Chương 57: Nữ tử thần bí
Thánh Yêu
12/07/2018
Mi Nhã đi ra vườn,
hai ống tay áo được xắn cao ở phía trên khuỷu tay, vất vả một hồi mới
rửa sạch được những vết bẩn bên trong, may mắn thay Dung Thiện người vẫn còn yếu ớt nên không truy hỏi về nước trà hôm qua.
Hai mắt không nhịn được nhìn về phía ngự uyển, Mi Nhã không tin rằng Huyền Hấn nhìn như thờ ơ nhưng lại đang khẩn trương tìm nữ nhân có thể chất đặc thù, hắn ta sao có thể trầm mặc như thế?
Hai tay đang giặt sạch y phục, nghe tiếng bước chân vang vọng từ phía vườn truyền tới, Mi Nhã vội vàng quay đầu lại.
Cổ quản gia liền nhận ra nàng chính là nha đầu được mang từ doanh trại Bắc Hoang về, “Ngươi chính là Mi Nhã?”
Đang ngồi xổm dưới đất, trong lòng mừng thầm, hai tay Mi Nhã nhẹ nhàng chỉnh trang lại y phục, cố kìm nén kích động từ từ đứng lên, “Nô tỳ chính là Mi Nhã, Cổ quản gia có gì sai bảo?”
Nhớ tới tình nghĩa tỷ muội của ba người, lại có chút suy tính đến Tịch Hề, mặt Cổ quản gia liền biến sắc, “Gia phân phó để cho ngươi tối nay tới Đông Cung.”
Mi Nhã mừng rỡ không kể xiết nhưng không dám biểu lộ quá nhiều thần sắc trên gương mặt, “Nhưng Gia còn có ý gì khác không?”
Cổ quản gia khinh bỉ liếc cô một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường, “Chẳng lẽ còn có ý chỉ để ngươi làm phu nhân sao? Hôm nay sau dạ tiệc sẽ có người đưa ngươi vào Đông Cung, những gì không nên nhìn thì đừng nhìn, những gì không nên nói thì càng không thể nhiều lời, đừng nói là ta đã không nhắc nhở ngươi trước.”
Mi Nhã đung đưa ánh mắt, hết sức khôn khéo, “Nô tỳ cảm tạ Cổ quản gia.”
Vẻ mặt tươi cười tối lại sau khi Cổ quản gia đi xa dần, chân như vô tình đá thùng nước bên cạnh, Mi Nhã cúi người xuống, đem toàn bộ đám lụa mỏng tinh xảo, quý giá ném xuống đất, tiếp tục giẫm mạnh vài lần nữa, bao nhiêu uất ức tích tụ bấy lâu nay như được phát tiết hết ra ngoài, nàng ta rốt cục cũng chờ được đến ngày bước lên làm chủ tử.”
*****
“Tích Linh”
Nữ tử đang bận rộn nghiêng đầu, thuận miệng đáp lời, “Người đói bụng rồi sao?”
“Không phải” Tịch Hề nhìn về phía vườn, đám gia nhân không ngừng lui tới giống như đang tổ chức gì đó, “Hôm nay là ngày gì mà bên trong ngự uyển náo nhiệt vậy?”
“Nay là ngày 24, gần đến Tết rồi.” Tích Linh linh hoạt làm xong việc đang dở trên tay, đi đến bên cạnh, “Mới vừa rồi có cung nữ báo tin qua, buổi tối nay có dạ tiệc trong ngự uyển, mọi người đều phải tham gia.”
“Dạ tiệc, vui sao?”
“Tịch Hề”, Tích Linh một tay đưa tay nàng kéo qua, “Có thể rất náo nhiệt, các chủ tử cũng sẽ tham gia, nhất định là sẽ có màn tranh cờ đấu sắc, chuyện vui nối tiếp.”
Bên trong ngự uyển treo đủ các loại đèn kết bằng lụa màu, mỗi cành cây đều được tô điểm bằng những đốm sáng rực rỡ, thảm đỏ được trải xuống mặt đất nối dài tới một cái đài cao, hai chậu cúc đại đóa biểu trưng cho sự giàu có được đặt hai bên bậc tam cấp, ở giữa đài còn có một bức tranh hoa mẫu đơn được thêu bằng những sợi chỉ lụa đơn sắc. Màu xanh biếc tràn ngập trên các cành cây hướng về từng chiếc bàn thấp, cùng với những bông hoa lớn nhất, rực rỡ nhất. Đối diện vị trí cao nhất, các thị thiếp đều dồn tâm tư vào trang phục dự tiệc như phơi bày toàn bộ rương y phục thường ngày, sao cho tối nay giành được sự sủng ái của đấng quân vương.
Lão thái quân từ trước đến nay vẫn thích tĩnh lặng nên cũng không tham dự. Ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên cùng Điện Trạch, Huyền Hấn đang thì thầm, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Dung Thiện hai tay đè bụng, đầu có cảm giác khó chịu, đôi lông mày vẫn duy trì dáng vẻ như cũ nhưng không giấu nổi mặt mũi tái nhợt. Nàng ta mang nét mặt không vui, trừng mắt hướng về phía Mi Nhã, yếu ớt không phát tiết ra được.
Tịch Hề lúc đến nơi, bước chân vô cùng nhẹ nhàng. Giống như đám mây mềm mại, kiểu tóc trên đầu nàng không dựa theo quy củ, cứ như vậy mà buộc thành túm đơn giản sau gáy. Ở chỗ tóc mai, xuôi theo lọn tóc cài một nhánh hoa hải đường vừa mới được hái xuống. Mắt ngọc mày ngài, con ngươi đen bóng, khuôn mặt ửng hồng vô cùng ưa nhìn. Phía sau y phục lụa trắng tuyết được thêu lớp ren hoa tinh xảo trên đường viền, tầng tầng lớp lớp nổi lên trên từng bậc thềm đá, Tịch Hề mặc trang phục không hề diêm dúa, lòe loẹt giống như các thị thiếp khác, mà lựa chọn màu trắng mộc mạc, thuần khiết. Dọc theo mép váy giống như phác họa bức tranh thủy mặc, vẽ ra nhiều bông hoa nhỏ, tản mác.
“Ầm….ầm….” trên bầu trời, pháo hoa bắn ra tứ phía, nổ bung từng cụm, hướng về phía màn đêm tối tăm bùng cháy.
Tịch Hề đi tới xuất hiện giữa đài cao, chỉ nghe thấy tiếng hét kinh hãi của a hoàn bên cạnh, “A…”
Đồng tử đen nháy của Huyền Hấn thấm đượm vẻ ngạc nhiên, chỉ thấy những những đóa hoa điểm xuyết trên váy nàng nhảy múa cùng với bầu trời đột nhiên sáng rực, ánh sáng dao động dọc theo đó, mỗi một đóa hoa một màu sắc khác nhau, ngắm lúc nữa, nữ tử trước mặt như dấn thân vào cả một biển hoa.
Tích Linh yếu ớt co rụt lại sau lưng nàng, đưa mắt nhìn chăm chú, trong lòng không khỏi cao hứng vì Tịch Hề. Dung Thiện nheo nửa con mắt, trong đồng tử tràn đầy căm hận, thân thể nàng ta quả thực không hề thua kém, chỉ có thể lo lắng suông. Mi Nhã nhướng chân mày, nụ cười ra bộ hiền lành cất tiếng gọi, “Tịch Hề, đã tới…”
“Thiếp diện kiến Gia, Thiếu chủ.” Tịch Hề khom người hành lễ, còn chưa chờ tới lượt Huyền Hấn mở lời, nàng đã tự đứng dậy, đi tới hướng Cảnh Sắt.
“Đứng lại!” Thanh âm không vui truyền đến, nam nhân đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía bóng lưng của nàng.
Tịch Hề dừng bước, xoay người, mặt biểu lộ vẻ nghi ngờ nhìn về nam nhân ở vị trí chủ tọa, “Gia, có gì phân phó?”
“Ta đã cho ngươi đứng dậy? Để cho ngươi lui xuống chưa?”
Tịch Hề đứng ở giữa trung tâm của đài cao, dò theo ánh mắt của mọi người hướng tới, mặt mũi nàng vẫn ung dung, nhíu mi tâm (ấn đường – điểm giữa hai đầu lông mày), ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Ngón trỏ thon dài kẹp lên chiếc ly nhỏ, Điện Trạch đưa hai mắt liếc phía Tịch Hề, môi mỏng vẽ lên một đường cong, nhưng không lên tiếng.
“Gia…”, Cảnh Sắt thấy hai người giằng co không ngớt, vội vàng đứng dậy, “Tịch Hề, muội…”
“Im miệng”, Huyền Hấn trừng mắt phượng dài nhìn nàng ta “Tránh ra bên cạnh đi.”
Tịch Hề không hiểu rốt cục hắn có ý gì, đành cúi hai đầu gối xuống tiếp tục hành lễ. Nam nhân thấy vậy, lửa giận không tên đã tiêu tán ít nhiều, “Ai bảo ngươi quỳ?”
Nữ tử nghe thấy vậy, đứng không được, quỳ cũng không xong, sau lưng Tích Linh đã sớm bị dọa đổ cả mồ hôi lạnh, mà bên cạnh, các thị thiếp đã ngồi vào từng vị trí, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tịch Hề biết rằng hắn cố tình làm khó, lúc này bị đứng vây giữa mọi người, cảm giác quả thực không tốt. Không chút nghĩ ngợi, nàng như là khẽ hạ tay áo, sải bước đi tới Cảnh sắt tự ý ngồi xuống bên cạnh.
Mọi người xôn xao, từng người cúi sát đầu, sợ cơn giận dữ ảnh hưởng tới mình. Huyền Hấn, đưa mắt liếc nhìn phía Tịch Hề, không giận dữ ngược lại còn có ý cười. Khóe miệng vẽ lên một đường cong rộng mở, cảm giác lúc này mới chính là nàng, một người biết vui biết giận, không hề mang khuôn mặt ẩn nhẫn.
Tịch Hề có chút không cam chịu, vốn là còn chút lo âu, phất tay áo phía sau là có thể vừa chạm đến ánh mắt cười đang nhìn chằm chằm của hắn. Nàng nhíu đôi mi thanh tú, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Màn ca vũ cầu bình an xuất sắc phơi bày toàn bộ những vũ đạo uyển chuyển, dư âm vấn vít, lặp lại trong ba ngày.
Trong bữa tiệc linh đình, tốp múa đã hoàn thành tiết mục, cô gái múa chủ đạo dáng vẻ lả lướt tiến đến vén màn lụa trắng trên mặt, Tịch Hề giương mắt nhìn, hóa ra là Diệc Sắc.
“Thưởng.” Điện Trạch nói đơn giản một từ, tùy tiện an bài, dù vũ đạo nhìn vô cùng đẹp mắt nhưng trong lòng hắn không hề có chút hứng thú. Huyền Hấn nhấp rượu, tầm mắt rơi vào một vị trí nào đó phía xa, từ đầu đến cuối không hề đặt màn vũ đạo này vào trong mắt.
Diệc Sắc nắm chặt lòng bàn tay, váy gấp nếp xòe ra hình bông sen ở giữa đài cao, mi mắt nhẹ cong, hướng Dung Thiện phía trên kéo dài khóe miệng, “Nghe nói muội muội vũ đạo vô cùng đẹp mắt, bên trong ngự uyển mọi người vô cùng khen ngợi, không biết hôm nay có bằng lòng thể hiện một chút tài năng?”
Dung Thiện cơ thể yếu ớt, ngay cả đi bộ cũng gặp chút khó khăn chứ đừng nói là biểu diễn ca múa, nàng ta làm mặt lạnh, tránh toàn bộ ánh mắt nhìn chăm chú, “Người muội khó chịu, để hôm khác đi.”
Phía sau lưng, Mi Nhã thấy Diệp Sắc đắc ý, liền tiến lên một bước đáp lời, “Chủ tử thường ngày cũng hay dạy chúng nô tỳ một ít, nếu chủ tử không ngại, nô tỳ nguyện ý thử một lần.”
Tịch Hề thả bình rượu đang cầm giữa không trung xuống, đưa mắt nhìn Mi Nhã đang cụp mắt, sắc mặt khiêm tốn. Dung Thiện nâng tầm mắt, thấy Diệc Sắc huênh hoang, trong lòng vốn có chút không dễ chịu, “Ngươi làm được không?”
“Chủ tử yên tâm.” Mi Nhã đưa ánh mắt trấn an, miệng đang nói chuyện nhưng người đã đi lên giữa khán đài. Diệc Sắc thấy a hoàn này diện y phục vải bố xù xì, tầm thường, lúc này nét cười biểu lộ sự khinh bỉ, đi tới chỗ ngồi của mình.
Âm nhạc nổi lên, dáng múa nhẹ nhàng khoan thai, động tác đơn độc không có sự hỗ trợ của đội múa phụ họa. Tịch Hề một tay chống lên cằm, cùi chỏ đặt trên bàn, Mi Nhã động tác vũ đạo cũng không có gì đặc sắc nhưng so với màn vũ đạo của Diệc Sắc vừa rồi cũng không phải là kém cạnh. Dung Thiện sắc mặt xanh mét, nhìn về phía Huyền Hấn, trong ánh mặt tràn đầy thấp thỏm. A hoàn này, không phải đang cố tình gây rối thì là cái gì? Tiếng đàn vi vu, đột nhiên biến đổi, Mi Nhã nét mặt ngậm cười, hai tay khoanh trước ngực, đem ôm trọn toàn bộ cơ thể, lấy mũi chân làm trụ, cả người xoay vòng, chỉ thấy váy xòe theo gió mở ra, động tác xoay tròn càng lúc càng nhanh, tạo thành một hình vòng tròn kiều diễm, lớp vải bố màu nâu mỏng phía dưới ẩn giấu lớp vải lụa mỏng trắng tinh, nhẹ nhàng uyển chuyển, cực kỳ giống như đóa hoa bung nở.
“Thật là thơm…” Có người không hiểu chuyện, liền hô to.
Mùi thơm thanh đạm theo người nữ tử không ngừng phân tán, Tịch Hề hít sâu một cái nhưng không thể đoán được mùi hoa gì, hương thơm lưu lại ngào ngạt, tựa như càng ngày càng đậm.
Ánh mắt quyến rũ như tơ, sợi tóc vương trên gò má nữ tử đen nhánh, hai tay giấu trong ống tay áo làm một động tác hướng thẳng lên trên, Tịch Hề ngước mắt, chỉ thấy bầu trời tối tăm đầy hoa hồng rơi xuống, nữ tử đầu gối cong xuống, quỳ trước mặt Huyền Hấn.
Diệc Sắc thầm cắn môi, giận đến mức không ngừng trợn tròn mắt, Dung Thiện phía đối diện khóe miệng cười nhẹ, tràn đầy vẻ đắc ý.
“Đây là do chủ tử dạy ngươi?” Huyền Hấn ở trên cao nhìn xuống, thuận miệng hỏi.
Dung Thiện đang định đứng lên, mặc dù nàng ta cũng dạy Mi Nhã một vài động tác, nhưng vì mình là chủ tử mà Mi Nhã vốn chỉ là một a hoàn, đoán chừng cũng không dám phát ngôn bừa bãi.
“Bẩm Gia, chính là…” Mi Nhã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Dung Thiện nở nụ cười mềm mỏng hướng tới, toan mở miệng nói, “Chỉ là bí quá đoạn múa phía sau do nô tỳ nhất thời nghĩ ra thêm vào.”
Đồng tử thâm thúy của Huyền Hấn nheo lại, vũ đạo này nửa đầu thì tầm thường nhưng nửa đoạn phía sau mới là phần đặc sắc. Mi Nhã mưu đồ thu xếp như vậy tuyệt đối không đơn giản chỉ là nhất thời nổi hứng, hắn thăm dò một chút, không hề để lộ hứng thú, “Thưởng.”
“Gia…” Mi Nhã cất lên một thanh âm trong trẻo, sau khi đưa mắt quét qua phía Tịch Hề, “Cổ quản gia nói để cho nô tỳ sau dạ tiệc sẽ tới Đông Cung hầu hạ, nô tỳ cả gan muốn hỏi đây có phải chủ ý của Gia không?”
Không chỉ có Tịch hề kinh ngạc, ngẩn người ra, Dung Thiện trợn tròn đôi mắt, trên mặt bày ra vẻ khó tin, phía dưới đài các thị thiếp đều choáng vàng, không có cách nào phản ứng lại.
Tịch Hề cầm bầu rượu lên, mắt nhìn thẳng có thể thấy đầu các ngón tay vô thức nắm chặt, trong lòng tràn đầy ưu tư. Điện Trạch nuốt ngụm rượu nồng trong miệng, nhíu mắt một cái, “Ngươi? Đông Cung?”
Huyền Hấn ngay cả chính diện cũng không quay lại, chẳng qua là ngưng ánh mắt hỏi, “Ngươi không hối hận?”
Trong đầu nam tử không tự chủ nhớ lại đêm hôm đó, Tịch Hề nói hối hận khi gặp hắn, đầu lông mày hơi cau lại, gió đêm im lìm không thể nào khiến hắn giãn mi tâm. Mi Nhã ngước mắt lên, trên mặt thần sắc nghiêm túc, “Nô tỳ từ nhỏ không có người thân, chỉ sợ Gia chê cười, hôm nay Gia nói một câu, nô tỳ chết cũng không hối tiếc.”
Bốn chữ này cuối cùng cũng thốt ra, Huyền Hấn trong lòng không khỏi run lên, nhưng vì che giấu, hắn lạnh lùng hỏi lại, “Chết không hối tiếc? Ngươi muốn cái gì?”
Mi Nhã dừng một chút, tầm nhìn quét qua mọi người trên khán đài, nàng ta nín thở, lấy hết dũng khí nói, “Nô tỳ muốn ở cạnh bên Gia, được lưu lại danh phận.”
Lời nói thốt ra, mọi người đều nín thở, Tịch Hề cũng ngẩn người, chỉ thấy trước mắt chợt lóe sáng, bầu rượu cầm trên tay rơi xuống đất, thiếu chút nữa rơi trúng trên người Mi Nhã. “Không biết điều!”
“Gia…” hai vai nàng ta co rúm lại, hai mắt ánh lên vẻ sợ sệt.
“Ngươi là thứ gì!” Huyền Hấn dứng dậy dứt khoát, một tay nhắm thẳng vào nữ tử đang quỳ trên đất, “Còn dám mơ tưởng hão huyền.”
“Nô tỳ không có yêu cầu gì khác, nô tỳ chỉ muốn có danh phận có thể bảo vệ nô tỳ trong cung không bị ức hiếp.” Mi Nhã nói xong, liền dập đầu trên đất, nàng ta biết rõ tính tình của Dung Thiện sẽ không dễ dàng bỏ qua, che chở cho mình. Quay đầu lại, sợ là mình chết như thế nào cũng không thể biết được.
Sinh mạng hèn mọn, nắm giữ trong tay người khác, như vậy thật là đáng thương. Tịch Hề hai mắt sáng tỏ, trên mặt cũng không có quá nhiều chấn động, Mi Nhã cuối cùng cũng đi đến bước này, một lòng khao khát muốn làm thị thiếp, hôm nay cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện.
Huyền Hấn nhìn về phía Tịch Hề. Thấy nàng chẳng qua ở phía trên cùng với Cảnh Sắt trò chuyện, thần sắc lạnh nhạt, dường như là chuyện chẳng liên quan. Nam tử lúc này ngồi về vị trí chủ tọa, “Nếu đã như vậy, ta phong ngươi làm thị thiếp Đông Cung.”
“Đa tạ Gia!” Mi Nhã hai tay xòe xuống trước mặt, đầu cúi xuống cảm tạ, hai vai kích động không thôi. Từ giờ nàng ta không phải chịu cảnh lăng nhục, có thể đường đường chính chính làm người.
“Gia…” Dung Thiện bên cạnh đẫm lệ, “Nàng ta là a hoàn của thiếp.”
Khóe miệng Mi Nhã thấp xuống, sau khi đứng dậy, hướng phía khán đài đi tới.
Một màn ca múa mới lại vang lên lần nữa, Tịch Hề cũng ở đây không lâu, náo nhiệt như vậy, nàng cũng không muốn tiến vào trong. Tích Linh muốn theo chân nàng rời đi, nàng thấy vậy liền xua tay một cái “Ngươi ở lại đi, đến khi dạ tiệc kết thúc cùng nhau trở về cũng chưa muộn.”
Tích Linh vui mừng gật đầu, náo nhiệt như vậy, nàng ta vô cùng thích thú.
Lẵng lẽ rời đi, đơn độc một mình.
Trời sao ảm đạm, mây đen che lấp ánh trăng, phía trên váy những vụn hoa đã khô héo, xinh đẹp như vậy cũng chỉ trong chớp mắt thôi.
“Tịch Hề—-“
Nàng không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra được giọng nói này.
Mi Nhã lộn xộn bước lên trước, đứng phía sau lưng nàng, “Những lời vừa rồi trong dạ tiệc, ngươi đều nghe thấy chứ.”
Tịch Hề tiện tay bẻ một cành hoa mai trên cây, âm thanh đứt gãy lanh lảnh, nàng bỗng nhiên hồi tỉnh, “Mi Nhã, chúc mừng ngươi.”
“Tịch Hề, bất đắc dĩ ta mới làm như vậy.”
“Ngươi không cần phải giải thích với ta, chuyện của ngươi ta càng không xen vào.” Tịch Hề xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngày xưa, “Mi Nhã, cuối cùng ngươi cũng được như ý nguyện.”
“Tịch Hề, Gia đối xử với ngươi không giống người khác, ta cũng nhận thấy.” Mi Nhã xoay khuôn mặt nhỏ nhắn, xuyên qua vầng trăng sáng lạnh lẽo, ẩn khuất sau đám mây đen, “Tỷ muội chúng ta sao không cùng liên kết với nhau, sau này nhất định sẽ được sủng ái duy nhất ở Đông Cung.
“Mi Nhã, ngươi có tâm tư như vậy…” Lòng Tịch Hề ngưng lại một chút rồi khôi phục lại như lúc đầu, đem cành mai cầm trong tay ném xuống, cánh hoa diễm lệ nở bung dưới mặt đất , “Nếu được sủng ái duy nhất, chung quy lại sẽ có một ngày, nhất định chúng ta sẽ trở thành tình địch của nhau.”
Nhấc gót giày đạp bước qua khung cảnh sáng rực trong cung, âm thanh vang lên, nàng dứt khoát đi về phía trước.
Mi Nhã đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng Tịch Hề càng lúc càng xa, chẳng qua bàn tay đã vô thức nắm chặt.
Bước đi ngay ngắn trên mặt đá cẩm thạch dưới chân, Tịch Hề càng lúc càng đi chậm lại. Lúc này Huyền Hấn vẫn còn tham dự dạ tiệc phía bên trong Đông Cung.
Nàng chợt nghĩ ngay tới danh sách, người vừa muốn quay trở lại thì đâm sầm vào Tích Linh đang chạy sau lưng, thở không ra hơi, hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay nàng.
“Được rồi, thật vất vả mới tìm được Người.”
“Sao vậy?” Tịch Hề cho là đã xảy ra chuyện gì đó, lại thấy Tích Linh lắc đầu quầy quậy, hổn hển không nói nên lời, “Ngươi nghỉ một lát.”
“Mới vừa rồi, em không yên tâm, lúc chạy đi tìm Người, trên đường gặp một a hoàn của Phu nhân (chính là Cảnh Sắt), người đó nói Phu nhân ở Bắc cung chờ Người, kêu Người qua đó một chuyến.” Vất vả mới nói xong cả câu, Tích Linh một tay không ngừng vỗ vỗ ngực.
“Bắc cung?” Tịch Hề xoay người, hướng về phía chính Bắc, “Có nói là chuyện gì không?”
Phu nhân muốn gặp mặt, đại khái có thể hẹn ở Đông cung. Tịch Hề nhớ tới hai chữ Đông cung, nghi ngờ trong lòng liền sáng tỏ, thông suốt. Cảnh Sắt nhất định phải có chuyện quan trọng muốn nói, hẹn ở Đông cung thì sợ Huyền Hấn trách tội nên mới phái người của mình mời nàng qua Bắc cung.
So với các tẩm điện khác, Bắc cung lạnh lẽo hơn nhiều. Ngày thường, ngay cả a hoàn và nữ quan (mình nghĩ nên thay từ mama bằng từ nữ quan – chỉ những người quản lý cung nữ trong cung) cũng đều không thấy bóng dáng. Bước vào trong, cơn lạnh nổi lên, Tích Linh không tự chủ nắm lấy tay áo, “Có khi chúng ta trở về thôi, ta thấy sợ quá.”
“Sợ gì chứ, sợ quỷ à?”
“Ui da…” Tích Linh nghe thấy vậy, sắc mặt sợ hãi càng thêm tái nhợt, “Phi phi phi, nói bậy bạ.”
Tịch Hề cười yếu ớt, hai tay đẩy thử cánh cửa điện, cánh cửa chẳng qua chỉ là tùy ý đóng lại, dùng sức nhẹ nhàng chút, hai cánh cửa liền được mở rộng.
“Két—-“
“Ôi!” Tích Linh không nhịn được kêu lên, “Lạnh quá đi.”
Đúng vậy, đi vào Bắc cung giống như đưa thân mình vào trong đất lạnh lẽo vậy, nỗi sợ hãi cùng không khí lạnh lẽo lạnh lùng thấm sâu vào tận trong xương tủy. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng một chút liền đỏ bừng bừng.
Tịch Hề siết thật chặt tay, dè dặt đi về phía trước, chỗ này khiến nàng nghĩ đến băng động mà Cửu ca an bài lưu giữ huynh ấy, bước lên thềm đá tiến vào chính điện, bên trong trưng bày có chút xa hoa nhưng vẫn mộc mạc, trên vách tường treo một bức bích họa lớn.
“Thật là đẹp!” Tích Linh nhíu đôi mắt, tầm mắt không rời đi nơi khác.
Cổ kính, trong lúc mơ hồ còn có một mùi thơm của mực vẽ, Tịch Hề đi lên phía trước, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn nữ tử trong tranh.
Người đó cùng lắm mới hai mươi, cặp mắt u buồn vô cùng xuất thần, giống như là chực trào nước mắt, cả người diện y phục trắng như tuyết, da dẻ mịn màng, trắng trẻo, bức tranh vẽ giống như tạc, giống như có một tuyệt sắc giai nhân đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn diễm lệ mà không quá thô tục, khiến người xem vô cùng thư thái và tao nhã.
Tịch Hề ngắm nhìn bốn phía, nàng kéo tay Tích Linh qua, vượt qua bức bích họa tiến vào bên trong. Mỗi bước đi, trong lòng lại thấp thỏm, không yên.
Bên trong tẩm điện, có điểm tối mờ mờ dưới ánh nến, Tịch Hề dừng chân, chỉ thấy ở chính điện rộng lớn bày một cái giường nhỏ, phía trên, một nữ tử đang ngủ an tĩnh, hô hấp đều đều. Phía trên đỉnh đầu treo một viên ngọc to bằng nắm tay của trẻ con. Bên trong phòng, đóa hoa mai cắm trong bình như kết một tầng sương băng, hơi lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong của chính viên ngọc châu.
“A! Đây không phải là…”. Tích Linh thét lên một tiếng kinh hãi, chỉ chỉ ra bên ngoài.
Hai mắt không nhịn được nhìn về phía ngự uyển, Mi Nhã không tin rằng Huyền Hấn nhìn như thờ ơ nhưng lại đang khẩn trương tìm nữ nhân có thể chất đặc thù, hắn ta sao có thể trầm mặc như thế?
Hai tay đang giặt sạch y phục, nghe tiếng bước chân vang vọng từ phía vườn truyền tới, Mi Nhã vội vàng quay đầu lại.
Cổ quản gia liền nhận ra nàng chính là nha đầu được mang từ doanh trại Bắc Hoang về, “Ngươi chính là Mi Nhã?”
Đang ngồi xổm dưới đất, trong lòng mừng thầm, hai tay Mi Nhã nhẹ nhàng chỉnh trang lại y phục, cố kìm nén kích động từ từ đứng lên, “Nô tỳ chính là Mi Nhã, Cổ quản gia có gì sai bảo?”
Nhớ tới tình nghĩa tỷ muội của ba người, lại có chút suy tính đến Tịch Hề, mặt Cổ quản gia liền biến sắc, “Gia phân phó để cho ngươi tối nay tới Đông Cung.”
Mi Nhã mừng rỡ không kể xiết nhưng không dám biểu lộ quá nhiều thần sắc trên gương mặt, “Nhưng Gia còn có ý gì khác không?”
Cổ quản gia khinh bỉ liếc cô một cái, mặt tỏ vẻ khinh thường, “Chẳng lẽ còn có ý chỉ để ngươi làm phu nhân sao? Hôm nay sau dạ tiệc sẽ có người đưa ngươi vào Đông Cung, những gì không nên nhìn thì đừng nhìn, những gì không nên nói thì càng không thể nhiều lời, đừng nói là ta đã không nhắc nhở ngươi trước.”
Mi Nhã đung đưa ánh mắt, hết sức khôn khéo, “Nô tỳ cảm tạ Cổ quản gia.”
Vẻ mặt tươi cười tối lại sau khi Cổ quản gia đi xa dần, chân như vô tình đá thùng nước bên cạnh, Mi Nhã cúi người xuống, đem toàn bộ đám lụa mỏng tinh xảo, quý giá ném xuống đất, tiếp tục giẫm mạnh vài lần nữa, bao nhiêu uất ức tích tụ bấy lâu nay như được phát tiết hết ra ngoài, nàng ta rốt cục cũng chờ được đến ngày bước lên làm chủ tử.”
*****
“Tích Linh”
Nữ tử đang bận rộn nghiêng đầu, thuận miệng đáp lời, “Người đói bụng rồi sao?”
“Không phải” Tịch Hề nhìn về phía vườn, đám gia nhân không ngừng lui tới giống như đang tổ chức gì đó, “Hôm nay là ngày gì mà bên trong ngự uyển náo nhiệt vậy?”
“Nay là ngày 24, gần đến Tết rồi.” Tích Linh linh hoạt làm xong việc đang dở trên tay, đi đến bên cạnh, “Mới vừa rồi có cung nữ báo tin qua, buổi tối nay có dạ tiệc trong ngự uyển, mọi người đều phải tham gia.”
“Dạ tiệc, vui sao?”
“Tịch Hề”, Tích Linh một tay đưa tay nàng kéo qua, “Có thể rất náo nhiệt, các chủ tử cũng sẽ tham gia, nhất định là sẽ có màn tranh cờ đấu sắc, chuyện vui nối tiếp.”
Bên trong ngự uyển treo đủ các loại đèn kết bằng lụa màu, mỗi cành cây đều được tô điểm bằng những đốm sáng rực rỡ, thảm đỏ được trải xuống mặt đất nối dài tới một cái đài cao, hai chậu cúc đại đóa biểu trưng cho sự giàu có được đặt hai bên bậc tam cấp, ở giữa đài còn có một bức tranh hoa mẫu đơn được thêu bằng những sợi chỉ lụa đơn sắc. Màu xanh biếc tràn ngập trên các cành cây hướng về từng chiếc bàn thấp, cùng với những bông hoa lớn nhất, rực rỡ nhất. Đối diện vị trí cao nhất, các thị thiếp đều dồn tâm tư vào trang phục dự tiệc như phơi bày toàn bộ rương y phục thường ngày, sao cho tối nay giành được sự sủng ái của đấng quân vương.
Lão thái quân từ trước đến nay vẫn thích tĩnh lặng nên cũng không tham dự. Ngồi ở vị trí chủ tọa phía trên cùng Điện Trạch, Huyền Hấn đang thì thầm, thần sắc vô cùng nghiêm túc.
Dung Thiện hai tay đè bụng, đầu có cảm giác khó chịu, đôi lông mày vẫn duy trì dáng vẻ như cũ nhưng không giấu nổi mặt mũi tái nhợt. Nàng ta mang nét mặt không vui, trừng mắt hướng về phía Mi Nhã, yếu ớt không phát tiết ra được.
Tịch Hề lúc đến nơi, bước chân vô cùng nhẹ nhàng. Giống như đám mây mềm mại, kiểu tóc trên đầu nàng không dựa theo quy củ, cứ như vậy mà buộc thành túm đơn giản sau gáy. Ở chỗ tóc mai, xuôi theo lọn tóc cài một nhánh hoa hải đường vừa mới được hái xuống. Mắt ngọc mày ngài, con ngươi đen bóng, khuôn mặt ửng hồng vô cùng ưa nhìn. Phía sau y phục lụa trắng tuyết được thêu lớp ren hoa tinh xảo trên đường viền, tầng tầng lớp lớp nổi lên trên từng bậc thềm đá, Tịch Hề mặc trang phục không hề diêm dúa, lòe loẹt giống như các thị thiếp khác, mà lựa chọn màu trắng mộc mạc, thuần khiết. Dọc theo mép váy giống như phác họa bức tranh thủy mặc, vẽ ra nhiều bông hoa nhỏ, tản mác.
“Ầm….ầm….” trên bầu trời, pháo hoa bắn ra tứ phía, nổ bung từng cụm, hướng về phía màn đêm tối tăm bùng cháy.
Tịch Hề đi tới xuất hiện giữa đài cao, chỉ nghe thấy tiếng hét kinh hãi của a hoàn bên cạnh, “A…”
Đồng tử đen nháy của Huyền Hấn thấm đượm vẻ ngạc nhiên, chỉ thấy những những đóa hoa điểm xuyết trên váy nàng nhảy múa cùng với bầu trời đột nhiên sáng rực, ánh sáng dao động dọc theo đó, mỗi một đóa hoa một màu sắc khác nhau, ngắm lúc nữa, nữ tử trước mặt như dấn thân vào cả một biển hoa.
Tích Linh yếu ớt co rụt lại sau lưng nàng, đưa mắt nhìn chăm chú, trong lòng không khỏi cao hứng vì Tịch Hề. Dung Thiện nheo nửa con mắt, trong đồng tử tràn đầy căm hận, thân thể nàng ta quả thực không hề thua kém, chỉ có thể lo lắng suông. Mi Nhã nhướng chân mày, nụ cười ra bộ hiền lành cất tiếng gọi, “Tịch Hề, đã tới…”
“Thiếp diện kiến Gia, Thiếu chủ.” Tịch Hề khom người hành lễ, còn chưa chờ tới lượt Huyền Hấn mở lời, nàng đã tự đứng dậy, đi tới hướng Cảnh Sắt.
“Đứng lại!” Thanh âm không vui truyền đến, nam nhân đưa ánh mắt chăm chú nhìn về phía bóng lưng của nàng.
Tịch Hề dừng bước, xoay người, mặt biểu lộ vẻ nghi ngờ nhìn về nam nhân ở vị trí chủ tọa, “Gia, có gì phân phó?”
“Ta đã cho ngươi đứng dậy? Để cho ngươi lui xuống chưa?”
Tịch Hề đứng ở giữa trung tâm của đài cao, dò theo ánh mắt của mọi người hướng tới, mặt mũi nàng vẫn ung dung, nhíu mi tâm (ấn đường – điểm giữa hai đầu lông mày), ngoan ngoãn đứng tại chỗ. Ngón trỏ thon dài kẹp lên chiếc ly nhỏ, Điện Trạch đưa hai mắt liếc phía Tịch Hề, môi mỏng vẽ lên một đường cong, nhưng không lên tiếng.
“Gia…”, Cảnh Sắt thấy hai người giằng co không ngớt, vội vàng đứng dậy, “Tịch Hề, muội…”
“Im miệng”, Huyền Hấn trừng mắt phượng dài nhìn nàng ta “Tránh ra bên cạnh đi.”
Tịch Hề không hiểu rốt cục hắn có ý gì, đành cúi hai đầu gối xuống tiếp tục hành lễ. Nam nhân thấy vậy, lửa giận không tên đã tiêu tán ít nhiều, “Ai bảo ngươi quỳ?”
Nữ tử nghe thấy vậy, đứng không được, quỳ cũng không xong, sau lưng Tích Linh đã sớm bị dọa đổ cả mồ hôi lạnh, mà bên cạnh, các thị thiếp đã ngồi vào từng vị trí, châu đầu ghé tai, chỉ chỉ trỏ trỏ. Tịch Hề biết rằng hắn cố tình làm khó, lúc này bị đứng vây giữa mọi người, cảm giác quả thực không tốt. Không chút nghĩ ngợi, nàng như là khẽ hạ tay áo, sải bước đi tới Cảnh sắt tự ý ngồi xuống bên cạnh.
Mọi người xôn xao, từng người cúi sát đầu, sợ cơn giận dữ ảnh hưởng tới mình. Huyền Hấn, đưa mắt liếc nhìn phía Tịch Hề, không giận dữ ngược lại còn có ý cười. Khóe miệng vẽ lên một đường cong rộng mở, cảm giác lúc này mới chính là nàng, một người biết vui biết giận, không hề mang khuôn mặt ẩn nhẫn.
Tịch Hề có chút không cam chịu, vốn là còn chút lo âu, phất tay áo phía sau là có thể vừa chạm đến ánh mắt cười đang nhìn chằm chằm của hắn. Nàng nhíu đôi mi thanh tú, không biết trong lòng hắn đang nghĩ gì.
Màn ca vũ cầu bình an xuất sắc phơi bày toàn bộ những vũ đạo uyển chuyển, dư âm vấn vít, lặp lại trong ba ngày.
Trong bữa tiệc linh đình, tốp múa đã hoàn thành tiết mục, cô gái múa chủ đạo dáng vẻ lả lướt tiến đến vén màn lụa trắng trên mặt, Tịch Hề giương mắt nhìn, hóa ra là Diệc Sắc.
“Thưởng.” Điện Trạch nói đơn giản một từ, tùy tiện an bài, dù vũ đạo nhìn vô cùng đẹp mắt nhưng trong lòng hắn không hề có chút hứng thú. Huyền Hấn nhấp rượu, tầm mắt rơi vào một vị trí nào đó phía xa, từ đầu đến cuối không hề đặt màn vũ đạo này vào trong mắt.
Diệc Sắc nắm chặt lòng bàn tay, váy gấp nếp xòe ra hình bông sen ở giữa đài cao, mi mắt nhẹ cong, hướng Dung Thiện phía trên kéo dài khóe miệng, “Nghe nói muội muội vũ đạo vô cùng đẹp mắt, bên trong ngự uyển mọi người vô cùng khen ngợi, không biết hôm nay có bằng lòng thể hiện một chút tài năng?”
Dung Thiện cơ thể yếu ớt, ngay cả đi bộ cũng gặp chút khó khăn chứ đừng nói là biểu diễn ca múa, nàng ta làm mặt lạnh, tránh toàn bộ ánh mắt nhìn chăm chú, “Người muội khó chịu, để hôm khác đi.”
Phía sau lưng, Mi Nhã thấy Diệp Sắc đắc ý, liền tiến lên một bước đáp lời, “Chủ tử thường ngày cũng hay dạy chúng nô tỳ một ít, nếu chủ tử không ngại, nô tỳ nguyện ý thử một lần.”
Tịch Hề thả bình rượu đang cầm giữa không trung xuống, đưa mắt nhìn Mi Nhã đang cụp mắt, sắc mặt khiêm tốn. Dung Thiện nâng tầm mắt, thấy Diệc Sắc huênh hoang, trong lòng vốn có chút không dễ chịu, “Ngươi làm được không?”
“Chủ tử yên tâm.” Mi Nhã đưa ánh mắt trấn an, miệng đang nói chuyện nhưng người đã đi lên giữa khán đài. Diệc Sắc thấy a hoàn này diện y phục vải bố xù xì, tầm thường, lúc này nét cười biểu lộ sự khinh bỉ, đi tới chỗ ngồi của mình.
Âm nhạc nổi lên, dáng múa nhẹ nhàng khoan thai, động tác đơn độc không có sự hỗ trợ của đội múa phụ họa. Tịch Hề một tay chống lên cằm, cùi chỏ đặt trên bàn, Mi Nhã động tác vũ đạo cũng không có gì đặc sắc nhưng so với màn vũ đạo của Diệc Sắc vừa rồi cũng không phải là kém cạnh. Dung Thiện sắc mặt xanh mét, nhìn về phía Huyền Hấn, trong ánh mặt tràn đầy thấp thỏm. A hoàn này, không phải đang cố tình gây rối thì là cái gì? Tiếng đàn vi vu, đột nhiên biến đổi, Mi Nhã nét mặt ngậm cười, hai tay khoanh trước ngực, đem ôm trọn toàn bộ cơ thể, lấy mũi chân làm trụ, cả người xoay vòng, chỉ thấy váy xòe theo gió mở ra, động tác xoay tròn càng lúc càng nhanh, tạo thành một hình vòng tròn kiều diễm, lớp vải bố màu nâu mỏng phía dưới ẩn giấu lớp vải lụa mỏng trắng tinh, nhẹ nhàng uyển chuyển, cực kỳ giống như đóa hoa bung nở.
“Thật là thơm…” Có người không hiểu chuyện, liền hô to.
Mùi thơm thanh đạm theo người nữ tử không ngừng phân tán, Tịch Hề hít sâu một cái nhưng không thể đoán được mùi hoa gì, hương thơm lưu lại ngào ngạt, tựa như càng ngày càng đậm.
Ánh mắt quyến rũ như tơ, sợi tóc vương trên gò má nữ tử đen nhánh, hai tay giấu trong ống tay áo làm một động tác hướng thẳng lên trên, Tịch Hề ngước mắt, chỉ thấy bầu trời tối tăm đầy hoa hồng rơi xuống, nữ tử đầu gối cong xuống, quỳ trước mặt Huyền Hấn.
Diệc Sắc thầm cắn môi, giận đến mức không ngừng trợn tròn mắt, Dung Thiện phía đối diện khóe miệng cười nhẹ, tràn đầy vẻ đắc ý.
“Đây là do chủ tử dạy ngươi?” Huyền Hấn ở trên cao nhìn xuống, thuận miệng hỏi.
Dung Thiện đang định đứng lên, mặc dù nàng ta cũng dạy Mi Nhã một vài động tác, nhưng vì mình là chủ tử mà Mi Nhã vốn chỉ là một a hoàn, đoán chừng cũng không dám phát ngôn bừa bãi.
“Bẩm Gia, chính là…” Mi Nhã nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, Dung Thiện nở nụ cười mềm mỏng hướng tới, toan mở miệng nói, “Chỉ là bí quá đoạn múa phía sau do nô tỳ nhất thời nghĩ ra thêm vào.”
Đồng tử thâm thúy của Huyền Hấn nheo lại, vũ đạo này nửa đầu thì tầm thường nhưng nửa đoạn phía sau mới là phần đặc sắc. Mi Nhã mưu đồ thu xếp như vậy tuyệt đối không đơn giản chỉ là nhất thời nổi hứng, hắn thăm dò một chút, không hề để lộ hứng thú, “Thưởng.”
“Gia…” Mi Nhã cất lên một thanh âm trong trẻo, sau khi đưa mắt quét qua phía Tịch Hề, “Cổ quản gia nói để cho nô tỳ sau dạ tiệc sẽ tới Đông Cung hầu hạ, nô tỳ cả gan muốn hỏi đây có phải chủ ý của Gia không?”
Không chỉ có Tịch hề kinh ngạc, ngẩn người ra, Dung Thiện trợn tròn đôi mắt, trên mặt bày ra vẻ khó tin, phía dưới đài các thị thiếp đều choáng vàng, không có cách nào phản ứng lại.
Tịch Hề cầm bầu rượu lên, mắt nhìn thẳng có thể thấy đầu các ngón tay vô thức nắm chặt, trong lòng tràn đầy ưu tư. Điện Trạch nuốt ngụm rượu nồng trong miệng, nhíu mắt một cái, “Ngươi? Đông Cung?”
Huyền Hấn ngay cả chính diện cũng không quay lại, chẳng qua là ngưng ánh mắt hỏi, “Ngươi không hối hận?”
Trong đầu nam tử không tự chủ nhớ lại đêm hôm đó, Tịch Hề nói hối hận khi gặp hắn, đầu lông mày hơi cau lại, gió đêm im lìm không thể nào khiến hắn giãn mi tâm. Mi Nhã ngước mắt lên, trên mặt thần sắc nghiêm túc, “Nô tỳ từ nhỏ không có người thân, chỉ sợ Gia chê cười, hôm nay Gia nói một câu, nô tỳ chết cũng không hối tiếc.”
Bốn chữ này cuối cùng cũng thốt ra, Huyền Hấn trong lòng không khỏi run lên, nhưng vì che giấu, hắn lạnh lùng hỏi lại, “Chết không hối tiếc? Ngươi muốn cái gì?”
Mi Nhã dừng một chút, tầm nhìn quét qua mọi người trên khán đài, nàng ta nín thở, lấy hết dũng khí nói, “Nô tỳ muốn ở cạnh bên Gia, được lưu lại danh phận.”
Lời nói thốt ra, mọi người đều nín thở, Tịch Hề cũng ngẩn người, chỉ thấy trước mắt chợt lóe sáng, bầu rượu cầm trên tay rơi xuống đất, thiếu chút nữa rơi trúng trên người Mi Nhã. “Không biết điều!”
“Gia…” hai vai nàng ta co rúm lại, hai mắt ánh lên vẻ sợ sệt.
“Ngươi là thứ gì!” Huyền Hấn dứng dậy dứt khoát, một tay nhắm thẳng vào nữ tử đang quỳ trên đất, “Còn dám mơ tưởng hão huyền.”
“Nô tỳ không có yêu cầu gì khác, nô tỳ chỉ muốn có danh phận có thể bảo vệ nô tỳ trong cung không bị ức hiếp.” Mi Nhã nói xong, liền dập đầu trên đất, nàng ta biết rõ tính tình của Dung Thiện sẽ không dễ dàng bỏ qua, che chở cho mình. Quay đầu lại, sợ là mình chết như thế nào cũng không thể biết được.
Sinh mạng hèn mọn, nắm giữ trong tay người khác, như vậy thật là đáng thương. Tịch Hề hai mắt sáng tỏ, trên mặt cũng không có quá nhiều chấn động, Mi Nhã cuối cùng cũng đi đến bước này, một lòng khao khát muốn làm thị thiếp, hôm nay cuối cùng cũng có thể được như ý nguyện.
Huyền Hấn nhìn về phía Tịch Hề. Thấy nàng chẳng qua ở phía trên cùng với Cảnh Sắt trò chuyện, thần sắc lạnh nhạt, dường như là chuyện chẳng liên quan. Nam tử lúc này ngồi về vị trí chủ tọa, “Nếu đã như vậy, ta phong ngươi làm thị thiếp Đông Cung.”
“Đa tạ Gia!” Mi Nhã hai tay xòe xuống trước mặt, đầu cúi xuống cảm tạ, hai vai kích động không thôi. Từ giờ nàng ta không phải chịu cảnh lăng nhục, có thể đường đường chính chính làm người.
“Gia…” Dung Thiện bên cạnh đẫm lệ, “Nàng ta là a hoàn của thiếp.”
Khóe miệng Mi Nhã thấp xuống, sau khi đứng dậy, hướng phía khán đài đi tới.
Một màn ca múa mới lại vang lên lần nữa, Tịch Hề cũng ở đây không lâu, náo nhiệt như vậy, nàng cũng không muốn tiến vào trong. Tích Linh muốn theo chân nàng rời đi, nàng thấy vậy liền xua tay một cái “Ngươi ở lại đi, đến khi dạ tiệc kết thúc cùng nhau trở về cũng chưa muộn.”
Tích Linh vui mừng gật đầu, náo nhiệt như vậy, nàng ta vô cùng thích thú.
Lẵng lẽ rời đi, đơn độc một mình.
Trời sao ảm đạm, mây đen che lấp ánh trăng, phía trên váy những vụn hoa đã khô héo, xinh đẹp như vậy cũng chỉ trong chớp mắt thôi.
“Tịch Hề—-“
Nàng không cần quay đầu lại cũng có thể nhận ra được giọng nói này.
Mi Nhã lộn xộn bước lên trước, đứng phía sau lưng nàng, “Những lời vừa rồi trong dạ tiệc, ngươi đều nghe thấy chứ.”
Tịch Hề tiện tay bẻ một cành hoa mai trên cây, âm thanh đứt gãy lanh lảnh, nàng bỗng nhiên hồi tỉnh, “Mi Nhã, chúc mừng ngươi.”
“Tịch Hề, bất đắc dĩ ta mới làm như vậy.”
“Ngươi không cần phải giải thích với ta, chuyện của ngươi ta càng không xen vào.” Tịch Hề xoay người, nhìn khuôn mặt quen thuộc ngày xưa, “Mi Nhã, cuối cùng ngươi cũng được như ý nguyện.”
“Tịch Hề, Gia đối xử với ngươi không giống người khác, ta cũng nhận thấy.” Mi Nhã xoay khuôn mặt nhỏ nhắn, xuyên qua vầng trăng sáng lạnh lẽo, ẩn khuất sau đám mây đen, “Tỷ muội chúng ta sao không cùng liên kết với nhau, sau này nhất định sẽ được sủng ái duy nhất ở Đông Cung.
“Mi Nhã, ngươi có tâm tư như vậy…” Lòng Tịch Hề ngưng lại một chút rồi khôi phục lại như lúc đầu, đem cành mai cầm trong tay ném xuống, cánh hoa diễm lệ nở bung dưới mặt đất , “Nếu được sủng ái duy nhất, chung quy lại sẽ có một ngày, nhất định chúng ta sẽ trở thành tình địch của nhau.”
Nhấc gót giày đạp bước qua khung cảnh sáng rực trong cung, âm thanh vang lên, nàng dứt khoát đi về phía trước.
Mi Nhã đứng im tại chỗ, nhìn bóng lưng Tịch Hề càng lúc càng xa, chẳng qua bàn tay đã vô thức nắm chặt.
Bước đi ngay ngắn trên mặt đá cẩm thạch dưới chân, Tịch Hề càng lúc càng đi chậm lại. Lúc này Huyền Hấn vẫn còn tham dự dạ tiệc phía bên trong Đông Cung.
Nàng chợt nghĩ ngay tới danh sách, người vừa muốn quay trở lại thì đâm sầm vào Tích Linh đang chạy sau lưng, thở không ra hơi, hai tay dùng sức nắm lấy cánh tay nàng.
“Được rồi, thật vất vả mới tìm được Người.”
“Sao vậy?” Tịch Hề cho là đã xảy ra chuyện gì đó, lại thấy Tích Linh lắc đầu quầy quậy, hổn hển không nói nên lời, “Ngươi nghỉ một lát.”
“Mới vừa rồi, em không yên tâm, lúc chạy đi tìm Người, trên đường gặp một a hoàn của Phu nhân (chính là Cảnh Sắt), người đó nói Phu nhân ở Bắc cung chờ Người, kêu Người qua đó một chuyến.” Vất vả mới nói xong cả câu, Tích Linh một tay không ngừng vỗ vỗ ngực.
“Bắc cung?” Tịch Hề xoay người, hướng về phía chính Bắc, “Có nói là chuyện gì không?”
Phu nhân muốn gặp mặt, đại khái có thể hẹn ở Đông cung. Tịch Hề nhớ tới hai chữ Đông cung, nghi ngờ trong lòng liền sáng tỏ, thông suốt. Cảnh Sắt nhất định phải có chuyện quan trọng muốn nói, hẹn ở Đông cung thì sợ Huyền Hấn trách tội nên mới phái người của mình mời nàng qua Bắc cung.
So với các tẩm điện khác, Bắc cung lạnh lẽo hơn nhiều. Ngày thường, ngay cả a hoàn và nữ quan (mình nghĩ nên thay từ mama bằng từ nữ quan – chỉ những người quản lý cung nữ trong cung) cũng đều không thấy bóng dáng. Bước vào trong, cơn lạnh nổi lên, Tích Linh không tự chủ nắm lấy tay áo, “Có khi chúng ta trở về thôi, ta thấy sợ quá.”
“Sợ gì chứ, sợ quỷ à?”
“Ui da…” Tích Linh nghe thấy vậy, sắc mặt sợ hãi càng thêm tái nhợt, “Phi phi phi, nói bậy bạ.”
Tịch Hề cười yếu ớt, hai tay đẩy thử cánh cửa điện, cánh cửa chẳng qua chỉ là tùy ý đóng lại, dùng sức nhẹ nhàng chút, hai cánh cửa liền được mở rộng.
“Két—-“
“Ôi!” Tích Linh không nhịn được kêu lên, “Lạnh quá đi.”
Đúng vậy, đi vào Bắc cung giống như đưa thân mình vào trong đất lạnh lẽo vậy, nỗi sợ hãi cùng không khí lạnh lẽo lạnh lùng thấm sâu vào tận trong xương tủy. Khuôn mặt nhỏ nhắn bị đông cứng một chút liền đỏ bừng bừng.
Tịch Hề siết thật chặt tay, dè dặt đi về phía trước, chỗ này khiến nàng nghĩ đến băng động mà Cửu ca an bài lưu giữ huynh ấy, bước lên thềm đá tiến vào chính điện, bên trong trưng bày có chút xa hoa nhưng vẫn mộc mạc, trên vách tường treo một bức bích họa lớn.
“Thật là đẹp!” Tích Linh nhíu đôi mắt, tầm mắt không rời đi nơi khác.
Cổ kính, trong lúc mơ hồ còn có một mùi thơm của mực vẽ, Tịch Hề đi lên phía trước, cẩn thận, tỉ mỉ nhìn nữ tử trong tranh.
Người đó cùng lắm mới hai mươi, cặp mắt u buồn vô cùng xuất thần, giống như là chực trào nước mắt, cả người diện y phục trắng như tuyết, da dẻ mịn màng, trắng trẻo, bức tranh vẽ giống như tạc, giống như có một tuyệt sắc giai nhân đang đứng bên cạnh. Khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn diễm lệ mà không quá thô tục, khiến người xem vô cùng thư thái và tao nhã.
Tịch Hề ngắm nhìn bốn phía, nàng kéo tay Tích Linh qua, vượt qua bức bích họa tiến vào bên trong. Mỗi bước đi, trong lòng lại thấp thỏm, không yên.
Bên trong tẩm điện, có điểm tối mờ mờ dưới ánh nến, Tịch Hề dừng chân, chỉ thấy ở chính điện rộng lớn bày một cái giường nhỏ, phía trên, một nữ tử đang ngủ an tĩnh, hô hấp đều đều. Phía trên đỉnh đầu treo một viên ngọc to bằng nắm tay của trẻ con. Bên trong phòng, đóa hoa mai cắm trong bình như kết một tầng sương băng, hơi lạnh lẽo tỏa ra từ bên trong của chính viên ngọc châu.
“A! Đây không phải là…”. Tích Linh thét lên một tiếng kinh hãi, chỉ chỉ ra bên ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.