Chương 128: Có ý nghĩa sao?
Liễu Mãn Pha
02/01/2024
Cũng không phải lần đầu cậu nhìn thấy Khương Dực tỏ thái độ thờ ơ đối
với Mạnh Tế như vậy, có một ví dụ là Trịnh Chiếu Văn trước đó, thêm
tiếng gào khóc đứt ruột của mẹ Mạnh trong kia, sự thờ ơ của Khương Dực
lúc bấy giờ khiến Chúc Vi Tinh cảm thấy có chút khó chịu kì lạ.
Không nghe người đối diện ừ hử gì, Khương Dực cũng thấy lạ: "Em nhìn tôi làm gì?"
Chúc Vi Tinh vừa định mở miệng thì nghe mấy cô mấy dì bên cạnh lên tiếng.
Chị Trần: "... Mẹ Mạnh này cũng thật là, người ta tốt xấu gì cũng đã chăm sóc con trai của bà ta, đầu óc hồ đồ quên hết thì không nói, bây giờ còn đổi trắng thay đen, vậy coi sao được."
Dì Tống: "Đúng vậy, thời buổi bây giờ có thể gặp được thanh niên làm việc tốt đã không dễ dàng gì, đằng này còn bất chấp nguy hiểm, lại không mong được đền đáp. Đáng ra phải đưa tin lên đài truyền hình để tuyên dương mới phải lẽ."
Không biết là ngại khen ngợi trực tiếp hay là sợ bị người ta ghét bỏ mà giọng các cô các dì vang dội, mong người cần nghe phải nghe thấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng người ta, sợ bị hắn chú ý, đúng thật là lời nói với hành động hết sức mâu thuẫn với nhau.
Chúc Vi Tinh đã thấy người ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chứ chưa từng thấy mượn đông khen tây bao giờ, muốn tuyên dương người ta mà còn phải quanh co lòng vòng, sợ chọc phải rắc rối.
Quả nhiên, hai người phụ nữ lạ mặt cũng tỏ ra kinh ngạc, liếc nhìn tên thanh niên cao to ở một bên, thấp giọng hỏi: "Lần đầu tôi đến quán ăn ở chợ lưu động có nghe nói chuyện của Lỗ Phương, thực sự là do tên nhóc du côn đó cứu được sao? Cô ấy bây giờ thế nào rồi?"
Chị Trần: "Là thật, còn đang ngơ ngác ở bệnh viện kìa, mặc dù còn chưa tỉnh táo nhưng nếu như không có hắn giúp đỡ thì ngay cả người cũng không còn..."
Người phụ nữ xa lạ có vẻ không tin, cô ta lặng lẽ nhìn Khương Dực bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dì Tống bèn phê bình thành kiến cứng nhắc của bọn họ: "Mấy cô tưởng Linh Giáp giống như lúc mới dọn ra cách đây một, hai năm trước à? Tòa số 8 đã bị san bằng bao lâu rồi? Con ngõ này của chúng ta...trên phim hay nói gì nhỉ, à gọi là cảnh còn người mất, mọi thứ đã sớm thay đổi rồi."
Cũng không biết ban đầu là ai suy đoán tai nạn của Mạnh Tế là do một tay Khương Dực, nhưng sau sự việc của Lỗ Phương thì lập tức thay đổi chóng mặt. Với sự thay đổi như trở bàn tay của mấy cô dì này, Chúc Vi Tinh hết sức bất đắc dĩ, đồng thời cậu cũng biết được mấy người phụ nữ trông lạ mặt kia hóa ra đã từng sống ở Linh Giáp, chính là ở bãi đất hoang nọ. Dường như hôm nay họ mang đồ về thăm hàng xóm cũ, chẳng trách họ biết Khương Dực, cũng như chị Trần, dì Tống, và cả dì ủy ban xóm trông thấy họ thì đều rất nhiệt tình.
"Người đã khác, nhưng mà chỗ ở thì chả khác gì, loang lổ đổ nát, đáng lẽ nên phá bỏ và chuyển đi với chúng tôi luôn từ hai năm trước mới đúng. Chúng tôi được chuyển đến Huệ Ninh Hoa Uyển tốt lắm, dù hơi xa nhưng mà ánh sáng tốt, cách âm cũng tốt, ở đây chỉ tổ chịu khổ." Người phụ nữ lạ mặt bất bình phàn nàn thay mọi người trong ngõ.
Dì Tống kể khổ: "Cô nghĩ chúng tôi không muốn chuyển đi sao? Không phải năm đó người mua đất chỉ phá bỏ và đền bù ở khu vực của hai cô à, số các cô may thế còn gì. Đợi tới lượt chỗ của chúng tôi thì không biết tới năm khỉ nào nữa, nói không chừng phải chết già trong ngõ luôn kìa."
Nghe họ chuyển đề tài, Chúc Vi Tinh vốn định kéo Khương Dực đang mất kiên nhẫn rời đi thì bị chị Trần gọi lại.
"Vi Tinh à," chị Trần bước tới, đưa hai cái túi nhựa trên tay đến trước mặt cậu, "Cái này cho bà nội của cậu và dì Tiêu."
Chúc Vi Tinh khó hiểu.
Chị Trần nói: "Họ hàng của tôi ở quê mang lên ngũ cốc với đậu rang. Đây là cảm ơn các bà đã đến giúp nhà tôi bận trước."
Chúc Vi Tinh đoán là cô đang nói về đám tang của em chồng, cậu không tiện từ chối nên bèn nhận lấy và cảm ơn.
Chị Trần quay lại đưa cái túi khác cho dì Tống: "Đây là cảm ơn bà cụ Tống. Nếu không nhờ mẹ cô thì ngày nào tôi cũng gặp ác mộng mất."
Hai người phụ nữ lạ mặt: "Sao vậy? Đám tang em chồng cô không phải xong rồi sao? Đã được chôn cất chưa?"
Dì Tống đáp: "Không phải, làm sao đơn giản như vậy được, các cô không biết đất ở thành phố U thế nào sao, người sống ở không nổi, người chết cũng có ở nổi đâu. Một miếng đất nghĩa trang ít nhất cũng phải mấy chục triệu, lấy đâu ra chứ?"
Chị Trần tức giận: "Không phải tôi không muốn mua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đi đột ngột quá, chúng tôi thực sự không kiếm đâu ra tiền ngay được, tiền tiết kiệm vợ chồng tôi cày cuốc bấy lâu cộng lại còn chưa đủ một phần ba. Mà một phần ba này, ít nhất phải mấy năm mới tích cóp được. Vậy nên tôi chỉ có thể tạm thời gửi tro cốt của cậu ấy ở Đài tưởng niệm Đông Giao ở ngoại thành thôi. Nhất định là vì thế mà đến giờ không có một ngày tôi được yên ổn, hại tôi ngày nào cũng gặp ác mộng."
Người phụ nữ lạ mặt: "Sao vậy được? Tôi nghe ở chợ lưu động nói giúp em chồng cô tìm một đạo trưởng tới mà."
Chị Trần: "Không làm được, hai ngày liên tục nào là Lỗ Phương xảy ra chuyện, nào là cúp điện, vốn phải làm ba ngày, nhưng mới được một ngày đã dừng."
Người phụ nữ lạ mặt: "Ôi, không ổn chút nào, theo lời người xưa thì đây gọi là cậu ấy vẫn chưa rời đi, còn đang ở chỗ cũ mong nhớ gia đình đấy mà. Cô phải nghĩ cách đưa cậu ấy đi đi."
Chị Trần: "Tôi cũng hỏi bà Tống vậy đó, có biện pháp gì đưa cậu ấy về với tro cốt của mình không."
Khương Dực đi tới tòa số 5 bỗng nhiên phát hiện không thấy người bên cạnh đâu, quay đầu lại thì thấy Chúc Vi Tinh khựng lại tại chỗ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Chị Trần ở phía sau nói: "Dì Tống lúc tỉnh táo lúc lại không, tôi hỏi thăm mấy ngày mới tìm ra cách giải quyết. Trộn cơm với gạo nếp rắc quanh cửa nhà hoặc gần nhà sẽ có thể trừ tà, cậu ấy ở đây không được nữa sẽ quay về kia thôi."
Người phụ nữ lạ mặt: "Có tác dụng không?"
Chị Trần: "Chắc có tác dụng rồi, ít nhất hôm qua tôi không gặp ác mộng, sáng nay thức dậy cũng không đau đầu nữa."
Chúc Vi Tinh hoàn hồn, nghiêm nghị nhìn về phía Khương Dực.
Khương Dực đối diện tầm mắt của cậu, hắn cau mày lại: "Em muốn làm trò gì nữa?"
Chúc Vi Tinh hỏi: "Anh thấy có tác dụng không?"
Khương Dực: "Em thấy chán sống à?"
Chúc Vi Tinh im lặng vài giây rồi nói: "Tôi muốn tìm tro cốt của Lâu Minh Nguyệt."
Khương Dực: "Có ý nghĩa sao?"
Chúc Vi Tinh không chút nghĩ ngợi: "Có."
Khương Dực cười lạnh.
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi cũng lo việc rời khỏi cơ thể này là quá mạo hiểm, nhưng dù sao đây vốn cũng chẳng phải cơ thể của tôi." Với tính cách của Chúc Vi Tinh, khi đã biết Chúc Tịnh Tịnh có thể có liên quan đến sự cố ngã lầu nọ mà còn vờ như không có gì xảy ra là chuyện không thể nào. Giống như chuyện đột nhiên phát hiện của quý trong nhà, trước khi hiểu rõ ngọn nguồn thì cậu tuyệt đối không thể yên tâm sử dụng được, đó không phải nguyên tắc làm người của Chúc Vi Tinh.
Vậy nên dù có chút nguy hiểm, cậu vẫn cảm thấy đáng.
Chúc Vi Tinh: "Có lẽ cũng giống mấy lần trước thôi, sáng mai sẽ trở về."
Khương Dực lạnh mặt: "Nếu không về được thì sao?"
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Giây lát sau, cậu cười nhạt: "Vậy anh chuẩn bị máy hút bụi cho kĩ vào."
...
Buổi tối, sau khi báo với bà nội là đi đến nhà bạn viết báo cáo nhân tiện ngủ lại một đêm, Chúc Vi Tinh xách theo hộp cơm, qua tòa số 6 với Khương Dực.
Cậu vốn định ở nhà thử nghiệm, nhưng người nào đó nói sao cũng không chịu, buộc cậu phải đến đây.
Nhìn Khương Dực sắc mặt đen thui từ chiều tới giờ, Chúc Vi Tinh hướng hắn lắc lắc chiếc hộp trên tay, ý hỏi có thể bắt đầu được chưa?
Sau đó đồ trên tay cậu bị giật đi, vương vãi khắp trong lẫn ngoài.
Nhìn đống bừa bộn kia, Chúc Vi Tinh thầm nghĩ lần này chắc chắn phải dùng máy hút bụi rồi.
Trông cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn dặn Khương Dực nửa đêm nhớ để mắt đến Khương Đại Phú, nhỡ cậu có gì bất thường cũng đừng để nó quấy rối làm phiền đến hàng xóm.
Khương Dực phát cáu: "Mẹ nó em còn có thời gian quan tâm nó sao?"
Chúc Vi Tinh làm như không nghe thấy, còn rất tự giác nằm lên giường Khương Dực, đã là lần thứ ba, động tác quen thuộc đến mức chính cậu cũng không nhận ra.
Song sau một khắc, bên còn lại của chiếc giường đột nhiên lún xuống, một thanh niên tức giận mò đến nằm cạnh cậu.
Nhìn cánh tay vắt ngang eo mình, Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ nói: "Không phải nói cẩn thận một chút, đợi tôi ngủ rồi anh mới qua ngủ sao?"
Khương Dực dửng dưng: "Ai nói? Tôi đã đồng ý đâu?"
Chúc Vi Tinh: "Nhưng anh ở đây, lỡ tôi không đi được thì sao?"
Khương Dực xẵng giọng: "Không đi được thì khỏi giày vò nữa, em tin lời của bà già kia thật à?"
Chúc Vi Tinh thầm nhủ trước đây cậu đương nhiên không tin, nhưng có đêm đông chí nọ, cậu cảm thấy lời bà cụ Tống có phần chấp nhận được. Quan trọng nhất là bị Khương Dực ôm như thế này, dù đêm qua cậu mất ngủ thì giờ cũng không ngủ được.
Khương Dực không vui: "Vậy lần trước em ngủ thế nào?"
Lần gần đây nhất chính là đêm trước Tết Thanh Minh, Chúc Vi Tinh nhớ lại, hình như là cậu xuất thần khi nghe tụng kinh ở dưới lầu.
Khương Dực: "Hôm nay không có tụng kinh, thế trước khi nghe tụng kinh là gì?"
Trong đầu cậu hiện lên một bóng người bốc hỏa nhảy khỏi giường, vơ lấy quần áo trong tủ lao ra buồng tắm, Chúc Vi Tinh ngậm miệng từ chối trả lời.
Như thế đoán được cảnh tượng trong đầu Chúc Vi Tinh, ánh mắt Khương Dực trở nên sâu hun hút.
Cách gần như vậy dĩ nhiên Chúc Vi Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, cậu vội vàng xoay người muốn tránh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn tên nhóc lưu manh bên cạnh được. Cánh tay trên eo nhẹ nhàng kéo một cái cậu đã lăn vào lòng Khương Dực, dính sát vào ngực hắn.
Cảm giác được hơi thở của Khương Dực phất qua hai má, Chúc Vi Tinh ngẩng đầu muốn lui về phía sau. Đùa gì chứ, cậu sắp bước vào lằn ranh sống chết đến nơi, làm sao có thể dây dưa với cái tên này vào thời khắc mấu chốt vậy được.
Chúc Vi Tinh dùng khuỷu tay ngăn Khương Dực tới gần, lý trí nói: "Hiện tại không thích hợp."
Cậu ngẩng đầu lên, lại thuận tiện cho Khương Dực cúi đầu, chóp mũi hắn kề bên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, một mặt biết rõ còn hỏi: "Sao lại không thích hợp?"
Chúc Vi Tinh ngứa đến mức muốn đem hai má giấu đi, nhưng cậu vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói lí với hắn: "A... Ngày mai có được không?"
Khương Dực căn bản không để ý đến lời cậu, đôi môi hắn đã phủ lên, chậm rãi hôn dọc theo đường cong quai hàm duyên dáng lên đến khóe miệng cậu.
Khương Dực nói: "Nếu nhỡ em đi mất, hôm nay sẽ là lần cuối cùng."
Chúc Vi Tinh sững sờ.
Khương Dực nhìn vào mắt cậu, nhấn hỏi từng chữ: "Nào còn ngày mai?"
Bàn tay Chúc Vi Tinh đẩy trước ngực hắn thoáng siết chặt rồi từ từ buông ra, dần mất đi sức chống cự, để mặc nụ hôn của Khương Dực tùy ý rơi xuống cánh môi.
Đầu lưỡi vừa bị ngậm, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: "Sẽ không đi mất..."
Khương Dực ngước mắt, ánh mắt vững vàng khóa cậu lại, đợi chờ lời nói tiếp theo của Chúc Vi Tinh.
Dưới ánh mắt áp bức kia, cậu nhẹ nhàng nói: "Bởi vì... anh ở đây."
Cho dù không còn thể xác, chỉ có hồn phách, cậu cũng sẽ trăm phương ngàn kế quay về đây.
Bởi vì cậu biết, có người đối với mình, mạnh mẽ chấp niệm, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Khương Dực như nhìn thấu ý tứ sâu xa trong mắt Chúc Vi Tinh, như thể cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng sau khi người ta gầm rú giữa thung lũng thật lâu, âm thanh nhẹ nhàng mà kỳ ảo, tấu lên từng nhịp rung động liên miên không dứt.
Vẻ mặt Khương Dực đột nhiên trở nên hung dữ ngột ngạt, hắn chau mày, ánh mắt dữ tợn. Song rất nhanh, mọi biểu cảm đều trở nên bình tĩnh, nhưng vòng tay siết chặt cùng nụ hôn cuồng nhiệt đã thể hiện rõ thứ cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn.
Hắn nghiêng người ấn Chúc Vi Tinh xuống dưới, một tay miết lấy cánh môi cậu, hôn thật sâu như thể muốn thiêu chảy đầu lưỡi Chúc Vi Tinh. Tay còn lại đặt lên ngực cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, vạt áo sơ mi của cậu đã thất thủ.
Chúc Vi Tinh giật mình định ngăn cản, nhưng tay vừa vươn ra đã nghĩ đến gì đó mà dừng giữa không trung, cuối cùng lại bị Khương Dực ghì chặt vào người.
Nụ hôn của Khương Dực nồng nàn triền miên, gần như khiến cậu ngạt thở, cuối cùng hắn cũng rời khỏi môi cậu, hôn dọc theo chiếc cổ thon dài, một đường trơn tru xuống dưới.
Chúc Vi Tinh giống như một quả táo xanh nổi trên mặt hồ, theo gợn sóng lăn tăn mà dập dềnh bất định, những ngón tay thon gầy trắng tuyết mở ra rồi lại nắm chặt trên giường, rốt cục run rẩy buông xuống bên người.
Hơi thở hỗn loạn, cậu như thấy sao trời quay tròn, thấy Khương Dực vẻ mặt kiềm nén, cuối cùng vẫn chỉ trải tấm chăn mỏng bao phủ lấy cậu, lại như trải ra cả nền trời, đưa cậu vào một cuộc hành trình đất trời đảo ngược.
Trong vòng tay ấm áp của hắn, Chúc Vi Tinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khương Dực không sai, hắn đã thành công khiến cậu chìm vào giấc ngủ sâu sau khi mất đi sức lực.
Song rất nhanh, loại cảm giác thư thích kia chậm rãi rút khỏi cơ thể Chúc Vi Tinh, có một nguồn sức mạnh bắt đầu lôi kéo cậu từ bên trong.
Có lẽ đã lâu không du hồn, linh hồn đã dính chặt vào thể xác, thế nên cuộc chia ly lần này còn đau đớn hơn trước đây nhiều.
Chúc Vi Tinh chống cự và chịu đựng đau đớn, không biết qua bao lâu, dưới chân cậu bỗng nhẹ hẫng, gió lạnh xuyên qua từng thớ thịt một cách dễ dàng.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã không còn ở bên cạnh Khương Dực.
Chúc Vi Tinh đang đứng trước một căn biệt thự rộng lớn và xa lạ trong đêm tối.
- ---------------------------
*Dẻ: Hê hê, chúc mọi người năm mới vui vẻ và bình annnnnnnnn.
Không nghe người đối diện ừ hử gì, Khương Dực cũng thấy lạ: "Em nhìn tôi làm gì?"
Chúc Vi Tinh vừa định mở miệng thì nghe mấy cô mấy dì bên cạnh lên tiếng.
Chị Trần: "... Mẹ Mạnh này cũng thật là, người ta tốt xấu gì cũng đã chăm sóc con trai của bà ta, đầu óc hồ đồ quên hết thì không nói, bây giờ còn đổi trắng thay đen, vậy coi sao được."
Dì Tống: "Đúng vậy, thời buổi bây giờ có thể gặp được thanh niên làm việc tốt đã không dễ dàng gì, đằng này còn bất chấp nguy hiểm, lại không mong được đền đáp. Đáng ra phải đưa tin lên đài truyền hình để tuyên dương mới phải lẽ."
Không biết là ngại khen ngợi trực tiếp hay là sợ bị người ta ghét bỏ mà giọng các cô các dì vang dội, mong người cần nghe phải nghe thấy, nhưng lại không dám nhìn thẳng người ta, sợ bị hắn chú ý, đúng thật là lời nói với hành động hết sức mâu thuẫn với nhau.
Chúc Vi Tinh đã thấy người ta chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, chứ chưa từng thấy mượn đông khen tây bao giờ, muốn tuyên dương người ta mà còn phải quanh co lòng vòng, sợ chọc phải rắc rối.
Quả nhiên, hai người phụ nữ lạ mặt cũng tỏ ra kinh ngạc, liếc nhìn tên thanh niên cao to ở một bên, thấp giọng hỏi: "Lần đầu tôi đến quán ăn ở chợ lưu động có nghe nói chuyện của Lỗ Phương, thực sự là do tên nhóc du côn đó cứu được sao? Cô ấy bây giờ thế nào rồi?"
Chị Trần: "Là thật, còn đang ngơ ngác ở bệnh viện kìa, mặc dù còn chưa tỉnh táo nhưng nếu như không có hắn giúp đỡ thì ngay cả người cũng không còn..."
Người phụ nữ xa lạ có vẻ không tin, cô ta lặng lẽ nhìn Khương Dực bằng ánh mắt nghi ngờ.
Dì Tống bèn phê bình thành kiến cứng nhắc của bọn họ: "Mấy cô tưởng Linh Giáp giống như lúc mới dọn ra cách đây một, hai năm trước à? Tòa số 8 đã bị san bằng bao lâu rồi? Con ngõ này của chúng ta...trên phim hay nói gì nhỉ, à gọi là cảnh còn người mất, mọi thứ đã sớm thay đổi rồi."
Cũng không biết ban đầu là ai suy đoán tai nạn của Mạnh Tế là do một tay Khương Dực, nhưng sau sự việc của Lỗ Phương thì lập tức thay đổi chóng mặt. Với sự thay đổi như trở bàn tay của mấy cô dì này, Chúc Vi Tinh hết sức bất đắc dĩ, đồng thời cậu cũng biết được mấy người phụ nữ trông lạ mặt kia hóa ra đã từng sống ở Linh Giáp, chính là ở bãi đất hoang nọ. Dường như hôm nay họ mang đồ về thăm hàng xóm cũ, chẳng trách họ biết Khương Dực, cũng như chị Trần, dì Tống, và cả dì ủy ban xóm trông thấy họ thì đều rất nhiệt tình.
"Người đã khác, nhưng mà chỗ ở thì chả khác gì, loang lổ đổ nát, đáng lẽ nên phá bỏ và chuyển đi với chúng tôi luôn từ hai năm trước mới đúng. Chúng tôi được chuyển đến Huệ Ninh Hoa Uyển tốt lắm, dù hơi xa nhưng mà ánh sáng tốt, cách âm cũng tốt, ở đây chỉ tổ chịu khổ." Người phụ nữ lạ mặt bất bình phàn nàn thay mọi người trong ngõ.
Dì Tống kể khổ: "Cô nghĩ chúng tôi không muốn chuyển đi sao? Không phải năm đó người mua đất chỉ phá bỏ và đền bù ở khu vực của hai cô à, số các cô may thế còn gì. Đợi tới lượt chỗ của chúng tôi thì không biết tới năm khỉ nào nữa, nói không chừng phải chết già trong ngõ luôn kìa."
Nghe họ chuyển đề tài, Chúc Vi Tinh vốn định kéo Khương Dực đang mất kiên nhẫn rời đi thì bị chị Trần gọi lại.
"Vi Tinh à," chị Trần bước tới, đưa hai cái túi nhựa trên tay đến trước mặt cậu, "Cái này cho bà nội của cậu và dì Tiêu."
Chúc Vi Tinh khó hiểu.
Chị Trần nói: "Họ hàng của tôi ở quê mang lên ngũ cốc với đậu rang. Đây là cảm ơn các bà đã đến giúp nhà tôi bận trước."
Chúc Vi Tinh đoán là cô đang nói về đám tang của em chồng, cậu không tiện từ chối nên bèn nhận lấy và cảm ơn.
Chị Trần quay lại đưa cái túi khác cho dì Tống: "Đây là cảm ơn bà cụ Tống. Nếu không nhờ mẹ cô thì ngày nào tôi cũng gặp ác mộng mất."
Hai người phụ nữ lạ mặt: "Sao vậy? Đám tang em chồng cô không phải xong rồi sao? Đã được chôn cất chưa?"
Dì Tống đáp: "Không phải, làm sao đơn giản như vậy được, các cô không biết đất ở thành phố U thế nào sao, người sống ở không nổi, người chết cũng có ở nổi đâu. Một miếng đất nghĩa trang ít nhất cũng phải mấy chục triệu, lấy đâu ra chứ?"
Chị Trần tức giận: "Không phải tôi không muốn mua cho cậu ấy, nhưng cậu ấy đi đột ngột quá, chúng tôi thực sự không kiếm đâu ra tiền ngay được, tiền tiết kiệm vợ chồng tôi cày cuốc bấy lâu cộng lại còn chưa đủ một phần ba. Mà một phần ba này, ít nhất phải mấy năm mới tích cóp được. Vậy nên tôi chỉ có thể tạm thời gửi tro cốt của cậu ấy ở Đài tưởng niệm Đông Giao ở ngoại thành thôi. Nhất định là vì thế mà đến giờ không có một ngày tôi được yên ổn, hại tôi ngày nào cũng gặp ác mộng."
Người phụ nữ lạ mặt: "Sao vậy được? Tôi nghe ở chợ lưu động nói giúp em chồng cô tìm một đạo trưởng tới mà."
Chị Trần: "Không làm được, hai ngày liên tục nào là Lỗ Phương xảy ra chuyện, nào là cúp điện, vốn phải làm ba ngày, nhưng mới được một ngày đã dừng."
Người phụ nữ lạ mặt: "Ôi, không ổn chút nào, theo lời người xưa thì đây gọi là cậu ấy vẫn chưa rời đi, còn đang ở chỗ cũ mong nhớ gia đình đấy mà. Cô phải nghĩ cách đưa cậu ấy đi đi."
Chị Trần: "Tôi cũng hỏi bà Tống vậy đó, có biện pháp gì đưa cậu ấy về với tro cốt của mình không."
Khương Dực đi tới tòa số 5 bỗng nhiên phát hiện không thấy người bên cạnh đâu, quay đầu lại thì thấy Chúc Vi Tinh khựng lại tại chỗ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
Chị Trần ở phía sau nói: "Dì Tống lúc tỉnh táo lúc lại không, tôi hỏi thăm mấy ngày mới tìm ra cách giải quyết. Trộn cơm với gạo nếp rắc quanh cửa nhà hoặc gần nhà sẽ có thể trừ tà, cậu ấy ở đây không được nữa sẽ quay về kia thôi."
Người phụ nữ lạ mặt: "Có tác dụng không?"
Chị Trần: "Chắc có tác dụng rồi, ít nhất hôm qua tôi không gặp ác mộng, sáng nay thức dậy cũng không đau đầu nữa."
Chúc Vi Tinh hoàn hồn, nghiêm nghị nhìn về phía Khương Dực.
Khương Dực đối diện tầm mắt của cậu, hắn cau mày lại: "Em muốn làm trò gì nữa?"
Chúc Vi Tinh hỏi: "Anh thấy có tác dụng không?"
Khương Dực: "Em thấy chán sống à?"
Chúc Vi Tinh im lặng vài giây rồi nói: "Tôi muốn tìm tro cốt của Lâu Minh Nguyệt."
Khương Dực: "Có ý nghĩa sao?"
Chúc Vi Tinh không chút nghĩ ngợi: "Có."
Khương Dực cười lạnh.
Chúc Vi Tinh nói: "Tôi cũng lo việc rời khỏi cơ thể này là quá mạo hiểm, nhưng dù sao đây vốn cũng chẳng phải cơ thể của tôi." Với tính cách của Chúc Vi Tinh, khi đã biết Chúc Tịnh Tịnh có thể có liên quan đến sự cố ngã lầu nọ mà còn vờ như không có gì xảy ra là chuyện không thể nào. Giống như chuyện đột nhiên phát hiện của quý trong nhà, trước khi hiểu rõ ngọn nguồn thì cậu tuyệt đối không thể yên tâm sử dụng được, đó không phải nguyên tắc làm người của Chúc Vi Tinh.
Vậy nên dù có chút nguy hiểm, cậu vẫn cảm thấy đáng.
Chúc Vi Tinh: "Có lẽ cũng giống mấy lần trước thôi, sáng mai sẽ trở về."
Khương Dực lạnh mặt: "Nếu không về được thì sao?"
Chúc Vi Tinh ngẩn ra.
Giây lát sau, cậu cười nhạt: "Vậy anh chuẩn bị máy hút bụi cho kĩ vào."
...
Buổi tối, sau khi báo với bà nội là đi đến nhà bạn viết báo cáo nhân tiện ngủ lại một đêm, Chúc Vi Tinh xách theo hộp cơm, qua tòa số 6 với Khương Dực.
Cậu vốn định ở nhà thử nghiệm, nhưng người nào đó nói sao cũng không chịu, buộc cậu phải đến đây.
Nhìn Khương Dực sắc mặt đen thui từ chiều tới giờ, Chúc Vi Tinh hướng hắn lắc lắc chiếc hộp trên tay, ý hỏi có thể bắt đầu được chưa?
Sau đó đồ trên tay cậu bị giật đi, vương vãi khắp trong lẫn ngoài.
Nhìn đống bừa bộn kia, Chúc Vi Tinh thầm nghĩ lần này chắc chắn phải dùng máy hút bụi rồi.
Trông cậu rất bình tĩnh, thậm chí còn dặn Khương Dực nửa đêm nhớ để mắt đến Khương Đại Phú, nhỡ cậu có gì bất thường cũng đừng để nó quấy rối làm phiền đến hàng xóm.
Khương Dực phát cáu: "Mẹ nó em còn có thời gian quan tâm nó sao?"
Chúc Vi Tinh làm như không nghe thấy, còn rất tự giác nằm lên giường Khương Dực, đã là lần thứ ba, động tác quen thuộc đến mức chính cậu cũng không nhận ra.
Song sau một khắc, bên còn lại của chiếc giường đột nhiên lún xuống, một thanh niên tức giận mò đến nằm cạnh cậu.
Nhìn cánh tay vắt ngang eo mình, Chúc Vi Tinh bất đắc dĩ nói: "Không phải nói cẩn thận một chút, đợi tôi ngủ rồi anh mới qua ngủ sao?"
Khương Dực dửng dưng: "Ai nói? Tôi đã đồng ý đâu?"
Chúc Vi Tinh: "Nhưng anh ở đây, lỡ tôi không đi được thì sao?"
Khương Dực xẵng giọng: "Không đi được thì khỏi giày vò nữa, em tin lời của bà già kia thật à?"
Chúc Vi Tinh thầm nhủ trước đây cậu đương nhiên không tin, nhưng có đêm đông chí nọ, cậu cảm thấy lời bà cụ Tống có phần chấp nhận được. Quan trọng nhất là bị Khương Dực ôm như thế này, dù đêm qua cậu mất ngủ thì giờ cũng không ngủ được.
Khương Dực không vui: "Vậy lần trước em ngủ thế nào?"
Lần gần đây nhất chính là đêm trước Tết Thanh Minh, Chúc Vi Tinh nhớ lại, hình như là cậu xuất thần khi nghe tụng kinh ở dưới lầu.
Khương Dực: "Hôm nay không có tụng kinh, thế trước khi nghe tụng kinh là gì?"
Trong đầu cậu hiện lên một bóng người bốc hỏa nhảy khỏi giường, vơ lấy quần áo trong tủ lao ra buồng tắm, Chúc Vi Tinh ngậm miệng từ chối trả lời.
Như thế đoán được cảnh tượng trong đầu Chúc Vi Tinh, ánh mắt Khương Dực trở nên sâu hun hút.
Cách gần như vậy dĩ nhiên Chúc Vi Tinh cảm thấy có gì đó không ổn, cậu vội vàng xoay người muốn tránh, nhưng làm sao có thể nhanh hơn tên nhóc lưu manh bên cạnh được. Cánh tay trên eo nhẹ nhàng kéo một cái cậu đã lăn vào lòng Khương Dực, dính sát vào ngực hắn.
Cảm giác được hơi thở của Khương Dực phất qua hai má, Chúc Vi Tinh ngẩng đầu muốn lui về phía sau. Đùa gì chứ, cậu sắp bước vào lằn ranh sống chết đến nơi, làm sao có thể dây dưa với cái tên này vào thời khắc mấu chốt vậy được.
Chúc Vi Tinh dùng khuỷu tay ngăn Khương Dực tới gần, lý trí nói: "Hiện tại không thích hợp."
Cậu ngẩng đầu lên, lại thuận tiện cho Khương Dực cúi đầu, chóp mũi hắn kề bên má cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, một mặt biết rõ còn hỏi: "Sao lại không thích hợp?"
Chúc Vi Tinh ngứa đến mức muốn đem hai má giấu đi, nhưng cậu vẫn cố gắng nhẹ nhàng nói lí với hắn: "A... Ngày mai có được không?"
Khương Dực căn bản không để ý đến lời cậu, đôi môi hắn đã phủ lên, chậm rãi hôn dọc theo đường cong quai hàm duyên dáng lên đến khóe miệng cậu.
Khương Dực nói: "Nếu nhỡ em đi mất, hôm nay sẽ là lần cuối cùng."
Chúc Vi Tinh sững sờ.
Khương Dực nhìn vào mắt cậu, nhấn hỏi từng chữ: "Nào còn ngày mai?"
Bàn tay Chúc Vi Tinh đẩy trước ngực hắn thoáng siết chặt rồi từ từ buông ra, dần mất đi sức chống cự, để mặc nụ hôn của Khương Dực tùy ý rơi xuống cánh môi.
Đầu lưỡi vừa bị ngậm, Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: "Sẽ không đi mất..."
Khương Dực ngước mắt, ánh mắt vững vàng khóa cậu lại, đợi chờ lời nói tiếp theo của Chúc Vi Tinh.
Dưới ánh mắt áp bức kia, cậu nhẹ nhàng nói: "Bởi vì... anh ở đây."
Cho dù không còn thể xác, chỉ có hồn phách, cậu cũng sẽ trăm phương ngàn kế quay về đây.
Bởi vì cậu biết, có người đối với mình, mạnh mẽ chấp niệm, dù thế nào cũng không chịu buông tay.
Khương Dực như nhìn thấu ý tứ sâu xa trong mắt Chúc Vi Tinh, như thể cuối cùng cũng nghe thấy tiếng vọng sau khi người ta gầm rú giữa thung lũng thật lâu, âm thanh nhẹ nhàng mà kỳ ảo, tấu lên từng nhịp rung động liên miên không dứt.
Vẻ mặt Khương Dực đột nhiên trở nên hung dữ ngột ngạt, hắn chau mày, ánh mắt dữ tợn. Song rất nhanh, mọi biểu cảm đều trở nên bình tĩnh, nhưng vòng tay siết chặt cùng nụ hôn cuồng nhiệt đã thể hiện rõ thứ cảm xúc cuồn cuộn dâng trào trong lòng hắn.
Hắn nghiêng người ấn Chúc Vi Tinh xuống dưới, một tay miết lấy cánh môi cậu, hôn thật sâu như thể muốn thiêu chảy đầu lưỡi Chúc Vi Tinh. Tay còn lại đặt lên ngực cậu, nhẹ nhàng kéo một cái, vạt áo sơ mi của cậu đã thất thủ.
Chúc Vi Tinh giật mình định ngăn cản, nhưng tay vừa vươn ra đã nghĩ đến gì đó mà dừng giữa không trung, cuối cùng lại bị Khương Dực ghì chặt vào người.
Nụ hôn của Khương Dực nồng nàn triền miên, gần như khiến cậu ngạt thở, cuối cùng hắn cũng rời khỏi môi cậu, hôn dọc theo chiếc cổ thon dài, một đường trơn tru xuống dưới.
Chúc Vi Tinh giống như một quả táo xanh nổi trên mặt hồ, theo gợn sóng lăn tăn mà dập dềnh bất định, những ngón tay thon gầy trắng tuyết mở ra rồi lại nắm chặt trên giường, rốt cục run rẩy buông xuống bên người.
Hơi thở hỗn loạn, cậu như thấy sao trời quay tròn, thấy Khương Dực vẻ mặt kiềm nén, cuối cùng vẫn chỉ trải tấm chăn mỏng bao phủ lấy cậu, lại như trải ra cả nền trời, đưa cậu vào một cuộc hành trình đất trời đảo ngược.
Trong vòng tay ấm áp của hắn, Chúc Vi Tinh mệt mỏi nhắm mắt lại.
Khương Dực không sai, hắn đã thành công khiến cậu chìm vào giấc ngủ sâu sau khi mất đi sức lực.
Song rất nhanh, loại cảm giác thư thích kia chậm rãi rút khỏi cơ thể Chúc Vi Tinh, có một nguồn sức mạnh bắt đầu lôi kéo cậu từ bên trong.
Có lẽ đã lâu không du hồn, linh hồn đã dính chặt vào thể xác, thế nên cuộc chia ly lần này còn đau đớn hơn trước đây nhiều.
Chúc Vi Tinh chống cự và chịu đựng đau đớn, không biết qua bao lâu, dưới chân cậu bỗng nhẹ hẫng, gió lạnh xuyên qua từng thớ thịt một cách dễ dàng.
Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã không còn ở bên cạnh Khương Dực.
Chúc Vi Tinh đang đứng trước một căn biệt thự rộng lớn và xa lạ trong đêm tối.
- ---------------------------
*Dẻ: Hê hê, chúc mọi người năm mới vui vẻ và bình annnnnnnnn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.