Chương 20: Thế thân (1)
Thánh Yêu
21/08/2015
“Nước –––––“ Nam tử suy yếu vô cùng, môi không thể nói tròn chữ. Mí mắt khẽ chớp, tầm mắt mông lung không rõ, chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo.
“Nước, nước –––––“ Năm ngón tay Huyền Hạo đưa lên phía trước, ngón tay thon dài vô lực.
Nàng vạn phần kinh ngạc, lui về vài bước, một tay chống đỡ cái bàn, một tay chạm vào ấm trà. Nàng luống cuống tay chân rót nước, vừa muốn tiến lên, động tác liền dừng lại.
Ngày đó, người tóc trắng trên lầu, cũng rất giống Huyền Hạo lúc này.
Tịch Hề nắm chặt ly nước, toàn thân run rẩy, nước trà bị nghiêng đổ ra một chút, nàng xoay người đưa lưng về phía Huyền Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng khẩn trương.
Một tay thò vào ống tay áo, nơi đó, là thuốc mà Lộ Thánh Tước đưa cho nàng, Tịch Hề do dự nắm bình thuốc trong lòng bàn tay. Cửu Ca muốn vật gì đó, có lẽ được giấu ở Đông Cung, nhưng có Huyền Hạo ở đó, cơ hội ra tay của nàng càng lúc càng xa vời. Động tác nắm chặt bình sứ khẽ buông, đây là thời cơ, chỉ có một cơ hội này mà thôi.
“Nước ––––“
Nàng quyết tâm, đưa tay bật nắp ra, hướng tới ấm trà. Bột trắng đổ vào trong nước liền hòa tan, không chút gợn sóng, Tịch Hề đem bình sứ cất vào trong tay áo, cả người hơi run, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng cố gắng áp chế mọi suy nghĩ để làm mình thật bình tĩnh.
Bước tới trước giường, nàng đưa tay nâng hắn ngồi dậy: “Gia, nước đây”
Sắc mặt Huyền Hạo tái nhợt, đầu suy yếu tựa vào đầu vai Tịch Hề, tầm mắt hắn không rõ, chén trà trên tay bị hắn đụng mà muốn đổ, đôi môi Huyền Hạo khẽ mở, vừa muốn uống nước, lại bị nàng lấy ra. Trà trong tay, toát ra hương thơm mát, ngay khi hắn sắp uống, nàng lại do dự.
“Nước, nước –––––“ Huyền Hạo lại khẽ hô, đôi mắt mê man nhìn Tịch Hề, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng lộ ra khát vọng không thể che giấu.
“Gia, người không thấy sao?” Nàng phát giác ra điểm không thích hợp, thử hỏi.
Cổ tay nàng bị kéo, Huyền Hạo há miệng ra, uống từng ngụm nước, Tịch Hề cảm giác người trước mặt có chút vội vàng.
Đầu lại tựa vào vai nàng, Tịch Hề tùy ý đặt ly trà sang một bên, mái tóc rũ xuống như che hết nửa gương mặt hoàn mỹ, nàng đem tay vén nó qua, mới phát hiện đôi môi hắn khô ráp, hai mắt đóng chặt, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Tịch Hề cẩn thận để hắn nằm lại xuống giường, Huyền Hạo lại đem nàng ôm trước ngực, đôi tay nắm chặt tay nàng, gò má chạm vào nhau, hơi thở của hắn mỏng manh, lạnh lẽo.
“Nàng, thật ấm”. Hắn nói lời vô nghĩa, hai tay dùng sức ôm chặt Tịch Hề vào trong lòng.
Tay nàng không biết để đâu, hai thân thể dính sát nhau, cuối cùng tay dừng trên thắt lưng của hắn.
Một đầu tóc bạc, làm người ta nhìn phải khiếp sợ, xuyên qua song cửa, trong đêm đen, nử tử đang nhìn trộm bên ngoài chậm rãi thu hồi ánh mắt, rón ra rón rén rút lui.
Tịch Hề rất khó đi vào giấc ngủ, Huyền Hạo khi ngủ say vẫn không buông nàng ra, cánh tay hắn ngược lại càng ôm chặt hơn, liều mạng muốn hấp thu hết hơi ấm trên người nàng.Ban đầu cả người nàng tê cứng, sau đó thấy hắn ngủ say, nàng đưa tay lên nhẹ vỗ lưng hắn, lấy cái gối bên cạnh chèn vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập trầm ổn, lòng nàng mới dần buông xuống.
“Cộc ––– cộc –––“
Một tiếng đập của nhỏ vang lên trong đêm tối, nghe rất rõ ràng.
Tịch Hề nâng cao sự cảnh giác, trước mắt nhìn thấy Huyền Hạo vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại: “Ai?”
“Tịch Hề ––––“ Trong tiếng kêu kèm theo âm thanh nức nở, Tích Linh ngồi xổm trước cửa đại điện, nàng không dám đẩy cửa kia ra.
Nàng biết Tích Linh luôn nhát gan, hiện giờ xâm nhập vào Đông Cung, khẳng định là có chuyện gấp, Tịch Hề cẩn thận bỏ tay Huyền Hạo ra, lúc đứng dậy, tay phải nàng lại bị hắn theo bản năng nắm chặt lại, không chịu buông. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn, sau đó kín đáo rút tay ra, một cảm giác đau đớn truyền đến, cổ tay bị hắn dùng sức nắm đỏ hồng cả lên.
Đi ra vài bước, Tịch Hề đem áo ngủ bằng gấm nhặt lên, đắp lên người Huyền Hạo. Nhìn mái tóc trắng, gương mặt tà mị của hắn trở nên tuấn mỹ vô cùng.
Mở cửa điện, Tích Linh vội đứng dậy, vừa muốn lên tiếng, liền bị Tịch hề kéo sang bên cạnh, đem cửa điện đóng lại: “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động thế này?”
“Không thấy Mi Nhã” Tích Linh khó tới đỏ cả mặt, nàng vội kéo tay áo Tịch Hề. “Mới vừa rồi ở tiểu viện, Mi Nhã nói nàng lỡ tay làm hỏng bộ y phục yêu thích nhất của Nguyệt Cơ, nàng nói nhất định chủ tử sẽ không tha cho nàng, nói xong, nàng bỏ chạy ra ngoài, ta liền đuổi theo, nhưng lại không tháy bogns dáng của nàng nữa, Tịch Hề, ngươi nói xem, có phải Mi Nhã nàng đã. . .”
“Ngươi nói chậm một chút” Nàng đặt một tay lên bả vai Tích Linh. “Ngươi không nhìn thấy Mi Nhã lúc nào?”
“Mới cách đây không lâu, ta sợ Nguyệt Cơ chủ tử sẽ không bỏ qua cho nàng”
“Đi!” Tịch Hề không chút nghĩ ngợi kéo cánh tay nhỏ bé của nàng. “Chúng ta trước tìm được Mi Nhã rồi hẳn nói sau, hẳn là còn ở trong viện”. Nguyệt Cơ chủ tử cùng Diệc Sắc kia giống nhau, đều không phải là chủ tử hiền lương gì.
Hai người vội vã rời đi, thân hình rất nhanh biến mất trong bóng đêm, bầu trời trăng sao thưa thớt, của đại điện Đông Cung đang đóng chặt liền xuất hiện một bóng dáng mảnh mai, nữ tử đưa lưng về phía đại điện, nhanh chóng mở cửa rồi chui vào.
Trên giường, Huyền Hạo suy yếu, Tịch Hề rời đi làm cho người hắn cảm thấy khó chịu, nữ tử rón ra rón rén bước đến, xoay người lại, một tay xoa trán hắn.
Đột nhiên cảm giác ấm ấp quay về, Huyền Hạo đưa tay lên, nữ tử thuận thế ngã lên giường, một tay mở đai lưng ra.
“Tịch Hề, Mi Nhã có thể hay không ở tại Hồng Tiêu các? Nếu rơi vào tay Nguyệt Cơ chủ tử, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi”. Tích Linh đứng ở giữa sân, đầu đầy mồ hôi.
“Ngươi ở lại đây, nếu Mi Nhã trở lại thì báo cho ta, đừng chạy loạn, ta đi tìm xem”
“Ngươi đi đâu?” Tích Linh dùng hai tay nắm ống tay áo nàng. “Tìm không chờ chút đi, ta không an tâm khi ngươi đi một mình”
“Nha đầu ngốc” Tịch Hề vỗ vai nàng. “Cho tới bây giờ, đều là ta lo lắng cho hai người, ở lại đây đi, đừng suy nghĩ nhiều”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai rất có khí phách, Tích Linh gật gật đầu, tiến lên nói nhỏ: “Trước bình minh, nhất định phải quay lại”
“Được”. Tịch Hề nói xong, liền bước đi.
Đi qua khúc cua, nghe được tiếng bước chân nhỏ, qua chỗ rẽ, Tịch Hề đụng phải một nha hoàng: “A –––“
Nha hoàn kia bị đau la lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tịch chủ tử bớt giận, nô tỳ đáng chết”
“Đứng lên đi”. Nang đang có việc gấp, không lưu lại quá lâu được.
Nàng lướt qua nha hoàn kia, sau đó nha hoàn kia tự đứng dậy, tùy tay phủi bụi trên quần áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Tịch Hề chỉ có một suy nghĩ, phải tìm được Mi Nhã, các nàng cùng nhau tìm được đường sống trong chỗ chết ở Bắc Hoang Doanh, là chị em tốt, có sống thì phải sống cùng nhau.
“Mau lên, đừng để người khác phát hiện ––––“
Bước chân đang đi về phía trước chợt thu hồi lại, nàng tỉnh táo tránh sang một bên, núp vào trong lùm cây. Hai mắt xuyên qua cành lá nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai nha hoàn mang một cái bao tải đi về phía này, tiếng bước chân trầm trọng, như che giấu cái gì, Tịch Hề nhìn ra phía sau nàng, chỗ đó, đúng là phương hướng từ Hồng Tiêu các.
“Nước, nước –––––“ Năm ngón tay Huyền Hạo đưa lên phía trước, ngón tay thon dài vô lực.
Nàng vạn phần kinh ngạc, lui về vài bước, một tay chống đỡ cái bàn, một tay chạm vào ấm trà. Nàng luống cuống tay chân rót nước, vừa muốn tiến lên, động tác liền dừng lại.
Ngày đó, người tóc trắng trên lầu, cũng rất giống Huyền Hạo lúc này.
Tịch Hề nắm chặt ly nước, toàn thân run rẩy, nước trà bị nghiêng đổ ra một chút, nàng xoay người đưa lưng về phía Huyền Hạo, khuôn mặt nhỏ nhắn ngưng trọng khẩn trương.
Một tay thò vào ống tay áo, nơi đó, là thuốc mà Lộ Thánh Tước đưa cho nàng, Tịch Hề do dự nắm bình thuốc trong lòng bàn tay. Cửu Ca muốn vật gì đó, có lẽ được giấu ở Đông Cung, nhưng có Huyền Hạo ở đó, cơ hội ra tay của nàng càng lúc càng xa vời. Động tác nắm chặt bình sứ khẽ buông, đây là thời cơ, chỉ có một cơ hội này mà thôi.
“Nước ––––“
Nàng quyết tâm, đưa tay bật nắp ra, hướng tới ấm trà. Bột trắng đổ vào trong nước liền hòa tan, không chút gợn sóng, Tịch Hề đem bình sứ cất vào trong tay áo, cả người hơi run, trên trán toát ra một tầng mồ hôi lạnh. Nàng cố gắng áp chế mọi suy nghĩ để làm mình thật bình tĩnh.
Bước tới trước giường, nàng đưa tay nâng hắn ngồi dậy: “Gia, nước đây”
Sắc mặt Huyền Hạo tái nhợt, đầu suy yếu tựa vào đầu vai Tịch Hề, tầm mắt hắn không rõ, chén trà trên tay bị hắn đụng mà muốn đổ, đôi môi Huyền Hạo khẽ mở, vừa muốn uống nước, lại bị nàng lấy ra. Trà trong tay, toát ra hương thơm mát, ngay khi hắn sắp uống, nàng lại do dự.
“Nước, nước –––––“ Huyền Hạo lại khẽ hô, đôi mắt mê man nhìn Tịch Hề, tuy rằng không nhìn thấy, nhưng cũng lộ ra khát vọng không thể che giấu.
“Gia, người không thấy sao?” Nàng phát giác ra điểm không thích hợp, thử hỏi.
Cổ tay nàng bị kéo, Huyền Hạo há miệng ra, uống từng ngụm nước, Tịch Hề cảm giác người trước mặt có chút vội vàng.
Đầu lại tựa vào vai nàng, Tịch Hề tùy ý đặt ly trà sang một bên, mái tóc rũ xuống như che hết nửa gương mặt hoàn mỹ, nàng đem tay vén nó qua, mới phát hiện đôi môi hắn khô ráp, hai mắt đóng chặt, hơi thở cực kỳ yếu ớt.
Tịch Hề cẩn thận để hắn nằm lại xuống giường, Huyền Hạo lại đem nàng ôm trước ngực, đôi tay nắm chặt tay nàng, gò má chạm vào nhau, hơi thở của hắn mỏng manh, lạnh lẽo.
“Nàng, thật ấm”. Hắn nói lời vô nghĩa, hai tay dùng sức ôm chặt Tịch Hề vào trong lòng.
Tay nàng không biết để đâu, hai thân thể dính sát nhau, cuối cùng tay dừng trên thắt lưng của hắn.
Một đầu tóc bạc, làm người ta nhìn phải khiếp sợ, xuyên qua song cửa, trong đêm đen, nử tử đang nhìn trộm bên ngoài chậm rãi thu hồi ánh mắt, rón ra rón rén rút lui.
Tịch Hề rất khó đi vào giấc ngủ, Huyền Hạo khi ngủ say vẫn không buông nàng ra, cánh tay hắn ngược lại càng ôm chặt hơn, liều mạng muốn hấp thu hết hơi ấm trên người nàng.Ban đầu cả người nàng tê cứng, sau đó thấy hắn ngủ say, nàng đưa tay lên nhẹ vỗ lưng hắn, lấy cái gối bên cạnh chèn vào ngực hắn, nghe được tiếng tim đập trầm ổn, lòng nàng mới dần buông xuống.
“Cộc ––– cộc –––“
Một tiếng đập của nhỏ vang lên trong đêm tối, nghe rất rõ ràng.
Tịch Hề nâng cao sự cảnh giác, trước mắt nhìn thấy Huyền Hạo vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại: “Ai?”
“Tịch Hề ––––“ Trong tiếng kêu kèm theo âm thanh nức nở, Tích Linh ngồi xổm trước cửa đại điện, nàng không dám đẩy cửa kia ra.
Nàng biết Tích Linh luôn nhát gan, hiện giờ xâm nhập vào Đông Cung, khẳng định là có chuyện gấp, Tịch Hề cẩn thận bỏ tay Huyền Hạo ra, lúc đứng dậy, tay phải nàng lại bị hắn theo bản năng nắm chặt lại, không chịu buông. Nàng nhẹ nhàng vỗ lên mu bàn tay hắn, sau đó kín đáo rút tay ra, một cảm giác đau đớn truyền đến, cổ tay bị hắn dùng sức nắm đỏ hồng cả lên.
Đi ra vài bước, Tịch Hề đem áo ngủ bằng gấm nhặt lên, đắp lên người Huyền Hạo. Nhìn mái tóc trắng, gương mặt tà mị của hắn trở nên tuấn mỹ vô cùng.
Mở cửa điện, Tích Linh vội đứng dậy, vừa muốn lên tiếng, liền bị Tịch hề kéo sang bên cạnh, đem cửa điện đóng lại: “Xảy ra chuyện gì, sao lại kích động thế này?”
“Không thấy Mi Nhã” Tích Linh khó tới đỏ cả mặt, nàng vội kéo tay áo Tịch Hề. “Mới vừa rồi ở tiểu viện, Mi Nhã nói nàng lỡ tay làm hỏng bộ y phục yêu thích nhất của Nguyệt Cơ, nàng nói nhất định chủ tử sẽ không tha cho nàng, nói xong, nàng bỏ chạy ra ngoài, ta liền đuổi theo, nhưng lại không tháy bogns dáng của nàng nữa, Tịch Hề, ngươi nói xem, có phải Mi Nhã nàng đã. . .”
“Ngươi nói chậm một chút” Nàng đặt một tay lên bả vai Tích Linh. “Ngươi không nhìn thấy Mi Nhã lúc nào?”
“Mới cách đây không lâu, ta sợ Nguyệt Cơ chủ tử sẽ không bỏ qua cho nàng”
“Đi!” Tịch Hề không chút nghĩ ngợi kéo cánh tay nhỏ bé của nàng. “Chúng ta trước tìm được Mi Nhã rồi hẳn nói sau, hẳn là còn ở trong viện”. Nguyệt Cơ chủ tử cùng Diệc Sắc kia giống nhau, đều không phải là chủ tử hiền lương gì.
Hai người vội vã rời đi, thân hình rất nhanh biến mất trong bóng đêm, bầu trời trăng sao thưa thớt, của đại điện Đông Cung đang đóng chặt liền xuất hiện một bóng dáng mảnh mai, nữ tử đưa lưng về phía đại điện, nhanh chóng mở cửa rồi chui vào.
Trên giường, Huyền Hạo suy yếu, Tịch Hề rời đi làm cho người hắn cảm thấy khó chịu, nữ tử rón ra rón rén bước đến, xoay người lại, một tay xoa trán hắn.
Đột nhiên cảm giác ấm ấp quay về, Huyền Hạo đưa tay lên, nữ tử thuận thế ngã lên giường, một tay mở đai lưng ra.
“Tịch Hề, Mi Nhã có thể hay không ở tại Hồng Tiêu các? Nếu rơi vào tay Nguyệt Cơ chủ tử, hậu quả thực không thể tưởng tượng nổi”. Tích Linh đứng ở giữa sân, đầu đầy mồ hôi.
“Ngươi ở lại đây, nếu Mi Nhã trở lại thì báo cho ta, đừng chạy loạn, ta đi tìm xem”
“Ngươi đi đâu?” Tích Linh dùng hai tay nắm ống tay áo nàng. “Tìm không chờ chút đi, ta không an tâm khi ngươi đi một mình”
“Nha đầu ngốc” Tịch Hề vỗ vai nàng. “Cho tới bây giờ, đều là ta lo lắng cho hai người, ở lại đây đi, đừng suy nghĩ nhiều”
Lời nói nhẹ nhàng, nhưng nghe vào tai rất có khí phách, Tích Linh gật gật đầu, tiến lên nói nhỏ: “Trước bình minh, nhất định phải quay lại”
“Được”. Tịch Hề nói xong, liền bước đi.
Đi qua khúc cua, nghe được tiếng bước chân nhỏ, qua chỗ rẽ, Tịch Hề đụng phải một nha hoàng: “A –––“
Nha hoàn kia bị đau la lên một tiếng, ngẩng đầu nhìn thấy người tới, vội vàng quỳ xuống hành lễ: “Tịch chủ tử bớt giận, nô tỳ đáng chết”
“Đứng lên đi”. Nang đang có việc gấp, không lưu lại quá lâu được.
Nàng lướt qua nha hoàn kia, sau đó nha hoàn kia tự đứng dậy, tùy tay phủi bụi trên quần áo, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Trong lòng Tịch Hề chỉ có một suy nghĩ, phải tìm được Mi Nhã, các nàng cùng nhau tìm được đường sống trong chỗ chết ở Bắc Hoang Doanh, là chị em tốt, có sống thì phải sống cùng nhau.
“Mau lên, đừng để người khác phát hiện ––––“
Bước chân đang đi về phía trước chợt thu hồi lại, nàng tỉnh táo tránh sang một bên, núp vào trong lùm cây. Hai mắt xuyên qua cành lá nhìn ra ngoài, chỉ thấy hai nha hoàn mang một cái bao tải đi về phía này, tiếng bước chân trầm trọng, như che giấu cái gì, Tịch Hề nhìn ra phía sau nàng, chỗ đó, đúng là phương hướng từ Hồng Tiêu các.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.