Phù Sinh Thác - Hai Kiếp Thâm Tình
Chương 246: Phong ba nổi lên
Cheengcheeng
03/05/2021
Tử Vi có thể cảm nhận được sự lo lắng của Dương Thạc, nàng cũng rất căng thẳng. Bởi vì hoàng cung quá yên tĩnh.
Tất cả các dấu hiệu cho thấy, gần đây sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng nơi có lẽ đã xảy ra chuyện lại không hề hỗn loạn.
Lẽ nào là do nàng nghĩ quá nhiều? Tử Vi càng căng thẳng.
Tại cổng cung điện, những người lính canh cổng, nhìn thấy họ lập tức cho
qua.
Tử Vi liếc nhìn Dương Thạc một cái, - Dương Thạc gật đầu: "Công chúa, thần sẽ đến thắng điện Chiêu Dương."
Tử Vi nói: "Ta cũng đi.
Điện Chiêu Dương là nơi Hoàng thượng thượng triều, nhìn từ xa, cửa cung đóng chặt, trước của cũng có hai đội thị vệ đang đứng, Dương Thạc nhìn những thị vệ đó hắn đều biết, cũng yên tâm hơn một chút.
Dương Thạc nói: "Công chúa, ngươi hãyhồi cung trước. Bị chức ở đây đợi Hoàng thượng bãi triều."
Tử Vi thấy nét mặt của Dương Thạc đã giãn ra, nàng cũng yên tâm. Nàng nhìn Dương Thạc đi vào cửa lớn của điện Chiêu Dương. Nàng vừa quay người đi được hai bước, phát hiện phía sau cái cột ở đằng trước có hai người đáng lẽ không xuất hiện ở điện Chiêu Dương.
Một người là Trương Sơn, người còn lại thì nàng không biết, Tử Vi nhớ lúc ở quán rượu Phúc Mãn Đường, nàng có nhìn thấy người này, hắn cùng với Nhiếp Lăng Hàn đi với nhau.
Trương Sơn đang cúi đầu nói gì đó với
hăn.
Lúc này, Trương Sơn không phải ở nước Phú Lệ với sư huynh sao? Nàng đi về phía Trương Sơn, nhưng lại đi qua khe cửa của điện Chiêu Dương, nàng nhìn thấy Dương Thạc bị đè xuống đất. Dương Thạc đang định phản kháng thì một thanh đao dài kề lên cổ hắn.
Võ công của Dương Thạc rất lợi hại, hắncũng không phải kẻ lười biếng, thường xuyên luyện tập nhưng lại bị người khác dễ dàng khống chế như này.
Tử Vi lập tức đứng hình đứng ngây tại đó, Tiểu Thuyên Tử lại kéo lấy tay áo của nàng: "Mau đi theo thần."
Tử Vi bị Tiểu Thuyên Tử kéo đi mấy bước, nàng hất tay hắn ra. "Bên trong điện Chiêu Dương nhất định đã xảy ra chuyện rồi, Tiểu Thuyên Tử, ta muốn vào xem xem."
"Công chúa, nếu thật sự xảy ra chuyện, bây giờ người đi vào há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Những thị vệ trong đó đã phát hiện ra chúng ta, mau rời khỏi đây thôi."
Tử Vi nhìn những thị vệ đang đứng ở hai bên cánh cửa, không hề quan tâm động tĩnh bên trong điện, như thể cái gì cũng không nghe thấy.
Tử Vi nói: "Nguy hiểm cũng phải vào."
Tiểu Thuyên Tử còn muốn nói gì đó, Tử Vi đã đẩy thẳng cửa đi vào điện ChiêuDương.
Thị vệ ở cửa không hề bước tới để ngăn nàng lại, Tử Vi khẳng định, những người này chắc chắn đã nhận mệnh lệnh gì đó.
Bọn họ vừa bước vào cửa lớn điện Chiêu Dương, cánh cửa đóng sầm lại. Mùi máu tanh sộc thẳng lên mũi!
Trong điện có hơi tối, Tử Vi sững sờ một lúc mới phát hiện bên trong đã hoàn toàn thay đổi
Bên ngoài không chút động tĩnh gì, nhưng bên trong hai bên như nước lửa chiến đấu ác liệt.
Trên đại điện, xác chết ngổn ngang khắp nơi. Tử Vi thậm chí còn nhìn thấy thi thể của Thượng Thư Lưu Quân trên đại điện.
Nhưng không hề có tiếng tranh đấu, một bề tĩnh lặng như chết, hai bên đều đang giao đấu.
Trái tim Tử Vi đập điên cuồng, nàngnhầm mắt lại tĩnh tâm ngẩng đầu nhìn
Toàn bộ cung Chiêu Dương, khắp nơi đầu đầu cũng là tướng sĩ, phần lớn đều mặc áo giáp trắng bạc, số ít mặc áo giáp đen.
Những người mặc áo giáp đen là người của Lê Hiên.
Trái tim Tử Vì đau đớn, có phải đã không thể cứu văn! Người kiêu ngạo như hắn, chắc chắn sẽ không đầu hàng. Khoảng thời gian này, hắn đồn hết tâm sức thống nhất đại lục Bắc Hoang, lẽ nào hôm nay phải gác lại tại đây?
Tử Vì đi qua đảm đồng tiền về phía trước, nàng đã nhìn thấy Lê Hiến
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu vàng sáng, đôi mắt bình tĩnh, đang ngồi vững vàng trên ngai vàng, lãnh đạm nhìn xuống quan lại phía dưới.
Hàn đã nhìn thấy Tử VỊ, Tử Vì thấy lông mày hàn nhíu lại thành hàng, sau đó ảnh mắt hàn rời khỏi người nàng.Đứng bên cạnh hắn là Duệ vương, Sử thừa tướng, Hàn thái thủ, Thẩm đại phu, ngoài ra còn có một số quan lại tâm phúc.
Trương Dương và Hàn Chi Đào đang cầm hai thanh kiếm bảo vệ trước mặt Lê Hiên. Xung quanh là những thị vệ mặc áo giáp đen.
Còn Cổ Phàm, Tử Vi suýt chút nữa hét lên thành tiếng, Cổ Phàm lại đứng đối diện với Lê Hiến chĩa kiếm vào hắn, khuôn mặt trắng của hắn đầy những vết máu, hắn nhìn Trương Dương như như hổ đói nhìn mồi.
Cổ Phàm, tại sao, hắn là người đã đi theo Lê Hiến suốt bao nhiêu năm nay.
Tử Vi không thể không nhìn người mặc chiếc áo choàng bạc, anh dũng bức người, lúc này đang đứng ở đó, là sự huynh của nàng Nhiếp Lăng Hàn. Nàng không muốn tin điều đó. Cũng không muốn thừa nhận. Nhưng đến hôm nay, nàng bắt buộc phải ép bản thân mình thừa nhận, tất cả đều là sự thật.Phải, những chuyện này, có thể làm không chút sơ hở, không chút mạnh mối, chỉ có thể là Nhiếp Lăng Hàn, hắn từ trước đến giờ đều là tao nhã lịch sự, ôn hòa lễ độ, vui buồn đều không bộc lộ cảm xúc.
Cả người Tử Vi khẽ run lên, khi nàng bị người ta bắt cóc, rồi lại được thả ra, khi nàng đã biết là có người tạo phản, khi nàng nhìn thấy đại cữu cữu giam lỏng ngoại công, khi nàng thấy Dương Thạc muốn nói rồi lại thôi, nàng đã đoán
được là Nhiếp Lăng Hàn.
Trong số những người nàng biết, người có đủ khả năng để đối đầu với Lê Hiến, chỉ có Nhiếp Lăng Hàn.
Nhưng nàng vẫn không muốn tin. Nàng cảm thấy sư huynh không có lý do nào để làm vậy, bởi trước giờ hắn luôn ôn hòa, không tranh với đời.
Đứng kế bên Nhiếp Lăng Hàn, là phụ thân của hắn Nhiếp Trạm. Ngồi phía trước Nhiếp Lăng Hàn là Thái hậu Bạch Lan. Bạch Lan là mẫu thân của Nguyên Thái hậu, bởi vì hãm hại Tuyết Yên, bị LêHiện đưa tới Thái Miếu dưỡng già Không ngờ lại gặp bà ta ở đây.
Tử Vi lặng lẽ đứng đó nhìn. Sau cú sốc lớn, nàng bình tĩnh không sợ hãi.
Lúc này, lại có một nhóm quan lại khác nơm nớp lo sợ đi từ chỗ Lê Hiên sang phía bên kia, đứng sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.
"Các vị, còn ai muốn sang bên đây không?" Giọng nói dịu dàng của Bạch Lan. Tóc của Bạch Lan trắng như tuyết, bà ta béo lên rất nhiều, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh hơn trước nhiều.
Bạch Lan nhìn mọi người: "Các vị, cha con Lê Mặc Nhiễm và Lê Hiện lừa dối bách tính, giết huynh đoạt vị, hôm nay chứng cứ đã rõ, Lê Hiền đã không còn đức hạnh để tiếp tục ngồi trên ngai vàng nữa. Vốn dĩ ngôi vị của cha hắn Lê Mặc Nhiễm là cướp từ ca ca Lê Mặc Sơn, danh không chính ngôn không thuận, bây giờ theo lẽ đương nhiên là phải trả cho con trai của Lê Mặc Sơn Nhiếp Lăng Hàn! Cũng chính là Lê Lăng Hàn "Giọng nói sắc bén của bà ta vang vọng bức tường của cung điện, một số quan lại cảm thấy đôi mắt hung dữ đó dường như sắp đâm thủng người ai đó, không khỏi rùng mình.
Bạch Lan nhìn chằm chằm vào Sử thừa tưởng đứng phía sau Lê Hiền: "Sử thừa tướng, ngươi là người xử lý mọi chuyện công bằng nhất, bây giờ ai gia ở đây làm chứng, chứng minh Lê Mặc Nhiễm hại chết ca ca Lê Mặc Sơ cướp lấy ngôi vị, còn Lê Hiến hại chết thái tử Lê Thiên lên ngôi Hoàng đế, người còn bảo vệ tên nghịch tử vô năng vô đức này làm Hoàng đế sao?”
Sử thừa tưởng cau mày. "Tiên để đã băng hà, bây giờ Hoàng thượng văn mưu võ lược, sắp thống nhất được đại lục Bắc Hoang, bách tính an cư lạc nghiệp, giữa các nước gần như không có chiến loạn, vị thần cho rằng, chuyện này cần phải thận trọng!"
Bạch Lan vì mối quan hệ với Tiên để có giao tình với Sử thừa tưởng, Sử thừa tưởng trước giờ không tham gia bất cứ đảng phải nào, được mọi người côngnhận là người công chính nhất.
Bạch Lan nói: "Dẹp loạn phản loạn không phải là điều Sử thừa tướng nên làm sao? Ngươi phò tá ba đời quân vương nhà họ Lê, có lẽ ngươi cũng biết lúc đó Lão Hoàng thượng muốn nhường ngôi cho ai. Còn về Tiên hoàng, nếu Thái tử còn sống, tuyệt đối sẽ không giao vương vị cho Lê Hiên, Thái tử bị Lê Hiện hại chết, lẽ nào ngươi giương mắt ra nhìn kẻ cướp lộng quyền ư?"
Sử thừa tướng nói: "Lão thần chỉ muốn nhìn thấy quốc thái dân an, dân chúng có thể an cư lập nghiệp. Thái hậu, để vương thay đổi thường xuyên, ắt sẽ dẫn đến biến động và chiến loạn mới."
Lúc này, một số quan lại đi về phía quân ngũ của Nhiếp Lăng Hàn.
Sử thừa tướng thở dài một tiếng, nhìn Hàn thái thủ, hai người nhìn nhau, ngay tức khắc, nước mắt tuôn rơi.
Trồng cây như gieo nhân, thu hoạch như gặt quả.Bọn họ đã chứng kiến sự cạnh tranh quyền lực tàn bạo của thế hệ trước.
Tất cả các dấu hiệu cho thấy, gần đây sẽ có chuyện lớn xảy ra, nhưng nơi có lẽ đã xảy ra chuyện lại không hề hỗn loạn.
Lẽ nào là do nàng nghĩ quá nhiều? Tử Vi càng căng thẳng.
Tại cổng cung điện, những người lính canh cổng, nhìn thấy họ lập tức cho
qua.
Tử Vi liếc nhìn Dương Thạc một cái, - Dương Thạc gật đầu: "Công chúa, thần sẽ đến thắng điện Chiêu Dương."
Tử Vi nói: "Ta cũng đi.
Điện Chiêu Dương là nơi Hoàng thượng thượng triều, nhìn từ xa, cửa cung đóng chặt, trước của cũng có hai đội thị vệ đang đứng, Dương Thạc nhìn những thị vệ đó hắn đều biết, cũng yên tâm hơn một chút.
Dương Thạc nói: "Công chúa, ngươi hãyhồi cung trước. Bị chức ở đây đợi Hoàng thượng bãi triều."
Tử Vi thấy nét mặt của Dương Thạc đã giãn ra, nàng cũng yên tâm. Nàng nhìn Dương Thạc đi vào cửa lớn của điện Chiêu Dương. Nàng vừa quay người đi được hai bước, phát hiện phía sau cái cột ở đằng trước có hai người đáng lẽ không xuất hiện ở điện Chiêu Dương.
Một người là Trương Sơn, người còn lại thì nàng không biết, Tử Vi nhớ lúc ở quán rượu Phúc Mãn Đường, nàng có nhìn thấy người này, hắn cùng với Nhiếp Lăng Hàn đi với nhau.
Trương Sơn đang cúi đầu nói gì đó với
hăn.
Lúc này, Trương Sơn không phải ở nước Phú Lệ với sư huynh sao? Nàng đi về phía Trương Sơn, nhưng lại đi qua khe cửa của điện Chiêu Dương, nàng nhìn thấy Dương Thạc bị đè xuống đất. Dương Thạc đang định phản kháng thì một thanh đao dài kề lên cổ hắn.
Võ công của Dương Thạc rất lợi hại, hắncũng không phải kẻ lười biếng, thường xuyên luyện tập nhưng lại bị người khác dễ dàng khống chế như này.
Tử Vi lập tức đứng hình đứng ngây tại đó, Tiểu Thuyên Tử lại kéo lấy tay áo của nàng: "Mau đi theo thần."
Tử Vi bị Tiểu Thuyên Tử kéo đi mấy bước, nàng hất tay hắn ra. "Bên trong điện Chiêu Dương nhất định đã xảy ra chuyện rồi, Tiểu Thuyên Tử, ta muốn vào xem xem."
"Công chúa, nếu thật sự xảy ra chuyện, bây giờ người đi vào há chẳng phải sẽ gặp nguy hiểm sao? Những thị vệ trong đó đã phát hiện ra chúng ta, mau rời khỏi đây thôi."
Tử Vi nhìn những thị vệ đang đứng ở hai bên cánh cửa, không hề quan tâm động tĩnh bên trong điện, như thể cái gì cũng không nghe thấy.
Tử Vi nói: "Nguy hiểm cũng phải vào."
Tiểu Thuyên Tử còn muốn nói gì đó, Tử Vi đã đẩy thẳng cửa đi vào điện ChiêuDương.
Thị vệ ở cửa không hề bước tới để ngăn nàng lại, Tử Vi khẳng định, những người này chắc chắn đã nhận mệnh lệnh gì đó.
Bọn họ vừa bước vào cửa lớn điện Chiêu Dương, cánh cửa đóng sầm lại. Mùi máu tanh sộc thẳng lên mũi!
Trong điện có hơi tối, Tử Vi sững sờ một lúc mới phát hiện bên trong đã hoàn toàn thay đổi
Bên ngoài không chút động tĩnh gì, nhưng bên trong hai bên như nước lửa chiến đấu ác liệt.
Trên đại điện, xác chết ngổn ngang khắp nơi. Tử Vi thậm chí còn nhìn thấy thi thể của Thượng Thư Lưu Quân trên đại điện.
Nhưng không hề có tiếng tranh đấu, một bề tĩnh lặng như chết, hai bên đều đang giao đấu.
Trái tim Tử Vi đập điên cuồng, nàngnhầm mắt lại tĩnh tâm ngẩng đầu nhìn
Toàn bộ cung Chiêu Dương, khắp nơi đầu đầu cũng là tướng sĩ, phần lớn đều mặc áo giáp trắng bạc, số ít mặc áo giáp đen.
Những người mặc áo giáp đen là người của Lê Hiên.
Trái tim Tử Vì đau đớn, có phải đã không thể cứu văn! Người kiêu ngạo như hắn, chắc chắn sẽ không đầu hàng. Khoảng thời gian này, hắn đồn hết tâm sức thống nhất đại lục Bắc Hoang, lẽ nào hôm nay phải gác lại tại đây?
Tử Vì đi qua đảm đồng tiền về phía trước, nàng đã nhìn thấy Lê Hiến
Hắn mặc một chiếc áo choàng màu vàng sáng, đôi mắt bình tĩnh, đang ngồi vững vàng trên ngai vàng, lãnh đạm nhìn xuống quan lại phía dưới.
Hàn đã nhìn thấy Tử VỊ, Tử Vì thấy lông mày hàn nhíu lại thành hàng, sau đó ảnh mắt hàn rời khỏi người nàng.Đứng bên cạnh hắn là Duệ vương, Sử thừa tướng, Hàn thái thủ, Thẩm đại phu, ngoài ra còn có một số quan lại tâm phúc.
Trương Dương và Hàn Chi Đào đang cầm hai thanh kiếm bảo vệ trước mặt Lê Hiên. Xung quanh là những thị vệ mặc áo giáp đen.
Còn Cổ Phàm, Tử Vi suýt chút nữa hét lên thành tiếng, Cổ Phàm lại đứng đối diện với Lê Hiến chĩa kiếm vào hắn, khuôn mặt trắng của hắn đầy những vết máu, hắn nhìn Trương Dương như như hổ đói nhìn mồi.
Cổ Phàm, tại sao, hắn là người đã đi theo Lê Hiến suốt bao nhiêu năm nay.
Tử Vi không thể không nhìn người mặc chiếc áo choàng bạc, anh dũng bức người, lúc này đang đứng ở đó, là sự huynh của nàng Nhiếp Lăng Hàn. Nàng không muốn tin điều đó. Cũng không muốn thừa nhận. Nhưng đến hôm nay, nàng bắt buộc phải ép bản thân mình thừa nhận, tất cả đều là sự thật.Phải, những chuyện này, có thể làm không chút sơ hở, không chút mạnh mối, chỉ có thể là Nhiếp Lăng Hàn, hắn từ trước đến giờ đều là tao nhã lịch sự, ôn hòa lễ độ, vui buồn đều không bộc lộ cảm xúc.
Cả người Tử Vi khẽ run lên, khi nàng bị người ta bắt cóc, rồi lại được thả ra, khi nàng đã biết là có người tạo phản, khi nàng nhìn thấy đại cữu cữu giam lỏng ngoại công, khi nàng thấy Dương Thạc muốn nói rồi lại thôi, nàng đã đoán
được là Nhiếp Lăng Hàn.
Trong số những người nàng biết, người có đủ khả năng để đối đầu với Lê Hiến, chỉ có Nhiếp Lăng Hàn.
Nhưng nàng vẫn không muốn tin. Nàng cảm thấy sư huynh không có lý do nào để làm vậy, bởi trước giờ hắn luôn ôn hòa, không tranh với đời.
Đứng kế bên Nhiếp Lăng Hàn, là phụ thân của hắn Nhiếp Trạm. Ngồi phía trước Nhiếp Lăng Hàn là Thái hậu Bạch Lan. Bạch Lan là mẫu thân của Nguyên Thái hậu, bởi vì hãm hại Tuyết Yên, bị LêHiện đưa tới Thái Miếu dưỡng già Không ngờ lại gặp bà ta ở đây.
Tử Vi lặng lẽ đứng đó nhìn. Sau cú sốc lớn, nàng bình tĩnh không sợ hãi.
Lúc này, lại có một nhóm quan lại khác nơm nớp lo sợ đi từ chỗ Lê Hiên sang phía bên kia, đứng sau lưng Nhiếp Lăng Hàn.
"Các vị, còn ai muốn sang bên đây không?" Giọng nói dịu dàng của Bạch Lan. Tóc của Bạch Lan trắng như tuyết, bà ta béo lên rất nhiều, nhưng ánh mắt lại sắc lạnh hơn trước nhiều.
Bạch Lan nhìn mọi người: "Các vị, cha con Lê Mặc Nhiễm và Lê Hiện lừa dối bách tính, giết huynh đoạt vị, hôm nay chứng cứ đã rõ, Lê Hiền đã không còn đức hạnh để tiếp tục ngồi trên ngai vàng nữa. Vốn dĩ ngôi vị của cha hắn Lê Mặc Nhiễm là cướp từ ca ca Lê Mặc Sơn, danh không chính ngôn không thuận, bây giờ theo lẽ đương nhiên là phải trả cho con trai của Lê Mặc Sơn Nhiếp Lăng Hàn! Cũng chính là Lê Lăng Hàn "Giọng nói sắc bén của bà ta vang vọng bức tường của cung điện, một số quan lại cảm thấy đôi mắt hung dữ đó dường như sắp đâm thủng người ai đó, không khỏi rùng mình.
Bạch Lan nhìn chằm chằm vào Sử thừa tưởng đứng phía sau Lê Hiền: "Sử thừa tướng, ngươi là người xử lý mọi chuyện công bằng nhất, bây giờ ai gia ở đây làm chứng, chứng minh Lê Mặc Nhiễm hại chết ca ca Lê Mặc Sơ cướp lấy ngôi vị, còn Lê Hiến hại chết thái tử Lê Thiên lên ngôi Hoàng đế, người còn bảo vệ tên nghịch tử vô năng vô đức này làm Hoàng đế sao?”
Sử thừa tưởng cau mày. "Tiên để đã băng hà, bây giờ Hoàng thượng văn mưu võ lược, sắp thống nhất được đại lục Bắc Hoang, bách tính an cư lạc nghiệp, giữa các nước gần như không có chiến loạn, vị thần cho rằng, chuyện này cần phải thận trọng!"
Bạch Lan vì mối quan hệ với Tiên để có giao tình với Sử thừa tưởng, Sử thừa tưởng trước giờ không tham gia bất cứ đảng phải nào, được mọi người côngnhận là người công chính nhất.
Bạch Lan nói: "Dẹp loạn phản loạn không phải là điều Sử thừa tướng nên làm sao? Ngươi phò tá ba đời quân vương nhà họ Lê, có lẽ ngươi cũng biết lúc đó Lão Hoàng thượng muốn nhường ngôi cho ai. Còn về Tiên hoàng, nếu Thái tử còn sống, tuyệt đối sẽ không giao vương vị cho Lê Hiên, Thái tử bị Lê Hiện hại chết, lẽ nào ngươi giương mắt ra nhìn kẻ cướp lộng quyền ư?"
Sử thừa tướng nói: "Lão thần chỉ muốn nhìn thấy quốc thái dân an, dân chúng có thể an cư lập nghiệp. Thái hậu, để vương thay đổi thường xuyên, ắt sẽ dẫn đến biến động và chiến loạn mới."
Lúc này, một số quan lại đi về phía quân ngũ của Nhiếp Lăng Hàn.
Sử thừa tướng thở dài một tiếng, nhìn Hàn thái thủ, hai người nhìn nhau, ngay tức khắc, nước mắt tuôn rơi.
Trồng cây như gieo nhân, thu hoạch như gặt quả.Bọn họ đã chứng kiến sự cạnh tranh quyền lực tàn bạo của thế hệ trước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.