Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình
Chương 240: Át chủ bài của hắn
Cheengcheeng
27/04/2021
Cả Bạch Thiếu Đình và Nhiếp Lăng Hàn đều không lên tiếng.
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn hỏi: “Lăng Hàn người nghĩ sao?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Thần cảm thấy hành vi lần này không giống với Ninh vương, lẽ nào hắn đã thay đổi cách thức? Thần đang nghĩ có phải do thế lực khác, chẳng hạn như dư đảng Bắc Di, hoặc các dư đảng khác?”
Bạch Thiếu Đình nói: “Nhưng có một điều chắc chắn, những người này thực sự rất quen thuộc với cung điện. Ninh vương bây giờ đúng là thay đổi rất nhiều, chỉ dựa vào việc hắn ta giết hại dân lành trong thành là đã có thể nhận ra, những kẻ thủ đoạn tàn nhẫn đêm hôm đó cũng có thể là hắn.”
Lê Hiền gật đầu.
“Về việc thả công chúa đi, cũng chỉ có Ninh vương mới làm được. Ninh vương không hề biết Tử Vi chính là Hoàng hậu trước đây, hắn dẫu sao cũng hòa hảo với Bắc Di, thả công chúa Bắc Di đi saunày cũng dễ nói chuyện.” Bạch Thiếu Đình nói.
Hàn Chi Đào hỏi: “Nhưng hắn ta lại bắt cóc công chúa làm gì? Bắt cóc công chúa nhưng lại không gặp nàng, sau đó lại thả nàng đi.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Có lẽ Ninh vương bắt cóc công chúa là vì sợ lúc tấn công Hoàng cung, khi ám sát Hoàng thượng giết nhầm công chúa. Ám sát Hoàng thượng thất bại, nhưng đem theo công chúa lại cảm thấy phiền phức?”
Duệ vương gật đầu: "Có thể là như vậy. Kẻ bắt cóc Tử Vi dường như không muốn làm tổn thương Tử Vi...
Lê Hiên ngay lập tức nói: "Cái gì mà không muốn làm tổn thương! Lúc bắt cóc đã làm hai rồi!”
Duệ vương lập tức im miệng.
Lê Hiền nói: “Lăng Hàn. ngươi cử người do thám tung tích của Ninh vương, tiếp theo đó, chúng ta tập trung tinh lực đánh chiếm nước Thượng Đan!”Sắc mặt Lê Hiên rất nghiêm túc, đại bản doanh gần như bị nổ tung, đây không phải là sự khiêu khích trắng trợn sao?
Hắn thấy Tử Vi chau mày bèn hỏi: “Nàng có gì muốn nói sao?”
Tử Vi nói: “Cuối cùng kẻ nào đến ám sát Hoàng thượng mà phải điều động đến đội Thương Long?”
Cổ Phàm lại cúi gằm xuống.
Hàn Chi Đào nói: “Chiêu thức của những kẻ đó tàn độc ma quái, hành động nhanh lẹ, đều là những sát thủ đã được đào tạo bài bản, đến đi không để lại dấu vết, những kẻ bị thương không chạy được đều uống thuốc độc tự vẫn, không để lại chút manh mối nào”
Tử Vi hỏi Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình: “Sư huynh và Bạch đại ca cũng không nhìn ra manh mối nào ư?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Đúng vậy, nhóm người đó đã được đào tạo nghiêm ngặt, không phải là những kẻ tấn công thông thường.”Trong lòng Tử Vị thấp thỏm không yên, đến cả sư huynh và Bạch đại ca đều không có manh mối nào, những kẻ đó có thể là ai được?
Tiểu Quý Tử đã đưa người sắp xếp xong xuôi bữa trưa, vết thương của Lê Hiến chủ yếu ở tay phải và chân phải. Khi ăn hắn rất tốn sức.
Tử Vi tự mình đút cho Hoàng thượng, nàng không giống như những người khác cung kính Hoàng thượng, mà như đang đút thức ăn cho một đứa trẻ, Lê Hiện uống canh, nước canh dính bên miệng, khi khăn tay của Lưu Tô vừa được đưa lên thì Tử Vi đã dùng tay áo của mình lau cho hắn.
Giống như một đôi vợ chồng đã ở bên nhau nhiều năm.
Nhìn vậy, trái tim Lưu Tô thổn thức, nàng nhớ đến tình cảm mặn nồng của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu. Giờ đây, xương cốt của Hoàng hậu còn chưa lạnh, an táng còn chưa đến một tháng, Hoàng thượng và vị Tử Vi công chúa này đã ân ái như vậy. Tình yêu của namnhân, đúng là không đáng tin.
Nàng nhớ vị Hoàng hậu đó luôn rất tốt với bọn họ, với sự giúp đỡ của nàng, Trân Châu mới gả cho Duệ vương, Hoàng hậu cũng rất tốt với các cung nữ. Vị Tử Vi công chúa này, tuy rằng không tệ nhưng không thể so với Hoàng hậu. Hơn nữa, nàng ta còn chưa được gả cho Hoàng thượng mà ân cần vồn vã như vậy, khiến Lưu Tô cảm thấy rất không thoải mái.
Mọi người lại cùng thảo luận về chính trị trên triều hôm nay, bàn về giáo dục của các nước, cách tuyển chọn nhân tài, đề xuất không có ranh giới, bất kể bối cảnh gia đình, rồi lại thương lượng về vấn đề nộp thuế
Tử Vi và Lưu Tô giúp ngự y thay thuốc cho Hoàng thượng. Tử Vi nhìn thấy viết thương của hắn đã lành miệng rồi, đã không còn gì đáng ngại.
Mọi người ở điện Lâm Hoa hơn một canh giờ, thấy đã đến giờ Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, nên chuẩn bị rời đi.Khi tiến bọn họ ra cửa, Tử Vị cố tình đi tiền Nhiếp Lăng Hàn: "Sư huynh, mấy ngày trước, muội có đến quán trọ trước đây huynh hay dẫn muội đến ăn, ở đó muội nhìn thấy một người rất giống huynh, đáng tiếc hắn đi nhanh quá, không nhìn rõ lắm.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ồ, có khả năng, đúng là ta có đến đấy dùng cơm, cùng với mấy bằng hữu cũ, sao muội không gọi ta?"
Tử Vi nói: “Khi muội nhìn thấy huynh, huynh đang đi ra ngoài, muội có gọi, nhưng huynh không nghe thấy”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Những ngày này nhiều việc quá, chuyện của phụ thân, trong nhà lại giục chuyện hôn sự, ta có chút phiền muộn, có lẽ là không nghe thấy
Tử Vi gật đầu: “Muội đã bảo mà, sao sư huynh lại không ngó ngàng đến muội chứ. Sư huynh biết Lưu Xung không? Hắn chết rồi. Hắn đến Hoàng cung, ngã từ bức tường phía tây của cung Trường Tín xuống. Hắn bị người khác đánhtrọng thương đến chết, vết thương đó rất kì lạ, giống như xương và da bị tách rời khỏi nhau vậy."
Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ một lúc: “Vết thương kiểu đấy đúng là rất hiếm gặp, rất giống Bát cốt trảo của Bát cốt thần công. Chỉ là Bát cốt thần công đã thất truyền từ lâu rồi.”
“Bây giờ muội cảm thấy rất kì lạ. Tại sao Lưu Xung lại liều mình vào cung gặp muội chứ?"
Nhiếp Lăng Hàn trầm mặc một lúc: “Đúng là có chút nghi hoặc. Có lẽ hắn muốn gặp muội, hắn đối xử với Tuyết Yên luôn rất tốt, có thể hắn nghe thấy tin tức muội là Tuyết Yên? Nhưng không có khả năng này, chuyện này chỉ có vài người chúng ta biết."
Tử Vi nói: “Muôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ừm, ta hiểu ý của muội, ta sẽ cho người điều tra gần đây Lưu Xung làm gì, tiếp xúc với ai.”Sau khi tiến bạn họ đi, Tử Vi quay về dien Lam Hoa
Lê Hiền mặt mày xám xi nhìn Tử Vị "Sao lâu thế đã nói những gì tôi
Tử Vi mỉm cười và nói “Nói vài lời với sự huynh. Thiếp muốn hỏi về chuyện của Lưu Xung”
"Chuyện đó nàng vẫn chưa từ bỏ à? Lê Hiện hỏi,
Tử Vị trầm tư: “Chưa, lúc trước khi ở Tuyết gia, Lưu Xung đối với thiếp rất tốt. Vì thế chuyện này luôn ghim trong tim thiếp. Thứ nhất, hắn chết không rõ ràng, thứ hai, thiếp luôn cảm thấy hắn liều minh xông vào Hoàng cung chắc chắn là có chuyện muốn nói với thiếp
“Được rồi, trầm đã ra lệnh cho người điều tra. Lê Hiền nói, nói xong nhìn Tử Vi một cái: “Nàng có phải đã bảo Nhiếp Lăng Hàn đi điều tra rồi?”
Tử Vi nói: “Không, không, Hoàng thượng cử người đi điều tra có phải nhanh hơn không?Sắc mặt của Lê Hiến cuối cùng cũng không đen xịt nữa.
Tử Vi cười cũng không được, khóc cũng không xong, lườm hẳn một cái: “Huynh ấy cũng sắp thành thân rồi, chàng suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế!”
Lê Hiên vươn tay ôm lấy Tử Vi: “Mau đến đây, đến bên cạnh trẫm, lâu lắm rồi trầm không an tâm nghỉ ngơi, hôm nay muốn được bù đắp.
Những gì hắn nói đúng là sự thật. Quầng thâm đen dưới mắt đã nói rõ hắn nghỉ ngơi không tốt.
Tử Vi ngoan ngoãn lên giường, Lê Hiến ôm lấy nàng, áp nàng vào ngực, hài lòng nhắm mắt lại.
Nàng đưa hai tay ôm lấy cánh tay của Lê Hiên, đặt tay hắn lên môi và thì thầm: “Đội Thương Long là lớp phòng thủ cuối cùng của chàng sao?”
Lê Hiến bắt lấy tay nàng: “Nàng đừng lo lắng nữa, trẫm có thể bảo vệ chính mình. Trẫm chỉ sợ nàng xảy ra chuyện”Lê Hiên không hề nói cho nàng biết con át cuối cùng của hắn. Tử Vi cũng không hỏi nữa.
Tử Vi có một ý nghĩ rất kỳ lạ. Những người đó đánh trống khua chiêng đến ám sát Lê Hiên, có lẽ là muốn thăm dò thực lực của Lê Hiên, hoặc giả muốn xem chiêu bài cuối cùng của Lê Hiên.
Tử Vi không kìm được mà rùng mình vì chính những suy nghĩ của mình.
Lê Hiên nhìn Nhiếp Lăng Hàn hỏi: “Lăng Hàn người nghĩ sao?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Thần cảm thấy hành vi lần này không giống với Ninh vương, lẽ nào hắn đã thay đổi cách thức? Thần đang nghĩ có phải do thế lực khác, chẳng hạn như dư đảng Bắc Di, hoặc các dư đảng khác?”
Bạch Thiếu Đình nói: “Nhưng có một điều chắc chắn, những người này thực sự rất quen thuộc với cung điện. Ninh vương bây giờ đúng là thay đổi rất nhiều, chỉ dựa vào việc hắn ta giết hại dân lành trong thành là đã có thể nhận ra, những kẻ thủ đoạn tàn nhẫn đêm hôm đó cũng có thể là hắn.”
Lê Hiền gật đầu.
“Về việc thả công chúa đi, cũng chỉ có Ninh vương mới làm được. Ninh vương không hề biết Tử Vi chính là Hoàng hậu trước đây, hắn dẫu sao cũng hòa hảo với Bắc Di, thả công chúa Bắc Di đi saunày cũng dễ nói chuyện.” Bạch Thiếu Đình nói.
Hàn Chi Đào hỏi: “Nhưng hắn ta lại bắt cóc công chúa làm gì? Bắt cóc công chúa nhưng lại không gặp nàng, sau đó lại thả nàng đi.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Có lẽ Ninh vương bắt cóc công chúa là vì sợ lúc tấn công Hoàng cung, khi ám sát Hoàng thượng giết nhầm công chúa. Ám sát Hoàng thượng thất bại, nhưng đem theo công chúa lại cảm thấy phiền phức?”
Duệ vương gật đầu: "Có thể là như vậy. Kẻ bắt cóc Tử Vi dường như không muốn làm tổn thương Tử Vi...
Lê Hiên ngay lập tức nói: "Cái gì mà không muốn làm tổn thương! Lúc bắt cóc đã làm hai rồi!”
Duệ vương lập tức im miệng.
Lê Hiền nói: “Lăng Hàn. ngươi cử người do thám tung tích của Ninh vương, tiếp theo đó, chúng ta tập trung tinh lực đánh chiếm nước Thượng Đan!”Sắc mặt Lê Hiên rất nghiêm túc, đại bản doanh gần như bị nổ tung, đây không phải là sự khiêu khích trắng trợn sao?
Hắn thấy Tử Vi chau mày bèn hỏi: “Nàng có gì muốn nói sao?”
Tử Vi nói: “Cuối cùng kẻ nào đến ám sát Hoàng thượng mà phải điều động đến đội Thương Long?”
Cổ Phàm lại cúi gằm xuống.
Hàn Chi Đào nói: “Chiêu thức của những kẻ đó tàn độc ma quái, hành động nhanh lẹ, đều là những sát thủ đã được đào tạo bài bản, đến đi không để lại dấu vết, những kẻ bị thương không chạy được đều uống thuốc độc tự vẫn, không để lại chút manh mối nào”
Tử Vi hỏi Nhiếp Lăng Hàn và Bạch Thiếu Đình: “Sư huynh và Bạch đại ca cũng không nhìn ra manh mối nào ư?”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Đúng vậy, nhóm người đó đã được đào tạo nghiêm ngặt, không phải là những kẻ tấn công thông thường.”Trong lòng Tử Vị thấp thỏm không yên, đến cả sư huynh và Bạch đại ca đều không có manh mối nào, những kẻ đó có thể là ai được?
Tiểu Quý Tử đã đưa người sắp xếp xong xuôi bữa trưa, vết thương của Lê Hiến chủ yếu ở tay phải và chân phải. Khi ăn hắn rất tốn sức.
Tử Vi tự mình đút cho Hoàng thượng, nàng không giống như những người khác cung kính Hoàng thượng, mà như đang đút thức ăn cho một đứa trẻ, Lê Hiện uống canh, nước canh dính bên miệng, khi khăn tay của Lưu Tô vừa được đưa lên thì Tử Vi đã dùng tay áo của mình lau cho hắn.
Giống như một đôi vợ chồng đã ở bên nhau nhiều năm.
Nhìn vậy, trái tim Lưu Tô thổn thức, nàng nhớ đến tình cảm mặn nồng của Hoàng thượng dành cho Hoàng hậu. Giờ đây, xương cốt của Hoàng hậu còn chưa lạnh, an táng còn chưa đến một tháng, Hoàng thượng và vị Tử Vi công chúa này đã ân ái như vậy. Tình yêu của namnhân, đúng là không đáng tin.
Nàng nhớ vị Hoàng hậu đó luôn rất tốt với bọn họ, với sự giúp đỡ của nàng, Trân Châu mới gả cho Duệ vương, Hoàng hậu cũng rất tốt với các cung nữ. Vị Tử Vi công chúa này, tuy rằng không tệ nhưng không thể so với Hoàng hậu. Hơn nữa, nàng ta còn chưa được gả cho Hoàng thượng mà ân cần vồn vã như vậy, khiến Lưu Tô cảm thấy rất không thoải mái.
Mọi người lại cùng thảo luận về chính trị trên triều hôm nay, bàn về giáo dục của các nước, cách tuyển chọn nhân tài, đề xuất không có ranh giới, bất kể bối cảnh gia đình, rồi lại thương lượng về vấn đề nộp thuế
Tử Vi và Lưu Tô giúp ngự y thay thuốc cho Hoàng thượng. Tử Vi nhìn thấy viết thương của hắn đã lành miệng rồi, đã không còn gì đáng ngại.
Mọi người ở điện Lâm Hoa hơn một canh giờ, thấy đã đến giờ Hoàng thượng cần nghỉ ngơi, nên chuẩn bị rời đi.Khi tiến bọn họ ra cửa, Tử Vị cố tình đi tiền Nhiếp Lăng Hàn: "Sư huynh, mấy ngày trước, muội có đến quán trọ trước đây huynh hay dẫn muội đến ăn, ở đó muội nhìn thấy một người rất giống huynh, đáng tiếc hắn đi nhanh quá, không nhìn rõ lắm.
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ồ, có khả năng, đúng là ta có đến đấy dùng cơm, cùng với mấy bằng hữu cũ, sao muội không gọi ta?"
Tử Vi nói: “Khi muội nhìn thấy huynh, huynh đang đi ra ngoài, muội có gọi, nhưng huynh không nghe thấy”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Những ngày này nhiều việc quá, chuyện của phụ thân, trong nhà lại giục chuyện hôn sự, ta có chút phiền muộn, có lẽ là không nghe thấy
Tử Vi gật đầu: “Muội đã bảo mà, sao sư huynh lại không ngó ngàng đến muội chứ. Sư huynh biết Lưu Xung không? Hắn chết rồi. Hắn đến Hoàng cung, ngã từ bức tường phía tây của cung Trường Tín xuống. Hắn bị người khác đánhtrọng thương đến chết, vết thương đó rất kì lạ, giống như xương và da bị tách rời khỏi nhau vậy."
Nhiếp Lăng Hàn suy nghĩ một lúc: “Vết thương kiểu đấy đúng là rất hiếm gặp, rất giống Bát cốt trảo của Bát cốt thần công. Chỉ là Bát cốt thần công đã thất truyền từ lâu rồi.”
“Bây giờ muội cảm thấy rất kì lạ. Tại sao Lưu Xung lại liều mình vào cung gặp muội chứ?"
Nhiếp Lăng Hàn trầm mặc một lúc: “Đúng là có chút nghi hoặc. Có lẽ hắn muốn gặp muội, hắn đối xử với Tuyết Yên luôn rất tốt, có thể hắn nghe thấy tin tức muội là Tuyết Yên? Nhưng không có khả năng này, chuyện này chỉ có vài người chúng ta biết."
Tử Vi nói: “Muôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.”
Nhiếp Lăng Hàn nói: “Ừm, ta hiểu ý của muội, ta sẽ cho người điều tra gần đây Lưu Xung làm gì, tiếp xúc với ai.”Sau khi tiến bạn họ đi, Tử Vi quay về dien Lam Hoa
Lê Hiền mặt mày xám xi nhìn Tử Vị "Sao lâu thế đã nói những gì tôi
Tử Vi mỉm cười và nói “Nói vài lời với sự huynh. Thiếp muốn hỏi về chuyện của Lưu Xung”
"Chuyện đó nàng vẫn chưa từ bỏ à? Lê Hiện hỏi,
Tử Vị trầm tư: “Chưa, lúc trước khi ở Tuyết gia, Lưu Xung đối với thiếp rất tốt. Vì thế chuyện này luôn ghim trong tim thiếp. Thứ nhất, hắn chết không rõ ràng, thứ hai, thiếp luôn cảm thấy hắn liều minh xông vào Hoàng cung chắc chắn là có chuyện muốn nói với thiếp
“Được rồi, trầm đã ra lệnh cho người điều tra. Lê Hiền nói, nói xong nhìn Tử Vi một cái: “Nàng có phải đã bảo Nhiếp Lăng Hàn đi điều tra rồi?”
Tử Vi nói: “Không, không, Hoàng thượng cử người đi điều tra có phải nhanh hơn không?Sắc mặt của Lê Hiến cuối cùng cũng không đen xịt nữa.
Tử Vi cười cũng không được, khóc cũng không xong, lườm hẳn một cái: “Huynh ấy cũng sắp thành thân rồi, chàng suốt ngày nghĩ linh tinh gì thế!”
Lê Hiên vươn tay ôm lấy Tử Vi: “Mau đến đây, đến bên cạnh trẫm, lâu lắm rồi trầm không an tâm nghỉ ngơi, hôm nay muốn được bù đắp.
Những gì hắn nói đúng là sự thật. Quầng thâm đen dưới mắt đã nói rõ hắn nghỉ ngơi không tốt.
Tử Vi ngoan ngoãn lên giường, Lê Hiến ôm lấy nàng, áp nàng vào ngực, hài lòng nhắm mắt lại.
Nàng đưa hai tay ôm lấy cánh tay của Lê Hiên, đặt tay hắn lên môi và thì thầm: “Đội Thương Long là lớp phòng thủ cuối cùng của chàng sao?”
Lê Hiến bắt lấy tay nàng: “Nàng đừng lo lắng nữa, trẫm có thể bảo vệ chính mình. Trẫm chỉ sợ nàng xảy ra chuyện”Lê Hiên không hề nói cho nàng biết con át cuối cùng của hắn. Tử Vi cũng không hỏi nữa.
Tử Vi có một ý nghĩ rất kỳ lạ. Những người đó đánh trống khua chiêng đến ám sát Lê Hiên, có lẽ là muốn thăm dò thực lực của Lê Hiên, hoặc giả muốn xem chiêu bài cuối cùng của Lê Hiên.
Tử Vi không kìm được mà rùng mình vì chính những suy nghĩ của mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.