Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 347: Rửa tay
Quả Táo Tiểu Thư
20/02/2024
Thái hậu ngắt lời hoàng hậu cùng mẫu phi của nhị hoàng tử đang 'thăm hỏi lẫn nhau'.
"Được rồi, hai ngươi không sợ làm trò cười cho người khác sao, con trai cũng đều đã đến tuổi lập tức lập gia đình cả rồi, vậy mà vẫn còn không thận trọng như thế, còn không bằng một cô nương mười mấy tuổi như Chu Thanh."
Mẫu phi của Nhị hoàng tử cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hậm hực ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục ân cần thăm hỏi hoàng hậu. Ngược lại là hoàng hậu, bị thái hậu nhắc nhở, liền có chút thẹn quá hóa giận. Vừa rồi, bà ta đã bị Chu Thanh coi như vũ khí mà sử dụng? Lập tức, ánh mắt nhìn Chu Thanh càng trở nên hung ác nham hiểm.
Thạch Nguyệt Hinh..
Minh Hòa..
Ai cũng không phải là kẻ ngu, hai người nhìn thần sắc chợt lóe lên của hoàng hậu, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thạch Nguyệt Hinh: Hình như, có lòng tốt lại làm thành chuyện xấu rồi.
Minh Hòa: Tự tin một chút, bỏ đi, bỏ đi!
Chu Thanh.. Ai! Thật không dễ sống mà!
"Chu Thanh.."
Ngay lúc thái hậu muốn mở miệng, Chu Thanh chợt nghiêng người ngã vật xuống đất, toàn thân bắt đầu run rẩy. So với lần Chu Hoài Sơn co giật ở cửa cung ngày đó còn khủng bố hơn. Vừa co giật, nàng còn trợn trắng mắt, sùi cả bọt mép.
Thẩm Tâm cùng Thạch Nguyệt Hinh cơ hồ là đồng thời đứng bật khỏi chỗ ngồi, lao thẳng tới bên cạnh Chu Thanh.
"Tẩu tẩu!"
"Chu Thanh!"
Theo sát là Nghiễm Bình Bá phu nhân cùng Minh Hòa cũng đứng dậy.
Ở trên vị trí chủ vị, sau một chớp mắt chấn kinh, sắc mặt thái hậu liền triệt để trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì!"
Nghiễm Bình Bá Phu nhân lập tức nói: "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, Chu Thanh cùng cha nàng đều có tật xấu này, chính là tâm tình quá kích động, liền sẽ bị co giật, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, nàng có thể là quá mức cao hứng."
Thái hậu.. Tâm tình vui vẻ quá mức sao? Ta mà tin ngươi thì mới là gặp quỷ đấy!
"Truyền thái y!" Thái hậu cắn răng, phân phó.
Chu Thanh lên cơn co giật đã triệt để làm rối loạn tất cả an bài trước đó, bà ta không khỏi tức giận liếc mắt nhìn hoàng hậu. Nếu không phải là vừa rồi hoàng hậu cùng mẫu phu của nhị hoàng tử mải đấu võ mồm, thì đã không làm tốn thời gian của bà ta rồi.
Trong lòng Hoàng hậu cực kì biệt khuất, lại cảm thấy sỉ nhục vì bị Chu Thanh chơi đùa, liền tức giận trừng mẫu phi của nhị hoàng tử một cái.
Da đầu mẫu phi của Nhị hoàng tử lập tức căng lên, tới đây, tiếp tục đi!
Hoàng hậu.. Bà ta dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu mà liếc mẫu phi của nhị hoàng tử, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Hành động này khiến cho đối phương đắc ý nở nụ cười, sợ rồi sao!
Thái y tới rất nhanh, Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm một trái một phải che chở Chu Thanh, không để cho người bên ngoài tới gần. Đợi đến khi thái y tới, Thạch Nguyệt Hinh mới khẽ nghiêng người tránh ra một góc.
Thái y là người mà Thái Hậu nương nương thường dùng, trong lòng Thạch Nguyệt Hinh có chút đề phòng ông ta. Vì vậy nàng liền nhìn chằm chằm không chớp mắt từng động tác của thái y. Tranh thủ một chút chỗ trống, Chu Thanh nhẹ nhàng ngắt tay Thạch Nguyệt Hinh một chút. Thạch Nguyệt Hinh lập tức giống như bị sấm sét bổ trúng, lưng khẽ cứng đờ, giật mình cả kinh, sau đó giống như tâm linh tương thông mà hiểu ra gì đó.
"Ngài rửa tay chưa?"
Ngay lúc thái y muốn đưa tay lật mí mắt của Chu Thanh lên, Thạch Nguyệt Hinh ôm thái độ thử một lần mà hỏi. Hỏi xong, lại cảm thấy ngón tay của Chu Thanh nhẹ nhàng chọc một cái vào lòng bàn tay mình. Đã đoán đúng!
Thạch Nguyệt Hinh cố gắng kiềm chế để mình không bật cười, đặc biệt chăm chú nhìn thái y: "Trước khi tới đây, ngài đã rửa tay chưa? Ta sợ là ngài mới vừa từ nhà xí đi ra."
Mí mắt Thái y hung hăng run lên, kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nguyệt Hinh. Một bộ hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Hả? Ngươi nói cái gì?
Thẩm Tâm cũng lên tiếng: "Đúng thế! Nếu ngài vừa mới đi nhà xí, bây giờ lại dùng tay lật mí mắt tẩu tẩu của ta ra, thì hình như là không tốt lắm."
Chu Thanh lại càng ra sức co giật mạnh hơn. Thái y cứng ngắc quay đầu nhìn về Thẩm Tâm.
Tiếp đó Nghiễm Bình Bá phu nhân lại tỏ vẻ chấn kinh, hỏi: "Không phải là, chưa rửa tay thật đấy chứ?"
Minh Hòa căm ghét 'ai da' một tiếng.
Đám người tại hiện trường..
Thái hậu cùng hoàng hậu lập tức đen mặt.
Hoàng hậu tức giận nói: "Minh Hòa? Ngươi hồ nháo cái gì đấy? Phu nhân thống lĩnh ảnh vệ đã trở thành bộ dạng gì rồi mà ngươi còn làm loạn, tránh ra, mau để cho thái y nhìn một chút? Nếu để trễ nải, ngươi lấy gì để giải thích với Thẩm Lệ hả!"
Minh Hòa lườm thái y một cái, nghiêm túc nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, nếu hắn đi nhà xí mà chưa rửa tay thì thật sự rất đáng ghét, vạn nhất vừa mới đi tiểu.."
"Ngậm miệng!" Dưới con giận dữ, Hoàng hậu liền đứng bật dậy.
Đường đường là đích công chúa, nói ra mấy lời đi tiểu trước mặt mọi người như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Nếu bà ta không ngăn cản, e rằng Minh Hòa còn có thể nói thẳng ra: Đi tiểu vào tay cũng nên!
Thái y đứng ở một bên, trên mặt vô cùng lúng túng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám khách nữ, ông ta giật giật cuống họng, nói: "Thần.. Thần chưa rửa tay."
Oanh! Tiếng cười lập tức truyền ra từ trong đám khách nhân.
Đang nháo thì một tiểu nội thị chạy tới, gân họng hồi bẩm: "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, giờ lành đã đến, bệ hạ đã qua."
Những năm qua, đều là hoàng thượng tự mình đến mời Thái Hậu, lại bồi tiếp thái hậu cùng đi. Năm nay mâu thuẫn giữa hai người tăng cao, hoàng thượng có thể tới tham gia đã là cho bà ta mặt mũi. Thái hậu không có yêu cầu xa vời rằng hoàng thượng còn có thể tới mời mình.
Nhưng kế hoạch ban đầu vốn là, an bài mọi chuyện trong ngự hoa viên xong xuôi, đợi đến lúc đi đến đại điện dự yến hội, liền có thể dùng Chu Thanh làm con tin để uy hiếp Chu Hoài Sơn. Nào ngờ toàn bộ đều bị làm trễ nải!
Theo tiếng bẩm báo của tiểu nội thị, động tác co giật của Chu Thanh dần ngừng lại, nàng nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Thạch Nguyệt Hinh một cái.
Thạch Nguyệt Hinh chỉ cảm thấy giống như có sợi lông vũ phất qua, cố nín cười, một mặt ân cần hỏi: "Chu Thanh ngươi sao rồi?"
Trên phương diện diễn hí kịch, Chu Thanh vô cùng ra sức biểu diễn. Nàng đưa tay nâng trán, gắt gao cắn môi, lã chã chực khóc, hỏi: "Vừa rồi ta lại bị co giật sao?"
Thạch Nguyệt Hinh gật đầu.
Thẩm Tâm khóc lóc nói: "Tẩu tẩu, làm ta sợ muốn chết, mấy ngày nay tẩu đã bị co giật nhiều lần rồi."
Thạch Nguyệt Hinh kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tâm, hỏi: "Nhiều lần?"
Thẩm Tâm bi thống gật đầu, đáp: "Hôm qua, hôm trước, ba hôm trước, mỗi ngày đều bị một lần."
Chu Thanh vịn lấy Thẩm Tâm, xoay người ngồi lên, dập đầu về phía thái hậu: "Làm Thái Hậu nương nương bị sợ hãi rồi."
Thái hậu chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ tràn đầy lừa giận, trầm mặt hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Chu Thanh hổ thẹn đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, hẳn là không sao, chỉ là lúc phát tác có chút dọa người, phát tác xong thì lại không sao."
Thái hậu lườm thái y một cái, ra hiệu cho thái y bắt mạch cho Chu Thanh. Đáng tiếc thái y vẫn còn đang hồi tỉnh lại sau cơn lúng túng về việc chưa rửa tay sau khi đi tiểu, vì vậy liền không nhận được tín hiệu này của thái hậu. Mà thái hậu lại không tiện nói thẳng.
Chỉ có thể cắn răng nói: "Bên yến hội đã sắp bắt đầu, thân thể ngươi không sao chứ?"
Chu Thanh muốn nói là không khỏe, như vậy thì có thể trở về.
Lại nghe Thái hậu nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi nói, ngươi cao hứng quá độ liền dễ bị co giật, ai gia thực sự là xúc động, không ngờ thọ yến của ai gia lại có thể khiến ngươi vui vẻ tới mức này, lát nữa tới yến hội, ai gia sẽ tự mình nhìn thọ lễ của ngươi."
Tất nhiên ở ngự hoa viên không thể làm chuyện này. Vậy thì chuyển dời đến đại điện, làm ngay trước hoàng thượng đi! Nói không chừng, lại thu được món hời lớn ấy chứ!
Thái hậu thâm trầm liếc Chu Thanh, được hoàng hậu đỡ dậy rời đi.
Hai người vừa đi, một đám khách nữ cũng đuổi theo, Thạch Nguyệt Hinh liền đè thấp giọng, nhìn Chu Thanh nói: "Vừa rồi thực sự là dọa ta sợ muốn chết."
Chu Thanh cười nhìn nàng: "Cám ơn ngươi."
Thạch Nguyệt Hinh ngượng ngùng cúi đầu, đáp: "Không cần cám ơn, nếu không phải là ta và Minh Hòa.."
"Ta biết, các ngươi là không đành lòng nhìn ta quỳ, ta đều biết."
Minh Hòa vỗ vai Thạch Nguyệt Hinh hô: "Đi thôi, sắp trễ rồi đấy!"
"Được rồi, hai ngươi không sợ làm trò cười cho người khác sao, con trai cũng đều đã đến tuổi lập tức lập gia đình cả rồi, vậy mà vẫn còn không thận trọng như thế, còn không bằng một cô nương mười mấy tuổi như Chu Thanh."
Mẫu phi của Nhị hoàng tử cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ hậm hực ngậm miệng, nhưng trong lòng vẫn tiếp tục ân cần thăm hỏi hoàng hậu. Ngược lại là hoàng hậu, bị thái hậu nhắc nhở, liền có chút thẹn quá hóa giận. Vừa rồi, bà ta đã bị Chu Thanh coi như vũ khí mà sử dụng? Lập tức, ánh mắt nhìn Chu Thanh càng trở nên hung ác nham hiểm.
Thạch Nguyệt Hinh..
Minh Hòa..
Ai cũng không phải là kẻ ngu, hai người nhìn thần sắc chợt lóe lên của hoàng hậu, không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
Thạch Nguyệt Hinh: Hình như, có lòng tốt lại làm thành chuyện xấu rồi.
Minh Hòa: Tự tin một chút, bỏ đi, bỏ đi!
Chu Thanh.. Ai! Thật không dễ sống mà!
"Chu Thanh.."
Ngay lúc thái hậu muốn mở miệng, Chu Thanh chợt nghiêng người ngã vật xuống đất, toàn thân bắt đầu run rẩy. So với lần Chu Hoài Sơn co giật ở cửa cung ngày đó còn khủng bố hơn. Vừa co giật, nàng còn trợn trắng mắt, sùi cả bọt mép.
Thẩm Tâm cùng Thạch Nguyệt Hinh cơ hồ là đồng thời đứng bật khỏi chỗ ngồi, lao thẳng tới bên cạnh Chu Thanh.
"Tẩu tẩu!"
"Chu Thanh!"
Theo sát là Nghiễm Bình Bá phu nhân cùng Minh Hòa cũng đứng dậy.
Ở trên vị trí chủ vị, sau một chớp mắt chấn kinh, sắc mặt thái hậu liền triệt để trầm xuống.
"Đã xảy ra chuyện gì!"
Nghiễm Bình Bá Phu nhân lập tức nói: "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, Chu Thanh cùng cha nàng đều có tật xấu này, chính là tâm tình quá kích động, liền sẽ bị co giật, hôm nay là ngày đại thọ của ngài, nàng có thể là quá mức cao hứng."
Thái hậu.. Tâm tình vui vẻ quá mức sao? Ta mà tin ngươi thì mới là gặp quỷ đấy!
"Truyền thái y!" Thái hậu cắn răng, phân phó.
Chu Thanh lên cơn co giật đã triệt để làm rối loạn tất cả an bài trước đó, bà ta không khỏi tức giận liếc mắt nhìn hoàng hậu. Nếu không phải là vừa rồi hoàng hậu cùng mẫu phu của nhị hoàng tử mải đấu võ mồm, thì đã không làm tốn thời gian của bà ta rồi.
Trong lòng Hoàng hậu cực kì biệt khuất, lại cảm thấy sỉ nhục vì bị Chu Thanh chơi đùa, liền tức giận trừng mẫu phi của nhị hoàng tử một cái.
Da đầu mẫu phi của Nhị hoàng tử lập tức căng lên, tới đây, tiếp tục đi!
Hoàng hậu.. Bà ta dùng ánh mắt như nhìn một kẻ ngu mà liếc mẫu phi của nhị hoàng tử, sau đó liền thu hồi ánh mắt.
Hành động này khiến cho đối phương đắc ý nở nụ cười, sợ rồi sao!
Thái y tới rất nhanh, Thạch Nguyệt Hinh cùng Thẩm Tâm một trái một phải che chở Chu Thanh, không để cho người bên ngoài tới gần. Đợi đến khi thái y tới, Thạch Nguyệt Hinh mới khẽ nghiêng người tránh ra một góc.
Thái y là người mà Thái Hậu nương nương thường dùng, trong lòng Thạch Nguyệt Hinh có chút đề phòng ông ta. Vì vậy nàng liền nhìn chằm chằm không chớp mắt từng động tác của thái y. Tranh thủ một chút chỗ trống, Chu Thanh nhẹ nhàng ngắt tay Thạch Nguyệt Hinh một chút. Thạch Nguyệt Hinh lập tức giống như bị sấm sét bổ trúng, lưng khẽ cứng đờ, giật mình cả kinh, sau đó giống như tâm linh tương thông mà hiểu ra gì đó.
"Ngài rửa tay chưa?"
Ngay lúc thái y muốn đưa tay lật mí mắt của Chu Thanh lên, Thạch Nguyệt Hinh ôm thái độ thử một lần mà hỏi. Hỏi xong, lại cảm thấy ngón tay của Chu Thanh nhẹ nhàng chọc một cái vào lòng bàn tay mình. Đã đoán đúng!
Thạch Nguyệt Hinh cố gắng kiềm chế để mình không bật cười, đặc biệt chăm chú nhìn thái y: "Trước khi tới đây, ngài đã rửa tay chưa? Ta sợ là ngài mới vừa từ nhà xí đi ra."
Mí mắt Thái y hung hăng run lên, kinh ngạc nhìn về phía Thạch Nguyệt Hinh. Một bộ hoàn toàn chưa kịp phản ứng. Hả? Ngươi nói cái gì?
Thẩm Tâm cũng lên tiếng: "Đúng thế! Nếu ngài vừa mới đi nhà xí, bây giờ lại dùng tay lật mí mắt tẩu tẩu của ta ra, thì hình như là không tốt lắm."
Chu Thanh lại càng ra sức co giật mạnh hơn. Thái y cứng ngắc quay đầu nhìn về Thẩm Tâm.
Tiếp đó Nghiễm Bình Bá phu nhân lại tỏ vẻ chấn kinh, hỏi: "Không phải là, chưa rửa tay thật đấy chứ?"
Minh Hòa căm ghét 'ai da' một tiếng.
Đám người tại hiện trường..
Thái hậu cùng hoàng hậu lập tức đen mặt.
Hoàng hậu tức giận nói: "Minh Hòa? Ngươi hồ nháo cái gì đấy? Phu nhân thống lĩnh ảnh vệ đã trở thành bộ dạng gì rồi mà ngươi còn làm loạn, tránh ra, mau để cho thái y nhìn một chút? Nếu để trễ nải, ngươi lấy gì để giải thích với Thẩm Lệ hả!"
Minh Hòa lườm thái y một cái, nghiêm túc nói với hoàng hậu: "Mẫu hậu, nếu hắn đi nhà xí mà chưa rửa tay thì thật sự rất đáng ghét, vạn nhất vừa mới đi tiểu.."
"Ngậm miệng!" Dưới con giận dữ, Hoàng hậu liền đứng bật dậy.
Đường đường là đích công chúa, nói ra mấy lời đi tiểu trước mặt mọi người như vậy, ngươi còn biết xấu hổ hay không! Nếu bà ta không ngăn cản, e rằng Minh Hòa còn có thể nói thẳng ra: Đi tiểu vào tay cũng nên!
Thái y đứng ở một bên, trên mặt vô cùng lúng túng, dưới cái nhìn chăm chú của một đám khách nữ, ông ta giật giật cuống họng, nói: "Thần.. Thần chưa rửa tay."
Oanh! Tiếng cười lập tức truyền ra từ trong đám khách nhân.
Đang nháo thì một tiểu nội thị chạy tới, gân họng hồi bẩm: "Khởi bẩm Thái Hậu nương nương, giờ lành đã đến, bệ hạ đã qua."
Những năm qua, đều là hoàng thượng tự mình đến mời Thái Hậu, lại bồi tiếp thái hậu cùng đi. Năm nay mâu thuẫn giữa hai người tăng cao, hoàng thượng có thể tới tham gia đã là cho bà ta mặt mũi. Thái hậu không có yêu cầu xa vời rằng hoàng thượng còn có thể tới mời mình.
Nhưng kế hoạch ban đầu vốn là, an bài mọi chuyện trong ngự hoa viên xong xuôi, đợi đến lúc đi đến đại điện dự yến hội, liền có thể dùng Chu Thanh làm con tin để uy hiếp Chu Hoài Sơn. Nào ngờ toàn bộ đều bị làm trễ nải!
Theo tiếng bẩm báo của tiểu nội thị, động tác co giật của Chu Thanh dần ngừng lại, nàng nhẹ nhàng cọ cọ vào lòng bàn tay Thạch Nguyệt Hinh một cái.
Thạch Nguyệt Hinh chỉ cảm thấy giống như có sợi lông vũ phất qua, cố nín cười, một mặt ân cần hỏi: "Chu Thanh ngươi sao rồi?"
Trên phương diện diễn hí kịch, Chu Thanh vô cùng ra sức biểu diễn. Nàng đưa tay nâng trán, gắt gao cắn môi, lã chã chực khóc, hỏi: "Vừa rồi ta lại bị co giật sao?"
Thạch Nguyệt Hinh gật đầu.
Thẩm Tâm khóc lóc nói: "Tẩu tẩu, làm ta sợ muốn chết, mấy ngày nay tẩu đã bị co giật nhiều lần rồi."
Thạch Nguyệt Hinh kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Tâm, hỏi: "Nhiều lần?"
Thẩm Tâm bi thống gật đầu, đáp: "Hôm qua, hôm trước, ba hôm trước, mỗi ngày đều bị một lần."
Chu Thanh vịn lấy Thẩm Tâm, xoay người ngồi lên, dập đầu về phía thái hậu: "Làm Thái Hậu nương nương bị sợ hãi rồi."
Thái hậu chỉ cảm thấy ngũ tạng lục phủ tràn đầy lừa giận, trầm mặt hỏi: "Ngươi không sao chứ?"
Chu Thanh hổ thẹn đáp: "Hồi bẩm Thái Hậu nương nương, hẳn là không sao, chỉ là lúc phát tác có chút dọa người, phát tác xong thì lại không sao."
Thái hậu lườm thái y một cái, ra hiệu cho thái y bắt mạch cho Chu Thanh. Đáng tiếc thái y vẫn còn đang hồi tỉnh lại sau cơn lúng túng về việc chưa rửa tay sau khi đi tiểu, vì vậy liền không nhận được tín hiệu này của thái hậu. Mà thái hậu lại không tiện nói thẳng.
Chỉ có thể cắn răng nói: "Bên yến hội đã sắp bắt đầu, thân thể ngươi không sao chứ?"
Chu Thanh muốn nói là không khỏe, như vậy thì có thể trở về.
Lại nghe Thái hậu nói: "Vừa rồi mẫu thân ngươi nói, ngươi cao hứng quá độ liền dễ bị co giật, ai gia thực sự là xúc động, không ngờ thọ yến của ai gia lại có thể khiến ngươi vui vẻ tới mức này, lát nữa tới yến hội, ai gia sẽ tự mình nhìn thọ lễ của ngươi."
Tất nhiên ở ngự hoa viên không thể làm chuyện này. Vậy thì chuyển dời đến đại điện, làm ngay trước hoàng thượng đi! Nói không chừng, lại thu được món hời lớn ấy chứ!
Thái hậu thâm trầm liếc Chu Thanh, được hoàng hậu đỡ dậy rời đi.
Hai người vừa đi, một đám khách nữ cũng đuổi theo, Thạch Nguyệt Hinh liền đè thấp giọng, nhìn Chu Thanh nói: "Vừa rồi thực sự là dọa ta sợ muốn chết."
Chu Thanh cười nhìn nàng: "Cám ơn ngươi."
Thạch Nguyệt Hinh ngượng ngùng cúi đầu, đáp: "Không cần cám ơn, nếu không phải là ta và Minh Hòa.."
"Ta biết, các ngươi là không đành lòng nhìn ta quỳ, ta đều biết."
Minh Hòa vỗ vai Thạch Nguyệt Hinh hô: "Đi thôi, sắp trễ rồi đấy!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.