Phụ Thân Đích Đại Thụ

Chương 9: Bị bắt nạt, phụ thân xử lý.

Nam Chi

27/11/2015

Đó là lần đầu tiên Ông Dương bị giáo viên yêu cầu phải nhường chỗ ngồi bàn nhất cho Lê Tố, hắn ta thành tích không được tốt, thích đá bóng, hơn nữa có hơi chút ngỗ nghịch.

Bởi vì Ông Dương cảm thấy Lê Tố rất chướng mắt, nên từ ngày khai giảng, hắn đã đối xử với cậu với thái độ vô cùng khinh thị.

Ông Dương ngồi ở vị trí phía sau cậu, mỗi lần hắn đi về chỗ ngồi, thường trực tiếp một cước đá vào chân bàn của Lê Tố, có đôi khi thậm chí Lê Tố đang ngồi đọc sách yên lành, liền bị như vậy làm cho giật mình hoảng sợ, nhưng cậu không dám phản kháng, chỉ im lặng chịu đựng, cũng có nữ sinh thay cậu bênh vực kẻ yếu, mắng Ông Dương, “Ngươi bệnh thần kinh sao?”

Ông Dương đối nữ sinh cũng không khách khí, luôn làm bộ muốn đánh người, nhưng vẫn không dám chân chính đánh nữ sinh.

Lê Tố đành phải đứng lên làm hòa, nói không có việc gì, bảo các nàng không cần so đo.

Ông Dương ở lớp học có một đống đàn em, bởi vì bọn họ cùng phe với nhau, nên đối với Lê Tố cảm thấy rất không hợp, Lê Tố thì luôn một bộ dạng yếu đuối nhúng nhường, ngược lại khiến con người ta càng thêm chướng mắt, sẽ không ngại gì mà khi dễ cậu.

Lần này Lê Tố bị Ông Dương trấn áp lên mặt tường phía sau phòng học, Lê Tố ban đầu phi thường kinh hoảng, nhưng cậu không biết phải làm gì, liền nói, “Cậu muốn nói gì thì nói đi, không cần đẩy tôi.”

Ông Dương cười đáp, “Lại đây cùng nhau ngoạn đi.”

Lê Tố thực sợ hãi, cậu tựa vào mặt tường, một đám nam đồng học vây quanh, không biết là ai đã đè lại tay và thân thể của cậu. Ở trước mặt một nhóm bạn nữ, có người kéo quần cậu xuống, Lê Tố căn bản không biết bọn họ sẽ làm như vậy, lúc này liền bị dọa đến choáng váng đầu óc.

Các nam sinh chê cười cậu lông không rậm, nhóm nữ sinh thất thanh thét lên, Lê Tố khóc ngay tại chỗ, vẫn là Canh Đan Phượng chạy tới, hung hăng tát cho Ông Dương một bạt tay, giống như Lê Tố, Canh Đan Phượng cũng bị Ông Dương đẩy một phen va vào tường, rồi mới kéo nhau vào trong lớp học. Canh Đan Phượng giằng co với Ông Dương, cấu xé, chửi bậy, có vài nữ sinh chạy đi báo giáo viên, cuối cùng toàn bộ nam sinh bắt nạt Lê Tố đều được mời đến phòng kỷ luật.

Lê Tố ở văn phòng, cô giáo hỏi cậu sự tình cụ thể phát sinh như thế nào.

Bị Ông Dương đùa bỡn độc ác như vậy, Lê Tố hận không thể giết hắn, đối với cô giáo, tự nhiên một câu cũng không muốn tiết lộ.

Vẫn là Canh Đan Phượng phẫn nộ đem chuyện Ông Dương xấu xa ra sao nói hết một lượt, cô giáo bảo Canh Đan Phượng quay về lớp học, cũng bảo Lê Tố trở về, nhóm Ông Dương vẫn tiếp tục ở lại văn phòng kỷ luật.

Cô giáo hỏi nguyên nhân nhóm Ông Dương đùa dai như vậy, Ông Dương nói, “Lê Tố chưa bao giờ đi WC nam, lại luôn chơi cùng các bạn nữ, bọn em nghĩ cậu ta là nữ sinh nên muốn nhìn thử xem.”

Cô giáo tức giận tới nỗi đầu muốn bốc khói, mỗi người đều bị phạt đánh vào tay, cộng thêm phải viết kiểm điểm, mời phụ huynh.

Lê Tố trở về phòng học, cảm thấy không còn thể diện gặp mọi người, thậm chí đến tiết ngữ văn mà cậu yêu thích nhất, cậu cũng chỉ áp mặt lên bàn, không nâng nổi đầu dậy, giáo viên ngữ văn biết chuyện cậu bị khi dễ, nên không quản việc cậu nằm gục trong tiết không nghe giảng.

Lê Tố đợi đến giữa trưa tan học, nhanh như chớp chạy về nhà, lao vào phòng vệ sinh đóng cửa lại một mình ngồi khóc, Mai Di gọi cậu ăn cơm cậu căn bản không nghe, vô luận ở bên ngoài nói cái gì, cậu một câu cũng không đáp.

Mai Di không thể không lo lắng, liền gọi điện thoại cho Lê Trường Ân.

Lê Trường Ân cũng đang nhận được cuộc điện thoại từ giáo viên chủ nhiệm của Lê Tố, chủ nhiệm lớp không dám chậm trễ thông báo với Lê Trường Ân, sợ Lê Tố về nhà kể lại, đến lúc đó bản thân mình còn chưa nói thì sự tình sẽ càng thêm khó giải quyết.

Chủ nhiệm lớp đem chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chỉ thuật lại rằng các nam sinh cùng nhau đùa giỡn, kéo quần Lê Tố, nàng cũng đã ra tay giáo huấn nhóm nam sinh bướng bỉnh này. Lê Trường Ân biết sự tình không đơn giản như thế, y dẹp công việc sang một bên, chạy về nhà nhìn con trai.

Lê Tố vẫn trốn trong phòng vệ sinh, y gõ cửa tới nửa ngày, “Tố Tố, mở cửa, cùng ba ba nói chuyện được không nào? Tố Tố?”

Lê Tố khóc đến tinh thần hoảng loạn, cậu không đáp lời Lê Trường Ân, Lê Trường Ân đành phải đi tìm chìa khóa mở cửa phòng vệ sinh.

Lê Tố ngồi trên bồn cầu, gương mặt đầy nước mắt, đôi mắt đỏ bừng, làn da trắng bệch, Lê Trường Ân đi qua, ôm lấy con trai, ôm ra khỏi buồng vệ sinh, đặt cậu ngồi trên sô pha.

Lê Tố yên lặng rơi lệ, vẫn không nhúc nhích.

Lê Trường Ân dùng khăn giấy lau nước mắt nước mũi, yêu thương hôn hôn hai má cậu, sờ trán cậu, lỗ tai và tóc, ôn nhu nói, “Tố Tố không khóc, có ba ba ở đây rồi.”



Lê Tố lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Lê Trường Ân, rồi vùi mặt vào cổ cha.

Lê Trường Ân vỗ về cậu, ở trước mặt cậu gọi điện thoại cho cô giáo, nói Lê Tố sinh bệnh, xin vài ngày nghỉ ở nhà tịnh dưỡng.

Lê Tố trong lòng vốn không muốn đi học, nhưng phụ thân đã xin phép giúp cậu khiến cậu nhẹ nhàng thở ra.

Lê Trường Ân cái gì cũng không có hỏi, ôm con trai xuống lầu ăn cơm trưa, Lê Tố ăn không vô, Lê Trường Ân cho cậu uống canh sâm, súp rùa, lại bảo cậu ăn thêm một phần hột vịt chưng, Lê Tố miễn cưỡng ăn, Lê Trường Ân ăn xong rồi, liền nói, “Xem TV một lát cho tiêu cơm rồi đi ngủ trưa.”

Lê Tố sống chết ôm chặt cánh tay Lê Trường Ân không buông, Lê Trường Ân ở trong lòng thở dài, đành mang theo con trai cùng xem trận đấu tennis phát sóng trực tiếp. Xem được hai mươi phút, y ôm cậu lên lầu, dùng khăn lau mặt cho cậu, nằm trên giường, Lê Trường Ân ôm cậu vào lòng, thấp giọng nói, “Ngoan, ngủ trưa. Một tuần này chúng ta sẽ không đi học, Tố Tố muốn đi đâu chơi, ba ba cùng con đi.”

Lê Tố vẫn như cũ không nói lời nào, chỉ vùi mặt ở trước ngực cha, ôm lấy cánh tay cha.

Lê Trường Ân nói, “Được rồi, Tố Tố cứ từ từ suy nghĩ, muốn đi đâu ba ba đều cùng con đi, chịu không nào?”

Lê Tố trong lòng cha khẽ gật đầu.

Lê Trường Ân đem tất cả mọi việc giao hết cho cấp dưới làm, y đưa con trai đến núi Lư Sơn (1) du ngoạn.

Ở khách sạn, mỗi ngày phẩm trà, dùng cơm, tản bộ, cũng không gọi là đi du lịch, chỉ là ở nơi đó, ngắm nhìn đỉnh núi sương mù bao phủ, còn có lắng nghe thanh âm thác nước ào ào đổ.

Tinh thần Lê Tố cuối cùng tốt hơn nhiều, ở trong này, chỉ có cậu và phụ thân, hai người ngồi trên ban công khách sạn, nhìn ngọn núi xa xa, hàng cây xanh, khung cảnh yên tĩnh, Lê Tố không còn để tâm đến việc bị vũ nhục trong lớp học, dần dần cũng có thể cùng Lê Trường Ân nói chuyện.

Lê Tố ở trong lòng Lê Trường Ân nói, “Ba ba, con không muốn trở về, không muốn đến trường.”

Thần sắc Lê Trường Ân ôn nhu, nhẹ nhàng vuốt mái tóc và gáy của con trai, nói, “Không quay về, ba ba làm sao kiếm tiền nuôi ngươi đây, ngươi không đi học, lớn lên biết phải làm cái gì đây. Ở trong này vài ngày thật ra rất tốt, nhưng ở lâu, sẽ không cảm thấy cô đơn sao?”

Lê Tố biết bản thân suy nghĩ viển vông, cậu vùi đầu vào lòng Lê Trường Ân, “Cùng ba ba ở nơi này, sẽ không cô đơn.”

Lê Trường Ân nói, “Chờ khi ngươi trưởng thành, cha cũng già đi, ngươi mang cha đến đây dưỡng lão trái lại rất tốt. Chỉ sợ ngươi lúc đó đã cưới vợ, sẽ không cần ba ba nữa.”

Lê Tố nghe được những lời này của cha, nháy mắt ngẩng đầu lên, lớn tiếng phản bác nói, “Sẽ không.”

Lê Trường Ân cười với cậu, “Sao lại không?”

Lê Tố sắc mặt phiếm hồng, cảm xúc kích động, “Ba ba sẽ không già, con cũng sẽ không phải không cần ba ba.”

Lê Trường Ân buồn cười nhéo nhéo mũi cậu, “Ừm, Tố Tố nhớ kỹ ngươi nói sẽ không không cần ta nga.”

Lê Tố nói, “Con suốt đời ghi nhớ.”

Lê Trường Ân sờ sờ hai má cậu, ôm lấy cậu, nói, “Ừm, cha cũng nhớ kỹ. Con trưởng thành rồi không được phép quên đâu đó.”

Ở Lư Sơn vài ngày, vẫn là phải quay về, máy bay hạ cánh, Lê Trường Ân nắm tay Lê Tố, nhìn dòng người nơi sân bay, tâm tình lại bắt đầu áp lực, cậu muốn cùng ba ba ở lại Lư Sơn, ở mãi chỗ kia không rời đi, chỉ có cậu và ba ba cậu.

Nhưng, cậu hiểu điều đó là không có khả năng.

Chung quy phải quay về đối mặt với cuộc sống này.

Lê Tố qua một tuần mới đến trường, lên lớp học, nhưng vẫn như cũ không chịu nâng đầu dậy, trước mặt toàn thể học sinh nữ bị cởi quần, sau này cũng không biết phải cùng các nàng nói chuyện như thế nào, xấu hổ muốn chết.

Lê Tố không có chút chuẩn bị, tiết học hai mươi phút sau thì kết thúc, thời gian còn lại chính là tiết của chủ nhiệm.



Chủ nhiệm lớp trước tới hỏi thăm tình hình Lê Tố, Lê Tố cúi đầu không nói lời nào, cũng không dám nhìn ai, ngày đó bị cởi quần, nỗi xấu hổ sợ hãi đã vĩnh viễn khắc ghi trong lòng cậu, vậy nên cậu không chịu nhấc đầu dậy.

Cô giáo nhìn cậu không đáp, sau đó kêu Ông Dương và các nam sinh đã khi dễ Lê Tố lên bục giảng đứng, nói, “Xin lỗi đi.”

Vài nam sinh cùng nhau ở trước mặt Lê Tố nói thực xin lỗi, hiển nhiên là cực độ không cam lòng, nhưng không dám đối kháng với cô giáo, đành phải nói lời tự kiểm điểm.

Nhóm nam sinh đồng lõa đi xuống, còn lại Ông Dương, cô giáo nhìn hắn không nói lời nào, Ông Dương ở trước mặt Lê Tố đột nhiên quỳ xuống, nói, “Thực xin lỗi, ngày đó là tôi không đúng, xin cậu tha thứ cho tôi.”

Lê Tố nhất thời bị sốc, căn bản không biết Ông Dương cư nhiên sẽ đối cậu quỳ xuống.

Cô giáo đối Lê Tố hỏi, “Trò muốn tha thứ cho cậu ta không?”

Lê Tố khẩn trương xua tay, là vì bối rối, nhưng chủ nhiệm lại lý giải thành cậu không tha thứ, nên đối Ông Dương hung tợn nói, “Đem kiểm điểm lấy ra đây đọc.”

Ông Dương từ trong cặp lấy ra bản kiểm điểm, quỳ gối trước mặt Lê Tố, đối Lê Tố phẫn hận không thôi, bắt đầu đọc kiểm điểm. Hắn ta đọc đến đoạn, bởi vì nghĩ rằng Lê Tố là con gái, muốn nhìn một chút nên mới kéo quần cậu, xin cậu tha thứ vì điều đó. Toàn bộ học sinh trong lớp tuy rằng đều cực lực nhẫn nại, nhưng đều phải nằm úp xuống bàn, có vài bạn tận lực cúi đầu, nén cười.

Lê Tố trong nháy mắt đứng lên, chạy ra khỏi phòng học.

Cô giáo chạy tới kéo cậu lại, nói, “Lê Tố, trò tha thứ cho Ông Dương đi.”

Lê Tố kêu to, “Bảo hắn đứng lên, bảo hắn đứng lên, bảo hắn dừng lại.”

Cậu vẻ mặt kích động, đầy nước mắt, giống như sắp điên rồi.

Ông Dương nhìn cô giáo đi, tuy rằng còn quỳ gối, nhưng lại đối với toàn bộ học sinh trong lớp làm ra tư thế đắc thắng, mắng Lê Tố, “Lông không rậm, ẻo lả.”

Cô giáo cũng đang ở tình thế khó xử, gia đình Lê Tố khẳng định là không thể trêu vào, còn Ông Dương kia có ông cậu là chủ tịch huyện, nhưng Lê Trường Ân không biết đã làm cái gì, Ông Dương ở nhà có lẽ đã nhận đủ giáo huấn cay đắng, vậy nên trở lại trường học liền nói lời xin lỗi Lê Tố, thậm chí nguyện ý quỳ xuống.

Cô giáo vì chuyện này mà bị hành hạ đến khổ sở, lại không dám đắc tội hai bên, cả trong lẫn ngoài.

Ngày đó buổi tối Lê Tố về nhà, trong nhà rất ít khi có ai đến viếng thăm, hôm nay cư nhiên lại xuất hiện vài vị khách, Lê Trường Ân ngồi ở phòng khách, ngoắc ngoắc Lê Tố nói, “Tố Tố, hôm nay bài tập có nhiều không?”

Lê Tố đáp, “Hơn một tuần bài tập cũng chưa làm.”

Lê Trường Ân nói, “Trước khoan làm, lại đây với ba ba.”

Lê Tố nhìn khách nhân, liền có chút phát khiếp, chậm rãi đi đến bên người phụ thân, cha cậu ôm ngồi trên đùi.

Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, đây là phụ huynh của Ông Dương.”

Lê Tố thực kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng họ là bằng hữu làm ăn của phụ thân, chú và dì đầu tiên nói vài câu khen ngợi cậu ngoan ngoãn đáng yêu, rồi mới nói con trai nhà mình rất bướng bỉnh, xin lỗi cậu, năn nỉ Lê Tố tha thứ cho Ông Dương vân vân.

Lê Tố ở trường đã nhận đủ loại xin lỗi này rồi, trong lồng ngực dâng lên một cỗ không biết là cảm xúc gì, nhưng lại không cách nào phát tiết, chỉ thấp giọng nói, “Con tha thứ cậu ta, không quan hệ.”

Sau khi cha mẹ Ông Dương rời đi, Lê Tố cũng không quan tâm, đến khi phụ thân giúp cậu tắm rửa, cậu cũng lăng lăng ngẩn người, Lê Trường Ân nói, “Tố Tố, nam tử hán đại trượng phu, không thể bởi vì bị kéo quần mà không ngóc đầu lên được, những kẻ đáng lý ra không thể ngóc đầu lên được chính là những kẻ đi bắt nạt người khác, biết không?”

Lê Tố nói biết, nhưng cậu đã nhận đủ ngần đấy vũ nhục thì kỳ thật không thể xem như không có cảm giác gì.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Phụ Thân Đích Đại Thụ

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook