Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 176: Ân tình
Quả Táo Tiểu Thư
21/08/2023
Nhưng hoàng thượng cũng không thể cứ trơ mắt nhìn Trấn Quốc Công làm xằng làm bậy.
"Ngươi định làm thế nào?"
"Giết Trấn Quốc Công." Thẩm Lệ nói một cách dứt khoát quyết tuyệt.
Hoàng thượng nheo mắt, đáy mắt bắn ra hàn quang.
"Ngươi phải biết, Trấn Quốc Công quanh năm ở trong quân đội, nếu muốn giết hắn.."
"Lần này, thần tự mình đi!"
Chỉ cần Trấn Quốc Công còn sống, chỉ cần Thái tử còn là Thái Tử, cục diện này liền vĩnh viễn không thể giải quyết được. Ảnh vệ có tìm được nhiều chứng cứ phạm tội của Trấn Quốc Công hơn nữa, cũng không có ý nghĩa. Lần này, ảnh vệ bắt Tô Khác, Tống Kỳ, cùng Gia Luật, đã tìm được đủ nhiều chứng cứ Trấn Quốc Công buôn bán quân nhu rồi. Nhưng kết quả thì sao?
Vì kiêng kị các thế lực trong triều đình, Hoàng thượng vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đã như vậy, cứ trực tiếp giết Trấn Quốc Công. Dù cho không thể giải quyết được căn bản vấn đề, nhưng mà, ít nhất cũng giải quyết được một bộ phận. Đây chính là phong cách làm việc của Thẩm Lệ.
Còn Trữ vương cùng trưởng công chúa Phúc Thụy.. Uy hiếp của họ đối với triều đình, còn kém xa Trấn Quốc Công. Sau lưng Trấn Quốc Công, còn dính líu đến thái hậu, hoàng hậu, thái tử.
Những người này.. Làm cho người ta ăn ngủ không yên.
Thẩm Lệ dứt lời, Hoàng thượng nhắm mắt lại thở ra một hơi, rồi lại nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, giống như lo lắng chỉ cần chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.
"Không thể mạo hiểm, hắn không đáng để ngươi lấy mạng ra đổi!"
"Thần biết!"
Ta đương nhiên sẽ không vì giết Trấn Quốc Công mà mạo hiểm. Dù sao Thanh Nhi còn đang chờ ta. Một người đàn ông đã có gia thất giống như ta, cần phải tiến về phía trước một cách an toàn.
Quân thần thương nghị một phen, Thẩm Lệ mới ra khỏi ngự thư phòng.
Sáng sớm ngày mai xuất phát đến Bình Châu, sự tình hoàn tất liền có thể trở về huyện Thanh Hà rồi. Đến lúc đó, vừa đúng vào thời gian Chu Hoài Sơn tham gia khoa khảo. Không biết Thanh nhi của ta đang làm gì a?
Gió lạnh lăng liệt, Thẩm Lệ sải bước rời cung.
Ngự thư phòng. Thẩm Lệ vừa rời đi, hoàng thượng quơ lấy chén trà đập xuống đất.
"Làm càn!"
Nộ khí tràn ngập khuôn mặt ông, loại lửa giận không thể át chế kia, lần đầu tiên công công nội thị tổng quản nhìn thấy trên mặt Hoàng thượng. Cũng khó trách.
Vinh Dương Hầu thời tiên đế, mặc dù ăn chơi là lượt không chịu trói buộc, nhưng đối với bệ hạ lại như thân sinh. Trước kia, lúc bệ hạ vẫn còn nhỏ, bất luận bị ủy khuất gì, không thể nói cùng thái hậu cùng tiên đế, ông thích nhất, chính là đến Vinh Dương Hầu Phủ ngồi một chút. Vinh Dương Hầu là một người ăn chơi là lượt, bệ hạ có coi trong ông ấy, cũng sẽ không gây nên phân tranh gì trong triều đình, sẽ không khiến cho người khác phải nghi ngờ kiêng kị.
Vinh Dương Hầu mê nhạc, mỗi lần bệ hạ đến đó, lúc ra về, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc. Năm bệ hạ mười tuổi, Vinh Dương Hầu ở Tây Sơn xảy ra bất trắc. Cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn trong một đêm.
Lúc đó Kinh Triệu Duẫn cùng hình Bộ Thượng Thư Đại Lý Tự khanh tra án, một mực nhận định là do Hầu gia đắc tội tội phạm giang hồ, vì thế bị tội phạm gây án. Trên dưới một nhà, mấy trăm nhân khẩu, trong vòng một đêm máu chảy thành sông. Cũng vì chuyện này mà trong lòng hoàng thượng liền xuất hiện một vết thương không thể chữa lành. Dù đã kết vảy, nhưng mỗi lần chạm đến, bên dưới vết thương đã kết vảy kia, vẫn là một mảnh máu thịt be bét.
Bây giờ, Thẩm Lệ nói, bản án của Vinh Dương Hầu Phủ, có thể là do trưởng công chúa Phúc Thụy làm. Vậy bảo Hoàng thượng làm sao có thể không tức giận. Vinh Dương Hầu Phủ không cản đường của bất luận người nào, cũng chẳng làm chướng ngại vật của ai, thế mà lại gặp phải tai họa diệt môn như vậy. Lại thêm việc trưởng công chúa Phúc Thụy cấu kết với Trữ vương cùng Trấn Quốc Công. Hết thảy mọi chuyện..
Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm tay nện xuống mặt bàn.
Đúng vào lúc này, tiểu nội thị đứng canh ngoài cửa tiến vào hồi bẩm: "Bệ hạ, trưởng công chúa Phúc Thụy điện hạ cầu kiến."
Trong ngự thư phòng, hai mắt hoàng thượng đỏ ngầu, ánh nhìn giống như một cây thiết trùy, bắn về phía đại môn.
Nội thị tổng quản âm thầm giật mình trong lòng. Lúc này, sao bà ấy lại tới đây? Đây không phải là tới đến tìm chết sao?
Nội thị tổng quản nhìn hoàng thượng gọi: "Bệ hạ."
Hoàng thượng siết nắm đấm, khớp xương gồ lên rõ ràng.
"Để cho nàng đi vào!"
Hoàng thượng nói xong, cửa ngự thư phòng liền kẽo kẹt một tiếng, trưởng công chúa Phúc Thụy một bộ đoan trang ung dung, mang theo hàn khí từ bên ngoài đi vào. Trên mặt bà ta mang theo ý cười cung thuận, tiến lên mấy bước, chậm rãi hành lễ. Trước giờ, bà ta tiến cung diện thánh, đều phải hành đại lễ. Nhưng hoàng thượng làm sao có thể để cho bà ta thật sự hành lễ, không đợi bà ta làm ra động tác thì đã sớm phất tay miễn đi. Lần này, trong lòng hoàng thượng đang cuồn cuộn lửa giận, nhìn chằm chằm bà ta, lúc bà ta phúc thân hành lễ, cũng không nói một lời.
Trưởng công chúa Phúc Thụy đã vào tuổi làm bà ngoại. Làm gì có chuyện thật sự phúc thân hành lễ. Mỗi lần chẳng qua chỉ là làm dáng một chút mà thôi. Nhưng hôm nay.. Sao hoàng thượng còn không ngăn đón bà ta? Ngủ gật sao?
Nghi ngờ trong lòng, trưởng công chúa Phúc Thụy quỳ gối khẽ chào: "Bệ hạ vạn phúc."
Hoàng thượng không lên tiếng.
Trưởng công chúa Phúc Thụy.. Đây là thế nào? Tại sao không nói chuyện? Ngươi không nói lời nào, thì ta đứng lên kiểu gì? Ta sắp không chịu đựng nổi nữa, đầu gối đau quá.
Dừng một hồi lâu, không thấy hoàng thượng phản ứng, công chúa Phúc Thụy dứt khoát đứng dậy, nghi hoặc nhìn về phía hoàng thượng, hỏi: "Hôm nay bệ hạ khó chịu sao?"
"Hoàng tỷ đi cầu phúc có thuận lợi không?"
Trưởng công chúa rời kinh, nói với bên ngoài là đi núi Ngũ Thai cầu phúc.
Vừa nghe thấy Hoàng Thượng hỏi, Phúc Thụy công chúa ấm giọng cười nói: "Rất thuận lợi, vừa vặn bắt kịp pháp sư Vân Nạp giảng phật, sau khi ta hồi kinh có nói chuyện cùng mẫu hậu nói, người cũng rất muốn đi đâu."
Nói rồi, bà ta nở nụ cười xinh đẹp: "Ta cũng đã đến tuổi này rồi, đi một chuyến quả thực phí sức, với tuổi tác của mẫu hậu, làm sao chịu được giày vò như thế, về sau, nếu người có nhắc chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng tuyệt đối không nên nhất thời xúc động mà đáp ứng người."
Giọng nói kia, giống như đang lảm nhảm việc nhà. Nhưng trong lời nói của bà ta, sao hoàng thượng lại không nghe ra, đây là đang oán trách hắn vừa rồi không mời bà ta đứng dậy a.
"Đã trễ như vậy Hoàng tỷ còn tới, là có việc gì sao?"
Đối với thái độ của Hoàng thượng, trưởng công chúa trong lúc nhất thời có chút không mò ra được đầu mối.
"Không phải là chuyện gì lớn, chính là đứa bé Nguyệt Hinh kia, đã qua tuổi cập kê, con gái lớn không dùng được, nó coi trọng Thẩm Lệ, mỗi ngày quấn lấy ta đòi ta cầu xin bệ hạ ban hôn cho nó."
Thạch Nguyệt Hinh. Đích nữ của Lễ Bộ Thượng Thư. Lần xây dựng hệ thống giao thông đường thủy này, có ít quan hệ với quan lễ bộ nhất, hẳn là Lễ Bộ Thượng Thư đang rất vui vẻ a.
Thạch Nguyệt Hinh muốn gả cho Thẩm Lệ?
"Hôn sự này, chỉ sợ trẫm không thể ban thưởng."
Trưởng công chúa liền cười nói: "Sao thế, bệ hạ sợ tiểu cô nương này quấy rầy công vụ vị đại tướng của người sao? Bệ hạ yên tâm, Nguyệt Hinh mặc dù có chút tinh nghịch, nhưng vẫn biết phân rõ đúng sai."
Nói rồi, trưởng công chúa xoay xoay chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay.
"Chuyện nhỏ như vậy, bệ hạ cũng không chịu cho ta mặt mũi sao?"
Trên chiếc vòng ngọc này có một vết nứt rất rõ ràng, là năm đó, lúc Hoàng thượng còn là Thái Tử, có một lần suýt nữa đã bị ngã từ trên cổng thành xuống đất, may mắn trưởng công chúa tay mắt lanh lẹ đỡ được. Ngược lại là vì đỡ hoàng thượng, bà ta liền lảo đảo, cả người ngã ra khỏi tường thành. Nếu không phải phò mã kịp thời cứu giúp, e là đã trực tiếp ngã xuống đất mất mạng.
Ánh mắt Hoàng thượng dừng trên vòng tay của bà ta một lát.
Thẩm Lệ chưa lập gia đình, những năm này vẫn không hề có cô nương trong lòng, nếu như không có những chuyện vừa xảy ra kia, nói không chừng vì món nợ ân tình này với trưởng công chúa, hoàng thượng sẽ đồng ý.
Nhưng.. Nghĩ đến việc cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn vô cùng có khả năng liên quan đến bà ta, lại nghĩ đến những bằng chứng bà ta cấu kết với Trấn Quốc Công cùng Trữ vương, Hoàng thượng nhìn thấy cái vòng tay kia, chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ.
Lúc đó ở trên tường thành, không chỉ có bọn họ, mà còn có Trữ vương!
"Ngươi định làm thế nào?"
"Giết Trấn Quốc Công." Thẩm Lệ nói một cách dứt khoát quyết tuyệt.
Hoàng thượng nheo mắt, đáy mắt bắn ra hàn quang.
"Ngươi phải biết, Trấn Quốc Công quanh năm ở trong quân đội, nếu muốn giết hắn.."
"Lần này, thần tự mình đi!"
Chỉ cần Trấn Quốc Công còn sống, chỉ cần Thái tử còn là Thái Tử, cục diện này liền vĩnh viễn không thể giải quyết được. Ảnh vệ có tìm được nhiều chứng cứ phạm tội của Trấn Quốc Công hơn nữa, cũng không có ý nghĩa. Lần này, ảnh vệ bắt Tô Khác, Tống Kỳ, cùng Gia Luật, đã tìm được đủ nhiều chứng cứ Trấn Quốc Công buôn bán quân nhu rồi. Nhưng kết quả thì sao?
Vì kiêng kị các thế lực trong triều đình, Hoàng thượng vẫn không thể hành động thiếu suy nghĩ. Đã như vậy, cứ trực tiếp giết Trấn Quốc Công. Dù cho không thể giải quyết được căn bản vấn đề, nhưng mà, ít nhất cũng giải quyết được một bộ phận. Đây chính là phong cách làm việc của Thẩm Lệ.
Còn Trữ vương cùng trưởng công chúa Phúc Thụy.. Uy hiếp của họ đối với triều đình, còn kém xa Trấn Quốc Công. Sau lưng Trấn Quốc Công, còn dính líu đến thái hậu, hoàng hậu, thái tử.
Những người này.. Làm cho người ta ăn ngủ không yên.
Thẩm Lệ dứt lời, Hoàng thượng nhắm mắt lại thở ra một hơi, rồi lại nhìn chằm chằm Thẩm Lệ, giống như lo lắng chỉ cần chớp mắt một cái hắn sẽ biến mất.
"Không thể mạo hiểm, hắn không đáng để ngươi lấy mạng ra đổi!"
"Thần biết!"
Ta đương nhiên sẽ không vì giết Trấn Quốc Công mà mạo hiểm. Dù sao Thanh Nhi còn đang chờ ta. Một người đàn ông đã có gia thất giống như ta, cần phải tiến về phía trước một cách an toàn.
Quân thần thương nghị một phen, Thẩm Lệ mới ra khỏi ngự thư phòng.
Sáng sớm ngày mai xuất phát đến Bình Châu, sự tình hoàn tất liền có thể trở về huyện Thanh Hà rồi. Đến lúc đó, vừa đúng vào thời gian Chu Hoài Sơn tham gia khoa khảo. Không biết Thanh nhi của ta đang làm gì a?
Gió lạnh lăng liệt, Thẩm Lệ sải bước rời cung.
Ngự thư phòng. Thẩm Lệ vừa rời đi, hoàng thượng quơ lấy chén trà đập xuống đất.
"Làm càn!"
Nộ khí tràn ngập khuôn mặt ông, loại lửa giận không thể át chế kia, lần đầu tiên công công nội thị tổng quản nhìn thấy trên mặt Hoàng thượng. Cũng khó trách.
Vinh Dương Hầu thời tiên đế, mặc dù ăn chơi là lượt không chịu trói buộc, nhưng đối với bệ hạ lại như thân sinh. Trước kia, lúc bệ hạ vẫn còn nhỏ, bất luận bị ủy khuất gì, không thể nói cùng thái hậu cùng tiên đế, ông thích nhất, chính là đến Vinh Dương Hầu Phủ ngồi một chút. Vinh Dương Hầu là một người ăn chơi là lượt, bệ hạ có coi trong ông ấy, cũng sẽ không gây nên phân tranh gì trong triều đình, sẽ không khiến cho người khác phải nghi ngờ kiêng kị.
Vinh Dương Hầu mê nhạc, mỗi lần bệ hạ đến đó, lúc ra về, tâm tình liền tốt hơn rất nhiều. Đáng tiếc. Năm bệ hạ mười tuổi, Vinh Dương Hầu ở Tây Sơn xảy ra bất trắc. Cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn trong một đêm.
Lúc đó Kinh Triệu Duẫn cùng hình Bộ Thượng Thư Đại Lý Tự khanh tra án, một mực nhận định là do Hầu gia đắc tội tội phạm giang hồ, vì thế bị tội phạm gây án. Trên dưới một nhà, mấy trăm nhân khẩu, trong vòng một đêm máu chảy thành sông. Cũng vì chuyện này mà trong lòng hoàng thượng liền xuất hiện một vết thương không thể chữa lành. Dù đã kết vảy, nhưng mỗi lần chạm đến, bên dưới vết thương đã kết vảy kia, vẫn là một mảnh máu thịt be bét.
Bây giờ, Thẩm Lệ nói, bản án của Vinh Dương Hầu Phủ, có thể là do trưởng công chúa Phúc Thụy làm. Vậy bảo Hoàng thượng làm sao có thể không tức giận. Vinh Dương Hầu Phủ không cản đường của bất luận người nào, cũng chẳng làm chướng ngại vật của ai, thế mà lại gặp phải tai họa diệt môn như vậy. Lại thêm việc trưởng công chúa Phúc Thụy cấu kết với Trữ vương cùng Trấn Quốc Công. Hết thảy mọi chuyện..
Hoàng thượng nghiến răng nghiến lợi siết chặt nắm tay nện xuống mặt bàn.
Đúng vào lúc này, tiểu nội thị đứng canh ngoài cửa tiến vào hồi bẩm: "Bệ hạ, trưởng công chúa Phúc Thụy điện hạ cầu kiến."
Trong ngự thư phòng, hai mắt hoàng thượng đỏ ngầu, ánh nhìn giống như một cây thiết trùy, bắn về phía đại môn.
Nội thị tổng quản âm thầm giật mình trong lòng. Lúc này, sao bà ấy lại tới đây? Đây không phải là tới đến tìm chết sao?
Nội thị tổng quản nhìn hoàng thượng gọi: "Bệ hạ."
Hoàng thượng siết nắm đấm, khớp xương gồ lên rõ ràng.
"Để cho nàng đi vào!"
Hoàng thượng nói xong, cửa ngự thư phòng liền kẽo kẹt một tiếng, trưởng công chúa Phúc Thụy một bộ đoan trang ung dung, mang theo hàn khí từ bên ngoài đi vào. Trên mặt bà ta mang theo ý cười cung thuận, tiến lên mấy bước, chậm rãi hành lễ. Trước giờ, bà ta tiến cung diện thánh, đều phải hành đại lễ. Nhưng hoàng thượng làm sao có thể để cho bà ta thật sự hành lễ, không đợi bà ta làm ra động tác thì đã sớm phất tay miễn đi. Lần này, trong lòng hoàng thượng đang cuồn cuộn lửa giận, nhìn chằm chằm bà ta, lúc bà ta phúc thân hành lễ, cũng không nói một lời.
Trưởng công chúa Phúc Thụy đã vào tuổi làm bà ngoại. Làm gì có chuyện thật sự phúc thân hành lễ. Mỗi lần chẳng qua chỉ là làm dáng một chút mà thôi. Nhưng hôm nay.. Sao hoàng thượng còn không ngăn đón bà ta? Ngủ gật sao?
Nghi ngờ trong lòng, trưởng công chúa Phúc Thụy quỳ gối khẽ chào: "Bệ hạ vạn phúc."
Hoàng thượng không lên tiếng.
Trưởng công chúa Phúc Thụy.. Đây là thế nào? Tại sao không nói chuyện? Ngươi không nói lời nào, thì ta đứng lên kiểu gì? Ta sắp không chịu đựng nổi nữa, đầu gối đau quá.
Dừng một hồi lâu, không thấy hoàng thượng phản ứng, công chúa Phúc Thụy dứt khoát đứng dậy, nghi hoặc nhìn về phía hoàng thượng, hỏi: "Hôm nay bệ hạ khó chịu sao?"
"Hoàng tỷ đi cầu phúc có thuận lợi không?"
Trưởng công chúa rời kinh, nói với bên ngoài là đi núi Ngũ Thai cầu phúc.
Vừa nghe thấy Hoàng Thượng hỏi, Phúc Thụy công chúa ấm giọng cười nói: "Rất thuận lợi, vừa vặn bắt kịp pháp sư Vân Nạp giảng phật, sau khi ta hồi kinh có nói chuyện cùng mẫu hậu nói, người cũng rất muốn đi đâu."
Nói rồi, bà ta nở nụ cười xinh đẹp: "Ta cũng đã đến tuổi này rồi, đi một chuyến quả thực phí sức, với tuổi tác của mẫu hậu, làm sao chịu được giày vò như thế, về sau, nếu người có nhắc chuyện này với Hoàng thượng, Hoàng thượng tuyệt đối không nên nhất thời xúc động mà đáp ứng người."
Giọng nói kia, giống như đang lảm nhảm việc nhà. Nhưng trong lời nói của bà ta, sao hoàng thượng lại không nghe ra, đây là đang oán trách hắn vừa rồi không mời bà ta đứng dậy a.
"Đã trễ như vậy Hoàng tỷ còn tới, là có việc gì sao?"
Đối với thái độ của Hoàng thượng, trưởng công chúa trong lúc nhất thời có chút không mò ra được đầu mối.
"Không phải là chuyện gì lớn, chính là đứa bé Nguyệt Hinh kia, đã qua tuổi cập kê, con gái lớn không dùng được, nó coi trọng Thẩm Lệ, mỗi ngày quấn lấy ta đòi ta cầu xin bệ hạ ban hôn cho nó."
Thạch Nguyệt Hinh. Đích nữ của Lễ Bộ Thượng Thư. Lần xây dựng hệ thống giao thông đường thủy này, có ít quan hệ với quan lễ bộ nhất, hẳn là Lễ Bộ Thượng Thư đang rất vui vẻ a.
Thạch Nguyệt Hinh muốn gả cho Thẩm Lệ?
"Hôn sự này, chỉ sợ trẫm không thể ban thưởng."
Trưởng công chúa liền cười nói: "Sao thế, bệ hạ sợ tiểu cô nương này quấy rầy công vụ vị đại tướng của người sao? Bệ hạ yên tâm, Nguyệt Hinh mặc dù có chút tinh nghịch, nhưng vẫn biết phân rõ đúng sai."
Nói rồi, trưởng công chúa xoay xoay chiếc vòng ngọc đeo trên cổ tay.
"Chuyện nhỏ như vậy, bệ hạ cũng không chịu cho ta mặt mũi sao?"
Trên chiếc vòng ngọc này có một vết nứt rất rõ ràng, là năm đó, lúc Hoàng thượng còn là Thái Tử, có một lần suýt nữa đã bị ngã từ trên cổng thành xuống đất, may mắn trưởng công chúa tay mắt lanh lẹ đỡ được. Ngược lại là vì đỡ hoàng thượng, bà ta liền lảo đảo, cả người ngã ra khỏi tường thành. Nếu không phải phò mã kịp thời cứu giúp, e là đã trực tiếp ngã xuống đất mất mạng.
Ánh mắt Hoàng thượng dừng trên vòng tay của bà ta một lát.
Thẩm Lệ chưa lập gia đình, những năm này vẫn không hề có cô nương trong lòng, nếu như không có những chuyện vừa xảy ra kia, nói không chừng vì món nợ ân tình này với trưởng công chúa, hoàng thượng sẽ đồng ý.
Nhưng.. Nghĩ đến việc cả nhà Vinh Dương Hầu Phủ bị diệt môn vô cùng có khả năng liên quan đến bà ta, lại nghĩ đến những bằng chứng bà ta cấu kết với Trấn Quốc Công cùng Trữ vương, Hoàng thượng nhìn thấy cái vòng tay kia, chỉ cảm thấy vô cùng giận dữ.
Lúc đó ở trên tường thành, không chỉ có bọn họ, mà còn có Trữ vương!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.