Chương 61: Ăn bánh
Liễu Mãn Pha
28/05/2022
Đạo lý này Chúc Vi Tinh đã biết rõ từ lâu, đang định tán thành lại nghe A Bồn nói: "Cậu đang hỏi thăm về một người tên Phó Uy phải không? Có lẽ
tôi biết một chuyện."
Ánh mắt Chúc Vi Tinh sáng lên: "Anh biết Phó Uy sao?"
A Bồn nói: "Không tính là quen biết, chỉ gặp qua vài lần trong ngõ thôi, hắn đều đi cùng với cậu, quan hệ của hai ngươi không tệ."
Chúc Vi Tinh: "Hình như là bạn bè nhiều năm, nhưng tôi không nhớ rõ."
A Bồn gật đầu: "Đoán được. Khu vực lân cận xung quanh Linh Giáp tôi đều quen thuộc hết, trường cấp ba Bồ Câu Trắng cách nơi này không xa, mấy năm trước, tôi đã thấy Phó Uy và Lỗ mặt rỗ bắt nạt bạn học ở con hẻm ngoài trường."
Chúc Vi Tinh liên tưởng đến bức ảnh mà Chúc Tịnh Tịnh đã chụp, xem ra việc Phó Uy và Khổng Cường bắt nạt học sinh là chuyện bình thường. Hai người họ là cùng một giuộc, nhưng Khổng Cường lại không buông tha cho người anh em tốt của Phó Uy là cậu đây, vẫn dí theo đòi nợ đến mức cậu phải chui lỗ chó đào tẩu.
"Tôi có ở hiện trường không?" Nhưng Chúc Vi Tinh quan tâm nhất là cái này.
A Bồn nhớ lại: "Rất ít, cậu không tham dự chuyện đánh nhau, thấy có xung đột thì chạy nhanh nhất, bất kể bên nào chiếm thế thượng phong đi nữa."
Rất khớp với phong cách của Chúc Tịnh Tịnh.
"Nhưng cũng coi như là người trong cuộc, là đồng lõa trong âm thầm." Chúc Vi Tinh hạ kết luận.
A Bồn nghe cậu thẳng thắn đánh giá bản thân như vậy, cảm thấy thú vị mà giật giật khóe miệng.
"Phó Uy chết rồi, cũng là ngã lầu." A Bồn đã có lòng giúp, nên Chúc Vi Tinh cũng thẳng thắn với hắn.
A Bồn kinh ngạc.
"Có người nói tôi biết, cậu ta và Mạnh Tế đều từng bị Phó Uy bắt nạt hồi cấp ba, Mạnh Tế ngã lầu chết, Phó Uy ngã lầu chết, hơn nữa tôi... cũng đã ngã lầu, cậu ta cảm thấy đây là quả báo mà bọn bắt nạt chúng tôi phải chịu."
A Bồn nhất thời muốn cười, nhưng nghĩ lại trước sau, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
"Tôi muốn biết đây có phải trùng hợp hay không, nên phải tìm được người còn lại có liên quan kia, chính là Khổng Cường." Chúc Vi Tinh nói.
A Bồn trầm mặc, hắn cũng có biết chút ít về những người trong cuộc, so với trí nhớ rỗng không của Khương Dực thì tốt hơn nhiều, hắn chủ động cung cấp thông tin cho Chúc Vi Tinh.
"Khổng Cường lớn hơn bọn tôi vài tuổi, hắn lăn lộn xã hội từ sớm, thủ đoạn tàn nhẫn, luôn tìm những nhóm quần thể đặc biệt, thích nhằm vào bọn học sinh thật thà mà bắt nạt. Hầu hết người bị hại đều nhát gan, nên mới để hắn vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho đến khi mắt mù chọc trúng lão Khương..."
"Mạnh Tế và một bạn học khác bị bắt nạt đều có tính tình thật thà rụt rè. Khổng Cường am hiểu ép người vay tiền, không nói đạo lý mà chỉ dùng bạo lực. Có thể trừ tôi ra... thì Mạnh Tế Phó Uy cũng có liên can tiền bạc với Khổng Cường hay không?" Chúc Vi Tinh suy đoán.
A Bồn đồng ý: "Cậu nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện. Hơn 2 năm trước có một lần tôi đến gặp đại lí bất động sản để nói thêm về việc gia hạn hợp đồng thuê nhà, thì thấy qua Mạnh Tế, lại còn là vài ngày trước khi cậu ta xảy ra chuyện nữa. Cậu ta hình như muốn thuê chỗ khác, đất trông khá tốt. Tôi tưởng cậu ta nghèo lắm nên còn thấy hơi bất ngờ đấy, giờ nhớ lại, nếu là thật, vậy thì cậu ta lấy tiền ở đâu ra?"
"Khổng Cường cũng cho cậu ấy vay tiền? Không lâu trước khi Phó Uy xảy ra chuyện, cũng tự trả tiền mua một chiếc xe thể thao mới... Thế tiền đó ở đâu ra? Cũng là Khổng Cường cho vay sao? Nhưng Khổng Cường cũng chỉ là một tên lưu manh, có mấy trăm ngàn vốn lưu động mà có thể cho vay? Cho Phó Uy vay thì cũng được đi, nhưng Mạnh Tế, không sợ cậu ta không trả sao?" Mà nếu không phải vay, thì tiền làm sao có?
"Nếu liên quan đến tiền bạc, thì vụ này có liên can đến nhiều người hơn nữa cũng không có gì lạ." A Bồn phân tích.
Chúc Vi Tinh gật đầu, trong đây có quá nhiều chi tiết quái lạ, xem ra nếu muốn phá được, chỉ có thể tìm ra Khổng Cường.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Khương Dực xuất hiện ở phía sau, mặt đen như đáy nồi.
"Nói nhảm cái gì mà phải đứng trước cửa nhà tôi tám cả nửa ngày vậy?" Hắn vừa nói vừa nhìn A Bồn, trong mắt cuồn cuộn biển lửa ấm ức, mưa gió bão lụt.
A Bồn đối diện với sắc mặt này của hắn, chà, đây là đang vô cùng khó ở. Sau đó lại nhìn sang Chúc Vi Tinh, trước khí thế khủng bố như vậy của Khương Dực, thanh niên gầy yếu này dường như không có cảm giác gì, lại còn nhàn nhạt đáp: "Chúng tôi tưởng anh đang ngủ."
Khương Dực cáu: "Tôi có ngủ hay không mẹ nó không phải cậu gõ cửa là biết sao?"
A Bồn nhịn lắm mới không vạch trần mặt mũi của người anh em này, mới vừa rồi hắn và Trịnh Chiếu Văn ở đây gõ cửa nửa ngày cũng không xi nhê gì, đúng là phân biệt đối xử không sai.
Dưới hai thanh đao trong mắt Khương Dực, A Bồn vội nhấc tay đầu hàng: "Đi, tôi đi ngay, mấy người tán gẫu đi, cứ tự nhiên." Nói xong thì nhanh chóng chạy đi mất.
Tiễn được tên kỳ đà đi rồi, Khương Dực trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh rồi quay người vào nhà.
Cậu coi như cũng biết tự giác, lẽo đẽo theo sau hắn, vào nhà thì ngó nghiêng xung quanh một vòng, vẫn là không thấy Miêu Hương Tuyết.
Chúc Vi Tinh lịch sự hỏi: "Anh ở nhà một mình à?"
Dĩ nhiên là nhận được câu trả lời quái gở của Khương Dực: "Không thì sao? Ngay cả mẹ tôi cậu cũng hỏi à? Cậu cũng mong nhớ nhiều người quá đó chứ?"
Chúc Vi Tinh trong lòng nói lịch sự quan tâm mẹ anh cũng không được, này cũng vô lí quá rồi, có phải là chứng gắt ngủ không.
Lại nghe Khương Dực giống như cao hứng nói tiếp: "Đi thành phố A rồi, ít nhất hai tháng nữa sẽ không xuất hiện."
Nói xong thì phịch xuống giường, hai chân tréo nguẩy, mò máy chơi game bên cạnh làm một ván.
Trên sàn hỗn độn đồ chơi, sách báo tạp chí, áo và quần lót, lại còn có mùi thuốc lá phảng phất khắp phòng chưa tan. Miêu Hương Tuyết mới đi khỏi có một ngày, nơi này đã trở thành phong cách phóng túng điển hình của đám con trai sống một mình rồi, thậm chí còn mang một loại thú vui trả thù vặt.
Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến những gì Lại Dương đã nói hôm qua, Khương Dực siêng năng và tự giác trước khi bị thương bao nhiêu thì bây giờ suy sụp chán chường bấy nhiêu.
Cha mất, mẹ lại nuôi thả, mặc dù tính cách cứng đầu, nhưng nhờ có thiên phú thể thao xuất sắc cùng tính tự quản nghiêm ngặt, nên hắn cũng đã đạt được nhiều thành tích đáng nể. Vừa nghĩ như thế, liền thấy rõ Khương Dực ghê gớm hơn mình nhiều, không phải, là ghê gớm hơn nhiều so với tất thảy bạn cùng lứa. Nhưng hiện tại... mặc dù chưa thực sự từ bỏ bản thân, nhưng so với thời huy hoàng trước kia, tâm lí khẳng định chênh lệch không nhỏ.
Đột nhiên cậu cảm thấy hành vi ấu trĩ không nói lí của người này cũng coi như có thể thông cảm được.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn Khương Dực, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu, trò chơi trong tay đã dừng lại, một mặt không hiểu ra sao.
"Ngủ mở mắt hả? Có muốn tôi đem giường cho cậu không?"
Bà chủ trong nhà đã đi vắng, đứa con trai lưu manh của bà bèn lên ngai địa chủ ác bá, cậu cũng không tính toán với hắn làm gì.
"Đứng ngốc ở đó chi hả?" Đứa con trai ác bá tiếp tục vênh mặt hất hàm sai khiến, "Không biết nên làm gì à?"
Nói xong, tiện tay ấn đồng hồ báo thức trên tay.
Hồ ly chân chó liền lập tức thực hiện công tác nịnh nọt: "Chào buổi sáng ~ chủ nhân ~ thân mến ~ của tôi, được phục vụ ngài~ là vinh hạnh lớn lao ~ của tôi ~ ngài có bất kỳ nhu cầu nào ~ xin hãy nói với tôi ~, tôi có thể ~ thỏa mãn ngài, chúc ngài ~ mỗi ngày ~~ đều ~ vui ~ vẻ ~~~~~~~ "
Chúc Vi Tinh: "..." Thứ đồ chơi này thế mà còn chưa hỏng.
Nặn nặn túi bánh trên tay, giữa mớ tạp âm liên tục lặp lại hết sức ô nhiễm lỗ tai này, Chúc Vi Tinh cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người đi vào bếp tìm lò vi sóng.
Chốc lát sau, cậu trở về phòng với một cái chén trên tay, Khương Dực đã tắt game, ngồi xếp bằng trước bàn, một bộ không thể chờ được ăn của nhóc tì, thấy Chúc Vi Tinh còn không quên tiện miệng oán giận hai câu.
Cậu đưa bánh vào tay hắn, một bên còn cầm hộp sữa ấm, thái độ phục vụ hết sức chu đáo hoàn mỹ, còn kém đeo yếm cho con gấu bự này nữa thôi.
Khương Dực miễn cưỡng thoả mãn, bắt đầu ăn bánh.
Trên bàn chỉ có một chiếc máy tính, không có sách giáo khoa, vậy mà có không ít truyện tranh chất đống, nếu không phải góc bàn còn treo mấy cuộn vải băng, thì thật sự giống phòng ngủ của một tên trạch nam rồi.
Ánh mắt cậu rơi vào cuộn vải băng mới kia, không thể thi đấu nữa, nhưng vẫn không ném đi, lại cất ở nơi thuận tiện nhất, đây là cảm thấy tương lai có thể dùng đến sao?
Thấy Khương Dực một bộ không tim không phổi ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng Chúc Vi Tinh có chút xót xa.
Hắn thật sự quên mất rồi? Thật sự không để ý sao?
"Anh... sẽ đi à?" Chúc Vi Tinh bỗng nhiên ngập ngừng hỏi.
Khương Dực quay đầu, không hiểu cậu nói không đầu không đuôi cái gì.
"Ngày hôm qua Lực ca gì đó... tìm anh." Chúc Vi Tinh biết câu hỏi này là vượt quá giới hạn, hơn nữa đây là đề tài nhạy cảm, không chừng có thể chọc đến bãi mìn của Khương Dực, nhưng cậu thực sự rất muốn biết, muốn biết con đường tương lai của Khương Dực sẽ ra sao, dù cậu không biết đề nghị của vị Lực ca kia có tốt hay không.
Khương Dực một mặt châm biếm: "Đi làm sao? Lên đài biểu diễn... xiếc khỉ cho người ta xem?"
Chúc Vi Tinh không đồng tình: "Lên đài biểu diễn không phải xiếc khỉ, là một loại kĩ năng biểu diễn, chỉ cần anh nghiêm túc thì đó chính là một nghề đáng kính."
Khương Dực lúc này mới nhớ tới đối phương cũng là một người làm biểu diễn, chẳng trách khuôn mặt nhỏ kia nghiêm túc như vậy.
"Cậu đó là nghiêm túc biểu diễn sao?" Khương Dực hết sức nghi ngờ, "Cậu đó là nghiêm túc đầu độc thì có."
Biết hắn đây là ghét bỏ cậu thổi sáo khó nghe, Chúc Vi Tinh hiếm thấy biện giải cho mình một câu: "Lúc luyện tập thì đều như vậy, chỗ nào chưa tốt thì phải sửa đi sửa lại nhiều lần, đợi luyện tốt rồi thì tôi có thể thổi trôi chảy một lần cho anh nghe, sẽ êm tai hơn."
"Thổi cho ai nghe rồi?" Khương Dực nhai bánh hỏi.
Trọng điểm của hắn lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái như vậy, cậu đáp: "Không có, anh là người đầu tiên."
Khương Dực dựa về lưng ghế, gác chân lên mặt bàn, ngoe nguẩy đến là đắc chí.
"Khổng Cường, có dấu." Hắn tâm trạng tốt nói.
Chúc Vi Tinh bất ngờ: "Nhanh vậy sao? Hắn ở đâu?"
Khương Dực bĩu môi: "Không biết."
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực chậm rãi hút sữa bò: "Nhưng tôi có cách để tự hắn lăn ra đây."
Chúc Vi Tinh biết hắn có chuyện muốn nói, nhưng cậu mà không cố gắng đặt câu hỏi, hắn sẽ không thèm đánh một cái rắm nào cho xem.
Vì vậy cậu phối hợp nói: "Cách gì lợi hại như vậy?"
Quả nhiên, Khương Dực bày dáng vẻ khó ưa cắn ống hút một lát mới nói: "Khổng Cường nghiện đường."
"Nghiện đường?" Chúc Vi Tinh nhẩm nhẩm từ mới này.
Khương Dực gật đầu: "Không phải loại bệnh nhà giàu chó má thích ăn ngọt như trên mạng viết bậy bạ đâu, là thực sự phải nhét một lượng đường nhất định vào bao tử, một ngày không ăn sẽ có giới đoạn phản ứng, cần phải trị dược liệu, phụ thuộc cả vào thể chất lẫn tâm lí, tương tự như nghiện rượu và ma túy vậy, không biết ở đâu ra cái tật xấu này nữa."
Chúc Vi Tinh thực sự chưa từng nghe qua: "Vậy sức khỏe của hắn..."
Khương Dực nhíu mày: "Tiểu đường tuýp 1, cần phải uống insulin, gầy gò như rễ cây Ngưu Bàng vậy, đã thế còn không quản được miệng, muốn chết cũng đáng."
Trái phải nghĩ xong, Chúc Vi Tinh dường như cũng đã hiểu.
Một tên tội phạm truy nã nghiện ngập, đường so với ma túy thì dễ mua hơn nhiều, nhưng insulin cũng không dễ xoay sở, hầu hết các bệnh viện đều có camera, Khương Dực nói như vậy, có lẽ đã đoán được hắn tập trung ở khu vực nào rồi.
"Anh nghĩ hắn vẫn còn ở thành phố U sao?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực bóp hộp sữa rỗng, giọng thản nhiên: "Hai chân hắn đều đã phế, có thể đi đâu nữa?"
Chân phế? Lại còn là hai cái? Chúc Vi Tinh kinh ngạc, chẳng trách Khương Dực không thèm tìm người bắt hắn, bởi hắn đã như một con chó tàn phế, sớm muộn gì cũng đến đường chết, quả thực không đáng hao tâm tốn sức làm gì.
Lúc này, người trước mắt cậu đây lộ ra một loại tàn nhẫn nhàn nhã khắc hẳn với vẻ trẻ con và cáu kỉnh ngày xưa, chẳng màng đến người hay vật, sống hay chết, thân hay lạ, tất thảy như chẳng đáng để Khương Dực cho một ánh mắt.
Chúc Vi Tinh giấu vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Cần khóa chặt bệnh viện nào?"
Khương Dực lắc đầu: "Chỉ cần tìm người đưa tin cho hắn, hắn sợ chúng ta báo cảnh sát, sẽ tự lăn ra đây."
Sau đó lại bày vẻ khó ở nói: "Cho nên ngày mai không cần đến."
Chúc Vi Tinh: "?"
"Cần cậu điều chỉnh lại chất lượng phục vụ."
Chúc Vi Tinh: "..."
"Buổi tối tôi ra ngoài một chuyến, không biết lúc nào sẽ trở về."
Chúc Vi Tinh đoán hắn muốn đi lo chuyện Khổng Cường, cậu gật đầu: "Ờ."
Ngày mai cậu cũng không có ở đây, buổi diễn của trường sắp bắt đầu, nên Tân Mạn Mạn cũng như các cán bộ lớp và trợ lí hội học sinh rất bận. Chúc Vi Tinh nhận không ít sự giúp đỡ của cô ấy, đã đồng ý đến giúp cô một tay, vậy nên quầy hàng cũng nhờ chú Thẩm trông giúp.
Chúc Vi Tinh nói thêm: "Khi nào anh về đến nhà thì nhắn tôi biết."
Vốn ý cậu muốn được biết rõ tình hình của Khổng Cường kịp thời, nhưng nói xong lại nhận được vẻ mặt trào phúng 'Tôi biết tỏng cậu mà' của Khương Dực.
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao.
"Lại còn lưu luyến tách ra, buồn nôn." Khương Dực ghét bỏ nói, nhưng lông mày thì sắp bay tít lên mây rồi.
Chúc Vi Tinh: "??"
Cậu nghi ngờ trong bánh có chất gây ảo giác.
Ánh mắt Chúc Vi Tinh sáng lên: "Anh biết Phó Uy sao?"
A Bồn nói: "Không tính là quen biết, chỉ gặp qua vài lần trong ngõ thôi, hắn đều đi cùng với cậu, quan hệ của hai ngươi không tệ."
Chúc Vi Tinh: "Hình như là bạn bè nhiều năm, nhưng tôi không nhớ rõ."
A Bồn gật đầu: "Đoán được. Khu vực lân cận xung quanh Linh Giáp tôi đều quen thuộc hết, trường cấp ba Bồ Câu Trắng cách nơi này không xa, mấy năm trước, tôi đã thấy Phó Uy và Lỗ mặt rỗ bắt nạt bạn học ở con hẻm ngoài trường."
Chúc Vi Tinh liên tưởng đến bức ảnh mà Chúc Tịnh Tịnh đã chụp, xem ra việc Phó Uy và Khổng Cường bắt nạt học sinh là chuyện bình thường. Hai người họ là cùng một giuộc, nhưng Khổng Cường lại không buông tha cho người anh em tốt của Phó Uy là cậu đây, vẫn dí theo đòi nợ đến mức cậu phải chui lỗ chó đào tẩu.
"Tôi có ở hiện trường không?" Nhưng Chúc Vi Tinh quan tâm nhất là cái này.
A Bồn nhớ lại: "Rất ít, cậu không tham dự chuyện đánh nhau, thấy có xung đột thì chạy nhanh nhất, bất kể bên nào chiếm thế thượng phong đi nữa."
Rất khớp với phong cách của Chúc Tịnh Tịnh.
"Nhưng cũng coi như là người trong cuộc, là đồng lõa trong âm thầm." Chúc Vi Tinh hạ kết luận.
A Bồn nghe cậu thẳng thắn đánh giá bản thân như vậy, cảm thấy thú vị mà giật giật khóe miệng.
"Phó Uy chết rồi, cũng là ngã lầu." A Bồn đã có lòng giúp, nên Chúc Vi Tinh cũng thẳng thắn với hắn.
A Bồn kinh ngạc.
"Có người nói tôi biết, cậu ta và Mạnh Tế đều từng bị Phó Uy bắt nạt hồi cấp ba, Mạnh Tế ngã lầu chết, Phó Uy ngã lầu chết, hơn nữa tôi... cũng đã ngã lầu, cậu ta cảm thấy đây là quả báo mà bọn bắt nạt chúng tôi phải chịu."
A Bồn nhất thời muốn cười, nhưng nghĩ lại trước sau, vẻ mặt cũng trở nên phức tạp.
"Tôi muốn biết đây có phải trùng hợp hay không, nên phải tìm được người còn lại có liên quan kia, chính là Khổng Cường." Chúc Vi Tinh nói.
A Bồn trầm mặc, hắn cũng có biết chút ít về những người trong cuộc, so với trí nhớ rỗng không của Khương Dực thì tốt hơn nhiều, hắn chủ động cung cấp thông tin cho Chúc Vi Tinh.
"Khổng Cường lớn hơn bọn tôi vài tuổi, hắn lăn lộn xã hội từ sớm, thủ đoạn tàn nhẫn, luôn tìm những nhóm quần thể đặc biệt, thích nhằm vào bọn học sinh thật thà mà bắt nạt. Hầu hết người bị hại đều nhát gan, nên mới để hắn vẫn luôn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, cho đến khi mắt mù chọc trúng lão Khương..."
"Mạnh Tế và một bạn học khác bị bắt nạt đều có tính tình thật thà rụt rè. Khổng Cường am hiểu ép người vay tiền, không nói đạo lý mà chỉ dùng bạo lực. Có thể trừ tôi ra... thì Mạnh Tế Phó Uy cũng có liên can tiền bạc với Khổng Cường hay không?" Chúc Vi Tinh suy đoán.
A Bồn đồng ý: "Cậu nói vậy làm tôi nhớ ra một chuyện. Hơn 2 năm trước có một lần tôi đến gặp đại lí bất động sản để nói thêm về việc gia hạn hợp đồng thuê nhà, thì thấy qua Mạnh Tế, lại còn là vài ngày trước khi cậu ta xảy ra chuyện nữa. Cậu ta hình như muốn thuê chỗ khác, đất trông khá tốt. Tôi tưởng cậu ta nghèo lắm nên còn thấy hơi bất ngờ đấy, giờ nhớ lại, nếu là thật, vậy thì cậu ta lấy tiền ở đâu ra?"
"Khổng Cường cũng cho cậu ấy vay tiền? Không lâu trước khi Phó Uy xảy ra chuyện, cũng tự trả tiền mua một chiếc xe thể thao mới... Thế tiền đó ở đâu ra? Cũng là Khổng Cường cho vay sao? Nhưng Khổng Cường cũng chỉ là một tên lưu manh, có mấy trăm ngàn vốn lưu động mà có thể cho vay? Cho Phó Uy vay thì cũng được đi, nhưng Mạnh Tế, không sợ cậu ta không trả sao?" Mà nếu không phải vay, thì tiền làm sao có?
"Nếu liên quan đến tiền bạc, thì vụ này có liên can đến nhiều người hơn nữa cũng không có gì lạ." A Bồn phân tích.
Chúc Vi Tinh gật đầu, trong đây có quá nhiều chi tiết quái lạ, xem ra nếu muốn phá được, chỉ có thể tìm ra Khổng Cường.
Đang nghĩ ngợi, cánh cửa bên cạnh đột nhiên mở ra, Khương Dực xuất hiện ở phía sau, mặt đen như đáy nồi.
"Nói nhảm cái gì mà phải đứng trước cửa nhà tôi tám cả nửa ngày vậy?" Hắn vừa nói vừa nhìn A Bồn, trong mắt cuồn cuộn biển lửa ấm ức, mưa gió bão lụt.
A Bồn đối diện với sắc mặt này của hắn, chà, đây là đang vô cùng khó ở. Sau đó lại nhìn sang Chúc Vi Tinh, trước khí thế khủng bố như vậy của Khương Dực, thanh niên gầy yếu này dường như không có cảm giác gì, lại còn nhàn nhạt đáp: "Chúng tôi tưởng anh đang ngủ."
Khương Dực cáu: "Tôi có ngủ hay không mẹ nó không phải cậu gõ cửa là biết sao?"
A Bồn nhịn lắm mới không vạch trần mặt mũi của người anh em này, mới vừa rồi hắn và Trịnh Chiếu Văn ở đây gõ cửa nửa ngày cũng không xi nhê gì, đúng là phân biệt đối xử không sai.
Dưới hai thanh đao trong mắt Khương Dực, A Bồn vội nhấc tay đầu hàng: "Đi, tôi đi ngay, mấy người tán gẫu đi, cứ tự nhiên." Nói xong thì nhanh chóng chạy đi mất.
Tiễn được tên kỳ đà đi rồi, Khương Dực trừng mắt nhìn Chúc Vi Tinh rồi quay người vào nhà.
Cậu coi như cũng biết tự giác, lẽo đẽo theo sau hắn, vào nhà thì ngó nghiêng xung quanh một vòng, vẫn là không thấy Miêu Hương Tuyết.
Chúc Vi Tinh lịch sự hỏi: "Anh ở nhà một mình à?"
Dĩ nhiên là nhận được câu trả lời quái gở của Khương Dực: "Không thì sao? Ngay cả mẹ tôi cậu cũng hỏi à? Cậu cũng mong nhớ nhiều người quá đó chứ?"
Chúc Vi Tinh trong lòng nói lịch sự quan tâm mẹ anh cũng không được, này cũng vô lí quá rồi, có phải là chứng gắt ngủ không.
Lại nghe Khương Dực giống như cao hứng nói tiếp: "Đi thành phố A rồi, ít nhất hai tháng nữa sẽ không xuất hiện."
Nói xong thì phịch xuống giường, hai chân tréo nguẩy, mò máy chơi game bên cạnh làm một ván.
Trên sàn hỗn độn đồ chơi, sách báo tạp chí, áo và quần lót, lại còn có mùi thuốc lá phảng phất khắp phòng chưa tan. Miêu Hương Tuyết mới đi khỏi có một ngày, nơi này đã trở thành phong cách phóng túng điển hình của đám con trai sống một mình rồi, thậm chí còn mang một loại thú vui trả thù vặt.
Chúc Vi Tinh chợt nhớ đến những gì Lại Dương đã nói hôm qua, Khương Dực siêng năng và tự giác trước khi bị thương bao nhiêu thì bây giờ suy sụp chán chường bấy nhiêu.
Cha mất, mẹ lại nuôi thả, mặc dù tính cách cứng đầu, nhưng nhờ có thiên phú thể thao xuất sắc cùng tính tự quản nghiêm ngặt, nên hắn cũng đã đạt được nhiều thành tích đáng nể. Vừa nghĩ như thế, liền thấy rõ Khương Dực ghê gớm hơn mình nhiều, không phải, là ghê gớm hơn nhiều so với tất thảy bạn cùng lứa. Nhưng hiện tại... mặc dù chưa thực sự từ bỏ bản thân, nhưng so với thời huy hoàng trước kia, tâm lí khẳng định chênh lệch không nhỏ.
Đột nhiên cậu cảm thấy hành vi ấu trĩ không nói lí của người này cũng coi như có thể thông cảm được.
Chúc Vi Tinh liếc nhìn Khương Dực, phát hiện đối phương cũng đang nhìn cậu, trò chơi trong tay đã dừng lại, một mặt không hiểu ra sao.
"Ngủ mở mắt hả? Có muốn tôi đem giường cho cậu không?"
Bà chủ trong nhà đã đi vắng, đứa con trai lưu manh của bà bèn lên ngai địa chủ ác bá, cậu cũng không tính toán với hắn làm gì.
"Đứng ngốc ở đó chi hả?" Đứa con trai ác bá tiếp tục vênh mặt hất hàm sai khiến, "Không biết nên làm gì à?"
Nói xong, tiện tay ấn đồng hồ báo thức trên tay.
Hồ ly chân chó liền lập tức thực hiện công tác nịnh nọt: "Chào buổi sáng ~ chủ nhân ~ thân mến ~ của tôi, được phục vụ ngài~ là vinh hạnh lớn lao ~ của tôi ~ ngài có bất kỳ nhu cầu nào ~ xin hãy nói với tôi ~, tôi có thể ~ thỏa mãn ngài, chúc ngài ~ mỗi ngày ~~ đều ~ vui ~ vẻ ~~~~~~~ "
Chúc Vi Tinh: "..." Thứ đồ chơi này thế mà còn chưa hỏng.
Nặn nặn túi bánh trên tay, giữa mớ tạp âm liên tục lặp lại hết sức ô nhiễm lỗ tai này, Chúc Vi Tinh cố gắng giữ bình tĩnh, xoay người đi vào bếp tìm lò vi sóng.
Chốc lát sau, cậu trở về phòng với một cái chén trên tay, Khương Dực đã tắt game, ngồi xếp bằng trước bàn, một bộ không thể chờ được ăn của nhóc tì, thấy Chúc Vi Tinh còn không quên tiện miệng oán giận hai câu.
Cậu đưa bánh vào tay hắn, một bên còn cầm hộp sữa ấm, thái độ phục vụ hết sức chu đáo hoàn mỹ, còn kém đeo yếm cho con gấu bự này nữa thôi.
Khương Dực miễn cưỡng thoả mãn, bắt đầu ăn bánh.
Trên bàn chỉ có một chiếc máy tính, không có sách giáo khoa, vậy mà có không ít truyện tranh chất đống, nếu không phải góc bàn còn treo mấy cuộn vải băng, thì thật sự giống phòng ngủ của một tên trạch nam rồi.
Ánh mắt cậu rơi vào cuộn vải băng mới kia, không thể thi đấu nữa, nhưng vẫn không ném đi, lại cất ở nơi thuận tiện nhất, đây là cảm thấy tương lai có thể dùng đến sao?
Thấy Khương Dực một bộ không tim không phổi ăn uống ngon lành như vậy, trong lòng Chúc Vi Tinh có chút xót xa.
Hắn thật sự quên mất rồi? Thật sự không để ý sao?
"Anh... sẽ đi à?" Chúc Vi Tinh bỗng nhiên ngập ngừng hỏi.
Khương Dực quay đầu, không hiểu cậu nói không đầu không đuôi cái gì.
"Ngày hôm qua Lực ca gì đó... tìm anh." Chúc Vi Tinh biết câu hỏi này là vượt quá giới hạn, hơn nữa đây là đề tài nhạy cảm, không chừng có thể chọc đến bãi mìn của Khương Dực, nhưng cậu thực sự rất muốn biết, muốn biết con đường tương lai của Khương Dực sẽ ra sao, dù cậu không biết đề nghị của vị Lực ca kia có tốt hay không.
Khương Dực một mặt châm biếm: "Đi làm sao? Lên đài biểu diễn... xiếc khỉ cho người ta xem?"
Chúc Vi Tinh không đồng tình: "Lên đài biểu diễn không phải xiếc khỉ, là một loại kĩ năng biểu diễn, chỉ cần anh nghiêm túc thì đó chính là một nghề đáng kính."
Khương Dực lúc này mới nhớ tới đối phương cũng là một người làm biểu diễn, chẳng trách khuôn mặt nhỏ kia nghiêm túc như vậy.
"Cậu đó là nghiêm túc biểu diễn sao?" Khương Dực hết sức nghi ngờ, "Cậu đó là nghiêm túc đầu độc thì có."
Biết hắn đây là ghét bỏ cậu thổi sáo khó nghe, Chúc Vi Tinh hiếm thấy biện giải cho mình một câu: "Lúc luyện tập thì đều như vậy, chỗ nào chưa tốt thì phải sửa đi sửa lại nhiều lần, đợi luyện tốt rồi thì tôi có thể thổi trôi chảy một lần cho anh nghe, sẽ êm tai hơn."
"Thổi cho ai nghe rồi?" Khương Dực nhai bánh hỏi.
Trọng điểm của hắn lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái như vậy, cậu đáp: "Không có, anh là người đầu tiên."
Khương Dực dựa về lưng ghế, gác chân lên mặt bàn, ngoe nguẩy đến là đắc chí.
"Khổng Cường, có dấu." Hắn tâm trạng tốt nói.
Chúc Vi Tinh bất ngờ: "Nhanh vậy sao? Hắn ở đâu?"
Khương Dực bĩu môi: "Không biết."
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực chậm rãi hút sữa bò: "Nhưng tôi có cách để tự hắn lăn ra đây."
Chúc Vi Tinh biết hắn có chuyện muốn nói, nhưng cậu mà không cố gắng đặt câu hỏi, hắn sẽ không thèm đánh một cái rắm nào cho xem.
Vì vậy cậu phối hợp nói: "Cách gì lợi hại như vậy?"
Quả nhiên, Khương Dực bày dáng vẻ khó ưa cắn ống hút một lát mới nói: "Khổng Cường nghiện đường."
"Nghiện đường?" Chúc Vi Tinh nhẩm nhẩm từ mới này.
Khương Dực gật đầu: "Không phải loại bệnh nhà giàu chó má thích ăn ngọt như trên mạng viết bậy bạ đâu, là thực sự phải nhét một lượng đường nhất định vào bao tử, một ngày không ăn sẽ có giới đoạn phản ứng, cần phải trị dược liệu, phụ thuộc cả vào thể chất lẫn tâm lí, tương tự như nghiện rượu và ma túy vậy, không biết ở đâu ra cái tật xấu này nữa."
Chúc Vi Tinh thực sự chưa từng nghe qua: "Vậy sức khỏe của hắn..."
Khương Dực nhíu mày: "Tiểu đường tuýp 1, cần phải uống insulin, gầy gò như rễ cây Ngưu Bàng vậy, đã thế còn không quản được miệng, muốn chết cũng đáng."
Trái phải nghĩ xong, Chúc Vi Tinh dường như cũng đã hiểu.
Một tên tội phạm truy nã nghiện ngập, đường so với ma túy thì dễ mua hơn nhiều, nhưng insulin cũng không dễ xoay sở, hầu hết các bệnh viện đều có camera, Khương Dực nói như vậy, có lẽ đã đoán được hắn tập trung ở khu vực nào rồi.
"Anh nghĩ hắn vẫn còn ở thành phố U sao?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực bóp hộp sữa rỗng, giọng thản nhiên: "Hai chân hắn đều đã phế, có thể đi đâu nữa?"
Chân phế? Lại còn là hai cái? Chúc Vi Tinh kinh ngạc, chẳng trách Khương Dực không thèm tìm người bắt hắn, bởi hắn đã như một con chó tàn phế, sớm muộn gì cũng đến đường chết, quả thực không đáng hao tâm tốn sức làm gì.
Lúc này, người trước mắt cậu đây lộ ra một loại tàn nhẫn nhàn nhã khắc hẳn với vẻ trẻ con và cáu kỉnh ngày xưa, chẳng màng đến người hay vật, sống hay chết, thân hay lạ, tất thảy như chẳng đáng để Khương Dực cho một ánh mắt.
Chúc Vi Tinh giấu vẻ ngạc nhiên, hỏi: "Cần khóa chặt bệnh viện nào?"
Khương Dực lắc đầu: "Chỉ cần tìm người đưa tin cho hắn, hắn sợ chúng ta báo cảnh sát, sẽ tự lăn ra đây."
Sau đó lại bày vẻ khó ở nói: "Cho nên ngày mai không cần đến."
Chúc Vi Tinh: "?"
"Cần cậu điều chỉnh lại chất lượng phục vụ."
Chúc Vi Tinh: "..."
"Buổi tối tôi ra ngoài một chuyến, không biết lúc nào sẽ trở về."
Chúc Vi Tinh đoán hắn muốn đi lo chuyện Khổng Cường, cậu gật đầu: "Ờ."
Ngày mai cậu cũng không có ở đây, buổi diễn của trường sắp bắt đầu, nên Tân Mạn Mạn cũng như các cán bộ lớp và trợ lí hội học sinh rất bận. Chúc Vi Tinh nhận không ít sự giúp đỡ của cô ấy, đã đồng ý đến giúp cô một tay, vậy nên quầy hàng cũng nhờ chú Thẩm trông giúp.
Chúc Vi Tinh nói thêm: "Khi nào anh về đến nhà thì nhắn tôi biết."
Vốn ý cậu muốn được biết rõ tình hình của Khổng Cường kịp thời, nhưng nói xong lại nhận được vẻ mặt trào phúng 'Tôi biết tỏng cậu mà' của Khương Dực.
Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao.
"Lại còn lưu luyến tách ra, buồn nôn." Khương Dực ghét bỏ nói, nhưng lông mày thì sắp bay tít lên mây rồi.
Chúc Vi Tinh: "??"
Cậu nghi ngờ trong bánh có chất gây ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.