Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 154: Kinh hãi
Quả Táo Tiểu Thư
21/08/2023
Cứ thế, Thế tử Ninh Vương Phủ đã vọt ra khỏi Phúc Nguyên tửu lâu. Bên kia, Thẩm Lệ ngồi ở nhã gian tiệm lẩu Nồi Đồng cũng đứng dậy. Sắc mặt hắn đầy vẻ ngưng trọng trước nay chưa từng có. Có một loại dự cảm không lành chạy thẳng từ lòng bàn chân hắn vọt đến tim phổi, cả người đột nhiên lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.
Có thể khiến cho Thế tử Ninh Vương Phủ bụng dạ thâm sâu thất thố như vậy, thậm chí cũng không bận tâm đến ảnh vệ ngầm ẩn núp trong huyện Thanh Hà, cứ thế dửng dưng lao thẳng ra khỏi Phúc Thuận tửu lâu.. Điều này có ý nghĩa gì, trong lòng Thẩm lệ, lập tức nghĩ đến một người.
Chu Thanh!
Thẩm Lệ quay người tông cửa xông ra. Ảnh vệ tiềm phục gần tiệm lẩu Nồi Đồng thấy Thẩm Lệ có động tĩnh như thế, lập tức cảnh giác lên.
Ngay khi Thẩm Lệ bước ra khỏi tiệm lẩu, liền siết chặt nắm đấm, hô: "Quyền phong!"
Đây là tiếng lóng của ảnh vệ. Ý là dùng tốc độ cao nhất để truy kích. Bọn họ mai phục đến nước này, vốn là vì có thể đánh cược một lần tìm ra hành tung của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Gia Luật bố trí cạm bẫy ở ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân, lại bởi vì đại lễ khai sơn không được cử hành đúng hạn mà kế hoạch thất bại. Mà lòng nghi ngờ của Thế tử Ninh Vương Phủ lại cực kì nặng. Kế hoạch của Gia Luật thất bại hoang đường như thế, hắn há có thể không nảy sinh lòng nghi ngờ. Tất nhiên sẽ truy tung Gia Luật tới tiệm lẩu Nồi Đồng tìm hiểu thực hư.
Chỉ là Thẩm Lệ ngàn vạn lần không nên bỏ qua một điểm trọng yếu như vậy. Đó là dung mạo của Chu Thanh.
Chu Thanh vậy mà có vẻ ngoài tương tự với vị hôn thê đã chết của Thế tử Ninh Vương Phủ, mà hắn, lại không phát giác ra. Thẳng đến khi Chu Thanh đối phó với bà lão kia ở ngoài cửa tiệm lẩu, trong đầu hắn mới lóe lên một tia chớp, đột nhiên giật mình. Vốn dĩ, Chu Thanh đứng đưa lưng về phía tửu lâu Phúc Nguyên, mà bên tử lâu Phúc Nguyên kia lại một mực không có động tĩnh..
Hàn phong giống như một lưỡi dao sắc bén cắt từng nhát lên mặt Thẩm Lệ, trong lòng hắn rối như tơ vò, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sợ hãi đến thế.
Hoài Sơn thư viện.
Hai cha con Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đang vừa cười vừa nói tiến vào thư viện. Bất luận là nàng động tâm với Thẩm Lệ trước, hay là Thẩm Lệ mấy lần trực tiếp thổ lộ, thái độ của Chu Thanh luôn một mực né tránh. Ở nơi cổ đại xa lạ này, nàng chưa quen thuộc những pháp tắc sinh tồn nơi đây, nhưng mà nàng biết sự khác biệt của hào môn phú quý. Nàng không dám tùy tiện đáp ứng Thẩm Lệ, chỉ sợ một lựa chọn sai lầm của mình mà khiến cho tất cả thân nhân đi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nói nàng già mồm cũng được, nói nàng nhát gan cũng tốt, tóm lại, nàng chính là không dám.
Đây chính là đầu lĩnh ảnh vệ. Người nhà của hắn, khác biệt một trời một vực với người thân của nàng. Nhưng cha nàng nói, nàng có thể cùng Thẩm Lệ thử ở chung một chút. Lời này của cha, đã phá vỡ tất cả những do dự không tiến của nàng. Nàng tin tưởng ánh mắt cùng phán đoán của cha mình, hoặc có lẽ là, nàng muốn tin tưởng ánh mắt và phán đoán của ông ấy. Dù sao trong lòng nàng, Thẩm Lệ cùng Thành Vũ, hoàn toàn không giống nhau.
Tiệm lẩu Nồi Đồng đã thuận lợi gầy dựng, thời gian bận bịu chuẩn bị cũng đã qua, hiện tại, bọn họ cũng nên rời khỏi nhà Thẩm Lệ ra ngoài.
Ngày 20 tháng Giêng thư viện mới mở cửa dạy học trở lại. Bây giờ trong thư viện, chỉ có mấy vị tiên sinh ở lại trường. Một phen ầm ĩ trước cửa tiệm lẩu Nồi Đồng, ước chừng đã khiến mấy vị tiên sinh trong thư viện choáng váng. Bọn họ không thể ngờ, Đậu Miểu vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy. Lúc Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đến thư viện, bọn họ đang nghị luận chuyện này. Chợt nghe thấy tiểu đồng hồi bẩm, mấy vị tiên sinh giật nảy cả mình, vội vàng đi ra đón tiếp.
Lúc mấy người ra ngoài, Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh đã bước vào trong viện, đang đi đến trước bức tượng Khổng Tử.
"Không biết ngài đến đây, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa."
Một vị tiên sinh hơi lớn tuổi dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trán, sải bước thẳng đến trước mặt Chu Hoài Sơn, kinh ngạc, e ngại cùng bất an, thở hồng hộc ôm quyền với Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh hướng người kia nhìn lại. Tuổi ông ấy ước chừng chừng khoảng bốn mươi, mặc một tấm áo choàng bằng vải bông, quả nhiên có phong phạm của một bậc Nho gia. Chỉ là ánh mắt người này..
Chu Thanh không thể nói là chỗ nào kỳ quái, chỉ cảm thấy ánh mắt vừa quét qua của ông ta kia, khiến cho lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu.
Phía sau ông ta, có bốn, năm tiên sinh đi theo, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít mang theo vẻ lo lắng bất an, nhưng ánh mắt lại không khiến người ta khó chịu như người kia.
Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng, quét mắt liếc nhìn tiên sinh kia, có chút nhức đầu rời ánh mắt đi. Từ nhỏ hắn sợ nhất những lão phu tử này. Họ có thể lải nhải cho từ người sống có thể biến thành người chết luôn. Hắn tình nguyện viết mười ngàn chữ, cũng không muốn nhìn thấy nhóm phu tử này một lần, nửa lần cũng không được!
Khoát tay chặn lại, Chu Hoài Sơn nói: "Chúng ta đột nhiên tới, các ngươi tất nhiên là không thể biết mà nghênh đón, không có chuyện gì đâu, hôm nay rảnh rỗi tới xem một chút, chuẩn bị ngày mai chuyển tới đây ở, các ngươi tản đi đi."
Viện trưởng ở tại thư viện, đó là chuyện không thể bình thường hơn được. Vừa nghe thấy lời này, mấy vị tiên sinh liền thở dài một hơi.
Vị tiên sinh vừa mở miệng kia liền nói: "Trước khi ăn tết, chúng ta vẫn bận chỉnh lý tàng thư các trong học viện, không thể đi đến nhà ngài bái.."
Chu Hoài Sơn không muốn nghe mấy lời nói khách sáo này, liền bật cười: "Ha ha."
Người kia.. Khóe miệng giật một cái, lúng túng nói: "Tàng thư các nhiều sách, sửa sang lại thực sự là.."
"Đã nhiều sách, không bằng các ngươi liền đi chỉnh lý đi, dù sao chúng ta cũng không có chuyện khác, tự đi loanh quanh một lát là được rồi." Nói xong, Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng liền đi về phía trong.
Chu Thanh nhìn qua mấy vị tiên sinh, phát hiện trên mặt họ tràn đầy lúng túng cùng bất an. Nhất là người vừa mới mở miệng kia.
"Mấy vị thúc bá không cần lo lắng, cha ta nói thẳng, chúng ta thật sự là tới nhìn phòng ốc một cái, tiếp đó tính toán để an bài lúc dọn nhà, nếu trong tay các vị có chuyện khẩn yếu vội vàng, không cần thiết phải trễ nải vì chúng ta. Dù sao chúng ta làm cái gì, cũng là vì học viện, cũng là vì học sinh. Chỉ cần không chậm trễ việc khai giảng của các học sinh, học tập như bình thường là tốt rồi."
Chu Thanh nhẹ nhàng cười nói, lại quay sang nói với vị tiên sinh kia: "Chuyện ở tàng thư các, đích thật là đại sự quan trọng nhất, không có sách không thành thư viện. Còn phải làm phiền mấy vị thúc bá thống kê chỉnh lý, đến lúc đó thừa thiếu thế nào, chúng ta cũng có thể bổ sung trước khi khai giảng a."
Chu Thanh nói ôn nhu.
Được lời này của nàng, cảm giác lo sợ bất an của mọi người mới hơi hòa hoãn lại. Bọn họ còn tưởng rằng Chu Hoài Sơn là tới hưng sư vấn tội. Dù sao sau khi Đậu Miểu nhường ra thư viện, bọn họ cũng chưa bao giờ tới bái phỏng Chu Hoài Sơn. Trước đây Chu Hoài Sơn bị bắt, học sinh của Hoài Sơn thư viện còn đi đến nha môn náo, yêu cầu Huyện lệnh nghiêm trị Chu Hoài Sơn a.
Chỉ cần không phải tới hưng sư vấn tội là tốt rồi.
Sau khi thở phào một hơi, mọi người chợt cùng đồng thời giật giật cơ mặt. Chỉnh lý tàng thư các? Trước khi vào khóa học, sách vở thừa thiếu thế nào, thì phải kịp thời bổ sung hoàn tất? Cái này..
Tàng thư các trong thư viện, trước giờ vẫn luôn là một mình Đậu Miểu chỉnh lý. Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhúng tay qua, cũng đã quen với việc một tay Đậu lo liệu. Về sau, Chu Hoài Sơn xảy ra chuyện, Đậu Miểu nhường lại thư viện, sự tình cứ liên tiếp xảy ra, bọn họ lại càng ném chuyện tàng thư các ra sau ót. Bây giờ muốn chỉnh lý.. Ngày 20 tháng Giêng đã khai giảng. Chỉ còn có 5 ngày!
* * * Hy vọng trước khi Đậu Miểu rời đi, đã sửa soạn xong hết tàng thư các hoặc là.. nó vốn đã ngay ngắn rõ ràng?
Trong lòng mấy vị tiên sinh vô cùng lo lắng, khách sáo thêm vài câu liền không còn vây quanh Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn nữa.
Bọn họ vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức thở phào một hơi. Bộ dạng rất giống như học sinh tiểu học vừa gặp mặt giáo viên chủ nhiệm vậy.
"Khuê nữ, ta hối hận!" Một phát bắt lấy cánh tay Chu Thanh, Chu Hoài Sơn đáng thương hề hề nói.
Có thể khiến cho Thế tử Ninh Vương Phủ bụng dạ thâm sâu thất thố như vậy, thậm chí cũng không bận tâm đến ảnh vệ ngầm ẩn núp trong huyện Thanh Hà, cứ thế dửng dưng lao thẳng ra khỏi Phúc Thuận tửu lâu.. Điều này có ý nghĩa gì, trong lòng Thẩm lệ, lập tức nghĩ đến một người.
Chu Thanh!
Thẩm Lệ quay người tông cửa xông ra. Ảnh vệ tiềm phục gần tiệm lẩu Nồi Đồng thấy Thẩm Lệ có động tĩnh như thế, lập tức cảnh giác lên.
Ngay khi Thẩm Lệ bước ra khỏi tiệm lẩu, liền siết chặt nắm đấm, hô: "Quyền phong!"
Đây là tiếng lóng của ảnh vệ. Ý là dùng tốc độ cao nhất để truy kích. Bọn họ mai phục đến nước này, vốn là vì có thể đánh cược một lần tìm ra hành tung của Thế tử Ninh Vương Phủ.
Gia Luật bố trí cạm bẫy ở ngọn núi phía sau chùa Bạch Vân, lại bởi vì đại lễ khai sơn không được cử hành đúng hạn mà kế hoạch thất bại. Mà lòng nghi ngờ của Thế tử Ninh Vương Phủ lại cực kì nặng. Kế hoạch của Gia Luật thất bại hoang đường như thế, hắn há có thể không nảy sinh lòng nghi ngờ. Tất nhiên sẽ truy tung Gia Luật tới tiệm lẩu Nồi Đồng tìm hiểu thực hư.
Chỉ là Thẩm Lệ ngàn vạn lần không nên bỏ qua một điểm trọng yếu như vậy. Đó là dung mạo của Chu Thanh.
Chu Thanh vậy mà có vẻ ngoài tương tự với vị hôn thê đã chết của Thế tử Ninh Vương Phủ, mà hắn, lại không phát giác ra. Thẳng đến khi Chu Thanh đối phó với bà lão kia ở ngoài cửa tiệm lẩu, trong đầu hắn mới lóe lên một tia chớp, đột nhiên giật mình. Vốn dĩ, Chu Thanh đứng đưa lưng về phía tửu lâu Phúc Nguyên, mà bên tử lâu Phúc Nguyên kia lại một mực không có động tĩnh..
Hàn phong giống như một lưỡi dao sắc bén cắt từng nhát lên mặt Thẩm Lệ, trong lòng hắn rối như tơ vò, lần đầu tiên trong đời, hắn cảm thấy sợ hãi đến thế.
Hoài Sơn thư viện.
Hai cha con Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đang vừa cười vừa nói tiến vào thư viện. Bất luận là nàng động tâm với Thẩm Lệ trước, hay là Thẩm Lệ mấy lần trực tiếp thổ lộ, thái độ của Chu Thanh luôn một mực né tránh. Ở nơi cổ đại xa lạ này, nàng chưa quen thuộc những pháp tắc sinh tồn nơi đây, nhưng mà nàng biết sự khác biệt của hào môn phú quý. Nàng không dám tùy tiện đáp ứng Thẩm Lệ, chỉ sợ một lựa chọn sai lầm của mình mà khiến cho tất cả thân nhân đi vào chỗ vạn kiếp bất phục. Nói nàng già mồm cũng được, nói nàng nhát gan cũng tốt, tóm lại, nàng chính là không dám.
Đây chính là đầu lĩnh ảnh vệ. Người nhà của hắn, khác biệt một trời một vực với người thân của nàng. Nhưng cha nàng nói, nàng có thể cùng Thẩm Lệ thử ở chung một chút. Lời này của cha, đã phá vỡ tất cả những do dự không tiến của nàng. Nàng tin tưởng ánh mắt cùng phán đoán của cha mình, hoặc có lẽ là, nàng muốn tin tưởng ánh mắt và phán đoán của ông ấy. Dù sao trong lòng nàng, Thẩm Lệ cùng Thành Vũ, hoàn toàn không giống nhau.
Tiệm lẩu Nồi Đồng đã thuận lợi gầy dựng, thời gian bận bịu chuẩn bị cũng đã qua, hiện tại, bọn họ cũng nên rời khỏi nhà Thẩm Lệ ra ngoài.
Ngày 20 tháng Giêng thư viện mới mở cửa dạy học trở lại. Bây giờ trong thư viện, chỉ có mấy vị tiên sinh ở lại trường. Một phen ầm ĩ trước cửa tiệm lẩu Nồi Đồng, ước chừng đã khiến mấy vị tiên sinh trong thư viện choáng váng. Bọn họ không thể ngờ, Đậu Miểu vậy mà có thể làm ra chuyện như vậy. Lúc Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn đến thư viện, bọn họ đang nghị luận chuyện này. Chợt nghe thấy tiểu đồng hồi bẩm, mấy vị tiên sinh giật nảy cả mình, vội vàng đi ra đón tiếp.
Lúc mấy người ra ngoài, Chu Hoài Sơn cùng Chu Thanh đã bước vào trong viện, đang đi đến trước bức tượng Khổng Tử.
"Không biết ngài đến đây, không thể tiếp đón từ xa, không thể tiếp đón từ xa."
Một vị tiên sinh hơi lớn tuổi dùng ống tay áo lau lau mồ hôi trán, sải bước thẳng đến trước mặt Chu Hoài Sơn, kinh ngạc, e ngại cùng bất an, thở hồng hộc ôm quyền với Chu Hoài Sơn.
Chu Thanh hướng người kia nhìn lại. Tuổi ông ấy ước chừng chừng khoảng bốn mươi, mặc một tấm áo choàng bằng vải bông, quả nhiên có phong phạm của một bậc Nho gia. Chỉ là ánh mắt người này..
Chu Thanh không thể nói là chỗ nào kỳ quái, chỉ cảm thấy ánh mắt vừa quét qua của ông ta kia, khiến cho lòng nàng cảm thấy có chút khó chịu.
Phía sau ông ta, có bốn, năm tiên sinh đi theo, trên mặt hoặc nhiều hoặc ít mang theo vẻ lo lắng bất an, nhưng ánh mắt lại không khiến người ta khó chịu như người kia.
Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng, quét mắt liếc nhìn tiên sinh kia, có chút nhức đầu rời ánh mắt đi. Từ nhỏ hắn sợ nhất những lão phu tử này. Họ có thể lải nhải cho từ người sống có thể biến thành người chết luôn. Hắn tình nguyện viết mười ngàn chữ, cũng không muốn nhìn thấy nhóm phu tử này một lần, nửa lần cũng không được!
Khoát tay chặn lại, Chu Hoài Sơn nói: "Chúng ta đột nhiên tới, các ngươi tất nhiên là không thể biết mà nghênh đón, không có chuyện gì đâu, hôm nay rảnh rỗi tới xem một chút, chuẩn bị ngày mai chuyển tới đây ở, các ngươi tản đi đi."
Viện trưởng ở tại thư viện, đó là chuyện không thể bình thường hơn được. Vừa nghe thấy lời này, mấy vị tiên sinh liền thở dài một hơi.
Vị tiên sinh vừa mở miệng kia liền nói: "Trước khi ăn tết, chúng ta vẫn bận chỉnh lý tàng thư các trong học viện, không thể đi đến nhà ngài bái.."
Chu Hoài Sơn không muốn nghe mấy lời nói khách sáo này, liền bật cười: "Ha ha."
Người kia.. Khóe miệng giật một cái, lúng túng nói: "Tàng thư các nhiều sách, sửa sang lại thực sự là.."
"Đã nhiều sách, không bằng các ngươi liền đi chỉnh lý đi, dù sao chúng ta cũng không có chuyện khác, tự đi loanh quanh một lát là được rồi." Nói xong, Chu Hoài Sơn chắp tay sau lưng liền đi về phía trong.
Chu Thanh nhìn qua mấy vị tiên sinh, phát hiện trên mặt họ tràn đầy lúng túng cùng bất an. Nhất là người vừa mới mở miệng kia.
"Mấy vị thúc bá không cần lo lắng, cha ta nói thẳng, chúng ta thật sự là tới nhìn phòng ốc một cái, tiếp đó tính toán để an bài lúc dọn nhà, nếu trong tay các vị có chuyện khẩn yếu vội vàng, không cần thiết phải trễ nải vì chúng ta. Dù sao chúng ta làm cái gì, cũng là vì học viện, cũng là vì học sinh. Chỉ cần không chậm trễ việc khai giảng của các học sinh, học tập như bình thường là tốt rồi."
Chu Thanh nhẹ nhàng cười nói, lại quay sang nói với vị tiên sinh kia: "Chuyện ở tàng thư các, đích thật là đại sự quan trọng nhất, không có sách không thành thư viện. Còn phải làm phiền mấy vị thúc bá thống kê chỉnh lý, đến lúc đó thừa thiếu thế nào, chúng ta cũng có thể bổ sung trước khi khai giảng a."
Chu Thanh nói ôn nhu.
Được lời này của nàng, cảm giác lo sợ bất an của mọi người mới hơi hòa hoãn lại. Bọn họ còn tưởng rằng Chu Hoài Sơn là tới hưng sư vấn tội. Dù sao sau khi Đậu Miểu nhường ra thư viện, bọn họ cũng chưa bao giờ tới bái phỏng Chu Hoài Sơn. Trước đây Chu Hoài Sơn bị bắt, học sinh của Hoài Sơn thư viện còn đi đến nha môn náo, yêu cầu Huyện lệnh nghiêm trị Chu Hoài Sơn a.
Chỉ cần không phải tới hưng sư vấn tội là tốt rồi.
Sau khi thở phào một hơi, mọi người chợt cùng đồng thời giật giật cơ mặt. Chỉnh lý tàng thư các? Trước khi vào khóa học, sách vở thừa thiếu thế nào, thì phải kịp thời bổ sung hoàn tất? Cái này..
Tàng thư các trong thư viện, trước giờ vẫn luôn là một mình Đậu Miểu chỉnh lý. Nhiều năm như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhúng tay qua, cũng đã quen với việc một tay Đậu lo liệu. Về sau, Chu Hoài Sơn xảy ra chuyện, Đậu Miểu nhường lại thư viện, sự tình cứ liên tiếp xảy ra, bọn họ lại càng ném chuyện tàng thư các ra sau ót. Bây giờ muốn chỉnh lý.. Ngày 20 tháng Giêng đã khai giảng. Chỉ còn có 5 ngày!
* * * Hy vọng trước khi Đậu Miểu rời đi, đã sửa soạn xong hết tàng thư các hoặc là.. nó vốn đã ngay ngắn rõ ràng?
Trong lòng mấy vị tiên sinh vô cùng lo lắng, khách sáo thêm vài câu liền không còn vây quanh Chu Thanh cùng Chu Hoài Sơn nữa.
Bọn họ vừa đi, Chu Hoài Sơn lập tức thở phào một hơi. Bộ dạng rất giống như học sinh tiểu học vừa gặp mặt giáo viên chủ nhiệm vậy.
"Khuê nữ, ta hối hận!" Một phát bắt lấy cánh tay Chu Thanh, Chu Hoài Sơn đáng thương hề hề nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.