Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 163: Nghiêm cấm
Quả Táo Tiểu Thư
21/08/2023
Áy náy vái chào nàng: "Chu cô nương, chuyện hôm nay, là khuyển tử không hiểu chuyện, làm ô uế tập tục thư viện, về nhà tại hạ nhất định sẽ thu thập hắn."
Ông chủ Mạnh nhún nhường như thế, mấy vị phụ huynh khác có con bị đánh đang sững sờ lập tức run lên một cái, cũng phản ứng lại. Ba ba ba ba. Mỗi người đều tát cho con trai mình một cái bạt, sau đó vội vã chạy lại phía Chu Thanh.
"Chu cô nương bớt giận, bọn trẻ không hiểu chuyện, bày ra mấy chuyện xấu kia, trở về chúng ta nhất định sẽ dạy bảo chúng thật tốt."
Chu Thanh gật gật đầu, không nhiều lời, chỉ quay sang nói với Chu Bình: "Đứng lên đi."
"Đại tỷ, tỷ không biết bọn họ quá đáng thế nào đâu, trời đông giá rét không nói, bọn họ còn cởi quần rồi treo người ta lên cây, tỷ bảo về sau người ta làm sao nhìn người!"
Từ Lượng lập tức cười xòa nói: "Chu cô nương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, chẳng qua là đám học sinh đùa giỡn, bọn họ cũng không phải thật sự muốn nhục mạ người khác đâu, mấy đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể có ý xấu gì kia chứ, chỉ là chơi có hơi quá."
"Trước đó cũng thường xuyên chơi.. như vậy?" Chu Thanh nhìn chằm chằm Từ Lượng, chữ 'chơi' kia, được nhấn mạnh hơn mấy phần.
Sắc mặt Từ Lượng hơi cứng lại, né tránh cái nhìn của Chu Thanh, cười nói: "Bọn họ còn nhỏ a, lại là con trai, có chút ham chơi, cũng có khi nghịch ngợm mà."
"Vậy bọn họ, đã từng bị treo lên cây chưa?" Chu Thanh nhìn lướt qua Mạnh Vũ.
"Cái này.. Cái này.. Chu cô nương, dù sao bây giờ hiểu lầm đều đã đã được làm rõ ràng, có lời gì, chúng ta vào phòng lại nói, ở đây trời đông giá rét."
Nói rồi, Từ Lượng liền muốn mời mấy người ông chủ Mạnh rời khỏi đây. Mấy vị phụ huynh đương nhiên biết nghe lời phải.
Chu Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nàng nhìn các học sinh đứng xung quanh, hỏi: "Mấy người bọn họ, đã từng bị treo lên cây chưa?"
Ánh mắt của Chu Thanh liếc đến đâu, những học sinh bị nàng nhìn lập tức cúi đầu tránh đi. Giống như, bọn họ phạm phải lỗi gì vậy.
Chu Thanh nâng giọng, hỏi lại một lần: "Kiểu đùa giỡn này, bọn họ đã từng bị treo lên chưa?"
Một đám học sinh, vẫn lặng ngắt như tờ. Lúc xem náo nhiệt, bọn họ đều hưng phấn hơn bất kì ai, nhưng lúc này bị hỏi như vậy, lại đều hèn nhát mà cụp mắt cúi đầu. Không muốn mở miệng đắc tội với người ta.
Từ Lượng đắc ý nhìn Chu Thanh, nói: "Chu cô nương mới đến, không rõ ràng chuyện ở đây là phải rồi, rất nhiều chuyện, trở về ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi."
Chu Thanh liền quay đầu nhìn Từ Lượng hỏi: "Những học sinh bị treo lên cây kia, ngươi an bài như thế nào?"
Từ Lượng liền nói: "Đều là đồng môn, bọn họ cũng sẽ không thật sự để bụng a."
Nói rồi, ông ta nhìn Chu Bình nói: "Hôm nay cũng vì lệnh đệ tuổi còn nhỏ nên mới bị kinh sợ như thế."
Ý tứ này, là đang muốn chỉ trích Chu Bình không đúng. Là Chu Bình không phóng khoáng, không biết nói đùa.
Chu Bình cứng cổ liền muốn cãi lại lão già họm hẹm này, lại bị Chu Thanh kìm lại.
Chu Thanh nhìn Từ Lượng, nói: "Ta mới đến, đúng là chưa quen thuộc ở đây, thư viện này, trước kia là Thanh Hòa Thư viện, trong thư viện có quy củ cũ nào, ta không xen vào. Nhưng mà, hiện tại, nó đã là Hoài Sơn thư viện, Hoài Sơn thư viện của ta là nơi đọc sách trồng người, không phải là chỗ cho người ta diễu võ dương oai, giở trò bắt nạt."
Chu Thanh vừa dứt lời, học sinh vây quanh bốn phía lập tức hướng mắt nhìn nàng. Trong đáy mắt họ tràn đầy sự khiếp đảm bất an nhưng cũng không thiếu vẻ chờ mong.
Chu Thanh nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thẳng thắn lại kiên định.
"Ta miễn thu tiền trả công cho thầy giáo của các ngươi, là để các ngươi tới đây đọc sách sáng suốt. Là để các ngươi tới đây bày ra khát vọng nhân sinh, thực hiện hoài bão cuộc đời. Là để các ngươi khỏi phải phiền lòng lo nghĩ, chuyên tâm dùng tri thức đi thay đổi cuộc đời mình. Mà không phải để các ngươi tới đây bị người lăng nhục còn phải nén giận, càng không phải là để các ngươi tới đây để lăng nhục người khác."
Thần sắc của đám học sinh dần trở nên nghiêm nghị theo từng lời Chu Thanh nói.
"Hoài Sơn thư viện, nghiêm cấm bắt nạt học đường, không khoan nhượng với việc khi nhục đồng môn, đừng có nói với ta cái gì mà bọn nhỏ đùa giỡn hồn nhiên, không có ác ý, lời này, giữ lại mà nói với thư viện khác. Từ Lượng, thân là phó viện trưởng thư viện, thân là phu tử đức cao vọng trọng, vốn nên quản giáo phẩm hạnh học sinh nghiêm túc chặt chẽ, nhưng ông ta dung túng học sinh khi nhục đồng môn mà không hề làm gì, cái này có khác gì Trợ Trụ vi ngược? Ông ta dung túng bao che, còn đáng giận hơn so với tự tay bắt nạt người khác! Ta tuyên bố, trục xuất Từ Lượng khỏi thư viện, vĩnh viễn không phục dụng."
Chu Thanh vừa nói xong, hiện trường chợt yên lặng như tờ, ngay sau đó liền bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Các học sinh học tập tại đây, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc đã từng bị đám người Mạnh Vũ khi nhục qua, hoặc là tận mắt nhìn thấy đồng môn hảo hữu bị đám Mạnh Vũ làm nhục.
Bọn họ đã từng phản kháng. Không thể trực tiếp phản kháng, hy vọng cùng chỗ dựa lớn nhất chính là cầu mong phu tử trợ giúp.
Nhưng phu tử thì sao..
Mạnh Phu Tử đã nói như thế nào?
Mạnh Phu Tử nói: Đây chẳng qua chỉ là đùa giỡn, sao phải làm ầm lên như vậy?
Mạnh Phu Tử nói: Một bàn tay vỗ không thành tiếng, ngươi có thể làm gì?
Mạnh Phu Tử nói: Vì cái gì mà hắn không khi dễ người khác lại chỉ khi dễ ngươi?
Mạnh Phu Tử nói: Ngươi đừng phản ứng lại hắn, ngươi là một học sinh tốt, phản ứng hắn làm cái gì!
Mạnh Phu Tử nói..
Mạnh Phu Tử nói nhiều như thế, lại chưa từng ra mặt làm chủ cho họ dù chỉ một lần!
Đám học sinh vỗ tay kịch liệt, Từ Lượng lại giống như bị sét đánh.
Trong tiếng vỗ tay như sấm nổ, ông ta thẹn quá hóa giận, chỉ vào Chu Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố tình gây sự, ngươi chỉ là một nữ tử, dựa vào cái gì mà dám khoa chân múa tay ở nơi thư viện thánh địa chứ hả! Dù đám người Mạnh Vũ không đúng, thì đệ đệ ngươi đã đánh bọn họ thành như vậy thì có đúng không?"
Chu Thanh cười lạnh một tiếng, quái gở nhìn Từ Lượng, đáp: "Dựa vào thư viện tên là Hoài Sơn thư viện, dựa vào thư viện này là do cha ta mở, mà không phải là cha của ông mở!"
Nói xong, Chu Thanh nâng cằm, khí thế lăng nhiên nhìn đám học sinh.
"Đệ đệ của ta, Chu Bình, hôm nay mặc dù đánh đám người Mạnh Vũ bò lăn bò càng trên đất, nhưng ta sẽ không chỉ trích thằng bé một câu, thậm chí ta còn khen ngợi hắn, hắn đánh hay lắm! Khi các ngươi bị khi dễ, bị lăng nhục, không ai có thể ra mặt thay các ngươi, các ngươi chỉ có thể trông cậy vào chính mình. Ngay cả bản thân mà cũng không bảo hộ được, thì các ngươi còn có thể bảo vệ được ai? Các ngươi hãy nhớ cho kỹ, chỉ có nắm đấm do các ngươi tự vung ra, mới là nắm đấm mạnh nhất để bảo vệ mình. Lấy bạo chế bạo có đúng không? Không đúng, nhưng mà khi lâm vào tuyệt lộ, lại là cách hữu hiệu nhất! Vẫn là câu nói kia, Hoài Sơn thư viện, nghiêm cấm nạn bắt nạt, phàm là có kẻ khi nhục đồng môn, một khi bị phát hiện, lập tức đuổi học!"
Nói xong, Chu Thanh cũng không đợi đám đông có phản ứng, quay đầu nhìn về phía mấy vị phụ huynh.
"Cho nên, xin mang con của các vị về nhà đi."
Mấy vị phụ huynh.. Bọn họ là đến làm chủ cho hài tử nhà mình a! Sao lại biến thành bọn hắn dẫn hài tử về nhà? Con của bọn họ khi dễ hài tử khác, con của bọn họ sai, nhưng không phải là họ đã đánh con ngay trước mặt mọi người rồi hay sao? Còn muốn như thế nào nữa!
Một vị phụ huynh trợn mắt nhìn trừng Chu Thanh, chất vấn: "Ngươi thì tính là cái gì, ngươi nói đuổi học thì liền đuổi học sao?"
"Vậy ngươi cảm thấy, ai là người có thể định đoạt?"
"Đã là Hoài Sơn thư viện, thì đương nhiên phải là Chu Hoài Sơn định đoạt, nếu hắn nói đuổi, chúng ta cũng sẽ không nói hai lời!"
Chu Thanh lập tức chỉ một học sinh, nói: "Đi mời cha ta tới đây giúp ta."
Học sinh kia hơi do dự một chút, rồi quay đầu rời đi.
Ông chủ Mạnh nhún nhường như thế, mấy vị phụ huynh khác có con bị đánh đang sững sờ lập tức run lên một cái, cũng phản ứng lại. Ba ba ba ba. Mỗi người đều tát cho con trai mình một cái bạt, sau đó vội vã chạy lại phía Chu Thanh.
"Chu cô nương bớt giận, bọn trẻ không hiểu chuyện, bày ra mấy chuyện xấu kia, trở về chúng ta nhất định sẽ dạy bảo chúng thật tốt."
Chu Thanh gật gật đầu, không nhiều lời, chỉ quay sang nói với Chu Bình: "Đứng lên đi."
"Đại tỷ, tỷ không biết bọn họ quá đáng thế nào đâu, trời đông giá rét không nói, bọn họ còn cởi quần rồi treo người ta lên cây, tỷ bảo về sau người ta làm sao nhìn người!"
Từ Lượng lập tức cười xòa nói: "Chu cô nương, hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi, chẳng qua là đám học sinh đùa giỡn, bọn họ cũng không phải thật sự muốn nhục mạ người khác đâu, mấy đứa trẻ nhỏ như vậy, có thể có ý xấu gì kia chứ, chỉ là chơi có hơi quá."
"Trước đó cũng thường xuyên chơi.. như vậy?" Chu Thanh nhìn chằm chằm Từ Lượng, chữ 'chơi' kia, được nhấn mạnh hơn mấy phần.
Sắc mặt Từ Lượng hơi cứng lại, né tránh cái nhìn của Chu Thanh, cười nói: "Bọn họ còn nhỏ a, lại là con trai, có chút ham chơi, cũng có khi nghịch ngợm mà."
"Vậy bọn họ, đã từng bị treo lên cây chưa?" Chu Thanh nhìn lướt qua Mạnh Vũ.
"Cái này.. Cái này.. Chu cô nương, dù sao bây giờ hiểu lầm đều đã đã được làm rõ ràng, có lời gì, chúng ta vào phòng lại nói, ở đây trời đông giá rét."
Nói rồi, Từ Lượng liền muốn mời mấy người ông chủ Mạnh rời khỏi đây. Mấy vị phụ huynh đương nhiên biết nghe lời phải.
Chu Thanh đứng tại chỗ không nhúc nhích. Nàng nhìn các học sinh đứng xung quanh, hỏi: "Mấy người bọn họ, đã từng bị treo lên cây chưa?"
Ánh mắt của Chu Thanh liếc đến đâu, những học sinh bị nàng nhìn lập tức cúi đầu tránh đi. Giống như, bọn họ phạm phải lỗi gì vậy.
Chu Thanh nâng giọng, hỏi lại một lần: "Kiểu đùa giỡn này, bọn họ đã từng bị treo lên chưa?"
Một đám học sinh, vẫn lặng ngắt như tờ. Lúc xem náo nhiệt, bọn họ đều hưng phấn hơn bất kì ai, nhưng lúc này bị hỏi như vậy, lại đều hèn nhát mà cụp mắt cúi đầu. Không muốn mở miệng đắc tội với người ta.
Từ Lượng đắc ý nhìn Chu Thanh, nói: "Chu cô nương mới đến, không rõ ràng chuyện ở đây là phải rồi, rất nhiều chuyện, trở về ta sẽ nói tỉ mỉ với ngươi."
Chu Thanh liền quay đầu nhìn Từ Lượng hỏi: "Những học sinh bị treo lên cây kia, ngươi an bài như thế nào?"
Từ Lượng liền nói: "Đều là đồng môn, bọn họ cũng sẽ không thật sự để bụng a."
Nói rồi, ông ta nhìn Chu Bình nói: "Hôm nay cũng vì lệnh đệ tuổi còn nhỏ nên mới bị kinh sợ như thế."
Ý tứ này, là đang muốn chỉ trích Chu Bình không đúng. Là Chu Bình không phóng khoáng, không biết nói đùa.
Chu Bình cứng cổ liền muốn cãi lại lão già họm hẹm này, lại bị Chu Thanh kìm lại.
Chu Thanh nhìn Từ Lượng, nói: "Ta mới đến, đúng là chưa quen thuộc ở đây, thư viện này, trước kia là Thanh Hòa Thư viện, trong thư viện có quy củ cũ nào, ta không xen vào. Nhưng mà, hiện tại, nó đã là Hoài Sơn thư viện, Hoài Sơn thư viện của ta là nơi đọc sách trồng người, không phải là chỗ cho người ta diễu võ dương oai, giở trò bắt nạt."
Chu Thanh vừa dứt lời, học sinh vây quanh bốn phía lập tức hướng mắt nhìn nàng. Trong đáy mắt họ tràn đầy sự khiếp đảm bất an nhưng cũng không thiếu vẻ chờ mong.
Chu Thanh nhìn về phía bọn họ, ánh mắt thẳng thắn lại kiên định.
"Ta miễn thu tiền trả công cho thầy giáo của các ngươi, là để các ngươi tới đây đọc sách sáng suốt. Là để các ngươi tới đây bày ra khát vọng nhân sinh, thực hiện hoài bão cuộc đời. Là để các ngươi khỏi phải phiền lòng lo nghĩ, chuyên tâm dùng tri thức đi thay đổi cuộc đời mình. Mà không phải để các ngươi tới đây bị người lăng nhục còn phải nén giận, càng không phải là để các ngươi tới đây để lăng nhục người khác."
Thần sắc của đám học sinh dần trở nên nghiêm nghị theo từng lời Chu Thanh nói.
"Hoài Sơn thư viện, nghiêm cấm bắt nạt học đường, không khoan nhượng với việc khi nhục đồng môn, đừng có nói với ta cái gì mà bọn nhỏ đùa giỡn hồn nhiên, không có ác ý, lời này, giữ lại mà nói với thư viện khác. Từ Lượng, thân là phó viện trưởng thư viện, thân là phu tử đức cao vọng trọng, vốn nên quản giáo phẩm hạnh học sinh nghiêm túc chặt chẽ, nhưng ông ta dung túng học sinh khi nhục đồng môn mà không hề làm gì, cái này có khác gì Trợ Trụ vi ngược? Ông ta dung túng bao che, còn đáng giận hơn so với tự tay bắt nạt người khác! Ta tuyên bố, trục xuất Từ Lượng khỏi thư viện, vĩnh viễn không phục dụng."
Chu Thanh vừa nói xong, hiện trường chợt yên lặng như tờ, ngay sau đó liền bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm. Các học sinh học tập tại đây, hoặc nhiều hoặc ít, hoặc đã từng bị đám người Mạnh Vũ khi nhục qua, hoặc là tận mắt nhìn thấy đồng môn hảo hữu bị đám Mạnh Vũ làm nhục.
Bọn họ đã từng phản kháng. Không thể trực tiếp phản kháng, hy vọng cùng chỗ dựa lớn nhất chính là cầu mong phu tử trợ giúp.
Nhưng phu tử thì sao..
Mạnh Phu Tử đã nói như thế nào?
Mạnh Phu Tử nói: Đây chẳng qua chỉ là đùa giỡn, sao phải làm ầm lên như vậy?
Mạnh Phu Tử nói: Một bàn tay vỗ không thành tiếng, ngươi có thể làm gì?
Mạnh Phu Tử nói: Vì cái gì mà hắn không khi dễ người khác lại chỉ khi dễ ngươi?
Mạnh Phu Tử nói: Ngươi đừng phản ứng lại hắn, ngươi là một học sinh tốt, phản ứng hắn làm cái gì!
Mạnh Phu Tử nói..
Mạnh Phu Tử nói nhiều như thế, lại chưa từng ra mặt làm chủ cho họ dù chỉ một lần!
Đám học sinh vỗ tay kịch liệt, Từ Lượng lại giống như bị sét đánh.
Trong tiếng vỗ tay như sấm nổ, ông ta thẹn quá hóa giận, chỉ vào Chu Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố tình gây sự, ngươi chỉ là một nữ tử, dựa vào cái gì mà dám khoa chân múa tay ở nơi thư viện thánh địa chứ hả! Dù đám người Mạnh Vũ không đúng, thì đệ đệ ngươi đã đánh bọn họ thành như vậy thì có đúng không?"
Chu Thanh cười lạnh một tiếng, quái gở nhìn Từ Lượng, đáp: "Dựa vào thư viện tên là Hoài Sơn thư viện, dựa vào thư viện này là do cha ta mở, mà không phải là cha của ông mở!"
Nói xong, Chu Thanh nâng cằm, khí thế lăng nhiên nhìn đám học sinh.
"Đệ đệ của ta, Chu Bình, hôm nay mặc dù đánh đám người Mạnh Vũ bò lăn bò càng trên đất, nhưng ta sẽ không chỉ trích thằng bé một câu, thậm chí ta còn khen ngợi hắn, hắn đánh hay lắm! Khi các ngươi bị khi dễ, bị lăng nhục, không ai có thể ra mặt thay các ngươi, các ngươi chỉ có thể trông cậy vào chính mình. Ngay cả bản thân mà cũng không bảo hộ được, thì các ngươi còn có thể bảo vệ được ai? Các ngươi hãy nhớ cho kỹ, chỉ có nắm đấm do các ngươi tự vung ra, mới là nắm đấm mạnh nhất để bảo vệ mình. Lấy bạo chế bạo có đúng không? Không đúng, nhưng mà khi lâm vào tuyệt lộ, lại là cách hữu hiệu nhất! Vẫn là câu nói kia, Hoài Sơn thư viện, nghiêm cấm nạn bắt nạt, phàm là có kẻ khi nhục đồng môn, một khi bị phát hiện, lập tức đuổi học!"
Nói xong, Chu Thanh cũng không đợi đám đông có phản ứng, quay đầu nhìn về phía mấy vị phụ huynh.
"Cho nên, xin mang con của các vị về nhà đi."
Mấy vị phụ huynh.. Bọn họ là đến làm chủ cho hài tử nhà mình a! Sao lại biến thành bọn hắn dẫn hài tử về nhà? Con của bọn họ khi dễ hài tử khác, con của bọn họ sai, nhưng không phải là họ đã đánh con ngay trước mặt mọi người rồi hay sao? Còn muốn như thế nào nữa!
Một vị phụ huynh trợn mắt nhìn trừng Chu Thanh, chất vấn: "Ngươi thì tính là cái gì, ngươi nói đuổi học thì liền đuổi học sao?"
"Vậy ngươi cảm thấy, ai là người có thể định đoạt?"
"Đã là Hoài Sơn thư viện, thì đương nhiên phải là Chu Hoài Sơn định đoạt, nếu hắn nói đuổi, chúng ta cũng sẽ không nói hai lời!"
Chu Thanh lập tức chỉ một học sinh, nói: "Đi mời cha ta tới đây giúp ta."
Học sinh kia hơi do dự một chút, rồi quay đầu rời đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.