Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình
Chương 131: Kiếm dịu dâng Một tháng yên bình cứ thế trôi qua.
Cheengcheeng
07/04/2021
Thời gian một tháng xảy ra rất nhiều chuyện.
Đại quân của Đại Hưng trợ giúp nước Bác Hạ thu phục nước Nam Hạ, khả hãn nước Bắc Hạ Tiêu Nhạn Bác và khả hãn nước Nam Hạ Tiêu Nhạn Nam vốn là hai huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Tiêu Nhạn Nam kiêu dũng thiện chiến, quang minh lỗi lạc, xung quanh hội tụ rất nhiều anh hùng tráng sĩ, lập tức muốn diệt Tiêu Nhạn Bắc.
Tiêu Nhạn Bắc lại nương nhờ vào nước Đại Hưng.
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào dẫn người hiệp trợ Tiêu Nhạn Bắc tiêu diệt Tiêu Nhạn Nam, thống nhất Nam Hạ và Bắc Hạ, do Tiêu Nhạn Bắc quản lý, gọi chung là nước Đại Hạ. Nước Đại Hạ thần phục Đại Hưng.
Tuyết Yên lại ra cửa Vong Ưu cung, trên cây bên ngoài đã nảy mầm nhỏ xanh non.
Gần đây không gặp Lê Đồng, nghe Cát Tường nói, công chúa lại bị cấm túc, lần này bị cấm túc là bởi vì công chúa chống đối Uyển quý phi.
Tuyết Yên vốn muốn đi xem Lê Đồng, sau khi nghe thấy nguyên nhân lại trở về.
Tuyết Yên ngồi trên ghế đá trong vườn hoa ngoài Vong Ưu cung.
Con chó Mục Dương kia đã được Tiểu Quý Tử thuần phục vô cùng nghe lời, nàng đặt tên cho nó là Phích Lịch. Giờ phút này nó ngoan ngoãn năm sau lưng Tuyết Yên, mặc cho tay nàng sờ bộ lông màu sáng của nó.
Một bóng người trang điểm lộng lẫy từ phía trước bước tới, Tuyết Yên quay đầu đi chỗ khác, đứng dậy, muốn về Vong Ưu cung.
“Hoàng hậu nương nương vạn an!” Sau lưng truyền đến giọng nói đáng yêu. Tuyết Yên đành phải quay người.
Khom người thi lễ chính là Đậu Uyển Nhi.
“Hoàng hậu nương nương, Uyển Nhi vẫn muốn bái kiến nương nương, thế nhưng Hoàng thượng nói cơ thể nương nương không tốt, bảo Uyển Nhi miễn những việc này, xin Hoàng hậu nương nương đừng trách.” Đậu Uyển Nhi mày rậm mắt to, nàng †a mặc y phục màu đỏ tươi, da thịt trắng nõn, đẹp lộng lẫy.
Tuyết Yên gật gật đầu: “Miễn lễ, quả thực bản cung bị bệnh suốt.” Đậu Uyển Nhi nhìn thấy Phích Lịch, cười đi lên trước sờ sờ: “Nương nương, con chó này thật là uy vũ.” Phích Lịch hất đầu đứng lên, dọa đám cung nữ sau lưng kêu thét lên.
Đậu Uyển Nhi không sợ, đưa tay sờ đầu Phích Lịch, Phích Lịch há mồm ngậm lấy cổ tay Đậu Uyển Nhi.
Mọi người hét ầm lên, một bóng người sau lưng nhanh chóng đi qua, giơ tay đánh vào người Phích Lịch, Phích Lịch rơi xuống rất xa, kêu vài tiếng rồi bất động.
Lập Hạ giận dữ, tiến lên ôm’lấy Phích Lịch;khóe miệng Phích Lịch đã chảy máu, nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên, người bảo vệ trước người Đậu Uyển Nhi lại là Hoàng thượng.
Người vừa đánh Phích Lịch cũng là Hoàng thượng.
Mọi người quỳ xuống.
Tuyết Yên lạnh lùng nhìn Lê Hiên.
“Hoàng thượng, súc sinh kia làm tổn thương công chúa nhà tai” Một tiểu a hoàn mặc váy xanh ngẩng đầu lên nói. Tay nàng ta đỡ cánh tay Đậu Uyển Nhi.
Lê Hiên duỗi tay nắm chặt cổ tay Đậu Uyển Nhi nhìn xem: “Dương Thụ, tìm ngự y!” Sau lưng đã có tiểu thái giám nhanh chân chạy đi.
Lập Hạ ôm Phích Lịch, Tuyết Yên nhận lấy Phích Lịch từ trong tay Lập Hạ đặt xuống đất: “Hoàng thượng, súc sinh này làm tổn thương quý phi, muốn chém giết muốn róc thịt người tự xử lý đi.” Nàng quay người đi về phía Vong Ưu cung. Con chó này lúc đầu cũng là Lê Hiên cho, bây giờ hắn muốn giết nó nàng cũng sẽ không nói một chữ “Không”! Lê Hiên ngăn nàng lại, cắn răng nói: “Chẳng phải bình thường nàng rất che chở đồ vật của mình sao? Tại sao không trân trọng nó như vậy? Là bởi vì nó là trãm cho sao?” Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng, chẳng lẽ người bảo Tuyết Yên bao che nó? Nó thật sự cắn Uyển quý phi.” Đậu Uyển Nhi lập tức tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, vừa rồi không thể trách nó, là ta cứ sờ nó mãi. Nương nương đừng tức giận.” Nàng ta nói xong liền tiến lên giữ chặt tay áo Lê Hiên: “Hoàng thượng, thời gian bữa tối đến rồi, hôm qua người nói muốn ăn chân ếch, hôm nay nhà bếp cố ý làm cho người rồi đấy.” Không đợi Lê Hiên nói chuyện, Tuyết Yên đã đi về phía Vong Ưu cung.
Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng chậm rãi đi vào Vong Ưu cung, không nói một câu, quay người đi.
Lập Hạ thở phào, ôm lấy Phích Lịch hồi cung.
Phích Lịch bị thương rất nặng, Tuyết Yên bảo Lập Hạ lấy hòm thuốc, trị liệu cho nó.
Buổi tối, Tuyết Yên đóng cửa sớm.
Lê Hiên lại tới Vong Ưu cung.
Tiểu Quý Tử mở cửa, cuống quýt nghênh đón Hoàng thượng đi vào.
Tuyết Yên đóng cửa trong như cũ, Lê Hiên hỏi Lập Hạ thương thế của Phích Lịch, nhìn thấy Tuyết Yên vẫn không mở cửa, hắn đứng ở cửa ra vào một lúc, không hề nói lời nào.
Mặt hắn từ từ trầm xuống, quay người rời đi.
Đầu tháng tư, Hoàng thượng Lê Hiên tự mình đưa Uyển quý phi về nước Đại Nguyệt thăm viếng, đêm đó trong yến tiệc xảy ra nội loạn, hoàng đế nước Đại Nguyệt bị giết, Thái tử Đậu Nhĩ Khâm phản kháng quyết liệt cũng bị giết chết, Tam hoàng tử Đậu Nhĩ Anh mười lăm tuổi kế thừa hoàng vị.
Đậu Nhĩ Anh làm quốc vương nước Đại Nguyệt, xưng thần nước Đại Hưng.
Trong ba tháng, nước Đại Hưng thu phục Nam Hạ, Bắc Hạ và nước Đại Nguyệt mà không tốn nhiều vũ lực.
Đây gần như trở thành một truyền kỳ.
Lúc này, đại lục bắc hoang tự nhiên chia thành hai lực lượng lớn đối nghịch ở đông tây.
Sườn đông, lấy nước Đại Hưng làm trung tâm, nước Cổ Lương, nước Phú Lệ, nước Thiên Đảo, nước Bắc Hạ, nước Nam Hạ, nước Đại Nguyệt, người lãnh đạo là Hoàng thượng Lê Hiên nước Đại Hưng; phía Tây, lấy nước Thượng Đan làm trung †âm, Bắc Di, nước Ba Tắc, nước Cao Địch, nước.
Trường Vinh, người lãnh đạo lại là Lê Kiệt.
Trước mắt, ở đại lục bắc hoang này, quốc gia hoàn toàn độc lập chỉ có nước Bắc Chiêu.
Nước Bắc Chiêu là một nước lớn, diện tích còn lớn hơn Đại Hưng, dân phong bưu hãn, phía bác của nó dựa vào núi, vị trí địa lý dễ thủ khó công. Hơn nữa quốc vương trẻ tuổi Tư Mã Huy của Bắc Chiêu văn võ song toàn, là một vị hoàng đế trên ngựa, vô cùng biết đánh trận, truyền thuyết là đồ đệ của thánh kiếm.
Tháng tư, Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào chỉ huy đại quân trở lại Vân Thành.
Trong khoảng thời gian này, Đại Hưng vừa mới bình định nước Đại Nguyệt, thống nhất Nam Bắc Hạ, nhu cầu cấp bách của bọn họ là nâng đỡ thế lực mới, hao tốn rất nhiều tinh lực, Hoàng thượng phái Bạch Thiếu Đình ở nước Đại Nguyệt hiệp trợ Tam hoàng tử Đậu Nhĩ Anh ổn định tình hình trước mát. Đồng thời cũng phải ổn định tình hình nước Đại Hạ.
Trong hoàng cung lại yên bình một cách kỳ lạ.
Bởi vì cơ thể của Hoàng hậu nương nương vẫn luôn không tốt, lúc sáp đi Lê Hiên cố ý để Tuệ quý.
phi Lưu Tuệ hiệp trợ xử lý công việc hậu cung, cũng không để cho người khác quấy rầy Hoàng hậu.
Lưu Tuệ xử sự trầm ổn, quản lý hậu cung nghiêm chỉnh rõ ràng.
Đêm đầu tiên hồi cung, Hoàng thượng đi đến ‘Vong Ưu cung.
Trời tháng tư đẹp nhất trần gian, Vong Ưu cung lại đóng chặt cửa.
Dương Thụ gọi cửa, Tiểu Quý Tử mở cửa, thấy là Hoàng thượng, liền run rẩy quỳ xuống mặt đất.
Lê Hiên đi vào cửa, phát hiện bọn a hoàn đều quỳ xuống mặt đất, cửa trong phòng mở ra.
Lê Hiên mang theo Điền Minh và Cố Phàm đi vào cửa giữa.
Không có người ra đón. A hoàn quỳ trên mặt đất không có Lập Hạ và Cát Tường.
Lê Hiên vào trong cửa.
Cát Tường quỳ ở đó, nhìn thấy Lê Hiên, dập đầu xuống đất thật sâu.
“Hoàng hậu đâu?” Lê Hiên hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nửa tháng trước đã không thấy Hoàng hậu nương nương. Chỉ thấy một tờ giấy như thế này… Hoàng thượng không ở đây, nô tỳ cũng không dám nói cho người khác biết…” Cát Tường nơm nớp lo sợ lấy một tờ giấy ra.
“Cát Tường, xin lỗi nhé. Ta đi rồi. Để lại một miếng kim bài miễn chết, nếu như Hoàng thượng muốn trị tội các ngươi, có lẽ kim bài miễn chết sẽ giữ lại mạng sống cho các ngươi. Có điều ta nghĩ, Hoàng thượng là một vị hoàng đế thánh minh, ta đi một mình, không có bất cứ quan hệ gì với các ngươi.
Bảo trọng nhé.” Lê Hiên lập tức biến sắc: “Hoàng hậu đi đâu?” “Bọn nô tì cũng không biết, buổi sáng hôm đó tỉnh lại đã không thấy Hoàng hậu đâu, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chắc là Hoàng hậu hưởng nương cho thuốc ngủ trong trà của bọn nô †ì” Cát Tường trả lời.
Trong mát Lê Hiên dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Tuyết Yên! Nàng cũng dám rời khỏi trẫm!” “Ai nói ra chuyện Hoàng hậu rời khỏi cung sẽ giết chết không cần luận tội!” Lê Hiên hung dữ nhìn mọi người: “Dương Thụ, Hoàng hậu nương nương cần an tâm tĩnh dưỡng, bắt đầu từ hôm nay, cấm †úc toàn bộ Vong Ưu cung! Hạ lệnh không cho ai vào Vong Ưu cung, người vi phạm sẽ trừng trị nghiêm khắc!” Thị vệ bao vây Vong Ưu cung, đề phòng nghiêm ngặt.
Lê Hiên đi ra khỏi Vong Ưu cung, trực tiếp gọi Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chỉ Đào.
Nhiếp Lăng Hàn không cảm thấy bất ngờ, xảy ra chuyện như vậy, hắn luôn cảm thấy có lẽ Tuyết Yên sẽ rời đi. Nhưng hắn không ngờ, nàng chọn rời đi vào thời điểm bọn họ rời khỏi Vân Thành.
Hắn nhìn đôi mắt chờ đợi của Lê Hiên lắc đầu: “Hoàng thượng, người cũng biết tính cách của Hoàng hậu đó. Vi thần cũng không biết nương nương có thể đi đâu. Có điều có thể chắc chắn một điểm là, nương nương sẽ không về núi Mặo.
Cũng sẽ không đi Tử Y các.” “Vậy thì phát động tất cả ám vệ và người của Thanh Y đường đi tìm nàng ấy đi!” Lê Hiên nắm thật năm đấm.
Tuyết Yên, nàng hận ta như vậy sao? Nàng muốn rời khỏi ta thật sao? “Chiến tranh loạn lạc như vậy, nàng còn có thể đi đâu?” Lê Hiên đập tay xuống bàn trà.
Hàn Chi Đào nói: “Hoàng hậu nương nương luôn luôn thông minh, nương nương lại thích sống bên ngoài, sẽ không có việc gì đâu.” Lê Hiên liếc nhìn Hàn Chi Đào: “Nàng ấy thích sống bên ngoài sao?” Hàn Chỉ Đào cúi đầu xuống: “Vi thần không có ý đó, chẳng qua vi thần cảm thấy nương nương vẫn luôn không thích bị trói buộc…” “Trâm trói buộc nàng ấy sao?” Mắt Lê Hiên đen như mực.
Hàn Chỉ Đào: ”…” Hôm nay còn có Trường Thuận cung bị thị vệ bao vây kín như nêm cối.
Đậu Uyển Nhi đi ra mấy lần đều bị Dương Thạc dẫn người bắt về Trường Thuận cung.
Đậu Uyển Nhi đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng, thậm chí đập hỏng cả nến.
Sơn hào hải vị trên mặt bàn mà Hoàng thượng đưa tới đều bị nàng ta hất xuống đất, nàng ta còn giết một tên nội thị.
Dương Thạc quỳ trên mặt đất: “Nương nương, xin thông cảm cho vi thần, đừng khiến vi thần khó xử.
“Cút! Cút ra ngoài!” Đậu Uyển Nhi ném món ăn hoàn chỉnh cuối cùng ra ngoài.
Mọi chuyện như mộng. Nàng ta chỉ mong có thể nhanh chóng tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Đêm hôm đó, Hoàng thượng nói với nàng ta, muốn ban hôn cho nàng ta và Duệ vương.
Nàng ta biết Duệ vương Lê Vũ, đó là nam nhân ôn hòa khí khái hào hùng, thế nhưng nàng ta thích Hoàng thượng Lê Hiên hơn, nàng ta thích hắn không phải chỉ bởi vì hắn là Hoàng thượng.
Nàng thích sự cơ trí của hán, thích sự-cười đùa hài hước không bị trói buộc của hãn, thích chí hướng thiên thu của hắn, thích sự giận dữ của hán, thế nhưng hãn lại nói cho nàng ta, hắn sẽ không nạp phi, trong lòng của hắn chỉ có một mình Hoàng hậu.
Nàng ta rất bi thương, nàng ta là công chúa, xinh đẹp như hoa, nàng ta so sánh mình với Hoàng hậu, về nhan sắc, dáng người và tài hoa, nàng ta đều không kém hơn Hoàng hậu! Nam nhân nào trên đời mà không thích mỹ nhân chứ? Thế là nàng ta khóc, nàng ta ghé vào bờ vai Hoàng thượng khóc.
Mẫu thân đã qua đời của nàng ta đã từng nói, không có nam tử nào sẽ chịu đựng được khi nữ nhân thút thít trong ngực hoặc trên bờ vai của mình.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng ôm nàng ta. Nàng †a hôn hán. Trong trang sức trước ngực nàng ta có một cái bình nhỏ, nàng ta lặng lẽ mở nắp bình tinh xảo ra, nước hoa bên trong tên là vô tình, là một loại thuốc kích dục đặc biệt của nước Đại Nguyệt.
Nàng ta thâm tình hôn hắn, hắn tiếp nhận, rất nhanh, hắn mãnh liệt hôn lại nàng ta.
Nàng †a lấy ra tất cả vốn liếng, nàng ta muốn để hắn yêu nàng ta. Thế nhưng vào lúc mấu chốt, hắn lại tỉnh táo. Đậu Uyển Nhi nghĩ mãi mà không ra. Loại thuốc vô tình này có mùi vị thanh đạm, giống như mùi hoa quế nhàn nhạt, nhưng mà dược hiệu lại rất lớn.
Hắn đỏ mặt rời khỏi người nàng ta, che quần áo cho nàng ta. Cầm lấy cái bình trước ngực nàng ta nhìn xem, trên mặt vẫn mỉm cười: “Công chúa, trấm có thể cưới nàng, nhưng có một điểm nàng phải nhớ kỹ, trấm không thích bị người ta mưu tính” Hắn không tức giận, cũng đồng ý cưới nàng ta làm phi tử vào hai ngày sau.
Ngày đại hôn Hoàng hậu và quý phi hắn yêu nhất đều mất đi đứa con. Hán chưa hoàn thành đại lễ đã vội vàng rời đi.
Nàng ta không trách hắn. Nàng ta có kiên nhẫn.
Nàng ta hiểu chuyện hậu cung.
Về sau hắn thường xuyên đến với nàng ta, nhưng xưa nay không qua đêm ở chỗ nàng ta, cho dù nàng ta quyến rũ hắn như thế nào hắn cũng không thân mật với nàng ta.
Lúc đầu hản nói là để cầu phúc cho đứa bé đã mất của mình; không thể làm chuyện phòng the, về sau dường như mỗi ngày-hắn đều rất mệt mỏi, vội vàng tới với nàng ta một lát rồi đi.
Lần này Hoàng thượng theo nàng ta về nước Đại Nguyệt thăm viếng, nàng ta vô cùng vui mừng cao, trên đường đi nhảy tới nhảy lui giống như một con bướm. Nàng ta ca hát cho hán, kể cho hắn sói ở quê nàng ta, kể về miếng thịt dê lớn, kể về con chó săn lớn của nàng ta.
Hoàng thượng nhìn nàng ta, bị lây sự vui vẻ của nàng ta, bóc hạt dẻ cho nàng ta, thổi sáo với nàng †a. Nàng ta rất may mắn, nàng ta có thể gả cho hắn. Nàng †a cũng không hối hận, nàng ta làm tất cả để gả cho hản.
Bọn họ ân ái như thế.
Thế nhưng, thì ra từ đầu đến cuối nàng ta đang dẫn sói vào nhà.
Mỗi lần Đậu Uyển Nhi nghĩ tới đây, tim liền đau như bị dao cắt.
Nhớ tới đêm vừa trở lại nước Đại Nguyệt, đống lửa vô cùng đỏ rực, thịt dê nướng trên lửa kêu xèo xèo. Bọn hạ nhân dâng sữa ngựa và rượu ngon lên, khắp nơi là hoan ca tiếu ngữ.
Có:mỹ nhân dâng vật phẩm trang sức truyền thống của nước Đại Nguyệt lên, đồ trang sức đồng thau chế tác tinh xảo, trên đỉnh có hai cái sừng trâu. Đậu Uyển Nhi đeo lên cho hán, nhìn khuôn mặt anh tuấn uy vũ của hãn, mát nhỏ nhướng lên, nàng ta hôn hắn. Hắn mỉm cười thâm tình hôn đáp lại nàng ta.
Trên lưng hắn đeo đai lưng mà nàng ta tự mình đan bằng các loại bảo thạch và trân châu cho hắn.
Nàng ta kéo hắn nhảy múa bên đống lửa, hắn liền nhảy cùng nàng ta, kéo tay nàng ta, cùng nhau vui vẻ với nàng †a.
Hản thông minh như thế, cho dù điệu múa phức †ạp cỡ nào, hân vừa học đã biết.
Mãi đến đêm khuya, các tướng sĩ nước Đại Nguyệt đều rất hào sảng, mọi người uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt bự, chúc mừng công chúa của bọn họ tìm được lang quân như ý, có kết cục tốt.
Không ai biết, đám người Đại Hưng gian trá này đã bắt đầu giết hại. Họ ra tay sát hại các dũng sĩ không hề có chuẩn bị đã nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
Khi đại ca bị giết, Đậu Uyển Nhi còn đang ca hát †rohg ngực Lê Hiên, nàng ta cho rằng mình hoa mắt.
Về sau phụ vương bị một mũi tên ghim trên ghế, trợn tròn đôi mát nhìn nàng ta, nàng ta mới tin tưởng đây đều là sự thật.
Mùi máu tươi xông vào mũi, con chó săn của nàng ta ngã vào trong vũng máu, thi thể đầy đất, nàng ta lại bị hắn ôm chặt vào lòng, hắn ghì đầu nàng ta lại, không cho nàng ta nhìn mọi chuyện xảy ra, ôm nàng ta thật chặt…
Nàng ta ngất đi.
Khi nàng ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ có a hoàn Sơn Nguyệt.
Sơn Nguyệt nói cho nàng ta, Tam vương tử Đậu Nhĩ Khâm lên làm quốc vương. Tam vương tử là con trai tiểu thiếp của phụ vương.
Phụ vương và đại ca đã chết. Bị người Đại Hưng giết chết.
Hắn đến quốc gia của nàng ta, giết phụ vương và đại ca, giết dòng tộc của nàng ta vào thời điểm họ không hề phòng bị, để Tam vương tử vô năng Đậu Nhĩ Anh lên làm quốc vương, trở thành con rối của nước Đại Hưng!
Đại quân của Đại Hưng trợ giúp nước Bác Hạ thu phục nước Nam Hạ, khả hãn nước Bắc Hạ Tiêu Nhạn Bác và khả hãn nước Nam Hạ Tiêu Nhạn Nam vốn là hai huynh đệ cùng cha khác mẹ.
Tiêu Nhạn Nam kiêu dũng thiện chiến, quang minh lỗi lạc, xung quanh hội tụ rất nhiều anh hùng tráng sĩ, lập tức muốn diệt Tiêu Nhạn Bắc.
Tiêu Nhạn Bắc lại nương nhờ vào nước Đại Hưng.
Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào dẫn người hiệp trợ Tiêu Nhạn Bắc tiêu diệt Tiêu Nhạn Nam, thống nhất Nam Hạ và Bắc Hạ, do Tiêu Nhạn Bắc quản lý, gọi chung là nước Đại Hạ. Nước Đại Hạ thần phục Đại Hưng.
Tuyết Yên lại ra cửa Vong Ưu cung, trên cây bên ngoài đã nảy mầm nhỏ xanh non.
Gần đây không gặp Lê Đồng, nghe Cát Tường nói, công chúa lại bị cấm túc, lần này bị cấm túc là bởi vì công chúa chống đối Uyển quý phi.
Tuyết Yên vốn muốn đi xem Lê Đồng, sau khi nghe thấy nguyên nhân lại trở về.
Tuyết Yên ngồi trên ghế đá trong vườn hoa ngoài Vong Ưu cung.
Con chó Mục Dương kia đã được Tiểu Quý Tử thuần phục vô cùng nghe lời, nàng đặt tên cho nó là Phích Lịch. Giờ phút này nó ngoan ngoãn năm sau lưng Tuyết Yên, mặc cho tay nàng sờ bộ lông màu sáng của nó.
Một bóng người trang điểm lộng lẫy từ phía trước bước tới, Tuyết Yên quay đầu đi chỗ khác, đứng dậy, muốn về Vong Ưu cung.
“Hoàng hậu nương nương vạn an!” Sau lưng truyền đến giọng nói đáng yêu. Tuyết Yên đành phải quay người.
Khom người thi lễ chính là Đậu Uyển Nhi.
“Hoàng hậu nương nương, Uyển Nhi vẫn muốn bái kiến nương nương, thế nhưng Hoàng thượng nói cơ thể nương nương không tốt, bảo Uyển Nhi miễn những việc này, xin Hoàng hậu nương nương đừng trách.” Đậu Uyển Nhi mày rậm mắt to, nàng †a mặc y phục màu đỏ tươi, da thịt trắng nõn, đẹp lộng lẫy.
Tuyết Yên gật gật đầu: “Miễn lễ, quả thực bản cung bị bệnh suốt.” Đậu Uyển Nhi nhìn thấy Phích Lịch, cười đi lên trước sờ sờ: “Nương nương, con chó này thật là uy vũ.” Phích Lịch hất đầu đứng lên, dọa đám cung nữ sau lưng kêu thét lên.
Đậu Uyển Nhi không sợ, đưa tay sờ đầu Phích Lịch, Phích Lịch há mồm ngậm lấy cổ tay Đậu Uyển Nhi.
Mọi người hét ầm lên, một bóng người sau lưng nhanh chóng đi qua, giơ tay đánh vào người Phích Lịch, Phích Lịch rơi xuống rất xa, kêu vài tiếng rồi bất động.
Lập Hạ giận dữ, tiến lên ôm’lấy Phích Lịch;khóe miệng Phích Lịch đã chảy máu, nàng ấy ngẩng đầu nhìn lên, người bảo vệ trước người Đậu Uyển Nhi lại là Hoàng thượng.
Người vừa đánh Phích Lịch cũng là Hoàng thượng.
Mọi người quỳ xuống.
Tuyết Yên lạnh lùng nhìn Lê Hiên.
“Hoàng thượng, súc sinh kia làm tổn thương công chúa nhà tai” Một tiểu a hoàn mặc váy xanh ngẩng đầu lên nói. Tay nàng ta đỡ cánh tay Đậu Uyển Nhi.
Lê Hiên duỗi tay nắm chặt cổ tay Đậu Uyển Nhi nhìn xem: “Dương Thụ, tìm ngự y!” Sau lưng đã có tiểu thái giám nhanh chân chạy đi.
Lập Hạ ôm Phích Lịch, Tuyết Yên nhận lấy Phích Lịch từ trong tay Lập Hạ đặt xuống đất: “Hoàng thượng, súc sinh này làm tổn thương quý phi, muốn chém giết muốn róc thịt người tự xử lý đi.” Nàng quay người đi về phía Vong Ưu cung. Con chó này lúc đầu cũng là Lê Hiên cho, bây giờ hắn muốn giết nó nàng cũng sẽ không nói một chữ “Không”! Lê Hiên ngăn nàng lại, cắn răng nói: “Chẳng phải bình thường nàng rất che chở đồ vật của mình sao? Tại sao không trân trọng nó như vậy? Là bởi vì nó là trãm cho sao?” Tuyết Yên nghiêng đầu nhìn Lê Hiên: “Hoàng thượng, chẳng lẽ người bảo Tuyết Yên bao che nó? Nó thật sự cắn Uyển quý phi.” Đậu Uyển Nhi lập tức tiến lên phía trước nói: “Hoàng thượng, vừa rồi không thể trách nó, là ta cứ sờ nó mãi. Nương nương đừng tức giận.” Nàng ta nói xong liền tiến lên giữ chặt tay áo Lê Hiên: “Hoàng thượng, thời gian bữa tối đến rồi, hôm qua người nói muốn ăn chân ếch, hôm nay nhà bếp cố ý làm cho người rồi đấy.” Không đợi Lê Hiên nói chuyện, Tuyết Yên đã đi về phía Vong Ưu cung.
Lê Hiên nhíu mày nhìn nàng chậm rãi đi vào Vong Ưu cung, không nói một câu, quay người đi.
Lập Hạ thở phào, ôm lấy Phích Lịch hồi cung.
Phích Lịch bị thương rất nặng, Tuyết Yên bảo Lập Hạ lấy hòm thuốc, trị liệu cho nó.
Buổi tối, Tuyết Yên đóng cửa sớm.
Lê Hiên lại tới Vong Ưu cung.
Tiểu Quý Tử mở cửa, cuống quýt nghênh đón Hoàng thượng đi vào.
Tuyết Yên đóng cửa trong như cũ, Lê Hiên hỏi Lập Hạ thương thế của Phích Lịch, nhìn thấy Tuyết Yên vẫn không mở cửa, hắn đứng ở cửa ra vào một lúc, không hề nói lời nào.
Mặt hắn từ từ trầm xuống, quay người rời đi.
Đầu tháng tư, Hoàng thượng Lê Hiên tự mình đưa Uyển quý phi về nước Đại Nguyệt thăm viếng, đêm đó trong yến tiệc xảy ra nội loạn, hoàng đế nước Đại Nguyệt bị giết, Thái tử Đậu Nhĩ Khâm phản kháng quyết liệt cũng bị giết chết, Tam hoàng tử Đậu Nhĩ Anh mười lăm tuổi kế thừa hoàng vị.
Đậu Nhĩ Anh làm quốc vương nước Đại Nguyệt, xưng thần nước Đại Hưng.
Trong ba tháng, nước Đại Hưng thu phục Nam Hạ, Bắc Hạ và nước Đại Nguyệt mà không tốn nhiều vũ lực.
Đây gần như trở thành một truyền kỳ.
Lúc này, đại lục bắc hoang tự nhiên chia thành hai lực lượng lớn đối nghịch ở đông tây.
Sườn đông, lấy nước Đại Hưng làm trung tâm, nước Cổ Lương, nước Phú Lệ, nước Thiên Đảo, nước Bắc Hạ, nước Nam Hạ, nước Đại Nguyệt, người lãnh đạo là Hoàng thượng Lê Hiên nước Đại Hưng; phía Tây, lấy nước Thượng Đan làm trung †âm, Bắc Di, nước Ba Tắc, nước Cao Địch, nước.
Trường Vinh, người lãnh đạo lại là Lê Kiệt.
Trước mắt, ở đại lục bắc hoang này, quốc gia hoàn toàn độc lập chỉ có nước Bắc Chiêu.
Nước Bắc Chiêu là một nước lớn, diện tích còn lớn hơn Đại Hưng, dân phong bưu hãn, phía bác của nó dựa vào núi, vị trí địa lý dễ thủ khó công. Hơn nữa quốc vương trẻ tuổi Tư Mã Huy của Bắc Chiêu văn võ song toàn, là một vị hoàng đế trên ngựa, vô cùng biết đánh trận, truyền thuyết là đồ đệ của thánh kiếm.
Tháng tư, Lê Hiên và Nhiếp Lăng Hàn, Hàn Chi Đào chỉ huy đại quân trở lại Vân Thành.
Trong khoảng thời gian này, Đại Hưng vừa mới bình định nước Đại Nguyệt, thống nhất Nam Bắc Hạ, nhu cầu cấp bách của bọn họ là nâng đỡ thế lực mới, hao tốn rất nhiều tinh lực, Hoàng thượng phái Bạch Thiếu Đình ở nước Đại Nguyệt hiệp trợ Tam hoàng tử Đậu Nhĩ Anh ổn định tình hình trước mát. Đồng thời cũng phải ổn định tình hình nước Đại Hạ.
Trong hoàng cung lại yên bình một cách kỳ lạ.
Bởi vì cơ thể của Hoàng hậu nương nương vẫn luôn không tốt, lúc sáp đi Lê Hiên cố ý để Tuệ quý.
phi Lưu Tuệ hiệp trợ xử lý công việc hậu cung, cũng không để cho người khác quấy rầy Hoàng hậu.
Lưu Tuệ xử sự trầm ổn, quản lý hậu cung nghiêm chỉnh rõ ràng.
Đêm đầu tiên hồi cung, Hoàng thượng đi đến ‘Vong Ưu cung.
Trời tháng tư đẹp nhất trần gian, Vong Ưu cung lại đóng chặt cửa.
Dương Thụ gọi cửa, Tiểu Quý Tử mở cửa, thấy là Hoàng thượng, liền run rẩy quỳ xuống mặt đất.
Lê Hiên đi vào cửa, phát hiện bọn a hoàn đều quỳ xuống mặt đất, cửa trong phòng mở ra.
Lê Hiên mang theo Điền Minh và Cố Phàm đi vào cửa giữa.
Không có người ra đón. A hoàn quỳ trên mặt đất không có Lập Hạ và Cát Tường.
Lê Hiên vào trong cửa.
Cát Tường quỳ ở đó, nhìn thấy Lê Hiên, dập đầu xuống đất thật sâu.
“Hoàng hậu đâu?” Lê Hiên hỏi.
“Khởi bẩm Hoàng thượng, nửa tháng trước đã không thấy Hoàng hậu nương nương. Chỉ thấy một tờ giấy như thế này… Hoàng thượng không ở đây, nô tỳ cũng không dám nói cho người khác biết…” Cát Tường nơm nớp lo sợ lấy một tờ giấy ra.
“Cát Tường, xin lỗi nhé. Ta đi rồi. Để lại một miếng kim bài miễn chết, nếu như Hoàng thượng muốn trị tội các ngươi, có lẽ kim bài miễn chết sẽ giữ lại mạng sống cho các ngươi. Có điều ta nghĩ, Hoàng thượng là một vị hoàng đế thánh minh, ta đi một mình, không có bất cứ quan hệ gì với các ngươi.
Bảo trọng nhé.” Lê Hiên lập tức biến sắc: “Hoàng hậu đi đâu?” “Bọn nô tì cũng không biết, buổi sáng hôm đó tỉnh lại đã không thấy Hoàng hậu đâu, không nghe thấy bất cứ âm thanh nào, chắc là Hoàng hậu hưởng nương cho thuốc ngủ trong trà của bọn nô †ì” Cát Tường trả lời.
Trong mát Lê Hiên dấy lên ngọn lửa hừng hực.
“Tuyết Yên! Nàng cũng dám rời khỏi trẫm!” “Ai nói ra chuyện Hoàng hậu rời khỏi cung sẽ giết chết không cần luận tội!” Lê Hiên hung dữ nhìn mọi người: “Dương Thụ, Hoàng hậu nương nương cần an tâm tĩnh dưỡng, bắt đầu từ hôm nay, cấm †úc toàn bộ Vong Ưu cung! Hạ lệnh không cho ai vào Vong Ưu cung, người vi phạm sẽ trừng trị nghiêm khắc!” Thị vệ bao vây Vong Ưu cung, đề phòng nghiêm ngặt.
Lê Hiên đi ra khỏi Vong Ưu cung, trực tiếp gọi Nhiếp Lăng Hàn và Hàn Chỉ Đào.
Nhiếp Lăng Hàn không cảm thấy bất ngờ, xảy ra chuyện như vậy, hắn luôn cảm thấy có lẽ Tuyết Yên sẽ rời đi. Nhưng hắn không ngờ, nàng chọn rời đi vào thời điểm bọn họ rời khỏi Vân Thành.
Hắn nhìn đôi mắt chờ đợi của Lê Hiên lắc đầu: “Hoàng thượng, người cũng biết tính cách của Hoàng hậu đó. Vi thần cũng không biết nương nương có thể đi đâu. Có điều có thể chắc chắn một điểm là, nương nương sẽ không về núi Mặo.
Cũng sẽ không đi Tử Y các.” “Vậy thì phát động tất cả ám vệ và người của Thanh Y đường đi tìm nàng ấy đi!” Lê Hiên nắm thật năm đấm.
Tuyết Yên, nàng hận ta như vậy sao? Nàng muốn rời khỏi ta thật sao? “Chiến tranh loạn lạc như vậy, nàng còn có thể đi đâu?” Lê Hiên đập tay xuống bàn trà.
Hàn Chi Đào nói: “Hoàng hậu nương nương luôn luôn thông minh, nương nương lại thích sống bên ngoài, sẽ không có việc gì đâu.” Lê Hiên liếc nhìn Hàn Chi Đào: “Nàng ấy thích sống bên ngoài sao?” Hàn Chỉ Đào cúi đầu xuống: “Vi thần không có ý đó, chẳng qua vi thần cảm thấy nương nương vẫn luôn không thích bị trói buộc…” “Trâm trói buộc nàng ấy sao?” Mắt Lê Hiên đen như mực.
Hàn Chỉ Đào: ”…” Hôm nay còn có Trường Thuận cung bị thị vệ bao vây kín như nêm cối.
Đậu Uyển Nhi đi ra mấy lần đều bị Dương Thạc dẫn người bắt về Trường Thuận cung.
Đậu Uyển Nhi đập vỡ tất cả mọi thứ trong phòng, thậm chí đập hỏng cả nến.
Sơn hào hải vị trên mặt bàn mà Hoàng thượng đưa tới đều bị nàng ta hất xuống đất, nàng ta còn giết một tên nội thị.
Dương Thạc quỳ trên mặt đất: “Nương nương, xin thông cảm cho vi thần, đừng khiến vi thần khó xử.
“Cút! Cút ra ngoài!” Đậu Uyển Nhi ném món ăn hoàn chỉnh cuối cùng ra ngoài.
Mọi chuyện như mộng. Nàng ta chỉ mong có thể nhanh chóng tỉnh lại khỏi giấc mộng.
Đêm hôm đó, Hoàng thượng nói với nàng ta, muốn ban hôn cho nàng ta và Duệ vương.
Nàng ta biết Duệ vương Lê Vũ, đó là nam nhân ôn hòa khí khái hào hùng, thế nhưng nàng ta thích Hoàng thượng Lê Hiên hơn, nàng ta thích hắn không phải chỉ bởi vì hắn là Hoàng thượng.
Nàng thích sự cơ trí của hán, thích sự-cười đùa hài hước không bị trói buộc của hãn, thích chí hướng thiên thu của hắn, thích sự giận dữ của hán, thế nhưng hãn lại nói cho nàng ta, hắn sẽ không nạp phi, trong lòng của hắn chỉ có một mình Hoàng hậu.
Nàng ta rất bi thương, nàng ta là công chúa, xinh đẹp như hoa, nàng ta so sánh mình với Hoàng hậu, về nhan sắc, dáng người và tài hoa, nàng ta đều không kém hơn Hoàng hậu! Nam nhân nào trên đời mà không thích mỹ nhân chứ? Thế là nàng ta khóc, nàng ta ghé vào bờ vai Hoàng thượng khóc.
Mẫu thân đã qua đời của nàng ta đã từng nói, không có nam tử nào sẽ chịu đựng được khi nữ nhân thút thít trong ngực hoặc trên bờ vai của mình.
Cuối cùng Hoàng thượng cũng ôm nàng ta. Nàng †a hôn hán. Trong trang sức trước ngực nàng ta có một cái bình nhỏ, nàng ta lặng lẽ mở nắp bình tinh xảo ra, nước hoa bên trong tên là vô tình, là một loại thuốc kích dục đặc biệt của nước Đại Nguyệt.
Nàng ta thâm tình hôn hắn, hắn tiếp nhận, rất nhanh, hắn mãnh liệt hôn lại nàng ta.
Nàng †a lấy ra tất cả vốn liếng, nàng ta muốn để hắn yêu nàng ta. Thế nhưng vào lúc mấu chốt, hắn lại tỉnh táo. Đậu Uyển Nhi nghĩ mãi mà không ra. Loại thuốc vô tình này có mùi vị thanh đạm, giống như mùi hoa quế nhàn nhạt, nhưng mà dược hiệu lại rất lớn.
Hắn đỏ mặt rời khỏi người nàng ta, che quần áo cho nàng ta. Cầm lấy cái bình trước ngực nàng ta nhìn xem, trên mặt vẫn mỉm cười: “Công chúa, trấm có thể cưới nàng, nhưng có một điểm nàng phải nhớ kỹ, trấm không thích bị người ta mưu tính” Hắn không tức giận, cũng đồng ý cưới nàng ta làm phi tử vào hai ngày sau.
Ngày đại hôn Hoàng hậu và quý phi hắn yêu nhất đều mất đi đứa con. Hán chưa hoàn thành đại lễ đã vội vàng rời đi.
Nàng ta không trách hắn. Nàng ta có kiên nhẫn.
Nàng ta hiểu chuyện hậu cung.
Về sau hắn thường xuyên đến với nàng ta, nhưng xưa nay không qua đêm ở chỗ nàng ta, cho dù nàng ta quyến rũ hắn như thế nào hắn cũng không thân mật với nàng ta.
Lúc đầu hản nói là để cầu phúc cho đứa bé đã mất của mình; không thể làm chuyện phòng the, về sau dường như mỗi ngày-hắn đều rất mệt mỏi, vội vàng tới với nàng ta một lát rồi đi.
Lần này Hoàng thượng theo nàng ta về nước Đại Nguyệt thăm viếng, nàng ta vô cùng vui mừng cao, trên đường đi nhảy tới nhảy lui giống như một con bướm. Nàng ta ca hát cho hán, kể cho hắn sói ở quê nàng ta, kể về miếng thịt dê lớn, kể về con chó săn lớn của nàng ta.
Hoàng thượng nhìn nàng ta, bị lây sự vui vẻ của nàng ta, bóc hạt dẻ cho nàng ta, thổi sáo với nàng †a. Nàng ta rất may mắn, nàng ta có thể gả cho hắn. Nàng †a cũng không hối hận, nàng ta làm tất cả để gả cho hản.
Bọn họ ân ái như thế.
Thế nhưng, thì ra từ đầu đến cuối nàng ta đang dẫn sói vào nhà.
Mỗi lần Đậu Uyển Nhi nghĩ tới đây, tim liền đau như bị dao cắt.
Nhớ tới đêm vừa trở lại nước Đại Nguyệt, đống lửa vô cùng đỏ rực, thịt dê nướng trên lửa kêu xèo xèo. Bọn hạ nhân dâng sữa ngựa và rượu ngon lên, khắp nơi là hoan ca tiếu ngữ.
Có:mỹ nhân dâng vật phẩm trang sức truyền thống của nước Đại Nguyệt lên, đồ trang sức đồng thau chế tác tinh xảo, trên đỉnh có hai cái sừng trâu. Đậu Uyển Nhi đeo lên cho hán, nhìn khuôn mặt anh tuấn uy vũ của hãn, mát nhỏ nhướng lên, nàng ta hôn hắn. Hắn mỉm cười thâm tình hôn đáp lại nàng ta.
Trên lưng hắn đeo đai lưng mà nàng ta tự mình đan bằng các loại bảo thạch và trân châu cho hắn.
Nàng ta kéo hắn nhảy múa bên đống lửa, hắn liền nhảy cùng nàng ta, kéo tay nàng ta, cùng nhau vui vẻ với nàng †a.
Hản thông minh như thế, cho dù điệu múa phức †ạp cỡ nào, hân vừa học đã biết.
Mãi đến đêm khuya, các tướng sĩ nước Đại Nguyệt đều rất hào sảng, mọi người uống từng ngụm rượu lớn, ăn miếng thịt bự, chúc mừng công chúa của bọn họ tìm được lang quân như ý, có kết cục tốt.
Không ai biết, đám người Đại Hưng gian trá này đã bắt đầu giết hại. Họ ra tay sát hại các dũng sĩ không hề có chuẩn bị đã nhiệt tình chiêu đãi bọn họ.
Khi đại ca bị giết, Đậu Uyển Nhi còn đang ca hát †rohg ngực Lê Hiên, nàng ta cho rằng mình hoa mắt.
Về sau phụ vương bị một mũi tên ghim trên ghế, trợn tròn đôi mát nhìn nàng ta, nàng ta mới tin tưởng đây đều là sự thật.
Mùi máu tươi xông vào mũi, con chó săn của nàng ta ngã vào trong vũng máu, thi thể đầy đất, nàng ta lại bị hắn ôm chặt vào lòng, hắn ghì đầu nàng ta lại, không cho nàng ta nhìn mọi chuyện xảy ra, ôm nàng ta thật chặt…
Nàng ta ngất đi.
Khi nàng ta tỉnh lại, bên cạnh chỉ có a hoàn Sơn Nguyệt.
Sơn Nguyệt nói cho nàng ta, Tam vương tử Đậu Nhĩ Khâm lên làm quốc vương. Tam vương tử là con trai tiểu thiếp của phụ vương.
Phụ vương và đại ca đã chết. Bị người Đại Hưng giết chết.
Hắn đến quốc gia của nàng ta, giết phụ vương và đại ca, giết dòng tộc của nàng ta vào thời điểm họ không hề phòng bị, để Tam vương tử vô năng Đậu Nhĩ Anh lên làm quốc vương, trở thành con rối của nước Đại Hưng!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.