mộng
Quyển 1 - Chương 15: Nhất tiễn phá địch
Lưu Diên Trường Ngưng
04/02/2015
Tiếng vó ngựa đột nhiên vang lên giữa đầy trời liệt hỏa. Một chi năm trăm kỵ
binh đột nhiên xé mở một lỗ hổng trước cửa chính đại doanh, từng lưỡi
giáo vung lên xuống, thế công của bạo dân bị kỵ binh đánh bất ngờ mà
chậm lại.
“Vút vút vút –!” Chỉ nghe thấy tiếng gió rít kinh thiên, một mũi tên bay tới bắn trúng đầu tên thủ lĩnh bạo dân.
Lăng Trọng nhân cơ hội một tên này mà huy đao chém xuyên qua yết hầu tên đầu lĩnh, khiến hắn lập tức tuyệt khí.
Thấy lão đại đột tử, bạo dân liền đại loạn, nhằm bốn phương tám hướng mà chạy trốn.
Thu cung xuống ngựa, Tử Thanh vội vàng đi tới chỗ Triều Cẩm, chạm phải ánh mắt kinh hồn còn chưa bình tĩnh của nàng: “May mà tới kịp! Khiến công tử sợ hãi rồi!”
“Bốp!” Một cái tát vang dội dừng trên mặt Tử Thanh, Triều Cẩm cố nén nhịn nước mắt: “Cái tên thiếp thân thị vệ như ngươi rốt cuộc là còn muốn thất trách bao nhiêu lần đây?” Hắn đã trở lại! Hắn không phải nội gián! Không làm hại nàng một chút nào! Trong lòng vạn phần vui sướng, lại chỉ có thể nén nhịn không để lộ dù một phần.
Tử Thanh sửng sốt: “Ta vừa ra khỏi đại trướng liền phát hiện dường như phụ cận có dị động cho nên mới tính cưỡi ngựa đi ra ngoài nhìn xem, ai biết được vừa ra liền thiếu chút nữa bị bắt dừng ngựa, ta sợ xảy ra đại sự gì cho nên liền bỏ chạy khỏi những người đó, chạy thẳng đến Biện Châu, hướng Thứ sử đại nhân mượn binh….Mới đầu Thứ sử đại nhân cũng không tin ta, ta phải khuyên can mãi mới chịu phái năm trăm kỵ binh…” Cô nương cổ đại hung dữ cũng thực nhiều a! Cứu mạng còn bị đánh!
“Ta…ngươi không cần phải nói nữa!” Ngắt lời tử thanh, Triều Cẩm muốn lại gần để xem má nàng có sao không, nhưng lại cố kỵ bốn phía có người. Nhìn trường cung trong tay Tử Thanh, hỏi: “Ngươi thế nhưng lại học được cách bắn tên rồi?’
“Tử Thanh đa tạ công tử dạy có phương pháp.” Tập trung tinh lực, kéo căng dây cung rồi buông tay là được. Bình thường vì để có được một bức ảnh chụp hoàn mỹ nhất thì dù có phải ngây ngốc cầm máy ảnh ngắm cả nữa ngày cũng còn có nữa là, bắn cung nhằm trúng mục tiêu đương nhiên không làm khó được Tử Thanh.
Nhìn cục diện đã được khống chế, Lăng Trọng liền bước nhanh tới, vỗ vai Tử Thanh, mà Tử Thanh chỉ cảm thấy một trận đau đớn bỏng rát: “Nhìn không ra ngươi lại coi như cũng có chút hữu dụng.”
“Ngươi cũng vậy.” Tử Thanh phải hít một hơi: “Công tử không có việc gì là tốt rồi.” Tử Thanh liếc Trịnh Nguyên Hoán một cái, lại thấy mấy binh sĩ mình đã dặn dò lúc trước đều bị thương ngã trên mặt đất, nỗi bất an trong lòng dần dần trở nên lớn hơn, lại liếc nhìn, doanh trướng nơi Nhã Hề ở đã bị đại hỏa thiêu rụi thành tro.
“Nhã Hề cô nương!” Trái tim Tử Thanh như thể bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, một trận nhức nhối như bị phỏng.
“Nàng…nàng ở bên kia….” Trịnh Nguyên Hoán run run chỉ về một hướng.
Tử Thanh vội vàng chạy về hướng đó, đột nhiên bước chân như bị kiềm hãm, trường cung trong tay cũng rơi xuống đất, thứ đập vào mắt trước tiên là màu đỏ tươi của máu khắp bụng Nhã Hề…
“Không! Không thể!” Xông lên phía trước, thân mình Tử Thanh run rẩy mãnh liệt: “Nhã Hề…Nàng sẽ không chết! Sẽ không chết đâu!” Nâng Nhã Hề, nhìn nhãn tình mông lung mơ hồ của nàng, hai hàng lệ nóng hổi lăn nhanh trên gò má: “Là ta đến chậm…”
“Ta…ta vốn muốn dẫn Hề nhi trốn…nhưng mà…” Trịnh Nguyên Hoán muốn giải thích, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tử Thanh chỉ tập trung vào một người, nên cũng không dám nói một câu nào nữa.
Một đao, hai đao, ba đao, bốn đao,… Tâm Tử Thanh như thể bị dày vò vô cùng vô tận. Ta muốn nàng sống! Chỉ cần nàng sống!
“Tử…Tử Thanh…” Thanh âm yếu ớt mơ hồ vang lên bên tai, Tử Thanh tựa cằm lên trán nàng, lắc đầu: “Không cho nói, chờ nàng khỏe lên rồi lại nói cho ta biết! Ta mang nàng đi! Nàng sẽ không có chuyện gì đâu!” Nói xong liền ôm nàng nâng dậy, bờ vai gầy yếu của Nhã Hề tựa trên khải giáp của Tử Thanh, càng khiến thân thể nàng lạnh như băng.
“Y quan! Y quan!” Tử Thanh nhịn không được quát.
“Y quan đang bận việc cứu trị tướng sĩ, không rảnh cứu linh nhân này.” Lăng Trọng lạnh lùng buông một câu.
Cắn răng, “Hảo!”, cẩn thận bế nàng đặt lên lưng ngựa, Tử Thanh cởi bỏ thắt lưng, tháo giáp ngực, xoay người lên ngựa, không cần thiêt để nàng chạm phải thứ lạnh như băng gì đó!
Ôm ấp giữ chặt Nhã Hề, hai chân Tử Thanh kẹp chặt bụng ngựa, điên cuồng thúc ngựa về hướng thành Biện Châu.
“Yến Tử Thanh!” Triều Cẩm mới đuổi theo vài bước đã bị Lăng Trọng ngăn cản.
“Công tử, việc cấp bách, trước tiên thu thập nơi này đã, theo ta nghĩ thì người nên hảo hảo tra xét một chút, xem đến tột cùng là kẻ đánh lén phía sau màn là ai?”
“Ngươi….” Triều Cẩm lại thôi, cảm giác được tiểu muội đang run rẩy nép trong lòng mình: “Toàn quân chỉnh đốn, sau canh ba sẽ tiến đến Biện Châu, dàn quân nghỉ ngơi hồi phục.”
“Giá!” Tử Thanh điên cuồng giục ngựa, nhưng người nằm trong lòng lại nâng lên bàn tay trắng bệch mềm mại áp lên ngực nàng, thì thầm: “Ngươi…cứ để ta đi thôi…”
“Ta không buông!” Đồng dạng câu nói ấy, vang lên chắc chắn kiên định lúc tuấn mã phóng xuyên qua cửa thành Biện Châu, Tử Thanh ôm Nhã Hề càng thêm chặt: “Nghe ta, cái gì cũng đừng nói, ta còn chưa được nghe nàng xướng ca hết…”
“Vậy…lúc này…ta xướng…” Đôi môi tái nhợt của Nhã Hề hơi hơi hé mở, từng tiếng ca đứt quãng theo cổ họng gian nan cất lên: “Nguyện…lang…trường…tương…thủ….tinh…thần…bất….chuyển….di….”* Con ngươi trong suốt, tràn đầy đều là bình yên, lại chậm rãi trở nên ảm đạm.
(*Nguyện cùng chàng nắm tay dài lâu, như những vì sao vĩnh viễn không đổi dời)
Lệ trên khóe mắt Tử Thanh rớt rơi, tích lạc trên má Nhã Hề: “Một câu không đủ, ta muốn nghe càng nhiều càng nhiều hơn nữa…Giá!”
“A……” Khóe miệng mấp máy, một nụ cười tươi thản nhiên nở rộ.
Đột nhiên ghìm cương ngựa, chữ “Hỉ” dán trước cửa ánh vào đáy mắt Tử Thanh.
Tử Thanh vội vàng xuống ngựa, ôm lấy Nhã Hề, toàn bộ thành Biện Châu nàng cũng chỉ biết duy nhất một đại phu ở chỗ này, cũng là tia hi vọng cuối cùng!
“Hoắc đại phu! Hoắc cô nương! Mở cửa! Mở cửa!”
“Là Yến công tử!”
“Không cần mở cửa!”
Trong nháy mắt lúc Hoắc Hương ra mở cửa, Hoắc đại phu lại đè cánh cửa lại: “Tiểu tử này nay Tần mai Sở, chốc lát thì cùng An gia, thoáng chốc đã lại thành người Sử gia, nhất định không phải người tốt gì!”
“Nhưng mà, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nữ nhi!” Hoắc Hương vội la lên.
“Hoắc đại phu! Van cầu ngài, mặc kệ ta là người tốt hay người xấu, chỉ cầu…cầu ngài hãy cứu…cứu lấy nàng!” Tử Thanh bi thiết cầu khẩn, nhìn người trong lòng dần dần suy yếu, không khỏi quỳ xuống: “Ta cầu xin ngài…”
Ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, Hoắc đại phu lại chần chừ: “Ngày mai tiểu nữ sẽ xuất giá, ngươi lại mang cái người tràn đầy huyết tinh vào nhà, vạn nhất làm hỏng hỉ sự của tiểu nữ…”
Người cổ đại đúng là quá mức mê tín như vậy sao? Giờ khắc này Tử Thanh rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà nhất định phải bài trừ tục mê tín thời phong kiến!
“Nếu nàng có chuyện gì, ta cam đoan Hoắc Hương cô nương tuyệt đối không thể lên được kiệu hoa!” Tử Thanh ôm Nhã Hề đứng lên, đột nhiên hung hăng mở miệng.
“Ngươi….”
“Nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ khiến ngươi phải vĩnh viễn hối hận!” Tử Thanh lại hét to một tiếng.
“Cha! Sao người lại có thể lạnh lùng vô tình đến vậy?” Hoắc Hương rưng rưng quát lên, Hoắc đại phu nhất thời sợ run vội vàng mở cửa.
“Yến công tử, huynh mau đưa vị cô nương này vào đi, cha ta không chữa trị, vậy để ta tới cứu!” Hoắc Hương thấy Tử Thanh khóe mắt vương đầy lệ, thân mình không khỏi chấn động, hít sâu một hơi, dẫn Tử Thanh về phía khuê phòng của mình.
“Đa tạ Hoắc cô nương…”
“Lão gia, sao ông lại cho hắn tiến vào…”
“Nếu không cho hắn tiến vào, hắn sẽ hủy nữ nhi nhà chúng ta, ta nào dám chọc giận người Sử gia?”
Tử Thanh cẩn thận buông Nhã Hề ra, Hoắc Hương thấy tay trái quấn băng gạc của nàng nhiễm đầy máu, liền hô: “Tay huynh…”
“Cứu nàng trước đã! Hoắc cô nương, cầu ngươi!”
Hoắc Hương đưa tay kiểm tra mạch đập của Nhã Hề, không khỏi cả kinh: “Lấy y thuật của ta, chỉ sợ không thể cầm máu giúp nàng, hay là để cha…”
Không đợi Hoắc Hương nói xong, Tử Thanh đã xoay người nhằm phía trong viện tử mà lao: “Hoắc đại phu…”
“Ngươi không cần nói, ta cứu, ta cứu….” Rét run nhìn vẻ mặt Tử Thanh, Hoắc đại phu vội vàng vào phòng, tốt nhất giờ cứ làm theo ý cái tên có chút phát cuồng này, bằng không thì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
“Lão gia, ông chờ đã, dù sao bị thương cũng là nữ hài tử, có một số việc vẫn là để ta cùng Hương nhi đi.”
Tử Thanh nhìn ánh nến lay động trong phòng, tâm loạn như ma, chỉ hy vọng hết thảy nàng có thể khỏe mạnh, bình an….
“Vút vút vút –!” Chỉ nghe thấy tiếng gió rít kinh thiên, một mũi tên bay tới bắn trúng đầu tên thủ lĩnh bạo dân.
Lăng Trọng nhân cơ hội một tên này mà huy đao chém xuyên qua yết hầu tên đầu lĩnh, khiến hắn lập tức tuyệt khí.
Thấy lão đại đột tử, bạo dân liền đại loạn, nhằm bốn phương tám hướng mà chạy trốn.
Thu cung xuống ngựa, Tử Thanh vội vàng đi tới chỗ Triều Cẩm, chạm phải ánh mắt kinh hồn còn chưa bình tĩnh của nàng: “May mà tới kịp! Khiến công tử sợ hãi rồi!”
“Bốp!” Một cái tát vang dội dừng trên mặt Tử Thanh, Triều Cẩm cố nén nhịn nước mắt: “Cái tên thiếp thân thị vệ như ngươi rốt cuộc là còn muốn thất trách bao nhiêu lần đây?” Hắn đã trở lại! Hắn không phải nội gián! Không làm hại nàng một chút nào! Trong lòng vạn phần vui sướng, lại chỉ có thể nén nhịn không để lộ dù một phần.
Tử Thanh sửng sốt: “Ta vừa ra khỏi đại trướng liền phát hiện dường như phụ cận có dị động cho nên mới tính cưỡi ngựa đi ra ngoài nhìn xem, ai biết được vừa ra liền thiếu chút nữa bị bắt dừng ngựa, ta sợ xảy ra đại sự gì cho nên liền bỏ chạy khỏi những người đó, chạy thẳng đến Biện Châu, hướng Thứ sử đại nhân mượn binh….Mới đầu Thứ sử đại nhân cũng không tin ta, ta phải khuyên can mãi mới chịu phái năm trăm kỵ binh…” Cô nương cổ đại hung dữ cũng thực nhiều a! Cứu mạng còn bị đánh!
“Ta…ngươi không cần phải nói nữa!” Ngắt lời tử thanh, Triều Cẩm muốn lại gần để xem má nàng có sao không, nhưng lại cố kỵ bốn phía có người. Nhìn trường cung trong tay Tử Thanh, hỏi: “Ngươi thế nhưng lại học được cách bắn tên rồi?’
“Tử Thanh đa tạ công tử dạy có phương pháp.” Tập trung tinh lực, kéo căng dây cung rồi buông tay là được. Bình thường vì để có được một bức ảnh chụp hoàn mỹ nhất thì dù có phải ngây ngốc cầm máy ảnh ngắm cả nữa ngày cũng còn có nữa là, bắn cung nhằm trúng mục tiêu đương nhiên không làm khó được Tử Thanh.
Nhìn cục diện đã được khống chế, Lăng Trọng liền bước nhanh tới, vỗ vai Tử Thanh, mà Tử Thanh chỉ cảm thấy một trận đau đớn bỏng rát: “Nhìn không ra ngươi lại coi như cũng có chút hữu dụng.”
“Ngươi cũng vậy.” Tử Thanh phải hít một hơi: “Công tử không có việc gì là tốt rồi.” Tử Thanh liếc Trịnh Nguyên Hoán một cái, lại thấy mấy binh sĩ mình đã dặn dò lúc trước đều bị thương ngã trên mặt đất, nỗi bất an trong lòng dần dần trở nên lớn hơn, lại liếc nhìn, doanh trướng nơi Nhã Hề ở đã bị đại hỏa thiêu rụi thành tro.
“Nhã Hề cô nương!” Trái tim Tử Thanh như thể bị ngọn lửa nóng rực thiêu đốt, một trận nhức nhối như bị phỏng.
“Nàng…nàng ở bên kia….” Trịnh Nguyên Hoán run run chỉ về một hướng.
Tử Thanh vội vàng chạy về hướng đó, đột nhiên bước chân như bị kiềm hãm, trường cung trong tay cũng rơi xuống đất, thứ đập vào mắt trước tiên là màu đỏ tươi của máu khắp bụng Nhã Hề…
“Không! Không thể!” Xông lên phía trước, thân mình Tử Thanh run rẩy mãnh liệt: “Nhã Hề…Nàng sẽ không chết! Sẽ không chết đâu!” Nâng Nhã Hề, nhìn nhãn tình mông lung mơ hồ của nàng, hai hàng lệ nóng hổi lăn nhanh trên gò má: “Là ta đến chậm…”
“Ta…ta vốn muốn dẫn Hề nhi trốn…nhưng mà…” Trịnh Nguyên Hoán muốn giải thích, nhưng lại phát hiện ánh mắt Tử Thanh chỉ tập trung vào một người, nên cũng không dám nói một câu nào nữa.
Một đao, hai đao, ba đao, bốn đao,… Tâm Tử Thanh như thể bị dày vò vô cùng vô tận. Ta muốn nàng sống! Chỉ cần nàng sống!
“Tử…Tử Thanh…” Thanh âm yếu ớt mơ hồ vang lên bên tai, Tử Thanh tựa cằm lên trán nàng, lắc đầu: “Không cho nói, chờ nàng khỏe lên rồi lại nói cho ta biết! Ta mang nàng đi! Nàng sẽ không có chuyện gì đâu!” Nói xong liền ôm nàng nâng dậy, bờ vai gầy yếu của Nhã Hề tựa trên khải giáp của Tử Thanh, càng khiến thân thể nàng lạnh như băng.
“Y quan! Y quan!” Tử Thanh nhịn không được quát.
“Y quan đang bận việc cứu trị tướng sĩ, không rảnh cứu linh nhân này.” Lăng Trọng lạnh lùng buông một câu.
Cắn răng, “Hảo!”, cẩn thận bế nàng đặt lên lưng ngựa, Tử Thanh cởi bỏ thắt lưng, tháo giáp ngực, xoay người lên ngựa, không cần thiêt để nàng chạm phải thứ lạnh như băng gì đó!
Ôm ấp giữ chặt Nhã Hề, hai chân Tử Thanh kẹp chặt bụng ngựa, điên cuồng thúc ngựa về hướng thành Biện Châu.
“Yến Tử Thanh!” Triều Cẩm mới đuổi theo vài bước đã bị Lăng Trọng ngăn cản.
“Công tử, việc cấp bách, trước tiên thu thập nơi này đã, theo ta nghĩ thì người nên hảo hảo tra xét một chút, xem đến tột cùng là kẻ đánh lén phía sau màn là ai?”
“Ngươi….” Triều Cẩm lại thôi, cảm giác được tiểu muội đang run rẩy nép trong lòng mình: “Toàn quân chỉnh đốn, sau canh ba sẽ tiến đến Biện Châu, dàn quân nghỉ ngơi hồi phục.”
“Giá!” Tử Thanh điên cuồng giục ngựa, nhưng người nằm trong lòng lại nâng lên bàn tay trắng bệch mềm mại áp lên ngực nàng, thì thầm: “Ngươi…cứ để ta đi thôi…”
“Ta không buông!” Đồng dạng câu nói ấy, vang lên chắc chắn kiên định lúc tuấn mã phóng xuyên qua cửa thành Biện Châu, Tử Thanh ôm Nhã Hề càng thêm chặt: “Nghe ta, cái gì cũng đừng nói, ta còn chưa được nghe nàng xướng ca hết…”
“Vậy…lúc này…ta xướng…” Đôi môi tái nhợt của Nhã Hề hơi hơi hé mở, từng tiếng ca đứt quãng theo cổ họng gian nan cất lên: “Nguyện…lang…trường…tương…thủ….tinh…thần…bất….chuyển….di….”* Con ngươi trong suốt, tràn đầy đều là bình yên, lại chậm rãi trở nên ảm đạm.
(*Nguyện cùng chàng nắm tay dài lâu, như những vì sao vĩnh viễn không đổi dời)
Lệ trên khóe mắt Tử Thanh rớt rơi, tích lạc trên má Nhã Hề: “Một câu không đủ, ta muốn nghe càng nhiều càng nhiều hơn nữa…Giá!”
“A……” Khóe miệng mấp máy, một nụ cười tươi thản nhiên nở rộ.
Đột nhiên ghìm cương ngựa, chữ “Hỉ” dán trước cửa ánh vào đáy mắt Tử Thanh.
Tử Thanh vội vàng xuống ngựa, ôm lấy Nhã Hề, toàn bộ thành Biện Châu nàng cũng chỉ biết duy nhất một đại phu ở chỗ này, cũng là tia hi vọng cuối cùng!
“Hoắc đại phu! Hoắc cô nương! Mở cửa! Mở cửa!”
“Là Yến công tử!”
“Không cần mở cửa!”
Trong nháy mắt lúc Hoắc Hương ra mở cửa, Hoắc đại phu lại đè cánh cửa lại: “Tiểu tử này nay Tần mai Sở, chốc lát thì cùng An gia, thoáng chốc đã lại thành người Sử gia, nhất định không phải người tốt gì!”
“Nhưng mà, dù sao hắn cũng là ân nhân cứu mạng của nữ nhi!” Hoắc Hương vội la lên.
“Hoắc đại phu! Van cầu ngài, mặc kệ ta là người tốt hay người xấu, chỉ cầu…cầu ngài hãy cứu…cứu lấy nàng!” Tử Thanh bi thiết cầu khẩn, nhìn người trong lòng dần dần suy yếu, không khỏi quỳ xuống: “Ta cầu xin ngài…”
Ngửi được mùi máu tươi nồng đậm, Hoắc đại phu lại chần chừ: “Ngày mai tiểu nữ sẽ xuất giá, ngươi lại mang cái người tràn đầy huyết tinh vào nhà, vạn nhất làm hỏng hỉ sự của tiểu nữ…”
Người cổ đại đúng là quá mức mê tín như vậy sao? Giờ khắc này Tử Thanh rốt cục cũng hiểu được vì cái gì mà nhất định phải bài trừ tục mê tín thời phong kiến!
“Nếu nàng có chuyện gì, ta cam đoan Hoắc Hương cô nương tuyệt đối không thể lên được kiệu hoa!” Tử Thanh ôm Nhã Hề đứng lên, đột nhiên hung hăng mở miệng.
“Ngươi….”
“Nếu ngươi không mở cửa, ta sẽ khiến ngươi phải vĩnh viễn hối hận!” Tử Thanh lại hét to một tiếng.
“Cha! Sao người lại có thể lạnh lùng vô tình đến vậy?” Hoắc Hương rưng rưng quát lên, Hoắc đại phu nhất thời sợ run vội vàng mở cửa.
“Yến công tử, huynh mau đưa vị cô nương này vào đi, cha ta không chữa trị, vậy để ta tới cứu!” Hoắc Hương thấy Tử Thanh khóe mắt vương đầy lệ, thân mình không khỏi chấn động, hít sâu một hơi, dẫn Tử Thanh về phía khuê phòng của mình.
“Đa tạ Hoắc cô nương…”
“Lão gia, sao ông lại cho hắn tiến vào…”
“Nếu không cho hắn tiến vào, hắn sẽ hủy nữ nhi nhà chúng ta, ta nào dám chọc giận người Sử gia?”
Tử Thanh cẩn thận buông Nhã Hề ra, Hoắc Hương thấy tay trái quấn băng gạc của nàng nhiễm đầy máu, liền hô: “Tay huynh…”
“Cứu nàng trước đã! Hoắc cô nương, cầu ngươi!”
Hoắc Hương đưa tay kiểm tra mạch đập của Nhã Hề, không khỏi cả kinh: “Lấy y thuật của ta, chỉ sợ không thể cầm máu giúp nàng, hay là để cha…”
Không đợi Hoắc Hương nói xong, Tử Thanh đã xoay người nhằm phía trong viện tử mà lao: “Hoắc đại phu…”
“Ngươi không cần nói, ta cứu, ta cứu….” Rét run nhìn vẻ mặt Tử Thanh, Hoắc đại phu vội vàng vào phòng, tốt nhất giờ cứ làm theo ý cái tên có chút phát cuồng này, bằng không thì mạng nhỏ cũng khó bảo toàn.
“Lão gia, ông chờ đã, dù sao bị thương cũng là nữ hài tử, có một số việc vẫn là để ta cùng Hương nhi đi.”
Tử Thanh nhìn ánh nến lay động trong phòng, tâm loạn như ma, chỉ hy vọng hết thảy nàng có thể khỏe mạnh, bình an….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.