Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 192: Mượn xác hoàn hồn
Quả Táo Tiểu Thư
30/08/2023
Đứng trước bàn, Lý Nhất nhìn lướt qua chồng bài thi thật dày trước mặt, trong lòng lặng lẽ thắp cho Chu Hoài Sơn ba nén hương. Vì có thể giúp Chu Hoài Sơn thi đậu tiến sĩ, đại nhân của họ thật là liều mạng!
Thu tâm tư lại, Lý Nhất ôm quyền nói: "Đại nhân, đã điều tra xong. Cháu ngoại của Triệu Đại Thành là Tô Hằng, có một người bạn tốt làm Tham tướng trong Trấn Sóc quân. Triệu gia có sinh ý tại kinh thành, lúc chuyển hàng, vì để tránh bị sơn phỉ chặn cướp, trên xe hàng cuối cùng đều treo một cây cờ nhỏ của Trấn Sóc Quân. Lá cờ nhỏ này chính là do tên tham tướng kia bày cho Tô Hằng. Lần này Trấn Quốc Công xảy ra chuyện, đúng lúc gặp Triệu gia chuyển hàng, tin tức là vị tham tướng kia làm lộ."
Thẩm Lệ nghe vậy, trong lòng mới thầm thở phào một hơi. Hắn đặt bút lông trong tay xuống, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm.
"Tô Hằng này, ngươi thấy thế nào?"
Lý Nhất cân nhắc một chút, đáp: "Học thức không cạn, nhưng tính tình không khác biệt mấy so với Triệu Đại Thành."
Nếu được bồi dưỡng tốt, nhất định sẽ là người kế tục hoàn hào cho giới là lượt.
Thẩm Lệ lại lắc đầu, nói: "Hắn khác Triệu Đại Thành, nếu không, một văn nhân như hắn cũng sẽ không trở thành bạn tốt với một tham tướng trong Trấn Sóc Quân đâu."
Lời này của Thẩm Lệ chứa hàm ý, Lý Nhất vừa nghĩ liền có thể hiểu.
"Đại nhân, vậy.."
Thẩm Lệ khoát tay: "Không cần."
Hơi ngừng một chút, Thẩm Lệ chợt hứng thú dào dạt hỏi: "Võ học trong Hoài Sơn thư viện khai triển như thế nào rồi?"
Lý Nhất vội nói: "Trung Thúc chọn lựa vài ảnh vệ rất có tính nhẫn nại qua đó, dạy cũng không tệ lắm, rất nhiều học sinh đều thật tâm thật ý muốn học công phu, ngay cả con trai Mạnh gia lần trước bị Chu Bình đánh một trận, cũng ngoan ngoãn đi theo học tập."
Thẩm Lệ hơi gật đầu, hỏi: "Tô Hằng đi không?"
"Không có."
"Hắn không biết sao?"
"Biết, nhưng cho tới nay vẫn không tới báo tên." Hơi ngừng lời, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, Lý Nhất lại nói: "Có điều, từ lúc chương trình học võ bắt đầu, trước sau Tô Hằng đã đến xem hết thảy 5 lần, xem ra, hắn cũng động tâm."
Khóe miệng Thẩm Lệ khẽ mang ý cười. Tâm động nhưng lai không hành động? Đây cũng không phải là thói thường của một tên tiểu tử thích nhặt nhạnh chỗ tốt a! Trước kia lúc ở trường thi hắn còn dám lớn mật nhặt nhạnh chỗ tốt, vậy thì bây giờ tuyệt không có khả năng tâm động nhưng không hành động được. Vì sao hắn lại không đến báo tên?
Ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn, Thẩm Lệ trầm mặc giây lát, rồi nói: "Chu Bình đâu, gần đây thằng nhóc thế nào?"
Nhắc đến Chu Bình, trên gương mặt Lý Nhất lộ ra nụ cười bình thản lại hiền hòa hiếm thấy. Giống như của đại ca đối đãi với ấu đệ nhà mình.
"Là một hạt giống tốt, nhất là sách quân sự, đọc một chút liền thông, rất có đầu óc, hơn nữa cầu học như khát, rất biết kiềm chế, rất tiến bộ, năm nay mới sáu tuổi, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ từ bỏ hay vi phạm kế hoạch."
"Ngươi có quá khen hắn không?"
"Không phải thuộc hạ quá khen, Chu Bình chính xác nên nhận được lời khen này, đại nhân cho hắn quyển《 Hành binh sách》kia, hắn đã lật qua lật lại xem chừng mười mấy lần, trong đó đưa ra không ít suy nghĩ riêng, thuộc hạ cảm thấy những ý kiến kia, so với ghi chép trong Hành binh sách còn thành thục, thực chất hơn."
"Ồ?" Thẩm Lệ hiếu kỳ nhíu mày.
"Chính hắn tự chép một bản《 Hành binh sách》, những ý nghĩ kia đều được đánh dấu tại cuốn sách hắn tự chép kia, mặc dù chữ viết rất bình thường, nhưng mà nội dung rất tốt, nếu đại nhân không ngại thì có thể xem qua."
Đối với người em vợ ưu tú như thế, Thẩm Lệ vừa có chút ngoài ý muốn lại vừa vui mừng. Chu Bình mạnh, Chu Thanh mới có thể tốt theo.
"Ngày thường, nếu có cơ hội, để cho hắn tiếp xúc với Tô Hằng nhiều một chút."
Lý Nhất nhíu mày, suy đoán dụng ý của Thẩm Lệ, hỏi: "Đại nhân muốn cho Chu Bình tiếp xúc với người của Trấn Sóc Quân?"
Thẩm Lệ lắc đầu, nói: "Không hoàn toàn, chủ yếu là tiếp xúc với Tô Hằng."
Lý Nhất liền nói: "Nhưng mà gần đây Tô Hằng cũng không có thời gian a."
"Hắn đang bận cái gì à?"
Lý Nhất lắc đầu, đáp: "Không rõ ràng, hắn và Triệu Hi con gái Triệu Đại Thành cùng với Dao cô nương tụ tập cùng một chỗ, ba người mỗi ngày xúm lại nói to nói nhỏ, không biết đang làm cái gì."
Từ khi tới huyện thành, Chu Dao và Triệu Hi bởi vì cùng thích đọc thoại bản, cùng chung chí hướng, hai người rất nhanh trở thành khuê mật. Điểm này, Thẩm Lệ biết. Nhưng Tô Hằng là một đại nam nhân, mỗi ngày đi theo các nàng làm cái gì?
Tô Hàng bị Thẩm Lệ nhớ thương, bây giờ đang vò đầu bứt tai ngồi trong đình viện ở hoa viên nhà Triệu Đại Thành. Trong tay hắn bưng một chén trà xanh, ngồi dựa vào lan can, nhíu mày hớp một ngụm.
"Quan hệ của nhân vật này không đúng! Có thiếu sót, nội dung cốt truyện phía sau hoàn toàn tách khỏi chủ tuyến trước đó." Tô Hằng nói xong, Chu Dao lườm hắn một cái.
"Nói nhảm, chúng ta đương nhiên biết là đã tách khỏi chủ tuyến, bằng không còn ở chỗ này thương nghị cái gì, vấn đề hiện tại chính là, làm sao có thể sửa chữa câu chuyện dựa trên cơ sở cũ, bổ túc chỗ thiếu sót, khiến cho trước sau nhất trí."
Dáng vẻ của Chu Dao từ nhỏ đều là khúm núm, khiếp đảm cùng xấu hổ. Dưới sự ức hiếp chèn ép của Tôn thị cùng Vương thị, nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng lúc này nàng mặc áo bông Chu Thanh cố ý đặt may cho nàng, đeo đồ trang sức Chu Thanh tìm đặt cho nàng từ phường trang sức tốt nhất huyện thành, lại thêm mấy ngày này được bảo dưỡng tỉ mỉ, bây giờ ngồi ở ấm đình Triệu gia, chẳng khác nào một tiểu thư nhà giàu. Trên người làm gì còn nửa phần khiếp đảm. Nhất là lúc bàn bạc về thoại bản, càng trở nên rất có chủ ý! Cả người tản ra ánh sáng tự tin.
Không sai, thoại bản các nàng đang thảo luận, chính là tác phẩm do Chu Dao cùng Triệu Hi hợp tác tạo ra. Là do chính các nàng sáng tác!
Triệu Hi ngồi ở bên cạnh Chu Dao, mặc bộ y phục giống y hệt Chu Dao.
"Vấn đề hiện tại chính là, có thể sửa tốt mạch truyện nhưng lại không cần đại động gân cốt, dù sao nội dung cốt truyện phía sau ta cảm thấy thật sự rất tốt."
Tô Hằng đặt chén trà sang một bên, đứng dậy đi đến trước mặt hai người. Hai tay hắn khẽ chống lên bàn đá, chỉ vào thoại bản nói: "Nữ chính trong câu chuyện này của các ngươi, trước đó là cái bánh bao mềm, để cho người khi dễ, về sau lại võ công cao cường ngang ngược càn rỡ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng a! Về mặt logic là hoàn toàn không thể được, võ công cái thế khỉ gió gì mà chỉ mấy ngày liền có thể học được a! Nhưng nếu thời gian học quá lâu, nàng liền già đi, một bà lão, dựa vào cái gì mà có thể hấp dẫn được nam chính trẻ tuổi, soái khí, nhiều tiền lại có địa vị kia chứ! Hơn nữa, nếu nàng đã có võ công cao cường, thì cơ bắp không phải cũng rất thô ráp, vạm vỡ sao? Cái này làm sao nam chính chịu nổi? Hơn nữa các ngươi còn thiết lập nữ chính thành tài nữ vạn người mê, ai có thể mê một nữ nhân vai u thịt bắp kia chứ!"
Nghe Tô Hằng phê phán sáng tác của mình và Triệu Hi không chút nề nang như vậy, Chu Dao lập tức vỗ bàn, đứng dậy.
"Làm sao lại không có khả năng, nữ chính của ta cơ duyên xảo hợp được Tiên nhân chỉ điểm không được sao? Cơ bắp vạm vỡ thì thế nào, nam nhân các ngươi không phải đều mỗi ngày ngóng trông bản thân mình được như vậy sao, còn già mồm?"
Chu Dao nói xong, Triệu Hi nói theo: "Đúng vậy, coi như không phải được tiên nhân chỉ điểm, chúng ta cũng sẽ gặp được ma quỷ hiền lành chỉ điểm, không phải đều như nhau à?"
Tô Hằng.. Thế này mà bảo muốn thương lượng.
Tô Hằng đang muốn mở miệng phản bác, Chu Dao bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi, hai tay nắm lấy bả vai Triệu Hi, kích động hô: "Ngươi thật lợi hại!"
Triệu Hi.. Hả?
Hoàn toàn không biết khuê mật tốt của mình đang nói cái gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới nàng mở miệng: "Ta vẫn luôn lợi hại như thế mà! Mà ngươi đang nói ta lợi hại chỗ nào ấy nhỉ?"
Tô Hằng.. Mặt mũi đâu?
Triệu Hi.. Liên quan gì đến ngươi!
Chu Dao kích động kéo Triệu Hi, nói: "Chúng ta có thể thiết lập như vầy, ban đầu nữ chính là bánh bao mềm, không có vấn đề, về sau nữ chính có võ công cao cường ngang ngược càn rỡ, cũng không thành vấn đề, ở giữa, liền tăng thêm một sự kiện, đó chính là mượn xác hoàn hồn!"
Hai mắt Triệu Hi lập tức sáng lên.
"Ý của ngươi là, thời gian đầu nữ chính bị khi phụ đến chết, tiếp đó một cô hồn có võ công cao cường bám vào trên người nàng, giúp nàng sống tiếp?"
"Đúng thế! Vậy không phải mọi vấn đề đều được giải quyết rồi sao?"
Thu tâm tư lại, Lý Nhất ôm quyền nói: "Đại nhân, đã điều tra xong. Cháu ngoại của Triệu Đại Thành là Tô Hằng, có một người bạn tốt làm Tham tướng trong Trấn Sóc quân. Triệu gia có sinh ý tại kinh thành, lúc chuyển hàng, vì để tránh bị sơn phỉ chặn cướp, trên xe hàng cuối cùng đều treo một cây cờ nhỏ của Trấn Sóc Quân. Lá cờ nhỏ này chính là do tên tham tướng kia bày cho Tô Hằng. Lần này Trấn Quốc Công xảy ra chuyện, đúng lúc gặp Triệu gia chuyển hàng, tin tức là vị tham tướng kia làm lộ."
Thẩm Lệ nghe vậy, trong lòng mới thầm thở phào một hơi. Hắn đặt bút lông trong tay xuống, hít sâu một hơi rồi chậm rãi thở ra, tựa lưng vào ghế, nhắm mắt vuốt vuốt mi tâm.
"Tô Hằng này, ngươi thấy thế nào?"
Lý Nhất cân nhắc một chút, đáp: "Học thức không cạn, nhưng tính tình không khác biệt mấy so với Triệu Đại Thành."
Nếu được bồi dưỡng tốt, nhất định sẽ là người kế tục hoàn hào cho giới là lượt.
Thẩm Lệ lại lắc đầu, nói: "Hắn khác Triệu Đại Thành, nếu không, một văn nhân như hắn cũng sẽ không trở thành bạn tốt với một tham tướng trong Trấn Sóc Quân đâu."
Lời này của Thẩm Lệ chứa hàm ý, Lý Nhất vừa nghĩ liền có thể hiểu.
"Đại nhân, vậy.."
Thẩm Lệ khoát tay: "Không cần."
Hơi ngừng một chút, Thẩm Lệ chợt hứng thú dào dạt hỏi: "Võ học trong Hoài Sơn thư viện khai triển như thế nào rồi?"
Lý Nhất vội nói: "Trung Thúc chọn lựa vài ảnh vệ rất có tính nhẫn nại qua đó, dạy cũng không tệ lắm, rất nhiều học sinh đều thật tâm thật ý muốn học công phu, ngay cả con trai Mạnh gia lần trước bị Chu Bình đánh một trận, cũng ngoan ngoãn đi theo học tập."
Thẩm Lệ hơi gật đầu, hỏi: "Tô Hằng đi không?"
"Không có."
"Hắn không biết sao?"
"Biết, nhưng cho tới nay vẫn không tới báo tên." Hơi ngừng lời, bỗng nhiên lại nhớ ra cái gì, Lý Nhất lại nói: "Có điều, từ lúc chương trình học võ bắt đầu, trước sau Tô Hằng đã đến xem hết thảy 5 lần, xem ra, hắn cũng động tâm."
Khóe miệng Thẩm Lệ khẽ mang ý cười. Tâm động nhưng lai không hành động? Đây cũng không phải là thói thường của một tên tiểu tử thích nhặt nhạnh chỗ tốt a! Trước kia lúc ở trường thi hắn còn dám lớn mật nhặt nhạnh chỗ tốt, vậy thì bây giờ tuyệt không có khả năng tâm động nhưng không hành động được. Vì sao hắn lại không đến báo tên?
Ngón tay khẽ gõ gõ lên mặt bàn, Thẩm Lệ trầm mặc giây lát, rồi nói: "Chu Bình đâu, gần đây thằng nhóc thế nào?"
Nhắc đến Chu Bình, trên gương mặt Lý Nhất lộ ra nụ cười bình thản lại hiền hòa hiếm thấy. Giống như của đại ca đối đãi với ấu đệ nhà mình.
"Là một hạt giống tốt, nhất là sách quân sự, đọc một chút liền thông, rất có đầu óc, hơn nữa cầu học như khát, rất biết kiềm chế, rất tiến bộ, năm nay mới sáu tuổi, nhưng từ trước tới nay chưa bao giờ từ bỏ hay vi phạm kế hoạch."
"Ngươi có quá khen hắn không?"
"Không phải thuộc hạ quá khen, Chu Bình chính xác nên nhận được lời khen này, đại nhân cho hắn quyển《 Hành binh sách》kia, hắn đã lật qua lật lại xem chừng mười mấy lần, trong đó đưa ra không ít suy nghĩ riêng, thuộc hạ cảm thấy những ý kiến kia, so với ghi chép trong Hành binh sách còn thành thục, thực chất hơn."
"Ồ?" Thẩm Lệ hiếu kỳ nhíu mày.
"Chính hắn tự chép một bản《 Hành binh sách》, những ý nghĩ kia đều được đánh dấu tại cuốn sách hắn tự chép kia, mặc dù chữ viết rất bình thường, nhưng mà nội dung rất tốt, nếu đại nhân không ngại thì có thể xem qua."
Đối với người em vợ ưu tú như thế, Thẩm Lệ vừa có chút ngoài ý muốn lại vừa vui mừng. Chu Bình mạnh, Chu Thanh mới có thể tốt theo.
"Ngày thường, nếu có cơ hội, để cho hắn tiếp xúc với Tô Hằng nhiều một chút."
Lý Nhất nhíu mày, suy đoán dụng ý của Thẩm Lệ, hỏi: "Đại nhân muốn cho Chu Bình tiếp xúc với người của Trấn Sóc Quân?"
Thẩm Lệ lắc đầu, nói: "Không hoàn toàn, chủ yếu là tiếp xúc với Tô Hằng."
Lý Nhất liền nói: "Nhưng mà gần đây Tô Hằng cũng không có thời gian a."
"Hắn đang bận cái gì à?"
Lý Nhất lắc đầu, đáp: "Không rõ ràng, hắn và Triệu Hi con gái Triệu Đại Thành cùng với Dao cô nương tụ tập cùng một chỗ, ba người mỗi ngày xúm lại nói to nói nhỏ, không biết đang làm cái gì."
Từ khi tới huyện thành, Chu Dao và Triệu Hi bởi vì cùng thích đọc thoại bản, cùng chung chí hướng, hai người rất nhanh trở thành khuê mật. Điểm này, Thẩm Lệ biết. Nhưng Tô Hằng là một đại nam nhân, mỗi ngày đi theo các nàng làm cái gì?
Tô Hàng bị Thẩm Lệ nhớ thương, bây giờ đang vò đầu bứt tai ngồi trong đình viện ở hoa viên nhà Triệu Đại Thành. Trong tay hắn bưng một chén trà xanh, ngồi dựa vào lan can, nhíu mày hớp một ngụm.
"Quan hệ của nhân vật này không đúng! Có thiếu sót, nội dung cốt truyện phía sau hoàn toàn tách khỏi chủ tuyến trước đó." Tô Hằng nói xong, Chu Dao lườm hắn một cái.
"Nói nhảm, chúng ta đương nhiên biết là đã tách khỏi chủ tuyến, bằng không còn ở chỗ này thương nghị cái gì, vấn đề hiện tại chính là, làm sao có thể sửa chữa câu chuyện dựa trên cơ sở cũ, bổ túc chỗ thiếu sót, khiến cho trước sau nhất trí."
Dáng vẻ của Chu Dao từ nhỏ đều là khúm núm, khiếp đảm cùng xấu hổ. Dưới sự ức hiếp chèn ép của Tôn thị cùng Vương thị, nàng ngay cả thở mạnh cũng không dám. Nhưng lúc này nàng mặc áo bông Chu Thanh cố ý đặt may cho nàng, đeo đồ trang sức Chu Thanh tìm đặt cho nàng từ phường trang sức tốt nhất huyện thành, lại thêm mấy ngày này được bảo dưỡng tỉ mỉ, bây giờ ngồi ở ấm đình Triệu gia, chẳng khác nào một tiểu thư nhà giàu. Trên người làm gì còn nửa phần khiếp đảm. Nhất là lúc bàn bạc về thoại bản, càng trở nên rất có chủ ý! Cả người tản ra ánh sáng tự tin.
Không sai, thoại bản các nàng đang thảo luận, chính là tác phẩm do Chu Dao cùng Triệu Hi hợp tác tạo ra. Là do chính các nàng sáng tác!
Triệu Hi ngồi ở bên cạnh Chu Dao, mặc bộ y phục giống y hệt Chu Dao.
"Vấn đề hiện tại chính là, có thể sửa tốt mạch truyện nhưng lại không cần đại động gân cốt, dù sao nội dung cốt truyện phía sau ta cảm thấy thật sự rất tốt."
Tô Hằng đặt chén trà sang một bên, đứng dậy đi đến trước mặt hai người. Hai tay hắn khẽ chống lên bàn đá, chỉ vào thoại bản nói: "Nữ chính trong câu chuyện này của các ngươi, trước đó là cái bánh bao mềm, để cho người khi dễ, về sau lại võ công cao cường ngang ngược càn rỡ, chuyện này hoàn toàn không có khả năng a! Về mặt logic là hoàn toàn không thể được, võ công cái thế khỉ gió gì mà chỉ mấy ngày liền có thể học được a! Nhưng nếu thời gian học quá lâu, nàng liền già đi, một bà lão, dựa vào cái gì mà có thể hấp dẫn được nam chính trẻ tuổi, soái khí, nhiều tiền lại có địa vị kia chứ! Hơn nữa, nếu nàng đã có võ công cao cường, thì cơ bắp không phải cũng rất thô ráp, vạm vỡ sao? Cái này làm sao nam chính chịu nổi? Hơn nữa các ngươi còn thiết lập nữ chính thành tài nữ vạn người mê, ai có thể mê một nữ nhân vai u thịt bắp kia chứ!"
Nghe Tô Hằng phê phán sáng tác của mình và Triệu Hi không chút nề nang như vậy, Chu Dao lập tức vỗ bàn, đứng dậy.
"Làm sao lại không có khả năng, nữ chính của ta cơ duyên xảo hợp được Tiên nhân chỉ điểm không được sao? Cơ bắp vạm vỡ thì thế nào, nam nhân các ngươi không phải đều mỗi ngày ngóng trông bản thân mình được như vậy sao, còn già mồm?"
Chu Dao nói xong, Triệu Hi nói theo: "Đúng vậy, coi như không phải được tiên nhân chỉ điểm, chúng ta cũng sẽ gặp được ma quỷ hiền lành chỉ điểm, không phải đều như nhau à?"
Tô Hằng.. Thế này mà bảo muốn thương lượng.
Tô Hằng đang muốn mở miệng phản bác, Chu Dao bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Triệu Hi, hai tay nắm lấy bả vai Triệu Hi, kích động hô: "Ngươi thật lợi hại!"
Triệu Hi.. Hả?
Hoàn toàn không biết khuê mật tốt của mình đang nói cái gì, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng tới nàng mở miệng: "Ta vẫn luôn lợi hại như thế mà! Mà ngươi đang nói ta lợi hại chỗ nào ấy nhỉ?"
Tô Hằng.. Mặt mũi đâu?
Triệu Hi.. Liên quan gì đến ngươi!
Chu Dao kích động kéo Triệu Hi, nói: "Chúng ta có thể thiết lập như vầy, ban đầu nữ chính là bánh bao mềm, không có vấn đề, về sau nữ chính có võ công cao cường ngang ngược càn rỡ, cũng không thành vấn đề, ở giữa, liền tăng thêm một sự kiện, đó chính là mượn xác hoàn hồn!"
Hai mắt Triệu Hi lập tức sáng lên.
"Ý của ngươi là, thời gian đầu nữ chính bị khi phụ đến chết, tiếp đó một cô hồn có võ công cao cường bám vào trên người nàng, giúp nàng sống tiếp?"
"Đúng thế! Vậy không phải mọi vấn đề đều được giải quyết rồi sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.