Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 320: Kích động
Quả Táo Tiểu Thư
04/01/2024
Đêm hè trầm như nước.
Thẩm Lệ vừa đi ra, thuộc hạ liền vội nói: "Đại nhân, Cao phó thống lĩnh vừa từ trong cung đi ra, vốn nghĩ đến hôm nay ngài thành thân, cho rằng chúng ta có thể giải quyết, nhưng mà chuyện này.."
Thẩm Lệ vừa bước nhanh ra ngoài, vừa xanh mặt hỏi: "Trong cung như thế nào?"
"Ý của bệ hạ là để Cao phó thống lĩnh đi một chuyến đến Bắc Yên, những tình hình bên Bắc Yên Cao phó thống lĩnh căn bản không quen thuộc, nếu ngài ấy đi e rằng sẽ không tốt, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, đối phương ra tay tinh chuẩn lại hung ác, chúng ta hoàn toàn không có phòng bị, bộ dạng này, không giống như là do chúng ta bên đó bị bại lộ, mà càng giống như.."
"Phản đồ."
Thuộc hạ trầm mặc chốc lát, chật vật gật gật đầu.
Mỗi một thành viên trong ảnh vệ, đều là do Thẩm Lệ tự mình chọn lựa ra, có thể đi vào tổng bộ ảnh vệ, có thể được Thẩm Lệ điều đến Bắc Yên, vậy bọn họ đều có tố chất cực kỳ cao. Bây giờ xảy ra loại chuyện này..
Thuộc hạ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị chặn một tảng đá lớn, nặng nề đến khó chịu.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn hắn nói: "Trước khi điều tra rõ kết quả, đừng tùy tiện hoài nghi người của mình, nếu như ngay cả người một nhà mà chúng ta cũng hoài nghi, vậy thì không thể tin ai được nữa."
Thuộc hạ ngơ ngẩn gật đầu, dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đại nhân, ý của ngài là.."
Thẩm Lệ chắc chắn nói: "Ta tin tưởng mỗi một người trong các ngươi, mỗi người đều đáng giá để ta lấy mệnh ra tin tưởng, hiện tại bọn họ lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, chúng ta phải đi cứu, chứ không phải hoài nghi họ."
"Vâng!" Thuộc hạ run rẩy giọng, hô to một tiếng.
Nói xong, lại đưa tay lau nước mắt.
"Cao Lập đâu?"
"Cao phó thống lĩnh đang tập hợp người, xong xuôi sẽ tập hợp ở cửa thành."
Thẩm Lệ ừ một tiếng, trở mình lên ngựa.
Giục ngựa phi nhanh khoảng thời gian uống nửa ly trà, phía trước xuất hiện một bóng người, Thẩm Lệ không khỏi ghìm ngựa lại.
"Ta và ngươi cùng đi."
Thế tử Ninh Vương Phủ đứng trên đường cái, dường như là đã đợi Thẩm Lệ rất lâu rồi, âm thanh có chút khàn khàn.
Đáy mắt Thẩm Lệ tràn đầy lửa giận, trầm mặt nhìn hắn.
Thế tử Ninh Vương Phủ cất giọng nói tiếp: "Hai chúng ta không cùng chí hướng, ở một phương diện khác, chúng ta chính là địch nhân không đội trời chung, nhưng mà, ta sẽ không hủy đi giang sơn này! Bên Bắc Yên, ta có ưu thế hơn so với ngươi, dù sao tin tức người của ngươi xảy ra chuyện cũng là do người của ta cung cấp. Ta không tiến cung, mà đưa đến tổng bộ ảnh vệ của ngươi trước, chỉ dựa vào điểm này, ngươi nên tin ta."
Thẩm Lệ trầm mặt nhìn hắn chốc lát, chợt cười lạnh, hỏi: "Sao vậy, không phải là ngươi muốn đi Bắc Yên à?"
Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức nhón mũi chân, tung người một cái, thân thể vững vàng rơi vào sau lưng Thẩm Lệ, cùng hắn cưỡi chung một con ngựa. Liệt mã lao vùn vụt, thế tử Ninh Vương Phủ vì bảo trì cân bằng, buộc phải vòng tay ôm chặt lấy eo Thẩm Lệ. Cái cằm cơ hồ dán vào bả vai Thẩm Lệ, hắn cũng nhân đó mà ghé vào tai Thẩm Lệ, tỉ mỉ nói cho hắn nghe tất cả tin tức mới truyền tới từ Bắc Yên.
Sau khi tụ hợp cùng Cao Lập ở cổng thành, đoàn người lập tức phi nhanh đến Bắc Yên.
Cùng nhau hội họp, còn có người của Ninh Vương Phủ.
Dù thế tử Ninh Vương Phủ có ngựa riêng, nhưng bởi vì hắn muốn trao đổi sự tình với Thẩm Lệ, nên vẫn cưỡi chung ngựa với Thẩm Lệ mà không tách ra.
Trên đường hồi kinh, một chiếc xe ngựa xa hoa treo đèn cung đình đang không nhanh không chậm đi tới. Thạch Nguyệt Hinh buồn bực ngán ngẩm ôm một cái gối, ngáp ngắn ngáp dài. Ngồi mãi trên xe ngựa chật trội bức bối, nhưng lại không ngủ được. Vốn cho rằng thời tiết hôm nay tốt, sau khi thêm trang cho Chu Thanh, nàng sẽ đi đến điền trang ở ngoại thành tiêu dao mấy ngày, tha hồ ăn đồ nướng, bắt dế, ngắm hoa. Dù sao những năm này nàng vì muốn gả cho Thẩm Lệ, mà đã tự giày vò bản thân không ít. Hiện tại Thẩm Lệ đã thành thân, nàng cảm thấy, nhân sinh của mình, cũng cần chút nghi thức để xua đi quá khứ, bắt đầu chặng đường mới.
Nào ngờ bên kia nửa đêm lại xảy ra hỏa hoạn. Một đám người dập lửa, còn nàng bị một phen hoảng sợ, liền suốt đêm ngồi xe ngựa trở về.
Một hồi tiếng vó ngựa vội vã đến gần, Thạch Nguyệt Hinh kinh ngạc, không khỏi vén màn cửa nhìn ra ngoài, lọt vào trong tầm mắt nàng là một đoàn người thân mặc y phục dạ hành phi ngựa vụt qua như tên bắn. Trong đám người này..
Mẹ nó!
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Lệ, hai mắt Thạch Nguyệt Hinh lập tức trợn tròn. Sau lưng Thẩm Lệ còn có một nam nhân, nam nhân kia đang gắt gao ôm lấy hông Thẩm Lệ, cả người dán chặt vào lưng Thẩm Lệ, hơn nữa.. Cái cằm của tên đó còn đang gác lên vai Thẩm Lệ, miệng còn đang ghé sát vào.. lỗ tai Thẩm Lệ?
Thế tử Ninh Vương Phủ!
Một màn kinh người này giống như sét đánh giữa trời quang, nhóm người đang giục ngựa lao nhanh kia cũng chỉ nhoáng qua trước mắt nàng rồi biến mất trong đêm tối. Nhưng một màn kích thích vừa rồi, lại chẳng khác nào cơn sóng dữ hung hăng đổ ập xuống đầu Thạch Nguyệt Hinh. Thẳng đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, nàng vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Lệ! Lúc này đã hơn nửa đêm, Thẩm Lệ mang theo thế tử Ninh Vương Phủ.. bỏ trốn sao? Không đúng, không phải bỏ trốn, bỏ trốn sẽ không dẫn theo nhiều người như vậy.
Nhưng mà..
Trong đầu Thạch Nguyệt Hinh chỉ toàn là hình ảnh thế tử Ninh Vương ghé sát vào lỗ tai Thẩm Lệ, làm cách nào cũng không xóa đi được.
Tỳ nữ ngồi ở một bên, bất an nhìn Thạch Nguyệt Hinh, hỏi: "Tiểu thư, ngài sao vậy? Tiểu thư, tiểu thư."
Thạch Nguyệt Hinh bị tiếng gọi của tỳ nỹ làm cho cả kinh mà tỉnh táo lại, ngơ ngẩn nhìn sang.
Tỳ nữ lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy? Sao mặt mũi lại tái nhợt đi thế kia?"
Nói rồi, lại đưa tay sờ sờ trán Thạch Nguyệt Hinh. Không bị sốt mà.
Thạch Nguyệt Hinh nhìn tỳ nữ của mình, quả tim trong lồng ngực đập bịch bịch không thôi. Thế tử Ninh Vương Phủ đang hôn lỗ tai Thẩm Lệ, lại còn ngay trong đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Lệ.
"Hôm nay, là ngày Thẩm Lệ thành thân đúng không?" Trầm mặc một hồi thật lâu, Thạch Nguyệt Hinh mới ngơ ngác hỏi.
Tỳ nữ cười nói: "Đúng vậy, tiểu thư, hôm nay chúng ta còn tới thêm trang cho Chu Thanh mà, người sao thế? Người.. vẫn chưa từ bỏ được Thẩm đại nhân sao?"
Thạch Nguyệt Hinh lập tức như bị điện giật, thân thể khẽ co về phía sau, khoát tay nói: "Ta không có, không phải như vậy, chớ nói nhảm."
Tỳ nữ..
Thạch Nguyệt Hinh thở dài một tiếng, nói tiếp: "Bọn họ là thánh chỉ ban hôn, đến mai còn phải tiến cung tạ ơn a."
Tỳ nữ hồ nghi nhìn tiểu thư nhà mình, gật gật đầu đáp: "Vâng, hẳn là vậy."
Thạch Nguyệt Hinh buồn vô cớ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ đã thế kia, đến mai, hắn còn có thể cùng tiến cung với Chu Thanh được sao? Dù gì thì Chu Thanh cũng là tấm bình phong của họ, ngay cả chút tôn trọng cùng thể diện Thẩm Lệ cũng không thể cho Chu Thanh sao? Quả nhiên! Nam nhân! Bề ngoài có đẹp hơn nữa thì lại như thế nào!
Gắt gao siết chặt cái khăn trong tay, Thạch Nguyệt Hinh dặn dò tỳ nữ: "Ngày mai, đầu giờ mão nhớ gọi ta rời giường, ta muốn tiến cung."
Tỳ nữ kinh ngạc, hỏi: "Tiểu thư, hiện tại cách giờ mão cũng không bao lâu, bây giờ người đi về, giờ mão lại dậy, tổng cộng cũng không ngủ được bao lâu a."
"Vậy ý của ngươi là, bây giờ ta liền đi đến cửa cung chờ nó mở ra à?"
Tỳ nữ.. Ta nào có ý đó đâu!
Sau khi Thẩm Lệ rời đi, Chu Thanh lật qua lật lại cũng không ngủ được nữa, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, bên ngoài đã truyền đến tiếng tỳ nữa bẩm báo.
"Phu nhân, nên rời giường rồi, hôm nay còn phải tiến cung tạ ơn."
Thẩm Lệ vừa đi ra, thuộc hạ liền vội nói: "Đại nhân, Cao phó thống lĩnh vừa từ trong cung đi ra, vốn nghĩ đến hôm nay ngài thành thân, cho rằng chúng ta có thể giải quyết, nhưng mà chuyện này.."
Thẩm Lệ vừa bước nhanh ra ngoài, vừa xanh mặt hỏi: "Trong cung như thế nào?"
"Ý của bệ hạ là để Cao phó thống lĩnh đi một chuyến đến Bắc Yên, những tình hình bên Bắc Yên Cao phó thống lĩnh căn bản không quen thuộc, nếu ngài ấy đi e rằng sẽ không tốt, hơn nữa chuyện xảy ra đột ngột, đối phương ra tay tinh chuẩn lại hung ác, chúng ta hoàn toàn không có phòng bị, bộ dạng này, không giống như là do chúng ta bên đó bị bại lộ, mà càng giống như.."
"Phản đồ."
Thuộc hạ trầm mặc chốc lát, chật vật gật gật đầu.
Mỗi một thành viên trong ảnh vệ, đều là do Thẩm Lệ tự mình chọn lựa ra, có thể đi vào tổng bộ ảnh vệ, có thể được Thẩm Lệ điều đến Bắc Yên, vậy bọn họ đều có tố chất cực kỳ cao. Bây giờ xảy ra loại chuyện này..
Thuộc hạ chỉ cảm thấy lồng ngực như bị chặn một tảng đá lớn, nặng nề đến khó chịu.
Thẩm Lệ quay đầu nhìn hắn nói: "Trước khi điều tra rõ kết quả, đừng tùy tiện hoài nghi người của mình, nếu như ngay cả người một nhà mà chúng ta cũng hoài nghi, vậy thì không thể tin ai được nữa."
Thuộc hạ ngơ ngẩn gật đầu, dừng một chút, đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đại nhân, ý của ngài là.."
Thẩm Lệ chắc chắn nói: "Ta tin tưởng mỗi một người trong các ngươi, mỗi người đều đáng giá để ta lấy mệnh ra tin tưởng, hiện tại bọn họ lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, chúng ta phải đi cứu, chứ không phải hoài nghi họ."
"Vâng!" Thuộc hạ run rẩy giọng, hô to một tiếng.
Nói xong, lại đưa tay lau nước mắt.
"Cao Lập đâu?"
"Cao phó thống lĩnh đang tập hợp người, xong xuôi sẽ tập hợp ở cửa thành."
Thẩm Lệ ừ một tiếng, trở mình lên ngựa.
Giục ngựa phi nhanh khoảng thời gian uống nửa ly trà, phía trước xuất hiện một bóng người, Thẩm Lệ không khỏi ghìm ngựa lại.
"Ta và ngươi cùng đi."
Thế tử Ninh Vương Phủ đứng trên đường cái, dường như là đã đợi Thẩm Lệ rất lâu rồi, âm thanh có chút khàn khàn.
Đáy mắt Thẩm Lệ tràn đầy lửa giận, trầm mặt nhìn hắn.
Thế tử Ninh Vương Phủ cất giọng nói tiếp: "Hai chúng ta không cùng chí hướng, ở một phương diện khác, chúng ta chính là địch nhân không đội trời chung, nhưng mà, ta sẽ không hủy đi giang sơn này! Bên Bắc Yên, ta có ưu thế hơn so với ngươi, dù sao tin tức người của ngươi xảy ra chuyện cũng là do người của ta cung cấp. Ta không tiến cung, mà đưa đến tổng bộ ảnh vệ của ngươi trước, chỉ dựa vào điểm này, ngươi nên tin ta."
Thẩm Lệ trầm mặt nhìn hắn chốc lát, chợt cười lạnh, hỏi: "Sao vậy, không phải là ngươi muốn đi Bắc Yên à?"
Thế tử Ninh Vương Phủ lập tức nhón mũi chân, tung người một cái, thân thể vững vàng rơi vào sau lưng Thẩm Lệ, cùng hắn cưỡi chung một con ngựa. Liệt mã lao vùn vụt, thế tử Ninh Vương Phủ vì bảo trì cân bằng, buộc phải vòng tay ôm chặt lấy eo Thẩm Lệ. Cái cằm cơ hồ dán vào bả vai Thẩm Lệ, hắn cũng nhân đó mà ghé vào tai Thẩm Lệ, tỉ mỉ nói cho hắn nghe tất cả tin tức mới truyền tới từ Bắc Yên.
Sau khi tụ hợp cùng Cao Lập ở cổng thành, đoàn người lập tức phi nhanh đến Bắc Yên.
Cùng nhau hội họp, còn có người của Ninh Vương Phủ.
Dù thế tử Ninh Vương Phủ có ngựa riêng, nhưng bởi vì hắn muốn trao đổi sự tình với Thẩm Lệ, nên vẫn cưỡi chung ngựa với Thẩm Lệ mà không tách ra.
Trên đường hồi kinh, một chiếc xe ngựa xa hoa treo đèn cung đình đang không nhanh không chậm đi tới. Thạch Nguyệt Hinh buồn bực ngán ngẩm ôm một cái gối, ngáp ngắn ngáp dài. Ngồi mãi trên xe ngựa chật trội bức bối, nhưng lại không ngủ được. Vốn cho rằng thời tiết hôm nay tốt, sau khi thêm trang cho Chu Thanh, nàng sẽ đi đến điền trang ở ngoại thành tiêu dao mấy ngày, tha hồ ăn đồ nướng, bắt dế, ngắm hoa. Dù sao những năm này nàng vì muốn gả cho Thẩm Lệ, mà đã tự giày vò bản thân không ít. Hiện tại Thẩm Lệ đã thành thân, nàng cảm thấy, nhân sinh của mình, cũng cần chút nghi thức để xua đi quá khứ, bắt đầu chặng đường mới.
Nào ngờ bên kia nửa đêm lại xảy ra hỏa hoạn. Một đám người dập lửa, còn nàng bị một phen hoảng sợ, liền suốt đêm ngồi xe ngựa trở về.
Một hồi tiếng vó ngựa vội vã đến gần, Thạch Nguyệt Hinh kinh ngạc, không khỏi vén màn cửa nhìn ra ngoài, lọt vào trong tầm mắt nàng là một đoàn người thân mặc y phục dạ hành phi ngựa vụt qua như tên bắn. Trong đám người này..
Mẹ nó!
Trong nháy mắt nhìn thấy Thẩm Lệ, hai mắt Thạch Nguyệt Hinh lập tức trợn tròn. Sau lưng Thẩm Lệ còn có một nam nhân, nam nhân kia đang gắt gao ôm lấy hông Thẩm Lệ, cả người dán chặt vào lưng Thẩm Lệ, hơn nữa.. Cái cằm của tên đó còn đang gác lên vai Thẩm Lệ, miệng còn đang ghé sát vào.. lỗ tai Thẩm Lệ?
Thế tử Ninh Vương Phủ!
Một màn kinh người này giống như sét đánh giữa trời quang, nhóm người đang giục ngựa lao nhanh kia cũng chỉ nhoáng qua trước mắt nàng rồi biến mất trong đêm tối. Nhưng một màn kích thích vừa rồi, lại chẳng khác nào cơn sóng dữ hung hăng đổ ập xuống đầu Thạch Nguyệt Hinh. Thẳng đến khi hoàn toàn không còn nghe thấy tiếng vó ngựa nữa, bốn phía lại khôi phục yên tĩnh, nàng vẫn còn chưa hoàn hồn lại được.
Hôm nay là đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Lệ! Lúc này đã hơn nửa đêm, Thẩm Lệ mang theo thế tử Ninh Vương Phủ.. bỏ trốn sao? Không đúng, không phải bỏ trốn, bỏ trốn sẽ không dẫn theo nhiều người như vậy.
Nhưng mà..
Trong đầu Thạch Nguyệt Hinh chỉ toàn là hình ảnh thế tử Ninh Vương ghé sát vào lỗ tai Thẩm Lệ, làm cách nào cũng không xóa đi được.
Tỳ nữ ngồi ở một bên, bất an nhìn Thạch Nguyệt Hinh, hỏi: "Tiểu thư, ngài sao vậy? Tiểu thư, tiểu thư."
Thạch Nguyệt Hinh bị tiếng gọi của tỳ nỹ làm cho cả kinh mà tỉnh táo lại, ngơ ngẩn nhìn sang.
Tỳ nữ lo lắng hỏi: "Tiểu thư, người sao vậy? Sao mặt mũi lại tái nhợt đi thế kia?"
Nói rồi, lại đưa tay sờ sờ trán Thạch Nguyệt Hinh. Không bị sốt mà.
Thạch Nguyệt Hinh nhìn tỳ nữ của mình, quả tim trong lồng ngực đập bịch bịch không thôi. Thế tử Ninh Vương Phủ đang hôn lỗ tai Thẩm Lệ, lại còn ngay trong đêm động phòng hoa chúc của Thẩm Lệ.
"Hôm nay, là ngày Thẩm Lệ thành thân đúng không?" Trầm mặc một hồi thật lâu, Thạch Nguyệt Hinh mới ngơ ngác hỏi.
Tỳ nữ cười nói: "Đúng vậy, tiểu thư, hôm nay chúng ta còn tới thêm trang cho Chu Thanh mà, người sao thế? Người.. vẫn chưa từ bỏ được Thẩm đại nhân sao?"
Thạch Nguyệt Hinh lập tức như bị điện giật, thân thể khẽ co về phía sau, khoát tay nói: "Ta không có, không phải như vậy, chớ nói nhảm."
Tỳ nữ..
Thạch Nguyệt Hinh thở dài một tiếng, nói tiếp: "Bọn họ là thánh chỉ ban hôn, đến mai còn phải tiến cung tạ ơn a."
Tỳ nữ hồ nghi nhìn tiểu thư nhà mình, gật gật đầu đáp: "Vâng, hẳn là vậy."
Thạch Nguyệt Hinh buồn vô cớ nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương Phủ đã thế kia, đến mai, hắn còn có thể cùng tiến cung với Chu Thanh được sao? Dù gì thì Chu Thanh cũng là tấm bình phong của họ, ngay cả chút tôn trọng cùng thể diện Thẩm Lệ cũng không thể cho Chu Thanh sao? Quả nhiên! Nam nhân! Bề ngoài có đẹp hơn nữa thì lại như thế nào!
Gắt gao siết chặt cái khăn trong tay, Thạch Nguyệt Hinh dặn dò tỳ nữ: "Ngày mai, đầu giờ mão nhớ gọi ta rời giường, ta muốn tiến cung."
Tỳ nữ kinh ngạc, hỏi: "Tiểu thư, hiện tại cách giờ mão cũng không bao lâu, bây giờ người đi về, giờ mão lại dậy, tổng cộng cũng không ngủ được bao lâu a."
"Vậy ý của ngươi là, bây giờ ta liền đi đến cửa cung chờ nó mở ra à?"
Tỳ nữ.. Ta nào có ý đó đâu!
Sau khi Thẩm Lệ rời đi, Chu Thanh lật qua lật lại cũng không ngủ được nữa, thật vất vả mới có chút buồn ngủ, bên ngoài đã truyền đến tiếng tỳ nữa bẩm báo.
"Phu nhân, nên rời giường rồi, hôm nay còn phải tiến cung tạ ơn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.