Chương 31: Nếu có một ngày người không cần con
Thời Tam Thập
21/01/2022
Diệu Diệu trốn vào trong cái ngăn tủ cất di vật của mẫu thân, vật liệu
gỗ không quá quý báu, khắc hoa cũng không quá tinh mỹ, nhưng lại rất
được mọi người yêu thích.
Sau khi trở về từ Thanh Châu, những đồ này được an trí trong phòng mẫu thân, Diệu Diệu có thời gian sẽ chạy tới đây ngồi một chút. Chỉ là nơi này không có người ở, cho dù là hạ nhân ngày ngày chịu khó quét dọn thì bên trong vẫn mang cảm giác quạnh hiu.
Trong tủ quần áo cái gì cũng không có, Diệu Diệu núp ở bên trong, tựa như đang ở trong lòng mẫu thân, cô cầm chặt lấy cái vòng ngọc, như có bàn tay mẫu thân ôn nhu dỗ dành.
Lúc Nguyên Định Dã định ôm lấy thì Diệu Diệu có chút không tình nguyện, cô rụt người lại thút tha thút thít đẩy phụ thân ra, thấy không đẩy được, bèn vùi khuôn mắt nhỏ đẫm nước mắt vào ngực phụ thân, không nói câu nào.
Không đầy một lát, Nguyên Định Dã cảm giác được ngực mình nóng ướt.
Trong bộ ngực của hắn giống như cũng bị nước mắt nữ nhi thấm ướt, khó chịu tựa chết chìm, cơ hồ không thở nổi.
Hắn ôm nữ nhi đi đến trước bàn ngồi xuống. Cái bàn cũng là di vật của Trương Tú Nương, trên chân bàn còn có nét vẽ của Diệu Diệu.
"Diệu Diệu, con nghe phụ thân nói." Hắn khàn khàn: "Không có đại công chúa gì hết, phụ thân sẽ không lấy nàng ta, phụ thân cam đoan với con. Con đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Vậy phụ thân... Phụ thân sao lại phải gạt con chứ?" Diệu Diệu thút thít hỏi: "Tại sao phải gạt con, nói công chúa điện hạ là muốn làm bằng hữu của phụ thân?"
Nguyên Định Dã không nói nên lời.
Cái này quả là do hắn nói.
Hắn chính là không muốn nhìn thấy nước mắt nữ nhi, không muốn nữ nhi biết ý nghĩa thật sự của phò mã nhưng lại bởi vì lời nói dối này mà làm Diệu Diệu tổn thương thấu tâm. Tiếng khóc của tiểu cô nương giống như từng nhát dao cứa vào lòng hắn, trái tim quặn đau, khổ hình nghiêm khắc nhất cũng không đau đớn đến vậy.
Hắn chỉ có thể dùng sức ôm chặt Diệu Diệu, hoảng sợ nói "Là phụ thân sai".
Hắn chính là muốn nữ nhi luôn sống vui vẻ, không muốn con bé bị ảnh hưởng bởi những điều xấu xa bên ngoài, chỉ cần sống vô ưu vô lự, thiên chân khoái hoạt, mỗi ngày chỉ cần chơi vui, ăn điểm tâm là đủ. Con bé đã phải chịu quá nhiều khổ đau, vì sao còn phải biết đến hiểm ác bất bình trên thế gian nữa chứ.
Nhưng hết thảy lại là hắn nghĩ sai.
Nguyên Định Dã đỏ vành mắt, khàn giọng: "Là phụ thân sai, ta không nên dối gạt con. Phụ thân tuyệt đối không lấy đại công chúa, chính là muốn tự mình đi giải quyết nên mới giấu diếm con, không phải muốn cố ý nói dối."
Diệu Diệu lắc đầu trong ngực của hắn.
Diệu Diệu không phải cái gì cũng không biết.
Trước kia khi nương còn sống, cũng có bà mối tới cửa. Là tới làm mối cho nương.
Khi đó Diệu Diệu nghĩ mãi không rõ, cô rõ ràng là có phụ thân, vì sao bọn họ còn muốn tìm cho cô một phụ thân xa lạ khác. Cô từ phía xa nhìn thấy cái người mà họ muốn mai mối đó, bị mất một cái chân, đi đường khập khiễng, tuổi tác có vẻ còn không lệch mấy so với ông ngoại nhưng lại có thể đưa tới sính lễ mười lượng bạc. Mãi đến sau này khi nương mang hết chỗ bạc có đi, cô mới không nhìn thấy bà mối kia nữa.
Trong thôn Tiểu Khê, cũng có vài đứa trẻ không còn nương nhưng về sau bọn họ lại có nương mới.
Ban đầu phụ thân và mẫu thân cũng không phải nhất định sẽ ở cùng một chỗ.
Cô không còn mẫu thân, có lẽ không lâu sau này, cha cũng sẽ không cần cô nữa.
Cha sẽ có hài tử mới, gia gia và nãi nãi sẽ càng thích chúng hơn, cô sẽ lại phải làm việc cả ngày rồi sẽ có một ngày bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà. Đến lúc đó, chỉ còn Đại Hoàng đi theo.
Nhưng người ở nhà mới của cô đều rất tốt.
Cha là đại tướng quân uy phong, sẽ mang cô đi cưỡi ngựa lớn, giúp cô đánh người xấu, nãi nãi sẽ dạy đọc sách, làm cho cô quần áo mới, gia gia sẽ vụng trộm đi mua hạnh nhân xốp giòn mà cô thích ăn. Diệu Diệu rất yêu bọn họ, không nỡ rời đi.
Tiểu cô nương khóc lóc: "Vì sao, vì sao nương con lại không còn nữa chứ? Phụ thân, con muốn mẫu thân trở về..."
Nguyên Định Dã chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cho cô.
Cô khóc suốt một ngày, nước mắt chảy quá nhiều, cả mắt lẫn mũi đều đau rát, nhưng Diệu Diệu chỉ nghĩ đến mẫu thân, nghĩ đến phụ thân, nước mắt dù có cố gắng thế nào cũng không dừng được.
Nguyên Định Dã lau không hết, dứt khoát ngừng tay, bản thân cũng hai mắt đỏ hồng ướt át, chóp mũi chua xót, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
"Phụ thân cũng muốn nàng ấy trở về."
"Là phụ thân sai."
Diệu Diệu hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, còn không đợi cô nói gì thì đã bị một bàn tay to đè về, gương mặt dán vào ngực phụ thân, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, có giọt lệ nóng rơi xuống cổ.
"Là phụ thân hại chết nàng ấy." Nguyên Định Dã từ từ nhắm hai mắt, ôm thật chặt cô, nghẹn ngào: "Đều là phụ thân sai mới khiến nương con không còn."
Hắn hận người Trương gia ép Tú Nương chịu hết khổ nhục, hận tri phủ Thanh Châu tự tác mọi thứ, hận quả tẩu đào cao giẫm thấp, cũng hận Ôn Ninh công chúa. Nhưng xét đến cùng, người hại chết Tú Nương là hắn.
Bởi vì hắn lơ là sơ suất khiến nữ nhi không còn mẫu thân, làm chính hắn mất đi người mình yêu.
Người mà hắn tâm tâm niệm niệm rơi vào trong tuyệt cảnh, sớm đã không chờ nổi mà qua đời.
Ôn Ninh công chúa nói nàng ta đợi sáu năm. Khi đó hắn nghĩ đến, vậy sáu năm qua Tú Nương đã phải chờ đợi như thế nào?
Nàng vốn nên có một cuộc sống trôi chảy, có thể nghèo khó nhưng sẽ bình an vui vẻ, nàng là cô nương ôn nhu lương thiện, ai gặp cũng thích. Mà hết thảy cực khổ đều bởi vì hắn mà ra, nhất định đã hận chết hắn, hận đến ngay cả nữ nhi cũng có thể nhẫn tâm bỏ lại.
Tú Nương cho cuộc đời hắn khoảng thời gian đẹp nhất, cho hắn một nữ nhi khả ái, đáng yêu, đến cuối cùng cũng phán quyết hình phạt với tội ác tày trời của hắn, bắt hắn mãi mãi sống trong vô tận hối hận cùng tưởng niệm, ngay cả một cơ hội bù đắp cũng không có.
Nước mắt Diệu Diệu ngừng lại.
Cô mờ mịt muốn chui ra khỏi lòng phụ thân nhưng bàn tay to lại ôm lấy cô. Phụ thân bi thương trầm mặc im ắng, Diệu Diệu nghĩ nghĩ, vươn tay cũng dùng sức ôm chặt hắn.
Cô bắt chước mẫu thân, tay nhỏ vỗ vỗ lưng phụ thân: "Phụ thân ngoan, phụ thân không khóc."
Cô cảm giác được cổ của mình ướt ướt, giống như trước khi nương ra đi vậy. Nương cũng ôm cô, nước mắt chảy không ngừng, cũng không ngừng nói xin lỗi.
Diệu Diệu buồn buồn hỏi: "Phụ thân, người cũng sẽ không quan tâm con sao?"
Nguyên Định Dã rất lâu mới đứng lên.
Hắn lau mặt một cái, chỉ còn hốc mắt đỏ bừng. Hắn là đại tướng quân uy vũ bất phàm trong mắt nữ nhi, có thể phá vỡ hết tất cả mọi gian nan hiểm trở, thân hình cao lớn sẽ không bao giờ gục ngã.
"Chỉ cần phụ thân còn sống, sẽ không bao giờ bỏ con." Nguyên Định Dã trịnh trọng nói: "Vì con, phụ thân sẽ sống lâu trăm tuổi."
Diệu Diệu đưa hay sờ sờ mặt của hắn, không chạm đến nước mắt, cô bò lên, còn ngắm nghía trái phải.
Sau đó duỗi ngón út "Phụ thân, móc tay hứa."
Nguyên Định Dã cũng duỗi ngón út móc vào tay cô.
"Phụ thân, về sau không được lừa con nữa, nhớ chưa?" Diệu Diệu nhìn tay hai người, nghiêm túc nói: "Nếu lại lừa con nữa, con sẽ rất khó chịu. Nếu có một ngày người không cần con, có thể nói trước được không? Con rất nghe lời, con và Đại Hoàng sẽ rời đi, sẽ không tạo cho phụ thân thêm phiền phức."
Yết hầu Nguyên Định Dã như bị chặn lại, hắn chủ động nắm lấy bàn tay cô, nặng tiếng nói: "Phụ thân vĩnh viễn
sẽ không đuổi con đi, về sau sẽ không lừa con, cam đoan mỗi lời nói với con đều là thật. Diệu Diệu, tha thứ phụ thân, để phụ thân bù đắp cho con, được không?"
Diệu Diệu cẩn thận quan sát thần sắc của hắn.
Nguyên Định Dã tràn đầy thành khẩn nhìn cô.
Diệu Diệu do dự hỏi: "Phụ thân, người thật sự sẽ không lấy công chúa sao? Nàng ấy không thích Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng không thích nàng ấy."
"Phụ thân sẽ không lấy nàng, nàng ta rất nhanh sẽ gả cho người khác." Nguyên Định Dã dừng một chút, nói: "Ta có nương con là đủ rồi."
Diệu Diệu nhìn hắn, lại nhìn tay hai người, mấp máy môi, bật cười, gương mặt lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào "Phụ thân, người nói phải giữ lời a!"
"Được, nói lời giữ lời."
"Nuôi Diệu Diệu rất dễ, chỉ cần mỗi ngày cho con ăn một chút xíu là được rồi, con còn có thể nuôi gà, chăn heo. Phụ thân, nếu con ăn được nhiều, con cũng có thể tự nuôi mình, chờ lớn lên một chút, con có thể đi làm ruộng!"
"Không cần phải làm ruộng, phụ thân sẽ nuôi con."
Diệu Diệu bổ nhào ôm lấy phụ thân, cao hứng nói: "Vậy phụ thân trước nuôi con, chờ Diệu Diệu trưởng thành sẽ nuôi phụ thân, để phụ thân mỗi ngày đều được ăn chân giò ngon!"
Nguyên Định Dã ôm chặt lấy cô, nhịn không được bật cười: "Chờ con trưởng thành, coi như về sau có lập gia đình, phụ thân cũng vẫn nuôi con."
Ngoài kia vẫn còn hai người đang đứng chờ, Đại Hoàng canh giữ, lấy thân thể chắn cửa gỗ, không cho ai tiến vào. Nguyên Định Dã biết lão tướng quân cùng lão phu nhân còn đang lo lắng, dỗ dành xong bèn ôm Diệu Diệu đi ra ngoài.
"Đợi chút, đợi chút." Diệu Diệu vội vàng vỗ bờ vai hắn: "Đồ của con bị rơi!"
Nguyên Định Dã nghe vậy bèn quay lại cái hộc tủ kia, ban đầu bên trong không chỉ có Diệu Diệu mà còn để cả cái bao quần áo nhỏ.
Trong bao quần áo đều là mấy đồ mà Diệu Diệu coi như bảo bối giấu dưới giường, có ba tiểu tượng đất, có mấy thứ Nguyên gia mua cho, còn có cả vòng ngọc.
Nhìn đến cái này, Nguyên Định Dã cảm giác đôi mắt cay cay.
Hắn cầm lấy bao quần áo của Diệu Diệu, trân quý ôm cô vào trong ngực, Diệu Diệu cất cái vòng ngọc vào trong hộp gấm, lúc này mới yên tâm.
Cô sờ sờ bụng: "Phụ thân, con đói."
Nguyên Định Dã vội vàng ôm cô ra ngoài.
Lão tướng quân cùng lão phu nhân lập tức chạy lại, hai người thấy mắt với mũi tiểu tôn nữ đỏ bừng nhưng không còn khóc nữa, khuôn mặt tươi cười lại ngọt ngào đáng yêu, lúc này mới an tâm, lại ngó sang bên cạnh, nhi tử vốn luôn lạnh lẽo cứng rắn nay lại hốc mắt đỏ hồng.
Lão tướng quân áy náy: "Diệu Diệu, gia gia đưa cháu đi cưỡi ngựa nhé."
Diệu Diệu duỗi hai đầu ngón tay: "Gia gia, hạnh nhân xốp giòn!"
Lão tướng quân cẩn thận quan sát, thấy tiểu tôn nữ vui vẻ, giống như đã quên đi chuyện hôm nay, bèn thả lỏng trong lòng, cười nói: "Được, được, hai bao đúng không? Ta lập tức đi mua cho cháu!"
Sau khi trở về từ Thanh Châu, những đồ này được an trí trong phòng mẫu thân, Diệu Diệu có thời gian sẽ chạy tới đây ngồi một chút. Chỉ là nơi này không có người ở, cho dù là hạ nhân ngày ngày chịu khó quét dọn thì bên trong vẫn mang cảm giác quạnh hiu.
Trong tủ quần áo cái gì cũng không có, Diệu Diệu núp ở bên trong, tựa như đang ở trong lòng mẫu thân, cô cầm chặt lấy cái vòng ngọc, như có bàn tay mẫu thân ôn nhu dỗ dành.
Lúc Nguyên Định Dã định ôm lấy thì Diệu Diệu có chút không tình nguyện, cô rụt người lại thút tha thút thít đẩy phụ thân ra, thấy không đẩy được, bèn vùi khuôn mắt nhỏ đẫm nước mắt vào ngực phụ thân, không nói câu nào.
Không đầy một lát, Nguyên Định Dã cảm giác được ngực mình nóng ướt.
Trong bộ ngực của hắn giống như cũng bị nước mắt nữ nhi thấm ướt, khó chịu tựa chết chìm, cơ hồ không thở nổi.
Hắn ôm nữ nhi đi đến trước bàn ngồi xuống. Cái bàn cũng là di vật của Trương Tú Nương, trên chân bàn còn có nét vẽ của Diệu Diệu.
"Diệu Diệu, con nghe phụ thân nói." Hắn khàn khàn: "Không có đại công chúa gì hết, phụ thân sẽ không lấy nàng ta, phụ thân cam đoan với con. Con đừng nghe bọn họ nói bậy."
"Vậy phụ thân... Phụ thân sao lại phải gạt con chứ?" Diệu Diệu thút thít hỏi: "Tại sao phải gạt con, nói công chúa điện hạ là muốn làm bằng hữu của phụ thân?"
Nguyên Định Dã không nói nên lời.
Cái này quả là do hắn nói.
Hắn chính là không muốn nhìn thấy nước mắt nữ nhi, không muốn nữ nhi biết ý nghĩa thật sự của phò mã nhưng lại bởi vì lời nói dối này mà làm Diệu Diệu tổn thương thấu tâm. Tiếng khóc của tiểu cô nương giống như từng nhát dao cứa vào lòng hắn, trái tim quặn đau, khổ hình nghiêm khắc nhất cũng không đau đớn đến vậy.
Hắn chỉ có thể dùng sức ôm chặt Diệu Diệu, hoảng sợ nói "Là phụ thân sai".
Hắn chính là muốn nữ nhi luôn sống vui vẻ, không muốn con bé bị ảnh hưởng bởi những điều xấu xa bên ngoài, chỉ cần sống vô ưu vô lự, thiên chân khoái hoạt, mỗi ngày chỉ cần chơi vui, ăn điểm tâm là đủ. Con bé đã phải chịu quá nhiều khổ đau, vì sao còn phải biết đến hiểm ác bất bình trên thế gian nữa chứ.
Nhưng hết thảy lại là hắn nghĩ sai.
Nguyên Định Dã đỏ vành mắt, khàn giọng: "Là phụ thân sai, ta không nên dối gạt con. Phụ thân tuyệt đối không lấy đại công chúa, chính là muốn tự mình đi giải quyết nên mới giấu diếm con, không phải muốn cố ý nói dối."
Diệu Diệu lắc đầu trong ngực của hắn.
Diệu Diệu không phải cái gì cũng không biết.
Trước kia khi nương còn sống, cũng có bà mối tới cửa. Là tới làm mối cho nương.
Khi đó Diệu Diệu nghĩ mãi không rõ, cô rõ ràng là có phụ thân, vì sao bọn họ còn muốn tìm cho cô một phụ thân xa lạ khác. Cô từ phía xa nhìn thấy cái người mà họ muốn mai mối đó, bị mất một cái chân, đi đường khập khiễng, tuổi tác có vẻ còn không lệch mấy so với ông ngoại nhưng lại có thể đưa tới sính lễ mười lượng bạc. Mãi đến sau này khi nương mang hết chỗ bạc có đi, cô mới không nhìn thấy bà mối kia nữa.
Trong thôn Tiểu Khê, cũng có vài đứa trẻ không còn nương nhưng về sau bọn họ lại có nương mới.
Ban đầu phụ thân và mẫu thân cũng không phải nhất định sẽ ở cùng một chỗ.
Cô không còn mẫu thân, có lẽ không lâu sau này, cha cũng sẽ không cần cô nữa.
Cha sẽ có hài tử mới, gia gia và nãi nãi sẽ càng thích chúng hơn, cô sẽ lại phải làm việc cả ngày rồi sẽ có một ngày bị phụ thân đuổi ra khỏi nhà. Đến lúc đó, chỉ còn Đại Hoàng đi theo.
Nhưng người ở nhà mới của cô đều rất tốt.
Cha là đại tướng quân uy phong, sẽ mang cô đi cưỡi ngựa lớn, giúp cô đánh người xấu, nãi nãi sẽ dạy đọc sách, làm cho cô quần áo mới, gia gia sẽ vụng trộm đi mua hạnh nhân xốp giòn mà cô thích ăn. Diệu Diệu rất yêu bọn họ, không nỡ rời đi.
Tiểu cô nương khóc lóc: "Vì sao, vì sao nương con lại không còn nữa chứ? Phụ thân, con muốn mẫu thân trở về..."
Nguyên Định Dã chỉ có thể không ngừng lau nước mắt cho cô.
Cô khóc suốt một ngày, nước mắt chảy quá nhiều, cả mắt lẫn mũi đều đau rát, nhưng Diệu Diệu chỉ nghĩ đến mẫu thân, nghĩ đến phụ thân, nước mắt dù có cố gắng thế nào cũng không dừng được.
Nguyên Định Dã lau không hết, dứt khoát ngừng tay, bản thân cũng hai mắt đỏ hồng ướt át, chóp mũi chua xót, chỉ có thể miễn cưỡng chịu đựng.
"Phụ thân cũng muốn nàng ấy trở về."
"Là phụ thân sai."
Diệu Diệu hai mắt đẫm lệ ngẩng đầu lên, còn không đợi cô nói gì thì đã bị một bàn tay to đè về, gương mặt dán vào ngực phụ thân, nghe thấy tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực, có giọt lệ nóng rơi xuống cổ.
"Là phụ thân hại chết nàng ấy." Nguyên Định Dã từ từ nhắm hai mắt, ôm thật chặt cô, nghẹn ngào: "Đều là phụ thân sai mới khiến nương con không còn."
Hắn hận người Trương gia ép Tú Nương chịu hết khổ nhục, hận tri phủ Thanh Châu tự tác mọi thứ, hận quả tẩu đào cao giẫm thấp, cũng hận Ôn Ninh công chúa. Nhưng xét đến cùng, người hại chết Tú Nương là hắn.
Bởi vì hắn lơ là sơ suất khiến nữ nhi không còn mẫu thân, làm chính hắn mất đi người mình yêu.
Người mà hắn tâm tâm niệm niệm rơi vào trong tuyệt cảnh, sớm đã không chờ nổi mà qua đời.
Ôn Ninh công chúa nói nàng ta đợi sáu năm. Khi đó hắn nghĩ đến, vậy sáu năm qua Tú Nương đã phải chờ đợi như thế nào?
Nàng vốn nên có một cuộc sống trôi chảy, có thể nghèo khó nhưng sẽ bình an vui vẻ, nàng là cô nương ôn nhu lương thiện, ai gặp cũng thích. Mà hết thảy cực khổ đều bởi vì hắn mà ra, nhất định đã hận chết hắn, hận đến ngay cả nữ nhi cũng có thể nhẫn tâm bỏ lại.
Tú Nương cho cuộc đời hắn khoảng thời gian đẹp nhất, cho hắn một nữ nhi khả ái, đáng yêu, đến cuối cùng cũng phán quyết hình phạt với tội ác tày trời của hắn, bắt hắn mãi mãi sống trong vô tận hối hận cùng tưởng niệm, ngay cả một cơ hội bù đắp cũng không có.
Nước mắt Diệu Diệu ngừng lại.
Cô mờ mịt muốn chui ra khỏi lòng phụ thân nhưng bàn tay to lại ôm lấy cô. Phụ thân bi thương trầm mặc im ắng, Diệu Diệu nghĩ nghĩ, vươn tay cũng dùng sức ôm chặt hắn.
Cô bắt chước mẫu thân, tay nhỏ vỗ vỗ lưng phụ thân: "Phụ thân ngoan, phụ thân không khóc."
Cô cảm giác được cổ của mình ướt ướt, giống như trước khi nương ra đi vậy. Nương cũng ôm cô, nước mắt chảy không ngừng, cũng không ngừng nói xin lỗi.
Diệu Diệu buồn buồn hỏi: "Phụ thân, người cũng sẽ không quan tâm con sao?"
Nguyên Định Dã rất lâu mới đứng lên.
Hắn lau mặt một cái, chỉ còn hốc mắt đỏ bừng. Hắn là đại tướng quân uy vũ bất phàm trong mắt nữ nhi, có thể phá vỡ hết tất cả mọi gian nan hiểm trở, thân hình cao lớn sẽ không bao giờ gục ngã.
"Chỉ cần phụ thân còn sống, sẽ không bao giờ bỏ con." Nguyên Định Dã trịnh trọng nói: "Vì con, phụ thân sẽ sống lâu trăm tuổi."
Diệu Diệu đưa hay sờ sờ mặt của hắn, không chạm đến nước mắt, cô bò lên, còn ngắm nghía trái phải.
Sau đó duỗi ngón út "Phụ thân, móc tay hứa."
Nguyên Định Dã cũng duỗi ngón út móc vào tay cô.
"Phụ thân, về sau không được lừa con nữa, nhớ chưa?" Diệu Diệu nhìn tay hai người, nghiêm túc nói: "Nếu lại lừa con nữa, con sẽ rất khó chịu. Nếu có một ngày người không cần con, có thể nói trước được không? Con rất nghe lời, con và Đại Hoàng sẽ rời đi, sẽ không tạo cho phụ thân thêm phiền phức."
Yết hầu Nguyên Định Dã như bị chặn lại, hắn chủ động nắm lấy bàn tay cô, nặng tiếng nói: "Phụ thân vĩnh viễn
sẽ không đuổi con đi, về sau sẽ không lừa con, cam đoan mỗi lời nói với con đều là thật. Diệu Diệu, tha thứ phụ thân, để phụ thân bù đắp cho con, được không?"
Diệu Diệu cẩn thận quan sát thần sắc của hắn.
Nguyên Định Dã tràn đầy thành khẩn nhìn cô.
Diệu Diệu do dự hỏi: "Phụ thân, người thật sự sẽ không lấy công chúa sao? Nàng ấy không thích Diệu Diệu, Diệu Diệu cũng không thích nàng ấy."
"Phụ thân sẽ không lấy nàng, nàng ta rất nhanh sẽ gả cho người khác." Nguyên Định Dã dừng một chút, nói: "Ta có nương con là đủ rồi."
Diệu Diệu nhìn hắn, lại nhìn tay hai người, mấp máy môi, bật cười, gương mặt lúm đồng tiền nhỏ ngọt ngào "Phụ thân, người nói phải giữ lời a!"
"Được, nói lời giữ lời."
"Nuôi Diệu Diệu rất dễ, chỉ cần mỗi ngày cho con ăn một chút xíu là được rồi, con còn có thể nuôi gà, chăn heo. Phụ thân, nếu con ăn được nhiều, con cũng có thể tự nuôi mình, chờ lớn lên một chút, con có thể đi làm ruộng!"
"Không cần phải làm ruộng, phụ thân sẽ nuôi con."
Diệu Diệu bổ nhào ôm lấy phụ thân, cao hứng nói: "Vậy phụ thân trước nuôi con, chờ Diệu Diệu trưởng thành sẽ nuôi phụ thân, để phụ thân mỗi ngày đều được ăn chân giò ngon!"
Nguyên Định Dã ôm chặt lấy cô, nhịn không được bật cười: "Chờ con trưởng thành, coi như về sau có lập gia đình, phụ thân cũng vẫn nuôi con."
Ngoài kia vẫn còn hai người đang đứng chờ, Đại Hoàng canh giữ, lấy thân thể chắn cửa gỗ, không cho ai tiến vào. Nguyên Định Dã biết lão tướng quân cùng lão phu nhân còn đang lo lắng, dỗ dành xong bèn ôm Diệu Diệu đi ra ngoài.
"Đợi chút, đợi chút." Diệu Diệu vội vàng vỗ bờ vai hắn: "Đồ của con bị rơi!"
Nguyên Định Dã nghe vậy bèn quay lại cái hộc tủ kia, ban đầu bên trong không chỉ có Diệu Diệu mà còn để cả cái bao quần áo nhỏ.
Trong bao quần áo đều là mấy đồ mà Diệu Diệu coi như bảo bối giấu dưới giường, có ba tiểu tượng đất, có mấy thứ Nguyên gia mua cho, còn có cả vòng ngọc.
Nhìn đến cái này, Nguyên Định Dã cảm giác đôi mắt cay cay.
Hắn cầm lấy bao quần áo của Diệu Diệu, trân quý ôm cô vào trong ngực, Diệu Diệu cất cái vòng ngọc vào trong hộp gấm, lúc này mới yên tâm.
Cô sờ sờ bụng: "Phụ thân, con đói."
Nguyên Định Dã vội vàng ôm cô ra ngoài.
Lão tướng quân cùng lão phu nhân lập tức chạy lại, hai người thấy mắt với mũi tiểu tôn nữ đỏ bừng nhưng không còn khóc nữa, khuôn mặt tươi cười lại ngọt ngào đáng yêu, lúc này mới an tâm, lại ngó sang bên cạnh, nhi tử vốn luôn lạnh lẽo cứng rắn nay lại hốc mắt đỏ hồng.
Lão tướng quân áy náy: "Diệu Diệu, gia gia đưa cháu đi cưỡi ngựa nhé."
Diệu Diệu duỗi hai đầu ngón tay: "Gia gia, hạnh nhân xốp giòn!"
Lão tướng quân cẩn thận quan sát, thấy tiểu tôn nữ vui vẻ, giống như đã quên đi chuyện hôm nay, bèn thả lỏng trong lòng, cười nói: "Được, được, hai bao đúng không? Ta lập tức đi mua cho cháu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.