Phụ Thân, Hôm Nay Người Đọc Sách Chưa
Chương 181: Yêu thích
Quả Táo Tiểu Thư
24/08/2023
Chu Thanh nhón chân, hôn lên má Thẩm Lệ một cái.
"Ta biết mà, hai ta luôn cùng chung chí hướng!"
Thẩm Lệ ôm Chu Thanh, cười ôn nhu, đáp: "Nàng là phúc tinh của ta."
Nếu không nhờ Chu Thanh, hắn đã mất dấu chiến ưng, cũng đánh mất đi tiên cơ.
Chiến ưng nằm một bên.. Cẩu nam nữ!
Lửa lớn ước chừng cháy suốt hai canh giờ, các ảnh vệ chờ đến khi chắc chắn đám người trong viện chết hẳn, mới bắt đầu giội tuyết dập lửa.
Hiệu suất làm việc của ảnh vệ rất cao, họ xúc tuyết lên mảnh lưới lớn, tiếp đó 4 người một tổ, đồng loạt hất tuyết dập lửa. Đống tuyết lớn trực tiếp rơi lên ngọn lửa đang thiêu đốt. Một lát sau, đại hỏa liền bị dập tắt. Đợi cho nhiệt độ đã giảm xuống, nhóm ảnh vệ mới lao thẳng qua bức tường đổ vào trong.
Lửa cháy quá mạnh, cơ hồ hết thảy mọi thứ đã bị đốt thành tro. Ngoại trừ những thứ làm bằng kim loại. Chỗ đao thương kiếm kích bị giấu ở nơi này, trong mắt ảnh vệ tất nhiên chỉ là đám đồng nát sắt vụn. Từng đống bạc trắng như tuyết, bị các ảnh vệ dùng lưới lớn vận chuyển đến trước mặt Thẩm Lệ.
Nhìn một đống lại một thỏi bạc chất chồng trên mặt đất, Chu Thanh trợn mắt há mồm.
"Ông trời ơi! Chỗ này có bao nhiêu tiền vậy!"
Trung Thúc đứng ở một bên, chẳng biết móc ở đâu ra một cái bàn tính lớn chừng bàn tay.
Lốp bốp tính toán một hồi, cực kì nghiêm túc nói: "Tính sơ bộ, chắc khoảng 20 vạn lượng."
Chu Thanh.. Hai mắt trợn lên giống chuông đồng.
Quay đầu nhìn về phía Trung Thúc, hỏi lại: "20 vạn lượng?"
Trung Thúc gật đầu, thu hồi cái bàn tính nhỏ, đáp: "Trọng lượng của những thỏi bạc này còn rất nặng, nếu như đổi thành ngân phiếu, hẳn là có thể giá trị gấp đôi."
Chu Thanh.. Lỗ tai dựng thẳng giống sợi anten! Đột nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn về phía đống bạc trắng chồng chất trên đất! Nhiều như vậy!
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, khoanh tay đứng ở một bên, không nhin được mà bật cười.
"Vì nàng có công dẫn đường, phân cho nàng 5 vạn lượng."
Chu Thanh lập tức nhìn Thẩm Lệ hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Lệ đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hắn gặp Chu Thanh, cười gật đầu: "Là thật."
"Được!" Chu Thanh hào khí ngất trời, lập tức đáp ứng.
Đáp ứng xong, lại nói: "Nhưng nếu cho ta 5 vạn lượng, thiếu đi số tiền lớn như vậy, huynh phải giải thích thế nào với hoàng thượng?"
Thẩm Lệ liền nói: "Không cần giải thích."
Trung Thúc liền lên tiếng: "Trong những tình huống như thế này, bình thường đều là mọi người chia nhau."
Các ảnh vệ..
Đúng thế, đúng thế.
Chu Thanh dùng ánh mắt như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, đánh giá Thẩm Lệ từ đầu đến chân, tiếp đó lại đưa tay vỗ vai hắn một cái.
"Ta thích!"
Các ảnh vệ.. Chẳng lẽ lúc chúng ta đi phóng hỏa giết người, các ngươi còn chưa dính nhau xong sao! Nhất định bắt chúng ta phải che mặt một lần nữa mới chịu à?
Thẩm Lệ quét mắt về phía nhóm ảnh vệ.
Không được?
Chúng ảnh vệ.. Thức ăn cho chó ăn ngon thật đấy!
20 vạn lượng bạc trắng, cứ như vậy liền bị phân chia sạch sẽ.
Chu Thanh độc chiếm 5 vạn lượng, số còn lại, các ảnh vệ đi theo Thẩm Lệ bán mạng hễ ai nhìn thấy liền có phần.
Chia bạc hoàn tất, Thẩm Lệ phân phó ảnh vệ thu đội, mang theo ngân lượng rời đi, hắn cùng Chu Thanh ngồi trên xe ngựa, Lý Nhất lái xe, đi về huyện Thanh Hà. Chu Thanh mang theo cả con chim ưng cùng lên xe. Vốn toa xe cũng không lớn, bởi vì có thêm con chim khổng lồ, mà thành ra chen chúc chật chội cùng.. ám muội a!
"Nàng dẫn nó theo làm gì?" Thẩm Lệ xoa mi tâm, vạn phần không hiểu.
Mang một con quái vật khổng lồ như vậy về, chẳng lẽ là muốn nuôi nó sao? Không nói đến con chiến ưng này là súc sinh Trấn Quốc Công nuôi dưỡng nhiều năm, chỉ cần nó vừa xuất hiện ở trước mắt người đời, tin tức sẽ khó tránh khỏi truyền đến kinh đô, truyền đến phủ Trấn Quốc Công. Đến lúc đó, không phải sẽ rước họa vào thân ư!
"Nếu nàng muốn nuôi sủng vật, ta sẽ tìm cho nàng một con khác."
Chu Thanh vỗ vỗ đầu con chim, nói: "Không phải là ta cảm thấy dùng nó đổi bạc có chút lãng phí sao! Cũng nên tận dụng hết giá trị của nó chứ."
"Tận dụng như thế nào?"
Dứt lời, cơ mặt Thẩm Lệ khẽ giật một cái, cảnh giác nhìn Chu Thanh, hỏi: "Không phải là nàng muốn nấu nó lên ăn đấy chứ?"
Chu Thanh lập tức liếc trắng mắt.
"Huynh nói cái gì đó, ta là loại người tàn nhẫn thế sao? Lại nói, thời đại này có thể tùy tiện ăn động vật hoang dã không!"
Hơi ngừng lời, Chu Thanh vuốt vuốt lông vũ trên thân chiến ưng, nói tiếp: "Huynh đã từng nghe nói qua xương chim ưng có dược hiệu cực mạnh chưa?"
Chiến ưng.. Độc phụ!
Xe ngựa lộc cộc chở hai người đùa giỡn cả dọc đường, thẳng đến huyện Thanh Hà.
Huyện Thanh Hà, nhà Thẩm Lệ. Chu Hoài Sơn đứng ở trên trụ đá trước cổng, thò cổ nhìn ra xa.
"Sơn ca, không có chuyện gì đâu, đồ đệ của huynh đã đi tìm, nhất định là có thể tìm được." Triệu Đại Thành áy náy đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn, yếu ớt an ủi.
Trong cơn bão tuyết, hắn thân là trưởng bối, thế mà lại làm lạc mất Đại điệt nữ! Đây thật là..
Trong lòng Triệu Đại Thành khó chịu, hận rằng người bị lạc khi ấy không phải là mình!
Ông chủ Mạnh cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu phụ họa. Hắn có một loại cảm giác, nếu như Chu Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, Chu Hoài Sơn cùng Triệu Đại Thành có thể giết chết hắn.
"Chu cô nương người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, Chu huynh yên tâm."
Chu Hoài Sơn quay sang nói với ông chủ Mạnh: "Yên tâm cái rắm! Nếu con của ngươi bị mất tích trong bão tuyết, ngươi có thể yên tâm không?"
Ông chủ Mạnh lập tức câm nín không dám nói lời nào.
Bọn họ đều được tiểu hỏa kế của Bút Mặc Trai đưa trở về, không có tư cách mở miệng, chỉ có thể yên lặng thành kính cầu nguyện cho Chu Thanh bình an.
Đang nói chuyện, đã thấy Chu Hoài Lâm vội vàng đánh xe, từ cửa ngõ đi vào. Gió tuyết dừng lại, Chu Hoài Lâm liền mang theo Chu Bình cùng Lý Nhị đi tìm Chu Thanh. Hiện tại bọn họ đã trở về, nhưng Chu Thanh đâu.. Trong lòng Chu Hoài Sơn chợt căng thẳng, kinh hoảng đến mức thở không ra hơi.
Chu Bình vốn đang ngồi bên phụ lái, xe vừa vào ngõ nhỏ, thằng nhóc đã lập tức nhảy xuống chạy về phía bên này.
"Nhị bá, tìm được Đại tỷ của ta rồi! Nhị bá, đã tìm được đại tỷ a!"
Theo tiếng kêu của Chu Bình, Chu Hoài Sơn liền kích động nhấc chân chạy về phía xe ngựa. Nhưng mà.. Hắn đã quên mình đang đứng trên trụ đá. Vừa bước ra một bước, lập tức.. Á!
Rầm một tiếng ngã cắm mặt xuống đất, tư thái kia thật sự là..
Biến cố này dọa cho Triệu Đại Thành đã chạy lên trước vài bước vội vàng quay người lại nhìn.
"Sơn ca!"
"Chu huynh!"
Chu Hoài Sơn từ trong đống tuyết ngẩng đầu lên, phun ra cả đống tuyết trong miệng. Hắn lờ mờ trông thấy phía sau xe ngựa của Chu Hoài Lâm còn có một chiếc xe khác đi theo.
"Khuê nữ của ta đã trở về!"
"Sơn ca, huynh thế nào rồi?"
Triệu Đại Thành cùng ông chủ Mạnh một trái một phải nhấc Chu Hoài Sơn từ trong đống tuyết lên.
Lúc Chu Hoài Sơn ngã xuống chân đã bị bong gân, trong lúc nhất thời không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào người Triệu Đại Thành. Nhưng trong lòng hắn rất lo lắng cho Chu Thanh, dù đau đớn, nhưng hắn vẫn quật cường muốn đi về phía xe ngựa.
Lúc này, Chu Bình đã chạy đến trước mặt. Chu Bình liếc mắt nhìn ông chủ Mạnh cùng Triệu Đại Thành một cái, tiếp đó đứng vào bên cạnh Triệu Đại Thành.
"Triệu thúc, Mạnh thúc, Đại tỷ của ta đã bình an trở về, hai người cũng mau trở về đi, một nhà chúng ta muốn đoàn tụ một chút."
Nói xong, Chu Bình nhe răng nở nụ cười. Còn nháy mắt ra hiệu với Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lập tức ngầm hiểu, thở dài một hơi, nói: "Ông trời phù hộ cho con ta! Khuê nữ của ta đã bình an trở về, để các ngươi lo lắng rồi, mau trở về đi thôi, đều bị kinh sợ một hồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
"Ta biết mà, hai ta luôn cùng chung chí hướng!"
Thẩm Lệ ôm Chu Thanh, cười ôn nhu, đáp: "Nàng là phúc tinh của ta."
Nếu không nhờ Chu Thanh, hắn đã mất dấu chiến ưng, cũng đánh mất đi tiên cơ.
Chiến ưng nằm một bên.. Cẩu nam nữ!
Lửa lớn ước chừng cháy suốt hai canh giờ, các ảnh vệ chờ đến khi chắc chắn đám người trong viện chết hẳn, mới bắt đầu giội tuyết dập lửa.
Hiệu suất làm việc của ảnh vệ rất cao, họ xúc tuyết lên mảnh lưới lớn, tiếp đó 4 người một tổ, đồng loạt hất tuyết dập lửa. Đống tuyết lớn trực tiếp rơi lên ngọn lửa đang thiêu đốt. Một lát sau, đại hỏa liền bị dập tắt. Đợi cho nhiệt độ đã giảm xuống, nhóm ảnh vệ mới lao thẳng qua bức tường đổ vào trong.
Lửa cháy quá mạnh, cơ hồ hết thảy mọi thứ đã bị đốt thành tro. Ngoại trừ những thứ làm bằng kim loại. Chỗ đao thương kiếm kích bị giấu ở nơi này, trong mắt ảnh vệ tất nhiên chỉ là đám đồng nát sắt vụn. Từng đống bạc trắng như tuyết, bị các ảnh vệ dùng lưới lớn vận chuyển đến trước mặt Thẩm Lệ.
Nhìn một đống lại một thỏi bạc chất chồng trên mặt đất, Chu Thanh trợn mắt há mồm.
"Ông trời ơi! Chỗ này có bao nhiêu tiền vậy!"
Trung Thúc đứng ở một bên, chẳng biết móc ở đâu ra một cái bàn tính lớn chừng bàn tay.
Lốp bốp tính toán một hồi, cực kì nghiêm túc nói: "Tính sơ bộ, chắc khoảng 20 vạn lượng."
Chu Thanh.. Hai mắt trợn lên giống chuông đồng.
Quay đầu nhìn về phía Trung Thúc, hỏi lại: "20 vạn lượng?"
Trung Thúc gật đầu, thu hồi cái bàn tính nhỏ, đáp: "Trọng lượng của những thỏi bạc này còn rất nặng, nếu như đổi thành ngân phiếu, hẳn là có thể giá trị gấp đôi."
Chu Thanh.. Lỗ tai dựng thẳng giống sợi anten! Đột nhiên quay đầu, một lần nữa nhìn về phía đống bạc trắng chồng chất trên đất! Nhiều như vậy!
Thẩm Lệ nhìn Chu Thanh, khoanh tay đứng ở một bên, không nhin được mà bật cười.
"Vì nàng có công dẫn đường, phân cho nàng 5 vạn lượng."
Chu Thanh lập tức nhìn Thẩm Lệ hỏi: "Thật sao?"
Thẩm Lệ đột nhiên nghĩ đến lần đầu tiên hắn gặp Chu Thanh, cười gật đầu: "Là thật."
"Được!" Chu Thanh hào khí ngất trời, lập tức đáp ứng.
Đáp ứng xong, lại nói: "Nhưng nếu cho ta 5 vạn lượng, thiếu đi số tiền lớn như vậy, huynh phải giải thích thế nào với hoàng thượng?"
Thẩm Lệ liền nói: "Không cần giải thích."
Trung Thúc liền lên tiếng: "Trong những tình huống như thế này, bình thường đều là mọi người chia nhau."
Các ảnh vệ..
Đúng thế, đúng thế.
Chu Thanh dùng ánh mắt như thể vừa phát hiện ra châu lục mới, đánh giá Thẩm Lệ từ đầu đến chân, tiếp đó lại đưa tay vỗ vai hắn một cái.
"Ta thích!"
Các ảnh vệ.. Chẳng lẽ lúc chúng ta đi phóng hỏa giết người, các ngươi còn chưa dính nhau xong sao! Nhất định bắt chúng ta phải che mặt một lần nữa mới chịu à?
Thẩm Lệ quét mắt về phía nhóm ảnh vệ.
Không được?
Chúng ảnh vệ.. Thức ăn cho chó ăn ngon thật đấy!
20 vạn lượng bạc trắng, cứ như vậy liền bị phân chia sạch sẽ.
Chu Thanh độc chiếm 5 vạn lượng, số còn lại, các ảnh vệ đi theo Thẩm Lệ bán mạng hễ ai nhìn thấy liền có phần.
Chia bạc hoàn tất, Thẩm Lệ phân phó ảnh vệ thu đội, mang theo ngân lượng rời đi, hắn cùng Chu Thanh ngồi trên xe ngựa, Lý Nhất lái xe, đi về huyện Thanh Hà. Chu Thanh mang theo cả con chim ưng cùng lên xe. Vốn toa xe cũng không lớn, bởi vì có thêm con chim khổng lồ, mà thành ra chen chúc chật chội cùng.. ám muội a!
"Nàng dẫn nó theo làm gì?" Thẩm Lệ xoa mi tâm, vạn phần không hiểu.
Mang một con quái vật khổng lồ như vậy về, chẳng lẽ là muốn nuôi nó sao? Không nói đến con chiến ưng này là súc sinh Trấn Quốc Công nuôi dưỡng nhiều năm, chỉ cần nó vừa xuất hiện ở trước mắt người đời, tin tức sẽ khó tránh khỏi truyền đến kinh đô, truyền đến phủ Trấn Quốc Công. Đến lúc đó, không phải sẽ rước họa vào thân ư!
"Nếu nàng muốn nuôi sủng vật, ta sẽ tìm cho nàng một con khác."
Chu Thanh vỗ vỗ đầu con chim, nói: "Không phải là ta cảm thấy dùng nó đổi bạc có chút lãng phí sao! Cũng nên tận dụng hết giá trị của nó chứ."
"Tận dụng như thế nào?"
Dứt lời, cơ mặt Thẩm Lệ khẽ giật một cái, cảnh giác nhìn Chu Thanh, hỏi: "Không phải là nàng muốn nấu nó lên ăn đấy chứ?"
Chu Thanh lập tức liếc trắng mắt.
"Huynh nói cái gì đó, ta là loại người tàn nhẫn thế sao? Lại nói, thời đại này có thể tùy tiện ăn động vật hoang dã không!"
Hơi ngừng lời, Chu Thanh vuốt vuốt lông vũ trên thân chiến ưng, nói tiếp: "Huynh đã từng nghe nói qua xương chim ưng có dược hiệu cực mạnh chưa?"
Chiến ưng.. Độc phụ!
Xe ngựa lộc cộc chở hai người đùa giỡn cả dọc đường, thẳng đến huyện Thanh Hà.
Huyện Thanh Hà, nhà Thẩm Lệ. Chu Hoài Sơn đứng ở trên trụ đá trước cổng, thò cổ nhìn ra xa.
"Sơn ca, không có chuyện gì đâu, đồ đệ của huynh đã đi tìm, nhất định là có thể tìm được." Triệu Đại Thành áy náy đứng bên cạnh Chu Hoài Sơn, yếu ớt an ủi.
Trong cơn bão tuyết, hắn thân là trưởng bối, thế mà lại làm lạc mất Đại điệt nữ! Đây thật là..
Trong lòng Triệu Đại Thành khó chịu, hận rằng người bị lạc khi ấy không phải là mình!
Ông chủ Mạnh cũng lau mồ hôi lạnh trên trán, gật đầu phụ họa. Hắn có một loại cảm giác, nếu như Chu Thanh thật sự xảy ra chuyện gì, Chu Hoài Sơn cùng Triệu Đại Thành có thể giết chết hắn.
"Chu cô nương người hiền tự có thiên tướng, nhất định sẽ không có chuyện gì, Chu huynh yên tâm."
Chu Hoài Sơn quay sang nói với ông chủ Mạnh: "Yên tâm cái rắm! Nếu con của ngươi bị mất tích trong bão tuyết, ngươi có thể yên tâm không?"
Ông chủ Mạnh lập tức câm nín không dám nói lời nào.
Bọn họ đều được tiểu hỏa kế của Bút Mặc Trai đưa trở về, không có tư cách mở miệng, chỉ có thể yên lặng thành kính cầu nguyện cho Chu Thanh bình an.
Đang nói chuyện, đã thấy Chu Hoài Lâm vội vàng đánh xe, từ cửa ngõ đi vào. Gió tuyết dừng lại, Chu Hoài Lâm liền mang theo Chu Bình cùng Lý Nhị đi tìm Chu Thanh. Hiện tại bọn họ đã trở về, nhưng Chu Thanh đâu.. Trong lòng Chu Hoài Sơn chợt căng thẳng, kinh hoảng đến mức thở không ra hơi.
Chu Bình vốn đang ngồi bên phụ lái, xe vừa vào ngõ nhỏ, thằng nhóc đã lập tức nhảy xuống chạy về phía bên này.
"Nhị bá, tìm được Đại tỷ của ta rồi! Nhị bá, đã tìm được đại tỷ a!"
Theo tiếng kêu của Chu Bình, Chu Hoài Sơn liền kích động nhấc chân chạy về phía xe ngựa. Nhưng mà.. Hắn đã quên mình đang đứng trên trụ đá. Vừa bước ra một bước, lập tức.. Á!
Rầm một tiếng ngã cắm mặt xuống đất, tư thái kia thật sự là..
Biến cố này dọa cho Triệu Đại Thành đã chạy lên trước vài bước vội vàng quay người lại nhìn.
"Sơn ca!"
"Chu huynh!"
Chu Hoài Sơn từ trong đống tuyết ngẩng đầu lên, phun ra cả đống tuyết trong miệng. Hắn lờ mờ trông thấy phía sau xe ngựa của Chu Hoài Lâm còn có một chiếc xe khác đi theo.
"Khuê nữ của ta đã trở về!"
"Sơn ca, huynh thế nào rồi?"
Triệu Đại Thành cùng ông chủ Mạnh một trái một phải nhấc Chu Hoài Sơn từ trong đống tuyết lên.
Lúc Chu Hoài Sơn ngã xuống chân đã bị bong gân, trong lúc nhất thời không thể đứng vững, chỉ có thể dựa vào người Triệu Đại Thành. Nhưng trong lòng hắn rất lo lắng cho Chu Thanh, dù đau đớn, nhưng hắn vẫn quật cường muốn đi về phía xe ngựa.
Lúc này, Chu Bình đã chạy đến trước mặt. Chu Bình liếc mắt nhìn ông chủ Mạnh cùng Triệu Đại Thành một cái, tiếp đó đứng vào bên cạnh Triệu Đại Thành.
"Triệu thúc, Mạnh thúc, Đại tỷ của ta đã bình an trở về, hai người cũng mau trở về đi, một nhà chúng ta muốn đoàn tụ một chút."
Nói xong, Chu Bình nhe răng nở nụ cười. Còn nháy mắt ra hiệu với Chu Hoài Sơn.
Chu Hoài Sơn lập tức ngầm hiểu, thở dài một hơi, nói: "Ông trời phù hộ cho con ta! Khuê nữ của ta đã bình an trở về, để các ngươi lo lắng rồi, mau trở về đi thôi, đều bị kinh sợ một hồi, trở về nghỉ ngơi thật tốt đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.