Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình
Chương 177: Giữ gìn vì ai
Cheengcheeng
07/04/2021
Nhìn thấy Tuyết Yên vẫn đang cười yếu ớt, Lê Hiên
nheo mắt lại.
“Tuyết Yên, trãẫm muốn xem nàng có thể chịu đựng
bao nhiêu vì hắn.” Hắn ném nàng lên phản, ngón tay
quấn dây xích lên tay mình.
Tuyết Yên nằm ở đó, bụng dưới trắng như tuyết lộ ra,
trong ngục lạnh lẽo, toàn thân Tuyết Yên run rẩy, môi
nàng tím tái. Nàng đưa hai tay bảo vệ bụng, rúc đầu
vào trong chăn trên giường.
Từ khi nàng mang thai, Lê Hiên chưa từng nhìn nàng
ở khoảng cách gần như thế.
Hản xé rách áo trong của nàng, nhìn cơ thể trắng như:
tuyết của nàng, tay phải của nàng đang nhẹ nhàng
vuốt ve cái bụng tròn kia. Bàn tay hản thô lỗ, vạch lên
da thịt mềm mại của nàng, Tuyết Yên chậm rãi trượt
bàn tay lên đó, cảm nhận được nỗi hận sâu đậm.
Lê Hiên nhìn nàng, hẳn sai người đưa thẻ bài miễn tử
tới cho nàng, vậy mà nàng lại không muốn!
Hắn càng lúc càng phẫn nộ: “Chẳng phải nàng rất
muốn chạy trốn à, vì sao không trốn, nàng muốn chết
như vậy sao?”
“Đúng vậy, Tuyết Yên mệt mỏi rồi. Chết thì sẽ không
còn ai uổng mạng vì thiếp nữa. Thiếp và Điền Minh
không có gì cả, người đổ oan cho hắn rồi.”
Lê Hiên cười lạnh: “Điền Minh đã đi quá giới hạn bổn
phận của mình. Người bên cạnh trấm không thể có.
một chút ý nghĩ khác.”
“Người giết hắn bởi vì hắn giấu người làm chuyện
giúp ta thật sao?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Hiên không trả lời, hồi lâu sau mới nói: “Người bên
cạnh trãm nhất định phải trung thành tuyệt đối với
trãm, không thể có một chút ý nghĩ khác.”
Hắn xốc chăn mềm đắp trên mặt nàng lên, cơ thể
nàng không hề che chắn mà hiện lên trước mắt hắn,
Tuyết Yên nhìn hán, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh
mắt quyến rũ âm u, nghiền ngẫm đùa cợt.
Tuyết Yên giãy giụa muốn rời khỏi sự giam cầm của
hản, eo lại bị hãn siết chặt, không động đậy được.
Áo trong rách nát, rơi ra một cái kết tóc buộc dây đỏ,
nàng và hắn đều khẽ giật mình.
Khi trị bệnh ở núi Tử Vi, Tuyết Yên đã buộc tóc của
mình và tóc của Lê Hiên vào nhau làm thành cái kết
tóc này. Nàng vẫn luôn mang trên người. Hắn đã làm
mất, hôm đó hắn phát hiện cái này ở chỗ Điền Minh,
hẩn đã nổi giận giết Điền Minh.
Bàn tay lạnh lẽo của nàng đột nhiên chụp lên đôi mắt hắn.
Hắn ngẩn người một lát, đột nhiên nắm chặt tay
nàng bỏ vào trong y phục của mình.
Tia ấm áp đó khiến đôi mắt Tuyết Yên ẩm ướt. Nàng
cho rằng lòng nàng đã đủ cứng rắn.
Nàng vốn cho rằng đã muốn buông tay thì buông bỏ
tất cả. Đừng có một vhut1 lưu luyến. Nàng chết rồi,
mọi người đều sẽ tốt.
Thế nhưng một động tác tùy ý của Lê Hiên lại khiến
cho nàng sinh lòng tham. Nàng không giấy giụa nữa,
mặc cho hắn nắm tay mình.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, oán hận buông
tay, ánh mắt rơi trên cái bụng tròn vo của nàng, khóe
miệng mỉm cười, hắn cởi áo khoác của mình ra, ôm
ngang nàng lên.
Tuyết Yên đột nhiên hiểu hän muốn làm gì, nàng liều
mạng giãy giụa, mắt cá chân chảy máu lênh láng.
“Đừng đụng vào thiếp! Đây là nhà giam, thiếp là
phạm nhân tử hình, Hoàng thượng không sợ dính xúi quẩy sao!”
Hắn kéo căng dây xích trong tay. Tuyết Yên đau đến
mức cúi người.
Dường như nàng lờ mờ nhìn thấy kiếp trước của
mình. Khung cảnh giống nhau như thế, đây là cảnh
trong mơ sao? Hay là, đó là cảnh trong mơ?
Tiếng thê lương của nữ nhân truyền ra bên ngoài,
người bên ngoài nín hơi đi đến chỗ cách xa cửa.
Nàng co lại vào bên trong, mắt chứa đầy nước mắt,
căm tức nhìn hắn.
Hảẳn nhìn xuống nàng, ánh mát lạnh lẽo lại nóng rực,
còn kèm theo hận, giận, hoặc là thứ gì khác, bản thân
Lê Hiên cũng không biết, hắn cảm giác sắp điên.
Hản thấy sau khi giấy giụa, mắt cá chân nàng máu
me đầm đìa, hắn đặt hai chân nàng dưới đùi, khiến
cho nàng không động đậy được.
Rốt cuộc hắn cũng chiếm trọn lấy nàng, giam cầm
nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra.
Hắn cử động như điên, muốn hận thì hận hoàn toàn
đi, vậy mà hắn vẫn say mê cơ thể dơ bẩn này.
Hắn hận nàng, càng hận chính mình.
Nhan Hương đứng ngoài cửa nhà giam, nhìn Lê Hiên
dẫn người đi vào đại lao.
Hắn vẫn đi thăm nàng ta.
Nàng ta mới đi ra từ chỗ Thanh phi, mấy ngày nay cơ
thể Thanh phi không tốt, hôm nay đã hôn mê.
Nàng ta nhìn thấy tỳ nữ Hoàn Nhi của Thanh phi vội
vàng chạy vào ngục giam.
Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.
Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.
Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”
Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.
Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem
một chút…”
Cuối cùng hắn cũng đứng dậy khỏi người nàng.
Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hẳn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.
“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.
“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám
vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một
Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.
Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.
Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”
Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.
Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem một chút…”
Cuối cùng hẳn cũng đứng dậy khỏi người nàng.
Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hắn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.
“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.
“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám
vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một người.
Nàng cứ bọc cơ thể tựa vào đầu giường như vậy ngồi
qua nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lính canh ngục mang một
cái bọc vào.
Tuyết Yên mở ra, bên trong là một bộ đồ mới tinh.
Một chiếc mũ che màu xanh nước biển, một cái mũ
hồ ly màu trắng, một bộ y phục màu hồng thêu hoa
văn loan điểu triều phượng bằng chỉ vàng bạc.
Tuyết Yên cười cười hỏi: “Y phục này là ai đưa tới?”
Bà lão nói: “Dương công công.”
Tuyết Yên thở dài, buông y phục xuống: “Loan điểu
triều phượng là y phục mà Hoàng hậu mặc, một tội
nhân như ta làm sao có thể mặc được!”
Tuyết Yên vẫn mặc bộ áo ngục màu xanh kia.
Bữa sáng cuối cùng. Tuyết Yên ăn rất ngon lành, thịt
dê thì là, thịt dê nướng, đùi gà và chân gà đều là món
nàng thích nhất.
Dùng xong bữa sáng, Tuyết Yên muốn một chậu
nước nóng, cẩn thận lau rửa người mình.
Không có trâm cài, Tuyết Yên xé một đoạn sa tanh từ
đống y phục mới để buộc tóc.
“Lôi phạm nhân đi!” Tuyết Yên nghe thấy tiếng gào to
ở bên ngoài.
Thân dưới vẫn không ngừng chảy máu, cứ nhỏ tí
tách ra ngoài, Tuyết Yên cười khố. Nàng tự mình
dùng áo ngục cũ và màng xử lý sự chật vật của bản
thân nhưng vẫn không ngăn được máu.
Nàng đưa tay cầm cái mũ che màu xanh mới kia
khoác lên người để đỡ thảm hại quá.
Gió tuyết đầy trời.
Hai nhóm thị vệ áp giải một chiếc xe tù, hai bên phố
dài có vạn người nhốn nháo.
nheo mắt lại.
“Tuyết Yên, trãẫm muốn xem nàng có thể chịu đựng
bao nhiêu vì hắn.” Hắn ném nàng lên phản, ngón tay
quấn dây xích lên tay mình.
Tuyết Yên nằm ở đó, bụng dưới trắng như tuyết lộ ra,
trong ngục lạnh lẽo, toàn thân Tuyết Yên run rẩy, môi
nàng tím tái. Nàng đưa hai tay bảo vệ bụng, rúc đầu
vào trong chăn trên giường.
Từ khi nàng mang thai, Lê Hiên chưa từng nhìn nàng
ở khoảng cách gần như thế.
Hản xé rách áo trong của nàng, nhìn cơ thể trắng như:
tuyết của nàng, tay phải của nàng đang nhẹ nhàng
vuốt ve cái bụng tròn kia. Bàn tay hản thô lỗ, vạch lên
da thịt mềm mại của nàng, Tuyết Yên chậm rãi trượt
bàn tay lên đó, cảm nhận được nỗi hận sâu đậm.
Lê Hiên nhìn nàng, hẳn sai người đưa thẻ bài miễn tử
tới cho nàng, vậy mà nàng lại không muốn!
Hắn càng lúc càng phẫn nộ: “Chẳng phải nàng rất
muốn chạy trốn à, vì sao không trốn, nàng muốn chết
như vậy sao?”
“Đúng vậy, Tuyết Yên mệt mỏi rồi. Chết thì sẽ không
còn ai uổng mạng vì thiếp nữa. Thiếp và Điền Minh
không có gì cả, người đổ oan cho hắn rồi.”
Lê Hiên cười lạnh: “Điền Minh đã đi quá giới hạn bổn
phận của mình. Người bên cạnh trấm không thể có.
một chút ý nghĩ khác.”
“Người giết hắn bởi vì hắn giấu người làm chuyện
giúp ta thật sao?” Tuyết Yên hỏi.
Lê Hiên không trả lời, hồi lâu sau mới nói: “Người bên
cạnh trãm nhất định phải trung thành tuyệt đối với
trãm, không thể có một chút ý nghĩ khác.”
Hắn xốc chăn mềm đắp trên mặt nàng lên, cơ thể
nàng không hề che chắn mà hiện lên trước mắt hắn,
Tuyết Yên nhìn hán, hắn cũng đang nhìn nàng, ánh
mắt quyến rũ âm u, nghiền ngẫm đùa cợt.
Tuyết Yên giãy giụa muốn rời khỏi sự giam cầm của
hản, eo lại bị hãn siết chặt, không động đậy được.
Áo trong rách nát, rơi ra một cái kết tóc buộc dây đỏ,
nàng và hắn đều khẽ giật mình.
Khi trị bệnh ở núi Tử Vi, Tuyết Yên đã buộc tóc của
mình và tóc của Lê Hiên vào nhau làm thành cái kết
tóc này. Nàng vẫn luôn mang trên người. Hắn đã làm
mất, hôm đó hắn phát hiện cái này ở chỗ Điền Minh,
hẩn đã nổi giận giết Điền Minh.
Bàn tay lạnh lẽo của nàng đột nhiên chụp lên đôi mắt hắn.
Hắn ngẩn người một lát, đột nhiên nắm chặt tay
nàng bỏ vào trong y phục của mình.
Tia ấm áp đó khiến đôi mắt Tuyết Yên ẩm ướt. Nàng
cho rằng lòng nàng đã đủ cứng rắn.
Nàng vốn cho rằng đã muốn buông tay thì buông bỏ
tất cả. Đừng có một vhut1 lưu luyến. Nàng chết rồi,
mọi người đều sẽ tốt.
Thế nhưng một động tác tùy ý của Lê Hiên lại khiến
cho nàng sinh lòng tham. Nàng không giấy giụa nữa,
mặc cho hắn nắm tay mình.
Hắn ý thức được mình đang làm gì, oán hận buông
tay, ánh mắt rơi trên cái bụng tròn vo của nàng, khóe
miệng mỉm cười, hắn cởi áo khoác của mình ra, ôm
ngang nàng lên.
Tuyết Yên đột nhiên hiểu hän muốn làm gì, nàng liều
mạng giãy giụa, mắt cá chân chảy máu lênh láng.
“Đừng đụng vào thiếp! Đây là nhà giam, thiếp là
phạm nhân tử hình, Hoàng thượng không sợ dính xúi quẩy sao!”
Hắn kéo căng dây xích trong tay. Tuyết Yên đau đến
mức cúi người.
Dường như nàng lờ mờ nhìn thấy kiếp trước của
mình. Khung cảnh giống nhau như thế, đây là cảnh
trong mơ sao? Hay là, đó là cảnh trong mơ?
Tiếng thê lương của nữ nhân truyền ra bên ngoài,
người bên ngoài nín hơi đi đến chỗ cách xa cửa.
Nàng co lại vào bên trong, mắt chứa đầy nước mắt,
căm tức nhìn hắn.
Hảẳn nhìn xuống nàng, ánh mát lạnh lẽo lại nóng rực,
còn kèm theo hận, giận, hoặc là thứ gì khác, bản thân
Lê Hiên cũng không biết, hắn cảm giác sắp điên.
Hản thấy sau khi giấy giụa, mắt cá chân nàng máu
me đầm đìa, hắn đặt hai chân nàng dưới đùi, khiến
cho nàng không động đậy được.
Rốt cuộc hắn cũng chiếm trọn lấy nàng, giam cầm
nàng, nhìn nàng nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra.
Hắn cử động như điên, muốn hận thì hận hoàn toàn
đi, vậy mà hắn vẫn say mê cơ thể dơ bẩn này.
Hắn hận nàng, càng hận chính mình.
Nhan Hương đứng ngoài cửa nhà giam, nhìn Lê Hiên
dẫn người đi vào đại lao.
Hắn vẫn đi thăm nàng ta.
Nàng ta mới đi ra từ chỗ Thanh phi, mấy ngày nay cơ
thể Thanh phi không tốt, hôm nay đã hôn mê.
Nàng ta nhìn thấy tỳ nữ Hoàn Nhi của Thanh phi vội
vàng chạy vào ngục giam.
Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.
Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.
Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”
Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.
Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem
một chút…”
Cuối cùng hắn cũng đứng dậy khỏi người nàng.
Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hẳn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.
“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.
“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám
vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một
Dưới người Tuyết Yên tuôn ra mảng máu lớn. Luồng
nhiệt ấm áp đó tràn khắp hai chân băng giá của
nàng, Lê Hiên lướt mắt qua, hơi kinh ngạc, nhưng
không hề dừng lại.
Ý nghĩ cuối cùng trong lòng Tuyết Yên bị người ta rút
ra, nàng nhìn mặt Lê Hiên cùng oán hận vô biên
trong mắt hắn, nàng đưa tay xoa mặt hắn, đau lòng,
bất đắc dĩ, lại tràn ngập yêu thương vô hạn.
Rốt cuộc nước mắt cũng trào ra: ‘Lê Hiên, đó quả
thật là con của chàng. Chàng giết nó rồi.”
Nàng nhìn hắn chăm chú, phun ra một ngụm máu,
Tuyết Yên ấn chặt ngực.
Ngoài cửa vang lên-giọng nói của Dương Thụ:
“Hoàng thượng, Thanh phi nương nương của Vĩnh
Nhân cung ngất đi, muốn Hoàng thượng đi qua xem một chút…”
Cuối cùng hẳn cũng đứng dậy khỏi người nàng.
Áo khoác của hán còn đang ở trên người Tuyết Yên,
hắn chỉ mặc áo trong đi ra ngoài.
“Thanh phi làm sao?” Hắn hỏi Dương Thụ.
“Nghe Tiểu Hoàn bên cạnh Thanh phi nói mấy ngày
nay Thanh phi vẫn luôn không khỏe, mời ngự y khám
vẫn không chuyển biến tốt đẹp, vừa rồi ngất đi, bọn a
hoàn sợ hãi, mời Hoàng thượng đi qua xem một người.
Nàng cứ bọc cơ thể tựa vào đầu giường như vậy ngồi
qua nửa đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, lính canh ngục mang một
cái bọc vào.
Tuyết Yên mở ra, bên trong là một bộ đồ mới tinh.
Một chiếc mũ che màu xanh nước biển, một cái mũ
hồ ly màu trắng, một bộ y phục màu hồng thêu hoa
văn loan điểu triều phượng bằng chỉ vàng bạc.
Tuyết Yên cười cười hỏi: “Y phục này là ai đưa tới?”
Bà lão nói: “Dương công công.”
Tuyết Yên thở dài, buông y phục xuống: “Loan điểu
triều phượng là y phục mà Hoàng hậu mặc, một tội
nhân như ta làm sao có thể mặc được!”
Tuyết Yên vẫn mặc bộ áo ngục màu xanh kia.
Bữa sáng cuối cùng. Tuyết Yên ăn rất ngon lành, thịt
dê thì là, thịt dê nướng, đùi gà và chân gà đều là món
nàng thích nhất.
Dùng xong bữa sáng, Tuyết Yên muốn một chậu
nước nóng, cẩn thận lau rửa người mình.
Không có trâm cài, Tuyết Yên xé một đoạn sa tanh từ
đống y phục mới để buộc tóc.
“Lôi phạm nhân đi!” Tuyết Yên nghe thấy tiếng gào to
ở bên ngoài.
Thân dưới vẫn không ngừng chảy máu, cứ nhỏ tí
tách ra ngoài, Tuyết Yên cười khố. Nàng tự mình
dùng áo ngục cũ và màng xử lý sự chật vật của bản
thân nhưng vẫn không ngăn được máu.
Nàng đưa tay cầm cái mũ che màu xanh mới kia
khoác lên người để đỡ thảm hại quá.
Gió tuyết đầy trời.
Hai nhóm thị vệ áp giải một chiếc xe tù, hai bên phố
dài có vạn người nhốn nháo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.