Chương 59: Bồi thường
Liễu Mãn Pha
09/05/2022
"Thật sự là do tôi sao?" Chúc Vi Tinh không thể tin nói.
Thực ra nếu cậu để ý, vẫn luôn có chút dấu vết tỏ rõ Khương Dực không giống một sinh viên thể thao bình thường. Hắn ham ngủ, trốn học, thậm chí thời gian đến tiệm sửa xe còn nhiều hơn trường học. Mông Huy nói Khương Dực không siêng năng như lúc trước nữa, Chúc Vi Tinh chỉ nghĩ đơn giản là hắn lười biếng; A Bồn nói Khương Dực không còn tập luyện nhiều cũng như chẳng cần dùng đến mớ bông băng y tế trong cửa tiệm nữa, Chúc Vi Tinh nghĩ hắn chỉ bị thương nhẹ và cần nghỉ ngơi. Nhưng không, vấn đề chính là ở bản thân hắn. Vận động viên không phải đều có kì điều chỉnh sao? Có lẽ ngày nào đó, cậu cảm thấy, Khương Dực có thể lên tinh thần trở lại, sẽ giống như bạn học cùng trường, trở lại là một sinh viên thể thao phổ thông.
Nhưng không có khả năng, Khương Dực không thể trở thành một vận động viên chuyên nghiệp được nữa, không thể.
Còn là bởi vì mình.
Thế mà cậu đã không nhận ra điều đó cho đến tận giờ.
Trên diễn đàn cũng đã nói, cậu bị đòi nợ phải chui lỗ chó mà trốn; nhóm học sinh trường cấp ba Bồ Câu Trắng cũng kể lại, những người đó là mấy tên xã hội đen hung hăng nhất khu vực này; Mông Huy đã nhắc qua, Khương Dực vì cứu một người không đáng mà bị một đám cho vay nặng lãi vây đánh; và cuối cùng người đàn ông nọ vừa nói, Khương Dực cũng vì cứu người khỏi bọn lưu manh đó mà chân mới phế.
Như vậy, xâu chuỗi lại từng mảnh vụn, cứ thế mà ra chuyện. Đầu đuôi câu chuyện, vai chính hay phản diện, đều có không ít thông tin.
Kẻ lưu manh là Khổng Cường. Kẻ không đáng, là Chúc Vi Tinh cậu đây.
Cho nên, lúc đầu Khương Dực và đồng bọn của hắn chán ghét cậu, không chỉ bởi vì cậu có ý đồ xấu với Khương Dực, mà còn vì cậu đã hủy hoại cả tương lai của Khương Dực...
"Còn nhớ không?" Lại Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mối hận này đã có từ rất lâu, gần đây vì không khí có chút khởi sắc, có chút vừa lòng lẫn nhau mà tạm thời bị đè xuống, nhưng giờ khi nghe Chúc Vi Tinh chủ động nhắc tới, khiến Lại Dương nhớ ngay đến nợ cũ, giọng điệu vì thế mà trở nên hung hăng như trước kia.
"Nhờ cậu mang đám chồn hôi kia đến đấy, cơ mà không bắt gà được, gan chuột lại dám động tới lão hổ!"
"Khương Dực của trước đây ra sao cậu từng thấy chưa? Không kể đến vinh dự này nọ, hắn luôn là sinh viên đến sớm nhất và về trễ nhất trong trường, mật độ huấn luyện của hắn gấp mấy lần những người khác. Làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống đều đặn lành mạnh, mỗi ngày đều vì chức vô địch mà nỗ lực, cơ bản là khác hoàn toàn so với kẻ lười biếng, thuốc lá, rượu chè, cú đêm ở hiện tại. Hắn biến thành như vậy, đều là do cậu!"
Lại Dương chỉ vào Chúc Vi Tinh đang sững sờ, giọng điệu có chút oán hận. Tuy hắn không giống A Bồn với Trịnh Chiếu Văn lớn lên cùng Khương Dực ở Linh Giáp, mà chỉ mới quen biết Khương Dực ba, bốn năm, nhưng là bạn cùng chuyên ngành, Lại Dương ngược lại có cái nhìn trực quan nhất. Hắn đã thấy Khương Dực rực rỡ thế nào, cũng đã chứng kiến Khương Dực ngã xuống ra sao, nhìn Khương Dực từ thần tượng thiên tài trở thành thần tượng bi kịch, nhìn ước mơ gần như nắm trong tay của hắn hóa thành giấc mộng xa xôi rồi tan thành ảo ảnh như ngày hôm nay. Lại Dương, cũng như vô số fanboy của Khương Dực ở học viện Thể thao U đều thay hắn khổ sở, không cam tâm! Thực sự là không đáng!
Trong tiệm nhất thời vô cùng tĩnh lặng.
Sắc mặt Chúc Vi Tinh rất khó coi, cậu đứng ở đó bần thần một lúc lâu mới hoảng hốt rời đi.
Lại Dương thì lại tức giận đến thở hổn hển.
Trịnh Chiếu Văn cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không mà im lặng, mặt không cảm xúc, nhưng quyển sách chuyên đề trong tay lại bị cấu ra vết.
Cuối cùng, vẫn là A Bồn thở dài nói: "Giận thì giận như vậy, thực ra mọi người cũng rõ ràng trong lòng. Cứu Chúc Vi Tinh bất quá chỉ là một nguyên nhân có cũng vậy không có cũng vậy. Khương Dực vẫn sẽ đối nghịch với Khổng Cường, vả lại Khương Dực cũng đã phá hỏng nhiều chuyện làm ăn của Lỗ mặt rỗ rồi. Hai người bọn họ sớm đã có liên can. Lúc thường Lỗ mặt rỗ không dám gây chuyện, nhưng ngày đó thấy chân Khương Dực bị thương từ trước, Khổng Cường liền thừa dịp có đàn em, nên mới ra tay với cả đánh lén khiến lão Khương trúng chiêu. Cái này không liên quan nhiều đến Chúc Vi Tinh, không thể chỉ trách mình cậu ấy được."
"Nhưng cũng không thể làm như không có gì xảy ra chứ, cậu ta phải biết mọi chuyện mới đúng!" Lại Dương nuốt không trôi cơn tức này, "Nếu không thì sao Dực ca bị thương đến mức ướp xác hai chân hả? Không cần biết cậu ta chiếm mấy phần trách nhiệm, nhưng cũng đừng hòng không đếm xỉa đến!"
***
Tối trời, Chúc Vi Tinh không về nhà, cũng không luyện sáo, chỉ ngồi dựa vào bức tường hoang mà ngẩn người.
Thân ảnh gầy gò, khung cảnh con ngõ đổ nát, ánh trăng nửa khuất, bầu không khí hiu quạnh, nhìn từ xa xa, trông giống như một vở kịch nhàm chán, kịch bản cẩu huyết, người diễn vụng về, chỉ diễn chính bản thân mình.
Thế là từ ghế khán giả ném tới một viên đá, nện vào bên chân của diễn viên chính.
Diễn viên chính không nhúc nhích.
Thêm một viên đá khác.
Diễn viên chính hơi co chân lại, ngẩng đầu lên, nhìn vị khán giả duy nhất đang đi tới bên cạnh mình, dừng lại cách vài bước chân mà nhìn xuống.
"Cậu hay lắm..." Người đến nói, "Bữa sáng không mang đến, nghe lén tôi nói chuyện, đi một vòng, lại còn đem bánh của tôi cho người khác, cậu giỏi thật đó."
Thấy Chúc Vi Tinh bất ngờ, Khương Dực cười nhạo: "Đã đến cửa nhà tôi rồi, bước chân thì như xe tải, tưởng tôi điếc à?"
Chúc Vi Tinh nhìn hắn chằm chằm, khẽ nói: "Xin lỗi...", giọng hết sức uể oải.
Khương Dực nhìn cậu.
Chúc Vi Tinh lặp lại: "Thực sự xin lỗi..."
Khương Dực lại càng cười to hơn, hắn cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt Chúc Vi Tinh, nhìn cậu thích thú, cứ như thật sự đang xem kịch vậy.
Chúc Vi Tinh mờ mịt đối diện với gương mặt kề sát kia, như quên mất phải lui về sau.
Bên miệng Khương Dực nặn ra lúm đồng tiền trẻ con, nhưng miệng lại phun ra lời ác ý: "Tôi thích nhìn vẻ mặt mướp đắng này của cậu nhất, càng chết đi sống lại, càng mất hết niềm tin thì càng tốt, hay là sau này ngày nào cậu cũng như vậy cho tôi nhìn, so với bản mặt khô khan cao ngạo thì thú vị hơn nhiều."
Hắn nói chuyện mười câu thì có chín câu là không nghe lọt, Chúc Vi Tinh sớm đã quen rồi.
"Tôi không chết đi sống lại hay mất hết niềm tin," Cậu giải thích, "Tôi chỉ đang nghĩ, xem mình còn mắc nợ bao nhiêu người nữa."
Từ khi tỉnh lại, cậu đều đang cố gắng nghiêm túc đối mặt với cuộc sống, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ, nhưng quả xấu mà cậu đã gieo ngày càng nhiều, cậu xin lỗi anh trai, xin lỗi bà nội, còn có Mạnh Tế, Mã Khánh, hiện tại ngay cả Khương Dực cũng...
Nếu cậu là một kẻ ác, thế còn có cơ hội bắt đầu lại từ đầu không, có tư cách bắt đầu lại sao?
Chúc Vi Tinh biết mình kiên cường, sẽ không dễ bị đánh bại như vậy. Sau ngày hôm nay thì cậu sẽ lại đứng lên tiếp tục đối mặt với cuộc sống thôi. Nhưng bây giờ, chỉ là lúc này đây, cậu muốn nghỉ ngơi một chút, suy sụp một chút, chán chường một chút thôi.
"Có phải ngày đó Khổng Cường đuổi theo đòi nợ tôi, được anh đi ngang qua chắn đỡ sao?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực không đáp, chính là ngầm thừa nhận.
Chúc Vi Tinh: "Tôi có giúp anh báo cảnh sát không?"
Khương Dực bĩu môi: "Không có."
"Giúp anh gọi cấp cứu thì sao?"
"Không có."
"Vậy tôi có ở lại với anh không?"
Khương Dực phụt cười, dường như đang xem thường sự ngây thơ của cậu.
"Không, có."
Chúc Vi Tinh đã hiểu, Chúc Tịnh Tịnh thấy nguy hiểm liền lập tức tìm cơ hội chuồn ngay, không cần biết Khương Dực sẽ gặp rủi ro gì, sẽ bị đối xử thế nào, cậu ta thậm chí còn không nghĩ tới việc quay lại liếc mắt nhìn một cái, hay gọi cho ai đó để cầu cứu. Đây là người mà cậu ta luôn miệng bảo yêu thích vô cùng, thế mà vẫn bị bỏ rơi như vậy, thế thì nói chi đến những người không quan trọng.
Cậu ta thực sự là lòng lang dạ sói.
Không, là thực sự ác độc.
Khương Dực như nhìn thấu chút yếu đuối ngắn ngủi trong cậu, hắn chống cằm đắc ý: "Nhận ra có lỗi với tôi nên tự trách khổ sở như vậy sao?"
Phát hiện có chút khởi sắc trong giọng điệu của hắn, đến phiên Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, cậu nhìn hắn: "Anh... không trách tôi sao?"
Như gặp phải vấn đề khó, Khương Dực suy nghĩ một chút, nụ cười nhạt đi, ánh trăng chiếu vào đáy mắt hắn, lộ ra sắc lạnh thuần khiết.
"Tôi trách cậu chứ, tôi ước gì cậu chết đi", Khương Dực nói, "Đáp án này... hài lòng chưa?"
"Hay là," Khương Dực quay đầu nhìn quanh, tiện tay nhặt được một thanh sắt rỉ sét bên đống đổ nát, xoay mấy vòng rồi dí vào bên chân nhỏ gầy của Chúc Vi Tinh, "Nếu cảm thấy mắc nợ, vậy đền cho tôi một cái? Thế là thanh toán xong?"
Giọng điệu Khương Dực tùy tiện, ánh mắt cũng hờ hững, cứ như đang nói trả lại cho hắn tiền đã nợ lúc sáng vậy.
"A, không phải chân..." Khương Dực dùng đầu gậy chọc vào lòng bàn tay Chúc Vi Tinh, "Đối với cậu mà nói, chân không quan trọng bằng tay nhỉ, vậy nên đổi thành tay đi, ổn chứ hả?"
Chúc Vi Tinh không ngạc nhiên, cũng không cho rằng lời nói của Khương Dực là trò cười, cậu rũ mắt ngẫm nghĩ nửa ngày, rốt cục lắc lắc đầu.
Cậu nói: "Không ổn."
Khương Dực trừng mắt, thanh sắt rục rà rục rịch dịch chuyển trên đầu gối Chúc Vi Tinh, như một cái móng vuốt không yên phận: "Tại sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Bởi vì anh cảm thấy không ổn. Nếu anh thấy nó ổn, thì sẽ không chờ tới hôm nay. Tôi cũng thấy không ổn, một trả một, một tay một chân thì chỉ có thể thỏa mãn thời gian ngắn thôi, nếu tôi thực sự muốn trả nợ cho anh, vậy tôi cần phải thật khỏe mạnh để còn bù đắp lại cho anh nữa. Tôi mà bị tàn phế, về lâu dài mà nói, đối với anh và tôi đều không có chỗ nào tốt."
"Đến giờ này rồi mà mẹ nó còn không quên cò kè mặc cả ha" Khương Dực một giây trước còn bất mãn, nhưng giây sau không biết nghe Chúc Vi Tinh nói câu nào lọt tai, ánh mắt thoắt sáng lên, hắn gõ gõ thanh sắt, cười sáng rỡ, "Bù đắp cho tôi... cũng không phải không được."
Hắn đến gần hơn chút, trông như một chú chó to lớn hình người vậy, tiếp theo liền vây quanh xun xoe bên mặt Chúc Vi Tinh: "Vậy thì, bù đắp thế nào?"
Chúc Vi Tinh đối diện với gương mặt tươi cười của hắn, cậu chỉ cảm thấy đầu sắt rỉ nơi lòng bàn tay vừa nóng vừa đau.
Cậu dò xét, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Bồi, thường, kinh, tế."
Một chữ như một xô nước vậy, dội đến bốn bề xung quanh lạnh ngắt chỉ trong nháy mắt.
Chú chó hình người trừng đôi mắt dã thú lên, ghim vào cậu, chốc sau, bỗng chậm rãi lui về.
"Cậu nghĩ xem chân tôi trị giá bao nhiêu?" Khương Dực hỏi.
Chúc Vi Tinh nhận ra sự nhẫn nhịn trọng giọng điệu của hắn, đương nhiên cậu sẽ không thật sự định giá rồi, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi biết, là vô giá."
Khương Dực nhìn cậu.
"Tiền đồ của anh, tương lai của anh, tình yêu và lí tưởng của anh, tất cả đều là vô giá," Chúc Vi Tinh nói: "Cho nên anh cứ nói đi, tôi sẽ trả, đến khi anh hài lòng, hoặc đến khi tôi chết thì thôi."
Vẻ mặt Khương Dực ghét bỏ, nhưng một bên mày nhướng lên đã bán đứng hắn: "Có thể, nhưng chỉ nói miệng thì không được đâu."
Vậy là đồng ý rồi sao? Vốn tưởng còn phải giằng co một trận, ai ngờ.
"Anh muốn thế nào..."
Khương Dực đề nghị: "Tôi không nói chơi."
Chúc Vi Tinh hiểu ý, trái phải không có giấy bút gì, cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, mở note: "Anh nói đi."
Khương Dực thấy, đọc tên hợp đồng lên: "Giấy bán thân."
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực: "Nói dài dòng chính là khế ước bán thân trả nợ, không đúng sao?"
Chúc Vi Tinh: "..." Đúng cái gì mà đúng?
Cậu yên lặng ghi chú trên điện thoại: Thỏa thuận trả nợ dài hạn.
"Tôi, chủ nợ," Khương Dực nói, chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ Chúc Vi Tinh, "Cậu, nô lệ."
Chúc Vi Tinh yên lặng tiếp tục viết: Bên A – Khương Dực, bên B – Chúc Vi Tinh.
Khương Dực đắc ý: "Nô lệ phải giao hết tài sản sở hữu cho chủ nợ, không được giấu giếm chủ nợ, không được nói dối, không được chống đối, không được tức giận, không được tranh luận, không được tỏ thái độ không vừa lòng, không được lạnh nhạt, không được bày vẻ mặt cá chết, ầy, đây này, chính là vẻ mặt bây giờ của cậu, tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, bị tôi phát hiện ba lần thì nô lệ cậu coi như xong đời."
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu yên lặng tổng kết một cách đơn giản: Bên B sẽ bảo đảm cung cấp thu nhập lao động thặng dư cho bên A đối với sinh hoạt thường ngày, cũng như sẽ đáp ứng một số yêu cầu bổ sung hợp lí và hợp pháp của bên A.
"Anh có biết cái này không được pháp luật quy định không?" Chúc Vi Tinh nhịn không được nhắc nhở.
Khương Dực tự phụ: "Chỉ cần dưới sự giám sát của tôi là được."
Hắn đã tình nguyện dằn vặt nhau như vậy, thế thì Chúc Vi Tinh đây chiều, sau khi viết xong 2 bản, cậu rất ra dáng đưa cho Khương Dực ký tên vào.
Chủ nợ vừa thấy mớ lít nha lít nhít chữ kia thì chẳng thèm để ý nhiều, hài lòng tick một cái.
Sau khi ký xong, hắn vui vẻ nhấc chân, đá thanh sắt ra ngoài. Đồ chơi kia vẽ ra một đường parabol dài, rồi mất hút vào màn đêm ở xa xa, một lúc lâu mới vang lên tiếng hạ cánh.
Chúc Vi Tinh nhìn thanh sắt, rồi nhìn thân thủ của hắn, cậu tò mò hỏi: "Chân của anh, có thể vận động mạnh được sao?" Trước đó là nhảy cửa sổ với cả khiêng người nữa, cũng không thấy bị ảnh hưởng chút nào.
Khương Dực một mặt 'Xem cậu đần chưa kìa': "Gãy xương mà thôi, lấy đinh thép ra thì tốt rồi, làm gì không thể vận động mạnh?"
Thấy Chúc Vi Tinh ngơ ngác, Khương Dực bỗng nhiên cúi đầu, nói nhỏ: "Ồ? Tôi không nói cậu biết sao? Chân tôi là vì cứu cậu mà bị Khổng Cường hại là thật, không thể thi đấu nữa cũng là thật, nhưng hai chuyện này... không có quan hệ nhân quả với nhau."
Chúc Vi Tinh mở to mắt.
Thực ra nếu cậu để ý, vẫn luôn có chút dấu vết tỏ rõ Khương Dực không giống một sinh viên thể thao bình thường. Hắn ham ngủ, trốn học, thậm chí thời gian đến tiệm sửa xe còn nhiều hơn trường học. Mông Huy nói Khương Dực không siêng năng như lúc trước nữa, Chúc Vi Tinh chỉ nghĩ đơn giản là hắn lười biếng; A Bồn nói Khương Dực không còn tập luyện nhiều cũng như chẳng cần dùng đến mớ bông băng y tế trong cửa tiệm nữa, Chúc Vi Tinh nghĩ hắn chỉ bị thương nhẹ và cần nghỉ ngơi. Nhưng không, vấn đề chính là ở bản thân hắn. Vận động viên không phải đều có kì điều chỉnh sao? Có lẽ ngày nào đó, cậu cảm thấy, Khương Dực có thể lên tinh thần trở lại, sẽ giống như bạn học cùng trường, trở lại là một sinh viên thể thao phổ thông.
Nhưng không có khả năng, Khương Dực không thể trở thành một vận động viên chuyên nghiệp được nữa, không thể.
Còn là bởi vì mình.
Thế mà cậu đã không nhận ra điều đó cho đến tận giờ.
Trên diễn đàn cũng đã nói, cậu bị đòi nợ phải chui lỗ chó mà trốn; nhóm học sinh trường cấp ba Bồ Câu Trắng cũng kể lại, những người đó là mấy tên xã hội đen hung hăng nhất khu vực này; Mông Huy đã nhắc qua, Khương Dực vì cứu một người không đáng mà bị một đám cho vay nặng lãi vây đánh; và cuối cùng người đàn ông nọ vừa nói, Khương Dực cũng vì cứu người khỏi bọn lưu manh đó mà chân mới phế.
Như vậy, xâu chuỗi lại từng mảnh vụn, cứ thế mà ra chuyện. Đầu đuôi câu chuyện, vai chính hay phản diện, đều có không ít thông tin.
Kẻ lưu manh là Khổng Cường. Kẻ không đáng, là Chúc Vi Tinh cậu đây.
Cho nên, lúc đầu Khương Dực và đồng bọn của hắn chán ghét cậu, không chỉ bởi vì cậu có ý đồ xấu với Khương Dực, mà còn vì cậu đã hủy hoại cả tương lai của Khương Dực...
"Còn nhớ không?" Lại Dương nghiến răng nghiến lợi hỏi.
Mối hận này đã có từ rất lâu, gần đây vì không khí có chút khởi sắc, có chút vừa lòng lẫn nhau mà tạm thời bị đè xuống, nhưng giờ khi nghe Chúc Vi Tinh chủ động nhắc tới, khiến Lại Dương nhớ ngay đến nợ cũ, giọng điệu vì thế mà trở nên hung hăng như trước kia.
"Nhờ cậu mang đám chồn hôi kia đến đấy, cơ mà không bắt gà được, gan chuột lại dám động tới lão hổ!"
"Khương Dực của trước đây ra sao cậu từng thấy chưa? Không kể đến vinh dự này nọ, hắn luôn là sinh viên đến sớm nhất và về trễ nhất trong trường, mật độ huấn luyện của hắn gấp mấy lần những người khác. Làm việc và nghỉ ngơi theo quy luật, ăn uống đều đặn lành mạnh, mỗi ngày đều vì chức vô địch mà nỗ lực, cơ bản là khác hoàn toàn so với kẻ lười biếng, thuốc lá, rượu chè, cú đêm ở hiện tại. Hắn biến thành như vậy, đều là do cậu!"
Lại Dương chỉ vào Chúc Vi Tinh đang sững sờ, giọng điệu có chút oán hận. Tuy hắn không giống A Bồn với Trịnh Chiếu Văn lớn lên cùng Khương Dực ở Linh Giáp, mà chỉ mới quen biết Khương Dực ba, bốn năm, nhưng là bạn cùng chuyên ngành, Lại Dương ngược lại có cái nhìn trực quan nhất. Hắn đã thấy Khương Dực rực rỡ thế nào, cũng đã chứng kiến Khương Dực ngã xuống ra sao, nhìn Khương Dực từ thần tượng thiên tài trở thành thần tượng bi kịch, nhìn ước mơ gần như nắm trong tay của hắn hóa thành giấc mộng xa xôi rồi tan thành ảo ảnh như ngày hôm nay. Lại Dương, cũng như vô số fanboy của Khương Dực ở học viện Thể thao U đều thay hắn khổ sở, không cam tâm! Thực sự là không đáng!
Trong tiệm nhất thời vô cùng tĩnh lặng.
Sắc mặt Chúc Vi Tinh rất khó coi, cậu đứng ở đó bần thần một lúc lâu mới hoảng hốt rời đi.
Lại Dương thì lại tức giận đến thở hổn hển.
Trịnh Chiếu Văn cứ nhìn chằm chằm vào khoảng không mà im lặng, mặt không cảm xúc, nhưng quyển sách chuyên đề trong tay lại bị cấu ra vết.
Cuối cùng, vẫn là A Bồn thở dài nói: "Giận thì giận như vậy, thực ra mọi người cũng rõ ràng trong lòng. Cứu Chúc Vi Tinh bất quá chỉ là một nguyên nhân có cũng vậy không có cũng vậy. Khương Dực vẫn sẽ đối nghịch với Khổng Cường, vả lại Khương Dực cũng đã phá hỏng nhiều chuyện làm ăn của Lỗ mặt rỗ rồi. Hai người bọn họ sớm đã có liên can. Lúc thường Lỗ mặt rỗ không dám gây chuyện, nhưng ngày đó thấy chân Khương Dực bị thương từ trước, Khổng Cường liền thừa dịp có đàn em, nên mới ra tay với cả đánh lén khiến lão Khương trúng chiêu. Cái này không liên quan nhiều đến Chúc Vi Tinh, không thể chỉ trách mình cậu ấy được."
"Nhưng cũng không thể làm như không có gì xảy ra chứ, cậu ta phải biết mọi chuyện mới đúng!" Lại Dương nuốt không trôi cơn tức này, "Nếu không thì sao Dực ca bị thương đến mức ướp xác hai chân hả? Không cần biết cậu ta chiếm mấy phần trách nhiệm, nhưng cũng đừng hòng không đếm xỉa đến!"
***
Tối trời, Chúc Vi Tinh không về nhà, cũng không luyện sáo, chỉ ngồi dựa vào bức tường hoang mà ngẩn người.
Thân ảnh gầy gò, khung cảnh con ngõ đổ nát, ánh trăng nửa khuất, bầu không khí hiu quạnh, nhìn từ xa xa, trông giống như một vở kịch nhàm chán, kịch bản cẩu huyết, người diễn vụng về, chỉ diễn chính bản thân mình.
Thế là từ ghế khán giả ném tới một viên đá, nện vào bên chân của diễn viên chính.
Diễn viên chính không nhúc nhích.
Thêm một viên đá khác.
Diễn viên chính hơi co chân lại, ngẩng đầu lên, nhìn vị khán giả duy nhất đang đi tới bên cạnh mình, dừng lại cách vài bước chân mà nhìn xuống.
"Cậu hay lắm..." Người đến nói, "Bữa sáng không mang đến, nghe lén tôi nói chuyện, đi một vòng, lại còn đem bánh của tôi cho người khác, cậu giỏi thật đó."
Thấy Chúc Vi Tinh bất ngờ, Khương Dực cười nhạo: "Đã đến cửa nhà tôi rồi, bước chân thì như xe tải, tưởng tôi điếc à?"
Chúc Vi Tinh nhìn hắn chằm chằm, khẽ nói: "Xin lỗi...", giọng hết sức uể oải.
Khương Dực nhìn cậu.
Chúc Vi Tinh lặp lại: "Thực sự xin lỗi..."
Khương Dực lại càng cười to hơn, hắn cúi người xuống, ngồi xổm trước mặt Chúc Vi Tinh, nhìn cậu thích thú, cứ như thật sự đang xem kịch vậy.
Chúc Vi Tinh mờ mịt đối diện với gương mặt kề sát kia, như quên mất phải lui về sau.
Bên miệng Khương Dực nặn ra lúm đồng tiền trẻ con, nhưng miệng lại phun ra lời ác ý: "Tôi thích nhìn vẻ mặt mướp đắng này của cậu nhất, càng chết đi sống lại, càng mất hết niềm tin thì càng tốt, hay là sau này ngày nào cậu cũng như vậy cho tôi nhìn, so với bản mặt khô khan cao ngạo thì thú vị hơn nhiều."
Hắn nói chuyện mười câu thì có chín câu là không nghe lọt, Chúc Vi Tinh sớm đã quen rồi.
"Tôi không chết đi sống lại hay mất hết niềm tin," Cậu giải thích, "Tôi chỉ đang nghĩ, xem mình còn mắc nợ bao nhiêu người nữa."
Từ khi tỉnh lại, cậu đều đang cố gắng nghiêm túc đối mặt với cuộc sống, mỗi ngày đều cần cù chăm chỉ, nhưng quả xấu mà cậu đã gieo ngày càng nhiều, cậu xin lỗi anh trai, xin lỗi bà nội, còn có Mạnh Tế, Mã Khánh, hiện tại ngay cả Khương Dực cũng...
Nếu cậu là một kẻ ác, thế còn có cơ hội bắt đầu lại từ đầu không, có tư cách bắt đầu lại sao?
Chúc Vi Tinh biết mình kiên cường, sẽ không dễ bị đánh bại như vậy. Sau ngày hôm nay thì cậu sẽ lại đứng lên tiếp tục đối mặt với cuộc sống thôi. Nhưng bây giờ, chỉ là lúc này đây, cậu muốn nghỉ ngơi một chút, suy sụp một chút, chán chường một chút thôi.
"Có phải ngày đó Khổng Cường đuổi theo đòi nợ tôi, được anh đi ngang qua chắn đỡ sao?" Chúc Vi Tinh hỏi.
Khương Dực không đáp, chính là ngầm thừa nhận.
Chúc Vi Tinh: "Tôi có giúp anh báo cảnh sát không?"
Khương Dực bĩu môi: "Không có."
"Giúp anh gọi cấp cứu thì sao?"
"Không có."
"Vậy tôi có ở lại với anh không?"
Khương Dực phụt cười, dường như đang xem thường sự ngây thơ của cậu.
"Không, có."
Chúc Vi Tinh đã hiểu, Chúc Tịnh Tịnh thấy nguy hiểm liền lập tức tìm cơ hội chuồn ngay, không cần biết Khương Dực sẽ gặp rủi ro gì, sẽ bị đối xử thế nào, cậu ta thậm chí còn không nghĩ tới việc quay lại liếc mắt nhìn một cái, hay gọi cho ai đó để cầu cứu. Đây là người mà cậu ta luôn miệng bảo yêu thích vô cùng, thế mà vẫn bị bỏ rơi như vậy, thế thì nói chi đến những người không quan trọng.
Cậu ta thực sự là lòng lang dạ sói.
Không, là thực sự ác độc.
Khương Dực như nhìn thấu chút yếu đuối ngắn ngủi trong cậu, hắn chống cằm đắc ý: "Nhận ra có lỗi với tôi nên tự trách khổ sở như vậy sao?"
Phát hiện có chút khởi sắc trong giọng điệu của hắn, đến phiên Chúc Vi Tinh không hiểu ra sao, cậu nhìn hắn: "Anh... không trách tôi sao?"
Như gặp phải vấn đề khó, Khương Dực suy nghĩ một chút, nụ cười nhạt đi, ánh trăng chiếu vào đáy mắt hắn, lộ ra sắc lạnh thuần khiết.
"Tôi trách cậu chứ, tôi ước gì cậu chết đi", Khương Dực nói, "Đáp án này... hài lòng chưa?"
"Hay là," Khương Dực quay đầu nhìn quanh, tiện tay nhặt được một thanh sắt rỉ sét bên đống đổ nát, xoay mấy vòng rồi dí vào bên chân nhỏ gầy của Chúc Vi Tinh, "Nếu cảm thấy mắc nợ, vậy đền cho tôi một cái? Thế là thanh toán xong?"
Giọng điệu Khương Dực tùy tiện, ánh mắt cũng hờ hững, cứ như đang nói trả lại cho hắn tiền đã nợ lúc sáng vậy.
"A, không phải chân..." Khương Dực dùng đầu gậy chọc vào lòng bàn tay Chúc Vi Tinh, "Đối với cậu mà nói, chân không quan trọng bằng tay nhỉ, vậy nên đổi thành tay đi, ổn chứ hả?"
Chúc Vi Tinh không ngạc nhiên, cũng không cho rằng lời nói của Khương Dực là trò cười, cậu rũ mắt ngẫm nghĩ nửa ngày, rốt cục lắc lắc đầu.
Cậu nói: "Không ổn."
Khương Dực trừng mắt, thanh sắt rục rà rục rịch dịch chuyển trên đầu gối Chúc Vi Tinh, như một cái móng vuốt không yên phận: "Tại sao?"
Chúc Vi Tinh nói: "Bởi vì anh cảm thấy không ổn. Nếu anh thấy nó ổn, thì sẽ không chờ tới hôm nay. Tôi cũng thấy không ổn, một trả một, một tay một chân thì chỉ có thể thỏa mãn thời gian ngắn thôi, nếu tôi thực sự muốn trả nợ cho anh, vậy tôi cần phải thật khỏe mạnh để còn bù đắp lại cho anh nữa. Tôi mà bị tàn phế, về lâu dài mà nói, đối với anh và tôi đều không có chỗ nào tốt."
"Đến giờ này rồi mà mẹ nó còn không quên cò kè mặc cả ha" Khương Dực một giây trước còn bất mãn, nhưng giây sau không biết nghe Chúc Vi Tinh nói câu nào lọt tai, ánh mắt thoắt sáng lên, hắn gõ gõ thanh sắt, cười sáng rỡ, "Bù đắp cho tôi... cũng không phải không được."
Hắn đến gần hơn chút, trông như một chú chó to lớn hình người vậy, tiếp theo liền vây quanh xun xoe bên mặt Chúc Vi Tinh: "Vậy thì, bù đắp thế nào?"
Chúc Vi Tinh đối diện với gương mặt tươi cười của hắn, cậu chỉ cảm thấy đầu sắt rỉ nơi lòng bàn tay vừa nóng vừa đau.
Cậu dò xét, chậm rãi phun ra bốn chữ: "Bồi, thường, kinh, tế."
Một chữ như một xô nước vậy, dội đến bốn bề xung quanh lạnh ngắt chỉ trong nháy mắt.
Chú chó hình người trừng đôi mắt dã thú lên, ghim vào cậu, chốc sau, bỗng chậm rãi lui về.
"Cậu nghĩ xem chân tôi trị giá bao nhiêu?" Khương Dực hỏi.
Chúc Vi Tinh nhận ra sự nhẫn nhịn trọng giọng điệu của hắn, đương nhiên cậu sẽ không thật sự định giá rồi, cậu nhẹ giọng nói: "Tôi biết, là vô giá."
Khương Dực nhìn cậu.
"Tiền đồ của anh, tương lai của anh, tình yêu và lí tưởng của anh, tất cả đều là vô giá," Chúc Vi Tinh nói: "Cho nên anh cứ nói đi, tôi sẽ trả, đến khi anh hài lòng, hoặc đến khi tôi chết thì thôi."
Vẻ mặt Khương Dực ghét bỏ, nhưng một bên mày nhướng lên đã bán đứng hắn: "Có thể, nhưng chỉ nói miệng thì không được đâu."
Vậy là đồng ý rồi sao? Vốn tưởng còn phải giằng co một trận, ai ngờ.
"Anh muốn thế nào..."
Khương Dực đề nghị: "Tôi không nói chơi."
Chúc Vi Tinh hiểu ý, trái phải không có giấy bút gì, cậu suy nghĩ một chút, lấy điện thoại di động ra, mở note: "Anh nói đi."
Khương Dực thấy, đọc tên hợp đồng lên: "Giấy bán thân."
Chúc Vi Tinh: "?"
Khương Dực: "Nói dài dòng chính là khế ước bán thân trả nợ, không đúng sao?"
Chúc Vi Tinh: "..." Đúng cái gì mà đúng?
Cậu yên lặng ghi chú trên điện thoại: Thỏa thuận trả nợ dài hạn.
"Tôi, chủ nợ," Khương Dực nói, chỉ chỉ chính mình, sau đó chỉ Chúc Vi Tinh, "Cậu, nô lệ."
Chúc Vi Tinh yên lặng tiếp tục viết: Bên A – Khương Dực, bên B – Chúc Vi Tinh.
Khương Dực đắc ý: "Nô lệ phải giao hết tài sản sở hữu cho chủ nợ, không được giấu giếm chủ nợ, không được nói dối, không được chống đối, không được tức giận, không được tranh luận, không được tỏ thái độ không vừa lòng, không được lạnh nhạt, không được bày vẻ mặt cá chết, ầy, đây này, chính là vẻ mặt bây giờ của cậu, tôi trịnh trọng nhắc nhở cậu, bị tôi phát hiện ba lần thì nô lệ cậu coi như xong đời."
Chúc Vi Tinh: "..."
Cậu yên lặng tổng kết một cách đơn giản: Bên B sẽ bảo đảm cung cấp thu nhập lao động thặng dư cho bên A đối với sinh hoạt thường ngày, cũng như sẽ đáp ứng một số yêu cầu bổ sung hợp lí và hợp pháp của bên A.
"Anh có biết cái này không được pháp luật quy định không?" Chúc Vi Tinh nhịn không được nhắc nhở.
Khương Dực tự phụ: "Chỉ cần dưới sự giám sát của tôi là được."
Hắn đã tình nguyện dằn vặt nhau như vậy, thế thì Chúc Vi Tinh đây chiều, sau khi viết xong 2 bản, cậu rất ra dáng đưa cho Khương Dực ký tên vào.
Chủ nợ vừa thấy mớ lít nha lít nhít chữ kia thì chẳng thèm để ý nhiều, hài lòng tick một cái.
Sau khi ký xong, hắn vui vẻ nhấc chân, đá thanh sắt ra ngoài. Đồ chơi kia vẽ ra một đường parabol dài, rồi mất hút vào màn đêm ở xa xa, một lúc lâu mới vang lên tiếng hạ cánh.
Chúc Vi Tinh nhìn thanh sắt, rồi nhìn thân thủ của hắn, cậu tò mò hỏi: "Chân của anh, có thể vận động mạnh được sao?" Trước đó là nhảy cửa sổ với cả khiêng người nữa, cũng không thấy bị ảnh hưởng chút nào.
Khương Dực một mặt 'Xem cậu đần chưa kìa': "Gãy xương mà thôi, lấy đinh thép ra thì tốt rồi, làm gì không thể vận động mạnh?"
Thấy Chúc Vi Tinh ngơ ngác, Khương Dực bỗng nhiên cúi đầu, nói nhỏ: "Ồ? Tôi không nói cậu biết sao? Chân tôi là vì cứu cậu mà bị Khổng Cường hại là thật, không thể thi đấu nữa cũng là thật, nhưng hai chuyện này... không có quan hệ nhân quả với nhau."
Chúc Vi Tinh mở to mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.