Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 326: Mềm lòng
Quả Táo Tiểu Thư
11/01/2024
Ngày Chu Thanh kết hôn, mặc dù chuyện hồi môn làm cho dư luận xôn xao,
nhưng hôm nay lại mặt, tính cả người trong nhà, hết thảy cũng chỉ bày
hai bàn. Một bàn khách nam, một bàn khách nữ.
Bên khách nam, trừ Triệu Đại Thành cùng Vương Cẩn, còn lại chính là tế tửu Quốc tử giám, Binh bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc, chủ soái Tây Bắc quân Từ Ninh Viễn, cha Thẩm Lệ, Quảng Bình bá cùng mấy vị Bá gia, Hầu gia, Quốc công gia hôm trước đến thêm trang, hết thảy khoảng mười lăm mười sáu người. Rõ ràng có thể chia thành hai bàn ngồi, nhưng mọi người đều không chịu.
Những vị Hầu gia, Bá gia tuổi tác đều đã cao, bình thường ra cửa đều phải ngồi kiệu tám người khiêng, hiện tại lại nhất định muốn chen chúc ngồi chung bàn với một đống người, hi hi nhốn nháo, rất giống như đám tiểu hài tử tụ hội.
Trong đó còn có cả một ông lão hơn tám mươi tuổi, thỉnh thoảng lại quệt nước miếng vào cánh tay người ngồi bên cạnh, hiện giờ còn đang gân cổ la hét đòi đổi chỗ ngồi, muốn ngồi sát bên cạnh Chu Hoài Sơn, còn nói cái gì mà mình là Tả hộ pháp.
Chu Hoài Lâm nhìn đám người quyền quý trước mắt, chỉ cảm thấy mình đang sống ở thế giới huyền huyễn nào rồi. Mẹ nói, quá thần kỳ a. Những người này làm sao lại thân quen với nhị ca của hắn như thế? Nhà hắn có tài đức gì, mà lại mời được đám người này tới nhà vậy!
Một đám người trò chuyện, cười nói vui vẻ, cũng không thấy nói cái gì, nhưng phàm là Chu Hoài Sơn nói chuyện, một đám người đều sảng khoái ủng hộ, cười đến mức Chu Hoài Lâm cũng phải hoài nghi nhân sinh.
Buồn cười như vậy sao? Hay là hắn khó tính quá nhỉ? Những người này, thấy thế nào lại có vẻ giống như vai phụ chuyên nghiệp vậy? Còn nữa, chủ trì chùa Đại Phật, là một vị hòa thượng, vì sao cũng phải chen lấn vào mâm rượu thịt này thế!
Ngược lại bên bàn khách nữ cũng không ầm ĩ như bên kia.
Lão phu nhân Quảng Bình bá phủ lớn tuổi nhất, ngồi ở chỗ chủ vị, bên trái bà là Quảng Bình bá phu nhân, bên phải là Ninh vương phi.
Bên cạnh Ninh vương phi, theo thứ tự là Thạch Nguyệt Hinh, Thẩm Tâm, Chu Dao, Chu Thanh. Chu Thanh ngồi bên cạnh Triệu thị, Triệu thị lại ngồi kế Quảng Bình bá phu nhân, vừa vặn vây thành một vòng.
Một bàn này, Ninh vương phi có qua lại với Thạch Nguyệt Hinh, nhưng lại chưa từng nói chuyện giao lưu với người nhà Quảng Bình bá. Dù sao Thẩm Lệ cùng Ninh Vương phủ, cũng khác biệt trận doanh. Hôm nay ngồi cùng một bàn ăn, Ninh vương phi liền có chút xấu hổ không được tự nhiên.
Thạch Nguyệt Hinh cũng cảm thấy kỳ quái, đè thấp giọng hỏi: "Sao ngài lại tới đây?"
Hôm qua Chu Thanh thành thân, Thạch Nguyệt Hinh liền hiếu kỳ, vì sao Ninh Vương phủ lại đến thêm trang. Theo lý thuyết, quan hệ giữa Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương phủ là tuyệt mật, người lớn hai bên khẳng định cũng không biết. Nếu như biết, thì đã sớm coi hai người họ làm bắp cải mà đem đi xào rồi.
Xem những chuyện trước đó giữa Ninh Vương phủ cùng Chu Thanh, vậy trong mắt Ninh vương phi hẳn là hai người coi như có thù cũ. Nhưng hôm nay Ninh Vương phi tới hình như là không giống đến để trả thù.
Ninh vương phi khe khẽ thở dài, thấp giọng nói với Thạch Nguyệt Hinh: "Ta đến để tạ ơn Chu Thanh."
"Tạ ơn cái gì?" Thạch Nguyệt Hinh lập tức nhíu mày lại, trong tiếng nói còn mang theo vẻ bất mãn mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Ninh vương phi nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Ngươi cùng Chu Thanh, rất thân quen sao?"
Thạch Nguyệt Hinh khẽ nâng cằm: "Vẫn tốt, ngài nói tạ ơn Chu Thanh, là tạ ơn cái gì?"
Ninh vương phi.. Vừa rồi, ngữ khí của ngươi không phải còn rất quan tâm ta sao? Sao bây giờ nghe qua, lại trở thành phòng bị rồi?
Phòng bị?
Sâu kín liếc nhìn Thạch Nguyệt Hinh, Ninh vương phi nói: "Cũng không có gì, chính là tạ ơn Chu Thanh, nếu không có nàng, thế tử cũng sẽ không đi vào con đường chính đạo."
Hai mắt Thạch Nguyệt Hinh, lập tức trợn to. Nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Thế tử đi vào con đường chính đạo sao? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ là, Ninh vương phi biết quan hệ giữa con trai mình và Thẩm Lệ, bà cảm tạ Chu Thanh đã gả cho Thẩm Lệ, như vậy, chẳng khác nào là tách Thẩm Lệ ra khỏi con trai nàng, con của bà rời khỏi Thẩm Lệ liền có thể đi vào mối quan hệ nam nữ bình thường?
Mẹ nó! Đánh rắm! Con của bà nửa đêm hôm qua, lúc người ta động phòng hoa chúc, cướp Thẩm Lệ bỏ chạy kìa! Còn ngồi trên cùng một con ngựa hôn lỗ tai Thẩm Lệ nữa! Đúng là loại cẩu nam nhân không biết xấu hổ!
Ninh vương phi nhìn sắc mặt Thạch Nguyệt Hinh đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, có chút hoài nghi, hỏi: "Ngươi làm sao đấy?"
Thạch Nguyệt Hinh tức giận nói: "Không có chuyện gì! Chính là đột nhiên cảm thấy.."
Ngừng lời, Thạch Nguyệt Hinh tức giận cầm một củ lạc đưa lên miệng cắn răng rắc, tư thế kia tựa như là muốn nghiền nó ra làm bột vậy.
".. Ngài cảm thấy, thế tử đi vào con đường chính đạo, có an toàn không?"
Vương phi khe khẽ thở dài, đáp: "Hẳn là được, tối thiểu, đi theo Thẩm Lệ sẽ không kém."
Thạch Nguyệt Hinh kém chút đã bị lời này làm cho cả kinh mà đột tử tại chỗ.
Nàng trừng to mắt nhìn Ninh vương phi: "Hả?"
Ninh vương phi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thẩm Lệ là một người ổn trọng."
Thạch Nguyệt Hinh đầy mặt ghét bỏ: "Nói như vậy, ngài cảm tạ Chu Thanh là bởi vì Chu Thanh thành thân cùng Thẩm Lệ, về sau thế tử cùng Thẩm Lệ có thể.."
Nửa câu nói 'Quang minh chính đại ở cùng một chỗ', Thạch Nguyệt Hinh đến cùng cũng không thể nói thẳng ra được.
".. Có thể thường xuyên ở cùng một chỗ rồi?"
Ninh vương phi gật gật đầu: "Ừm."
Thạch Nguyệt Hinh.. Ừ cái đầu ấy! Cái này mà gọi là cảm tạ Chu Thanh sao?
Thạch Nguyệt Hinh quay đầu nhìn Chu Thanh, Chu Thanh đang nói chuyện với Thẩm Tâm, không biết hai người trò chuyện cái gì, còn cười rất cao hứng. Đồ ngốc! Ai!
Trong lòng mềm nhũn, ánh mắt Thạch Nguyệt Hinh chuyển từ Chu Thanh về Ninh vương phi: "Vậy nếu ngài đã muốn cảm tạ Chu Thanh, về sau hãy đối xử với nàng tốt một chút đi."
Nàng còn có thể nói cái gì! Ai!
Đôi cẩu nam nhân kia, có chụp bao tải đánh một trận, không, đánh mười trận cũng chưa hết giận!
Đang lúc ăn cơm, một tỳ nữ tiến lên mấy bước, thấp giọng hồi bẩm với Chu Thanh: "Phu nhân, Trầm đại nhân Đại Lý Tự khanh đến, nói là muốn gặp người, bây giờ đang chờ ở phòng nghị sự, quản gia nói, nếu người không đi qua, thì ông ấy sẽ tiếp đãi."
Âm lượng không lớn, nhưng Quảng Bình bá phu nhân cũng nghe được.
"Đoán chừng là vì ngươi cùng Trầm Minh Nguyệt lớn lên giống nhau đấy, đi không?" Quảng Bình bá phu nhân nhẹ giọng hỏi Chu Thanh.
Chu Thanh hơi do dự, rồi đáp: "Ta đi xem một chút."
Chu Thanh đâu chỉ giống Trầm Minh Nguyệt, nàng còn giống như đúc với vợ chính thức của Đại Lý Tự khanh Trầm đại nhân. Chỉ là từ khi người này gả tới Trầm phủ vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, không có mấy ai từng gặp qua nàng, cho nên mọi người mới một mực cảm thấy nàng cùng Trầm Minh Nguyệt giống nhau.
Chu Thanh lại biết, nàng không chỉ giống với nguyên phối của Trầm đại nhân, mà nàng còn giống mẹ như đúc. Cho nên, mẹ nàng cùng vị nguyên phối này, có quan hệ thế nào?
Phòng nghị sự.
Lúc Chu Thanh đi qua, Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt đang đừng ngồi không yên đưa mắt nhìn ra ngoài.
Vừa thấy Chu Thanh, không biết là vì kích động hay do đâu, hắn lập tức đứng dậy, nói: "Ta còn tưởng rằng con sẽ không đến."
Lời này nói ra, hắn liền biết, mình nói nhầm rồi. Chỉ là cảm xúc trong lòng vô cùng rối rắm, hắn thực sự cũng là không để ý tới.
Hôm qua Chu Thanh thành thân, hắn cũng muốn đến, nhưng lại sợ gây cho Chu Thanh phiền toái không cần thiết, mới không làm gì. Nhưng hôm nay.. Hắn không nên đến, nhưng lại không thể khống chế được bản thân.
Chu Thanh nhìn Đại Lý Tự khanh, hỏi: "Vì sao ngài lại cho là ta sẽ không đến, ngài làm ra việc gì trái với lương tâm sao?"
Chu Thanh đang mặc lại hỉ phục lúc thành thân, trang điểm xinh đẹp, giống hệt với Hoàng Thần năm đó.
Bên khách nam, trừ Triệu Đại Thành cùng Vương Cẩn, còn lại chính là tế tửu Quốc tử giám, Binh bộ Thượng Thư Hồ Vi Nhạc, chủ soái Tây Bắc quân Từ Ninh Viễn, cha Thẩm Lệ, Quảng Bình bá cùng mấy vị Bá gia, Hầu gia, Quốc công gia hôm trước đến thêm trang, hết thảy khoảng mười lăm mười sáu người. Rõ ràng có thể chia thành hai bàn ngồi, nhưng mọi người đều không chịu.
Những vị Hầu gia, Bá gia tuổi tác đều đã cao, bình thường ra cửa đều phải ngồi kiệu tám người khiêng, hiện tại lại nhất định muốn chen chúc ngồi chung bàn với một đống người, hi hi nhốn nháo, rất giống như đám tiểu hài tử tụ hội.
Trong đó còn có cả một ông lão hơn tám mươi tuổi, thỉnh thoảng lại quệt nước miếng vào cánh tay người ngồi bên cạnh, hiện giờ còn đang gân cổ la hét đòi đổi chỗ ngồi, muốn ngồi sát bên cạnh Chu Hoài Sơn, còn nói cái gì mà mình là Tả hộ pháp.
Chu Hoài Lâm nhìn đám người quyền quý trước mắt, chỉ cảm thấy mình đang sống ở thế giới huyền huyễn nào rồi. Mẹ nói, quá thần kỳ a. Những người này làm sao lại thân quen với nhị ca của hắn như thế? Nhà hắn có tài đức gì, mà lại mời được đám người này tới nhà vậy!
Một đám người trò chuyện, cười nói vui vẻ, cũng không thấy nói cái gì, nhưng phàm là Chu Hoài Sơn nói chuyện, một đám người đều sảng khoái ủng hộ, cười đến mức Chu Hoài Lâm cũng phải hoài nghi nhân sinh.
Buồn cười như vậy sao? Hay là hắn khó tính quá nhỉ? Những người này, thấy thế nào lại có vẻ giống như vai phụ chuyên nghiệp vậy? Còn nữa, chủ trì chùa Đại Phật, là một vị hòa thượng, vì sao cũng phải chen lấn vào mâm rượu thịt này thế!
Ngược lại bên bàn khách nữ cũng không ầm ĩ như bên kia.
Lão phu nhân Quảng Bình bá phủ lớn tuổi nhất, ngồi ở chỗ chủ vị, bên trái bà là Quảng Bình bá phu nhân, bên phải là Ninh vương phi.
Bên cạnh Ninh vương phi, theo thứ tự là Thạch Nguyệt Hinh, Thẩm Tâm, Chu Dao, Chu Thanh. Chu Thanh ngồi bên cạnh Triệu thị, Triệu thị lại ngồi kế Quảng Bình bá phu nhân, vừa vặn vây thành một vòng.
Một bàn này, Ninh vương phi có qua lại với Thạch Nguyệt Hinh, nhưng lại chưa từng nói chuyện giao lưu với người nhà Quảng Bình bá. Dù sao Thẩm Lệ cùng Ninh Vương phủ, cũng khác biệt trận doanh. Hôm nay ngồi cùng một bàn ăn, Ninh vương phi liền có chút xấu hổ không được tự nhiên.
Thạch Nguyệt Hinh cũng cảm thấy kỳ quái, đè thấp giọng hỏi: "Sao ngài lại tới đây?"
Hôm qua Chu Thanh thành thân, Thạch Nguyệt Hinh liền hiếu kỳ, vì sao Ninh Vương phủ lại đến thêm trang. Theo lý thuyết, quan hệ giữa Thẩm Lệ cùng thế tử Ninh Vương phủ là tuyệt mật, người lớn hai bên khẳng định cũng không biết. Nếu như biết, thì đã sớm coi hai người họ làm bắp cải mà đem đi xào rồi.
Xem những chuyện trước đó giữa Ninh Vương phủ cùng Chu Thanh, vậy trong mắt Ninh vương phi hẳn là hai người coi như có thù cũ. Nhưng hôm nay Ninh Vương phi tới hình như là không giống đến để trả thù.
Ninh vương phi khe khẽ thở dài, thấp giọng nói với Thạch Nguyệt Hinh: "Ta đến để tạ ơn Chu Thanh."
"Tạ ơn cái gì?" Thạch Nguyệt Hinh lập tức nhíu mày lại, trong tiếng nói còn mang theo vẻ bất mãn mà chính nàng cũng không phát hiện ra.
Ninh vương phi nhíu mày nhìn nàng hỏi: "Ngươi cùng Chu Thanh, rất thân quen sao?"
Thạch Nguyệt Hinh khẽ nâng cằm: "Vẫn tốt, ngài nói tạ ơn Chu Thanh, là tạ ơn cái gì?"
Ninh vương phi.. Vừa rồi, ngữ khí của ngươi không phải còn rất quan tâm ta sao? Sao bây giờ nghe qua, lại trở thành phòng bị rồi?
Phòng bị?
Sâu kín liếc nhìn Thạch Nguyệt Hinh, Ninh vương phi nói: "Cũng không có gì, chính là tạ ơn Chu Thanh, nếu không có nàng, thế tử cũng sẽ không đi vào con đường chính đạo."
Hai mắt Thạch Nguyệt Hinh, lập tức trợn to. Nhịp tim cũng đập nhanh hơn. Thế tử đi vào con đường chính đạo sao? Có ý tứ gì? Chẳng lẽ là, Ninh vương phi biết quan hệ giữa con trai mình và Thẩm Lệ, bà cảm tạ Chu Thanh đã gả cho Thẩm Lệ, như vậy, chẳng khác nào là tách Thẩm Lệ ra khỏi con trai nàng, con của bà rời khỏi Thẩm Lệ liền có thể đi vào mối quan hệ nam nữ bình thường?
Mẹ nó! Đánh rắm! Con của bà nửa đêm hôm qua, lúc người ta động phòng hoa chúc, cướp Thẩm Lệ bỏ chạy kìa! Còn ngồi trên cùng một con ngựa hôn lỗ tai Thẩm Lệ nữa! Đúng là loại cẩu nam nhân không biết xấu hổ!
Ninh vương phi nhìn sắc mặt Thạch Nguyệt Hinh đột nhiên trở nên đằng đằng sát khí, có chút hoài nghi, hỏi: "Ngươi làm sao đấy?"
Thạch Nguyệt Hinh tức giận nói: "Không có chuyện gì! Chính là đột nhiên cảm thấy.."
Ngừng lời, Thạch Nguyệt Hinh tức giận cầm một củ lạc đưa lên miệng cắn răng rắc, tư thế kia tựa như là muốn nghiền nó ra làm bột vậy.
".. Ngài cảm thấy, thế tử đi vào con đường chính đạo, có an toàn không?"
Vương phi khe khẽ thở dài, đáp: "Hẳn là được, tối thiểu, đi theo Thẩm Lệ sẽ không kém."
Thạch Nguyệt Hinh kém chút đã bị lời này làm cho cả kinh mà đột tử tại chỗ.
Nàng trừng to mắt nhìn Ninh vương phi: "Hả?"
Ninh vương phi nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Thẩm Lệ là một người ổn trọng."
Thạch Nguyệt Hinh đầy mặt ghét bỏ: "Nói như vậy, ngài cảm tạ Chu Thanh là bởi vì Chu Thanh thành thân cùng Thẩm Lệ, về sau thế tử cùng Thẩm Lệ có thể.."
Nửa câu nói 'Quang minh chính đại ở cùng một chỗ', Thạch Nguyệt Hinh đến cùng cũng không thể nói thẳng ra được.
".. Có thể thường xuyên ở cùng một chỗ rồi?"
Ninh vương phi gật gật đầu: "Ừm."
Thạch Nguyệt Hinh.. Ừ cái đầu ấy! Cái này mà gọi là cảm tạ Chu Thanh sao?
Thạch Nguyệt Hinh quay đầu nhìn Chu Thanh, Chu Thanh đang nói chuyện với Thẩm Tâm, không biết hai người trò chuyện cái gì, còn cười rất cao hứng. Đồ ngốc! Ai!
Trong lòng mềm nhũn, ánh mắt Thạch Nguyệt Hinh chuyển từ Chu Thanh về Ninh vương phi: "Vậy nếu ngài đã muốn cảm tạ Chu Thanh, về sau hãy đối xử với nàng tốt một chút đi."
Nàng còn có thể nói cái gì! Ai!
Đôi cẩu nam nhân kia, có chụp bao tải đánh một trận, không, đánh mười trận cũng chưa hết giận!
Đang lúc ăn cơm, một tỳ nữ tiến lên mấy bước, thấp giọng hồi bẩm với Chu Thanh: "Phu nhân, Trầm đại nhân Đại Lý Tự khanh đến, nói là muốn gặp người, bây giờ đang chờ ở phòng nghị sự, quản gia nói, nếu người không đi qua, thì ông ấy sẽ tiếp đãi."
Âm lượng không lớn, nhưng Quảng Bình bá phu nhân cũng nghe được.
"Đoán chừng là vì ngươi cùng Trầm Minh Nguyệt lớn lên giống nhau đấy, đi không?" Quảng Bình bá phu nhân nhẹ giọng hỏi Chu Thanh.
Chu Thanh hơi do dự, rồi đáp: "Ta đi xem một chút."
Chu Thanh đâu chỉ giống Trầm Minh Nguyệt, nàng còn giống như đúc với vợ chính thức của Đại Lý Tự khanh Trầm đại nhân. Chỉ là từ khi người này gả tới Trầm phủ vẫn luôn nằm trên giường không dậy nổi, không có mấy ai từng gặp qua nàng, cho nên mọi người mới một mực cảm thấy nàng cùng Trầm Minh Nguyệt giống nhau.
Chu Thanh lại biết, nàng không chỉ giống với nguyên phối của Trầm đại nhân, mà nàng còn giống mẹ như đúc. Cho nên, mẹ nàng cùng vị nguyên phối này, có quan hệ thế nào?
Phòng nghị sự.
Lúc Chu Thanh đi qua, Đại Lý Tự khanh Trầm Hạt đang đừng ngồi không yên đưa mắt nhìn ra ngoài.
Vừa thấy Chu Thanh, không biết là vì kích động hay do đâu, hắn lập tức đứng dậy, nói: "Ta còn tưởng rằng con sẽ không đến."
Lời này nói ra, hắn liền biết, mình nói nhầm rồi. Chỉ là cảm xúc trong lòng vô cùng rối rắm, hắn thực sự cũng là không để ý tới.
Hôm qua Chu Thanh thành thân, hắn cũng muốn đến, nhưng lại sợ gây cho Chu Thanh phiền toái không cần thiết, mới không làm gì. Nhưng hôm nay.. Hắn không nên đến, nhưng lại không thể khống chế được bản thân.
Chu Thanh nhìn Đại Lý Tự khanh, hỏi: "Vì sao ngài lại cho là ta sẽ không đến, ngài làm ra việc gì trái với lương tâm sao?"
Chu Thanh đang mặc lại hỉ phục lúc thành thân, trang điểm xinh đẹp, giống hệt với Hoàng Thần năm đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.